Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“Mậu Thần (1) Tuế Chung”

Phiên bản Dịch · 3777 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển IV: Ngoài đình Thần Quỷ

Chương 5: “Mậu Thần (1) Tuế Chung”

Hồi 1

Người dịch: Yến Linh Điêu

Đám người đang muốn rời đi, chợt nghe từng trận vó ngựa vang lên ngoài khách điếm hòa cùng tiếng người ầm ĩ xôn xao không dứt. Có tiếng hét lớn:

- Tặc tử ở bên trong! Mọi người cẩn thận.

Vi Tử Tráng nhìn ra bên ngoài, nói:

- Có quan sai tới bắt chúng ta, nên lánh mặt một lần.

Linh Định lắc đầu:

- Không được. Sư đệ của ta đang vận công trừ độc, không được cử động. Nếu không, chất độc xâm nhập tâm mạch thì không còn thuốc nào cứu được.

Dương Túc Quan chỉnh lại quan phục, chậm rãi nói:

- Mọi người không cần lo lắng, cứ để ta ứng phó đám quan sai này.

Mọi người biết khả năng của chàng liền gật đầu.

Đang khi nói thì thấy một gã bộ khoái vọt vào trong điếm, quát rằng:

- Tặc tử to gan, giữa thanh thiên bạch nhật lại dám giết người phóng hỏa? Mau khoanh tay chịu trói, có thể để các ngươi được toàn thây!

Dương Túc Quan chỉ cười mấy tiếng. Hai chân khẽ động, không ngờ đã hiện ra bên cạnh gã bộ khoái nọ.

Bộ khoái hoảng sợ, muốn né tránh nhưng Dương Túc Quan đã nhanh hơn. Chàng tiện tay một trảo, đè trên đỉnh đầu đối phương lạnh lùng thốt:

- Ta chỉ cần vận kình một chút, óc ngươi lập tức vỡ toang, chết thảm không nói nổi. Muốn thử một lần hay không?

Bộ khoái nọ nào ngờ võ công của đối phương cao cường như thế. Hắn thập phần kinh hãi, vội vàng cầu xin:

- Xin tráng sĩ xin rộng lòng tha cho.

Dương Túc Quan thấy sắc mặt hắn phát xanh, liền nói:

- Ngươi không cần sợ hãi, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời. Hai ta không oán không cừu, ta sao phải hại ngươi?

Bộ khoái nọ nuốt một ngụm nước miếng, hỏi:

- Các hạ là ai?

Hai hàng chân mày của Dương Túc Quan khẽ nhíu, hỏi ngược lại:

- Ngươi thật muốn biết chăng?

Bộ khoái nọ nghe vậy cả kinh, nghĩ thầm:

- Lần này ta vô duyên vô cớ bắt người, ngay cả tên tuổi còn không biết thì quá mức hồ đồ. Nên biết cái tên để trở về bẩm báo.

Hắn khàn khàn lên giọng:

- Xem bộ dáng các hạ cũng là hạng có danh tiếng trong giới lục lâm, không biết xưng hô thế nào?

Dương Túc Quan nói:

- Tại hạ họ Dương, song danh Túc Quan.

Bộ khoái nọ nghe thì ý niệm đảo nhanh trong đầu, thầm nghĩ:

- Dương Túc Quan? Trong đám lục lâm có ai tên như thế?

Vắt óc suy nghĩ mà không rõ lai lịch của đối phương. Hắn cười khan vài tiếng, nói :

- Thứ cho tại hạ mắt mũi vụng về, không nhận ra thân phận của tráng sĩ, xin hãy cho biết.

Dương Túc Quan mỉm cười nói:

- Ta đến từ phương bắc, ban ngày ở Binh bộ, ban đêm ngủ trong vương phủ. Trước Tử Cấm Thành thấy thiên tử, bên rìa hoàng cung đó là nhà.

Chàng dứt lời liền vỗ vào vai gã bộ khoái, nói:

- Lão huynh đã đoán ra lai lịch của ta chưa?

Bộ khoái nọ chấn động, run giọng nói:

- Ngươi... rốt cuộc ngươi là ai?

Dương Túc Quan cười một tiếng, tiếp theo nghiêm mặt nói:

- Không dấu chư vị. Ta chính là mệnh quan triều đình. Binh bộ tư lang trung Dương Túc Quan.

