Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Tiểu thuyết gốc · 1359 chữ

Ông lão mà người mà người ta hay gọi là ông Phạm kia là chủ tịch Tập đoàn G chuyên về thực phẩm của thành phố. Ông Phạm còn được biết đến như một cổ đông lớn của bệnh viện Trung Hòa.

Sở dĩ ông ta có mặt trong phòng bệnh nặng vì các bác sĩ đang theo dõi tình trạng bệnh tim của ông vừa tái phát cách đây chưa lâu. Mặc dù là cổ đông lớn và được ưu tiên sắp xếp ở phòng VIP nhưng vốn bản tính “ham vui” nên ông từ chối nên các bác sĩ cũng chỉ đành sắp xếp ông ở đây.

Sau khi nghe cô cháu gái Thùy Trang của mình kể lại chuyện lần trước Trần Khánh đã cứu cổ thoát khỏi bọn cướp liền bật cười, nói rằng cả hai thực sự có duyên và không ngừng cảm ơn vì Trần Khánh đã cứu cô cháu gái của mình.

“Bác sĩ Trần, viện phí của cậu trai trẻ này cứ tính hết cho tôi nhé.”

Vì để cảm ơn Trần Khánh, ông Phạm quyết định trả tiền viện phí và cả những lần tái khám sau cho Trần Khánh mặc cho anh có phản đối như thế nào thì ông già này vẫn giữ nguyên ý định của mình.

“Chàng trai trẻ, cậu đừng từ chối ý tốt của tôi. Con bé Thùy Trang này chẳng khác nào báu vật của tôi, cậu cứu nó, tôi đền đáp như vậy là còn ít đó.”

Sự cố chấp của ông Phạm khiến Trần Khánh có chút bối rối, bản thân anh cũng chẳng nhớ đến chuyện mình đã cứu Thùy Trang, mà cho dù có nhớ đi chăng nữa, anh cứu người không phải vì nghĩ đến là sẽ được đền đáp.

“Cậu đang sống ở đâu? Người ở đâu? Đến Trung Hòa lâu chưa?”

“Cảnh sát” già Phạm bắt đầu “điều tra” về chàng trai tên Trần Khánh này, không phải là vì cậu ta muốn tiếp cận cô cháu gái của lão để đổi đời mà là vì bản thân ông già này cảm nhận được Trần Khánh là một chàng trai tốt và bản thân ông cũng muốn kết bạn với anh.

Nhưng trước những câu hỏi bình thường với nhiều người nhưng thực sự lại khó trả lời với Trần Khánh, anh cũng chỉ trả lời qua loa cho qua chuyện mà thôi. Ông Phạm cũng không vì thế mà phật lòng, trong lòng càng cảm mến chàng trai này hơn.

“À, sống với chú ở phòng trọ à. Chắc cuộc sống ở đây khó khăn lắm nhỉ?”

“Dạ, cũng không khó khăn lắm. Cháu cũng vừa mới đến đây, vẫn đang cố gắng ạ.”

“Gia đình cậu còn những ai? Sao lại không đón người thân đến sống cùng?”

“Dạ, bố mẹ cháu mất từ nhỏ, cháu có 4 đứa em, nhưng bọn chúng không sống cùng cháu.”

Khi được hỏi vì sao thì Trần Khánh biết rằng mình đã lỡ lời mà tiết lộ quá nhiều nên đã bị ra rằng bản thân anh trước đây là công nhân trồng cà phê và mất liên lạc với em mình suốt nhiều năm. Hiện tại bản thân anh cũng không có địa chỉ của bọn chúng để tìm chúng mà chỉ biết thông qua hàng xóm ngày xưa rằng bọn chúng chuyển đến sống ở Trung Hòa mà thôi.

Cuộc trò chuyện của cả hai cứ thế mà tiếp diễn không ngừng. Từ những chuyện ngày xưa của cả hai, cuộc sống mưu sinh để nuôi mấy đứa em sau khi bố mẹ qua đời của Trần Khánh đến sở thích câu cá khi rảnh rỗi cũng khiến ông Phạm hứng thú vì đó cũng là sở thích ít ai biết đến của ông.

Đến tối, Thùy Trang sau khi tan làm thì quay trở lại bệnh viện để chăm sóc ông Phạm thì hay tin Trần Khánh đã xuất viện từ lâu. Hơn nữa, cô còn được nghe nói rằng, chi phí điều trị của cá nhân Trần Khánh đã được chính anh thanh toán mặc cho ông Phạm đã cố gắng thuyết phục anh như thế nào.

