Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 06 part 2.1

Phiên bản Dịch · 2216 chữ

Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband- size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style- priority:99; mso-style-qformat:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin-top:0cm; mso-para-margin-right:0cm; mso-para- margin-bottom:10.0pt; mso-para-margin-left:0cm; line-height:115%; mso- pagination:widow-orphan; font-size:11.0pt; font-family:"Calibri","sans-serif"; mso-ascii-font-family:Calibri; mso-ascii-theme-font:minor-latin; mso-fareast- font-family:"Times New Roman"; mso-fareast-theme-font:minor-fareast; mso- hansi-font-family:Calibri; mso-hansi-theme-font:minor-latin; mso-bidi-font- family:"Times New Roman"; mso-bidi-theme-font:minor-bidi;}

2 – Chẳng phải đều là bán sao? Bán nụ cười với bán thân có gì khác nhau!

Hai tiếng rưỡi sau khi tôi gọi cuộc điện thoại ấy, Cố Từ Viễn đứng trước mặt tôi.

Lúc này, tôi đang ngồi cạnh sân vận động của trường cấp ba, toàn thân giống như con cá bị mắc cạn. Anh đứng trước mặt tôi rất lâu. Tôi mở mắt thật to mới có thể nhìn thẳng vào mặt anh.

Không phải là giả vờ, tôi biết sự hối hận và xót xa trên khuôn mặt anh không phải là giả vờ. Nhưng đối với tôi, tất cả những điều đó còn có ý nghĩa gì?

Anh từ từ ngồi xuống, ôm tôi vào lòng. Không phải tôi không muốn đẩy anh ra, chỉ là tôi quá mệt, tôi không còn sức để phản kháng.

Toàn thân anh khẽ run lên. Anh gục mặt vào tóc của tôi, không chịu nhìn thẳng vào mặt tôi. Có lẽ anh đã khóc. Điều này cũng không liên quan đến tôi. Anh ta khóc vì anh ta, dù sao cũng không phải là vì tôi.

Tôi không còn một chút sức lực nào để vùng vẫy khỏi vòng tay của anh ta, mặc dù tôi không thích vòng tay này nữa.

Trước khi anh ta đến, tôi ngồi ở giữa hai vạch vàng. Một tài xế tâm trạng không tốt lúc phóng xe qua chỗ tôi, bỗng nhiên quát lên:

- Muốn chết thì cút xa ra.

Tiếng quát ấy đập vào màng nhĩ của tôi, sau đó tôi nghe thấy tiếng sụt sịt không biết từ đâu, giống như nghẹn ngào, rất nhỏ, rất nhỏ…

Cuối cùng tôi phát hiện tiếng khóc ấy là của chính tôi.

Tôi mơ màng ngẩng đầu, đợi đến khi tôi lấy lại thần trí thì chiếc xe ấy đã phóng đi rất xa rồi.

Đèn xe chiếu qua chiếu lại vào mặt khiến tôi không mở mắt được. Vì sao lại có nhiều nguồn sáng đến thế? Vì sao cuộc sống giống như một tấm lưới, tình cảm, sự kiêu ngạo, lòng tự trọng của tôi đều tan biến?...

Giống như ma xui quỷ khiến, tôi lấy điện thoại, gần như là bất giác bấm dãy số ấy.

Đến tận khi điện thoại được kết nối tôi mới hiểu, cho dù mình có cho số điện thoại này vào danh sách đen bao lâu thì dãy số ấy vẫn khắc sâu trong tâm trí tôi, không thể xóa nhòa.

Giọng nói của anh giống như bay tới từ một nơi rất xa rất xa:

- Sơ Vi, em đang ở đâu?

Tôi đang ở đâu? Tôi mơ màng nhìn những hòn đá nhấp nhô dưới đất. Tôi cũng không biết mình đang ở đâu.

Sau khi cúp máy, Cố Từ Viễn không kịp nói lời tạm biệt Lâm Mộ Sắc mà lao ra khỏi khách sạn. Khi Lâm Mộ Sắc quấn xong khăn tắm, chạy ra khỏi phòng thì đã không thấy bóng dáng của Cố Từ Viễn ở hành lang.

Cô ta nhìn con số trên thang máy không ngừng tăng lên, một luồng hơi lạnh trào dâng trong lòng: Thậm chí anh ta còn không đợi được thang máy, chỉ để đi gặp Tống Sơ Vi…

Tống Sơ Vi, đồ hèn hạ.

Bình tĩnh một hồi, cô ta quay về phòng, căn phòng ấm áp vẫn khiến cô ta cảm thấy lạnh. Hơi lạnh tỏa ra từ chính cơ thể cô khiến cô ta đang thu mình trong chăn mà vẫn không kìm được cơn run rẩy. Một lúc lâu sau, cô ta cầm điện thoại, nhấn một dãy số.

Cố Từ Viễn khó nhọc chạy bộ từ tầng mười lăm xuống tầng một, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Quân Lương, hỏi thăm chỗ ở của Tống Sơ Vi.

