Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp gỡ

Tiểu thuyết gốc · 4513 chữ

Hôm nay là thứ 7, trời buổi chiều rất mát, khác hẳn so với những ngày hè nóng nực đến khó thở mà tôi phải trải qua trong suốt mấy tháng qua. Bỗng nhiên tôi lại nổi hứng muốn dắt Hemi đi dạo vì dù sao tôi cũng hơi mệt mỏi, muốn hít thở không khí trong lành một tý, chứ lúc nào cũng kè kè bên máy tính ở nhà thì đầu óc sẽ mụ đi mất.

Khi tôi vừa xuống cầu thang thì Hemi đã ở dưới từ lúc nào. Nó cứ vẫy đuôi liên tiếp, có lẽ nó đã biết trước kế hoạch của tôi nên nôn nóng muốn đi đây mà. Cũng lanh lợi ghê ta!

- Cứ từ từ! Chị phải lên thay quần áo đã! Em định để chị mặc thế này ra ngoài đường à?

Tôi quay đi, đang chuẩn bị bước lên cầu thang thì Hemi nhanh chóng lao tới chặn trước mặt tôi. Nó sủa 1 tiếng rồi chạy vụt ra ngoài cửa.

- Ôi không! Hemi!

Tôi hoảng hốt đuổi theo con chó. Từ trước đến nay nó chỉ ra ngoài đường khi đi cùng tôi thôi, còn lại không bao giờ đi với ai khác, kể cả là bố hay mẹ tôi. Vậy mà hôm nay tại sao nó lại như thế?

"Hay là... Hemi đang bị ai đó dụ dỗ?"

Ngay lập tức ý nghĩ đó đã bị gạt khỏi đầu tôi. Dụ dỗ gì chứ? Hemi thông minh như thế, làm sao có thể dễ dàng bị đánh lừa như vậy được? Tôi chạy ra ngoài sân rồi đến cửa. Khi đang ngó nghiêng xung quanh thì tôi thấy nó đang đứng trước cổng chính của một căn nhà...

- Hemi!

Nó chỉ đứng im ở đó, không dịch đi đâu cả. Tôi từ từ tiến đến gần, phải cẩn thận không thì nó chạy mất.

- Hemi à! Ngoan nào! Sao em lại đứng trước cửa nhà người khác như thế? Bad dog!

Khoảng cách giữa tôi và nó chỉ còn đúng 1m. Khi sắp chạm được vào rồi thì nó lại chạy đi, nhảy qua hàng rào và vào bên trong.

- A! Hemi! Em làm gì vậy? Ra đây mau!

Hemi ngồi trong đó và nhìn ra ngoài. Ôi, nhìn cái ánh mắt đáng ghét của nó kìa, cứ như là đang thách thức tôi vậy.

Gâu gâu...

- Chị đếm đến 3! Nếu em không ra thì chị sẽ vào đó rồi cho em một trận!

- 1...

- 2...

Khuôn mặt "không cảm xúc" của Hemi làm tôi tức giận kinh khủng. Nhưng tôi vẫn tạo cơ hội cho nó bằng cách...

- 2,5...

- 2,75...

- 3!!! Lần này thì em chết chắc rồi!

Tôi bắt chước Hemi trèo qua hàng rào để nhảy vào trong. Nhưng do nó quá cao nên...

Rầm...

- Úi da đau quá!

Cái mông yêu quý của tôi vừa được tiếp đất rất "nhẹ nhàng". Tôi đau đến mức không thể ngồi dậy nổi. Hemi vẫn ngồi đó và nhìn tôi cứ như là đang cười nhạo tôi vậy. Ôi chết mất! Chạy thì đã chậm hơn nó rồi, lại còn vì nó mà cái mông được dịp tím bầm hết lên. Tôi thề, nếu bắt được nó thì nhất định sẽ trừng trị thích đáng. Vì tức giận quá nên tôi vùng ngay dậy mà không biết đau. Có lẽ sự tức giận đã xoa dịu đi cơn đau ê ẩm ấy. Tôi lao đến chỗ Hemi đang ngồi. Tôi đã sãn sàng để tham gia cuộc rượt đuổi có một không hai này. Khi tức giận thì tôi sẽ chạy rất nhanh, kể cả có béo ục ịch như thế này. Vậy nên lúc này Hemi không phải là đối thủ của tôi. Nó chết chắc rồi.

