Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

MÁY NGHE NHẠC MINI

Tiểu thuyết gốc · 2493 chữ

Chương 18 : MÁY NGHE NHẠC MINI

Đã hiểu ra chuyện gì rồi, Narumi khẽ mỉm cười, bế Conan lên, cho cậu ta ngồi vào lòng cậu, rồi xoa đầu cậu ta, bảo :

- Bé muốn uống rượu để được lớn lên đó mà.

- Sao ?

- Sao ... sao ạ ?

Cả ông tiến sĩ và Conan đều kêu lên sửng sốt, hết sức kinh ngạc. Đấy là bí mật quan trọng nhất của bọn họ, người ngoài không thể nào biết được. Narumi rất hài lòng trước phản ứng của bọn họ, ung dung nói :

- Ta là ai chứ ? Fujiwara no Narumi đó nha ! Những gì cần biết ta đều biết. Và cả những gì không cần biết thì ta cũng biết.

- Ngài biết ... biết chuyện gì ạ ?

Nhìn dáng vẻ hoang mang của Conan, Narumi bất giác cảm thấy rất có thành tựu. Ăn hiếp nhân vật chính xem ra cũng rất thú vị đó nha, nhất là khi Conan không thể phản kháng, chỉ biết chịu trận, quả thật là thành tựu mỹ mãn. Cậu vừa mỉm cười vừa từ tốn nói :

- Mọi người đừng xem thường năng lực quốc gia. Đối với chính quyền mà nói, nếu như họ muốn biết thì chẳng có gì đáng gọi là bí mật. Vấn đề ở chỗ là có nên làm thế và có đáng làm thế hay không mà thôi. Đám người Anokata vẫn nằm trong sự giám sát của FBI và CIA. Ta đã nhiều lần nghe nhắc đến những cái tên Gin, Vodka, Vermouth, Bourbon, Calvados, Chianti, Korn, ... toàn là tên những loại rượu. Người ngoài không biết có khi còn cho đó là một Xưởng Rượu không chừng. Ân ! Bọn họ cho rằng Gin là một kẻ đặc biệt nguy hiểm. Nhưng ta lại thấy hứng thú với Vermouth và Bourbon hơn. Cả hai đều là thiên tài.

Conan cả kinh thất sắc. Cậu ta chỉ biết có Gin và Vodka. Tiến sĩ Agasa thì ít kinh ngạc hơn, vì không phải là chuyện của mình, lại không quan tâm nhiều đến đám người Gin và Vodka, nhưng cũng ngạc nhiên hỏi :

- Cậu biết thân thế của Conan rồi à ?

Narumi mỉm cười đáp :

- Đương nhiên. Trước khi ta đến đây, người của ta phải khảo sát nơi này thật cẩn thận để đảm bảo tuyệt đối an toàn. "Quân tử bất lập nguy tường chi hạ". Ân ! Khi vợ chồng nhà Kudo hối hả về Nhật, chúng ta đều khá ngạc nhiên, và sau đó thì ... a a ...

Cậu đã biết tất cả, Tiến sĩ Agasa cũng không có gì để nói. Dù sao thì ông Tiến sĩ cũng rất có hảo cảm với cậu, không xem cậu là người ngoài. Trong khi đó, Conan mới dần định thần lại sau khi bí mật bị phơi bày, ấp úng hỏi :

- Sao chính phủ lại để yên cho bọn chúng lộng hành thế ạ ?

- Bọn chúng chưa vượt quá giới hạn. Xếp trên bọn chúng còn có nhiều tổ chức nguy hiểm khác. Chính phủ còn phải lo nhiều việc quốc gia đại sự, đâu thể huy động sức mạnh quốc gia để giải quyết tất cả các tổ chức tội phạm, nhất là khi bọn chúng chỉ hoạt động chủ yếu ở Nhật. Hơn nữa, mục đích chính của bọn chúng cũng không phải chống lại chính phủ. Theo ta thấy, hai tiểu tổ của FBI và CIA quyết tâm theo đuổi vụ này, một phần là vì công sự, nhưng ảnh hưởng bởi tư sự nhiều hơn. Khi có dịp, ta sẽ giới thiệu bé với bọn họ.

