Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quần hùng hội Hoa Sơn

Phiên bản Dịch · 3970 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển VII: Thiên hạ đệ nhất

Chương 3: Quần hùng hội Hoa Sơn

Hồi 1

Người dịch: Yến Linh Điêu

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Tây Nhạc Hoa Sơn được liệt danh trong Ngũ Nhạc danh sơn thiên hạ, thuộc dãy Tần Lĩnh, từ xưa đã lấy thế núi hùng vĩ hiểm trở nổi tiếng đời sau. Ngọc Thanh Quan nằm ở trên đỉnh cao nhất phía bắc Hoa Sơn. Lộ trình không xa, giờ phút này vẫn còn sớm, mọi người không quá vội vàng mà chậm rãi lên núi.

Tục ngữ nói "Hoa Sơn kỳ hiểm đệ nhất thiên hạ". Đường mòn thông hành từ chân núi lên đỉnh vừa nhỏ vừa hẹp, hoặc từ sườn vút lên trời cao, hoặc uốn khúc men theo triền núi, vô cùng hiểm ác. Quả nhiên qua mới vài dặm, mắt thấy những chỗ cao chót vót gian nan, lại nhìn dưới chân trơn trượt như băng, bên cạnh là vực sâu vạn trượng, trên đường không có vành đai bảo hộ, chỉ cần trượt chân một cái liền ngã chết tươi tức thì, thổ dân nói "Núi cao ngất chạm tai trời" chính là như thế.

Có điều mọi người thân mang võ công, không thèm để ý hiểm đạo, Lư Vân từng bám víu vách núi hộ giá nơi Tây Vực, khác nào giẫm trên đất bằng. Ngay cả khinh công của tiểu nha đầu Quyên Nhi cũng có chút hỏa hầu, mọi người tại hiểm địa nhưng một đường ý vui, thong dong ngắm cảnh đẹp, sung sướng biết bao.

Đi tới một chỗ bình đài, mắt thấy không gian thoáng đãng, đám người liền nghỉ tạm tại đó. Lư Vân ngẩng đầu trông về phương xa, thấy nơi nơi mây mù lượn lờ, kỳ thạch quái nham cao vời mờ ảo. Vách núi mọc đủ loại tùng bách xanh tươi, trên các nhánh cây còn vương tuyết đọng, nhìn từ xa khác nào chốn tiên cảnh nhân gian.

Thân trong cảnh đẹp, Lư Vân xuất thân là người đọc sách, tất vịnh thơ ngâm phú một phen. Chỉ thấy hắn lộ vẻ vui mừng, bật thốt lên khen:

- Khen thay một tòa Hoa Sơn, kỳ sơn cao vút, sừng sững cô độc, phong cốt lẫm liệt. Núi này uy nghi như thế, chẳng trách có thể sinh ra đệ nhất thiên hạ cao thủ!

Quyên Nhi theo sau lưng Lư Vân, nghe hắn lẩm nhẩm cái gì mà "Ngũ lý quan", "Thiết môn quan", " Thanh kha Bình” “ Đồng tâm Thạch", "Hàn dũ phao thư xử" (1) , sớm nghe tới trong tai sinh ngứa như có kiến bò, trong lòng nàng muộn phiền. Vừa nghe hắn ngâm nga, nàng nhanh chóng bày ra bộ mặt quỷ, bịt hai lỗ tai kêu lên:

- Lư ca ca, ngươi lề mề như vậy, rất giống lão thái bà! Sau này ai gả cho ngươi, đúng là xui xẻo!

Lư Vân đỏ mặt lên, thầm nghĩ: "Ta giống lão thái bà sao? Sao ta không biết?"

Vi Tử Tráng thấy Quyên Nhi nhảy nhót tinh nghịch, sợ nàng té xuống vách núi, hắn liền đưa tay kéo lại. Đã thấy đôi mắt to đẹp của Quyên Nhi lưu chuyển, chằm chằm nhìn vào khuôn mặt tuấn tú Lư Vân, như muốn tới chọc hắn thêm một phen.