Nhưng khi tôi đi đến, đáng lẽ nó phải chạy đi chứ nhỉ? Đằng này lại cứ ngồi yên đó. Và tôi đã tóm được nó trong tích tắc.

- Bắt được em rồi! Tý nữa về chị sẽ cho em biết tay!

Ồ, lạ chưa kìa! Nó ngoan ngoãn nghe lời tôi mà không chút chống cự hay gầm gừ. Không biết anh chàng này đang có âm mưu gì đây? Hoặc có thể là nó cảm thấy có lỗi nên mới như thế.

Gâu gâu...

"Thôi chết rồi! Bây giờ về kiểu gì đây? Mà đây là..."

Tôi ngó nghiêng xung quanh căn nhà mà tôi đang ở trong. Tôi há hốc mồm, tay run run chạm vào Hemi. Đây chẳng phải là... nhà của...

Đúng rồi! Không hề sai. Chẳng lẽ nãy giờ do mải mê đuổi theo Hemi nên tôi không để ý gì đến xung quanh sao? Ôi không, tại sao mình có thể ghê gớm đến mức này chứ? Lại còn mặc quần sooc ngắn và áo phông Doaremon trong khi béo như thế này nữa. Trông tôi có khác gì con heo của thời hiện đại không? Mà thôi không suy nghĩ vẩn vơ nữa, điều quan trọng nhất bây giờ là phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Tôi nhìn xung quanh, mong rằng sẽ tìm được chỗ nào đó để thoát ra. Nhưng không, ông trời không thương tôi rồi. Chẳng có một ngóc ngách nào cả. Song sắt cao mà trơn, không thể trèo được nữa. Cửa chính thì phải cao gấp 2 lần chiều cao của tôi, hơn nữa nó lại đang bị khóa thì càng không thể.

"Làm thế nào bây giờ? Ôi tại sao vào thì dễ mà ra thì lại khó khăn thế này?"

Bây giờ chẳng khác gì bị rơi vào bước đường cùng. Tôi lia ánh mắt sắc lẹm về phía Hemi "vô tội". Tôi đang chuẩn bị trút giận lên nó đây. Hemi cụp tai xuống, mở to đôi mắt tròn xoe tỏ vẻ đáng thương. Chết tiệt! Tôi lại mủi lòng trước nó rồi. Đáng ghét quá! Cứ hễ sai mà bị tôi mắng là y như rằng nó lại giở trò này với tôi. Và kết quả là từ bé đến giờ thì nó chưa bao giờ bị ai mắng mỏ cả.

Gâu gâu...

- Suỵt! Im nào! Người ta nghe thấy bây giờ!

- À mà không! Anh ấy làm gì có ở nhà? Nghe thấy gì chứ? Mình đúng là ngu thật!

Tôi tự đập vào trán vài cái để đánh thức cái đầu đần độn của mình.

Gâu gâu...

- Em cứ sủa thoải mái đi! Định lừa chị rồi chạy chứ gì? Đừng hòng! Em không trốn tội được đâu!

Lừa được Hoàng Minh Anh này không dễ tý nào đâu nha!

Gâu gâu...

Hemi cứ nhìn ra sau lưng tôi rồi sủa liên hồi khiến tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Đằng sau tôi có ma hay sao? Tôi đã từng đọc trên mạng một mẩu chuyện nhỏ có thật nói về việc chó và mèo có thể nhìn thấy ma. Nếu như nó cứ nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó rồi kêu liên tiếp thì có nghĩa là... chỗ đó có ma... Vậy nên lúc này cũng không phải là ngoại lệ. Tôi nhắm tịt mắt lại, trấn an bản thân.

"Không sao không sao... Có Hemi ở đây rồi! Mình không sợ... Hemi sẽ bảo vệ mình! Hơn nữa đang ban ngày ban mặt, ma quỷ gì chứ!"

- Em tìm ai sao?

"Ơ!"

Người tôi bỗng cứng đờ lại, đôi mắt nhìn thẳng vào Hemi. Khi giọng nói đằng sau tôi được phát ra thì cũng là lúc nó không sủa nữa. Tôi run bần bật, cái miệng thường ngày được cho là nói lắm cũng ngừng luôn, cứ như là có cái gì đó đang chặn cổ họng tôi vậy. Tôi từ từ quay người lại, ngẩng đầu lên. Phải nói thật là suýt nữa tôi bị ngã xuống đất, đôi mắt tôi mở to hết cỡ, cái miệng há cũng to không kém, tay chân không thể cử động nổi, trái tim như ngừng đập.

