Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rắc rối nhân đôi

Tiểu thuyết gốc · 3011 chữ

Hôm nay là thứ hai, lại bắt đầu một tuần mới. Tôi đến trường với bộ dạng không thể thảm hại hơn: quần áo thì nhăn nhúm hết lại, đầu bóc rối bời không chải, mắt thì thâm quầng như mất ngủ, cái mặt thì nghệt ra như đưa đám... Nói chung là chẳng còn gì để nói.

Chắc mọi người cũng phần nào đoán ra nguyên nhân rồi đấy. Sau chuyện tối thứ bảy, tôi không dám sang nhà anh nữa. Một phần vì xấu hổ, một phần ức chế vì sự tức giận nhất thời của mình hôm đó. Cả ngày chủ nhật tôi chỉ ở nhà vò đầu bứt tóc suy nghĩ, không hề đi đâu cả, trong khi chủ nhật là ngày mà tôi được chơi bời đập phá thoải mái, phải nói thẳng đó là ngày đẹp nhất trong tuần. Vậy mà tôi đã phung phí nó.

Tôi muốn khóc quá. Nhưng ngẫm lại thì khóc cũng chẳng giải quyết được gì, nó chỉ khiến cho người khác thương cảm mình hơn mà thôi. Lần đầu tiên tôi được đến gần và tiếp chuyện với một người con trai được gọi là "có nhan sắc", vậy mà tôi đã vuột mất cơ hội đó, cơ hội mà tôi chờ đợi suốt 2 năm qua, bây giờ tất cả đã đổ xuống sông xuống biển. Cứ cho là anh vẫn vui vẻ mời tôi ăn bánh sau khi lau dọn xong bãi chiến trường tôi đã gây ra đi. Đó chỉ là vẻ bề ngoài, chắc gì trong đầu người ta vui vẻ như vậy? Nếu là tôi thì cũng như thế thôi, chẳng lẽ đuổi khách mới lần đầu tiên gặp mặt đi chắc? Làm vậy thì còn ai dám đến nhà mình nữa! Đó chính là lý do vì sao tôi phải suy nghĩ quá nhiều như thế. Cho dù trầm tính nhưng anh cũng là một con người, cũng có những xúc cảm, sức chịu đựng như bao người khác chứ đâu phải cái máy?

- Minh Anh!

-...

- Hoàng Minh Anh!

-...

Rầm...

- Hoàng Minh Anh!

Tôi giật mình quay sang bên cạnh, Thảo My đang nhìn tôi với ánh mắt hết sức tức giận, cái mặt nó đanh lại, tay phải vò nát tờ giấy trắng, tay trái nắm hờ như kiểu chực đấm tôi vậy, trông nó thật đáng sợ... Nói vậy thôi chứ nó sẽ không đánh tôi đâu, tôi đảm bảo đấy. Nó là người tốt, không bao giờ có chuyện bạo lực với bạn bè đâu, nhất là với tôi. Nó chỉ đánh những tên nào nó ghét mà cứ bám riết lấy nó thôi, bởi nó thuộc dạng xinh xắn mà.

- Cái gì? Mày không thấy tao đang bận à?

- Mày có biết hôm nay mày trực nhật không? Không lo lên xóa bảng đi còn ngồi đây đần mặt ra nữa!

- Mày bảo Thảo làm hộ tao! Tao mệt quá!

- Mày sao vậy? Từ nãy đến giờ cứ như con điên ý! Có chuyện gì à?

- Tao không muốn nói đâu! Mày đi ra chỗ khác đi! Bảo Thảo sang tháng sau tao trực nhật bù cho!

- Kể đi xem nào! Đứa nào bắt nạt mày? Nói đi để tao xử lý!

- Không ai bắt nạt tao cả! Chỉ là...

- Chỉ là gì? Sao mày cứ vòng vo thế? Nói đi xem nào!

- Tao đã gặp anh Phong!

- Cái... cái gì???

Mặt My bỗng ngạc nhiên tột độ. Nó cứ há mồm lên nhìn tôi một lúc, sau đó quay xuống, lay lay cái Trang ngồi sau tôi rồi nói như một đứa bị mộng du.