Dương Túc Quan ho nhẹ một tiếng, nói:

- Lư huynh nói không sai. Hoa Sơn địa linh nhân kiệt, những năm này thịnh vượng biết bao, không những sơn thủy vững chãi, còn xuất ra nhân vật anh hùng cỡ như Ninh Bất Phàm. Lấy danh khí mà nói, mấy năm nay đã muốn bao trùm Võ Đang. Trong chốn võ lâm, ngoài Thiếu Lâm, đương thời không mấy môn phái có thể trêu chọc tới.

Dương Túc Quan tuổi tác tuy nhỏ nhưng địa vị tôn sùng, kết giao với đại nhân vật võ lâm đệ nhất, kiến thức phi thường. Giờ phút này chàng phân tích thế cục giang hồ, quả nhiên lý rõ ràng đâu ra đấy.

Vi Tử Tráng nghe lời này, biết Dương Túc Quan nói đúng thực tế nhưng cảm giác không vui vẫn ùn kéo tới trong lòng. Hắn xuất thân Võ Đang, biết rõ trong khoảng thời gian này, thế vận bổn môn chán chường không vượng, nhất thời thở dài không nói.

Quyên Nhi bị Vi Tử Tráng nắm tay, vừa thấy hắn cúi đầu không nói, nhất thời có ý bênh vực kẻ yếu. Nàng lập tức nhếch mồm, xì một tiếng khinh miệt, nói:

- Một cái Hoa Sơn nho nhỏ, có gì đặc biệt hơn người chứ! Chúng ta Cửu Hoa Sơn có tới chín ngọn Hoa Sơn, mạnh hơn một Hoa Sơn bọn hắn rất nhiều.

Mọi người nghe vậy, bất giác cả cười. Vi Tử Tráng sờ đầu nhỏ của nàng, cười nói:

- Nơi này là địa bàn của người ta, nói chuyện nên lưu ý một chút.

Quyên Nhi hừ một tiếng muốn cãi lại, bỗng nghe một người mắng:

- Ai dám nói Cửu Hoa Sơn mạnh hơn Hoa Sơn?

Đám người đang bất ngờ, chợt thấy trên đường nhảy ra một lão nhân cao gầy, người này cầm trên tay một cái bàn tính, quái mô quái dạng nhìn mọi người. Lư Vân từng gặp một lần nên nhận ra lão này là Toán Bàn Quái, chính là nhân vật có bối phận cao nhất trên Hoa Sơn, bản tính xưa nay chỉ thích bỡn cợt, có điều giờ này ở đây, đích thị phụng mệnh đón khách.

Toán Bàn Quái nhảy đến bên người Quyên Nhi, lớn tiếng nói:

- Cái thứ trẻ ranh, không ngờ dám đến Hoa Sơn giương oai, nói chuyện nên kiểm điểm lại bản thân cho ta.

Quyên Nhi cười nói:

- Lão là ai? Cầm trên tay bàn tính lớn, là muốn tới nhà ai thu nợ?

Toán Bàn Quái xì một tiếng khinh miệt, mắng:

- Ta muốn đi thu nợ ông nội con nhãi nhà mi. Chín hai mười tám, hắn nợ ta tổng cộng mười tám vạn lượng bạc.

Quyên Nhi nghe lão nói năng bậy bạ, chính là gãi đúng chỗ ngứa, lúc này cười nói:

- Ông nội ta không chỉ là ông của ta, còn là cha của ông nội nhà lão, lão thu như vậy, không thấy quá độc ác sao?

Toán Bàn Quái sửng sốt, hỏi:

- Ông nội mi là cha của ông ta? Vậy cha của mi là ông của ai?

Quyên Nhi cười nói:

- Đương nhiên là ông của lão.

