Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại chân long sinh trong biển

Phiên bản Dịch · 11693 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển VI: Nhất Đại Chân Long

Chương 7: Đại chân long sinh trong biển

Hồi 2

Nhóm dịch: nguoibantot8

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Khi trước Giang Sung trăm ngàn lần đe dọa, bảo mọi người không được cố chấp tìm hiểu bí mật trong động mà mang họa vào thân.

Có điều Ngũ Định Viễn đã ở trong này, sao lại không tò mò cho được? Hắn một đường bôn ba từ Tây Lương lên kinh, vì tấm da dê kia chạy trốn ngược xuôi khắp nơi. Cuối cùng sắp thấy bí mật, hắn nhịn không được nỗi vui sướng xen lẫn lo lắng.

Lại nói con rắn lớn kia trườn đi hơn trăm thước thì dừng trước một căn phòng bằng đá. Bên trong dường như có người ở. Ngũ Định Viễn lòng đầy kinh ngạc, hoảng sợ thầm nghĩ:

- Người bên trong là ai? Phải chăng chính là người khiến Giang Sung mất ăn mất ngủ ngày đêm?

Thần Cơ Động được đồn rằng có liên quan đến số mệnh toàn thiên hạ. Bốn phía nguy hiểm trùng trùng, đều có thần thú trấn giữ. Mọi vấn đề thần kì nan giải có lẽ nằm ở căn phòng đá trước mặt. Ngũ Định Viễn nhớ lại bốn câu: “Mậu thần tuế chung, long hoàng động thế, thiên cơ do chân, thần quỷ tự tại” kia, bất giác toàn thân phát run. Hắn đứng trước cửa động, lớn tiếng kêu rằng:

- Có ai chăng? Tại hạ Tây Lương Ngũ Định Viễn, xin bái kiến tiền bối!

Kêu vài lần nhưng không ai bước ra hoặc lên tiếng trả lời. Ngũ Định Viễn thân không mảnh vải, tuy không tiện gặp người nhưng cũng không thể cứ ngơ ngác đứng như vậy, đành kiên trì kêu thêm lần nữa:

- Tiền bối, nếu ngài không ra, tại hạ đành mạo muội xông vào.

Liền đưa tay che thân rồi nhăn nhó đi vào trong. Bước vào là một khoảng không gian trống trải. Giữa phòng có một đài cao, phía bên có một tấm bia có khắc bốn chữ “Đài thần Nữ Oa”. Trên này có đặt một chiếc quan tài bằng đá rất lớn, được ánh sáng mờ ảo chiếu rọi, ngoài ra không còn gì nữa.

Ngũ Định Viễn lên đài, tới cạnh cỗ quan tài bằng đá. Thấy trên người phản chiếu ánh sáng như nước biển xanh thẳm. Hắn ngẩng đầu nhìn lên. Thì ra trên trần có khảm những viên ngọc lưu ly, tỏa ra ánh sáng tím mờ ảo như ở ao báu Phục Hy vậy.

Ngũ Định Viễn cúi đầu nhìn quan tài thì nghi hoặc:

- Cỗ quan tài này đầy thần bí, không biết bên trong chứa người nào?

Muốn mở quan tài ra xem nhưng chợt nhớ chỗ này quái dị khôn lường. Một đường tới đây đều có nhiều quái thú như Trường Hữu Phì Di cản đường. Giờ trong này có cương thi hay yêu quái thì cũng không mấy ngạc nhiên. Ngũ Định Viễn lắc đầu cười khổ, không vội đụng đến quan tài mà nhảy xuống đài cao, đi một vòng khắp thạch thất xem xét một hồi. Có điều không thấy người hay vật gì khác.

Đã tới nơi cuối cùng, không thể tìm ra bí mật thì sao có thể cam lòng? Ngũ Định Viễn nhìn quan tài than rằng:

- Không còn cách nào, đành phải mở quan tài vậy.

Có điều ở nơi u tối đáng sợ. Hắn không dám xằng bậy mà cung kính quỳ trước quan tài bằng đá, nói:

- Tại hạ Tây Lương Ngũ Định Viễn. Do cơ duyên đến nơi này, xin thứ cho tội mạo muội.

Ngũ Định Viễn dập đầu một lúc, đánh bạo mở nắp quan tài rồi nhảy ra xa, chỉ sợ có cương thi quỷ quái gì đó xuất hiện. Qua một lúc không thấy dị trạng, hắn thở ra rồi bước lại, chậm rãi vươn người cúi nhìn.

Liếc thoáng qua thì trong này không thấy thi thể nào cả, chỉ có một bộ y phục màu vàng mà thôi. Ngũ Định Viễn thở phào:

- May là không có thứ kỳ quái gì nhảy xổ ra!

Lại nghĩ:

- Có điều trong quan tài không có thứ gì, làm sao để tiếp tục tra xét đây?

Thoáng chốc lòng hắn đầy thất vọng, than thở một tiếng rồi lấy bộ y phục màu vàng kia ra, lại nghĩ đến tình cảnh xấu hổ của bản thân:

- Không được, ta cứ mượn tạm bộ y phục này dùng trước!

Bộ y phục này e là liệm theo người chết. Ngũ Định Viễn tuy sợ hãi nhưng còn hơn là để cả người trần như nhộng. Hắn mặc nó lên người, cảm giác chất liệu nhẹ nhàng thoải mái, liền nghĩ:

- Bộ y phục này thật phi phàm. Nhất định thân phận người chết rất cao quý, không biết có lai lịch gì?

Theo ánh sáng, thấy trên y phục có thêu một con kim long ngũ trảo. Là long bào của hoàng đế! Ngũ Định Viễn hoảng sợ đến hai tay phát run, thầm nghĩ:

- Bộ y phục này…là long bào. Chẳng lẽ Thần Cơ Động chính là lăng mộ đế vương hay sao? Như vậy thi thể trong cỗ quan tài đâu? Vì sao không thấy? Chẳng lẽ đã bị kẻ nào trộm đi?

Còn đang đoán già đoán non, chợt cảm thấy sau lưng truyền đến một làn nhiệt khí. Ngũ Định Viễn hoảng sợ quay đầu. Chính là con rắn lớn kia đang trườn lại đây. Nó há cái miệng lớn đỏ lòm như muốn cắn nuốt hắn.

Lúc trước nó rất hiền lành, sao giờ lại trở nên hung dữ vậy? Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:

- Nguy rồi, nhất định cự mãng này được giao bảo vệ lăng mộ, thấy ta trộm đồ trong quan tài nên muốn tới cắn.

Lúc này con rắn lớn hung mãnh bò tới trước mặt, há miệng như muốn đớp tới cánh tay hắn. Ngũ Định Viễn hoảng sợ quát to:

- Tránh ra!

Con rắn vẫn hung mãnh đớp tới. Ngũ Định Viễn đành vung chưởng ra. Chỉ nghe bành một tiếng, một chưởng của hắn đánh trúng giữa bụng con rắn lớn, khiến nó bắn thẳng vào vách tường.

Ngũ Định Viễn thấy chưởng lực bản thân hùng mạnh thì hoảng sợ, khẽ lắc đầu rồi chạy đến chỗ con rắn lớn. Chỉ thấy nó đang vặn vẹo cơ thể, nơi bụng bị thủng một lỗ lớn như bị thứ kịch độc gì ăn mòn vậy, e là không sống được bao lâu nữa.

Ngũ Định Viễn hoảng sợ thầm nghĩ:

- Là chuyện quái gì ? Sao bụng của cự mãng này lại thối rữa nhanh như vậy?

Hắn nhìn bàn tay phải của mình, thấy lòng bàn tay phát ra ánh sáng tím mờ ảo, kinh ngạc thốt:

- Tay của ta có kịch độc sao?!

Con rắn lớn bị trúng một chưởng hùng hậu nhưng còn chưa chết. Cái miệng vẫn mở lớn, uốn éo cơ thể như muốn bò tới bên người Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:

- Cự mãng này không sợ chết sao? Muốn bị đánh nữa?

Lần này hắn không dám lỗ mãng, lại thấy cái miệng rắn có ngậm cái gì đó như muốn giao lại cho hắn vậy.

Ngũ Định Viễn “A” một tiếng. Giờ mới hiểu con rắn tới chỉ muốn giao thứ này cho hắn. Mắt thấy tính mệnh của nó như đèn cạn dầu, trong lòng bỗng dâng đầy cảm giác áy náy.

Hắn ngồi xuống đất tiếp nhận vật nọ. Là một quyển sách cổ cũ kỹ. Con rắn lớn thấy Ngũ Định Viễn nhận sách thì vui mừng. Nó gắng bò đến bên, đem cái đầu lớn gối lên chân hắn, dường như trong mắt lộ vẻ đau thương.

Ngũ Định Viễn đau khổ than:

- Xin lỗi, là ta ra tay quá nặng, khiến ngươi thành như vậy.

Nhìn con rắn phì phì cái lưỡi, cơ thể chậm rãi cứng ngắc rồi chết đi. Ngũ Định Viễn thở dài một hơi, thầm nghĩ:

- Xem ra võ công của ta không yếu như trước. Sau này ra tay nhất định phải giữ chừng mực. Nếu không sẽ đả thương người, tạo sát nghiệp rất nặng.

Ngũ Định Viễn vươn tay phải khẽ vuốt đầu rắn, ai ngờ cái đầu cũng bị ăn mòn một cái lỗ sâu. Hắn vô cùng hoảng sợ, nhìn tay phải của mình thì lẩm bẩm:

- Đây là chuyện gì ? Ta…Tay của ta sao độc như vậy?

