Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vợ chồng mỗi người đều có bí mật riêng

Phiên bản Dịch · 1761 chữ

Tân Châu đang ở ngoài cửa nghe lén, đột nhiên có một bóng người bao trùm lên cô, cô quay người lại nhìn, Vu Thừa lại mỉm cười với cô. Nụ cười đó giống hệt nụ cười nói trong phòng rằng nhà Tân sắp gây chiến với nhà Tiêu.

Tân Châu mím môi quay lưng về phía cửa. Cô ấy không được phép nghe lén nên không ai được nghe

“Này,” Tân Châu hét lên với Vu Thừa và nâng cằm lên, “Nói với thiếu gia của cậu, đừng bắt nạt cô ấy chỉ vì nghĩ rằng nhà Lưu đang gặp khó khăn. Gia đình ruột thịt của cô ấy không chỉ có nhà Lưu, mà còn cả Tôi.”

Cô không dám nói một lời trước mặt nhà họ Tiêu và Tiêu thiếu gia, nhưng cô vẫn dám thúc giục Trợ lý.

“Nếu anh lại bắt nạt Lưu Hân, khi anh trai tôi về nước, tôi sẽ nói cho anh ấy biết Tiêu gia của anh đã bắt nạt em gái anh ấy, hừm.”

Nhà họ Tân có địa vị cao ở thành phố C, đặc biệt là sau khi anh trai của Tân Vũ là Tân Sơn lên nắm quyền, Tân Sơn là người có năng lực và tốt tính, lại biết tôn trọng với bất cứ ai mình gặp.

Mọi người ở thành phố C đêu biết rằng Tân Sơn rất yêu thương em gái mình.

Anh ấy thực sự được chiều chuộng đến mức không thế đo lường được, và kiểu cưng chiều này được thực hiện như một lẽ đương nhiên.

Vu Thừa cười không nói gì, liếc nhìn cửa mở, thấy Tiêu Dương đi ra, vội vàng đi tới đẩy xe lăn.

Thấy anh đi ra với gương mặt bình thản, Tân Châu không khỏi lo lắng cho Lưu Hân, nhanh chóng xông vào. Trước khi rời đi còn không quên trừng mắt nhìn Vu Thừa “Anh, truyền đạt lời tôi vừa nói cho anh cả nhà anh đi.” Thiếu gia.”

Vu Thừa chưa kịp nói gì thì cánh cửa đã đóng sầm lại.

“Lưu Hân, cậu không sao chứ? Tên họ Tiêu đó không làm gì cậu phải không?” Tân Châu vừa bước vào, cô đã ôm lấy cơ thể Lưu Hân và xem xét.

“Tôi không sao.” Lâu Hoan từ phía sau lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, nghiêng đầu cười nói:

‘Cậu cảm thấy đây là cái gì?”

Thẻ ngân hàng, nó ở đâu ra thế?”

“Kiếm được.” Lưu Hân siết chặt tấm thé, nhét vào túi, vỗ nhẹ như bảo bối, hai triệu không phải là số tiền nhỏ, cô muốn mang về nhà cho bố mẹ.

Tân Châu tò mò hỏi: “Kiếm được? ở đâu kiếm được?

“Trên trời rơi xuống” Bây giờ cả hai đã nhất trí làm theo ý của Tiêu Dương, Lưu Hân thành thật nói:

“Hắn bảo tôi diễn lại việc tôi trở thành đại phu nhân sau biến cố và tự lập như thế nào. Tôi đã nói tôi không phải là tiểu thư giàu có.” , sau đó anh ấy đưa cho tôi Hai triệu đô la cho phép tôi làm phu nhân giàu có một thời gian, có tiền thì tôi cũng không thành “vô gia cư” nên tôi đã nhận

Tân Châu nháy mắt với cô: “Cậu hành động thế nào?”

‘thử xem sao vậy.” Hai chị em nhìn nhau trao đổi, Lưu Hân biết cô muốn hỏi quá trình, vì vậy cô nhấc mông xuống giường, “Lưu Hân vừa xuống giường, ngồi xổm.” Trước mặt Tân Châu..