Toán Bàn Quái nhíu mày vắt óc suy nghĩ, lại hỏi:

- Ai là ông của ai, làm sao khó hiểu như vậy?

Sau một lúc, lão bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói:

- A! Cha mi là cha của cha ta, ta nên gọi mi bằng bác gái mới phải.

Quyên Nhi cười nói:

- Thông minh, lát nữa sẽ cho cháu ăn kẹo.

Toán Bàn Quái giờ mới biết bị người chiếm tiện nghi, giận dữ nói:

- Thật to gan, không ngờ dám trêu chọc đến cha mi đây!

Mọi người che miệng cười trộm, đều có cảm giác vô cùng hoang đường.

Tai nghe Toán Bàn Quái há miệng mắng to, Dương Túc Quan đi ra chắp tay nói:

- Vị tiền bối này, tại hạ Thiếu Lâm Dương Túc Quan, được quý phái chưởng môn có lời mời, đặc biệt đến quý bảo sơn dự lễ. Xin các hạ hãy thông báo một tiếng.

Toán Bàn Quái chỉ vào Quyên Nhi, lớn tiếng hỏi:

- Tiểu liễu đầu này là gì của ngươi? Nói chuyện không biết nặng nhẹ như thế, các ngươi mặc kệ không quản sao?

Quyên Nhi hì hì cười, nói:

- Lão không nghe hắn nói sao? Hắn thuộc Thiếu Lâm Tự, cô nương ta là phận nữ nhi. Lão từng thấy qua Thiếu Lâm Tự có nữ đồ đệ chưa? Hai nhà chúng ta không chút liên quan.

Ngày thường Toán Bàn Quái đã điên điên khùng khùng, lúc này giống lừa ngốc nổi giận, lớn tiếng nói:

- Thối lắm! Lão tử nhìn mi nói nhiều như vậy, hẳn là nam tử cải trang, tám phần là hòa thượng giả trang cô nương!

Vừa nói vừa muốn tóm lấy đầu Quyên Nhi, xem nàng có đội tóc giả hay không.

Quyên Nhi hì hì cười, liền làm ra vẻ giật mình, kêu lên với Dương Túc Quan:

- Sư huynh, chúng ta bị người ta phát hiện rồi, phải làm sao bây giờ?

Dương Túc Quan cười khổ một tiếng. Chàng đang muốn giải thích, đã thấy Toán Bàn Quái chống nạnh hai tay, cười to nói:

- Hai mắt lão phu như điện, có thứ yêu ma quỷ quái gì mà chưa từng thấy? Mi mau mau bỏ cải trang đi, nếu không đừng mơ lên núi!

Vi Tử Tráng thấy Quyên Nhi nghịch ngợm, xông về phía trước vài bước, chắp tay nói:

- Tại hạ Võ Đang Vi Tử Tráng. Vị cô nương này nhất thời vui đùa, thừa mong tiền bối đừng so đo cùng con trẻ.

Toán Bàn Quái là hạng lỗ mãng cỡ nào? Lão thấy dung mạo Vi Tử Tráng bình thường không đặc biệt, lúc này cười lạnh nói:

- Võ Đang? Các ngươi là Thiếu Lâm trộn lẫn Võ Đang sao, toàn bộ các phái võ lâm chen lấn bên trong đám các ngươi? Nếu như vậy, không biết trong này còn có người của Hoa Sơn chúng ta?

Linh Định thấy đối phương quấn lấy không rời, không muốn dây dưa thêm, liền nói:

- Chúng ta tự lên núi, đừng chậm trễ thời gian nữa.

Toán Bàn Quái hừ một tiếng, lắc lư bàn tính trên tay, quát:

- Các ngươi muốn lừa bịp lên núi, không dễ như vậy. Quái vật nam giả nữ kia còn chưa bỏ cải trang, ta sẽ không cho phép kẻ nào rời đi!

Mọi người vừa tức vừa buồn cười, không biết nên giải thích ra sao.

