Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1249 chữ

Lúc ba mẹ của Kiều Hề đến nhà thì cũng đã là hơn mười một giờ đêm, họ sợ phiền hai đứa nên đã ăn ngoài hàng xong mới đến, giờ cũng đã quá muộn rồi, các bậc trưởng bối cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Kiều Hề cùng Cố Duy Viễn đưa bọn họ phòng xong đã bị mẹ cô giục về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi Kiều Hề chuyển đến, Cố Duy Viễn liền nhường lại phòng ngủ chính của mình lại cho vợ, căn phòng vốn dĩ mang tông màu chủ đạo là xám nay đã bị cô biến thành tổ ấm của thiếu nữ.

Nhìn Cố Duy Viễn có chút kinh ngạc khiến Kiều Hề hơi xấu hổ, cô chỉ đứng bên cạnh anh, xấu hổ gãi đầu không biết giải thích ra sao.

“Em... em chỉ thấy căn phòng lúc trước trông có hơi đơn điệu quá, nên có động tay động chân một chút, nếu anh không thích thì để mai em sẽ sửa lại như cũ cho anh.”

Cố Duy Viễn lắc đầu, ý bảo bây giờ cô đã là bà chủ của căn nhà này rồi, cô có thể tùy ý trang trí bất cứ thứ gì, ở bất cứ đâu.

Nửa tiếng sau, hai người lần lượt tắm rửa xong, Kiều Hề nằm trên giường nhìn Cố Duy Viễn đang dọn chăn nệm để nằm dưới đất, cô có chút ngập ngừng, rối rắm không biết nên nói gì.

“Anh... anh có lạnh không?”

Tháng chạp, cái gió se lạnh của đầu xuân khiến người ta cóng buốt cả người, tuy trong nhà có lò sưởi nhưng cũng chẳng tài lấn át đi cơn buốt giá ám trên nền mặt đất.

“Không sao đâu, em ngủ đi, khuya rồi.”

Cố Duy Viễn từ từ nhắm nghiền hai mắt lại, rất nhanh đã truyền em thanh âm nhẹ nhàng của tiếng hít thở đều, Kiều Hề nằm trên giường lộn qua lộn lại mãi vẫn chẳng ngủ được, đột nhiên cô xóc chăn bật dậy, sờ soạng cơ thể mình để kiểm tra.

Cũng đâu có tồi lắm đâu nhỉ? Sao Cố Duy Viễn có thể nhịn được đến vậy? Hay chính bản thân cô từ đầu vốn đã chẳng có chút hấp dẫn gì với anh rồi?

Suy nghĩ này hiện lên trong đầu khiến lòng tự trọng của Kiều Hề vô thức bị tổn thương nghiêm trọng, chỉ có mình cô tự mình đa tình, còn đối phương lại chẳng hề may may quan tâm để ý có một chút tà niệm nào, điều này đối với người con gái như cô mà nói, quả thực là một nhát dao đâm chí mạng.

Kiều Hề càng nghĩ càng thấy tủi thân, vô cùng tủi thân, siêu cấp tủi thân, càng tủi càng tức, rồi sau đó là mất đi lý trí.

Cô xóc chăn lên, khí thế hừng hực mò mẫm tìm đường xuống giường, sau đó nhấc cánh tay của Cố Duy Viễn lên, trực tiếp nằm vào lòng anh.

Trong bóng đêm, Cố Duy Viễn mở mắt ra, đôi mắt anh sâu hoắm nhìn không rõ, nhưng ánh mắt của Kiều Hề lại rực rỡ như sao.

"Kiều Hề, em biết em đang làm gì không?”

Cố Duy Viễn vẫn chẳng mảy may nhúc nhích, thanh âm vừa trầm lại thấp, có lẽ vì nhịn mà còn mang theo chút trầm khàn gợi cảm, hơi thở anh phả vào da mặt Kiều Hề, khiến cô cảm thấy mình như đang phát sốt, da mặt nóng như lửa thiêu.

Cô cũng không biết bản thân lấy gan đâu ra mà đợi Cố Duy Viễn nói xong, cô không những không chịu rời đi, ngược lại còn cả gan ôm chầm lấy eo anh.