Giọng nói của Quân Lương trong điện thoại có vẻ vô cùng cấp thiết:

- Đường Nguyên Nguyên nói sáng nay vừa tan học là cô ấy về luôn. Bọn mình không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu mau đi tìm cô ấy đi!

Sau khi cúp máy, Cố Từ Viễn lao ra khỏi cửa khách sạn, mở cửa chiếc taxi đang chờ khách. Không chờ taxi phản ứng, anh liền lấy trong ví một tập tiền đưa cho tài xế, nói với anh ta bằng giọng điệu rất dứt khoát, không để cho anh ta từ chối:

- Thành phố Z, nếu thiếu, sau khi xuống xe tôi sẽ rút tiền trả anh.

Suốt chuyến đi hai tiếng rưỡi, anh thấy lòng như có lửa đốt, một câu nói không ngừng vang lên trong lòng, chỉ muốn nói cho Tống Sơ Vi nghe ngay sau khi bước xuống xe.

“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, chúng mình bắt đầu lại nhé.”

Thực ra chúng tôi chưa xa nhau bao lâu. Lúc được anh ôm vào lòng, tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh. Tôi vẫn có thể nhớ rất rõ tên loại nước hoa ấy.

Cuối cùng anh không run rẩy nữa, ngẩng đầu nhìn tôi. Đôi mắt đỏ hoe đã chứng minh cho suy đoán của tôi. Quả thật anh đã khóc.

Tôi nhìn anh, cảm thấy rất xót xa. Thực ra không cần như vậy, anh không cần phải vì em mà như thế. Em là cái gì cơ chứ, em chẳng là cái gì trong vũ trụ bao la này.

Ai cũng có thể lừa em, có thể không coi trọng em.

Quân Lương, anh và mẹ em, mọi người đều là những người thân thiết nhất của em, nhưng cũng là những người làm tổn thương em nhiều nhất.

Tôi nhìn anh chằm chằm, thực ra ánh mắt của tôi đã không còn nhìn rõ gì nữa, linh hồn đã bay đến một nơi rất cao và rất xa…

Từ Viễn, anh biết không, từ nhỏ mẹ em đã dạy em phải làm một người thành thật. Em cứ tưởng rằng thành thật là một phẩm chất tốt, đến tận khi từng sự thật tàn khốc trong cuộc sống dần dần được hé mở.

Cảm ơn anh đã khiến em biết được rằng thì ra người em yêu không yêu em như em đã tưởng…

Cảm ơn người xa lạ ấy đã khiến em biết được rằng thì ra không phải bố em mất tích… mà ông đã không còn trên cõi đời này…

Cô gái mặc bộ đồng phục màu trắng lại gần tôi, vẻ mặt rất nghiêm túc. Cô ấy nói:

- Tống Sơ Vi, chị nghe rõ đây, bố chị đã mất lâu rồi…

Mất lâu rồi…

Một tai nạn nặng nề xảy ra trong cuộc sống của mình, vì sao nghe có vẻ giống như một câu chuyện bị trẹo chân? Tôi lạnh lùng nhìn cô ta:

- Cô mới chết ấy! Cô nói xong rồi chứ, nói xong rồi thì tôi đi đây.

Cô ta nắm chặt tay tôi, vẻ mặt rất nghiêm túc, không cho phép tôi coi đó là chuyện đùa:

- Tống Sơ Vi, đó là sự thật! Chính bà nội chị nói cho tôi biết. Hồi chị học tiểu học, có một năm chị ở nhà bà ngoại. Tôi nói không sai chứ? Chuyện xảy ra vào năm ấy. Họ sợ chị không chịu đựng nổi, vì thế nên mới giấu chị…

Tôi nhìn miệng cô ta mấp máy, nói ra những lời nực cười nhưng lại không thể nghi ngờ.

Bao nhiêu năm nay, tôi không nhìn thấy hai chữ “ly dị” trong quyển hộ khẩu. Tôi luôn hy vọng, tưởng rằng họ chỉ xa cách… Tôi cứ tưởng rằng không biết chừng một ngày nào đó, bố sẽ quay về xin tôi tha thứ…

Giấc mơ ấu trĩ nực cười như vậy, tôi đã mơ suốt bao nhiêu năm.

Khoảnh khắc ấy, bỗng nhiên tôi cảm thấy trái tim mình đã trở thành một cục máu không biết đập… Cho dù có lấy kim chọc nó, tôi cũng không thấy đau nữa.

Được lắm, được lắm, đã thành công giấu giếm tôi bao nhiêu năm nay.

Bạn đã từng nhìn thấy nguyệt thực chưa?

Nguyệt thực là hiện tượng thiên văn đặc biệt. Khi mặt trăng chuyển động đến phần bóng của trái đất, ở khu vực giữa mặt trăng và trái đất, vì ánh nắng mặt trời bị trái đất che lấp nên nhìn thấy mặt trăng bị khuyết một phần.