Toán Bàn Quá đang hô quát, lại nghe phía sau một người kêu lên:

- Sư đệ, ngươi đang làm cái gì vậy?

Chỉ thấy một lão nhân mập tròn dẫn vài tân khách đi tới, chính là Hoa Sơn Phì Xứng Quái. Người này xưa nay hành động hoang đường, cùng Toán Bàn Quái hợp xưng là "Hoa Sơn Song Quái ", cũng là tay già mà không nghiêm khó gặp trong chốn võ lâm.

Phì Xứng Quái cau mày nhắc nhở:

- Sư đệ, người tới là khách. Sao ngươi ngăn trở trên đường, không thấy quá thất lễ sao?

Toán Bàn Quái chỉ về Quyên Nhi, nói:

- Sư huynh có điều chưa biết, nữ nhân này là hòa thượng Thiếu Lâm giả trang mà thành. Ả muốn lừa bịp lên núi, hẳn có âm mưu gì đó. Ta không ngăn cản thì sao hả?

Phì Xứng Quái thất kinh, nhìn kỹ Quyên Nhi, chỉ thấy nàng cười duyên mắt sáng, quả thực là một mỹ nhân. Nếu do hòa thượng giả trang, chính là xảo đoạt thiên công (2) . Lão liếm liếm miệng, nói:

- Hiếm thấy vị sư phụ nào có thuật dịch dung lợi hại như thế, cũng là làm khó cho ngươi. Ta thấy Thiếu Lâm Tự nhiều hòa thượng tráng niên sung cơ như vậy, ngày thường sao chịu nổi sinh hoạt một bề như thế. Thì ra là thế, thì ra là thế, hắc hắc...

Vừa nói, lão vừa chắp tay chữ thập thán phục:

- A Di Đà phật, không ngờ Thiếu Lâm còn có tuyệt kỹ thứ bảy mươi ba, thất kính, thất kính.

Linh Chân nghe đối phương miệng đầy ô ngôn uế ngữ, trong tâm khó chịu, cả giận nói:

- Ngươi nói nhăng nói cuội, rốt cuộc là nói về cái gì đó?

Phì Xứng Quái không đáp, nhướng mày quay đầu hỏi sư đệ:

- Người này đầu trâu tai chuột, xấu xí như thế. Phải dịch dung cho tốt một chút. Nếu không, chẳng phải sẽ dọa người chết khiếp sao?

Mọi người nghe vậy đều cười khúc khích.

Linh Chân giận dữ, vận khởi Thiếu Lâm Đại Lực Kim Cương Chỉ, năm ngón tay chộp tới Phì Xứng Quái. Phì Xứng Quái vội né tránh. Chỉ nghe roạt một tiếng, một cây đại thụ ở bên bị chộp mất lớp vỏ cứng cáp hàng trăm năm. Phì Xứng Quái cả kinh thốt:

- Đại Lực Kim Cương Chỉ! Quả nhiên là người của Thiếu Lâm Tự!

Linh Chân cười lạnh nói:

- Võ công khắp thiên hạ đều từ Thiếu Lâm mà ra. Hôm nay cho đám bàng môn tả đạo các ngươi được khai mở nhãn giới, xem một chút bản lĩnh võ lâm chính tông chúng ta!

Lão thổ nạp vận khí, liền muốn xuất chỉ. Phì Xứng Quái thấy chỉ lực của Linh Chân dị thường mạnh mẽ, không dám chậm trễ, vội rút binh khí muốn tiến lên ác đấu.

Linh Định thấy song phương sắp sửa quyết chiến. Bên mình là khách không nên thất lễ, lão ngăn cản sư đệ rồi lên tiếng hòa giải:

- Đừng như vậy, mọi người chỉ hiểu lầm miệng lưỡi nho nhỏ, cần gì phải động thủ đây?