- Trang ơi! Đây là lớp mình đúng không?

Trang nhìn nó với ánh mắt khó hiểu, sau đó Trang đưa tay lên sờ vào trán nó, lắc đầu:

- Con này ốm rồi!

Nó hất nhẹ tay Trang ra, bĩu môi:

- Tao vẫn khỏe!

Rồi nó quay sang tôi:

- Mày ơi! Tao đang mơ mày ạ!

Lần này đến lượt tôi sờ lên trán nó.

- Mày ốm thật rồi!

Nó bỗng cười sằng sặc, ôm chầm lấy tôi, hét lên:

- Ôi con bạn thân nhất thế gian của tôi! Cuối cùng mày cũng được gặp anh ấy rồi! 2 năm chờ đợi quả không uổng! Tao yêu mày lắm Minh Anh ơi!

Phải rồi, gặp được thần tượng của mình sau bao nhiêu thời gian chờ đợi cũng đáng vui đấy chứ. Nhưng tôi chẳng thấy vui chút nào cả mà ngược lại là đằng khác. Gây ra cho người ta như thế thì cười sao nổi? My không biết điều đó, nó mừng cho tôi khi được gặp anh cũng phải thôi.

Tôi thở dài thườn thượt, mặt quay sang chỗ khác, tay chống cằm suy nghĩ. My buông tôi ra, nó nhìn chằm chằm vào tôi, thắc mắc:

- Mày sao vậy? Gặp được thì mày phải vui chứ? Sao cứ buồn hoài vậy? Nhìn bộ dạng mày bi thảm quá Minh Anh à!

Tôi cúi gằm mặt xuống, cố tình để tóc che hết cả khuôn mặt mình đi, tôi xấu hổ chẳng dám nhìn nữa. My khoác tay lên vai tôi, tay kia vén tóc qua mang tai, nó cúi xuống nhìn tôi.

- Mày sao vậy? Cứ nói đi Minh Anh!

Tôi quay sang nhìn nó, cười mỉm thầm cảm ơn sự quan tâm của đứa bạn tôi yêu quý nhất. Tôi gật đầu, từ từ kể tất cả mọi chuyện...

...

Nghe xong câu chuyện, My chỉ im lặng nhìn tôi, chẳng phản bác cũng chẳng "tung hoa" chúc mừng. Tôi bắt đầu thấy sợ, nó chưa bao giờ như thế này. Trước đây mỗi khi nghe tôi kể chuyện nó đều cười rồi nói, đôi khi còn lỡ miệng nói tục vài câu nhưng không đến nỗi quá khó nghe. Mọi tính cách của nó tôi đều biết hết. Chúng tôi rất hợp tính nhau, thế nên mới trở thành bạn thân nhất của nhau.

My nhắm mắt lại, suy nghĩ một lúc, nó bỗng giơ tay lên, trầm giọng:

- Bây giờ thế này... Tao đã có giải pháp cho chuyện của mày!

Tôi như bắt được vàng sau khi nghe câu nói đó. Không gì diễn tả nổi cảm xúc của tôi lúc này. Tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh mình bỗng nhiên tràn trề sức sống một cách lạ thường. Tôi hớn hở nhìn nó.

- Nói đi, nói đi!- Tôi giục.

- Chủ nhật tuần này liệu anh ấy có nhà không?

- Tao không biết! Thế nên 2 năm trôi qua rồi mà đến tận bây giờ tao mới được gặp anh ấy! Mày cũng biết rồi còn gì!

- Nếu có thì mày hãy đến thẳng nhà anh ấy, nói chuyện và hỏi han bình thường. Bởi vì tao không nghĩ anh ấy là loại người chấp vặt đâu! Thế nên việc giận dỗi ghét bỏ mày sẽ khó xảy ra! Mày không phải lo! Cứ đến đấy với vai trò là người hàng xóm cho tao! Đừng có suy nghĩ gì cả! Kể cả anh ấy có ghét mày thì mày cứ sang đi, cố gắng thân thiện thì người ta mới yêu quý hiểu chưa? Càng né tránh thì khoảng cách giữa mày và anh ấy càng xa hơn đấy! Lúc đấy thì đừng có mà khóc lóc hay buồn bã trước mặt tao rõ chưa?