Thì ra trong lúc tôi vẫn còn mơ hồ không hiểu gì, sinh mệnh của tôi đã bị mất đi một phần.

Một người cũng cảm thấy sinh mệnh của mình bị mất đi một phần chính là Thẩm Ngôn đang ngồi một mình trong căn phòng tối.

Sau lần Lê Lãng nói anh vẫn chưa chuẩn bị cho việc kết hôn, cô hút thuốc nhiều hơn. Trước đây căn phòng tràn ngập mùi hoa oải hương, còn bây giờ đã bị mùi thuốc lá thay thế.

Trong khói thuốc mịt mù, dường như cô lại nhìn thấy mình năm ấy.

Hồi ấy có một cô gái đối xử với cô khá tốt. Cô ấy hơn cô một tuổi, dù có chuyện gì hay không cũng tìm cô nói chuyện.

Cô gái ấy rất xinh đẹp, lúc cười mang một vẻ quyến rũ kỳ lạ. Khách đến hộp đêm đều rất thích tìm cô ấy. Có lúc muộn rồi, cô ấy đi cùng với khách.

Cô ấy đã từng hỏi Thẩm Ngôn:

- Vì sao cô đến đây?

- Vì cần tiền. - Đây là lý do chân thực nhất.

- Tiền, dĩ nhiên, ai thiếu tiền mà đến đây… - Dáng vẻ của cô ấy khi hút thuốc thành thục hơn Thẩm Ngôn rất nhiều, trên ngón tay đã có vết vàng của khói thuốc. - Nếu đã cần tiền, vì sao không qua đêm?

Vấn đề này khiến Thẩm Ngôn không biết nói gì, ngừng một lát, cô nói:

- Suy cho cùng chúng ta không giống nhau.

Không ngờ câu nói này khiến cô gái kia cười ngặt nghẽo. Cô ta nói với giọng điệu có chút khinh miệt:

- Chẳng phải đều là bán sao? Bán nụ cười với bán thân có gì khác nhau…

Thẩm Ngôn tức giận, chút lòng tự trọng còn lại của cô bị từ “bán” này làm tổn thương.

Một lúc lâu sau, cô cũng đáp lại một câu đầy khinh miệt:

- Nếu có bằng cấp thì khác.

Đây là cuộc nói chuyện cuối cùng của họ. Sau lần đó, cô gái kia không coi Thẩm Ngôn ra gì, thỉnh thoảng lại nói xấu Thẩm Ngôn sau lưng:

- Đã đến đây rồi, còn làm ra vẻ thanh cao.

Nếu không phải vì có sự quan tâm của Trần Man Na, cô sẽ không có chỗ đứng trong hộp đêm.

Nhớ lại hồi ấy đúng là tuyệt vọng. Vì không chịu nhượng bộ, không chịu từ bỏ chút nguyên tắc cuối cùng, thu nhập của Thẩm Ngôn chỉ bằng một phần mấy các cô gái khác.

Chỉ còn hai mươi ngày nữa là đến ngày khai giảng, cô ngồi trong quán trọ đếm những đồng tiền ít ỏi, cảm giác hiện thực tàn khốc đã đặt đôi tay lên cổ cô. Chỉ cần cô dùng sức một chút sẽ bị chết vì ngạt thở.

Cô đi tìm Trần Man Na, gần như là quỳ xuống trước mặt chị ta. Nhưng đối phương nói với cô:

- Chị thích em là một chuyện, nhưng chị tuyệt đối sẽ không cho em vay tiền. Em đừng nghĩ chị độc ác. Cuộc sống độc ác hơn chị gấp vạn lần. Em biết rốt cuộc thứ gì quan trọng nhất không? Là tiền! Có tiền em mới có lựa chọn. Có lựa chọn mới không sợ sống tiếp.

Thẩm Ngôn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trần Man Na, chỉ cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng càng tuyệt vọng hơn khi cô biết rằng những gì chị ấy nói là thật.

Thứ có thể khiến một người vứt bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ nguyên tắc, nhượng bộ tới cùng chính là cuộc sống.

Cô lặng lẽ suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói:

- Em hiểu rồi.

Đó là lần đầu tiên Thẩm Ngôn trang điểm, dùng mỹ phẩm của Trần Man Na. Trước đó cô hoàn toàn không có một chút khái niệm gì với những thứ này, cũng không hiểu phải phân biệt chúng như thế nào. Chính Trần Man Na đã nói cho cô biết, phấn lót không được đánh trực tiếp lên mặt, nhất định phải bôi một lớp kem lót trước… Kẻ mắt phải kẻ lên trên, như thế trông đôi mắt sẽ đẹp hơn… Mascara tốt nhất nên chuẩn bị hai chiếc, một chiếc đậm, một chiếc làm dài mi, lần lượt chuốt lên mi mắt, như thế mới đạt được hiệu quả lý tưởng nhất.

Bạn đang đọc Ánh trăng nói đã lãng quên của Độc Mộc Châu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.