Dương Túc Quan lắc đầu, thở dài một tiếng nói:

- Trong Hoa Sơn không còn người nào khác hiểu chuyện sao? Chúng ta tới xem lễ quan trọng hơn, thật sự không có thời gian làm rộn ở đây.

Liền vào lúc này, một thiếu niên bước nhanh xuống từ trên sơn đạo, mắt thấy hai lão béo gầy khiêu chiến khách nhân, hắn cả kinh kêu lên:

- Tổ sư bá, tổ sư thúc, các ngài lại hồ đồ nữa rồi!

Mọi người đưa mắt nhìn lại. Chỉ thấy thiếu niên nọ khí vũ phi phàm, hai mắt lấp lánh hữu thần, xem ra là anh kiệt trong lớp trẻ Hoa Sơn.

Thiếu niên kia tới bên cạnh song quái, cau mày nói:

- Tổ sư thúc, tổ sư bá. Hôm nay là ngày sư phụ thoái ẩn, các ngài lại quấy rối ở đây, trở về biết ăn nói ra sao với sư phụ con?

Phì Xứng Quái vừa nghe hắn nói, khuôn mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói:

- Ta... Ta không có ý gây sự, đều là sư thúc tổ ngươi không tốt.

Vừa nói lão vừa chỉ sang Toán Bàn Quái. Toán Bàn Quái lại chỉ sang Quyên Nhi, lớn tiếng nói:

- Ta không quấy rối. Thiếu Lâm Tự phái nam giả nữ quái vật lên núi, chúng ta sao có thể để ả đi qua?

Thiếu niên thở dài, lắc đầu không nói. Phì Xứng Quái thấy trường diện không ổn, nhanh chóng cười bồi nói:

- Đồ tôn! Ta đi trước đây, những người này giao cho ngươi tiếp đãi.

Xem ra, bối phận của lão tuy cao nhưng không dám trái ý thiếu niên kia. Mắt thấy phía sau có tân khách đang lại đây, lão liền xông lên đón tiếp, dẫn những người kia lên núi.

Toán Bàn Quái đuổi theo sau, kêu lên:

- Sư huynh đừng đi! Không giỡ mặt nạ quái vật kia xuống, chúng ta sao có thể đi như vậy?

Phì Xứng Quái cười mắng:

- Đi mau! Đừng làm mất mặt xấu hổ, đến lúc chưởng môn sư điệt lại phát giận đó.

Toán Bàn Quái lẩm bẩm một tiếng, không tình nguyện rời đi, khóe mắt vẫn còn dò xét động tĩnh Quyên Nhi với bộ dạng không cam lòng.

Thiếu niên kia thấy hai lão đại yêu quái rời đi, lúc này mới thở dài một hơi, hướng về đám người Dương Túc Quan, chắp tay nói:

- Tại hạ Hoa Sơn Tô Dĩnh Siêu, tham kiến các vị tiền bối.

Dương Túc Quan thấy cử chỉ của hắn có lễ, trong tâm ưa thích, mỉm cười nói:

- Tô thiếu hiệp. Mấy đệ tử Thiếu Lâm Võ Đang chúng ta được Ninh chưởng môn có lời mời, đặc biệt đến quý sơn xem lễ, xin cậu dẫn đường cho.

Thiếu niên này gọi là Tô Dĩnh Siêu, chính là tiểu đồ đệ của Ninh Bất Phàm, trời sinh thông minh, ngộ tính phi phàm, rất được chưởng môn sủng ái. Tạp vụ lớn nhỏ trên núi, ngày thường đều do hắn chuẩn bị. Lúc này hắn khẽ gật đầu, chắp tay nói:

- Xin hỏi đại hiệp xưng hô ra sao?

Dương Túc Quan mỉm cười, nói:

- Tại hạ Dương Túc Quan.

Tô Dĩnh Siêu a một tiếng, cả kinh nói:

- Thì ra là Dương lang trung đỉnh đỉnh đại danh!

