Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phi La Tử Khí

Phiên bản Dịch · 3450 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển VI: Nhất Đại Chân Long

Chương 8: Phi La Tử Khí

Hồi 4

Nhóm dịch: nguoibantot8

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Thương khách kia lạnh lùng cười, cất lời bằng giọng the thé:

- Nhãn quang của An thống lĩnh thật lợi hại, đã nhận ra bổn tọa giá lâm.

Sau đó thấy thân hình thương khách bay lên cao lướt qua bàn bát tiên, tay cầm Kim Luân bắt đầu đánh giết, chính là “Hoa yêu” Đông Xưởng Tiết Nô Nhi.

Giang Sung hừ một tiếng, không ngờ đối phương lại xuất hiện ở nơi này. Y giơ tay đập mạnh xuống bàn, quát:

- Đừng để người này trốn thoát! Mau bắt lại cho ta!

Bị đám người Cửu U đạo nhân, La Ma Thập, Bách Hoa tiên tử vây quanh nhưng bản lĩnh dùng ám khí của Tiết Nô Nhi quả thực rất bá đạo, đại chiến cùng tam đại cao thủ nhưng không hề rơi xuống thế hạ phong.

La Ma Thập từng bị Tiết Nô Nhi chém đứt một ngón tay, chỉ muốn lột da cắt thịt lão để giải mối hận trong lòng. Có điều lão phiên tăng này nóng lòng tấn công, thoáng chốc bị Kim Luân xẹt qua, gây ra một vết thương sâu trên vai đau đến tận tâm can. Hai người còn lại thấy đồng bạn bị thương thì nhụt chí, liền lùi về phía sau.

Tiết Nô Nhi lớn tiếng mắng:

- Giang Sung! Tên gian thần vô sỉ trời đánh kia, rốt cuộc ngươi đến Thiên Sơn làm gì? Mau thành thật nói hết ra!

Giang Sung biến sắc, y có thù hận rất sâu với Đông Xưởng. Lưu Kính cũng không phải hạng người thiện lương gì, là đệ nhất kình địch trong cuộc đời y. Nếu để Tiết Nô Nhi chạy thoát được, những lời hôm nay nhất định sẽ rơi vào tai Lưu Kính. Nếu đối phương điều tra ra bí mật của Thần Cơ Động, chỉ sợ sẽ liên lụy bản thân vĩnh viễn không còn một ngày yên tĩnh. Trong lòng lo lắng, Giang Sung hét to:

- Các ngươi dùng thêm sức lực, mau mau giết hắn!

Đám người liên tục hô quát, ám khí binh khí đồng loạt đánh tới nhưng thân pháp của Tiết Nô Nhi đầy linh hoạt kỳ ảo. Kim luân thì bay lượn giống như quỷ mị, nhất thời không người nào ngăn được.

Giang Sung nhìn sang Trác Lăng Chiêu cầu khẩn:

- Trác chưởng môn, mời ngài hãy ra tay!

Trác Lăng Chiêu tự cao thân phận tông sư, không muốn quần công cùng đám người Hồ Mị Nhi, An Đạo Kinh. Y cười nói:

- Xin Giang đại nhân mời các bằng hữu kia lùi xuống.

Giang Sung quát:

- Các ngươi lui xuống trước đi. Trác chưởng môn muốn đích thân ra tay.

Mấy người nghe lời của Trác Lăng Chiêu, đó chẳng phải là không để bọn họ vào trong mắt sao? Cả đám ghi hận trong lòng, không chịu lui mà còn đồng loạt liều mạng phóng thẳng về Tiết Nô Nhi.

Giang Sung thấy không người nào nhường chỗ, gấp đến độ liên tục kêu to:

- Kêu các ngươi lui, sao các ngươi còn không lùi!

Mọi người nghe thì càng giận muốn điên. Muốn sớm giết chết Tiết Nô Nhi lập công, thế công càng thêm vội vàng.

