Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6

Tiểu thuyết gốc · 1738 chữ

“Hắn ta chẳng có liên quan gì đến gia đình này cả, chuyện hắn ta có nhập viện hay có làm sào thì cũng chẳng liên can gì đến chúng ta cả.”

Vừa trở về nhà, Toàn chia sẻ với Phạm Chi về chuyện Trần Khánh nhập viện vào hôm nay và chính anh lại là bác sĩ chính điều trị cho Khánh. Nhưng thái độ của Chi là hoàn toàn xa lạ và coi như Trần Khánh không hề tồn tại trong cuộc sống của cô và cả ngôi nhà nhỏ của mình.

“Nhưng dù sao anh ta cũng chỉ có một mình, nghe người đàn ông bên cạnh anh ta nói rằng nguyên do đến từ việc anh ta thường xuyên đến một quán mì nào đó vào sáng sớm sau khi kết thúc công việc của mình.”

“Quán mì? Quán mì nào cơ?”

“Em không biết, chỉ nghe loáng thoáng rằng đó là một quán mì hoành thánh mà thôi. Lí do anh ta bị cảm lạnh vì sức khỏe yếu, cộng thêm việc ăn uống và làm việc không điều độ nên mới dẫn đến việc bị kiệt sức.”

Mặc cho Toàn cứ luyên thuyên về tình trạng sức khỏe của Trần Khánh, Chi lúc này mới ngộ ra rằng sự kì lạ diễn ra suốt nhiều ngày qua ở quán mì hoành thánh mà mình đang làm thêm.

Công việc của Chi tại quán mì hoành thánh là bếp chính nhưng để được bà chủ tăng thêm tiền lương hàng tháng nên cô nhận thêm việc dọn dẹp và vệ sinh quán vào sáng sớm trước khi quán mở cửa.

Nhưng những ngày qua, điều kì lạ đã diễn ra ở quán mì hoành thánh này, sáng sớm khi đến quán mì, tất cả bàn ghế, chén bát và cả cái sân trước quán đều được ai đó dọn dẹp sạch sẽ và sắp xếp một cách ngay ngắn. Tất cả mọi người đều cho rằng đó là công lao của Phạm Chi, và bà chủ cũng đặc biệt tăng thêm tiền lương cho cô vì sự cố gắng này.

Mặc cho có giải thích, nhưng chẳng ai tin rằng có người “dư thời gian” đến mức đó nên chỉ nghĩ rằng Phạm Chi khiêm tốn về những chuyện kì lạ đó mà thôi. Và đến lúc này, Phạm Chi mới ngờ ngợ rằng, người đó không ai khác chính là Trần Khánh.

Đêm hôm ấy, Phạm Chi chẳng thể nào chợp mắt được, phần vì tức giận với suy đoán của mình, phần vì khó chịu khi mà bản thân cô không muốn nhận bất cứ sự giúp đỡ từ người khác và với một người như Trần Khánh thì chắc chắn lại càng không.

“Chị ra ngoài sớm vậy? Chưa đến giờ làm của chị mà.”

“Hôm nay bà chủ bảo đến quán sớm, em cho hai đứa kia ăn sáng rồi đưa chúng đến trường hộ chị.”

Sáng sớm hôm ấy, khi đồng hồ còn chưa qua 5h, Phạm Chi đã vội vàng rời khỏi nhà và vô tình đánh thức Toàn. Anh nhìn thấy chị gái của mình hôm nay lại có vẻ như tất bật và vội vàng hơn mọi ngày, và khi rời khỏi nhà, anh còn trông thấy Chi xách một cái hộp đồ ăn được bao bọc cẩn thận để không bị mất nhiệt.

“Chị, chị mang cái gì đấy?”

“Đồ ăn sáng của chị, thôi mày vào ngủ tiếp đi, chị còn đi cho kịp.”

Nói xong, Phạm Chi vội vàng rời khỏi nhà, nhưng nơi cô đến không phải là quán mì hoành thánh mà là bệnh viện Trung Hòa, nơi Trần Khánh đang nằm viện và hộp đồ ăn kia không phải là đồ ăn sáng của cô mà là dành cho người anh của mình.

Ngồi trên tàu điện ngầm đến bệnh viện Trung Hòa, Phạm Chi ôm khư khư hộp đồ ăn ấy vào trong lòng của mình. Trong đầu suy nghĩ hàng chục, hàng trăm “kịch bản” sẽ nói khi đối diện với Trần Khánh, hoặc có thể nói là những lời “nặng nề” mà cô sẽ giáng lên đầu anh trong lần gặp mặt này.

“Ơ, đó không phải là gã đàn ông đó hay sao? Sao hắn ta lại đi ra từ lối đó, không phải hắn đang nằm viện hay sao?”

Nhưng điều mà bản thân Phạm Chi cũng chẳng ngờ rằng, khi vừa đến bệnh viện Trung Hòa và bản thân cũng chưa sẵn sàng để đối diện với Trần Khánh với hộp đồ ăn trên tay thì từ xa, cô đã nhìn thấy bóng người nhỏ nhắn từ từ bước ra từ cửa sau của bệnh viện.

“Đúng rồi, chính anh ta. Nhưng anh ta đi đâu vào sáng sớm như thế này?”

Phạm Chi lẩm bẩm trong miệng rồi từ từ đi theo sau người đàn ông kia khi đã chắc chắn hắn ta là Trần Khánh. Một chiếc xe buýt, một chuyến tàu điện ngầm và cuối cùng là bước chân vào con ngõ vắng quen thuộc.

“Chẳng phải đây là đường về nhà của mình hay sao?”

