Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ tứ chương : Anh hùng sử hoại (Anh hùng dùng thủ đoạn xấu xa.)

Phiên bản Dịch · 1264 chữ

Ba người đến tửu lâu, chọn một gian phòng hảo hạng, Miêu Nguyệt Hoa chỉ cảm thấy giáo chủ nhà mình dường như mọc ra thêm vài cái đuôi, ve vẩy không ngừng, quấn chặt lấy người ta, phải nói là muốn dọa người bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Nói đến vị Lâm anh hùng kia cũng kỳ quái, với bộ dạng háo sắc của giáo chủ, không tiến lên tát cho vài cái đã là may, ngay cả mấy tên nam sủng giáo của giáo chủ kia cũng không để lại mặt mũi cho hắn, thế mà y còn bày ra bộ dáng thích thú, đến tột cùng là do tu dưỡng tốt hay có tính toán khác? Hoặc nói, Lâm anh hùng cũng đồng dạng giáo chủ đan biên (đơn phương) ? Khả năng này quá thấp, hoàn toàn không đáng lo lắng.

Miêu Nguyệt Hoa chưa kịp bước vào phòng đã bị Sở Ngạo Thiên ngăn ở ngoài cửa, bộ dạng lén la lén lút: “Giáo chủ có gì phân phó?”

“Ngươi tới trù phòng, bỏ dược ta thường ăn kia vào rượu rồi lại đây.” Sở Ngạo Thiên cười không khác gì một tên lưu manh.

Đầu Miêu Nguyệt Hoa nổ đùng một cái, không khỏi cảm thán giáo chủ đại nhân, cha của ta ! “Giáo chủ, làm vậy thật thiếu đạo đức !”

“Sợ cái gì, dù sao ta cũng là người xấu mà! ” Sở Ngạo Thiên mặt dày nói lý.

“Giáo quy điều bảy mươi hai, phàm là giáo chúng, bất đắc dĩ mới dùng bạo lực, gian lận, đe dọa, bắc cóc, cướp của, ngài sẽ không sợ Phạm tả sử kể tội chứ?” Miêu Nguyệt Hoa đem giáo quy ra cảnh báo, tuy rằng quy củ này trăm ngàn chỗ hở, bọn người xấu làm chuyện xấu chẳng lẽ còn phải thành khẩn cố vấn đối phương ta có thể abcxyz ngươi không? Nhưng quy củ tổ tiên định ra, ai cũng không dám vi phạm.

“Ngươi không nói không phải là xuôi ngay sao !” Sở ngạo thiên đang cao hứng, không chịu lép vế phản đối: “Ngươi dám phá hư chuyện tốt của bản giáo chủ ?”

“Không dám không dám.” Miêu Nguyệt Hoa lau mồ hôi, nói:“Vậy ngày mai tỉnh rượu rồi thì làm gì bây giờ…!”

“Cái gì làm sao bây giờ, đương nhiên là lôi về giáo, nếu dám chạy, bản giáo chủ liền đánh gãy tay chân y !” Sở Ngạo Thiên đắm chìm trong thế giới của chính mình, đắc ý dạt dào.

Miêu Nguyệt Hoa tiếp tục lau mồ hôi, nói: “Nhưng hắn chính là đệ tử Danh kiếm môn…”

“Hừ, Lâm Hồng Khâm cướp bí kíp của bản giáo, ta liền cướp con hắn!” Sở Ngạo Thiên ý đã quyết, nói:“Ngươi xong việc thì hồi giáo, ta dẫn hắn về sau.”

Miêu Nguyệt Hoa lại oanh thêm tiếng nữa, Anh Hùng giáo gây thù nơi nơi, Sở giáo chủ lại là đôi tượng truy nã, để hắn lẻ loi một mình ở đây, lỡ có việc gì nàng đảm đương không nổi !

“Giáo chủ không thể…”

“Đừng dài dòng, mệnh lệnh bản giáo chủ ngươi còn dám không nghe!” Sở Ngạo Thiên bắt đầu mát kiên nhẫn.

Miêu Nguyệt Hoa không dám nhiều lời, nghĩ thầm, lấy tu vi của giáo chủ, khắp thiên hạ người có khả năng động đến một sợi lông tơ cọng tóc hắn kể cũng hiếm.”Thuộc hạ tuân mệnh, giáo chủ nếu gặp nguy hiểm…”

“Biết rồi biết rồi, gởi tín hiệu liên lạc cho các ngươi chứ gì”

“Giáo chủ anh minh.” Dứt lời, Miêu Nguyệt Hoa liền lui xuống.