La Ma Thập hừ một tiếng, nói:

- Giang đại nhân muốn giết người này, cần gì phải cầu cạnh người khác. Hãy xem lão nạp đây!

Lão nhảy ra ngoài vòng chiến, từ trong ngực lấy ra một vật, quát:

– Nhìn cho kỹ đây.

Mọi người nhìn lại thì thấy trong tay lão cầm một cây hỏa thương. Bảo vật này phải dùng một số tiền lớn mới mua được từ Tây Vực.

La Ma Thập giơ cây hỏa thương lên. Đoàng một tiếng, đạn bay thẳng tới Tiết Nô Nhi. Tiết Nô Nhi đang ác đấu, trái chặn Phán quan bút của Cửu U đạo nhân đâm tới, phải tránh phất trần của Bách Hoa tiên tử nện xuống, như vậy nào còn tinh lực tránh đạn? Chỉ nghe lão hét lên một tiếng, đùi đã trúng đạn, phút chốc máu tươi chảy ra.

Hồ Mị Nhi tận dụng cơ hội, vung phất trần muốn đánh thẳng vào lưng Tiết Nô Nhi. Tiết Nô Nhi ra sức ném thẳng Kim Luân vào Giang Sung. Mọi người đều sợ hãi, Giang Sung không biết võ công, bị Kim Luân chém trúng không chết cũng trọng thương. Thoáng chốc ba người đều nhảy đến chắn trước người Giang Sung, đồng loạt ngăn cản Thiên Ngoại Kim Luân hung ác bá đạo.

Giang Sung tuy không có võ nghệ nhưng đa mưu tuc trí, vội kêu lên:

- Đừng trúng kế, hắn đang dùng kế vây Ngụy cứu Triệu (1)!

Đám người La Ma Thập chợt tỉnh ngộ, đã nghe một tiếng vang lớn. Chỉ thấy Tiết Nô Nhi phá tan nóc nhà như chim bay đi. Để lại Kim Luân bị Trác Lăng Chiêu dùng hai ngón tay kẹp chặt nằm im.

La Ma Thập quay đầu nhìn Giang Sung, run giọng hỏi:

- Để người nọ trốn thoát, sẽ xảy ra chuyện gì sao?

Giang Sung hắc hắc cười lạnh. Tiết Nô Nhi đã cao chạy xa bay, có nổi trận lôi đình cũng vô dụng. Y xưa nay âm trầm ổn trọng, chỉ lắc đầu nói:

- Bỏ đi, chờ khi ta về kinh, mọi người lại có cơ hội thể hiện bản lĩnh!

Nhớ đến chỗ lợi hại của Lưu Kính, bất giác cảm thấy phiền lòng không thôi.

Ngũ Định Viễn quan sát tình thế hỗn loạn trước mắt, thầm nghĩ:

- Giờ không đi thì còn đợi đến lúc nào?

Hắn ôm chặt Diễm Đình, hai chân dùng lực, lập tức lao ra ngoài cửa khách điếm. Không may là An Đạo Kinh đã phát hiện ý đồ này, quát:

- Ngươi muốn làm gì?

An Đạo Kinh đang muốn chặn lại. Ngũ Định Viễn đánh ra một quyền, hữu quyền lóe lên tử quang nhắm thẳng ngay mặt đối phương, An Đạo Kinh ngửi được mùi hôi tanh tưởi, biết quyền này vô cùng cổ quái, hoảng hốt vội lăn qua một bên. Các cao thủ trong khách điếm thấy Ngũ Định Viễn muốn chạy trốn, đồng loạt lao tới vây hắn vào giữa.