Đi theo Trần Khánh, đứng từ đằng xa, theo dõi anh một cách lặng lẽ, Phạm Chi nhìn thấy một hình ảnh khác của Trần Khánh, khác hẳn những gì cô đã tưởng tượng về anh từ trước đến giờ. Một người đàn ông mạnh mẽ, bản lĩnh đến một kẻ giết người máu lạnh, bây giờ lại đứng lặng lẽ ở đó, nhìn về ngôi nhà nơi mà những đứa em của mình đang sinh sống rồi lau đi hai hàng nước mắt đang lăn trên gương mặt của mình.

“Một kẻ máu lạnh như hắn lại có thể rơi nước mắt như vậy hay sao?”

Phạm Chi tặc lưỡi, với cô mà nói những gì cô đã trải qua suốt thời gian vừa qua từ việc hi sinh ước mơ trở thành nghệ sĩ piano của mình và việc sống trong sự sỉ nhục vì tội ác mà Trần Khánh đã gây ra thì những giọt nước mắt ấy làm sao có thể làm cho cô ta nguôi giận.

Cô tính đến nói ra ngô ra khoai và cũng như chắc chắn sẽ buông lời sỉ nhục Trần Khánh thì trông thấy anh lau đi hàng nước mắt của mình rồi quay lưng bỏ đi khiến cô cũng chẳng có cơ hội để làm điều đó với anh.

“Anh ta lại đi đâu nữa? Đây có phải là đường trở về bệnh viện Trung Hòa đâu?”

Theo sau Trần Khánh một thời gian, qua thêm vài chuyến tàu điện ngầm nữa, Phạm Chi cuối cùng đã nhận ra con đường mà Trần Khánh đang đi chính là con đường hằng ngày mà cô vẫn đi làm tại quán mì hoành thánh vào mỗi buổi sáng.

“Anh ta đến đây là gì? Không lẽ…”

Và Phạm Chi đã đoán đúng, Trần Khánh đến quán mì hoành thánh vào sáng sớm là để giúp cô dọn dẹp hàng quán hệt như những gì đã diễn ra vào mỗi sáng. Chẳng biết Phạm Chi đang nghĩ gì khi trông thấy những điều đó, chỉ biết rằng bây giờ cô đang nắm chặt lấy nắm đấm của mình, thể hiện sự tức giận nhưng ánh mắt có phần lo lắng của Phạm Chi khi nhìn Trần Khánh tỉ mỉ, cẩn thận làm việc lại nói lên một tâm trạng trái ngược.

Vừa làm, Trần Khánh vừa ho, vừa cố gắng quấn cái khăn choàng vướng víu trên cổ của mình. Tiếng ho của Trần Khánh lớn lắm, lớn đến mức Phạm Chi đứng từ xa cũng có thể nghe thấy điều đó một cách rõ ràng.

Nhưng cũng chẳng vì lí do đó mà Trần Khánh lơ là đi mình đang làm điều gì cho đứa em gái của mình. Từng cọng rác dưới sân, vết bẩn trên chén đều được Trần Khánh cẩn thận dọn dẹp một cách sạch sẽ và sắp xếp chúng một cách gọn gàng.

Và khi công việc đã xong, nghe thấy tiếng động từ bên trong cửa hàng, Trần Khánh nhanh chóng rời đi, lúc quay đi anh cũng không quên quay đầu lại nhìn về phía quán mì hoành thánh rồi lẩm bẩm một điều gì đó.

“Làm việc tốt nhé, Chi.”

Phạm Chi nhìn thấy được câu nói ấy của Trần Khánh từ một khoảng cách xa. Và cô cũng trông thấy sự khâm phục và trầm trồ của những người đến quán mì làm việc với những điều đang xuất hiện trước mắt của mình, tất cả đều gọn gàng và ngăn nắp.

Lúc này, Trần Khánh mới bắt đầu trở về bệnh viện Trung Hòa sau khi kết thúc mọi việc nhưng anh không biết rằng từ đằng sau, Phạm Chi đã nhìn thấy tất cả những gì đã diễn ra và đáp án cho những điều kì lạ kia cuối cùng cũng đã có đáp án.

“Này, cháu đi đâu từ nãy đến giờ vậy? Chú đến đây từ sớm mà không thấy cháu. Đừng nói là cháu đến quán mì hoành thánh của con bé Chi nữa đó.”

Trần Khánh vừa vào đến phòng bệnh, anh đã bị chú Trung “giáo huấn” về việc bỏ đi trong khi đang sốt cao như vậy. Trần Khánh chẳng nói gì mà từ từ leo lên giường, đắp chăn lại rồi ho lên không ngừng.

“Đấy, đấy, chú đã bảo rồi. Sao cháu cứ không nghe lời của chú mà suốt ngày cứ đến quán mì đó vậy?”

“Cháu có lỗi với Chi, bây giờ cháu chẳng biết làm gì để bù đắp lại những gì đã gây ra cho con bé và những đứa em khác của cháu. Nên…”

Trần Khánh chưa nói xong, cánh cửa phòng bệnh mở ra và từ bên ngoài, ánh mắt đầy sự tức giận của Phạm Chi xuất hiện trước sự ngỡ ngàng của cả Trần Khánh và chú Trung. Cô từ từ bước vào và đặt hộp thức ăn lên bàn.

Hít một hơi thật sâu, như cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, cô bắt đầu nói, nói một cách không kiểm soát.

“Anh nghĩ những điều anh làm là đúng hay sao, anh nghĩ những điều anh làm là chúng tôi sẽ biết ơn anh hay sao….”

Bạn đang đọc Ánh Sáng Đời Tôi sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.