Vừa nói vừa khom người cúi chào, đưa tay mời khách:

- Khách quý xin đi bên này.

Mọi người thấy hắn lịch duyệt lão luyện, trong tâm thầm khen. Lư Vân từng gặp qua gã thiếu niên này. Chưa đầy một năm trước, hắn còn là tiểu quỷ dập đầu thẹn thùng với người ta, ai ngờ bây giờ đã trở nên trầm ổn như thế, thật sự khiến người nhìn với cặp mắt khác xưa.

Mọi người đi một hồi, đến một chỗ núi non ba mặt vút cao lên trời, có hai tấm bia đá. Một tấm viết "Vân Thai Phong Đệ Nhất Môn ", một viết "Bạch Vân tiên cảnh ", xem ra chính là đệ nhất bắc phong Hoa Sơn.

Tô Dĩnh Siêu đi trước, dẫn mọi người tới một tòa lầu tháp dựng bằng gỗ sừng sững bên cạnh núi, chỉ là không được cao cho lắm, kiến trúc có vẻ đơn sơ, trên tấm biển treo có viết hai chữ "Ngọc Thanh".

Mọi người lấy làm lạ, thầm hỏi: “Đây chính là Hoa Sơn Ngọc Thanh Quan sao?”

Tòa kiến trúc này không mấy bắt mắt. Nếu chưa thấy tấm biển, ai có thể ngờ đây là Hoa Sơn Ngọc Thanh Quan danh vang thiên hạ chứ?

Sắp tới giữa trưa, cách hơn dặm đã đứng đầy người là người. Chỉ thấy Điểm Thương Thất Hùng, chưởng môn Nga Mi, các lộ nhân mã từ phía tây sông Tương…Lúc này hảo thủ các môn các phái tụ tập, đưa mắt nhìn lại, có chừng mấy trăm khách nhân lên núi xem lễ. Con đường núi không rộng lắm lúc này càng đông đúc chen đẩy, thêm thêm cảm giác chật chội.

Vi Tử Tráng mắt sắc, đã nhìn ra tân khách lên núi mang theo không ít binh khí, chỉ là bọn họ ngại chủ nhân nên đều giấu chúng bên trong bọc hành lý.

Vi Tử Tráng than rằng:

- Rồng rắn lẫn lộn thế này, hơn phân nửa những người kia lòng mang ý xấu, tựa như Tây Môn Tung nọ, lát nữa chắc chắn sẽ có đấu đá vui đây.

Trên sơn đạo, tân khách như mây, số người vãng lai rất nhiều. Dương Túc Quan cùng Linh Định đi chưa được vài bước, đã có người nhận ra hai người đều thuộc Thiếu Lâm Tự, chính là môn phái đệ nhất thiên hạ, Dương Túc Quan lại là quan viên quan trọng trong triều. Đám người vội vàng tiến lên chào hỏi, bộ dáng thân thiện, chỉ sợ mất đi lễ nghĩa.

Mấy chục người quây tụ tiến lên, ngươi một câu, ta một câu, lôi kéo ba người đàm luận. Linh Định có võ công cao nhưng không giỏi giao tiếp, tính tình Linh Chân lại càng lỗ mãng, vừa mở miệng liền đắc tội với người, toàn bộ phải dựa vào Dương Túc Quan chu toàn mọi chuyện. Chỉ nghe lời nói của chàng dí dỏm, khiến cho quần hùng thoải mái cười to, vui mừng khôn xiết.

Lư Vân đứng ở một bên, bội phục thầm nghĩ: “Dương lang trung quả nhiên rất giỏi, tuổi còn trẻ mà đã quen biết khắp cả thiên hạ”

Hắn là chỉ hạng vô danh tiểu tốt, giờ phút này tới thánh địa võ lâm, không quen biết người nào. Nếu có ai nhận ra hắn, tám chín phần là khách quen ăn mì trước đây.