Ngũ Định Viễn giữ chặt Diễm Đình rồi đẩy nàng ra sau lưng che chở. Mắt thấy người người đều cao thủ đương thời, không biết phải làm sao thoát thân. Chợt nghe có tiếng hít thật sâu, sau đó một luồng chưởng phong sắc bén đánh úp sau lưng. Ngũ Định Viễn vội xoay người. Chỉ thấy bàn tay của người nọ đỏ thẫm, hẳn là công phu độc âm độc nào đó. Chưởng lực còn chưa tới nơi, Ngũ Định Viễn đã ngửi được mùi tanh hôi, vội đẩy chưởng phải ra đối địch.

Bình một tiếng, chưởng lực hai bên chạm nhau. Bỗng nghe cao thủ nọ kêu lên một tiếng thảm thiết rồi lăn về phía sau. Mọi người chỉ thấy nơi tay phải hắn tỏa ra từng làn khói trắng, lòng bàn tay bắt đầu bị ăn mòn, ngày càng kéo lên cánh tay. Cao thủ kêu lên một tiếng thảm thiết, than:

- Thật là tà môn!

Hắn rút đao giắt ở eo ra, hét lớn một tiếng, một đao chém xuống cắt đứt tay phải của mình.

Những người còn lại đều hoảng hốt. Đã tận mắt chứng kiến tay phải của Ngũ Định Viễn âm độc như vậy, ngay cả võ công như Chu Sa Chưởng của cao thủ nọ cũng không đỡ nổi một chưởng của hắn. Cả đám không dám đối chưởng, đều nâng đao chém tới. Ngũ Định Viễn co tay trái đẩy mạnh về sau, chân phải đá về trước. Chiêu thức tuy bình thường nhưng tốc độ cực nhanh, thoáng chốc đánh trúng hai cao thủ. Một luồng lực cực mạnh tiến vào cơ thể, hai gã cao thủ kêu thảm rồi bay ra xa như diều đứt dây. Thân thể bọn họ đập mạnh vào khiến bức tường đối diện nát vụn, xem ra không còn sống được nữa.

Giang Sung khẽ cười lạnh, khen:

- Thật là lợi hại, không hổ là võ công Thiên Sơn!

Cửu U đạo nhân hoảng sợ nói:

- Đây chính là “Phi La Tử Khí” sao? Quả nhiên rất lợi hại!

La Ma Thập thì chẳng nói chẳng rằng, vận khởi “U Minh huyền chỉ” công trực diện tới Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn thấy chiêu thức của lão tăng này tinh kì, nội lực lại thâm hậu. Hắn không dám lơ là, một chưởng đẩy thẳng ngay mặt La Ma Thập. La Ma Thập thấy cánh tay phải của hắn lóe ra tử quang lòe lòe mờ ảo, trong lòng kinh ngạc hoảng sợ, không dám đỡ chưởng này mà nhảy lùi về mấy bước, đoạn giơ cây hỏa thương trong tay lên quát:

- Đứng yên không được cử động, nếu không đừng trách hỏa thương của lão nạp không có mắt!

Ngũ Định Viễn không thèm để ý, liền ôm chặt Diễm Đình lao ra ngoài. La Ma Thập quát to:

- Đứng lại!

Một tiếng nổ vang lên, khói súng bốc lên một vùng, đạn kia bắn đánh thẳng vào tường, Ngũ Định Viễn cũng đã thoát ra khỏi khách điếm. Thanh âm dụ hoặc của Hồ Mị Nhi vang lên:

- Để ta ra tay!

Ả vừa nhấc tay, ngân châm đã nhắm ngay lưng của Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn vội né tránh nhưng số lượng ngân châm thật sự rất nhiều. Vẫn có hơn mười mũi cắm vào đầu vai hắn. Hồ Mị Nhi cười nói:

- Ngươi đã trúng độc châm của ta, muốn sống thì ngoan ngoãn đúng lại!

Diễm Đình kinh ngạc hoảng sợ nói:

- Huynh đã trúng độc, làm sao bây giờ?

Trống ngực Ngũ Định Viễn đập nhanh, thầm nghĩ:

- Chết thì chết, chứ không thể để tiểu cô nương Diễm Đình rơi vào tay địch lần nữa.