Các nhóm đặc vụ của FBI và CIA thỉnh thoảng vẫn xuất hiện xung quanh Conan, liên hệ với bọn họ không khó (ở đây là đối với Narumi chứ không phải đối với Conan). Trầm ngâm giây lát, cố ý tỏ ra do dự một lúc, rồi cậu lại nói :

- Hiện tại, một thành viên quan trọng trong bọn chúng sắp rời bỏ tổ chức, trở về với xã hội. Ta sẽ thu xếp để bé có cơ hội cộng tác với cô ta.

Nghĩ đến việc cộng tác với một thành viên quan trọng của ‘Tổ chức Áo đen’ (cách gọi của Conan), nghĩ đến việc sẽ tìm hiểu được nhiều bí mật của bọn chúng, Conan nhất thời hứng khởi, hỏi :

- Cô ta là người thế nào ạ ?

- Nói thế nào đây nhỉ ? Cô ta có ít nhiều liên quan đến bé đó. Hay nói đúng hơn, người thân của cô ta có liên quan đến bé. Hơn nữa, cô ta chính là người đã phát minh ra ‘thần dược teo nhỏ’ mà bé đã từng uống. Nếu được cô ta giúp đỡ, bé sẽ có cơ hội lớn lên.

Nghe nhắc đến chuyện lớn lên, Conan bất giác nhìn vào chai rượu trong lòng mình, rồi hưng phấn nói :

- Không cần chờ nữa đâu. Cháu đã phát hiện ra cách để lớn lên rồi.

Narumi biết chuyện gì sắp xảy ra và hậu quả của nó, nhưng cậu không nói gì. Nhìn khí thế hiện tại của Conan, cậu biết rằng có nhắc nhở cũng vô ích. Chỉ thấy Conan bắt đầu cầm chai rượu lên tu một hơi, rồi cũng như hôm qua, cậu ta cảm thấy cơ thể nóng lên, tưởng là thuốc sắp có tác dụng nên rất hứng khởi. Nào ngờ trời chẳng chìu người. Cho dù có chờ cả canh giờ sau mà cũng chẳng thấy có chút biến đổi nào cả.

- Hic hic ...

- Sao ... sao ... lạ thế này ?

- Bác ơi ! Cháu vẫn y như cũ là sao ạ ?

Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Conan, Narumi bất giác bật cười, cho dù biết rằng cười trên sự đau khổ của người khác thì thật không hay. Nhưng cậu không nén được, đành chịu vậy. Trong khi đó, Tiến sĩ Agasa xoa cằm suy nghĩ hồi lâu, rồi bảo :

- Ừ ! Có thấy lớn tí nào đâu ! Có lẽ cháu đã bị lờn thuốc rồi !

- Nghĩa là sao ạ ?

- Nghĩa là cơ thể cháu đã hình thành một chất chống lại tác dụng của rượu, vì thế rượu không còn công hiệu với cháu nữa !

- Thế ư ? Vậy thì cháu sẽ uống tăng gấp đôi để có tác dụng trở lại. Ực ực ...

- Thôi đi Conan !

Kết quả là Conan đã say xỉn cả ngày hôm đó, rồi đến hôm sau cũng vẫn chưa khỏe trở lại. Ran có vẻ rất tức giận, nên xem chừng Conan phải một phen khổ sở. Ở chỗ bọn họ có một tửu quỷ đã phiền phức lắm rồi, nếu có thêm một tửu quỷ nữa thì thật là thảm họa. Nhờ đó, Narumi lại được yên tĩnh cùng ông tiến sĩ công tác.

Ít hôm sau, Narumi cầm trong tay một chiếc máy nghe nhạc mini rất dễ thương, ánh mắt sáng ngời đầy vẻ phấn khởi. Ý tưởng của cậu đã được Tiến sĩ Agasa biến thành hiện thực. Hiệu suất làm việc của ông Tiến sĩ thật đáng kinh ngạc. Chỉ mới vài ngày, chỉ bằng thủ công mà ông Tiến sĩ đã cải tiến kỹ thuật, chế tạo ra chiếc máy nghe nhạc theo như yêu cầu của cậu. Thực tế, đây chỉ là một trong ba chiếc máy do ông Tiến sĩ tự tay làm ra. Hai chiếc kia, một chiếc ông Tiến sĩ tự sử dụng, chiếc còn lại dành cho Conan. Ông Tiến sĩ thật ưu ái Conan đó nha.

