Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hung hiểm trước cửa vào

2089 chữ

Anh Hùng Mạt Lộ

Tác giả: Tử Hàn

Quyển VI: Nhất Đại Chân Long

Chương 2: Hung hiểm trước cửa vào

Hồi 3

Người dịch: Yến Linh Điêu

Đang đi thì một gã đệ tử Côn Luân cúi đầu nhìn xuống, mắng:

- Con bà nó, khe sâu này thật quái dị, không biết sao lại mọc ra ở đây?

Vừa nói người này vừa nhổ một bãi đờm, cử chỉ thật là khinh miệt. Chỉ là nham thạch nóng chảy ở dưới tạo nên nhiệt khí bức người. Bãi đờm kia chưa rớt xuống đã hóa thành hơi. Người nọ đang kinh ngạc thì trong tầng nham thạch chợt bốc lên một ngọn lửa cao tới cả trăm trượng, như một con rồng lửa thật lớn xoắn tới hắn. Người nọ lấy làm kinh hãi, kêu lên:

- A!

Tiếng kêu còn chưa tắt thì ngọn lửa kia đã táp tới cuốn hắn thẳng xuống vực. Mấy cao thủ muốn ra tay cứu đều chậm một bước. Chỉ nghe người nọ kêu lên bi thảm:

- Cứu mạng a! Cứu mạng a!

Toàn thân hắn bốc cháy, tay chân không ngừng huơ loạn, thân thể vừa rớt xuống tầng nham thạch nóng chảy thì hai chân tan ra thành nước. Có điều hắn chưa chết ngay mà vẫn há mồm kêu to. Tiếng kêu thê lương vang vọng trong khe sâu thật kinh tâm động phách.

Mọi người thấy thảm trạng như thế, bất giác biến sắc. An Đạo Kinh quay đầu lại nói:

- Thần Cơ Động không phải địa phương bình thường. Xin chư vị tâm tồn kính ý, tuyệt không thể có ý bất kính. Nếu không có gì bất trắc, đừng trách ta không nhắc nhở.

Trác Lăng Chiêu cười hắc hắc, nói:

- An đại nhân thật thông tường nơi này, là nghe Giang đại nhân nói lại sao?

An Đạo Kinh thản nhiên đáp:

- Trác chưởng môn muốn biết huyền cơ trong này, lát nữa tự hỏi Giang đại nhân là được.

Ngũ Định Viễn nghe bọn họ đối đáp thì sinh nghi, không biết rốt cuộc trong "Thiên Sơn Thần Cơ Động" ẩn chứa bí mật gì mà thần bí như thế. Hắn khó hiểu trong lòng, lại sợ bị lửa trong khe bốc lên thì vội lôi Diễm Đình bước nhanh mà qua.

Mọi người theo An Đạo Kinh dò dẫm bước trên cầu, càng đi thì sương mù ngày càng dày đặc, đến nỗi đưa tay không thấy được năm ngón. Đi thêm một hồi, cuối cùng đã tới bờ bên kia, chỉ là trước mặt lại hiện ra một vách đá màu đỏ rất lớn chắn ngang đường. Vách này có màu đỏ sơn son không giống tự nhiên sinh ra, không biết sao lại có tại nơi hoang dã này.

Tiền Lăng Dị cười nói:

- Màu sắc vách đá rất kỳ quái, thật giống cửa chính nhà ta.

Hắn thấy mọi người ngẩng đầu, ánh mắt đăm đăm về phía trước thì lấy làm lạ, cười hỏi:

- Chỉ là một vách đá, có gì đẹp mà ngắm?

Ai ngờ theo ánh mắt mọi người ngẩng đầu lên, hắn cũng kinh ngạc thốt không nên lời. Vách đá đỏ kia nào là phải là vách, thật sự là một cái cửa khổng lồ, chiều rộng tới cả ba mươi trượng, cao tới cả hơn trăm trượng. Ngay cả hai nắm cửa cũng cách mặt đất rất cao, tới chừng năm mươi người xếp chồng. Cửa này lại cũ kỹ loang lỗ như tồn tại đã ngoài ngàn năm. Trên hai cánh cửa có khắc hai thần tượng mặt người thân rắn. Cửa bên trái là nam thần, bên phải là nữ thần, đuôi rắn uốn éo dài tới cả trăm trượng, bộ mặt có vẻ âm trầm như đang bao quát mọi người, như nhìn thấu những điều ẩn mật nơi nhân gian, khiến cho người ta lòng đầy úy kị.

Tiền Lăng Dị thấy cửa lớn như thế, không biết là dùng cho ai. Chẳng lẽ bên trong có người khổng lồ? Lúc này run giọng hỏi:

- Đây... Đây là địa phương quỷ quái nào?