Là... là anh... Chính là anh... Người con trai mà tôi phải mất ăn mất ngủ, người con trai mà tôi mong chờ hàng ngày hàng đêm, người con trai khiến tôi suy sụp mỗi khi nghĩ đến. Bây giờ... bây giờ... người con trai ấy... đang đứng trước mặt tôi ư? Tôi có nhìn nhầm không? Ai đó hãy tát mạnh vào mặt tôi đi, không thì đổ nước lên người tôi cũng được. Xin Chúa hãy nói với con rằng đây không phải là một giấc mơ. Con cầu xin Người...

Không! Đây không phải là một giấc mơ, nó là thật. Đúng là anh rồi, một Trần Duy Phong bằng xương bằng thịt, khuôn mặt vô cảm, dáng vẻ lạnh lẽo mà trước đây tôi hay nhìn trộm ở cửa sổ phòng mình. Nhưng đó chỉ là cái nhìn từ xa, một cái nhìn không rõ ràng...

Tôi cứ đứng thừ ra đó nhìn anh. Anh đẹp trai quá, đẹp hơn cả chú rể trong giấc mơ của tôi. Mái tóc ngắn màu hạt dẻ, cặp kính vuông màu đen càng làm nổi bật sự tri thức của anh, sống mũi cao, thẳng tắp, đôi môi mỏng luôn cong xuống một cách kì lạ, làn da trắng không tì vết. Trước đây tôi là một con bé nghiện phim Hàn Quốc, nói đúng hơn là nghiện những diễn viên nam trong phim. Bởi các anh ấy đẹp như thiên thần vậy. Một ngày tôi mà không được nhìn họ thì chắc sẽ phát điên lên mất, may là bây giờ đỡ rồi đấy. Nhưng có hâm mộ thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng bao giờ được gặp họ. Và cuối cùng, vào ngày hôm nay, tôi đã được gặp họ thông qua khuôn mặt và vóc dáng của anh rồi. Anh cũng tương tự như họ, chẳng khác chút nào. Đúng là chẳng còn lời nào để nói vào lúc này nữa. Tôi tự cười thầm trong lòng, niềm sung sướng đã được lột tả hết.

- Này cô bé!

Tôi bừng tỉnh, hình ảnh mấy anh Hàn Quốc ngay lập tức tan biến khỏi tâm trí. Anh vẫn nhìn tôi như vậy, chẳng có chút cảm xúc nào. Tuy thế nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh hết cả sống lưng khi lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt này. Phải nhanh tay nhanh chân kẻo anh lại tưởng mình là ăn trộm thì chết. Dù sao lần đầu tiên tiếp xúc với anh cần phải cẩn thận. Tôi vội quay người lại, ôm lấy Hemi rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, cười trừ.

- Em xin lỗi! Con chó nhà em nó đi chơi lâu quá mà không về. Em chạy đi tìm thì nó đang ở trong này nên... em vào đây để bắt nó ạ!

Ôi, mình thông minh thật đấy. Đúng là chẳng ai có thể nói dối, cãi lý và biện hộ giỏi bằng mình. Nhưng không hiểu sao người tôi cứ nóng bừng lên khi đứng đối diện với anh. Có lẽ là do tôi quá xấu hổ hoặc do một nguyên nhân vớ vẩn nào đó. Sau khi nghe tôi nói, anh chỉ nhìn tôi một lúc rồi lại chuyển ánh mắt sang Hemi. Anh cúi xuống, đưa tay vuốt nhẹ bộ lông đen xù của nó. Lần này thì khoảng cách của tôi và anh còn gần hơn lúc trước bởi Hemi cứ lùi ra đằng sau khiến anh cũng theo đà tiến về phía tôi.

"Ơ! Hemi! Em làm gì vậy?"

Khoảng cách càng lúc càng gần, mà chân tôi thì cứ như không cử động được vậy, muốn lùi ra phía sau cũng không được. Dưới đất cứ như là có ma quỷ giữ chân tôi ý. Tôi từ từ nhắm mắt lại, ti hí một chút để xem xét tình hình. Quả thật là Hemi lùi ghê quá, chỉ còn một chút nữa thôi thì anh sẽ...