Lúc ở ao báu Phục Hy, hắn phát hiện bản thân có nội lực hùng hậu cùng đôi mắt có thể nhìn rõ trong bóng đêm. Giờ lại biết tay phải của mình có kịch độc như loài yêu quái. Ngũ Định Viễn ngây người im lặng một lúc.

Nhìn thi thể to lớn của con rắn thì đau lòng, hắn vươn tay trái đặt nó xuống mặt đất rồi cầm quyển sách nọ lên, thầm nghĩ:

- Không biết thư tịch này có lai lịch thế nào, liên quan đến bí mật của Thần Cơ Động chăng?

Nhờ vào ánh sáng xanh trong phòng, Ngũ Định Viễn thấy trên bìa sách có ghi bốn chữ “Phi La Tử Khí”, dường như là một bí kíp võ công nào đó. Hắn kinh ngạc lẩm bẩm:

- Phi La Tử Khí? Tay phải của ta âm độc như vậy, chính là Phi La Tử Khí sao?

Hắn mở trang thứ nhất, trên này không ghi pháp môn luyện công mà là một đoạn cố sự. Biết có liên quan đến bí mật trong động, lúc này thật cẩn thận đọc xuống.

- Ngươi trước được trời phù hộ, sau lại có lời chỉ dẫn. Trải qua bốn cửa nguy hiểm bốn cửa khó khăn, thiên mệnh đã tập hợp đầy đủ, kế thừa ý chí của ta trở thành Nhất Đại Chân Long.

Ngũ Định Viễn ngây người một lúc, tự hỏi:

- Cái gì gọi là Nhất Đại Chân Long?

Xem tiếp thấy viết rằng:

- Thiên đạo khó đoán, không thể suy theo lẽ thường. Khi ngươi đọc được ghi chép này, cũng chính là lúc thay triều đổi đại. Ta tuy tự cho mình cao minh, trên đời không có đối thủ nhưng loài gian thần mọc lên như nấm sau mưa. Đã khiến cho thánh thượng thân chinh rơi vào tay giặc, quốc gia như lâm nguy như trứng xếp chồng. Ta không còn cách nào, chỉ có thể phong ấn Thần Cơ Động, tạm nghênh thánh giá vào ở trong. Chờ thời cuộc yên ổn, mai nay lại mời người về kinh trọng đăng tam bảo.

Ngũ Định Viễn xem qua thì vô cùng kinh ngạc:

- Là ý gì nữa đây? Hoàng thượng thân chinh rơi vào tay giặc là sao? Không phải ngài vẫn êm đẹp ở trong thành Bắc Kinh hưởng phúc sao? Tại sao nói là tạm nghênh thánh giá? Thực là không hiểu nổi. Thôi vậy, chờ ta ra khỏi động, tới hỏi Dương lang trung là được.

Nghĩ đến Dương Túc Quan kiến thức uyên bác, nhất định có thể dò ra bí mật trong này. Hắn tiếp tục đọc:

- Thần Cơ Động vô cùng kín đáo ẩn mật. Thế gian này không ai có thể tìm được cửa vào. Chỉ là không thể không có tâm phòng người. Giang Sung kia tướng mạo không nhỏ, có chí tam công, lòng mang ý khác. An nguy của thánh thượng tuyệt không thể xem thường. Ta muốn bảo vệ thánh giá bình an, đã phóng thích thần thú trong động, lại thêm chỉ dẫn trong Thần Quỷ Đình. Nếu không dù được trời cao phù hộ, cũng khó tìm bóng dáng của thánh thượng.

Ngũ Định Viễn ngây người một lúc lâu, thầm nghĩ:

- Rốt cuộc người nọ muốn gì? Hao tâm tổn trí là muốn bảo vệ ai? Chẳng lẽ người trong quan tài thật sự là hoàng thượng? Nhưng điều này sao có thể?

Trong lúc khó hiểu, hắn chỉ có thể tiếp tục đọc:

- Ngươi trước được Trấn Tà Thiên Phù, sau đó lại quên mình nơi Minh Hải. Người đại nhân đại dũng như thế, tất có thiên mệnh hộ thể. Niệm cơ duyên tiên phật trong người, tự mình cần cố gắng hơn nữa, đền đáp lại quốc gia. Uống rượu trời Nữ Oa, tắm trong áo báu Phục Hy. Tâm được nhân, Can được nghĩa, Thận được tín, Tỳ được trí, Mật được dũng. Chính là “Thần thai bảo huyết phù thiên lục, nhất đại chân long hải trung sinh”

Ngũ Định Viễn đọc thì vỡ ra, giờ mới biết được chân tướng. Thần thai bảo huyết phù thiên lục” ngụ ý là lấy máu tươi rải lên tấm da dê, sẽ phá giải các cơ quan trong động. Còn câu “Nhất đại chân long hải trung sinh”, thì ra phải nhảy vào biển sâu nguy hiểm mới phá giải được cơ quan bí mật cuối cùng của Thần Cơ Động. Nếu không làm như thế, nhất định không thể tìm ra tuyệt thế võ công.

Nghĩ lại khi trước, hắn cùng đường mới bi phẫn nhảy xuống Minh Hải, không ngờ lại giải được cửa ải khó khăn cuối cùng. Vị tiền bối kia hành sự thật chu đáo, dùng biện pháp siêu thoát để thử luyện lòng người. Xem ra là lo lắng truyền nhân sau này làm xằng làm bậy, mới đặt cạm bẫy cơ quan thử thách.

Ai ngờ bản thân hắn đánh bậy đánh bạ mở ra, cuối cùng lấy được thần công. Ngũ Định Viễn cười khổ, lắc đầu thầm nghĩ:

- Quả là ý trời. Có lẽ đúng như lời ghi trên sách, ta thật có thiên mệnh hộ thể.

Khi trước, phương trượng Thiếu Lâm Linh Trí hay quyền thần Giang Sung đều lấy làm lạ vì tướng mạo của hắn. Ngẫm lại cũng có đạo lý.

Hắn ngây ngốc thì thầm:

- Trong này nói cái gì mà rượu trời Nữ Oa, ao báu Phục Hy! Có liên quan đến luồng nội lực cổ quái tồn tại trên người ta sao?

Lúc bản thân đang hôn mê, dường như là bị con Kim Lân kia bắt nuốt thứ nước cay đắng nào đó. Còn tưởng là “Mạnh bà thang” của địa ngục, nào biết đó là “rượu trời Nữ Oa”, còn ao lạnh như băng mà hắn ngâm mình ở trong hẳn là ao báu Phục Hy.

- Nội công trên người ta nhất định là võ học Thiên Sơn mà Trác Lăng Chiêu ngày nhớ đêm mong. Đám người kia tính hết mọi đường xảo trá, ngược lại mang cho ta ích lợi rất lớn, thật sự rất đáng cười!

Nghĩ đến đám người Trác Lăng Chiêu biết được sẽ rất thất vọng khó chịu, Ngũ Định Viễn phá lên cười ha hả. Đang cười thì thấy những hạt bụi trên nóc bị nội lực chấn động rơi xuống lả tả. Hắn vội thu liễm tinh thần, thầm cảnh tỉnh bản thân:

- Ta thân còn trong cảnh hiểm, đừng nên đắc ý quá sớm.

Thổ nạp một lúc, hắn lại đọc tiếp:

- Trên người ngươi có thiên mệnh, lại được chân truyền thần công, không được quên đi ý chí của Chân Long. Chuyện thánh giá ở Thần Cơ Động, chỉ có ta và Giang Sung biết mà thôi. Ngươi vạn lần không thể để truyền ra ngoài. Giang Sung đã có ý mưu phản. Trong lúc quốc gia gặp nạn, ngươi cần dùng hết sức lực tài cán của mình, nghênh giá hoàng thượng hồi kinh nắm đại vị, thi hành nền chính trị nhân từ. Được thế mới không thẹn với cái tên Chân Long.

Bên dưới không thấy có chữ ký tên hiệu gì cả, chỉ có một hàng chữ nhỏ nhắc nhở:

- Chuyện nơi này không được nói với người ngoài, nếu không sẽ làm triều đình rung chuyển, ngược lại sẽ có lợi cho đám phản loạn. Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!

Ngũ Định Viễn lật nhanh các trang sách, ngoài đoạn ghi chép ở trên thì đều là pháp môn tu luyện “Phi La Tử Khí”. Có điều trong đầu hắn đang loạn thành một đống bùi nhùi, nào có tâm trí xem xét, liền đem quyển sách cất vào trong lòng.

Nhìn quan tài bằng đá trống rỗng trước mặt, hắn lẩm bẩm:

- Quyển sách này nói sắp thay triều đổi đại, còn Giang Sung âm mưu phản quốc! Những chuyện này sẽ bắt đầu từ đâu? Hoàng thượng đang tốt đẹp ở thành Bắc Kinh, vậy khi nào thì thay ngôi đổi vị?

Hắn nghĩ kỹ một hồi thì giật mình hoảng sợ. Nhớ tới đương kim hoàng đế là “Mẫn vương”, người này không phải hoàng thái tử đăng cơ mà là ngự đệ của tiên hoàng. Chỉ vì Võ Anh hoàng đế sớm thác lúc tráng niên, Mẫn vương mới lên kế vị.

