Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thử thách Anh Hùng Phần 1

Tiểu thuyết gốc · 1714 chữ

Trong thời gian tôi tiếp tục hóa đá, xin cho phép kẻ Anh Hùng đáng thương hại này kể về thử thách của mình. Nghĩ kỹ lại thì tôi cũng chưa nghĩ mình sẽ trở thành Anh Hùng cho tới ngày đó. Sau khi sư phụ chết, tôi chỉ nghĩ mình sẽ phải làm việc gì đó để thay đổi thế giới dù chỉ một chút thôi cũng được. Tôi không có ước mơ sẽ trở thành người vĩ đại có ảnh hưởng lớn hay gì đó. Ước mơ của tôi, nói sao nhỉ, có thể chỉ là tôi không muốn thấy ai đó phải khóc. Người dân ở quê tôi khóc khi vụ mùa thất bát, cha mẹ khóc khi con của họ bị đem bán, bà tôi khóc khi ông đi săn và chết khi bị thú tấn công, cô gái cũng khóc khi cô bị bán vào nhà thổ, người ăn xin vì bị đánh đập trên đường phố… Tôi đã nghĩ sẽ trở thành một đầu bếp, sư phụ đã khen thức ăn của tôi nấu. Tôi cũng muốn trở thành một người giúp vui, có thể những trò vặt của tôi trên đường không kiếm được nhiều, nhưng giúp cho những người nghèo vui vẻ trong thoáng chốc. Tôi cũng nghĩ sẽ ra biển để bắt cá. Nghe nói biển là một cái hồ rất rộng không thể thấy bờ bên kia, và phải ngồi trên những con tàu lớn mới ra khơi. Làm thợ săn cũng thú vị, sẽ có nhiều cơ hội kiếm thức ăn. Trong thời gian suy nghĩ nên làm gì thì tôi lang thang trong rừng. Tôi định sẽ thẳng tiến đến thành phố Messenia. Không như thành phố mà tôi đang ở, Messenia là thủ đô của vương quốc này. Nghe mấy đứa trong khu ổ chuột kể, nơi đó có trường học dạy ma thuật, kiếm thuật, thương thuật… Nói tóm lại đó là nơi bạn sẽ trở thành kiếm sĩ, ma pháp sư… Họ cũng nói là những hiệp sĩ của vương quốc cũng được đào tạo tại đó. Tôi cũng đi đến đó để học một nghề. Thế là tôi quyết định lên đường. Thật ra từ nơi tôi đang ở đến thủ đô Messenia không xa lắm. Những đoàn thương nhân thường chỉ mất mười ngày, sẽ nhanh hơn nếu đi một mình và không mang theo nhiều hành lý. Nhưng lúc này tôi chỉ là một đứa trẻ. Vì vậy việc vừa đi trong rừng vừa tìm thức ăn là khó vô cùng. Tôi không thể đi theo đường cái, vì có trạm thu phí mà tôi lại không có tiền, tôi cũng không thể đi vào thành vì tôi đã gây rắc rối ở khu ổ chuột. Nói tóm lại tôi là một kẻ ngoài vòng pháp luật. Vì sư phụ đã dạy cho tôi nhiều điều nên việc đi trong rừng không làm tôi sợ. Nhưng không phải mọi việc là dễ dàng. Tôi hầu như phải cẩn thận. Có lần tôi ăn phải nấm độc suýt chết. Tôi bị sốt cả 3 ngày, vừa bị tiêu chảy vừa ói mửa. Cảm giác thật tệ hại. Tôi cũng rơi xuống bẫy thú, cũng may họ không đặt chông ở dưới. Tôi phải tốn nửa ngày để trèo lên. Đối thủ đầu tiên của tôi là một con dê rừng. Tôi thỉnh thoảng cũng tập dùng dao gâm theo sư phụ, nhưng dung dao để chiến đấu và giết đối thủ thì đây là lần đầu. Con dê núi với những cái chân nhanh nhẹn và cú hút chết người. Lúc đầu tối chỉ lao theo bản năng để tấn công, nên suýt nữa đã toi vì cú hút của nó. Tôi nhớ lời sư phụ dặn trong các buổi tập. Thế mạnh của một đạo tặc trong chiến đấu là phải ẩn mình và quan sát. Tôi cũng hỏi sư phụ về võ kỹ của lớp đạo tặc thì người chỉ ký đầu tôi. Hầu như không hề có võ kỹ cho lớp đạo tặc, người chỉ dạy tôi vài đòn chém và di chuyển cơ bản. Phải rồi nên quan sát không nên tấn công, không chỉ đối thủ mà còn địa hình xung quanh. Sau khi quyết định, tôi châm chú quan sát con mồi. Nó đang lấy đà cho một cú hút quyết định. Nó lao tới thật nhanh, ngay lúc này, tôi nhảy hẳng sang một bên. Cái sừng của nó hút thẳng vào bụi cây gai và bị dính chặt. Tôi chớp lấy thời cơ lao mình đến và đâm tới tấp vào nó. Tôi không biết mình đâm bao nhiêu nhát, nhưng đến khi nó không cử động nữa mới thôi.