Chiếc máy có kích thước 96x83x9mm, nằm gọn được trong lòng bàn tay và có thể bỏ vào túi áo. Các máy hát đĩa mini hiện có trên thị trường do sử dụng loại đĩa CD tiêu chuẩn 120mm nên có kích thước lớn hơn rất nhiều. Phần chủ yếu, chiếm diện tích lớn nhất là ngăn chứa đĩa, do đĩa Mini-CD có đường kính 80 mm nên kích thước ngăn chứa đĩa là 83x83, phần còn lại là ngăn chứa pin. Các linh kiện được sắp xếp rất khéo léo, chiếm rất ít diện tích, nên chiều dày chỉ có 9mm, còn mỏng hơn các loại điện thoại di động lúc bấy giờ rất nhiều. Các loại điện thoại di động lúc bấy giờ rất lớn, rất dày và rất nặng, còn có thể dùng để đánh nhau, nên được gọi đùa là ‘cục gạch’. Máy nghe nhạc mini này không có loa ngoài, phải sử dụng tai nghe headphone. Đối với người lớn và giới chuyên môn, nó có thể bị phê phán là bất tiện hoặc làm chất lượng âm thanh giảm. Nhưng Narumi có cách khiến nó trở thành thời thượng trong mắt giới thanh thiếu niên. Cậu đã xác định phân khúc thị trường chủ yếu là giới thanh thiếu niên, nên ý kiến của những người khác không quan trọng, chỉ cần được thanh thiếu niên đón nhận nồng nhiệt là tốt rồi.

Hồi lâu, Narumi quay sang bảo vệ sĩ trưởng Mitchell Bard :

- Cho chuyển đến chỗ Ashlee Vance.

Đây sẽ là sản phẩm mới của Công ty Công nghệ Mars. Ashlee Vance sẽ tìm nơi gia công với chi phí thấp nhất. Mục đích của Narumi không phải kiếm tiền từ việc bán máy nghe nhạc, mà là phổ cập máy và đĩa Mini-CD. Sau đó, cậu và ông Tiến sĩ lại tiếp tục công trình chủ yếu, “kế hoạch vĩ đại và điên cuồng”, theo lời ông Tiến sĩ. Cậu vô cùng khâm phục nghị lực và lòng đam mê của ông Tiến sĩ. Ông ấy có thể tiến hành thí nghiệm đến quên ăn quên ngủ, tất cả đều nhường bước cho khoa học. Đồng thời thành quả cũng kinh nhân. Nói là cộng tác, nhưng cậu không phải là nhà khoa học thật sự, nên chỉ có thể nêu ý kiến, đề xuất phương hướng và lo phụ trách hậu cần. Cậu vẫn có không ít thời gian rảnh rỗi.

Hôm nay, Narumi đang trên đường đến siêu thị mua ít vật dụng cần thiết. Cậu cũng đến siêu thị gần nhà, nơi mà ông Tiến sĩ và bọn Ran, Conan vẫn hay đến mua. Khoảng cách không xa, mọi người thường đi bộ. Hiện tại ông Tiến sĩ đang dành hết tâm tư cho việc nghiên cứu, cậu đành phụ trách lo liệu mọi thứ cho sinh hoạt hằng ngày.

Khi đi ngang qua một quán café, cậu chợt nhìn thấy Conan đang đứng lấp ló trước cửa. Ân ! "Ăn hiếp Conan là trách nhiệm cao cả và vinh quang ... a a ...". Cậu bước đến gần, rồi bất ngờ tiến tới xoa đầu Conan, mỉm cười hỏi :

- Conan làm gì mà đứng lấp ló ở đây thế ?

Cậu nhấn mạnh tên Conan làm cậu bé giật mình, định lẩn trốn, nhưng không còn kịp nữa. Ran đang ngồi bên trong, nghe nhắc đến tên Conan, vội nhìn ra ngoài này và đã phát hiện ra cậu bé. Ran vội chạy ra, trước tiên lịch sự chào hỏi Narumi, sau đó nắm tay Conan, chất vấn :

- Khổ quá ! Ai cho phép em đi theo chị thế hả ?

Conan lập tức làm ra vẻ ngây thơ :

- Ơ ... Em chỉ muốn gặp anh Shinichi để xem mặt mũi anh ấy đẹp trai thế nào thôi mà !

