Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến thắng đắc giá của quân nhà Nguyễn.

Tiểu thuyết gốc · 1801 chữ

Nhận được tin liên quân Pháp – Tây Ban Nha tấn công Đà Nẵng, vua Tự Đức sai Chưởng Vệ Đào Trí vào hiệp trợ Tổng Đốc Nam Ngãi Trần Hoằng chống cự. Nhưng khi Đào Trí vào đến nơi thì bán đảo Sơn Trà đã thất thủ. Vua Tự Đức liền ra lệnh cách chức Tổng Đốc Trần Hoằng vì tội đã án binh bất động, cử Đào Trí lên thay, sau đó lại phái Hữu quân Đô Thống Lê Đình Lý và Hộ Bộ Tham Tri Phạm Khắc Thận dẫn 2.000 quân vào ứng cứu, Nội Các Tham Tri Nguyễn Duy cũng được cử vào chỉ huy quân thứ ở Quảng Nam (tức quân địa phương)

Sau khi đánh chiếm bán đảo Sơn Trà, liên quân Pháp – Tây Ban Nha tiếp tục tiến sâu vào nội địa, đánh tan phòng tuyến bằng ụ đất và rào tre của quân Đại Nam, tràn vào Cẩm Lệ. Hữu quân Đô Thống Lê Đình Lý tử trận, Trấn thủ Hồ Đức Tư giữ đồn Hóa Khuê bị cách chức và bắt giam vì tội án binh bất động, không tiếp ứng hữu quân. Vua Tự Đức lại cử Thống Chế Chu Phúc Minh làm Tổng Đốc quân vụ thay Lê Đình Lý, cử Nam Kỳ Kinh lược sứ Nguyễn Tri Phương làm Tổng Thống quân vụ Quảng Nam, rồi cử thêm Phạm Thế Hiển làm Tham Tán để chấn chỉnh quân đội. Nguyễn Tri Phương thấy đối phương thuyền to súng dữ, không chủ trương đánh chính diện để tránh sức mạnh hỏa lực của đối phương, mà cho đào hào đắp lũy ngăn cách bán đảo Sơn Trà với phần nội địa, bao vây liên quân ngoài mé biển, đồng thời còn cho tập kích, phục kích và thực hiện vườn không nhà trống để cô lập và triệt đường tiếp tế của đối phương

Hôm nay lại diễn ra thêm một cuộc tấn công nữa của quân Pháp vào sâu trong nội địa. Đây là chuyện bắt buộc bởi vì bán đảo Sơn Trà chỉ là một bán đảo nhỏ, không có dân cư. Phần lớn tiếp tế của quân Pháp đều là từ quân Tây Ban Nha ở bên kia biển Đông. Vậy mà không biết từ đâu lại xuất hiện đám hải tặc người Hoa cướp phá với chiến thuật hết sức kỳ quái. Mà chuyện đó thì cứ để bộ trưởng Hải quân với chỉ huy hạm đội Thái Bình Dương lo. Cái Charles quan tâm hiện giờ là tìm cách phá cho được thế bao vây của quân Đại Nam.

Từ những ụ pháo dã chiến được quân Pháp xây dựng trên bán đảo Sơn Trà vừa mới chiếm được, những khẩu pháo Napoleon III lần lượt khai hỏa. Khi những tia lửa xuất hiện từ nòng pháo, những viên đạn nổ bắn về phía trận địa của quân Đại Nam. Kết quả, hàng chục, hàng trăm binh lính bị thổi bay lên trời như cách đám con nít đá vài viên sỏi nhỏ lên không tung.

Ngay sau đó, quân Đại Nam đành rút rui trước hỏa lực khủng khiếp của quân địch. Dĩ nhiên, sĩ quan Pháp đã quan sát được nó thông qua kính viễn vọng. Do đó, cuộc tiến công sâu hơn vào Đà Nẵng bắt đầu từ doanh trại dã chiến của quân Pháp ở bán đảo Sơn Trà.

