Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 32

Phiên bản Dịch · 2806 chữ

"Đừng nghĩ quá nhiều, cũng có thể tổ chức xã hội đen nào đó quyết định khử người để dằn mặt KIX. Gần đây bên Cự Thiên cũng xảy ra vài vụ, thành viên hội đồng lãnh đạo cấp cao lần lượt bị khử"

Cự Thiên hiện tại là tập đoàn mafia lớn nhất Hàn Quốc. Liệu mấy vụ giết người này có dính dáng đến nhau? Hung thủ là cùng 1người hay chỉ do trùng hợp ngẫu nhiên?

Án mạng lần này có khác biệt so với các vụ trước, đã chủ ý giết chết người không ai lại đâm lên vai. Cả 2đều hiểu rõ điều này và cảm thấy khó xử, nếu tiến hành điều tra, họ phải đối diện với hung thủ thế nào nếu như...


Lee Joon vất tờ báo sang bên, nhìn chàng trai đang nhắm mắt nằm dài trên ghế đối diện.

"Là cậu làm phải không?"

"Vụ bên Cự Thiên thế nào rồi?" Yoseob phớt lờ bằng 1câu hỏi ngược lại.

"Trả lời tôi đi!" từ lúc về Hàn anh thậm chí không nắm được hành tung của tên nhóc ngỗ nghịch này, giết người lộ liễu như thế không giống Enel tí nào.

"Đúng" cậu lười nhác nhép miệng, vẫn không buồn mở mắt.

"Từ khi tham gia huấn luyện đến nay chưa bao giờ cậu dùng Xuyên Yết để bắn ai nhưng tối qua lại dùng nó để "săn chuột" ư?"

Nhớ lại những ngày tập huấn, hình nhân trên đường băng tập bắn của Yoseob luôn chi chít vết đạn ở cổ. Có lần uống say, cậu cười hàm hồ bảo "tên nó là Xuyên Yết, 1món quà cho cố nhân". Lúc đó anh đã có cảm giác cậu đang lên kế hoạch trả thù.

...

"Không! Tôi khổ sở tạo ra Xuyên Yết chính xác là để dành tặng riêng cho bọn chúng"

"Cậu... đang bắt đầu báo thù? Cô ta là kẻ thù của cậu?"

Yoseob ngồi dậy lắc lắc ngón trỏ, hằn giọng trả lời:

"Cook YanRyo chỉ mới là con Tốt. Con Pháo của tôi còn chưa sang sông"

"..."

Không gian trở nên im ắng, ánh mắt LeeJoon ngày càng xa lạ mang theo 8phần đề phòng. Yoseob rốt cuộc không chịu nổi đành thở dài cất tiếng:

"Hyung, anh từng bảo muốn nghe câu chuyện quá khứ của em. Bây giờ vẫn thế chứ?"

"..."


Tối muộn tại bar Mastermind.

Cảnh tượng khá quen thuộc, chàng trai trầm ngâm ngồi bên dãy bàn bar dài mân mê li cocktail, không lâu sau 1cô gái bước vào.

"Xin lỗi, lần nào em cũng tới trễ"

"Chúng ta đâu có hẹn nhau" LeeJoon lãnh đạm trả lời. Từ khi về Hàn, anh có thói quen ngồi 1mình ngẫm nghĩ ở đây. Lạ 1điều là: dù đã giúp anh tập bắn xong, cô gái này vẫn cứ xuất hiện.

Anh không muốn dây dưa quá nhiều với Jiyoon, bởi vì con người cô... quá mức chính trực và thánh thiện. Vì cô khiến anh... trở nên do dự.

.

.

.

"Gần đây em được giao thụ lí vụ án bên Cự Thiên nên hơi bận. Mới đây lại phát hiện thêm án mạng mới có thể liên quan đến Cự Thiên. Nhưng em cảm giác... nếu 1lúc nào đấy đối diện với hung thủ, mình sẽ không thể xuống tay" cô ngập ngừng tâm sự, hết ngẩng lại cúi đầu. Li cocktail trên tay mãi vẫn chưa nhấp giọt nào.