Ngũ Định Viễn tỉnh ngộ, giờ đã hiểu “thánh thượng” trong động không phải ai khác. Chính là hoàng huynh của đương kim thánh thượng, Võ Anh hoàng đế năm xưa!

codon.trai

|

---|---

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển VI: Nhất Đại Chân Long

Chương 7: Đại chân long sinh trong biển

Hồi 2

Nhóm dịch: nguoibantot8

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Khi trước Giang Sung trăm ngàn lần đe dọa, bảo mọi người không được cố chấp tìm hiểu bí mật trong động mà mang họa vào thân.

Có điều Ngũ Định Viễn đã ở trong này, sao lại không tò mò cho được? Hắn một đường bôn ba từ Tây Lương lên kinh, vì tấm da dê kia chạy trốn ngược xuôi khắp nơi. Cuối cùng sắp thấy bí mật, hắn nhịn không được nỗi vui sướng xen lẫn lo lắng.

Lại nói con rắn lớn kia trườn đi hơn trăm thước thì dừng trước một căn phòng bằng đá. Bên trong dường như có người ở. Ngũ Định Viễn lòng đầy kinh ngạc, hoảng sợ thầm nghĩ:

- Người bên trong là ai? Phải chăng chính là người khiến Giang Sung mất ăn mất ngủ ngày đêm?

Thần Cơ Động được đồn rằng có liên quan đến số mệnh toàn thiên hạ. Bốn phía nguy hiểm trùng trùng, đều có thần thú trấn giữ. Mọi vấn đề thần kì nan giải có lẽ nằm ở căn phòng đá trước mặt. Ngũ Định Viễn nhớ lại bốn câu: “Mậu thần tuế chung, long hoàng động thế, thiên cơ do chân, thần quỷ tự tại” kia, bất giác toàn thân phát run. Hắn đứng trước cửa động, lớn tiếng kêu rằng:

- Có ai chăng? Tại hạ Tây Lương Ngũ Định Viễn, xin bái kiến tiền bối!

Kêu vài lần nhưng không ai bước ra hoặc lên tiếng trả lời. Ngũ Định Viễn thân không mảnh vải, tuy không tiện gặp người nhưng cũng không thể cứ ngơ ngác đứng như vậy, đành kiên trì kêu thêm lần nữa:

- Tiền bối, nếu ngài không ra, tại hạ đành mạo muội xông vào.

Liền đưa tay che thân rồi nhăn nhó đi vào trong. Bước vào là một khoảng không gian trống trải. Giữa phòng có một đài cao, phía bên có một tấm bia có khắc bốn chữ “Đài thần Nữ Oa”. Trên này có đặt một chiếc quan tài bằng đá rất lớn, được ánh sáng mờ ảo chiếu rọi, ngoài ra không còn gì nữa.

Ngũ Định Viễn lên đài, tới cạnh cỗ quan tài bằng đá. Thấy trên người phản chiếu ánh sáng như nước biển xanh thẳm. Hắn ngẩng đầu nhìn lên. Thì ra trên trần có khảm những viên ngọc lưu ly, tỏa ra ánh sáng tím mờ ảo như ở ao báu Phục Hy vậy.

Ngũ Định Viễn cúi đầu nhìn quan tài thì nghi hoặc:

- Cỗ quan tài này đầy thần bí, không biết bên trong chứa người nào?

Muốn mở quan tài ra xem nhưng chợt nhớ chỗ này quái dị khôn lường. Một đường tới đây đều có nhiều quái thú như Trường Hữu Phì Di cản đường. Giờ trong này có cương thi hay yêu quái thì cũng không mấy ngạc nhiên. Ngũ Định Viễn lắc đầu cười khổ, không vội đụng đến quan tài mà nhảy xuống đài cao, đi một vòng khắp thạch thất xem xét một hồi. Có điều không thấy người hay vật gì khác.

Đã tới nơi cuối cùng, không thể tìm ra bí mật thì sao có thể cam lòng? Ngũ Định Viễn nhìn quan tài than rằng:

- Không còn cách nào, đành phải mở quan tài vậy.

Có điều ở nơi u tối đáng sợ. Hắn không dám xằng bậy mà cung kính quỳ trước quan tài bằng đá, nói:

- Tại hạ Tây Lương Ngũ Định Viễn. Do cơ duyên đến nơi này, xin thứ cho tội mạo muội.

Ngũ Định Viễn dập đầu một lúc, đánh bạo mở nắp quan tài rồi nhảy ra xa, chỉ sợ có cương thi quỷ quái gì đó xuất hiện. Qua một lúc không thấy dị trạng, hắn thở ra rồi bước lại, chậm rãi vươn người cúi nhìn.

Liếc thoáng qua thì trong này không thấy thi thể nào cả, chỉ có một bộ y phục màu vàng mà thôi. Ngũ Định Viễn thở phào:

- May là không có thứ kỳ quái gì nhảy xổ ra!

Lại nghĩ:

- Có điều trong quan tài không có thứ gì, làm sao để tiếp tục tra xét đây?

Thoáng chốc lòng hắn đầy thất vọng, than thở một tiếng rồi lấy bộ y phục màu vàng kia ra, lại nghĩ đến tình cảnh xấu hổ của bản thân:

- Không được, ta cứ mượn tạm bộ y phục này dùng trước!

Bộ y phục này e là liệm theo người chết. Ngũ Định Viễn tuy sợ hãi nhưng còn hơn là để cả người trần như nhộng. Hắn mặc nó lên người, cảm giác chất liệu nhẹ nhàng thoải mái, liền nghĩ:

- Bộ y phục này thật phi phàm. Nhất định thân phận người chết rất cao quý, không biết có lai lịch gì?

Theo ánh sáng, thấy trên y phục có thêu một con kim long ngũ trảo. Là long bào của hoàng đế! Ngũ Định Viễn hoảng sợ đến hai tay phát run, thầm nghĩ:

- Bộ y phục này…là long bào. Chẳng lẽ Thần Cơ Động chính là lăng mộ đế vương hay sao? Như vậy thi thể trong cỗ quan tài đâu? Vì sao không thấy? Chẳng lẽ đã bị kẻ nào trộm đi?

Còn đang đoán già đoán non, chợt cảm thấy sau lưng truyền đến một làn nhiệt khí. Ngũ Định Viễn hoảng sợ quay đầu. Chính là con rắn lớn kia đang trườn lại đây. Nó há cái miệng lớn đỏ lòm như muốn cắn nuốt hắn.

Lúc trước nó rất hiền lành, sao giờ lại trở nên hung dữ vậy? Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:

- Nguy rồi, nhất định cự mãng này được giao bảo vệ lăng mộ, thấy ta trộm đồ trong quan tài nên muốn tới cắn.

Lúc này con rắn lớn hung mãnh bò tới trước mặt, há miệng như muốn đớp tới cánh tay hắn. Ngũ Định Viễn hoảng sợ quát to:

- Tránh ra!

Con rắn vẫn hung mãnh đớp tới. Ngũ Định Viễn đành vung chưởng ra. Chỉ nghe bành một tiếng, một chưởng của hắn đánh trúng giữa bụng con rắn lớn, khiến nó bắn thẳng vào vách tường.

Ngũ Định Viễn thấy chưởng lực bản thân hùng mạnh thì hoảng sợ, khẽ lắc đầu rồi chạy đến chỗ con rắn lớn. Chỉ thấy nó đang vặn vẹo cơ thể, nơi bụng bị thủng một lỗ lớn như bị thứ kịch độc gì ăn mòn vậy, e là không sống được bao lâu nữa.

Ngũ Định Viễn hoảng sợ thầm nghĩ:

- Là chuyện quái gì ? Sao bụng của cự mãng này lại thối rữa nhanh như vậy?

Hắn nhìn bàn tay phải của mình, thấy lòng bàn tay phát ra ánh sáng tím mờ ảo, kinh ngạc thốt:

- Tay của ta có kịch độc sao?!

Con rắn lớn bị trúng một chưởng hùng hậu nhưng còn chưa chết. Cái miệng vẫn mở lớn, uốn éo cơ thể như muốn bò tới bên người Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:

- Cự mãng này không sợ chết sao? Muốn bị đánh nữa?

Lần này hắn không dám lỗ mãng, lại thấy cái miệng rắn có ngậm cái gì đó như muốn giao lại cho hắn vậy.

Ngũ Định Viễn “A” một tiếng. Giờ mới hiểu con rắn tới chỉ muốn giao thứ này cho hắn. Mắt thấy tính mệnh của nó như đèn cạn dầu, trong lòng bỗng dâng đầy cảm giác áy náy.

Hắn ngồi xuống đất tiếp nhận vật nọ. Là một quyển sách cổ cũ kỹ. Con rắn lớn thấy Ngũ Định Viễn nhận sách thì vui mừng. Nó gắng bò đến bên, đem cái đầu lớn gối lên chân hắn, dường như trong mắt lộ vẻ đau thương.

Ngũ Định Viễn đau khổ than:

- Xin lỗi, là ta ra tay quá nặng, khiến ngươi thành như vậy.

Nhìn con rắn phì phì cái lưỡi, cơ thể chậm rãi cứng ngắc rồi chết đi. Ngũ Định Viễn thở dài một hơi, thầm nghĩ:

- Xem ra võ công của ta không yếu như trước. Sau này ra tay nhất định phải giữ chừng mực. Nếu không sẽ đả thương người, tạo sát nghiệp rất nặng.

Ngũ Định Viễn vươn tay phải khẽ vuốt đầu rắn, ai ngờ cái đầu cũng bị ăn mòn một cái lỗ sâu. Hắn vô cùng hoảng sợ, nhìn tay phải của mình thì lẩm bẩm:

- Đây là chuyện gì ? Ta…Tay của ta sao độc như vậy?