Bộ khoái nọ há to miệng nhưng lập tức lắc đầu nói:

- Các hạ không muốn nói rõ thân phận thì ta không quan tâm là được, cần gì giỡn chơi như vậy!

Dương Túc Quan mỉm cười:

- Chỉ là một lang trung, cũng không tính giỏi giang gì. Ta cần gì phải mạo nhận?

Nói rồi lấy lệnh bài trên người đưa ra trước mặt bộ khoái nọ. Kẻ này nhìn thấy lệnh bài thì biến sắc, lắp bắp nói:

- Ngươi... Ngài thật sự là...

Dương Túc Quan nheo mắt nói:

- Đề đốc của các ngươi có xích mích với ta, thấy ta tới Cam Túc liền phái người hãm hại mấy lần. Có điều Dương lang trung ta cũng không phải hạng dễ trêu chọc. Trận này còn không biết hươu chết về tay ai. Mọi người không ngại thì chờ xem đi.

Nói xong cười với bộ khoái nọ:

- Vị đại ca này, trận đại chiến này rất thú vị, ngươi có muốn tham gia vào?

Gã bộ khoái nghe vậy thì kinh hãi, vội nói:

- Vị đại nhân này! Hình dáng của Đề đốc thế nào, cao thấp mập gầy ra sao, ta còn chưa từng thấy qua bao giờ. Các vị đại quan muốn thì cứ đấu cho thống khoái, chỉ mong đừng liên luỵ đến chức vụ nhỏ như hạt mè của ta!

Dương Túc Quan thấy hắn nhu thuận như vậy liền mỉm cười gật đầu:

- Vậy ta lệnh cho ngươi triệt hồi đám quan sai.

Bộ khoái nọ sợ muốn chết. Đối phương là mệnh quan triều đình, bản thân mình lại đang ở trong tay người, vội phất tay quát:

- Là người một nhà! Các ngươi mau chóng lui lại.

Đông quan sai liền lui về sau, nhường ra một lối đi rộng rãi.

Dương Túc Quan lại nói:

- Bảo thuộc hạ của ngươi dắt qua năm thớt ngựa.

Bộ khoái nọ lại quát to sai bảo. Chúng quan sai nào dám làm trái, liền dắt năm con tuấn mã lại đây. Bộ khoái bồi cười nói:

- Đại gia, ngựa đã dắt tới cho ngài, lão nhân gia có thể đi rồi.

Dương Túc Quan quay đầu nhìn Linh Chân, thấy lão còn đang vận công kháng độc chưa thể đi lại, liền mỉm cười nói:

- Không vội, không vội, thịt rượu trong điếm rất ngon, phong cảnh lại thoáng đãng, chúng ta uống vài chén rồi đi cũng không muộn.

Nói xong kêu tiểu nhị mang rượu tới, tự rót rượu bộ khoái nọ.

Bộ khoái nọ cố trấn tĩnh, miễn cưỡng nâng chén rượu nhưng vẫn để rớt ra. Dương Túc Quan ngồi bên cạnh, bàn tay không rời ót đối phương.

Qua thời gian một bữa cơm, đột nhiên Linh Chân mở mắt, lại thấy bàn tay đã đỡ sưng hơn nhiều. Lão thấy mọi người nhìn mình không chớp mắt thì cười nói:

- Lão tử còn chưa chết được! Độc này tuy lợi hại nhưng còn chưa làm khó được ta! Chỉ cần thêm mấy canh giờ, chắc chắn lão tử sẽ đẩy quỷ độc này ra.

Mọi người nghe vậy thì mừng rỡ, Dương Túc Quan gật đầu nói:

- Thật tốt quá, vậy chúng ta đi thôi!

Có điều nội lực của Ngũ Định Viễn thua xa Linh Chân, không thể tự trừ độc. Lúc này hắn đã hôn mê bất tỉnh, hắc khí trên mặt càng ngày đậm.

Vi Tử Tráng vươn tay, đang muốn ôm lấy Ngũ Định Viễn thì Linh Định nhắc nhở:

- Đừng đụng vào thân hắn!

Vi Tử Tráng ngẩn ra, cúi đầu nhìn thì thấy một con muỗi bay đến. Chỉ vo ve trên người Ngũ Định Viễn một thoáng, lại không thể bay lên mà ngã chết trên đất. Vi Tử Tráng hít một hơi lạnh nói:

- Độc dược này thật bá đạo, không ngờ âm độc như vậy!

