Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 3.2

Phiên bản Dịch · 910 chữ

"Cô ấy rất xinh!" cậu vẫn vô tư khen thật lòng. Đối với Yoseob, từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Junhyung cậu đã xem hắn là người thân, là gia đình. Cũng không có khái niệm tình yêu nam nữ, không biết việc "đụng chạm xác thịt" có ý nghĩa thế nào. Chỉ là tin tưởng, dựa vào... Dù hắn từ khi gặp luôn lạnh lùng hung dữ nhưng Yoseob vốn không hiểu biểu hiện đó là chán ghét

"Cô? Còn dám nhắc đến Jinhyeon?" ánh mắt đen sâu thẳm ngày càng đục ngầu giận dữ, Junhyung rít qua kẽ răng

"Sao em không được nhắc? Á...hm... Hộc..." bàn tay mãnh lực chế trụ chiếc cổ thanh mảnh, lúc này hắn hoàn toàn có thể giết người

"Hộc... A..nh...sao vậ..y?" Yoseob vùng vẫy cố gỡ tay Junhyung khỏi cổ mình nhưng căn bản thân thể nữ nhân vốn ốm yếu, cậu ngộp...lượng oxi ít ỏi khiến máu không thể tuần hoàn, khuôn mặt thanh tú đỏ lên rồi dần trắng bệch, ngay cả nói cũng khó khăn

"Biết tại sao tôi không yêu cô chứ?"

"..."

"Vì cô độc ác nham hiểm nhưng luôn tỏ ra ngây thơ thánh thiện. Cầm dao đâm vào tim tôi rồi xem như không có! Khốn khiếp!" tăng thêm 1phần lực đạo, Junhyung cay độc mắng. Trông hắn lúc này đầy sát khí và rất dễ sợ

"..." Yoseob theo bản năng sợ hãi, ánh mắt tàn nhẫn, lời lẽ tuyệt tình...đột nhiên tim đau quặn lên trong vô thức, hắn...hận vợ mình, hận tận xương tuỷ, là thế sao...

2hàng nước trong suốt theo khoé mắt chảy ngược xuống nệm. Vỡ lẽ...là cảm giác chua xót bi thương khi nhận ra nam nhân trước mặt chỉ là 1gia đình mới trong mộng tưởng của riêng mình. Dù Sao băng cho cậu đôi mắt, mãi mãi yêu thương vẫn quá xa vời...

Yoseob buông tay nhắm mắt, đột nhiên không muốn nhìn thấy, chỉ bóng tối quen thuộc mới là người bạn chân thành... Hơi thở cũng dần đứt quãng, cậu sắp rời khỏi thể xác này chăng?

.

.

.

Xoạt!

Junhyung buông ra Yoseob, bật người xuống giường bỏ ra ngoài, vừa đến cửa thì bị giọng nói nữ nhân bất lực buồn bã mang chút hi vọng cuối cùng với lại

"Anh...không yêu em?"

"Quá khứ không! Hiện tại không! Tương lai mãi mãi không!" hắn vẫn quay lưng

"Em không phải Kim Hyunah"

"Tôi mặc kệ cô là ai"

"Chúng ta...là gia đình"

"Là cô 1mình ảo tưởng"

Cạch!

Dứt câu Junhyung đóng mạnh cửa.

"...Ảo tưởng... Hoá ra là ảo tưởng.. Ha...Hm.." Yoseob kéo mền che phủ tấm thân trần, phút chốc mọi hi vọng yêu thương xụp đổ. Khẽ mở mắt 1lần nữa, có người từng nói nước mắt là thấu kính biến hình vũ trụ... Qua làn nước nhạt nhoà thế giới trở nên mông lung, Yoseob giơ tay vươn về phía trước hươ nhẹ, cậu thấy mình đang cố bắt giữ thứ gì đó... Ngỡ hạnh phúc nhưng chạm vào lại cắt tim ta rỉ máu.

Mãi mãi cậu không thể quên ánh mắt vằn tia máu đỏ của Junhyung, lời nói phũ phàng cùng bóng lưng cao ngạo băng lãnh...

"Thế giới chính là đây... Hm...hu..." 10ngón tay đang với bỗng co lại thành nắm đấm, Yoseob che lại đôi mắt mình. Mảng ánh sáng trở nên nặng nề quá

.

.

.

Bình minh dần nứt ra mang theo những tia sáng đầu tiên hắt vào phòng. Yoseob co người gục đầu tại 1góc giường, mái tóc nâu rũ rượi hệt như tâm trạng ủ dột hiện tại.

Thể xác này đã giết người thế nên cậu đành bất lực? Không! Cậu không có! Sao phải hứng chịu!

Ngẩng đầu nhìn ra phía cửa sổ, dải sáng dài lung linh dần tràn ngập phòng, Yoseob ngỡ ngàng

"Còn có 1thế giới đẹp đến thế ư? Đây...là ánh sáng?" nhặt lên váy ngủ tròng vào người cậu thẫn thờ ra ngoài ban công

"Thứ vừa cao vời vợi, xanh ngắt lại vừa rộng mênh mông, dài vô tận...là bầu trời sao?" Còn mảng trắng bồng bềnh xôm xốp trôi lững lờ trên tầng không kia là mây?

Đây là màu xanh của cây cối? Kia là bồn nước tối qua cậu thấy? Rất nhiều rất nhiều thứ... Thế giới, ánh ban mai, bình minh...

"Đẹp quá! Yang Yoseob! Hwaiting! Không được bỏ cuộc! Gia đình vốn dĩ không có, chẳng sao! Sẽ ổn mà..." cậu vỗ nhẹ vào mặt cho tỉnh táo và luôn miệng động viên bản thân.


Vừa xuống cầu thang đã thấy thân ảnh thon dài trong bộ complet ngồi chễm chệ ở khách sảnh uống trà đọc báo, nghe động Junhyung quay lại

"Tại sao không thay đồ?"

"..." vừa nghe giọng trầm nghẽn cất lên, Yoseob giật mình sợ hãi lùi nép vào 1góc cầu thang, 2tay vặn vào nhau không trả lời.

"Chào buổi sáng thiếu phu nhân. Trông mắt cô sưng quá, cô khóc sao?" người làm vườn già cất tiếng hỏi han. Junhyung cau mày đặt ly cà phê xuống tiến về phía cầu thang. Yoseob tái mặt giật lùi lại, cậu thấy thân ảnh người con gái nhợt nhạt yếu ớt trong bộ váy ngủ trắng mỏng manh in nơi đôi mắt Junhyung, mất đi nụ cười tươi mất đi vẻ hồn nhiên của 7tiếng trước.

Hắn lại muốn làm gì?

Bạn đang đọc Anh Sẽ Là Đôi Mắt của YongBbulmon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.