Trong không gian tĩnh lặng, lại nghe một người đáp thay mọi người:

- Nơi này gọi là Nam Thiên Môn. Tương truyền rằng, nếu vào bên trong sẽ hiểu thấu đáo thiên cơ, thu được đại bí mật thiên thiên động địa.

Mọi người nghe thì cả kinh quay đầu. Đã thấy trong sương mù, có một người thần thái thanh thản đang ngồi trên chiếc ghế thái sư. An Đạo Kinh liền quỳ xuống:

- Thuộc hạ An Đạo Kinh, tham kiến Giang đại nhân.

Ngũ Định Viễn cả kinh thầm nghĩ:

- Thì ra... người này là Giang Sung!

Hắn vội nhìn lại, chỉ thấy người nọ niên kỷ chừng năm mươi, mặc áo lông chồn, trên mép có hàng ria ngắn, trong vẻ phú quý lại lộ khí sắc nghiêm khắc, xem ra là một nhân vật nhất đẳng.

Giang Sung mỉm cười nói:

- Trác chưởng môn, vội vã từ biệt nơi kinh sư, không ngờ lại tương kiến nơi đây.

Trác Lăng Chiêu cũng thản nhiên cười nói:

- Nhiều ngày không gặp, khí sắc của đại nhân vẫn khang kiện như xưa.

Hai người chào hỏi qua một tầng sương mù, lại không nóng lòng tới gần, hiển nhiên đều có điểm kiêng kỵ lẫn nhau.

Lại nghe một người nói:

- Trác chưởng môn, môn nhân đệ tử của ngươi thấy Giang đại nhân sao còn không quỳ? Ngày thường ngươi dạy dỗ thế nào?

Mọi người quay đầu nhìn, thì ra là một đạo sĩ thân hình cao gầy như cây gậy trúc, đang từ bên cạnh bay tới. Võ công người này thật bất phàm, nếu không phải chưởng môn một phái thì cũng là thủ lĩnh bang hội nào đó.

Trác Lăng Chiêu thấy diện mạo người nọ thì khẽ gật đầu, nói:

- Thì ra là Cửu U đạo trưởng, có gì cứ việc chỉ giáo.

Cửu U đạo nhân chính là một cao thủ được Giang Sung thu nạp, thấy Trác Lăng Chiêu nhận ra mình thì đắc ý cười lạnh nói:

- Giang đại nhân là đương kim thái sư, chỉ dưới một người mà trên vạn người. Các ngươi là phận dân đen, thấy người sao không mau quỳ?

Trác Lăng Chiêu không ngẩng đầu, thản nhiên nói:

- Môn nhân phái ta thấy thần phật còn không quỳ, sao có thể quỳ trước người phàm?

Cửu U đạo nhân hừ một tiếng, nói:

- Trác Lăng Chiêu. Trước mặt hoàng thượng, ngươi cũng dám nói vậy sao?

Trác Lăng Chiêu mỉm cười đáp:

- Có gì mà không thể?

Cửu U đạo nhân cuồng nộ không thôi. Đang khi nói thì một võ sĩ bên người Giang Sung cười dài một tiếng, rút đao đi ra lạnh lùng thốt:

- Trác Lăng Chiêu, ngươi thật ngông cuồng. Hôm nay để ta cho ngươi biết thế nào là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Mọi người nhìn lại. Chỉ thấy người nọ khí vũ phi phàm, huyệt thái dương nhô cao, đại đao trên tay nặng nề dị thường, hẳn là cao thủ nhất lưu trên giang hồ. Đám người Kim Lăng Sương liền nhận ra đây là một trong mười tám gã Vân đô úy chuyên trách bảo vệ Giang Sung như hình với bóng, là cao thủ tuyệt đỉnh chọn một trong cả ngàn hảo thủ nơi đại nội.

Hai mắt Trác Lăng Chiêu lại nửa mở nửa khép, không hề để ý tới cao thủ kia. Trong sương mù, Giang Sung cũng cười dài, vểnh chân bắt chéo, ôm gối nhìn kịch hay trước mắt.

Ngũ Định Viễn ở một bên quan sát, thầm nghĩ:

- Hẳn là Giang Sung muốn người này hạ mã uy Trác Lăng Chiêu, còn xem họ Trác ứng phó ra sao!

Mọi người nín thở ngưng thần, mắt thấy hai đại cao thủ quyết đấu thì vội tránh ra một khoảng rộng lớn.

Cao thủ kia lạnh lùng thốt:

- Trác Lăng Chiêu, tiếp chiêu đi!

Hắn huýt sáo dài một tiếng, liên tục sử xuất khoái đao, chiêu thức lúc kín lúc mở, sinh ra tiếng gió vù vù. Chính là đao pháp chính tông của Thần Đao Môn.