Sau khi ăn một bữa ra trò tôi quyết định đem những thứ còn lại của con dê núi đem bán. Tôi đã thấy một cái thôn nhỏ khoảng mười mấy hộ dân ở gần đây. Tôi sẽ đến đó, tôi cũng hái thêm một ít thảo mộc để đổi. Khi còn ở làng bà tôi trồng thảo dược, so với việc đồng án hay săn bắn thì việc trồng và thu thập thảo dược hợp với ông bà và đứa trẻ như tôi. Chúng tôi cũng học cách sơ chế dược thảo nữa. Nhưng chúng tôi không biết cách bào chế thuốc hay nói đúng hơn là không được phép. Như tôi đã nói, xã hội được phân cấp. Những công thức và cách bào chế thuốc hay đan dược thuộc về các dược sư và dược sĩ. Chỉ có họ mới được phép, và công thức thường được lưu truyền qua các thế hệ trong gia tộc dược sư. Ngày xưa khi các ma pháp chữa bệnh còn được lưu truyền rộng rãi, nghề dược sư bị xem thường. Nhưng hiện nay do chủ trương ‘Không chữa cho kẻ không xứng của giáo hội.’ Dược sư và dược sĩ được xem là nghề được trọng vọng. Do chúng tôi bán thuốc sơ chế nên giá cả rất rẻ, năm đó hạn hán, những cây thuốc chết sạch, ông tôi mới đánh liều vào rừng săn bắn và chết. Bà tôi sau khi thấy những phần còn lại của xác ông đã phát điên, rồi sau đó chỉ ngồi đờ đẫn cả ngày.

Buổi sang hôm đó tôi đi vào làng, những người đang làm ngoài đồng nhìn thấy tôi. Tôi bắt chuyện với một ông chú. Sau khi nhìn thấy mấy thứ đó ông gọi tôi theo ông về nhà. Đó là một căn nhà sập sệ, cũ kỹ, tường nứt nẻ. Một người phụ nữ đang ôm một đứa trẻ trong long.Ban đầu tôi tưởng đó là một bà lão, nhưng khi nhìn kỹ đó là một phụ nữ còn khá trẻ chỉ vì bộ dạng gầy yếu và run rẩy. Theo tôi thì chắc bà mắc phải bệnh mãn tính gi đó. Người đàn ông bảo tôi ngồi đợi trong khi ông ta đến nhà trưởng làng, ông cũng kéo người phụ nữ theo ông ra ngoài. Ông ta nói nhà ông ta không có nhiều tiền, các nhà khác trong làng cũng vậy. Chỉ có nhà trưởng làng là có đủ tiền thôi. Thật ra tôi không muốn ở lâu, linh tính tôi mách bảo có chuyện gì đó. Thời gian hơi dài để đi đến nhà trưởng làng hay sao. Do có nghề đạo tặc nên tôi có một thính giác nhạy bén. Tôi cảm thấy có nhiều người đang tiến lại gần ngôi nhà. Tôi nhìn qua vết nứt của cái cửa sổ và thấy khoảng hai mươi mấy người đang tiến lại ngôi nhà. Trên tay ai nấy cũng cầm nông cụ với vẻ mặt đầy sát khí. Được rồi, mình cần chuồn khỏi đây ngay lập tức. Tôi nhảy ra khỏi nhà từ cái cửa sổ phía sau. Có vàii người đứng sẵn ở đó. Nhưng họ chưa kịp phản ứng. Mất ba giây để tôi tìm thấy lối thoát.

“Đây rồi” Tôi chạy nhào vào một cậu trai chỉ mười mấy tuổi đang run rẩy cầm một cái cuốc. Cậu trai hoảng sợ ngồi sụp xuống, nhân lúc đó, tối chạy xuyên qa chổ trống thoát khỏi vòng vậy. Nhưng một người đàn ông to lớn ở gần đó kịp phản ứng. Ông ta dùng cái dùi đập thẳng vào đầu tôi. Tôi đã cố né nhưng đầu tôi vẫn bị đập vào một phát. Tôi choáng váng, nhưng may mắn là tôi đã quen bị đánh trong khu ổ chuột, nên khá quen với cảm giác d9o, nên tôi không té ngã. Tôi cố giữ vững bước chạy thoát ra khỏi làng. Phần ông người tập trung ở bên ngoài căn nhà, nên họ không kịp chạy xuống ngăn cản tôi.Tôi cấm đầu chạy vào rừng. Tôi nghe phía sau những tiếng la ó inh ỏi: “Bắt lấy nó.”, “Đứa trẻ dị giáo”. Lẫn trong những tiếng kêu đó tôi nghe thấy giọng của một người đàn ông: “Đồ ngốc, đứng lên, mày có phải là đàn ông không. Mày có cơ hội túm lấy thằng đó mà, mày có biết tiền thưởng khi giao nộp một kẻ dị giáo cho Giáo hội không. Ít nhất là thì nó cũng đáng một đồng bạc khi bán nó cho thương buôn nô lệ.”

Tôi đã không khóc ngay lúc đó. Chân tôi chạy mặc dù cảm giác đau đớn trong long thật khó chịu. Tôi nghe một trong những đứa trẻ ở cùng tôi nói cha mẹ nó bán nó cho thương buôn nô lệ, nó đã trốn khỏi kẻ chủ độc ác, rồi tự chặt đứt tay mình vì dấu ấn nô lệ bị đóng lên đó. Sư phụ cũng kể cho tôi nghe, một số ngôi làng rất cuồng tín tin vào Giáo hội. Tôi đã thấy chuyện hai anh em chỉ vì tranh chấp quyền thừa kế mà người em chỉ trích người anh là kẻ dị giáo, và người anh bị Giáo hội xử tử trong khi người em được nhận tiền thưởng và quyền thừa kế.

Tôi phải làm gì, có nơi nào dung thân không? Tôi nên tin tưởng vào cái gì đây?

Bạn đang đọc Anh Hùng Làm Thêm Nghề Quỷ Vương sáng tác bởi gocnhonho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gocnhonho
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.