Vi Tử Tráng cởi áo ngoài khoác lên người Ngũ Định Viễn, lại dùng mấy tấm vải bố buộc chặt hai tay để tránh bị dính độc. Lúc này mới dám ôm lấy Ngũ Định Viễn. Linh Chân nội lực thâm hậu, trúng độc vẫn có thể hoạt động, liền tự đứng lên.

Dương Túc Quan nói với bộ khoái nọ:

- Vị đại ca này, nhờ ngươi đưa chúng ta một đoạn đường, không biết có khó khăn chăng?

Bộ khoái nọ cả kinh:

- Ta …tùy các ngươi vậy......ta...

Quyên Nhi ở một bên tiến lên, cười lạnh nói:

- Sao ngươi mất hứng như vậy? Hay để chúng ta trực tiếp đưa ngươi đến địa phủ, đỡ cho ngươi thêm phần bôn ba vất vả!

Mọi người thấy vẻ mặt nàng non nớt mà nói lời độc ác như thế, nhịn không được buồn cười.

Bộ khoái nọ run giọng nói:

- Ta đi... Ta đi... Ngoài âm tào địa phủ thì nơi đâu cũng đi hết...

Dương Túc Quan cười nói:

- Vậy chúng ta đi thôi.

Chúng quan sai đang ở bên ngoài. Bộ khoái nọ đi ra trước kêu lên:

- Các ngươi mau tránh ra. Mấy vị này là đại quan thuộc Binh bộ, tới địa phận chúng ta tuần tra, hết thảy đều là hiểu lầm!

Một gã quan sai thấp giọng nói:

- Bộ đầu... Lời này của ngài là thật?

Hắn thấy thượng cấp bị người bắt giữ, sợ mấy câu này là bị ép buộc nên hỏi lại.

Vi Tử Tráng nắm rõ đạo lý làm quan, lúc này từ trong ngực lấy ra một thỏi hoàng kim, ném tới quan sai nọ rồi lớn tiếng nói:

- Chư vị không cần đa nghi. Lần này làm phiền bộ đầu của các ngươi đại giá cùng chúng ta một lần, xong việc sẽ lập tức quay về. Đây là chút lòng thành cho các huynh đệ uống rượu.

Quan sai nọ cầm đĩnh vàng mà trên mặt vẫn đầy vẻ do dự.

Bộ khoái nọ vội quát:

- Đại quan triều đình khen thưởng, các ngươi còn không mau mau nhận lấy? Lát nữa các ngươi cứ đi uống rượu, việc hôm nay cấm truyền ra ngoài!

Chúng quan sai thấy đám người Dương Túc Quan ra tay hào phóng, quả thật có khí phái quan trường thì vội nhường đường.

Dương Túc Quan vỗ vào bả vai bộ khoái nọ, nói:

- Ngươi rất thông minh, chờ ta về kinh sẽ giúp ngươi một lần.

Bộ khoái nọ đang lo lắng sợ hãi, nghe lời này thì vừa mừng vừa sợ, chưa dám tin thì hỏi lại:

- Đại nhân có ý đề bạt tiểu nhân chăng?

Dương Túc Quan mỉm cười nói:

- Chúng ta đi trước, lát nữa rồi nói cũng không muộn.

Mọi người thúc ngựa chạy như bay. Tới một vùng hoang vu đã là chạng vạng tối. Dương Túc Quan thả bộ khoái nọ ra, gật đầu nói:

- Danh tính của ngươi là gì? Ta về kinh sẽ tiến cử ngươi thăng quan.

Bộ khoái nọ nghe chàng thật lòng có ý tiến dẫn, vui vẻ nói:

- Tiểu nhân họ Hà, chỉ vì ham uống rượu nên người gọi là Bạch Can Hà! Đại nhân chỉ cần đến bộ Lại tìm hiểu, sẽ thấy danh tính của tiểu nhân.

Dương Túc Quan phất tay cười nói:

- Được, Bạch Can Hà trên đường Cam Túc, ta sẽ nhớ kỹ, ngươi đi đi.

Bộ khoái nọ mừng rỡ, dập đầu liên tục. Dương Túc Quan vốn là đại quan triều đình. Lần này hắn có thể kết giao nhân vật tôn quý như chàng, cũng xem như nhân họa đắc phúc.