Vi Tử Tráng thấy thanh thế Thiếu Lâm được tôn sùng như rồng, so sánh thì bổn môn càng cô đơn không chịu nổi, trong tâm không khỏi bùi ngùi. Một hồi đại họa triều đình năm xưa, Võ Đang Sơn bị người ta niêm phong, vì thế nên giờ chưởng môn Nguyên Thanh hành sự cực kỳ khiêm tốn, không muốn trêu chọc phân tranh hay tranh cường đoạt lợi, tránh lại bị người lời gièm pha hãm hại. Hai mươi năm nay, đường đường Võ Đang Sơn lại mai danh ẩn tích, cái gì tứ đại tông sư, cái gì đệ nhất thiên hạ, đều không liên quan đến Võ Đang.

Vi Tử Tráng quen biết không ít anh hùng nhưng thương cảm cho bổn môn suy yếu, thật sự không muốn xã giao. Có hảo hán tới chào, hắn chỉ miễn cưỡng đáp lại cho có lệ, sau đó cùng đám người Quyên Nhi, Lư Vân đứng ở một góc.

---------------------------------------------------

Chú: (1) Khi Hàn Dũ, nhà đại văn học đời Đường du giá đến Hoa Sơn, lấy hết sức bình sinh lên tới "Thương Lĩnh”, quay đầu nhìn Hoa Sơn thật hiểm trở, cảm thấy đại kinh thất sắc, không thể hồi sơn được, viết lấy di thư ném xuống núi. Trên dãy núi khắc chữ lớn " Hàn Dũ Đầu Thư Xứ" chính là gợi nhớ điển cố này.

(2). Xảo đoạt thiên công. Ý nói những công việc cực kỳ khéo léo tinh xảo đến mức độ tuyệt hảo sánh với trời. Xuất xứ của nó bắt nguồn từ Tam Quốc Chí.

Thời Tam Quốc, con gái của huyện lệnh Thượng Sái là Chân Thị có nhan sắc đẹp như tiên, khi còn nhỏ có thầy tướng nói nàng sau này có tướng đại phú quý. Về sau công tử thứ hai của Viên Thiệu là Viên Hy yêu nhan sắc nàng cưới làm vợ. Nhưng ít lâu sau Viên Thiệu bị Tào Tháo đánh bại ở trận Quan Độ. Viên Hy bị Tào giết chết, bấy giờ vợ Thiệu và Chân cô nương ở trong Nghiệp thành. Khi Tào Phi chiếm được Nghiệp thành, vào Viên phủ thấy nhan sắc quá đẹp đem lòng mến yêu sai binh lính giữ chặt phủ, sau đó đem về cưới làm vợ.

Phi vô cùng sủng ái Chân thị, nàng muốn sao được vậy. Về sau Phi phế Hiến Đế, lên làm vua rồi lập Chân thị làm hoàng hậu. Lúc đó Chân thị đã gần bốn mươi. Để khiến cho mình không bị Phi chán, Chân thị bỏ rất nhiều công phu vào việc trang điểm làm đẹp.Tương truyền trong cung cấm của Chân thị có nuôi một con rắn xanh rất đẹp miệng ngậm châu. Cứ mỗi lần hoàng hậu trang điểm buộc tóc là nó ở bên cạnh uốn mình xếp thành hình những kiểu búi tóc khác nhau, hoàng hậu cứ theo vậy mà kết tóc nên mỗi hôm đều có một kiểu tóc khác lạ đẹp đẽ vô cùng, khiến Phi yêu mến mãi không biết chán. Những kiểu tóc hoàng hậu biến hóa khôn lường ai nhìn cũng phải trầm trồ thán phục và được ví như có trời làm tóc cho. Từ đó thành ngữ xảo đoạt thiên công ra đời để chỉ những điều tuyệt diệu phi phàm giống như những ván cờ nghệ thuật thâm sâu khéo léo.

Toái Càn Khôn

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.