Anh cứ im lặng khiến bản thân tự thấy mình thật vô duyên, cô cười buồn buồn.

"Ha... Sao em lại nói với anh chuyện này nhỉ?"

"Cô sẽ làm gì nếu hung thủ là người quen của mình?" anh bất ngờ hỏi, có chút chờ mong.

"Người thân?"

"Thậm chí là người cô yêu"

.

.

.

Câu hỏi này có quá khó không? Với 1người luôn tôn thờ pháp luật và chính nghĩa như em, Jeon Jiyoon?

.

.

.

"Em... Sẽ đứng trước mặt người ấy và nói thẳng "anh chính là hung thủ".

"..."

"Cô thật sự lạnh lùng" anh cười, thấy lòng mình chợt chùng xuống.

"Phải! Nhưng trước đó hẳn sẽ mệt mỏi lắm"

"Tại sao?"

"Vì trước khi kết luận, em sẽ làm tất cả để tìm bằng chứng chứng minh người đó vô tội"

"..."

"Em sẽ không từ bỏ và làm hết khả năng của mình"

LeeJoon ngẩn người. Cô gái này... Đôi mắt sáng hồn nhiên, nụ cười mang lại cho người ta cảm giác an toàn, cảm giác trái tim mình được cô bảo vệ 1cách đầy nâng niu trân trọng.


Junhyung sau buổi chiều hẹn gặp Yoseob trở về, đột xuất phải bay sang Ma Cao để giải quyết hợp đồng mua bản quyền phần mềm mới của VRUS.

Bên đối tác đột nhiên đưa ra vài điều kiện cần bổ sung vào hợp đồng, gặp chút trục trặc trong quá trình thương thuyết nên quanh đi quẩn lại cũng tốn mất cả tuần.

Vừa trở về Hàn Quốc, Gayoon và Jiyoon ngay lập tức lên lịch hẹn gặp riêng hắn để làm rõ vài vấn đề.


Tại 1phòng VIP thuộc bar Mastermind. Đây là quán bar của Junhyung mở nên giới làm ăn tai to mặt lớn thường xuyên lui tới, hệ thống phòng VIP vì thế cũng ngày càng tân tiến hơn.

...

"Cook YanRyo bị giết chết?" nam nhân cao giọng thảng thốt hỏi.

"Sau khi giám định, chúng em xác minh thời gian vụ án xảy ra vào tầm 5-6giờ chiều ngày 27tháng3, anh chưa đọc báo?"

"5-6 giờ chiều 27-3, núi Namsan..."

"Sao anh có vẻ kinh ngạc vậy?"

"À không! 2đứa nói tiếp đi"

"..." Jiyoon im lặng, cảm tính nghề nghiệp khiến cô nghi ngờ Junhyung.

Gayoon không rành khoản tâm lý tội phạm, cô thật thà nói ra trọng tâm vấn đề.

"Phòng điều tra cho rằng nguyên nhân án mạng là do bên Cự Thiên và KIX xung đột ngầm"

"Ra thế..."

"..." hắn thở mạnh qua đường mũi, cơ mặt giãn nhẹ. Đây là biểu hiện vừa qua cơn căng thẳng hồi hộp khi bị chột dạ.

Jiyoon âm thầm quan sát, cha từng bảo cô có tố chất bẩm sinh trong ngành nghiên cứu tâm lí tội phạm. Hiện tại là học viên xuất sắc nhất trong lớp "Tâm Thần học", vì thế sơ xuất của Junhyung không thể qua mắt được cô.

"Anh biết tình trạng xác chết như thế nào không?"

"Huh? Nói anh nghe xem?"

"..." cô vừa đưa ra 1câu hỏi thử hắn, biểu hiện mày hơi nhướn, mắt mở to hơn vẻ mong đợi. Junhyung đúng là không biết gì thật.

"Cook YanRyo bị đâm vào vai và lưng sườn, mất máu rất nhiều trước khi bị bắn chết bằng 1phát đạn xuyên thẳng yết hầu. Vị trí 2nhát đâm hệt như khi... Yoseob bị giết"

"..."