Lúc này, ở một vị trí tương đối an toàn Nguyễn Tri Phương cũng đã quan sát thấy động thái của quân địch. Một viên tùy tướng chạy tới báo:

“Khởi tấu đại nhân. Quân Phú Lang Sa đang đến”

Một lúc sao, một hàng dài quân Pháp di chuyển như một con rắn lớn. Hàng trăm khẩu súng cùng lưỡi lê chỉa lên trời như một rừng cây chết chóc. Dưới tiếng thúc của sĩ quan chỉ huy tại chỗ, không ai dám chậm trễ. Những khẩu súng nạp đạn nhanh chóng chỉa về phía chiến lũy của quân Nam.

“Khai hỏa” Viên sĩ quan chỉ huy hô lớn.

Ngay sau đó, một rừng mưa đạn bắn về phía của Đại Nam. Hàng loạt binh lính bị bắn chết ngay tại chỗ.

Sau khi hàng một bắn xong thì hàng thứ hai tiếp tục khai hỏa. Rồi sau đó là hàng thứ ba.

Một lúc sau, thấy quân Nam không có phản ứng, tên sĩ quan Pháp cho binh lính di chuyển chậm rãi lên phía trước để chiếm lĩnh trận địa.

Ngay lúc này, dưới lệnh của Nguyễn Trị Phương, hàng loạt mũi tên được phóng ra. Dù không mạnh như đạn nhưng nó cũng làm một vài tên lính Pháp ngã gục.

Thấy quân địch có dấu hiệu chửng lại, cung tiễn thủ lại tiếp tục vai trò của mình.

Cuối cùng, khi cung tên bắn hết, nhân lúc quân địch còn rối loạn, Nguyễn Tri Phương rút gươm:

“Các huynh đệ. Giết hết bọn Phú Lang Sa. Bảo vệ cương thổ đại Nam” Lão hét lớn.

Ngay sau đó, hàng ngàn lính Đại Nam lao tới tiếng hét của họ chấn động cả trời xanh. Phải nói là nếu là đạo quân khác thì có khả năng bị đánh không còn manh giáp nhưng đây lại là quân chính quy của Pháp và sĩ quan cũng là chính quy nốt. Do đó, khả năng phản ứng của chúng là cực kỳ nhanh.

Thấy quân địch xông tới như kiến, viên sĩ quan Pháp rút kiếm ra rồi hô lớn:

“Hàng thứ nhất khai hỏa”

Cứ như vậy, cả trăm người ngã gục xuống theo loạt đạn đầu tiên của giặc Pháp. Khiên chắn mang theo hoàn toàn vô dụng.

“Hàng thứ hai khai hỏa” Viên sĩ quan hô lớn.

Lúc này, hàng thứ nhất ngồi xuống để nạp đạn còn hàng thú hai làm tức khai hỏa nhằm vào những người con nước Việt.

Cứ như vậy, những tiếng hô của viên sĩ quan xuất hiện. Dần dần, nhiều lính Đại Nam ngã xuống. Dù vậy, không ai có ý định bỏ chạy. Chuyện này thật sự làm cho đám lính Pháp cho chút sợ hãi trước tinh thần quyết tử cho tổ quốc quyết sinh. Dù biết là ngu ngốc, là tự sát, nhưng họ vẫn làm để cho đất nước có hy vọng sống. Ngàn năm nay, người Việt luôn như vậy.

“Cái đám An Nam này điên hết rồi sao?” Tên sĩ quan nghĩ thầm.

Trong khi đó, trước việc quân địch ngã xuống ngày càng nhiều, phía tướng lĩnh nhà Nguyễn cũng có chút do dự.

“Kinh Lược Sứ đại nhân. Quân ta tổn thất quá nhiều xin hãy ra lệnh rút quân” Một viên quan nói.

“Ngươi nghĩ rút quân được chắc. Ngươi tưởng ta không biết quân Nam chết bao nhiêu người sao? Nhưng nếu như bây giờ ra lệnh rút quân thì những hi sinh đó sẽ thành oan uổng hết. Ngươi không hiểu sao?” Nguyễn Tri Phương nhìn thẳng vào thuộc cấp rồi hét lớn.