Lúc ở ao báu Phục Hy, hắn phát hiện bản thân có nội lực hùng hậu cùng đôi mắt có thể nhìn rõ trong bóng đêm. Giờ lại biết tay phải của mình có kịch độc như loài yêu quái. Ngũ Định Viễn ngây người im lặng một lúc.

Nhìn thi thể to lớn của con rắn thì đau lòng, hắn vươn tay trái đặt nó xuống mặt đất rồi cầm quyển sách nọ lên, thầm nghĩ:

- Không biết thư tịch này có lai lịch thế nào, liên quan đến bí mật của Thần Cơ Động chăng?

Nhờ vào ánh sáng xanh trong phòng, Ngũ Định Viễn thấy trên bìa sách có ghi bốn chữ “Phi La Tử Khí”, dường như là một bí kíp võ công nào đó. Hắn kinh ngạc lẩm bẩm:

- Phi La Tử Khí? Tay phải của ta âm độc như vậy, chính là Phi La Tử Khí sao?

Hắn mở trang thứ nhất, trên này không ghi pháp môn luyện công mà là một đoạn cố sự. Biết có liên quan đến bí mật trong động, lúc này thật cẩn thận đọc xuống.

- Ngươi trước được trời phù hộ, sau lại có lời chỉ dẫn. Trải qua bốn cửa nguy hiểm bốn cửa khó khăn, thiên mệnh đã tập hợp đầy đủ, kế thừa ý chí của ta trở thành Nhất Đại Chân Long.

Ngũ Định Viễn ngây người một lúc, tự hỏi:

- Cái gì gọi là Nhất Đại Chân Long?

Xem tiếp thấy viết rằng:

- Thiên đạo khó đoán, không thể suy theo lẽ thường. Khi ngươi đọc được ghi chép này, cũng chính là lúc thay triều đổi đại. Ta tuy tự cho mình cao minh, trên đời không có đối thủ nhưng loài gian thần mọc lên như nấm sau mưa. Đã khiến cho thánh thượng thân chinh rơi vào tay giặc, quốc gia như lâm nguy như trứng xếp chồng. Ta không còn cách nào, chỉ có thể phong ấn Thần Cơ Động, tạm nghênh thánh giá vào ở trong. Chờ thời cuộc yên ổn, mai nay lại mời người về kinh trọng đăng tam bảo.

Ngũ Định Viễn xem qua thì vô cùng kinh ngạc:

- Là ý gì nữa đây? Hoàng thượng thân chinh rơi vào tay giặc là sao? Không phải ngài vẫn êm đẹp ở trong thành Bắc Kinh hưởng phúc sao? Tại sao nói là tạm nghênh thánh giá? Thực là không hiểu nổi. Thôi vậy, chờ ta ra khỏi động, tới hỏi Dương lang trung là được.

Nghĩ đến Dương Túc Quan kiến thức uyên bác, nhất định có thể dò ra bí mật trong này. Hắn tiếp tục đọc:

- Thần Cơ Động vô cùng kín đáo ẩn mật. Thế gian này không ai có thể tìm được cửa vào. Chỉ là không thể không có tâm phòng người. Giang Sung kia tướng mạo không nhỏ, có chí tam công, lòng mang ý khác. An nguy của thánh thượng tuyệt không thể xem thường. Ta muốn bảo vệ thánh giá bình an, đã phóng thích thần thú trong động, lại thêm chỉ dẫn trong Thần Quỷ Đình. Nếu không dù được trời cao phù hộ, cũng khó tìm bóng dáng của thánh thượng.

Ngũ Định Viễn ngây người một lúc lâu, thầm nghĩ:

- Rốt cuộc người nọ muốn gì? Hao tâm tổn trí là muốn bảo vệ ai? Chẳng lẽ người trong quan tài thật sự là hoàng thượng? Nhưng điều này sao có thể?

Trong lúc khó hiểu, hắn chỉ có thể tiếp tục đọc:

- Ngươi trước được Trấn Tà Thiên Phù, sau đó lại quên mình nơi Minh Hải. Người đại nhân đại dũng như thế, tất có thiên mệnh hộ thể. Niệm cơ duyên tiên phật trong người, tự mình cần cố gắng hơn nữa, đền đáp lại quốc gia. Uống rượu trời Nữ Oa, tắm trong áo báu Phục Hy. Tâm được nhân, Can được nghĩa, Thận được tín, Tỳ được trí, Mật được dũng. Chính là “Thần thai bảo huyết phù thiên lục, nhất đại chân long hải trung sinh”

Ngũ Định Viễn đọc thì vỡ ra, giờ mới biết được chân tướng. Thần thai bảo huyết phù thiên lục” ngụ ý là lấy máu tươi rải lên tấm da dê, sẽ phá giải các cơ quan trong động. Còn câu “Nhất đại chân long hải trung sinh”, thì ra phải nhảy vào biển sâu nguy hiểm mới phá giải được cơ quan bí mật cuối cùng của Thần Cơ Động. Nếu không làm như thế, nhất định không thể tìm ra tuyệt thế võ công.

Nghĩ lại khi trước, hắn cùng đường mới bi phẫn nhảy xuống Minh Hải, không ngờ lại giải được cửa ải khó khăn cuối cùng. Vị tiền bối kia hành sự thật chu đáo, dùng biện pháp siêu thoát để thử luyện lòng người. Xem ra là lo lắng truyền nhân sau này làm xằng làm bậy, mới đặt cạm bẫy cơ quan thử thách.

Ai ngờ bản thân hắn đánh bậy đánh bạ mở ra, cuối cùng lấy được thần công. Ngũ Định Viễn cười khổ, lắc đầu thầm nghĩ:

- Quả là ý trời. Có lẽ đúng như lời ghi trên sách, ta thật có thiên mệnh hộ thể.

Khi trước, phương trượng Thiếu Lâm Linh Trí hay quyền thần Giang Sung đều lấy làm lạ vì tướng mạo của hắn. Ngẫm lại cũng có đạo lý.

Hắn ngây ngốc thì thầm:

- Trong này nói cái gì mà rượu trời Nữ Oa, ao báu Phục Hy! Có liên quan đến luồng nội lực cổ quái tồn tại trên người ta sao?

Lúc bản thân đang hôn mê, dường như là bị con Kim Lân kia bắt nuốt thứ nước cay đắng nào đó. Còn tưởng là “Mạnh bà thang” của địa ngục, nào biết đó là “rượu trời Nữ Oa”, còn ao lạnh như băng mà hắn ngâm mình ở trong hẳn là ao báu Phục Hy.

- Nội công trên người ta nhất định là võ học Thiên Sơn mà Trác Lăng Chiêu ngày nhớ đêm mong. Đám người kia tính hết mọi đường xảo trá, ngược lại mang cho ta ích lợi rất lớn, thật sự rất đáng cười!

Nghĩ đến đám người Trác Lăng Chiêu biết được sẽ rất thất vọng khó chịu, Ngũ Định Viễn phá lên cười ha hả. Đang cười thì thấy những hạt bụi trên nóc bị nội lực chấn động rơi xuống lả tả. Hắn vội thu liễm tinh thần, thầm cảnh tỉnh bản thân:

- Ta thân còn trong cảnh hiểm, đừng nên đắc ý quá sớm.

Thổ nạp một lúc, hắn lại đọc tiếp:

- Trên người ngươi có thiên mệnh, lại được chân truyền thần công, không được quên đi ý chí của Chân Long. Chuyện thánh giá ở Thần Cơ Động, chỉ có ta và Giang Sung biết mà thôi. Ngươi vạn lần không thể để truyền ra ngoài. Giang Sung đã có ý mưu phản. Trong lúc quốc gia gặp nạn, ngươi cần dùng hết sức lực tài cán của mình, nghênh giá hoàng thượng hồi kinh nắm đại vị, thi hành nền chính trị nhân từ. Được thế mới không thẹn với cái tên Chân Long.

Bên dưới không thấy có chữ ký tên hiệu gì cả, chỉ có một hàng chữ nhỏ nhắc nhở:

- Chuyện nơi này không được nói với người ngoài, nếu không sẽ làm triều đình rung chuyển, ngược lại sẽ có lợi cho đám phản loạn. Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!

Ngũ Định Viễn lật nhanh các trang sách, ngoài đoạn ghi chép ở trên thì đều là pháp môn tu luyện “Phi La Tử Khí”. Có điều trong đầu hắn đang loạn thành một đống bùi nhùi, nào có tâm trí xem xét, liền đem quyển sách cất vào trong lòng.

Nhìn quan tài bằng đá trống rỗng trước mặt, hắn lẩm bẩm:

- Quyển sách này nói sắp thay triều đổi đại, còn Giang Sung âm mưu phản quốc! Những chuyện này sẽ bắt đầu từ đâu? Hoàng thượng đang tốt đẹp ở thành Bắc Kinh, vậy khi nào thì thay ngôi đổi vị?

Hắn nghĩ kỹ một hồi thì giật mình hoảng sợ. Nhớ tới đương kim hoàng đế là “Mẫn vương”, người này không phải hoàng thái tử đăng cơ mà là ngự đệ của tiên hoàng. Chỉ vì Võ Anh hoàng đế sớm thác lúc tráng niên, Mẫn vương mới lên kế vị.