Sở Ngạo Thiên vội vội vàng vàng trở vào phòng, mặt tươi cười xán lạn, con mắt nhoáng cái đã không thấy nữa.

“Lâm anh hùng, để ngươi đợi lâu rồi.”

Lâm Thục Nhân xua tay, nói:“Sở huynh khách khí.”

Hai người ngồi đối diện nhau, lát sau tiểu nhị đem rượu và thức ăn lên. Sở Ngạo Thiên ân cần châm rượu, cùng Lâm Thục Nhân nói chuyện phiếm thường ngày. Hắn phát hiện Lâm Thục Nhân vẫn nho nhã lễ độ, không chút nào đề phòng, hỏi gì đáp nấy, có thể thấy được kinh nghiệm giang hồ còn thấp, nhất thời lại đắc ý dạt dào.

(Tàn : để rồi anh xem, dám khinh con người ta…hậu quả sẽ khôn lường a =]]~~)

(Đông Huyền: cái gì mà không đề phòng cơ =))) anh á =)))) ai kinh nghiệm giang hồ còn thấp cơ =))) anh hả =))) cười người htrc hsau người cười nhá anh =))) )

“Tiên kiền vi kính.” Sở Ngạo Thiên cầm chén rượu đưa lên uống cạn. Lâm Thục Nhân chén rượu lên môi, đột nhiên dừng lại, ánh mắt hạ xuống nhìn chén. Sở Ngạo Thiên chột dạ, chẳng lẽ phát hiện trong rượu có dược ? Trong lòng không khỏi bất an.

Lâm Thục Nhân hé miệng cười, đem rượu uống một hơi sạch, nói: “Tại hạ tửu lượng không tốt, ba chén là giới hạn, mong Sở huynh chớ trách.”

Ba chén là đủ rồi ! Sở Ngạo Thiên lại vội vàng rót đầy, dược này loại tốt nhất do Thần y Thủy hộ pháp chế tạo, dược tính mạnh, chính hắn cũng chỉ có thể dùng ba bốn chén thôi.

“Lâm anh hùng thật sự là khiêm tốn.”

“Không dối gạt Sở huynh, tại hạ say rượu nhìn thực không tốt chút nào, đại ca từng nói ta say sẽ giống như dã thú hoang dại, mặc cho ai thấy đều chê cười.” Lâm Thục Nhân uống chén thứ hai.

Hoàn hảo! Sở Ngạo Thiên mị mắt cười, hắn liền thích ôm vào ngực tiểu dã thú còn giãy dụa không ngừng nha. “Nguyên lai Lâm anh hùng còn có huynh trưởng.”

“Có một huynh và một đệ.” Chén thứ ba được rót đầy, Lâm Thục Nhân lại không ngửa đầu trên uống chén rượu, hắn đập đập cái trán, cười nói: “Rượu này quả thật mạnh, khiến Sở huynh chê cười rồi.”

“Không có không có.” Sở Ngạo Thiên thấy y hai gò má ửng đỏ, trong lòng không khỏi ngọ nguậy, mắt cong lên.

Lâm Thục Nhân sảng khoái uống cạn chén thứ ba, nói:“Sở huynh, đây đã là cực hạn rổi, không thể uống thêm.”

Sở Ngạo Thiên đạt được mục đích, trong lòng khó tránh khỏi đắc ý dạt dào, hiện tại chỉ đợi dược hiệu phát tác là xong, sau đó hai người củi khô lửa bốc một phen.( Tàn : con buôn ghê gớm …mềnh thích )Ấy thế mà hắn ngàn tính vạn tính, cái thứ đầu óc nát bét kia cũng không thể đột nhiên nghĩ ra kế sách hay ho gì.

Sau nửa canh giờ, hắn rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, dược này đúng là hắn ngày thường dùng,chính là xuân dược (Tàn : Ách, mỗi ngày đều xơi xuân dược…phải mềnh sai không ta), lại là loại tráng dương (tăng cường sinh lý), loại cực mạnh. Vừa rồi chẳng hiểu nghi các gì lại sai người hạ dược này vào rượu? Hắn tuy nội lực chống đỡ, ba chén vẫn có thể mặt không đổi sắc, mà Lâm Thục Nhân công lực không cao, ba chén này không bị thiêu cháy mới là lạ! Như thế rất tốt, chính mình còn không có khả năng “cương” lên, đã để người khác “cương” trước. Thật sự là nhóm lửa tự thiêu, lấy đá nện chân mình !

Bạn đang đọc Anh Hùng , Mạn Tẩu của Địch Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.