Anh lại nhìn tôi, mỉm cười ẩn ý rồi đứng dậy. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại cảm thấy hụt hẫng vô cùng.

- Giống Husky này rất hiếm! Nó tên gì vậy?

Tôi nhìn anh, lắp bắp.

- He... he... mi ạ!

- Hemi? Nó có ý nghĩa gì?

Tôi ngơ ngác nhìn anh. Ý nghĩa là sao? Đặt tên cho vật nuôi mà cũng phải có ý nghĩa nữa ư? Thực ra hồi mới nuôi Hemi tôi cũng chẳng biết đặt tên cho nó là gì, tìm bừa trên mạng thì ra một hàng dài tên luôn. Mà tôi lại ghét kiểu đụng hàng lắm, có trên mạng chứng tỏ đã có người này người kia đặt rồi. Thế là tôi ghép hết tên nọ với tên kia cho nó đỡ trùng. Nhưng ai ngờ càng ghép bao nhiêu thì càng dễ bị trùng bấy nhiêu bởi nó cũng khá hay và còn dễ nhớ nữa. Suốt mấy tuần trôi qua rồi mà tôi vẫn chưa nghĩ được cái tên gì cho nó, mỗi khi gọi nó cứ phải tặc lưỡi đến đau cả miệng. Cho đến một ngày, khi tôi đi ăn với mấy đứa bạn hồi cấp 2 thì quán ăn đó có chiếu một bộ phim, cô diễn viên chính nuôi một chú chó Chihuahua rất đáng yêu, tên nó là Heli. Thế là tôi lấy luôn cái tên đó, thay mỗi chữ "l" thành "m", thế là thành một cái tên khá hoàn hảo. Vậy là cái tên Hemi được sinh ra từ đó, hay mà đặc biệt, khó có thể bị bắt chước...

- Em... không biết ạ!

- Không biết?- Anh ngạc nhiên nhìn tôi.

- Vâng! Tại em chẳng nghĩ được cái tên nào hay nên...

- Không sao! Cái tên Hemi cũng rất hay!

Cái... cái gì? Tôi có nghe nhầm không? Anh ấy vừa khen cái tên Hemi hay sao? Ôi hạnh phúc quá! Tôi muốn hét lên thật to để thỏa mãn sự hạnh phúc này.

- Nhà em ở đâu mà con chó lại chạy sang tận đây?

- Nhà em... ở... kia ạ!

Tôi chỉ tay về phía căn nhà của mình. Lần này anh còn ngạc nhiên hơn nữa.

- Ngay cạnh nhà anh sao?

Tôi gật đầu thay cho câu trả lời của mình.

- Vậy thì chúng ta là hàng xóm của nhau rồi! Anh là Trần Duy Phong!

Trần Duy Phong thì tôi biết từ đời nảo đời nào rồi. Hồi anh mới chuyển sang sống ở đây thì tôi đã điều tra ngay lập tức về anh rồi. Chỉ cần vài ba ngày thôi, mọi thứ về hàng xóm mới như tên tuổi, nghề nghiệp, gia đình... tôi biết hết, không bỏ sót một chi tiết nào luôn. Tại tôi có khá nhiều tai mắt xung quanh, chỉ cần búng tay một phát là tất cả sẽ vào tầm kiểm soát của tôi ngay.

Anh giơ tay ra trước mặt tôi, mỉm cười. Vì mải ngắm nụ cười ấy quá nên tôi cứ đơ người ra, chẳng còn biết trời đất là gì nữa. Bây giờ kể cả có hét to vào tai thì tôi cũng chẳng biết đâu.

- Này cô bé!

Tôi sực tỉnh, mắt đăm đăm nhìn vào bàn tay to lớn đang giơ lên trước mặt mình.

- Dạ?

- Em không định giới thiệu bản thân với anh sao? Anh mỏi tay rồi!

Tôi đỏ mặt giơ tay lên và nắm lấy tay anh. Bỗng một cảm giác lạ lẫm xâm chiếm lấy tôi. Tôi có nhìn nhầm không? Tôi vừa chạm vào tay anh đó ư? Ôi mẹ ơi, con sắp ngất rồi đây!

- Em là... Hoàng Minh Anh!