"..."

Không khí chùng xuống nặng nề, nhắc đến cái chết của Yoseob là điều gây tổn thương cho tất cả.

"Mianhae anh! Chúng em chỉ là..."

"Không sao! Chắc chắn người đầu tiên 2đứa nghi ngờ là anh"

"Anh có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo vì em đã điều tra. Thời điểm án mạng xảy ra anh đang ở trên máy bay" Jiyoon khẳng định.

"Nếu không phải anh trả thù cho cậu ấy thì hẳn động cơ gây án đơn giản là thôn tính lẫn nhau trong giới xã hội đen thôi"

"..."


Junhyung về nhà, tạm dẹp hết mớ suy nghĩ ngổn ngang trong đầu sang 1bên để lên phòng thăm con trai.

.

.

.

Thằng bé không ở trong phòng.

Hắn lượn 1vòng thì phát hiện cửa phòng kính để mở, Yomin đang ngồi bệt trên sàn hì hụi làm gì đó. Hình ảnh đứa trẻ giữa đồng Cỏ Lau màu trắng thoáng hư hư ảo ảo quen thuộc. Yoseob khi còn sống... cũng thường xuyên trốn vào đây. Thậm chí có khi hắn và vợ còn làm cả "chuyện đó" ở đây. Có khi nào Yomin được tạo ra ở căn phòng Lô Vĩ này?

Quá khứ hạnh phúc khiến nam nhân bất giác mỉm cười.

.

.

.

"Minie, cha về rồi này"

"..." thằng bé vẫn chuyên tâm tô tô vẽ vẽ gì đấy, bút chì màu lăn lóc đầy sát bên.

"Đang làm gì? Đến cha về cũng không vui mừng?" hắn xếp bằng xốc con trai ngồi vào lòng mình, giọng trách yêu nuông chiều.

"Ô... Minie đang vẽ, bố Junjun có muốn xem không?" nó chu môi thơm có lệ vào má cha xong cầm tờ giấy A4 phẩy phẩy khoe ra.

"Đâu? Cha xem nào?"

Junhyung đón tờ giấy, khoé miệng đang cười thoắt cứng ngắc như bị đổ bê tông.

"M..w.o?"

Hình ảnh trên giấy... Nét vẽ nguệch ngoạc nhưng rõ ràng gây ám ảnh bởi màu sắc và nội dung.

1cánh rừng, 4xác chết nằm trên mặt đất, xác nữ nhân bị đâm 2nhát ở vai và lưng sườn, từ cổ máu chảy lênh láng. Duy nhất 1chàng trai đội mũ đứng đó, trên tay cầm súng và... lớp tóc mai màu đỏ lộ ra 2bên...

"Minie! Tại sao con vẽ thứ này? Con thấy cảnh này ở đâu? Nói cha nghe! Nhanh lên!" hắn kích động xoay con trai đối diện mình, bắt chặt vai nó và gần như hét lên.

"A? Ư? Ô... Đau quá... Ô ô... Con biết là không được vẽ, cô giáo ở trường bảo phải vẽ hoa và cầu vồng. Ô ô... Còn khẻ tay Minie... Ô ô... Con sai rồi.. Ô.."

"A? Không! Ngoan, nín nào! Không phải cha trách Minie. Nói cha nghe con thấy cảnh này ở đâu"

"Bố Junjun thật không trách Minie? Ức... Ô... Hứt..." thằng bé mở to con ngươi ướt đẫm nước mắt, chớp chớp ngây ngô hỏi.

Junhyung chùi nước mắt con trai, gật đầu đảm bảo.

"Không trách con"

"Cô giáo bảo trẻ con ngoan phải vẽ gà chíp chíp và ông mặt trời, thật hả bố?"

"Minie vẽ gì con thích là được"

Con trai của Yong Junhyung này cần chi cái danh hiệu bé ngoan, hừ! Hắn nghĩ thầm.

"Con mơ thấy thứ này. Tối nào cũng mơ"

Hắn nhíu mày.