Kiều Hề hỏi anh, em có phải vợ anh không, Cố Duy Viễn ừ một tiếng, Kiều Hề lại hỏi anh, có phải vợ chồng hợp pháp không, Cố Duy Viễn lại ừ một tiếng, Kiều Hề hỏi tiếp, vậy tại sao anh không cần em.

Cô vừa nói, giọng gấp gáp lại tổn thương vô cùng, Cố Duy Viễn chẳng nói lời nào, Kiều Hề tận dụng hết sự can đảm không biết lấy từ đâu mà ra của cô lúc này, nói:

“Em là vợ anh, chúng ta có giấy chứng nhận kết hôn, đêm tân hôn cũng không có nổi, giờ đây hai người chung phòng lại cô quạnh lạnh lẽo, anh một chút cũng không nảy sinh tình cảm với em, trường hợp này có bốn khả năng xảy ra.”

Lúc Cố Duy Viễn đang dọn chăn mền ra để chuẩn bị ngủ dưới đất, Kiều Hề đã trộm nhắn tin hỏi cô bạn thân Mao Trữ, ai ngờ bị đồ tồi đấy cười nhạo cả nửa ngày.

“Thứ nhất, do anh đã có nhân tình bên ngoài, thứ hai, anh không thấy em có sức hấp dẫn, thứ ba, anh thích con trai, và cuối cùng, là do anh bị ‘lý sinh yếu’”

Trong bóng đêm, Kiều Hề không thấy rõ được sắc mặt của Cố Duy Viễn dần xa xẩm, đen như đ ít nồi, đặc biệt là khi nghe câu cuối, sắc mặt anh dần trở nên méo mó vặn vẹo.

“Mao Mao là ai?”

Anh cố gắng nén giọng mà hỏi, Kiều Hề dường như nghe ra được anh đang vô cùng tức giận, thế nhưng cô lại chẳng hề để ý tới, bởi vì bây giờ cô cũng đang cảm thấy tủi thân vô cùng.

Cô nói đấy là bạn thân cô, xong lại quay ra hỏi Cố Duy Viễn nguyên nhân tại sao, Cố Duy Viễn chẳng hề đáp lời, trực tiếp đứng phắt dậy, sau đó bế bổng Kiều Hề lên giường. Kiều Hề đang buồn bực vô cùng thì thấy cơ thể anh dần áp sát vào mình.

“Em xác định bây giờ là lúc em muốn làm tròn vai của một người vợ chứ?”

Kiều Hề ban đầu có chút ngạc nhiên, sau đó mặt cô đỏ bừng, cô vội lắc đầu theo bản năng, sau đó lại ép mình gật gật đầu, cuối cùng lại thấy Cố Duy Viễn định đứng dậy, cô vội kéo anh lại gần, trao anh một nụ hôn vội vã.

Phải vất vả lắm cô mới khiến mối quan hệ này của hai người tiến thêm được một bước, lý trí của Kiều Hề nói với cô rằng, nhất định phải nắm bắt lấy cơ hội này, bằng không, đợi ba mẹ cô đi rồi, hai người lại trở về mối quan hệ lạnh nhạt xưa cũ kia cho mà coi.

Cô không muốn hai người cứ mãi tương kính như tân, cô muốn hai người nhất định phải tương thân tương ái.

Trong bầu không khí ngày càng nóng bỏng cuồng nhiệt ấy, Cố Duy Viễn đẩy Kiều Hề ra, đôi mắt thâm thúy sâu thẳm đỏ ngầu, đôi mày nhíu chặt căng thẳng chẳng che nổi sự ẩn nhẫn kìm nén trong anh.

“Kiều Hề, tôi hỏi em lần cuối, đây là cảm xúc nhất thời của em, hay là chắc chắn rồi, tôi không muốn sau này em phải hối hận.”

Hơi thở của Kiều Hề vô cùng gấp gáp, ánh mắt quyến rũ như tơ lụa, trực tiếp vượt quá giới hạn chịu đựng của anh.

“Vợ chồng hợp pháp làm những điều hợp pháp, tại sao lại phải hối hận?”

Bạn đang đọc Ánh trăng sáng trong tim anh của 风触琴鸣​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gioxuanvandam
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.