Bộ khoái nọ lạy vài cái, đang chuẩn bị rời đi thì Dương Túc Quan chợt nhớ ra ước định với Bách Hoa tiên tử, vội quát:

- Chờ một chút!

Bộ khoái nọ lắp bắp, run giọng hỏi:

- Đại nhân còn gì căn dặn?

Dương Túc Quan nói:

- Ta có ước hẹn cùng một bằng hữu tại một cái đình ở ngoài thành chừng mười dặm, ngươi có biết đường tới đó?

Bộ khoái nọ lộ vẻ kinh ngạc:

- Đại nhân nói tới đình nọ, phải chăng đó là Thần Quỷ Đình?

Dương Túc Quan nghe ba chữ "Thần Quỷ Đình" thì hai hàng chân mày khẽ động, lại hỏi:

- Sao vậy, ngôi đình này có gì cổ quái?

Bộ khoái nọ lộ vẻ khó xử, thấp giọng nói:

- Đúng là có điều cổ quái. Ngôi đình nọ vốn là chỗ dừng chân nghỉ mát cách ngoài thành mười dặm, phong cảnh rất tốt, có điều... Có điều tốt nhất đi ban ngày, ngàn vạn lần đừng tới đó vào ban đêm.

Mọi người ở một bên đều tiến lại nghe chuyện. Vi Tử Tráng thấy bộ khoái nọ ấp úng khó nói, nhịn không được hỏi:

- Sao vậy? Trong đình nọ có đạo tặc?

Bộ khoái nọ lắc lắc đầu:

- Đạo tặc thì không có. Chỉ là nghe hương dân nói nơi Thần Quỷ Đình không được an bình, giống như có ma quái ở trong.

Quyên Nhi nghe lời đối phương đầy vẻ huyền bí, liền nói:

- Ngươi chỉ nghe người hù dọa, trên đời này làm gì có quỷ quái?

Bộ khoái nọ cười khổ vài tiếng:

- Ta cũng không biết. Chỉ là hương dân nói có thần linh hiện ra. Nghe nói vào hai mươi năm trước, từng có một trọng phạm triều đình chết ở nơi đó. Sau này thường xuyên xuất hiện chuyện kỳ lạ.

Quyên Nhi hừ một tiếng:

- Chuyện kỳ lạ gì? Trên trời rớt xuống Kim Nguyên Bảo sao?

Bộ khoái nọ cười bồi vài tiếng, nói

- Kim Nguyên Bảo còn chưa thấy, chỉ biết vùng sa mạc vài dặm quanh Thần Quỷ Đình thường xuyên có bão cát. Ban đêm còn có ánh hào quang kỳ dị giống như loài u linh nhảy múa. Vài ngày trước, đám xà trùng không chịu ngủ đông trong tổ mà chạy ra ngoài chịu chết cóng. Ngày mai đã sang năm mới. Chư vị không có đại sự thì đừng đến chỗ đó, tránh năm sau gặp phải xui xẻo.

Bộ khoái có huyết thống người Hán, biết rõ tập tục nơi Trung Nguyên liền muốn khuyên bảo.

Mọi người nghe vậy đều cười một hồi, không ai tin tưởng nhưng riêng sắc mặt Dương Túc Quan lại tỏ ra ngưng trọng. Chàng gật đầu:

- Đa tạ ngươi, ta sẽ cẩn thận.

Chàng cẩn thận hỏi đường rồi mới để bộ đầu kia rời đi.

Mọi người tìm một cái miếu hoang nghỉ tạm. Dương Túc Quan thấy Ngũ Định Viễn hôn mê bất tỉnh thì lo lắng đến mặt cau mày có.

Linh Định thấy vậy liền khuyên giải:

- Sư đệ không cần quá lo lắng, ta xem Ngũ thí chủ tướng mạo bất phàm, lần này nhất định có thể gặp dữ hóa lành.

Dương Túc Quan từng nghe phương trượng nói qua Ngũ Định Viễn có duyên phận với cửa Phật. Có điều lúc này tánh mạng hắn đang nguy cấp, chỉ bằng điều đó mà có thể giữ được mạng hắn thì thật hoang đường.