"Con không sợ?"

"..." Yomin lắc đầu.

"Chú ấy đã khóc" nó chỉ vào chàng trai cầm súng trong bức vẽ.

"Con biết người này sao?"

"Con gặp ajusshi xinh đẹp ở bệnh viện"

Xinh đẹp? Junhyung đến bó tay với nghệ thuật dùng từ mang tính chất "âm dương đối lập" của con trai. Xinh đẹp là từ dùng để tả 1cô gái mà?

"Trong mơ chú ấy làm gì?"

"Bắn bụp bụp. Đâm dì kia"

"..."

"Con có nghe chú ấy nói gì không?" điều này rất quan trọng.

"..." thằng bé ngẫm nghĩ, cố nhớ xong lại lắc đầu. Như thế đã là giới hạn đối với 1đứa trẻ 5tuổi.

"Cái gì mà... 5... Yo... Yo yo gì đấy"

"5 và Yo?" là gì chứ?

"Tóc chú ấy màu đỏ, rất xinh đẹp ngar ~"

"..."


Còn 1mình trong phòng, Junhyung cố gắng suy nghĩ những điều 2Yoon và con trai đã nói.

Rốt cuộc là ai? Chuyện gì đang xảy ra...

"Khỉ thật! Rối nhằng cả lên!"

Mà tại sao Yomin lại liên tục mơ giấc mơ kì lạ như thế nhiều đêm đến nỗi theo quán tính vẽ được cả ra giấy? Hình ảnh trùng hợp với hiện trường vụ án 1cách khó tin, chỉ khác ở chỗ trong giấc mơ của thằng bé xuất hiện thêm cả hung thủ.

Theo như bức vẽ thì... Con trai, tóc đỏ?

Ajusshi xinh đẹp... Bệnh viện?

Junhyung rùng mình, trong đầu lướt qua 1cái tên: Jang Hyunseung!

"Làm sao có thể?" hắn lắc đầu. Nếu là Hyunseung thì Yomin đã nhận ra cậu nó rồi.


Tối muộn, biệt thự nhà Junhyung.

Sau khi giải quyết xong việc công ti, hắn không rời thư phòng như mọi khi mà nán lại rất lâu.

...

Cuối cùng Cook YanRyo cũng chết, dù vô ý hay hữu ý thì hung thủ đã giúp hắn trả thù.

.

.

.

Seobie, em có vui không?

Chẳng hiểu sao anh lại không thấy dễ chịu tí nào.

Nếu là 5năm trước, chính anh cũng muốn giết hết lũ người khốn nạn ấy, nhưng... Chính vì em, vì em anh đã trưởng thành. Vì em anh học cách bao dung, bình thản sống để nuôi nấng và bảo vệ con trai chúng ta. Đột nhiên người đó xuất hiện và mọi thứ trở nên quay cuồng bởi nỗi nhớ em quay quắt...

.

.

.

Bình thường hắn sẽ phớt lờ mọi chuyện, như thể chỉ việc đứng ngoài nhìn con chó dại bị đập chết ngoài đường sau khi đã cắn rất nhiều người mà thôi.

Nhưng...

Cẩn thận xâu chuỗi tất cả những tiểu chi tiết rời rạc từ ngày 27 đến nay xem nào.

Gặp Enel, rời khỏi tháp tầm 4h30.

5-7h Cook YanRyo bị giết trong rừng.

Con trai, tóc đỏ. Yo và 5.

5 là 5giờ chăng? Còn yo?

Trong tiếng Hàn "yo" là cấu trúc đuôi, có hàng tỉ hàng tỉ chữ phát âm có từ "yo".

Tóc đỏ, hàng tá người nhuộm tóc đỏ nhưng hắn chỉ biết 2người là Hyunseung và... Enel!

Trùng hợp ư?

Reng r...!

"Yeoboseo?"

(Chủ tịch. Đã điều tra xong, bên Ý không hợp tác lắm nhưng rốt cuộc vẫn phải cung cấp. Tôi vừa fax qua)

"Được rồi, làm rất tốt. Tiếp tục điều tra xem bên KIX có rục rịch gì sau cái chết của Cook YanRyo không"

(Vâng!)

