Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Suy nghĩ của người mẹ

Phiên bản Dịch · 1753 chữ

Arthur chắc hẳn là đứa trẻ dễ thương nhất, và tôi không nói thể chỉ vì là mẹ của thằng nhóc.

Không hề.

Thằng nhóc với mái tóc nâu vàng óng ánh từng mảng và cặp mắt tinh nghịch đó, cặp mắt trông như phản xạ ánh sáng màu lam trong đáy mắt, đôi lúc, trông thật là…thông minh.

Không không, như đã nói, tôi không phải là cuồng con. Tôi đã quyết định sẽ làm một bà mẹ nghiêm túc. Tôi không thể tin tưởng để chồng dạy con bất cứ điều gì bình thường. Vì chúa, anh ấy còn từng thử nó đánh nhau khi nó mới chỉ biết bò.

Tôi biết thằng bé sẽ lớn lên và biến thành cha nó nếu tôi để mọi chuyện xảy ra. Ngay từ khi thằng bé biết bò, tôi đã quá tự hào đến mức muốn khóc, nhưng tôi không hề biết thằng bé sẽ phiền đến thế nào khi nó có thể di chuyển.

Tôi thề, cứ mỗi giây tôi không nhìn đến thằng bé là nó lại bò vào phòng học. Kỳ quặc làm sao. Chúng tôi mua hàng tá thú nhồi bông và đồ chơi bằng gỗ cho thằng bé, nhưng nó cứ bò vào phòng học. ĐÓ, ít nhất là trái ngược hoàn toàn với cha nó, bằng chứng là Reynolds gần như sẽ bị một lực tiềm tàng nào đó đẩy ra mỗi lần nhìn thấy đoạn văn nào dài hơn báo mới hàng tuần.

Nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của thằng bé cái lần mà được vào thị trấn, tôi đã quyết định sẽ đi mua sắm thức ăn mỗi ngày thay vì hai lần một tuần.

Không không, tôi đã nói mà, tôi không cuồng con nhé. Đây chỉ là để giáo dục thằng bé về thế giới bên ngoài và để mua thức ăn mới. Yeah haha… chính nó.

Con tôi có vẻ hứng thú với rất nhiều thứ. Tôi không thể ngừng nhìn đầu thằng bé, thứ có vẻ như không hề kết nối với thân thể, quay trái quay phải mỗi lần muốn nhìn mọi thứ xung quanh. Phần này thì thằng bé mới giống cha nó đôi chút.

Reynold đã từng là một nhà thám hiểm khá là tài năng. Trở thành nhà thám hiểm hạng B khi mới 28 tuổi đã là khá nhanh rồi. Để được nhận bằng chứng nhận hạng E, hạng thấp nhất, phải nhận một bài kiểm tra giống như đưa những cậu thanh niên dốt nát nhưng vô cung háo hức vào cõi chết . Với những cấp độ cao hơn, tôi chỉ từng thấy một vài nhà thám hiểm hạng A trong từng đấy năm làm việc và vẫn chưa được diện kiến nhà thám hiểm hạng S nào, nếu họ có tồn tại.

Làm việc tại Công hội Thám hiểm, hoặc thứ chúng tôi gọi là Sảnh Công hội, tại Valden lúc đó, tôi được gặp rất nhiều thanh thiếu niên hừng hực ý chí. Tôi thề là, tôi rất bất ngờ khi họ vẫn còn sống sót nổi khi mà cái tôi của họ cao đến như vậy.

Ít ra họ còn hăng hái.

Một lần nọ, tôi được giao việc giám sát một bài kiểm tra thực hành căn bản, nơi người thi phải bộc lộ ra năng lực căn bản của mình trong những thao tác sử dụng mana, nhưng trước cả khi bài kiểm tra bắt đầu, cậu nhóc té ngửa ra sau bởi vì thanh kiếm cậu ta cầm quá nặng.

Nói về té ngửa, Reynolds hẳn là từng như thế. Cái giây phút anh ấy nhìn thấy tôi tại Sảnh Công hội, quai hàm anh ấy như rớt cả xuống và anh ấy chỉ đứng đấy cho đến khi người xếp hàng sau lưng anh ấy nhướn mày bảo anh ấy nhanh lên. Anh ấy vội vã lau mồ hôi và cố gắng mấp máy một câu “ …c .. chào… Tôi có thể đ…đổi vật phẩm nhiệm vụ chứ?” Tôi cười khúc khích khi anh ấy đỏ mặt lên vì xấu hổ.

Anh ấy cố gắng lấy can đảm mời tôi đi ăn tối và chúng tôi bắt đầu từ đó. Kể cả bây giờ, tôi vẫn không ngừng cười được mỗi khi nhìn thấy đôi mắt xanh dễ thương, rũ xuống mỗi khi nhìn tôi của anh ấy.

Art có vẻ như là kết tinh từ tinh hoa của chúng tôi, làm cho thằng nhóc dễ thương đến vậy. Mỗi lần tôi thay tã cho thằng bé là một ví dụ điển hình. Tôi không hiểu tại sao, nhưng thằng nhóc sẽ đỏ ửng má lên rồi che mặt lại bằng đôi bàn tay mũm mĩm bé tý đó.

Em bé cũng xấu hổ được à?

Điều tiếp theo sẽ là dấu ấn trong quyển nhật ký chăm con của tôi, chuyện này là vì lý do giáo dục, nhân tiện, và tất nhiên tôi không cuồng con, là cái lần thằng nhóc nói “mama” lần đầu tiên.

Thằng bé nói mama!

Tôi bảo nó nói “mama” liên tục, chỉ để chắc rằng tôi không nghe nhầm. Reynolds đã tức giận cả ngày hôm đó vì thằng bé nói “mama” trước “dada”.