Trong lòng nghĩ như vậy, không mở miệng mà tay trái ôm ngang eo Diễm Đình. Hai chân dùng lực phóng ra như điên.

Chạy ra xa trăm thước, xa xa còn nghe Hồ Mị Nhi kêu lên:

- Người càng chạy nhanh, khí huyết lưu thông càng mạnh, mau dừng lại!

Ngũ Định Viễn không thèm để ý, phát động chân khí trong cơ thể chạy như bay. Giây lát đã được mấy dặm. Diễm Đình thấy chỗ này đã khá xa khách điếm, sợ chất độc trên người Ngũ Định Viễn phát tác, kêu lên:

- Ngũ đại gia, huynh nghỉ ngơi một chút trước đi!

Ngũ Định Viễn quay đầu, thấy không có truy binh đuổi theo thì dừng lại. Diễm Đình vội xông tới, cởi lớp áo trên vai hắn. Lúc này chỗ trúng độc đã biến thành màu đen thẫm. Diễm Đình lo lắng la lên:

- Làm sao bây giờ? Hay là chúng ta nhanh quay lại cướp giải dược!

Ngũ Định Viễn trầm ngâm một lát, nói:

- Không cần vội.

Chất độc của Bách hoa tiên tử rất bá đạo, chỉ nửa khắc đã lấy mạng người. Lúc nãy hắn phóng chạy như bay không thấy chất độc phát tác, như vậy trong này hẳn có ẩn tình gì đó.

Ngũ Định Viễn vận chuyển nội lực dọc khắp cơ thể, chỉ cảm thấy những chỗ trúng châm dần dần nóng lên, sau đó chỗ đen thẫm trên vai chậm rãi di chuyển về cánh tay phải. Màu sắc của nó ngày càng nhạt. Trước sau cỡ một tuần trà thì màu đen hoàn toàn tan biến. Toàn bộ chất độc đều hút vào chỗ tử khí nơi cánh tay phải, làn da trở lại bình thường.

Diễm Đình hoảng sợ nói:

- Ngũ đại gia, độc tính đã tụ hết vào tay phải của huynh rồi!

Bản thân Ngũ Định Viễn cũng kinh ngạc không thôi, giơ tay phải lên thì nghe oành một tiếng như tiếng sấm, dường như công lực lại tăng thêm một bước. Diễm Đình thấy công lực trên tay Ngũ Định Viễn càng thêm thâm hậu, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, thì thầm nói:

- Dường như chưởng lực của huynh ngày càng mạnh…

Ngũ Định Viễn chau mày thầm nghĩ:

- Sao lại như vậy? Độc tính của ngân châm vô cùng lợi hại, theo lý ta phải chết mới đúng, vì sao chưởng lực tăng mạnh hơn xưa?”

Thế gian này không thiếu chưởng pháp môn dẫn độc, khu độc. Có điều loại võ công đem độc tính hút vào cơ thể thì chưa bao giờ nghe qua. Rốt cuộc “Phi La Tử Lhí” có lai lịch gì, thật khiến người như lạc vào mê cung.

Diễm Đình nhìn một lúc, nói:

- Xem ra Ngũ đại gia luyện thêm vài năm nữa, công phu nhất định sẽ rất lợi hại.

Ngũ Định Viễn khẽ gật đầu, nhìn cánh tay phải lòe lòe tử quang, thầm nghĩ:

- Công lực tiến xa như vậy, ta không còn là Ngô Hạ A Mông khi xưa nữa. Có lẽ…Có lẽ đủ sức tìm đám người Côn Luân Sơn báo thù…

Hắn thấy võ công của mình tiến bộ đến mức này. Nhớ vừa nãy còn nhượng bộ thỏa hiệp với Giang Sung thì có phần hối hận, thầm nghĩ:

- Sớm biết võ công của ta cao như vậy, ban nãy không cần nói nhiều với họ Giang, trực tiếp tông cửa xông ra, đám tặc tử kia cũng không thể ngăn cản.