Đâu phải lão có trái tim sắt đá. Nếu lão nghĩ là cách nào hay hơn cách này thì lão đã làm từ lâu rồi. Mấy ngàn lính đi phục kích gần trăm lính. Vào thời Minh Mạng của hơn hai mươi năm trước, thần cơ doanh với những khẩu súng tân tiến mạnh nhất khu vực. Từ khi nào nước Nam lại yếu tới mức này. Bản thân Nguyễn Tri Phương cũng không biết.

Lúc này, bỏ ra hơn ngàn sinh mạng, cuối cùng quân Đại Nam cũng đã tiếp cận đủ gần quân Pháp để đánh sáp lá cà. Dù vậy, cũng có khoảng vài trăm lính Đại Nam thực sự ngã xuống trước khi chính thức giáp chiến.

Sau đó, tiếng gươm giáo và chạm với lưỡi lê vang lên không ngừng nghĩ. Tuy rằng lúc đầu quân Đại Nam xông lên với quân số đông gấp mấy lần nhưng dưới làn đạn dày đặc của quân Pháp mà quân số đã giảm xuống gần bằng đối thủ. Dù vậy, nó không cản được tinh thần quyết tử của những người con đất Việt.

Một người lính Việt dùng đao chém chết một tên lính Pháp. Ngay sau đó, một tên lính Pháp ở xa lên dùng súng nhắm bắn vào hắn. Vốn dĩ hắn đành chịu chết thì người huynh đệ kết nghĩa lại đứng ra chịu chết thay cho hắn. Lòng căm thù sục sôi, hắn cầm đao chém chết kẻ định bắn mình nhưng rồi cũng bị lưỡi lê của một tên lính Tây phía sau đâm thủng ngực. Cứ như vậy, trận đánh sáp lá cà diễn ra ác liệt. Người chết ngày càng nhiều.

Lúc này, một toán lính khác lại xuất hiện. Thực tế thì để phòng hờ, lão Charles đã cho một toán nữa đi theo sao. Bọn chúng lấy súng nhắm về phía của quân Đại Nam mà khai hỏa. Hàng trăm lính tử thương.

Tưởng như quân giặc chiếm ưu thế thì từ phía xa, lực lượng dân quân lao tới. Họ là những người đã mất người thân trong những vụ pháo kích của quân Pháp. Do đó, tinh thần của bọn họ rất cao. Cả đoàn người xông lên như một cơn bão.

Sau khi mất gần trăm người trước nòng súng quân giặc, họ chính thức dùng vũ khí sáp lá cà cùng quân thù. Chiến trường lúc này là một cối xay thịt theo đúng nghĩa đen của nó. Những tiếng la hét, chửi thề, nói tục, bằng cả tiếng Việt và tiếng Pháp cứ thế mà vang lên.

Cuối cùng, mọi thứ đã vượt quá sức chịu đựng của binh lính viễn chinh. Tiếng kèn thu quân chính thức vang lên. Theo phản ứng dây chuyền, quân đội Pháp rút chạy.

Dù vậy, phía quân nhà Nguyễn cũng thiệt hại nặng tới mức không thể nào truy kích nỗi. Xác người chết la liệt. Mấy ngàn lính Đại Nam ngã xuống để đổi lấy gần trăm xác giặc. Bản thân Nguyễn Tri Phương cũng tự hỏi từ bao giờ mà Đại Nam lại lấy sinh mạng để bù vào như vậy. Không ai biết câu trả lời.

Sau đó, quan kinh lược sứ của triều đình nhìn về phía bãi chiến trường. Quân phục nhà Nguyễn có màu đỏ của của lính Pháp có màu trắng. Rõ ràng xác chết áo đỏ nhiều hơn.

“Chúng ta thắng rồi sao, đại nhân?” Một tên thân binh hỏi Nguyễn Tri Phương.

“Thắng? Có lẽ vậy. Một ngàn đổi một trăm, mà hình như mà một ngàn đổi vài chục thì phải. Nếu ngươi nghĩ như vậy là bình thường thì có lẽ chúng ta đã thắng” Lão lên tiếng.

Bạn đang đọc Anh Hùng Nguyễn Trung Trực Tân Truyện sáng tác bởi dangtuanviet2018
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dangtuanviet2018
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.