“Hiếm có chàng trai nào mang lại cho ông cảm giác thú vị như vậy. Tiếc rằng vẫn biết được chỗ ở của cậu ta, nhất định ông sẽ đến tận nơi để cảm ơn cậu ấy.”

Nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, ông Phạm có chút tiếc nuối vì lần gặp gỡ có phần ngắn ngủi này cùng với Khánh. Ở cái tuổi bát tuần, cả đời đã gặp không ít người nhưng hiếm có để lại trong lòng ông Phạm cảm giác tiếc nuối nhiều như Trần Khánh.

“Ông nội này, thông tin của anh ấy vẫn còn nằm ở bộ phận y tá mà. Bây giờ cháu sẽ đi liên hệ, lúc nào ra viện, ông cháu mình sẽ ghé thăm anh ấy.”

“Trang này, sao cháu có vẻ sốt ruột vậy?”

Thùy Trang chỉ có thể cười trừ trước câu hỏi của ông Phạm, hơn ai hết, cô lại muốn được gặp Trần Khánh thêm nhiều lần nữa. Có vẻ như từ cái lần mà cô được Trần Khánh giải cứu ấy thì giờ đây trong lòng cô đã sinh ra thứ hảo cảm dành cho chàng trai này rồi.

Thùy Trang mặc cho có là cô tiểu thư của một tập đoàn ẩm thực có tiếng của cả nước nhưng từ nhỏ đã mất đi tình yêu thương của mẹ, khi mẹ cô đã qua đời từ khi cô vẫn còn là một cô bé.

Tuy thiếu thốn tình cảm từ mẹ nhưng cô lại nhận được sự quan tâm và che chở từ ông nội của mình và phần nào đó là từ bố của mình. Nhưng khi tập đoàn càng lớn mạnh, cả ông và bố cô đều bận rộn với những dự án, sản phẩm mới và hàng tá vấn đề của tập đoàn, cô đã dần khép mình và cứ như thế cho đến khi trưởng thành.

Và sự khép kín ấy, lạnh lẽo ấy phần nào đã được sự xuất hiện định mệnh của Trần Khánh sưởi ấm. Sự tốt bụng, kiên cường và có chút gì đó ấm áp là điều mà bản thân Thùy Trang cảm nhận được thông qua cuộc trò chuyện giữa anh và ông Phạm sáng nay.

Để giờ đây, ông Phạm nôn nóng gặp Trần Khánh 1 thì Thùy Trang chắc lại hơn gấp nhiều lần khiến cho sau khi nghe thấy ông Phạm muốn gặp Khánh, cô như vớ được một lí do “chính đáng” để gặp anh.

Vài ngày sau.

Sau khi xuất viện, và đúng như kế hoạch đã được thống nhất giữa hai ông cháu, có được trong tay địa chỉ nơi ở của Trần Khánh, chiều hôm ấy Thùy Trang cùng ông Phạm đến thăm nơi ở của anh để cảm ơn vì anh đã cứu Thùy Trang hôm trước.

“Này, hai người tìm ai?”

“Cô cho cháu hỏi, phải đây là nhà của Trần Khánh đúng không ạ?”

“Đúng rồi. Mà hai chú cháu nhà ông Trung đến tiệm bà Năm trái cây trong chợ làm việc rồi. Muốn tìm họ thì đến đó mà tìm nhé.”

Vừa đến địa chỉ được ghi trên hồ sơ bệnh án, ông Phạm và Thùy Trang đã thấy căn phòng trọ của chú Trung và Trần Khánh đã đóng cửa từ lâu vì giờ này, cả hai chú cháu đã đến làm ở tiệm trái cây của bà Năm trong chợ rồi.

Kể ra thì ông Phạm và Thùy Trang mới biết được thêm rằng, Trần Khánh còn phụ chú Trung bán bánh mì ở trước chợ vào buổi sáng. Và trùng hợp sao khi đó lại chính là xe bánh mì Thùy Trang rất thích ăn.

Nhưng bản thân cô và ông Phạm cũng không ngờ được rằng, đây lại chính là khoảnh khắc hai người trông thấy được con người khác của Trần Khánh bên ngoài vẻ ngoài có phần kiên cường của anh.

Bạn đang đọc Ánh Sáng Đời Tôi sáng tác bởi huynhu1007

Truyện Ánh Sáng Đời Tôi tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.