Dương Túc Quan lắc đầu thở dài:

- Chỉ mong như vậy. Nếu chúng ta làm hết khả năng mà không được thì đành nghe thiên mệnh vậy!

Nhớ tới sự ủy thác của Liễu Ngang Thiên, nỗi lo trong lòng càng thêm trầm trọng.

Vi Tử Tráng thấy khi trước Dương Túc Quan như có suy nghĩ, liền hỏi:

- Dương lang trung, nghe gã bộ khoái nọ miêu tả về Thần Quỷ Đình rất chân thực, dường như thực sự có điều cổ quái, ngài thấy thế nào?

Dương Túc Quan lắc lắc đầu:

- Ta cũng không rõ. Bách Hoa tiên tử đã hẹn ở đó thì nhất định phải tới. Dù có quỷ thần gì cũng không quản được.

Mọi người sôi nổi đồng ý. Đúng lúc này Linh Chân thở ra một hơi thật dài rồi đứng dậy, lại múa may quyền cước hoạt động gân cốt. Mọi người biết lão đã bức được kịch độc đều vui mừng. Vi Tử Tráng khen:

- Công lực của đại sư quả nhiên bất phàm!

Linh Chân không hổ là một trong Tứ Đại Kim Cương Thiếu Lâm Tự, ngay cả kịch độc của Bách Hoa tiên tử cũng không làm khó được lão.

Linh Chân cười hắc hắc nói:

- Giỏi cho nữ ma đầu Bách Hoa tiên tử, chúng ta trực tiếp đánh tới cái đình quỷ quái nọ. Nếu nữ nhân kia còn không chịu xuất ra giải dược thì cứ chém thành một đống thịt vụn. Lão tử thở ra một ngụm khí giận, coi như cũng báo thù cho Ngũ Chế Sứ!

Linh Chân hồi phục thương thế. Đoàn người lại thêm cao thủ. liền thương lượng kế hoạch hành sự. Dương Túc Quan cùng Vi Tử Tráng chia ra đi tìm hiểu tin tức, tra rõ ràng Bách Hoa tiên tử có bao nhiêu trợ thủ cùng mai phục. Linh Định thì cùng Linh Chân trấn thủ trong miếu, bảo hộ mấy người còn lại. Chờ đợi đêm khuya sẽ đến gặp tại Thần Quỷ Đình.

Thương nghị thoả đáng, Dương Túc Quan sắp rời đi thì nghe Quyên Nhi thở dài:

- Sư tỷ a! Hôm nay không phải ngày Trừ tịch sao? Không ngờ chúng ta không được ăn bữa cơm Tất niên?

Diễm Đình cũng thở dài:

- Ai... muội đừng làm rộn, đây là lúc nào mà tâm tư ăn uống nữa.

Trong ngày lễ là lúc nhớ về thân nhân nơi xa. Hai tỷ muội nhớ tới sư thúc đã mất, mi mắt đỏ lên muốn khóc.

Dương Túc Quan nghe mấy lời này thì dừng bước, thầm nghĩ:

- Đúng rồi! Hôm nay là đêm Trừ Tịch. Các nàng không nhắc thì ta đã quên.

Từ nhỏ chàng xuất gia ở Thiếu Lâm, ngày tết có cũng như không. Cả tháng nay lại bề bộn công vụ nên đã quên mất.

Vi Tử Tráng vốn xa môn phái đã lâu, thấy Quyên Nhi thương tâm liền nhẹ lời an ủi:

- Tiểu cô nương đừng thương tâm vậy! Tuy không thể về núi đón tết nhưng trước mắt ngươi còn rất nhiều thúc thúc bá bá, không phải cũng náo nhiệt vui vẻ sao?

Quyên Nhi nín khóc, mỉm cười nói:

- Vậy ngài phải lì xì cho ta hồng bao nặng một chút mới được.

Vi Tử Tráng cười ha hả, nói:

- Được! Đảm bảo ngươi sẽ vừa lòng.

Nói xong trìu mến sờ sờ cái đầu nhỏ của Quyên Nhi.

Linh Định ở một bên thấy năm cũ sắp hết. Nghĩ đến ngày tháng như thoi đưa thì cũng sầu não. Lão khe khẽ thở dài:

- Thời gian thật nhanh, đảo mắt năm Mậu Thìn sắp qua, hôm nay đã là ngày cuối năm . . . Từng năm rồi từng năm, không biết khi nào mới tu thành chính quả đây?