“Chờ một chút, Tân Châu ngắt lời cô, nghi hoặc nói: “Sao cậu lại ngồi xổm trước mặt tôi?

Ngồi trên giường không phải sẽ thuận tiện hơn sao?”

Lưu Hân nghi hoặc đáp lại, nhìn vẻ mặt của Tân Châu, trong đầu hiện lên vẻ mặt của Tiêu Dương,hình như rất kỳ lạ.

Tân Châu vẫn còn ngơ ngác: “? Tại sao cô lại cởi thắt lưng của anh ấy? Anh ấy không phải là tự túc sao..

“Tay tôi không dài đến thế, ngồi trên giường tôi không thể chạm tới thắt lưng của anh ấy.”

Như nghĩ tới điều gì, cô chợt nhận ra:”!!”

“Cậu,cậu,cậu, ý của cậu là, đây chính là ý của cậu..” Tân Châu chặc lưỡi “ thật là hep hòi.”

Lưu Hân cuối cùng cũng hiểu tại sao Tiêu Dương lại nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ, cô mỉm cười có chút kiêu ngạo nhưng cũng có chút ngượng ngùng

“Rõ ràng là hai người không hạnh phúc, một mình mình làm sao có thể hưởng thụ?”

Tân Châu rất có hứng thú: “Đưa tay ra rồi làm sao?”

“Không có việc gì, ta còn chưa chạm tới hắn, hắn liền sợ hãi.” Lâu Hoan nhún nhún vai, lúc đó nàng dùng sức làm như vậy.

Suy cho cùng, cô cũng chỉ là một người giàu lý thuyết nhưng lại kém thực hành,không dám mở rộng tâm mắt.

Tay anh vừa chạm vào gấu quần, Tiêu thiếu gia đã di chuyển xe lăn về phía sau, sắc mặt anh đen tối đáng sợ đến mức cô phải tranh cãi với anh rất lâu.

“Tiêu thiếu gia thật hèn nhát.” Lâu Huân mở to đôi mắt to ngây thơ, nghiêng đầu mỉm cười.

Anh ấy thật hèn nhát và đôi tai đỏ của anh ấy có chút dế thương

Lưu Hân nheo mắt cười.

Tiêu Dương cứng ngắc ngồi trên xe lăn, dái tai có chút hồng hồng như lén lút uống rượu.

Đôi mắt ở trạng thái trống rồng, nửa trống rỗng, như thể chúng đang nhớ lại điều gì đó qua một quả cầu không khí.

Vu Thành tò mò liếc nhìn đôi tai đỏ rực của Tiêu Dương vài lần, sau khi xác định mình không bị lóa mắt mới hỏi: “Thiếu gia, ngài có lạnh không? Tôi sẽ sai người mang áo khoác đến cho ngài.”

“Không cần.” Tiêu Dương phục hồi tinh thần lại, ánh mắt trở về lạnh lùng như thường, như gió thổi qua không dấu vết, lạnh lùng ra lệnh: “Đi gặp bác sĩ Trương

Bác sĩ Trương được gia đình họ Tiêu mời đến chữa trị cho đôi chân của anh.

Vì được nhà họ Tiêu mời nên đương nhiên là gián điệp của nhà họ Tiêu

Việc Tiêu Dương chủ động đi khám bác sĩ nhanh chóng truyền đến tai cha và mẹ kế.

Dương Liễu nhẹ nhàng siết chặt vai Tiêu Triết, trong mắt hiện lên vẻ nham hiểm, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại rất dễ nghe.

“Anh xem, tôi đã lấy được vợ phù hợp cho Tiêu Dương. Trước đây tôi phải nhờ bác sĩ Trương xem chân của nó, nhưng bây giờ nó biết chủ động, đứa bé đã lớn rồi.”

Khi những đứa trẻ lớn lên, chúng phải nghĩ đến việc tranh giành tài sản cúa gia đình.

Dương Liễu không biết vô tình hay cố ý nhắc nhở chồng Tiêu Triết.