- Ý mày là... tao sẽ chủ động sang nhà anh ấy?

- Chứ còn gì nữa! Nói thế mà còn không hiểu à? Khi nào anh ấy ở nhà thì mày cứ sang cho tao! Muốn người ta để ý thì phải mặt dày vào!

- Mày điên à? Mày muốn tao bị ghét à?

- Ơ kìa con này! Mày không biết động não à? Những lúc anh ấy rảnh ý, mày sang bắt chuyện tươi cười chút, đừng có xin lỗi hay nhắc lại chuyện hôm đó nữa hiểu không?

- À ờ nghe thế còn có lý! Tao hiểu rồi!

- Đấy! Chỉ cần mày chuyên nghiệp một chút!

- Được! Nếu chủ nhật này anh ấy có ở nhà, tao sẽ sang!

- Đúng! Phải quyết tâm như thế mới đúng là Hoàng Minh Anh chứ! Được rồi! Mày cố lên! Tao luôn luôn cổ vũ cho mày!

- Được!

Tôi đứng phắt dậy, đường hoàng bước ra ngoài cửa lớp, thắng tiến đi đến... nhà vệ sinh. Tôi cần chỉnh sửa lại bản thân chút, không thể để chỉ vì một vụ cỏn con mà phải làm khổ mình được. Tôi chải tóc, buộc gọn lên, chỉnh trang lại quần áo, hất nước vào mặt cho tỉnh táo, khuôn mặt lại trở nên tươi cười như mọi ngày. Tôi đã quay trở lại hình tượng của Hoàng Minh Anh... Tôi sẽ cố gắng không để mình phải như thế này một lần nữa. Càng làm vậy càng chứng tỏ sự thất bại của chính mình.


2 tuần sau...

Reng reng...

- Các em về nhà nhớ làm bài tập đầy đủ! Thứ 2 cô sẽ kiểm tra! Cả lớp giải tán!

Tiếng của cô giáo vừa dứt, lớp tôi nhao nhao chạy ra ngoài cửa. Bây giờ đã là 12 giờ trưa, đứa nào cũng đói meo, bao tử trống rỗng cứ kêu gào thật đáng thương. Thế nên còn chút sức lực thì phóng thật nhanh về nhà để ăn trưa kẻo ngất giữa đường thì khổ.

Tôi vốn béo vì ăn nhiều. Thế nên mỗi khi đi học phải bỏ sẵn một hộp sữa hoặc một cái bánh ngọt vào cặp đề phòng đói. Đi học 5 tiết lận, phải bồi bổ mới có sức để học chứ. Người ta thường nói "Có thực mới vực được đạo" mà. Bởi vậy khi cả lớp đã về hết, tôi vẫn bình thản bỏ sách vở vào cặp, tắt điện, đóng cửa cẩn thận rồi mới ra về.

- Òa!

- Ôi giật cả mình! Mày muốn tao bị bệnh tim à?

- Thôi đê! Mày xem phim ma nhiều rồi! Gặp nhiều cảnh giật mình rồi còn gì? Tao dọa trẻ con thế này cũng sợ!

Tôi ngớ người. Quên mất là mỗi khi xem phim ma đều tắt hết tiếng đi, không giật mình là phải. Nhưng chuyện đó tôi chưa nói với ai bao giờ, kể cả Thảo My. Ngày nào đi học tôi cũng khoe với cả lớp là tôi xem phim ma tài lắm, không sợ cũng chẳng giật mình. Đứa nào cũng hâm mộ tôi, bọn con trai cũng không phải ngoại lệ. Có đứa còn gọi tôi là "Con người không có cảm xúc", vừa ăn vừa xem được những phim mổ bụng này nọ thì cũng tài thật đấy. Tôi sung sướng lắm, vậy nên cái chuyện tắt tiếng tôi giữ bí mật hết. Nếu chuyện này bị lộ tẩy thì hình tượng Hoàng Minh Anh sẽ trở thảnh thảm họa.