Hóa ra Ran nói với Conan đi hẹn gặp Shinichi nên cậu bé mới nghi ngờ theo dõi. Đương nhiên cậu bé không thừa nhận mình theo dõi Ran chỉ vì ghen, mà là : "Tớ cóc thèm ganh tị với 'người mới' của cậu đâu Ran ạ ! Chẳng qua tớ tò mò muốn biết anh chàng nào 'xấu số' thế. Với lại tớ còn có nhiệm vụ bảo vệ cậu nữa chứ". Ân ! Một nhiệm vụ tự phong, bởi Ran có vũ lực rất đáng nể. Để tránh bị mắng, Conan nói không ngừng hết vấn đề này đến vấn đề khác :

- Chị Ran hẹn bạn ở chỗ này sang quá nhỉ !

- Anh Shinichi hay trễ hẹn với chị lắm à ?

...

Không muốn tiếp tục nghe Conan liến thoáng bằng những lời lẽ không đâu, Narumi liền bế cậu bé lên, bước vào bên trong quán. Cũng như mọi khi, cậu đặt cậu bé ngồi trên chân cậu, rồi vừa xoa đầu cậu bé vừa nói chuyện với Ran :

- Ran hôm nay ăn diện thật đẹp nha ! Lát nữa đi chơi ở đâu ư ?

Ran đỏ mặt nói :

- Hi hi ... đâu có ... Cháu ... cháu đến đây để chờ người quen đấy ạ.

Café ... chờ người quen ... Narumi thoáng trầm ngâm, cảnh tượng này quen quen nha. Giây lát, cậu tỏ vẻ như vừa nhớ ra, mỉm cười nói :

- Shinichi ấy hả ? Giờ này cậu ta chưa đến, có khi đã quên mất buổi hẹn rồi, mà cũng có khi cậu ta có người mới nên quên người cũ rồi đấy.

"Thật đáng ghét ...", Conan nghiến răng nghiến lợi. Thật ra Narumi chỉ nói vậy thôi, chứ trí nhớ của cậu không tốt đến mức có thể nhớ được từng chi tiết vụ việc. Chỉ khi sự việc đã xảy ra, cậu mới có ấn tượng.

(1) Quan Tây : Kansai-chihou (Quan Tây địa phương) là một trong chín vùng địa lý của Nhật Bản, nằm ở trung tâm đảo Honshu, nơi có cố đô Kyoto, dân số toàn vùng 22.755.030 người, thành phố lớn nhất là Osaka.

(2) Quan Đông : Kantou-chihou (Quan Đông địa phương) là một trong chín vùng địa lý của Nhật Bản, nằm ở phía đông đảo Honshu, nơi có vùng đồng bằng Kantou trù phú, dân số toàn vùng 42.053.000 người, chiếm 1/3 dân số Nhật Bản, thành phố lớn nhất là Tokyo.

(3) Người quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ.

Phụ chú : Ngày xưa, người Nhật lấy cố đô Kyoto (Kinh Đô) làm trung tâm, còn được gọi là Kyoki (Kinh Kỳ), vùng phụ cận gọi là Kinki (Cận Kỳ), Kinai (Kỳ Nội) hoặc Kansai (Quan Tây), phía đông gọi là ‘đông quốc’, còn phía tây gọi là ‘tây quốc’. Thời Chiến Quốc có ‘Tây Quốc Tham đề’ và ‘Đông Quốc Vũ sĩ’ nổi tiếng. Ngày nay, Nhật Bản được chia làm 5 miền, 9 vùng địa lý :

- Kita-nippon (Bắc Nhật Bản) : Hokkaidou (Bắc Hải Đạo), Touhoku (Đông Bắc).

- Higashi-nippon (Đông Nhật Bản) : Kantou (Quan Đông), Chuubu (Trung Bộ).

- Naka-nippon (Trung Nhật Bản) : Kinki (Cận Kỳ), còn gọi là Kansai, Kinai.

- Nishi-nippon (Tây Nhật Bản) : Chuugoku (Trung Quốc), Shikoku (Tứ Quốc).

- Minami-nippon (Nam Nhật Bản) : Kyushuu (Cửu Châu), Nansei shotou (Nam Tây chư đảo).

Bạn đang đọc Ảo Mộng Nhân Sinh sáng tác bởi ThiếtQuanÂm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiếtQuanÂm
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.