Dương Túc Quan đã bước ra cửa miếu, nghe lời của Linh Định thì rùng mình, như nghĩ tới một điều rất quan trọng, liền cúi đầu trầm tư.

Vi Tử Tráng thấy cử chỉ khác thường của chàng liền hỏi:

- Sao vậy? Có gì không đúng sao?

Dương Túc Quan không đáp mà nhắm hai mắt, thấp giọng lẩm nhẩm:

- Thần Quỷ Đình. “Mậu Thần Tuế Chung”... Năm Mậu Thìn sắp trôi qua sao?

Linh Định cũng nhíu mày hỏi:

- Dương sư đệ, rốt cuộc có chuyện gì?

Dương Túc Quan vẫn không để ý, chỉ nhíu mày khổ tư. Quyên Nhi thấy thật sự cổ quái, nhịn không được nói:

- Hắn làm sao vậy? Chẳng lẽ cũng trúng độc của Bách Hoa tiên tử sao?

Diễm Đình thấy sắc mặt ngưng trọng của Dương Túc Quan, liền khoát khoát tay ra hiệu cho sư muội không nên quấy rầy chàng.

Bỗng hai mắt Dương Túc Quan sáng ngời, lớn tiếng nói:

- Đúng rồi! Chính là những lời này!

Vi Tử Tráng vội hỏi:

- Dương lang trung nghĩ ra điều gì?

Dương Túc Quan thở ra một hơi:

- Chư vị có từng nghe qua bốn câu nói: Mậu Thần Tuế Chung, Long Hoàng Động Thế, Thiên Cơ Do Chân, Thần Quỷ Tự Tại?

Linh Định gật đầu nói:

- Đã từng nghe qua. Có điều này bốn câu này quá mức kỳ quái như ẩn chứa bí mật nào đó. Sao Dương sư đệ hỏi việc này?

Dương Túc Quan nói :

- Sư huynh, còn nhớ rõ lời phương trượng khi đó?

Linh Định hồi tưởng lại lời của Linh Trí thì cả kinh đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

Vi Tử Tráng mắt thấy thần sắc của hai người khẩn trương, hỏi:

- Rốt cuộc phương trượng của quý tự nói qua điều gì?

Linh Định miệng tuyên Phật hiệu, chắp tay chữ thập nói:

- A di đà phật, ngày ấy Dương sư đệ trở về bổn tự, phương trượng từng đề cập qua bốn câu “Mậu Thần Tuế Chung, Long Hoàng Động Thế, Thiên Cơ Do Chân, Thần Quỷ Tự Tại”. Ngài nói đến khi hết năm Mậu Thìn thì thiên hạ sẽ đại loạn. Tranh chấp trong triều càng thêm ác liệt, liền muốn chúng ta xem xét thời thế, không vội can dự vào tranh chấp triều đình. Ta nghe không hiểu. Chỉ là nghe Dương sư đệ thì mới nhớ ra hôm nay là ngày Trừ Tịch. Năm Mậu Thìn đã sắp hết.

Vi Tử Tráng ồ một tiếng, tuy không tin vào những điều hoang đường nhưng Thiếu Lâm phương trượng đã nói ra thì sẽ có huyền cơ trong đó. Đêm nay năm Mậu Thìn sẽ kết thúc, nói không chừng thực có quái sự, liền hỏi:

- “Mậu Thần Tuế Chung... Thần Quỷ Tự Tại”... Thần Quỷ Tự tại là có ý gì? Chẳng lẽ là tại Thần Quỷ Đình sao?"

Nói xong liền nhìn về Dương Túc Quan.

Dương Túc Quan nhìn Ngũ Định Viễn đang hôn mê bất tỉnh dưới đất. Biết rõ tánh mạng của hắn đang nguy hiểm thì trầm giọng nói:

- Bất kể bốn câu này có ý gì. Vì Ngũ Chế Sứ, trước mắt là núi đao biển lửa thì chúng ta cũng phải xông vào!

Mọi người gật đầu đồng ý. Thần Quỷ Đình đã ở không xa. Giao thừa năm nay, tại đó sẽ xảy ra biến cố kinh thiên động địa gì?

Chú:

  1. Chữ Thần bên ta đọc là "Thìn".
  • Chữ Thần bên ta đọc là "Thìn".
Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.