- À... Xem phim ma thì có liên quan gì đâu? Trong phim khác mà ngoài đời khác hiểu không?- Tôi vênh mặt lên cãi.

- Ừ rồi thì không giống! Tao chỉ nói thế thôi mà! Sao mày phản ứng dữ vậy?

Nó lại khoác vai tôi, cười nhăn răng:

- Hôm nay là thứ bảy đấy! Mày có định tiếp tục không?

- Tao cũng không biết nữa! Đã hai tuần rồi mà anh ấy không có ở nhà! Tao nghĩ hôm nay và ngày mai vẫn thế thôi! Có phải lúc nào anh ấy cũng được về nhà như bọn mình đâu?

- Con điên! Ý mày là người ta phải sống luôn trong bệnh viện hả? Sao đần thế? Không hôm nay thì ngày mai! Tao dám chắc là anh ấy sẽ phải về nhà, mày cứ rình cho tao!

- Nghe ghê quá mày! Như kiểu tao đang theo dõi anh ấy vậy!

- Tùy mày thôi! Tao chỉ bày cách cho mày, còn lại mày phải tự lo chứ! Thế nhé! Tao về đây! Bái bai!

Nó đẩy nhẹ tôi ra, lao thật nhanh ra ngoài cổng trường. Trước khi ra nàng còn quay lại, cười thật tươi, miệng mấp máy "Cố lên".

Tôi cười, đúng là con bạn vừa tốt bụng vừa dở hơi. Nếu không có nó thì trong suốt 2 tuần qua tôi đã trở thành một người với dáng vẻ đáng thương rồi. Công nhận tôi thật may mắn khi có được đứa bạn thân tốt như nó.


Như mọi ngày, tôi ngồi trong phòng xem phim ma, đôi khi lướt mạng xã hội xem xét tình hình, không thì chơi vài game bạo lực giải trí. Tay trái chống cằm, tay phải di chuột, khuôn mặt đần độn nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, chân bắt chéo hoặc đôi khi vắt hẳn lên bàn cho đỡ mệt, người thì nghiêng hẳn sang bên phải... đó là "style" ngồi máy tính của tôi.

Tìm mãi mà chẳng thấy phim nào hay cả, tôi buồn quá. Thôi thì đứng dậy vươn vai, chạy xuống tầng xem có gì ăn thì lót dạ chút. Bố thì đi làm, mẹ thì đi chợ, Hemi đang say giấc dưới tầng, chỉ còn mỗi mình tôi bơ vơ trong phòng với cái máy tính và bên cạnh là chồng sách vở dày cộp, nhìn đã thấy ngán rồi.

Tôi đứng dậy, vươn vai, bẻ tay bẻ chân răng rắc cho đỡ mỏi. Tôi đến bên cửa sổ, mở cái rèm cửa ra cho thoáng phòng một chút. Khi cái rèm Doremon quen thuộc vừa được mở ra, tầm nhìn đầu tiên của tôi chính là căn phòng đối diện quen thuộc ấy. Và... chẳng có ai ở đó cả...

"Haiz... Chẳng lẽ mình lại phải tiếp tục chờ nữa ư? Chờ đến bao giờ?"

Tôi nhìn xuống để ngóng bố mẹ thì bỗng một thứ đã khiến tôi trở nên hạnh phúc vô cùng. Tôi có nhìn nhầm không? Anh đang ở nhà ư? Kia đúng là... ô tô của anh rồi! Chứng tỏ anh đang ở trong nhà...

Tôi dụi mắt liên tục, sau đó là tự tát mình, nhưng hình ảnh của chiếc ô tô đó vẫn hiện lên trước mắt tôi. Thực sự thì không gì có thể diễn tả được cảm xúc của tôi lúc này. Ông trời đã không phụ lòng tôi rồi. Cánh cửa mang cơ hội của tôi đã được mở ra...

Không chần chừ thêm, tôi mở tủ quần áo, lôi hết tất cả số quần áo mà mình có rồi thử liên tục trước gương. Sau đó, tôi chải đầu, chỉnh sửa tóc tai, thậm chí hóp bụng lại để trông đỡ béo nhưng đó chỉ là giải pháp tạm thời thôi.