- Em vào nhà đi! Anh cũng phải thân thiện với hàng xóm một chút chứ nhỉ?

- Ơ...

- Vào nhà anh chút đã rồi hãy về!

"Có nên không? Nên không? Mà đúng rồi! Có phải lúc nào anh ấy cũng ở nhà đâu? Phải tranh thủ... Đúng vậy! Phải phản công!"

- Vâng ạ!

Tôi đi theo anh vào nhà. Từng hành động của anh lọt vào mắt đều làm tôi mê mẩn. Điên mất thôi, vì trai mà phải như thế này đây!

Anh mỉm cười nhìn tôi. Lại một lần nữa tôi bị hớp hồn nặng.

- Em uống gì?

Nhìn nụ cười của anh, tôi lại liên tưởng đến những câu chuyện cổ tích mà hồi nhỏ mình thường đọc. Một chàng hoàng tử đẹp trai đứng trước mặt, cười rất tươi, tay cầm nhẫn kim cương giơ lên như một lời đề nghị quyết định cả cuộc đời của anh ấy và cô gái: "Hãy lấy anh nhé!" Ôi cảnh đó mới đẹp làm sao! Ước mơ viển vông từ hồi lớp một đến tận bây giờ luôn. Nói chung là tôi sẽ không ngừng ao ước hão huyền cho đến khi nó trở thành sự thật.

- Này! Minh Anh!

Tiếng nói của anh vừa dứt thì cũng là lúc chàng hoàng tử đẹp trai kia biến mất. Trước mặt tôi không còn là tòa lâu đài nguy nga tráng lệ màu xanh nước biển mà tôi hằng ao ước nữa, thay vào đó là khuôn mặt đầy lo lắng của anh. Tôi đỏ mặt, lùi ra đằng sau vì khoảng cách giữa tôi và anh... hơi gần. Anh nghiêng người, khoanh tay trước ngực nhìn tôi.

- Em có sao không? Nãy giờ cứ như người mất hồn vậy!

- Ơ... Dạ...

Cũng vì anh mà tôi mới như thế đấy! Nếu anh không đẹp trai thì mọi chuyện đã êm đẹp rồi!

- Em uống gì không?

- Dạ không!

- Đừng khách sáo! Anh lấy nước hoa quả cho em nhé? Uống cái đó rất tốt cho da đấy!

- Vâng! Thế cũng được!

Ôi cái giọng của mình nghe giả tạo quá! Thật là đáng ghét! Sao đứng trước mặt trai đẹp thì mình cứ như thế nhỉ?

Tôi nhìn lên những bức tường trắng ở phòng khách, từ lúc mới vào đến giờ tôi chỉ thấy tranh ảnh của những vị bác sĩ, nhà khoa học nổi tiếng hàng đầu thế giới. Chẳng lẽ đó là thần tượng của anh sao?

- Em cũng biết họ à?

Tôi giật bắn mình, anh đã ở đằng sau tôi từ lúc nào. Trên tay anh là cốc nước ép táo với vài viên đá lạnh.

- Dạ không! Tại em thấy anh treo nhiều nên...

Tôi gãi đầu gãi tai, ngượng ngùng nhìn anh. Anh chỉ cười, cúi xuống cẩn thận đặt cốc nước lên bàn.

- Nhiều phát minh và các phương thuốc của họ làm cho cả thế giới phải khâm phục. Anh phải học hỏi họ nhiều!

- Vậy nên anh mới treo ảnh họ ở phòng khách?

- Nhìn thấy họ thì mình sẽ có động lực để vươn lên mà!

Tôi há hốc mồm nhìn anh. Tại sao đẹp trai, tài giỏi mà lại chế ra những thể loại khác người thế này? Nhìn những bức ảnh này thì sẽ vươn lên sao? Có hâm quá không vậy?

- Vâng!

- Em đang học trường gì vậy?

- Edison ạ!

- Edison? Đó là trường cũ của anh đấy! Trùng hợp nhỉ?

- Vậy ạ?

- Ừ! Cũng đã 8 năm rồi chưa về trường, không biết nó thay đổi như thế nào nhỉ?

"Cái gì? 8 năm? Vậy có nghĩa là... anh ấy... 26 tuổi rồi sao?"