Ngũ Định Viễn tỉnh ngộ, giờ đã hiểu “thánh thượng” trong động không phải ai khác. Chính là hoàng huynh của đương kim thánh thượng, Võ Anh hoàng đế năm xưa!

codon.trai

|

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển VI: Nhất Đại Chân Long

Chương 7: Đại chân long sinh trong biển

Hồi 2

Nhóm dịch: nguoibantot8

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Khi trước Giang Sung trăm ngàn lần đe dọa, bảo mọi người không được cố chấp tìm hiểu bí mật trong động mà mang họa vào thân.

Có điều Ngũ Định Viễn đã ở trong này, sao lại không tò mò cho được? Hắn một đường bôn ba từ Tây Lương lên kinh, vì tấm da dê kia chạy trốn ngược xuôi khắp nơi. Cuối cùng sắp thấy bí mật, hắn nhịn không được nỗi vui sướng xen lẫn lo lắng.

Lại nói con rắn lớn kia trườn đi hơn trăm thước thì dừng trước một căn phòng bằng đá. Bên trong dường như có người ở. Ngũ Định Viễn lòng đầy kinh ngạc, hoảng sợ thầm nghĩ:

- Người bên trong là ai? Phải chăng chính là người khiến Giang Sung mất ăn mất ngủ ngày đêm?

Thần Cơ Động được đồn rằng có liên quan đến số mệnh toàn thiên hạ. Bốn phía nguy hiểm trùng trùng, đều có thần thú trấn giữ. Mọi vấn đề thần kì nan giải có lẽ nằm ở căn phòng đá trước mặt. Ngũ Định Viễn nhớ lại bốn câu: “Mậu thần tuế chung, long hoàng động thế, thiên cơ do chân, thần quỷ tự tại” kia, bất giác toàn thân phát run. Hắn đứng trước cửa động, lớn tiếng kêu rằng:

- Có ai chăng? Tại hạ Tây Lương Ngũ Định Viễn, xin bái kiến tiền bối!

Kêu vài lần nhưng không ai bước ra hoặc lên tiếng trả lời. Ngũ Định Viễn thân không mảnh vải, tuy không tiện gặp người nhưng cũng không thể cứ ngơ ngác đứng như vậy, đành kiên trì kêu thêm lần nữa:

- Tiền bối, nếu ngài không ra, tại hạ đành mạo muội xông vào.

Liền đưa tay che thân rồi nhăn nhó đi vào trong. Bước vào là một khoảng không gian trống trải. Giữa phòng có một đài cao, phía bên có một tấm bia có khắc bốn chữ “Đài thần Nữ Oa”. Trên này có đặt một chiếc quan tài bằng đá rất lớn, được ánh sáng mờ ảo chiếu rọi, ngoài ra không còn gì nữa.

Ngũ Định Viễn lên đài, tới cạnh cỗ quan tài bằng đá. Thấy trên người phản chiếu ánh sáng như nước biển xanh thẳm. Hắn ngẩng đầu nhìn lên. Thì ra trên trần có khảm những viên ngọc lưu ly, tỏa ra ánh sáng tím mờ ảo như ở ao báu Phục Hy vậy.

Ngũ Định Viễn cúi đầu nhìn quan tài thì nghi hoặc:

- Cỗ quan tài này đầy thần bí, không biết bên trong chứa người nào?

Muốn mở quan tài ra xem nhưng chợt nhớ chỗ này quái dị khôn lường. Một đường tới đây đều có nhiều quái thú như Trường Hữu Phì Di cản đường. Giờ trong này có cương thi hay yêu quái thì cũng không mấy ngạc nhiên. Ngũ Định Viễn lắc đầu cười khổ, không vội đụng đến quan tài mà nhảy xuống đài cao, đi một vòng khắp thạch thất xem xét một hồi. Có điều không thấy người hay vật gì khác.

Đã tới nơi cuối cùng, không thể tìm ra bí mật thì sao có thể cam lòng? Ngũ Định Viễn nhìn quan tài than rằng:

- Không còn cách nào, đành phải mở quan tài vậy.

Có điều ở nơi u tối đáng sợ. Hắn không dám xằng bậy mà cung kính quỳ trước quan tài bằng đá, nói:

- Tại hạ Tây Lương Ngũ Định Viễn. Do cơ duyên đến nơi này, xin thứ cho tội mạo muội.

Ngũ Định Viễn dập đầu một lúc, đánh bạo mở nắp quan tài rồi nhảy ra xa, chỉ sợ có cương thi quỷ quái gì đó xuất hiện. Qua một lúc không thấy dị trạng, hắn thở ra rồi bước lại, chậm rãi vươn người cúi nhìn.

Liếc thoáng qua thì trong này không thấy thi thể nào cả, chỉ có một bộ y phục màu vàng mà thôi. Ngũ Định Viễn thở phào:

- May là không có thứ kỳ quái gì nhảy xổ ra!

Lại nghĩ:

- Có điều trong quan tài không có thứ gì, làm sao để tiếp tục tra xét đây?

Thoáng chốc lòng hắn đầy thất vọng, than thở một tiếng rồi lấy bộ y phục màu vàng kia ra, lại nghĩ đến tình cảnh xấu hổ của bản thân:

- Không được, ta cứ mượn tạm bộ y phục này dùng trước!

Bộ y phục này e là liệm theo người chết. Ngũ Định Viễn tuy sợ hãi nhưng còn hơn là để cả người trần như nhộng. Hắn mặc nó lên người, cảm giác chất liệu nhẹ nhàng thoải mái, liền nghĩ:

- Bộ y phục này thật phi phàm. Nhất định thân phận người chết rất cao quý, không biết có lai lịch gì?

Theo ánh sáng, thấy trên y phục có thêu một con kim long ngũ trảo. Là long bào của hoàng đế! Ngũ Định Viễn hoảng sợ đến hai tay phát run, thầm nghĩ:

- Bộ y phục này…là long bào. Chẳng lẽ Thần Cơ Động chính là lăng mộ đế vương hay sao? Như vậy thi thể trong cỗ quan tài đâu? Vì sao không thấy? Chẳng lẽ đã bị kẻ nào trộm đi?

Còn đang đoán già đoán non, chợt cảm thấy sau lưng truyền đến một làn nhiệt khí. Ngũ Định Viễn hoảng sợ quay đầu. Chính là con rắn lớn kia đang trườn lại đây. Nó há cái miệng lớn đỏ lòm như muốn cắn nuốt hắn.

Lúc trước nó rất hiền lành, sao giờ lại trở nên hung dữ vậy? Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:

- Nguy rồi, nhất định cự mãng này được giao bảo vệ lăng mộ, thấy ta trộm đồ trong quan tài nên muốn tới cắn.

Lúc này con rắn lớn hung mãnh bò tới trước mặt, há miệng như muốn đớp tới cánh tay hắn. Ngũ Định Viễn hoảng sợ quát to:

- Tránh ra!

Con rắn vẫn hung mãnh đớp tới. Ngũ Định Viễn đành vung chưởng ra. Chỉ nghe bành một tiếng, một chưởng của hắn đánh trúng giữa bụng con rắn lớn, khiến nó bắn thẳng vào vách tường.

Ngũ Định Viễn thấy chưởng lực bản thân hùng mạnh thì hoảng sợ, khẽ lắc đầu rồi chạy đến chỗ con rắn lớn. Chỉ thấy nó đang vặn vẹo cơ thể, nơi bụng bị thủng một lỗ lớn như bị thứ kịch độc gì ăn mòn vậy, e là không sống được bao lâu nữa.

Ngũ Định Viễn hoảng sợ thầm nghĩ:

- Là chuyện quái gì ? Sao bụng của cự mãng này lại thối rữa nhanh như vậy?

Hắn nhìn bàn tay phải của mình, thấy lòng bàn tay phát ra ánh sáng tím mờ ảo, kinh ngạc thốt:

- Tay của ta có kịch độc sao?!

Con rắn lớn bị trúng một chưởng hùng hậu nhưng còn chưa chết. Cái miệng vẫn mở lớn, uốn éo cơ thể như muốn bò tới bên người Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:

- Cự mãng này không sợ chết sao? Muốn bị đánh nữa?

Lần này hắn không dám lỗ mãng, lại thấy cái miệng rắn có ngậm cái gì đó như muốn giao lại cho hắn vậy.

Ngũ Định Viễn “A” một tiếng. Giờ mới hiểu con rắn tới chỉ muốn giao thứ này cho hắn. Mắt thấy tính mệnh của nó như đèn cạn dầu, trong lòng bỗng dâng đầy cảm giác áy náy.

Hắn ngồi xuống đất tiếp nhận vật nọ. Là một quyển sách cổ cũ kỹ. Con rắn lớn thấy Ngũ Định Viễn nhận sách thì vui mừng. Nó gắng bò đến bên, đem cái đầu lớn gối lên chân hắn, dường như trong mắt lộ vẻ đau thương.

Ngũ Định Viễn đau khổ than:

- Xin lỗi, là ta ra tay quá nặng, khiến ngươi thành như vậy.

Nhìn con rắn phì phì cái lưỡi, cơ thể chậm rãi cứng ngắc rồi chết đi. Ngũ Định Viễn thở dài một hơi, thầm nghĩ:

- Xem ra võ công của ta không yếu như trước. Sau này ra tay nhất định phải giữ chừng mực. Nếu không sẽ đả thương người, tạo sát nghiệp rất nặng.

Ngũ Định Viễn vươn tay phải khẽ vuốt đầu rắn, ai ngờ cái đầu cũng bị ăn mòn một cái lỗ sâu. Hắn vô cùng hoảng sợ, nhìn tay phải của mình thì lẩm bẩm:

- Đây là chuyện gì ? Ta…Tay của ta sao độc như vậy?