Cạch.

Junhyung gác điện thoại, cầm tập giấy mới in từ máy fax còn nóng hổi. Trang đầu là hình và chứng minh thư của Enel.

Giống quá!

"Sao lại có người giống em đến vậy..." mắt hắn vô thức nhìn sang bức hình Yoseob đặt cạnh hình Hyunah trên bàn.


26tuổi. Nghề nghiệp: làm việc cho Đảng dân chủ Ý. Nhân viên bàn giấy ư?

Enel Moratti là 1công dân Ý bình thường, đột nhiên về Hàn sống. Không, không phải nhập cư luôn mà là du lịch dài hạn.

Lí lịch hoàn hảo!

Điều đáng nghi ngờ là cậu vô cớ xuất hiện ở tiệc thành lập công ty KIX, lao ra chắn đạn cho Kim HyunUk.

Tiếp cận lão ta nhằm mục đích gì?

Còn nữa, chiều hôm đó sau khi hắn rời khỏi, cậu đi đâu? Nếu giấc mơ của Yomin không phải tưởng tượng thì chàng trai tóc đỏ xuất hiện tại hiện trường gần thời gian án mạng xảy ra có khi nào...


Căn hộ nhà Gina.

Yoon đại chủ tịch thiên hạ đệ nhất mặt dày có nhà không về mà cứ nhất quyết ở lì chỗ này.

Gijoon vừa mới ngủ. Gina mệt mỏi xuống bếp muốn làm ít thức ăn cho anh.

"Đi làm về muộn như thế anh còn tới đây làm gì? 10giờ rồi! Lại chưa ăn tối phải không?"

Cô cằn nhằn luôn miệng trong khi tay vẫn bận rộn với mớ thực phẩm tươi sống trong ngăn đông và vài thứ rau củ.

"Tối nay anh muốn ngủ ở đây" Doojoon thản nhiên phun 1câu, lần lượt cởi áo vest, sơ mi quẳng hết ra sàn. Cứ thế cởi trần mặc độc mỗi chiếc quần dài đi nhong nhỏng vào bếp.

"Anh không muốn ăn cơm, anh muốn ăn thứ khác"

Gina rùng mình, suýt tí đánh rơi chảo chiên vì bàn tay gã mất nết nào đó luồn thẳng vào áo mình và bao trọn phần mềm mại trước ngực. Vòm ngực trần săn chắc nóng hổi dính sát lưng cô, áo hơi bị xốc lên và mặt thắt lưng kim loại của anh chạm vào eo lạnh ngắt.

"Con thức bây giờ" cô lẫy người, cũng không thoát ra được.

"Con ngủ phòng con mà" anh phà hơi thật nhẹ, hôn lên gáy người yêu.

"Xê ra rồi đi tắm ngay đi" nếu không cô thề sẽ trút hết mớ thức ăn này lên đầu anh ngay lập tức.

"Á.." Doojoon mạnh tay xoa nắn, không có dấu hiệu dừng lại mà còn vùi hẳn đầu nút mạnh lên phần da mẫn cảm bên cổ.

"YOON..."

"Em mà hét to, Gijoon thức dậy sẽ rất phiền đấy" anh cười đe doạ.

"Em đang đến kì"

"Đừng nói dối, anh tính cả rồi. Hôm nay là ngày "an toàn" trong tháng"

"..."

Lẽ ra bộ não thiên tài của anh phải để suy nghĩ chuyện kinh doanh mà không phải là tính toán ba cái thứ vớ vẩn này, Yoon.Doo.Joon!

"Ngoan nào"

"Hm..."

Ring ring!

Điện thoại è è rung trong túi quần, anh bực bội dừng lại.

Gayoon?

"Anh đây"

(Em muốn gặp anh)

"Để sau đi"

(Liên quan đến án mạng)

...

Bạn đang đọc Anh Sẽ Là Đôi Mắt của YongBbulmon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.