Tôi bối rối:

- Ơ... 8 năm thì chắc nó cũng thay đổi nhiều ạ! Tại... em không biết 8 năm trước nó như thế nào!

Ở đây ngột ngạt quá, không khí xung quanh cứ nóng bừng lên. Không biết là do tôi tưởng tượng ra hay do thời tiết mùa hè này nữa.

"Ôi nóng quá! Hôm nay dự báo thời tiết bao nhiêu độ thế nhỉ?"

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh. Trông anh vẫn bình thường, chẳng có vẻ gì gọi là khó chịu bởi cái nóng cả.

- Em sao vậy?

- Dạ?

Ôi! Người tôi lại nóng lên rồi. Chẳng lẽ là do... tiếp xúc với anh ư? Trời ơi, lại còn đến mức đó nữa, điên mất! Có lẽ tôi phải về sớm thôi, nếu không mình sẽ tan thành khói mất. Tôi thấy bản thân mình cũng buồn cười thật đấy!

- Thôi cũng muộn rồi! Em xin phép về ạ!

"Không không! Mình đang nói gì thế này? Mình đã mong chờ từng giây từng phút để có ngày hôm nay cơ mà. Tại sao đến khi đạt được rồi thì mình lại bỏ về? Quyết tâm chủ động tấn công trước của mình đâu rồi? Hôm nay mình ăn phải cái gì sao?"

- Về ư? Còn sớm mà! Em về làm việc nhà à?

- Có! À không... À có ạ!

"Mình lại nói gì thế này? Trời ơi ai cứu tôi với! Thảo My ơi, bố ơi, mẹ ơi, Hemi ơi cứu chị..."

Gâu gâu...

Vừa nghĩ đến thì ngay lập tức nó xuất hiện trước mặt tôi, gầm gừ như kiểu chặn không cho tôi bước ra khỏi đây vậy. Nó sao thế nhỉ? Nãy giờ chẳng thấy tăm hơi đâu... Tự nhiên bây giờ bảo đi về cái là xuất hiện đùng đùng ngay trước mặt mình. Không lẽ chàng lại có ý định phản chủ ư?

- Hemi! Em sao vậy?

Gâu gâu...

- Anh nghĩ nó không muốn về đâu!

- Không phải đâu ạ! Nó sủa thế vì muốn về đấy! Hemi không quen ở nhà người lạ mà! Anh không nuôi chó nên không biết rồi!

- Ừ! Đúng là anh chưa từng nuôi chó. Nhưng em nhìn mà xem, nó chỉ đứng chắn trước mặt em rồi sủa. Còn nếu nó chạy ra ngoài cào cửa, sủa liên tục thì lại là chuyện khác!

Tôi há hốc mồm ngạc nhiên. Trời ơi, chưa từng nuôi chó mà sao biết ghê vậy? Tôi còn chẳng biết những cái đó cơ. Chẳng qua là tôi nuôi Hemi từ hồi học cấp 2 nên hiểu về nó khá nhiều. Đấy là một mình nó thôi, chứ còn những chú chó khác thì tôi chịu, biết làm sao được chứ?

- Bạn thân anh là bác sĩ thú y. Vậy nên anh cũng biết chút ít!

À... Hóa ra là bạn thân của bác sĩ thú y. Thảo nào anh mới biết như thế. Mà tại sao làm bác sĩ lại ghê gớm thế nhỉ? Cái gì cũng biết. Cứ theo đà này thì tôi sẽ không bao giờ nói dối được anh mất. Những con người hiểu biết sâu rộng thật là nguy hiểm...

- Em cứ ở lại một tý nữa đi! Hemi chưa muốn về đâu!

Ở lại thì biết làm gì cơ chứ? Nhà anh thì toàn sách truyện dày cộp về y học, có đọc cũng chẳng hiểu gì, truyện tranh thì càng không có. Tivi giờ này toàn chiếu phim chán chết, phim ma thì phải tối hoặc đêm mới có. Trời ơi chán quá! Tôi mà sống ở đây chắc tự tử luôn quá...

- Làm bác sĩ... có khó không ạ?

- Cũng bình thường! Nếu em thành thạo, được luyện tập và thí nghiệm nhiều thì sẽ cảm thấy dễ dàng hơn!

Thấy tôi đang đăm chiêu suy nghĩ, anh tiếp:

- Em định theo ngành y sao?