Lúc ở ao báu Phục Hy, hắn phát hiện bản thân có nội lực hùng hậu cùng đôi mắt có thể nhìn rõ trong bóng đêm. Giờ lại biết tay phải của mình có kịch độc như loài yêu quái. Ngũ Định Viễn ngây người im lặng một lúc.

Nhìn thi thể to lớn của con rắn thì đau lòng, hắn vươn tay trái đặt nó xuống mặt đất rồi cầm quyển sách nọ lên, thầm nghĩ:

- Không biết thư tịch này có lai lịch thế nào, liên quan đến bí mật của Thần Cơ Động chăng?

Nhờ vào ánh sáng xanh trong phòng, Ngũ Định Viễn thấy trên bìa sách có ghi bốn chữ “Phi La Tử Khí”, dường như là một bí kíp võ công nào đó. Hắn kinh ngạc lẩm bẩm:

- Phi La Tử Khí? Tay phải của ta âm độc như vậy, chính là Phi La Tử Khí sao?

Hắn mở trang thứ nhất, trên này không ghi pháp môn luyện công mà là một đoạn cố sự. Biết có liên quan đến bí mật trong động, lúc này thật cẩn thận đọc xuống.

- Ngươi trước được trời phù hộ, sau lại có lời chỉ dẫn. Trải qua bốn cửa nguy hiểm bốn cửa khó khăn, thiên mệnh đã tập hợp đầy đủ, kế thừa ý chí của ta trở thành Nhất Đại Chân Long.

Ngũ Định Viễn ngây người một lúc, tự hỏi:

- Cái gì gọi là Nhất Đại Chân Long?

Xem tiếp thấy viết rằng:

- Thiên đạo khó đoán, không thể suy theo lẽ thường. Khi ngươi đọc được ghi chép này, cũng chính là lúc thay triều đổi đại. Ta tuy tự cho mình cao minh, trên đời không có đối thủ nhưng loài gian thần mọc lên như nấm sau mưa. Đã khiến cho thánh thượng thân chinh rơi vào tay giặc, quốc gia như lâm nguy như trứng xếp chồng. Ta không còn cách nào, chỉ có thể phong ấn Thần Cơ Động, tạm nghênh thánh giá vào ở trong. Chờ thời cuộc yên ổn, mai nay lại mời người về kinh trọng đăng tam bảo.

Ngũ Định Viễn xem qua thì vô cùng kinh ngạc:

- Là ý gì nữa đây? Hoàng thượng thân chinh rơi vào tay giặc là sao? Không phải ngài vẫn êm đẹp ở trong thành Bắc Kinh hưởng phúc sao? Tại sao nói là tạm nghênh thánh giá? Thực là không hiểu nổi. Thôi vậy, chờ ta ra khỏi động, tới hỏi Dương lang trung là được.

Nghĩ đến Dương Túc Quan kiến thức uyên bác, nhất định có thể dò ra bí mật trong này. Hắn tiếp tục đọc:

- Thần Cơ Động vô cùng kín đáo ẩn mật. Thế gian này không ai có thể tìm được cửa vào. Chỉ là không thể không có tâm phòng người. Giang Sung kia tướng mạo không nhỏ, có chí tam công, lòng mang ý khác. An nguy của thánh thượng tuyệt không thể xem thường. Ta muốn bảo vệ thánh giá bình an, đã phóng thích thần thú trong động, lại thêm chỉ dẫn trong Thần Quỷ Đình. Nếu không dù được trời cao phù hộ, cũng khó tìm bóng dáng của thánh thượng.

Ngũ Định Viễn ngây người một lúc lâu, thầm nghĩ:

- Rốt cuộc người nọ muốn gì? Hao tâm tổn trí là muốn bảo vệ ai? Chẳng lẽ người trong quan tài thật sự là hoàng thượng? Nhưng điều này sao có thể?

Trong lúc khó hiểu, hắn chỉ có thể tiếp tục đọc:

- Ngươi trước được Trấn Tà Thiên Phù, sau đó lại quên mình nơi Minh Hải. Người đại nhân đại dũng như thế, tất có thiên mệnh hộ thể. Niệm cơ duyên tiên phật trong người, tự mình cần cố gắng hơn nữa, đền đáp lại quốc gia. Uống rượu trời Nữ Oa, tắm trong áo báu Phục Hy. Tâm được nhân, Can được nghĩa, Thận được tín, Tỳ được trí, Mật được dũng. Chính là “Thần thai bảo huyết phù thiên lục, nhất đại chân long hải trung sinh”

Ngũ Định Viễn đọc thì vỡ ra, giờ mới biết được chân tướng. Thần thai bảo huyết phù thiên lục” ngụ ý là lấy máu tươi rải lên tấm da dê, sẽ phá giải các cơ quan trong động. Còn câu “Nhất đại chân long hải trung sinh”, thì ra phải nhảy vào biển sâu nguy hiểm mới phá giải được cơ quan bí mật cuối cùng của Thần Cơ Động. Nếu không làm như thế, nhất định không thể tìm ra tuyệt thế võ công.

Nghĩ lại khi trước, hắn cùng đường mới bi phẫn nhảy xuống Minh Hải, không ngờ lại giải được cửa ải khó khăn cuối cùng. Vị tiền bối kia hành sự thật chu đáo, dùng biện pháp siêu thoát để thử luyện lòng người. Xem ra là lo lắng truyền nhân sau này làm xằng làm bậy, mới đặt cạm bẫy cơ quan thử thách.

Ai ngờ bản thân hắn đánh bậy đánh bạ mở ra, cuối cùng lấy được thần công. Ngũ Định Viễn cười khổ, lắc đầu thầm nghĩ:

- Quả là ý trời. Có lẽ đúng như lời ghi trên sách, ta thật có thiên mệnh hộ thể.

Khi trước, phương trượng Thiếu Lâm Linh Trí hay quyền thần Giang Sung đều lấy làm lạ vì tướng mạo của hắn. Ngẫm lại cũng có đạo lý.

Hắn ngây ngốc thì thầm:

- Trong này nói cái gì mà rượu trời Nữ Oa, ao báu Phục Hy! Có liên quan đến luồng nội lực cổ quái tồn tại trên người ta sao?

Lúc bản thân đang hôn mê, dường như là bị con Kim Lân kia bắt nuốt thứ nước cay đắng nào đó. Còn tưởng là “Mạnh bà thang” của địa ngục, nào biết đó là “rượu trời Nữ Oa”, còn ao lạnh như băng mà hắn ngâm mình ở trong hẳn là ao báu Phục Hy.

- Nội công trên người ta nhất định là võ học Thiên Sơn mà Trác Lăng Chiêu ngày nhớ đêm mong. Đám người kia tính hết mọi đường xảo trá, ngược lại mang cho ta ích lợi rất lớn, thật sự rất đáng cười!

Nghĩ đến đám người Trác Lăng Chiêu biết được sẽ rất thất vọng khó chịu, Ngũ Định Viễn phá lên cười ha hả. Đang cười thì thấy những hạt bụi trên nóc bị nội lực chấn động rơi xuống lả tả. Hắn vội thu liễm tinh thần, thầm cảnh tỉnh bản thân:

- Ta thân còn trong cảnh hiểm, đừng nên đắc ý quá sớm.

Thổ nạp một lúc, hắn lại đọc tiếp:

- Trên người ngươi có thiên mệnh, lại được chân truyền thần công, không được quên đi ý chí của Chân Long. Chuyện thánh giá ở Thần Cơ Động, chỉ có ta và Giang Sung biết mà thôi. Ngươi vạn lần không thể để truyền ra ngoài. Giang Sung đã có ý mưu phản. Trong lúc quốc gia gặp nạn, ngươi cần dùng hết sức lực tài cán của mình, nghênh giá hoàng thượng hồi kinh nắm đại vị, thi hành nền chính trị nhân từ. Được thế mới không thẹn với cái tên Chân Long.

Bên dưới không thấy có chữ ký tên hiệu gì cả, chỉ có một hàng chữ nhỏ nhắc nhở:

- Chuyện nơi này không được nói với người ngoài, nếu không sẽ làm triều đình rung chuyển, ngược lại sẽ có lợi cho đám phản loạn. Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!

Ngũ Định Viễn lật nhanh các trang sách, ngoài đoạn ghi chép ở trên thì đều là pháp môn tu luyện “Phi La Tử Khí”. Có điều trong đầu hắn đang loạn thành một đống bùi nhùi, nào có tâm trí xem xét, liền đem quyển sách cất vào trong lòng.

Nhìn quan tài bằng đá trống rỗng trước mặt, hắn lẩm bẩm:

- Quyển sách này nói sắp thay triều đổi đại, còn Giang Sung âm mưu phản quốc! Những chuyện này sẽ bắt đầu từ đâu? Hoàng thượng đang tốt đẹp ở thành Bắc Kinh, vậy khi nào thì thay ngôi đổi vị?

Hắn nghĩ kỹ một hồi thì giật mình hoảng sợ. Nhớ tới đương kim hoàng đế là “Mẫn vương”, người này không phải hoàng thái tử đăng cơ mà là ngự đệ của tiên hoàng. Chỉ vì Võ Anh hoàng đế sớm thác lúc tráng niên, Mẫn vương mới lên kế vị.