Càng lúc Ngũ Định Viễn càng rõ uy lực của “Nhất Đại Chân Long” cường đại cỡ nào. Từ nay có gặp phải đám người La Ma Thập cũng không lo chuyện chạy trốn. Trong lòng hắn có thêm vài phần tự tin.

Đang còn nghĩ, chợt nghe một giọng nói vang lên:

- Võ công của Ngũ huynh đệ quả thật lợi hại! Ngay cả kịch độc của Bách hoa tiên tử cũng không làm gì được. Rốt cuộc trên thế gian này còn thứ gì có thể khiến ngươi sợ hãi?

Ngũ Định Viễn nghe thanh âm quen thuộc nọ thì rùng mình, ngẩng đầu đã thấy một người đứng chắn trước mặt. Người này bộ dáng uyên bác nho nhã, tay cầm một thanh trường kiếm, chính là “Kiếm thần” Trác Lăng Chiêu.

Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:

- Hừ! Mới nhớ đến tặc tử, tặc tử lập tức tìm đến!

Cừu nhân gặp lại, hết sức đỏ mắt. Ngũ Định Viễn nhớ đến vụ án Yến Lăng tiêu cục thì lửa giận dâng lên trong lòng, trầm giọngnói:

- Trác chưởng môn thật nhanh chân lẹ tay, có thể đuổi kịp ta đến nơi này.

Trác Lăng Chiêu cười nói:

- Không dám. Ngũ chế sứ còn phải ôm một người chạy đi, không biết đã vất vả thêm bao nhiêu.

Hai người nhìn nhau chằm chằm, trong lòng đều cảm thấy có chỗ kiêng kị riêng.

Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:

- Trước mặt là cơ hội đơn đả độc đấu, báo thù cho toàn Yến Lăng tiêu cục. Có điều kiếm pháp của họ Trác đúng là đã thành thần. Dựa vào công lực hiện tại của ta, không biết có chặn nổi một kiếm của hắn hay không?

Trác Lăng Chiêu thấy hắn nóng lòng muốn so chiêu, thầm nghĩ:

- Từ biệt ba ngày, cố nhân đã khác xưa nhiều lắm. Ngũ Định Viễn mới từ Thiên Sơn đi ra, võ công đã cao đến mức này. Nếu hôm nay thả cho hắn một mạng, mai này sao có thể khống chế nổi? Ta phải cẩn thận mới được.

Ngũ Định Viễn bình khí ngưng thần ngưng tụ công lực, tay phải chậm rãi phát ra tử quang lập lòe. Trác Lăng Chiêu thì cầm chặt chuôi kiếm đem nội lực truyền vào. Vỏ kiếm cũng lóe lên thanh quang mờ ảo. Tinh thần của hai người tập trung ở mức cao nhất, đều chăm chú nhìn mắt của đối phương.

Song phương không dám động đậy. Diễm Đình đứng một bên vừa vội vừa sợ nhưng bất lực, chỉ có thể trốn dưới tàng cây nguyện cầu cho Ngũ Định Viễn.

Hai người đang gườm nhau như hổ, chợt nghe phương xa truyền đến tiếng ồn ào xôn xao. Dõi mắt lại có rất nhiều nhân vật võ lâm đang đi tới. Chỉ nghe một người nói:

- Lão Trương ! Ngươi mỗi ngày một câu Ninh Bất Phàm dài, hai câu Ninh Bất Phàm ngắn, sao biết Ninh Bất Phàm có thật lòng thoái ẩn hay không?

Người kia bất bình nói:

- Có ngươi mới đừng vội nói dài nói ngắn, châm chọc kẻ khác. Nếu có gan, chúng ta đánh cược một lần xem sao?