Trước khi gả vào nhà họ Tiêu, cô biết Tiêu Triết không tốt với con trai cả của mình và rất yêu quý con trai thứ hai của cô, Tiêu Quân.

Dù sao thì đó cũng là con của người phụ nữ anh yêu vì vậy sau khi Tiêu Dương bị mất đi đôi chân, dù đã giữ chức chủ tịch tập đoàn Tiêu nhưng quyền lợi của anh cũng bị giảm đi rất nhiều.

Ngược lại, Tiêu Quân, phó chủ tịch, nắm giữ quyền lực lớn nhất.

Dương Liễu nhìn thấy chồng mình hơi nheo mắt lại, trong mắt có chút nguy hiểm, cô bất cần nhếch lên khóe môi, quyết định châm thêm lửa.

“Sau khi đôi vợ chồng trẻ kết thúc tuần trăng mật, nên mời anh ấy vê công ty làm việc, tránh cho bên ngoài bàn tán xôn xao đặc biệt là ban quản trị từng nói chuyện với Tiêu Dương, họ nói xấu sau lưng anh: Nói ông cố ý giữ con trai lớn của chúng ta ở nhà, ông rõ ràng là có ý tốt, nhưng ông cảm thấy hắn luôn không thoải mái, mỏi mệt, lại không biết phải làm sao.

Những năm qua trong công ty quả thực có rất nhiều lời đồn thổi, nhưng Tiêu Triết luôn giả vờ như không nghe thấy.

Nhưng điều đó không có nghĩa là nó không tồn tại.

Có quá nhiều lời đồn thổi, vị trí của Tiêu Quân cũng không dễ ngồi vào.

Tiêu Quân mới vào công ty liền đưa ra quyết định: “ sáu bảy năm sau hội đông quản trị sẽ không bầu lại chủ tịch”

Chỉ cần Tiêu Dương năm nay không gia nhập công ty, Tiêu Quân mới có thể có được quyền lực thực sự.

Ông phải mở đường cho đứa con trai yêu quý của mình.

Tiêu Triết bình tĩnh nói: “Được, chúng ta nhìn xem.

Chỉ bằng bốn chữ ngắn gọn, Dương Liễu liền biết màn khiêu khích của mình đã xong.Chỉ cần hai anh em Tiêu Dương và Xiao Quân cắn nhau, hai bên cùng chịu thiệt thì con trai bà có thể được hưởng lợi.

Vợ chồng mỗi người đều có những bí mật riêng.

“Không cần ép.” Tiêu Triết mơ hồ có chút không vui, ra lệnh: “Khi Tiêu Dương trở về, để nó tới phòng của ta.”

Tiêu Dương đi tới thư phòng, Vu Thừa bị chặn lại ở ngoài cửa

Tiêu Triết năm nay đã gần sáu mươi, sức khỏe vẫn tốt, giọng nói khỏe khoắn, trên mặt tuy còn nếp nhăn nhưng cũng không có vẻ nhân hậu.

Hai cha con nhìn nhau, vẻ mặt cũng lãnh đạm như đối phương

“Ta nghe nói đêm qua anh đã ném ai đó ra ngoài trời mưa. Dù sao thì cô ấy cũng là vợ con và còn trẻ. Hãy đối xử tốt với người khác.

“Cha đang đùa sao, chúng ta không lấy được giấy chứng nhận.”Tiêu Dương từ chối thừa nhận hôn sự.

Tiêu Triết nhíu mày càng sâu, tựa hồ không hiểu hắn nói gì: “Phải đợi hai năm, đến khi con của nhà họ Lưu đủ tuổi mới có thể lấy được giấy chứng nhận kết hôn.”

Tiêu Dương vẫn im lặng.

Tiêu Triết nhìn đôi chân của anh, nói: “Để con kết hôn là đúng. Cuối cùng con cũng biết mình quan tâm đến đôi chân của mình. Bác sĩ Trương đã nói gì?*

Ông thật sự không biết bác sĩ Trương đã nói gì?

Bạn đang đọc Anh Tiêu, vợ anh lại muốn bỏ trốn của Nhất Thế Công Hoan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy14400896
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.