Ngũ Định Viễn tỉnh ngộ, giờ đã hiểu “thánh thượng” trong động không phải ai khác. Chính là hoàng huynh của đương kim thánh thượng, Võ Anh hoàng đế năm xưa!

codon.trai

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển VI: Nhất Đại Chân Long

Chương 7: Đại chân long sinh trong biển

Hồi 2

Nhóm dịch: nguoibantot8

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Khi trước Giang Sung trăm ngàn lần đe dọa, bảo mọi người không được cố chấp tìm hiểu bí mật trong động mà mang họa vào thân.

Có điều Ngũ Định Viễn đã ở trong này, sao lại không tò mò cho được? Hắn một đường bôn ba từ Tây Lương lên kinh, vì tấm da dê kia chạy trốn ngược xuôi khắp nơi. Cuối cùng sắp thấy bí mật, hắn nhịn không được nỗi vui sướng xen lẫn lo lắng.

Lại nói con rắn lớn kia trườn đi hơn trăm thước thì dừng trước một căn phòng bằng đá. Bên trong dường như có người ở. Ngũ Định Viễn lòng đầy kinh ngạc, hoảng sợ thầm nghĩ:

- Người bên trong là ai? Phải chăng chính là người khiến Giang Sung mất ăn mất ngủ ngày đêm?

Thần Cơ Động được đồn rằng có liên quan đến số mệnh toàn thiên hạ. Bốn phía nguy hiểm trùng trùng, đều có thần thú trấn giữ. Mọi vấn đề thần kì nan giải có lẽ nằm ở căn phòng đá trước mặt. Ngũ Định Viễn nhớ lại bốn câu: “Mậu thần tuế chung, long hoàng động thế, thiên cơ do chân, thần quỷ tự tại” kia, bất giác toàn thân phát run. Hắn đứng trước cửa động, lớn tiếng kêu rằng:

- Có ai chăng? Tại hạ Tây Lương Ngũ Định Viễn, xin bái kiến tiền bối!

Kêu vài lần nhưng không ai bước ra hoặc lên tiếng trả lời. Ngũ Định Viễn thân không mảnh vải, tuy không tiện gặp người nhưng cũng không thể cứ ngơ ngác đứng như vậy, đành kiên trì kêu thêm lần nữa:

- Tiền bối, nếu ngài không ra, tại hạ đành mạo muội xông vào.

Liền đưa tay che thân rồi nhăn nhó đi vào trong. Bước vào là một khoảng không gian trống trải. Giữa phòng có một đài cao, phía bên có một tấm bia có khắc bốn chữ “Đài thần Nữ Oa”. Trên này có đặt một chiếc quan tài bằng đá rất lớn, được ánh sáng mờ ảo chiếu rọi, ngoài ra không còn gì nữa.

Ngũ Định Viễn lên đài, tới cạnh cỗ quan tài bằng đá. Thấy trên người phản chiếu ánh sáng như nước biển xanh thẳm. Hắn ngẩng đầu nhìn lên. Thì ra trên trần có khảm những viên ngọc lưu ly, tỏa ra ánh sáng tím mờ ảo như ở ao báu Phục Hy vậy.

Ngũ Định Viễn cúi đầu nhìn quan tài thì nghi hoặc:

- Cỗ quan tài này đầy thần bí, không biết bên trong chứa người nào?

Muốn mở quan tài ra xem nhưng chợt nhớ chỗ này quái dị khôn lường. Một đường tới đây đều có nhiều quái thú như Trường Hữu Phì Di cản đường. Giờ trong này có cương thi hay yêu quái thì cũng không mấy ngạc nhiên. Ngũ Định Viễn lắc đầu cười khổ, không vội đụng đến quan tài mà nhảy xuống đài cao, đi một vòng khắp thạch thất xem xét một hồi. Có điều không thấy người hay vật gì khác.

Đã tới nơi cuối cùng, không thể tìm ra bí mật thì sao có thể cam lòng? Ngũ Định Viễn nhìn quan tài than rằng:

- Không còn cách nào, đành phải mở quan tài vậy.

Có điều ở nơi u tối đáng sợ. Hắn không dám xằng bậy mà cung kính quỳ trước quan tài bằng đá, nói:

- Tại hạ Tây Lương Ngũ Định Viễn. Do cơ duyên đến nơi này, xin thứ cho tội mạo muội.

Ngũ Định Viễn dập đầu một lúc, đánh bạo mở nắp quan tài rồi nhảy ra xa, chỉ sợ có cương thi quỷ quái gì đó xuất hiện. Qua một lúc không thấy dị trạng, hắn thở ra rồi bước lại, chậm rãi vươn người cúi nhìn.

Liếc thoáng qua thì trong này không thấy thi thể nào cả, chỉ có một bộ y phục màu vàng mà thôi. Ngũ Định Viễn thở phào:

- May là không có thứ kỳ quái gì nhảy xổ ra!

Lại nghĩ:

- Có điều trong quan tài không có thứ gì, làm sao để tiếp tục tra xét đây?

Thoáng chốc lòng hắn đầy thất vọng, than thở một tiếng rồi lấy bộ y phục màu vàng kia ra, lại nghĩ đến tình cảnh xấu hổ của bản thân:

- Không được, ta cứ mượn tạm bộ y phục này dùng trước!

Bộ y phục này e là liệm theo người chết. Ngũ Định Viễn tuy sợ hãi nhưng còn hơn là để cả người trần như nhộng. Hắn mặc nó lên người, cảm giác chất liệu nhẹ nhàng thoải mái, liền nghĩ:

- Bộ y phục này thật phi phàm. Nhất định thân phận người chết rất cao quý, không biết có lai lịch gì?

Theo ánh sáng, thấy trên y phục có thêu một con kim long ngũ trảo. Là long bào của hoàng đế! Ngũ Định Viễn hoảng sợ đến hai tay phát run, thầm nghĩ:

- Bộ y phục này…là long bào. Chẳng lẽ Thần Cơ Động chính là lăng mộ đế vương hay sao? Như vậy thi thể trong cỗ quan tài đâu? Vì sao không thấy? Chẳng lẽ đã bị kẻ nào trộm đi?

Còn đang đoán già đoán non, chợt cảm thấy sau lưng truyền đến một làn nhiệt khí. Ngũ Định Viễn hoảng sợ quay đầu. Chính là con rắn lớn kia đang trườn lại đây. Nó há cái miệng lớn đỏ lòm như muốn cắn nuốt hắn.

Lúc trước nó rất hiền lành, sao giờ lại trở nên hung dữ vậy? Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:

- Nguy rồi, nhất định cự mãng này được giao bảo vệ lăng mộ, thấy ta trộm đồ trong quan tài nên muốn tới cắn.

Lúc này con rắn lớn hung mãnh bò tới trước mặt, há miệng như muốn đớp tới cánh tay hắn. Ngũ Định Viễn hoảng sợ quát to:

- Tránh ra!

Con rắn vẫn hung mãnh đớp tới. Ngũ Định Viễn đành vung chưởng ra. Chỉ nghe bành một tiếng, một chưởng của hắn đánh trúng giữa bụng con rắn lớn, khiến nó bắn thẳng vào vách tường.

Ngũ Định Viễn thấy chưởng lực bản thân hùng mạnh thì hoảng sợ, khẽ lắc đầu rồi chạy đến chỗ con rắn lớn. Chỉ thấy nó đang vặn vẹo cơ thể, nơi bụng bị thủng một lỗ lớn như bị thứ kịch độc gì ăn mòn vậy, e là không sống được bao lâu nữa.

Ngũ Định Viễn hoảng sợ thầm nghĩ:

- Là chuyện quái gì ? Sao bụng của cự mãng này lại thối rữa nhanh như vậy?

Hắn nhìn bàn tay phải của mình, thấy lòng bàn tay phát ra ánh sáng tím mờ ảo, kinh ngạc thốt:

- Tay của ta có kịch độc sao?!

Con rắn lớn bị trúng một chưởng hùng hậu nhưng còn chưa chết. Cái miệng vẫn mở lớn, uốn éo cơ thể như muốn bò tới bên người Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:

- Cự mãng này không sợ chết sao? Muốn bị đánh nữa?

Lần này hắn không dám lỗ mãng, lại thấy cái miệng rắn có ngậm cái gì đó như muốn giao lại cho hắn vậy.

Ngũ Định Viễn “A” một tiếng. Giờ mới hiểu con rắn tới chỉ muốn giao thứ này cho hắn. Mắt thấy tính mệnh của nó như đèn cạn dầu, trong lòng bỗng dâng đầy cảm giác áy náy.

Hắn ngồi xuống đất tiếp nhận vật nọ. Là một quyển sách cổ cũ kỹ. Con rắn lớn thấy Ngũ Định Viễn nhận sách thì vui mừng. Nó gắng bò đến bên, đem cái đầu lớn gối lên chân hắn, dường như trong mắt lộ vẻ đau thương.

Ngũ Định Viễn đau khổ than:

- Xin lỗi, là ta ra tay quá nặng, khiến ngươi thành như vậy.

Nhìn con rắn phì phì cái lưỡi, cơ thể chậm rãi cứng ngắc rồi chết đi. Ngũ Định Viễn thở dài một hơi, thầm nghĩ:

- Xem ra võ công của ta không yếu như trước. Sau này ra tay nhất định phải giữ chừng mực. Nếu không sẽ đả thương người, tạo sát nghiệp rất nặng.

Ngũ Định Viễn vươn tay phải khẽ vuốt đầu rắn, ai ngờ cái đầu cũng bị ăn mòn một cái lỗ sâu. Hắn vô cùng hoảng sợ, nhìn tay phải của mình thì lẩm bẩm:

- Đây là chuyện gì ? Ta…Tay của ta sao độc như vậy?