Haha, tôi thắng nhé!

Quãng thời gian còn lại của năm là khoảng thời gian bình dị với thằng bé lẽo đẽo theo tôi đi khắp mọi nơi và thỉnh thoảng nhìn ra khỏi cửa sổ ngắm cha tập luyện sau bữa tối. Tôi mừng là Reynolds đã từ bỏ việc làm một nhà thám hiểm và nhận việc giao hàng như một nhân viên bảo vệ gần đây. Làm một nhà thám hiểm thì sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng việc không biết khi nào chồng mình sẽ về nhà thì chẳng đáng một xu nào cả. Nhất là sau tai nạn đó…

May cho chúng tôi, Art bé bỏng chưa bị bệnh bao giờ, nhưng rất thường xuyên, tôi sẽ nhìn thấy nó ngồi khoanh chân nhắm mắt. Ban đầu, tôi còn tưởng nó khó định thần, nhưng sau khi kiểm tra một vài lần, thì đúng là không phải như thế.

Thật là kỳ lạ, tôi không biết là để làm gì. Tôi tưởng em bé độ tuổi của nó sẽ rất năng động và lơ đễnh, nhưng sau những lần thằng bé trốn vào phòng học, có vẻ thằng bé dùng khá nhiều thời gian ngồi định thần, cứ như là ngồi thiền.

Ban đầu tôi rất lo, nhưng mặc dù chuyện đó xảy ra vài lần trong ngày, chúng chỉ kéo dài được khoảng vài phút và sau đó trông Art rất hạnh phúc. Cái cách thằng bé khoanh tay và nhìn tôi làm tôi chỉ muốn nuốt chửng thằng bé.

Ahem không cuồng con nhé.

Nhật ký của Arthur Leywin:

Khoảng 2 năm đã trôi qua kể từ khi tôi thành công trên chặng đường gian nan bò đến phòng học.

Từ đó, tôi vẫn luôn cố gắng tập hợp từng chút mana bên trong cơ thể và tập trung chúng để cố tạo ra một lõi mana. Để tôi nói cho bạn nghe, nhiệm vụ này không chỉ chậm mà còn khó nhằn nữa. Ngay cả việc bước đi bằng tay hay ăn bằng chân trong cái cơ thể tí hon này còn dễ hơn ngưng tụ lõi mana.

Giờ tôi hiểu tại sao quyển sách bảo rằng ít nhất là tới tuổi thanh niên một nguòi mới có thể ‘thức tỉnh’. Nếu tôi để lũ mana trong người di chuyển tự do, ít nhất phải mất một thập kỷ chúng mới có thể di chuyển đến trước mặt nhau để hình thành nên cái thứ gì đó hao hao giống một cái lõi mana.

Mặc dù… đúng là việc tôi có nhận thức của một người lớn tức là tôi có khả năng nhận thức để có thể tập trung các phần tử mana lại với nhau. Chuyện này giống thứ tôi từng làm khi còn nhỏ ở kiếp trước, nơi họ dạy bạn từ khi còn nhỏ về cách điều khiển ki. Về bản chất, là cách cảm nhận ki, hoặc với bây giờ là mana, trong cơ thể của bạn và điềh khiển chúng đến gần quỹ đạo năng lượng. Nếu để yên cho chúng, những phần tử sẽ trôi lơ lửng qua mặt nhau, nhưng tôi đang túm lấy từng cái một và đem chúng về quỹ đạo thay vì đợi chúng tự giác bơi vào, khá là khó đấy.

Lễ nghi mỗi ngày bao gồm cả việc tôi dùng lượng năng lượng có hạn tốt nhất có thể để thu gom mana trong khi tìm cách xoá bỏ sự nghi ngờ từ cha và mẹ. Cha có vẻ nghĩ rằng việc hất một đứa bé lên không trung sẽ đem lại sự vui sướng. Trong khi tôi biết rằng nó sẽ làm tiết ra một phản ứng adrenaline sẽ làm một số người cảm thấy hưng phấn, khi mana được dùng để cường hoá cánh tay, và tôi bị hất lên không trung như một viên đạn cao tốc, cảm giác duy nhất tôi có là sự buồn ói và cảm giác sợ hãi độ cao tột đỉnh.

May thay là, mẹ tôi sẽ đặt một bàn tay vững chãi lên cha, nhưng đôi khi mẹ làm tôi sợ. Tôi thường bắt gặp mẹ nhìn tôi, nửa chảy nước dãi, nhìn tôi như thể tôi là miếng thịt ngon lành nào đó.

Tôi cố gắng làm cho bản thân thích hợp hơn với cơ thể này bằng cách chỉ nói một vài từ hay câu đơn giản. Sau khi tôi nói “mama” để mẹ biết tôi muốn ăn, gần như mẹ đã muốn khóc lên vì hạnh phúc. Đã khá là lâu kể từ khi tôi nhận được cái dạng phản ứng đó từ mẹ. Từ đó, tôi hạn chế bản thân chỉ cần nói những gì cần để mọi người hiểu, không cần nhiều ngữ pháp làm gì.

Bên cạnh đó, con đường tu luyện của tôi khá chậm và khó khăn, nhưng tôi có một khởi đầu tốt hơn mọi người nên mọi chuyện cũng không hẳn là quá tệ.

Hai năm vừa rồi, đã không là uổng phí, khi cuối cùng tôi cũng đã thu gom được mọi phân tử mana về quỹ đạo năng lượng và đang đến nửa quá trình tạo ra lõi mana khi mà…

Boom

Bạn đang đọc The Beginning After The End (Dịch) của TurtleMe
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tonnguyen8686
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.