- Ơ không ạ! Em chỉ hỏi vậy thôi!

Gì mà theo ngành y chứ? Học dốt như tôi thì có đến kiếp sau cũng chẳng bao giờ đỗ nổi vào Đại học Y khi điểm Toán, Lý, Hóa, Sinh chỉ lẹt đẹt 6 7 phẩy. Nói thật chứ 7 phẩy thôi là tôi cao tay lẳm rồi đấy, lên 8 chắc nhà tôi mở tiệc quá. Mà ngẫm lại thì anh giỏi thật đấy. Trường Y điểm cao ngất ngưởng như thế mà anh thi ngon lành, lại còn làm bác sĩ trưởng khoa của bệnh viện lớn nhất Hà Nội nữa chứ. Không biết ngày xưa anh ấy học thế nào mà bây giờ lại ghê gớm đến vậy. Có khi tôi phải gọi là sư phụ mất thôi.

"Cause I don't wanna lose you now

I'm lookin' right at the other half of me

The biggest scene is set in my heart

There's a space, but now you're home

Show me how to fight for now

And I'll tell you, baby, it was easy

Comin' back into you once I figured it out

You were right here all along..."

- Alô mẹ ạ!

- Thôi chết rồi! Con chưa nấu cơm!

- Con đang ở nhà... nhà... hàng xóm ạ!

- Vâng! Con về ngay đây!

Tôi cúp máy, thầm cảm ơn người mẹ yêu quý nhất thế gian. Mẹ luôn là vị cứu tinh của tôi. Tôi yêu mẹ lắm lắm... Gọi điện thật đúng lúc... Tôi quay sang dò xét thái độ của anh. Anh không nói gì, chỉ ngồi im lặng đọc sách, tay cầm ly cà phê đen, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm.

- Anh Phong à!

-...

- Anh Phong!!!

Anh ngẩng mặt lên nhìn tôi, từ từ đặt ly cà phê lên bàn, gấp mép quyển sách lại để đánh dấu số trang rồi gập nó vào, để bên cạnh.

- Em xin phép về ạ! Mẹ em gọi rồi!

- Ừ! Vậy em về đi! Mai lại đến nhé! Chủ nhật chắc em không phải đi học thêm ở đâu đúng không?

- À... Vâng! Thôi... em về đây ạ! Chào anh nha!

- Ừ! Để anh mở cửa cho!

- Ơ không cần đâu ạ! Em... em tự về được mà! Hemi, đi nào!

- Vậy... tùy em!

Tôi vội bước ra ngoài cửa để tránh ánh mắt của anh. Và đương nhiên Hemi cũng phải đi cùng tôi cho dù nó còn lưu luyến anh lắm.

Cạch... Két...

Cánh cổng sắt lớn được mở ra. Nhìn là biết nó đã được gìn giữ trong khoảng thời gian khá dài. Tuy đã cổ nhưng nó luôn được lau chùi rất cẩn thận nên nhìn như vừa mới mua vậy. Chả lẽ con người bận rộn như anh mà cũng có thời gian chăm chút cho những thứ nhỏ nhặt này ư? Anh quả thật rất bí ẩn đấy! Một con người lạ kì... Tôi thích thú sờ tay lên cánh cổng, miệng mỉm cười và trong đầu chuẩn bị mọc ra những suy nghĩ vớ vẩn.

Gâu gâu...

Tiếng sủa của Hemi đưa tôi về thực tại. Lúc này tôi mới sực nhớ ra là phải về nhà nấu nướng bữa tối giúp mẹ. Bảo là về gấp mà cũng chẳng thèm về, tự dưng vô duyên vô cớ đứng trước cửa nhà người ta sờ soạn cánh cổng rồi cười cười một mình như đứa bị tự kỉ. Hỏi xem trên đời này có ai như tôi không chứ?

Tôi ngó vào bên trong, cũng may là anh không ở đó để nhìn tôi với bộ dạng thảm hại này. Nếu không thì tôi sẽ phải đào cái lỗ nào đấy để chui vào mất, xấu hổ chết đi được! Thôi, không thể ở đây thêm được nữa... Thế là tôi chạy thật nhanh về nhà, con Hemi cũng đuổi theo, vừa chạy vừa sủa liên tục...

Bạn đang đọc Anh Hàng Xóm sáng tác bởi kenkenmom
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kenkenmom
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.