Lúc ở ao báu Phục Hy, hắn phát hiện bản thân có nội lực hùng hậu cùng đôi mắt có thể nhìn rõ trong bóng đêm. Giờ lại biết tay phải của mình có kịch độc như loài yêu quái. Ngũ Định Viễn ngây người im lặng một lúc.

Nhìn thi thể to lớn của con rắn thì đau lòng, hắn vươn tay trái đặt nó xuống mặt đất rồi cầm quyển sách nọ lên, thầm nghĩ:

- Không biết thư tịch này có lai lịch thế nào, liên quan đến bí mật của Thần Cơ Động chăng?

Nhờ vào ánh sáng xanh trong phòng, Ngũ Định Viễn thấy trên bìa sách có ghi bốn chữ “Phi La Tử Khí”, dường như là một bí kíp võ công nào đó. Hắn kinh ngạc lẩm bẩm:

- Phi La Tử Khí? Tay phải của ta âm độc như vậy, chính là Phi La Tử Khí sao?

Hắn mở trang thứ nhất, trên này không ghi pháp môn luyện công mà là một đoạn cố sự. Biết có liên quan đến bí mật trong động, lúc này thật cẩn thận đọc xuống.

- Ngươi trước được trời phù hộ, sau lại có lời chỉ dẫn. Trải qua bốn cửa nguy hiểm bốn cửa khó khăn, thiên mệnh đã tập hợp đầy đủ, kế thừa ý chí của ta trở thành Nhất Đại Chân Long.

Ngũ Định Viễn ngây người một lúc, tự hỏi:

- Cái gì gọi là Nhất Đại Chân Long?

Xem tiếp thấy viết rằng:

- Thiên đạo khó đoán, không thể suy theo lẽ thường. Khi ngươi đọc được ghi chép này, cũng chính là lúc thay triều đổi đại. Ta tuy tự cho mình cao minh, trên đời không có đối thủ nhưng loài gian thần mọc lên như nấm sau mưa. Đã khiến cho thánh thượng thân chinh rơi vào tay giặc, quốc gia như lâm nguy như trứng xếp chồng. Ta không còn cách nào, chỉ có thể phong ấn Thần Cơ Động, tạm nghênh thánh giá vào ở trong. Chờ thời cuộc yên ổn, mai nay lại mời người về kinh trọng đăng tam bảo.

Ngũ Định Viễn xem qua thì vô cùng kinh ngạc:

- Là ý gì nữa đây? Hoàng thượng thân chinh rơi vào tay giặc là sao? Không phải ngài vẫn êm đẹp ở trong thành Bắc Kinh hưởng phúc sao? Tại sao nói là tạm nghênh thánh giá? Thực là không hiểu nổi. Thôi vậy, chờ ta ra khỏi động, tới hỏi Dương lang trung là được.

Nghĩ đến Dương Túc Quan kiến thức uyên bác, nhất định có thể dò ra bí mật trong này. Hắn tiếp tục đọc:

- Thần Cơ Động vô cùng kín đáo ẩn mật. Thế gian này không ai có thể tìm được cửa vào. Chỉ là không thể không có tâm phòng người. Giang Sung kia tướng mạo không nhỏ, có chí tam công, lòng mang ý khác. An nguy của thánh thượng tuyệt không thể xem thường. Ta muốn bảo vệ thánh giá bình an, đã phóng thích thần thú trong động, lại thêm chỉ dẫn trong Thần Quỷ Đình. Nếu không dù được trời cao phù hộ, cũng khó tìm bóng dáng của thánh thượng.

Ngũ Định Viễn ngây người một lúc lâu, thầm nghĩ:

- Rốt cuộc người nọ muốn gì? Hao tâm tổn trí là muốn bảo vệ ai? Chẳng lẽ người trong quan tài thật sự là hoàng thượng? Nhưng điều này sao có thể?

Trong lúc khó hiểu, hắn chỉ có thể tiếp tục đọc:

- Ngươi trước được Trấn Tà Thiên Phù, sau đó lại quên mình nơi Minh Hải. Người đại nhân đại dũng như thế, tất có thiên mệnh hộ thể. Niệm cơ duyên tiên phật trong người, tự mình cần cố gắng hơn nữa, đền đáp lại quốc gia. Uống rượu trời Nữ Oa, tắm trong áo báu Phục Hy. Tâm được nhân, Can được nghĩa, Thận được tín, Tỳ được trí, Mật được dũng. Chính là “Thần thai bảo huyết phù thiên lục, nhất đại chân long hải trung sinh”

Ngũ Định Viễn đọc thì vỡ ra, giờ mới biết được chân tướng. Thần thai bảo huyết phù thiên lục” ngụ ý là lấy máu tươi rải lên tấm da dê, sẽ phá giải các cơ quan trong động. Còn câu “Nhất đại chân long hải trung sinh”, thì ra phải nhảy vào biển sâu nguy hiểm mới phá giải được cơ quan bí mật cuối cùng của Thần Cơ Động. Nếu không làm như thế, nhất định không thể tìm ra tuyệt thế võ công.

Nghĩ lại khi trước, hắn cùng đường mới bi phẫn nhảy xuống Minh Hải, không ngờ lại giải được cửa ải khó khăn cuối cùng. Vị tiền bối kia hành sự thật chu đáo, dùng biện pháp siêu thoát để thử luyện lòng người. Xem ra là lo lắng truyền nhân sau này làm xằng làm bậy, mới đặt cạm bẫy cơ quan thử thách.

Ai ngờ bản thân hắn đánh bậy đánh bạ mở ra, cuối cùng lấy được thần công. Ngũ Định Viễn cười khổ, lắc đầu thầm nghĩ:

- Quả là ý trời. Có lẽ đúng như lời ghi trên sách, ta thật có thiên mệnh hộ thể.

Khi trước, phương trượng Thiếu Lâm Linh Trí hay quyền thần Giang Sung đều lấy làm lạ vì tướng mạo của hắn. Ngẫm lại cũng có đạo lý.

Hắn ngây ngốc thì thầm:

- Trong này nói cái gì mà rượu trời Nữ Oa, ao báu Phục Hy! Có liên quan đến luồng nội lực cổ quái tồn tại trên người ta sao?

Lúc bản thân đang hôn mê, dường như là bị con Kim Lân kia bắt nuốt thứ nước cay đắng nào đó. Còn tưởng là “Mạnh bà thang” của địa ngục, nào biết đó là “rượu trời Nữ Oa”, còn ao lạnh như băng mà hắn ngâm mình ở trong hẳn là ao báu Phục Hy.

- Nội công trên người ta nhất định là võ học Thiên Sơn mà Trác Lăng Chiêu ngày nhớ đêm mong. Đám người kia tính hết mọi đường xảo trá, ngược lại mang cho ta ích lợi rất lớn, thật sự rất đáng cười!

Nghĩ đến đám người Trác Lăng Chiêu biết được sẽ rất thất vọng khó chịu, Ngũ Định Viễn phá lên cười ha hả. Đang cười thì thấy những hạt bụi trên nóc bị nội lực chấn động rơi xuống lả tả. Hắn vội thu liễm tinh thần, thầm cảnh tỉnh bản thân:

- Ta thân còn trong cảnh hiểm, đừng nên đắc ý quá sớm.

Thổ nạp một lúc, hắn lại đọc tiếp:

- Trên người ngươi có thiên mệnh, lại được chân truyền thần công, không được quên đi ý chí của Chân Long. Chuyện thánh giá ở Thần Cơ Động, chỉ có ta và Giang Sung biết mà thôi. Ngươi vạn lần không thể để truyền ra ngoài. Giang Sung đã có ý mưu phản. Trong lúc quốc gia gặp nạn, ngươi cần dùng hết sức lực tài cán của mình, nghênh giá hoàng thượng hồi kinh nắm đại vị, thi hành nền chính trị nhân từ. Được thế mới không thẹn với cái tên Chân Long.

Bên dưới không thấy có chữ ký tên hiệu gì cả, chỉ có một hàng chữ nhỏ nhắc nhở:

- Chuyện nơi này không được nói với người ngoài, nếu không sẽ làm triều đình rung chuyển, ngược lại sẽ có lợi cho đám phản loạn. Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!

Ngũ Định Viễn lật nhanh các trang sách, ngoài đoạn ghi chép ở trên thì đều là pháp môn tu luyện “Phi La Tử Khí”. Có điều trong đầu hắn đang loạn thành một đống bùi nhùi, nào có tâm trí xem xét, liền đem quyển sách cất vào trong lòng.

Nhìn quan tài bằng đá trống rỗng trước mặt, hắn lẩm bẩm:

- Quyển sách này nói sắp thay triều đổi đại, còn Giang Sung âm mưu phản quốc! Những chuyện này sẽ bắt đầu từ đâu? Hoàng thượng đang tốt đẹp ở thành Bắc Kinh, vậy khi nào thì thay ngôi đổi vị?

Hắn nghĩ kỹ một hồi thì giật mình hoảng sợ. Nhớ tới đương kim hoàng đế là “Mẫn vương”, người này không phải hoàng thái tử đăng cơ mà là ngự đệ của tiên hoàng. Chỉ vì Võ Anh hoàng đế sớm thác lúc tráng niên, Mẫn vương mới lên kế vị.

Ngũ Định Viễn tỉnh ngộ, giờ đã hiểu “thánh thượng” trong động không phải ai khác. Chính là hoàng huynh của đương kim thánh thượng, Võ Anh hoàng đế năm xưa!

codon.trai

|

|

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.