"Sẵn sàng rồi! Đi nào! Cơ hội đang chờ mình!"

Tôi hít thở thật mạnh một lúc rồi bắt đầu bước đến căn nhà hàng xóm bên cạnh. Nhưng mới đi được nửa đường, tôi đã muốn từ bỏ. Thực sự thì tôi rất sợ, tôi sợ anh sẽ ghét tôi, tôi sợ anh sẽ đuổi tôi.

"Hoàng Minh Anh! Mày không được từ bỏ! Mày có muốn mất anh Phong không?"

"Đương nhiên là không rồi! Tôi đã chờ đợi suốt 2 năm rồi mà!"

"Vậy hãy bước tiếp đi! Đã trót đi rồi thì phải tiếp tục chứ! Quay lại là hèn nhát đấy! Có muốn trở thành kẻ hèn kém trong thiên hạ không?"

"Đương nhiên là không rồi! Hoàng Minh Anh này không phải kẻ hèn kém!"

"Vậy đừng đứng đó để than thở nữa, đi tiếp đi!!!"

Tôi gật đầu, bước tiếp về phía trước. Cửa chính không đóng, việc vào nhà sẽ dễ dàng hơn. Tôi bước vào trong, đập ngay vào mắt là một chiếc vali màu bạc to tướng dựng bên cạnh ghế sofa. Chẳng lẽ... anh định đi đâu đó một thời gian ư? Không! Tôi nhất định sẽ không chùn bước nữa. Linh tính đã mách bảo tôi phải cố lên, không được phép từ bỏ.

Tôi ngồi trên ghế sofa, 2 tay đặt lên đùi, sốt ruột chờ đợi anh. Cửa mở, xe để bên ngoài, vali ở bên cạnh, chắc anh sắp đi đâu thật rồi! Vậy thì bây giờ sẽ là thời điểm duy nhất để tôi làm hòa với anh.

Cạch...

- Mới đi mà đã quên tiền rồi à?

Nghe thấy tiếng nói lạ, tôi liền quay ra đằng sau lưng. Và... tôi chết lặng trong vài giây... Trước mặt tôi là một tên con trai cởi trần, chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm dài trắng ở bên dưới, khắp người ướt sũng, một tay lấy khăn lau tóc...

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...

Cả tôi và tên đó cùng hét, tôi sợ hãi lao ra khỏi nhà anh, mở cửa vào nhà, chạy vụt lên tầng. Tôi nằm lên giường, trùm chăn kín đầu.

"Cái gì vậy? Mình vừa nhìn thấy cái gì vậy? Mình có nhìn nhầm không?"

Tôi cắn móng tay liên tục, người run bần bật, tay túm lấy chăn thật chặt, không dám bước ra khỏi giường.


- Minh Anh! Xuống ăn cơm đi con! Làm gì mà cả ngày cứ ở trên phòng suốt thế?

"Không! Mình không nhìn thấy gì cả! Mình nhìn nhầm rồi!"

"Sao lại nhìn nhầm được? Đó là một tên con trai mà!"

"Không phải! Nhìn nhầm thật mà! Chắc suy nghĩ nhiều quá nên hoa mắt rồi!"

"Phải rồi! Suy nghĩ quá nhiều về chuyện của anh nên mình nhìn nhầm! Nhìn nhầm, nhìn nhầm..."

"Không phải sợ nữa! Mình nhìn nhầm!"

Tôi ngồi dậy, nhìn thẳng vào bức tường xanh trước mặt mình một lúc. Tay đặt lên đùi, trong đầu tự mách bảo không được suy nghĩ linh tinh nữa, khuôn mặt phải thật lạnh lùng. Nói là làm, tôi chải chuốt đầu tóc, chỉnh sửa lại quần áo, rửa mặt cho tỉnh táo rồi xuống phòng ăn. Tôi không thể để bản thân mình trở nên như thế này chỉ vì "không may" nhìn thấy cảnh tượng đó được. Đúng rồi, mình sẽ không quan tâm đến hình ảnh đó nữa...

Bạn đang đọc Anh Hàng Xóm sáng tác bởi kenkenmom
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kenkenmom
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.