Lại có một người nói:

- Ninh Bất Phàm thoái ẩn hay không thì liên quan rắm gì đến chúng ta? Điều này có gì cần phải đánh cược? Chúng ta đoán xem sau này ai mới là thiên hạ đệ nhất, điều đó mới là thú vị!

Chỉ thấy có hơn mười người từ xa tới gần chỗ Ngũ Định Viễn và Trác Lăng Chiêu, đột nhiên một người la lớn:

- Đây không phải là chưởng môn Côn Luân, “Kiếm thần” Trác đại hiệp hay sao? Sao ngài lại đến Tây Lương vậy?

Nghe giọng điệu của người này dường như có quen với Trác Lăng Chiêu. Quả nhiên thấy những người đó bước nhanh đến, kêu lên:

- Trác chưởng môn! Đã lâu không gặp!

Trác Lăng Chiêu thấy đám người hô to gọi nhỏ. Tự biết giờ không phải lúc giết người, lập tức thu tay rồi nghiêm nghị nói:

- Ngũ chế sứ, coi như mạng ngươi lớn.

Ngũ Định Viễn hừ một tiếng nhưng cảm thấy toàn thân ướt lạnh vì mồ hôi đổ ra.

Đám người nọ lập tức vây quanh Trác Lăng Chiêu. Ngươi một lời ta một câu, đề tài vẫn không rời khỏi chuyện Ninh Bất Phàm thoái ẩn giang hồ. Mấy kẻ nhiều chuyện thích bàn tán kêu to:

- Thiên hạ đệ nhất! Võ công của Trác chưởng môn chính là đệ nhất thiên hạ!

Trác Lăng Chiêu nghe lời nịnh hót, trên mặt cũng nhịn không được lộ ra nụ cười.

Sắc mặt Ngũ Định Viễn xanh mét, nửa muốn tiến lên động thủ nửa lại không dám. Chỉ đến khi Diễm Đình vươn tay kéo hắn, thấp giọng nói:

- Ngũ đại gia, chúng ta đi thôi.

Ngũ Định Viễn thở dài một tiếng, lúc này mới chậm rãi rời khỏi. Trác Lăng Chiêu nhìn bóng dáng hai người dần xa, trên mặt nở nụ cười lạnh.

-----

Chú:

(1) Câu thành ngữ này là chỉ việc đánh vào hậu phương của kẻ địch, buộc chúng phải rút quân về. Cũng có ý mượn một sự việc để giải cứu một sự việc khác. Nó có xuất xứ từ "Sử ký-Tôn Tử Ngô Khởi liệt truyện".

Thời Chiến Quốc, Vua Ngụy phong Bàng Quyên làm đại tướng, Bàng Quyên là người cậy mạnh hiếp yếu, vẫn thường thường đem quân xâm lấn các nước xung quanh. Khi quân Ngụy tấn công và bao vây chặt thủ đô Hàm Đan của nước Triệu, vua Triệu tự biết lực lượng của mình quá yếu, không thể nào chống đỡ nổi, mới cắt nhượng đất Trung Sơn dâng cho nước Tề, nhằm mong nước Tề cử binh đến giải cứu. Vua nước Tề được lợi bèn cử Điền Kỵ làm đại tướng, Tôn Tẫn làm quân sư dẫn quân sang cứu nước Triệu.

Tôn Tẫn hiến kế rằng: "Chúng ta cứ phao tin là tiến đánh Tương Lăng, rồi ngầm đem quân mai phục ở giữa đường, quân Ngụy được tin tất sẽ rút quân bao vây ở Hàm Đan về cứu Tương Lăng, chúng ta đón đường chặn đánh thì tất thắng to ".

Điền Kỵ nghe theo kế này. Quả nhiên, Bàng Quyên được tin nước Tề đánh vào Tương Lăng, bèn rút quân về giải cứu, nhưng khi về đến giữa đường thì bị quân Tề phục kính đánh cho tan tác. Bàng Quyên chạy thoát, rồi ngay đêm đó rút quân về Đại Lương.

codon.trai

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.