Mọi người thấy thì thầm khen:

- Giang Sung thu dụng hảo thủ khắp thiên hạ, bên người quả nhiên ngọa hổ tàng long, rất nhiều kẻ tài ba dị sĩ.

Trác Lăng Chiêu lại không kinh hoàng chút nào. Y mỉm cười, vươn hai ngón tay kẹp một cái. Trong ánh đao bay lượn, đã tinh tế kẹp trúng mũi đao của cao thủ nọ. Mọi người thấy y có nhãn lực kinh người, ra tay cực nhanh thì xôn xao một hồi. Cao thủ kia cũng thất kinh, tuy biết võ công Trác Lăng Chiêu lợi hại nhưng tuyệt không ngờ, chỉ một chiêu đã bị đối phương kẹp được binh khí.

Thân đao bị địch nhân bắt được. Sắc mặt người nọ âm trầm, liều mạng nắm chuôi đao dùng sức kéo lại.

Trác Lăng Chiêu thấy đối phương liều chết đoạt đao thì mỉm cười. Hai ngón tay kẹp mũi đao, cổ tay khẽ lắc một cái, liền khiến cả người lẫn đao gã Vân đô úy nọ xoay một vòng rồi té ngã trên mặt đất.

Linh Âm cả kinh thầm nghĩ:

- Công phu thật lợi hại.

Lão vốn cho rằng đao pháp Thần Đao Môn sẽ chống đỡ Trác Lăng Chiêu đến trăm hiệp, không thì cũng phải được một tuần nhang. Ai ngờ chỉ chốc lát thắng bại đã phân, xem ra võ công của Trác Lăng Chiêu thâm sâu khôn lường vượt xa tưởng tượng.

Trác Lăng Chiêu nhấc chân đi qua, dẫm lên cao thủ nọ rồi trầm giọng nói:

- Giang đại nhân, Trác mỗ tự xưng là Kiếm Thần, tác phong hành sự thế nào, đại nhân đương nhiên rõ ràng. Hôm nay, nếu các ngươi muốn lấy quan đè dân, khi nhục bổn tọa thì đã sai mười phần.

Y khẽ giơ chân đá ra, thân thể cao thủ mãnh liệt bay về hướng Giang Sung. An Đạo Kinh vội nhảy ra tiếp. Một cỗ lực đạo mạnh mẽ đánh tới, An Đạo Kinh vội vận khí chống đỡ. Ai ngờ luồng nội lực kia thật bá đạo, chấn đến nơi ngực hắn đau ê ẩm hồi lâu không thể trấn định. Có điều chủ tử Giang Sung đang ở trước mắt, hắn đành cắn răng nhịn xuống, lại đau đến khuôn mặt trắng bệch.

Đồ Lăng Tâm cười ha hả, sải bước đi ra rồi cao giọng nói:

- Chúng ta muốn vào Nam Thiên Môn, mấy người phiền phức các ngươi mau tránh ra! Nếu không đừng trách chúng ta hạ thủ bất lưu tình!

Cửu U đạo nhân thấy thần sắc đối phương kiêu ngạo, hừ một tiếng rồi trầm giọng nói:

- Các ngươi muốn xưng vương xưng đế tại Côn Luân Sơn cũng không ai rảnh đến quản. Lúc này ở trước mắt Giang đại nhân, còn muốn làm càn sao?

Đạo sĩ này đưa tay vẫy một cái, sau lưng lập tức đi ra mười mấy người, đều những gã Vân Đô úy ngày thường hộ vệ Giang Sung. Chỉ thấy đám người tay cầm binh khí kỳ môn, huyệt thái dương ai ai cũng nhô cao, thân thể rắn rỏi. Đều là hảo thủ nhất lưu trên giang hồ.

Cửu U đạo nhân cười lạnh nói:

- Các bằng hữu Côn Luân Sơn, ta hảo tâm khuyên các ngươi một câu. Ngàn vạn lần đừng đụng tới Giang đại nhân, nếu không hậu quả thật không tưởng tượng nổi.

An Đạo Kinh tiếp lời:

- Đúng vậy. Trác chưởng môn. Ngoài mấy chục hảo thủ ở đây, dưới chân núi còn đóng hơn vạn quân sĩ của Cao tổng binh. Nếu động thủ, chúng ta quyết không thua thiệt.

Kim Lăng Sương đưa mắt nhìn Trác Lăng Chiêu, chỉ thấy y hờ hững gật đầu. Kim Lăng Sương hiểu ý thì bước lên mấy bước, thấp giọng nói:

- Các đệ tử! Rút kiếm!

Chỉ nghe những tiếng xoát xoát vang lên, hảo thủ Côn Luân đã rút kiếm nơi tay. Song phương liền hình thành thế giương cung bạt kiếm.

codon.trai

Bạn đang đọc Anh Hùng Mạt Lộ của Tử Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TàThần
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.