Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bà ngoại của tôi (phần 2)

Tiểu thuyết gốc · 4424 chữ

- Cậu làm gì vậy? Đau quá! Nhẹ thôi!

- Đồ đáng ghét! Tôi ghét cậu! Tôi chỉ muốn giết chết cậu thôi!

- A! Nhẹ tay thôi! Sao cậu quá đáng vậy? Cậu mà giết tôi thì tôi sẽ ám cậu chết theo!

Tôi nhăn mặt nhìn Duy Anh. Đến lúc này rồi mà cậu ta vẫn còn đùa được. Đúng là cái tên quanh năm chỉ biết hớn ha hớn hở đi trêu người khác.

Bác Dương từ trong bước vào. Bác khoanh tay nhìn hai chúng tôi với ánh mắt nghi ngờ.

- Hai đứa giải thích đi! Chuyện gì vừa xảy ra? Sao lại làm ầm lên thế hả?

Tôi buông tay Duy Anh ra, tôi vừa dùng hết sức nắm tay cậu ta thật mạnh cho cậu ta biết mặt. Đồ đàn ông yếu đuối, nắm một tý đã kêu đau.

- Cháu đang chơi thì Duy Anh xuất hiện làm cháu bị thua, công sức nãy giờ của cháu hỏng hết rồi! Tất cả là tại cậu ta!

- Cháu xin lỗi! Cháu không biết! Cháu chỉ định trêu cậu ấy thôi mà!

Bác Dương nheo mắt nhìn chúng tôi. Bác giơ tay lên ra hiệu trật tự.

- Hai đứa quen nhau sao?

- Vâng! Cậu ta học cùng lớp với cháu!

Bác chỉ vào người Duy Anh.

- Cậu bé này... nhà gần đây hả?

- Không ạ! Nhà cháu cạnh nhà Minh Anh luôn ạ!

- Cái gì? Thế 2 đứa đến đây cùng nhau à?

Tôi quay sang nhìn Duy Anh. Mải cãi nhau quá nên bây giờ mới nhớ ra. Tại sao cậu ta lại biết nơi này mà đến? Câu hỏi đó vẫn nằm trong đầu tôi nãy giờ mà vẫn chưa có câu trả lời.

- Đúng rồi! Duy Anh, sao cậu biết nơi này?

- Cháu đi xe đến đây ạ!

- Cháu đi xe buýt cùng Minh Anh hả? Chắc 2 đứa đi cùng tuyến xe buýt với nhau nhưng không để ý phải không?

- Không ạ! - Tôi lắc đầu - Cháu đi 3 tuyến thì cả 3 cháu đều không thấy cậu ta!

- Cháu đi xe của cháu ạ!

- Mới lớp 12 mà đã dám đi xe máy thế à? Cháu không sợ bị phạt sao?

- Ơ không ạ! Cháu đi ô tô mà!

Bác Dương ngạc nhiên hơn nữa, còn tôi thì cười khẩy nhìn cậu ta. Lại bắt đầu khoe khoang đây mà.

- Cháu đi ô tô? Bố mẹ cháu đưa đến đây hả? Hay là cháu...

- À! Ô tô của cháu mà! Cháu là người...

Tôi nhanh tay đẩy cậu ta ra chỗ khác, không để cho cậu ta ba hoa nữa.

- Không phải đâu ạ! Cậu ta đi xe cùng cháu mà! Làm sao mà một học sinh lớp 12 lại có thể đi ô tô nghênh ngang ra đường được?

Tôi quay xuống lườm nguýt Duy Anh để ra hiệu cho cậu ta. Cậu ta chỉ biết phụng phịu nhìn tôi.

- Thôi! Gì thì gì 2 đứa cũng không được cãi nhau nữa! Bạn cùng lớp, hơn nữa còn là hàng xóm với nhau mà cãi nhau như vậy thì có ai chấp nhận được không? Bây giờ người ta cũng nghe thấy, nhìn thấy cả rồi. Tốt nhất 2 đứa ở trong này mà chơi! Ở gần phòng khách còn vài máy cũ để dự trữ nữa đấy! Mấy máy đấy trông cổ nhưng dùng vẫn tốt lắm! Đừng có cãi nhau nữa nhé! Còn cãi nhau thì lần sau vào đây chơi bác tính tiền đó! To đầu rồi còn cãi nhau vì cái trò chơi lặt vặt! Hai đứa cũng thật là... Vừa chơi vừa trông nhà cho bác nhé! Bác còn phải ra ngoài cửa trông khách nữa!

- Vâng ạ!- Tôi và Duy Anh đồng thanh.

Bác gật đầu một cái rồi mở cửa bước ra ngoài. Tôi im lặng nhìn Duy Anh, bây giờ tôi cũng chẳng còn tâm trí nào để cãi nhau với cậu ta nữa.

Tôi lẳng lặng ra căn phòng chứa những cái máy cũ mà bác Dương đã nói với tôi. Tôi thở dài mở lại Zombies Killer và chơi lại 10 trận mà ban nãy tôi bị Duy Anh phá cho tan tành. Nghĩ mà tức nhưng chẳng làm được gì. Ước gì cậu ta là con trùm đó rồi bị tôi bắn thật nhiều viên đạn sau đó tan biến cho khuất mắt.

Tôi chơi lại từ đầu. Vừa vào trận đã bị 1 con lao tới cào cho mất máu rồi. Bực mình quá! Thế này thì đến bao giờ mới qua nổi trận thứ 10?

Tôi nghe thấy tiếng chân khe khẽ sau lưng. Là Duy Anh, cậu ta kéo ghế ngồi ngay máy bên cạnh tôi. Tôi nhắm mắt lại, định đứng dậy sang máy khác ngồi thì cậu ta giữ tay tôi lại.

- Tôi xin lỗi!

- Bỏ ra!

- Tôi xin lỗi thật mà! Bây giờ tôi phải làm gì thì cậu mới hết giận tôi đây?

- Tránh xa tôi ra!

Tôi hất tay cậu ta ra. Chưa kịp bước đi thì cậu ta với hẳn người về phía tôi, choàng 2 tay qua người tôi, lôi tôi ngồi xuống ghế rồi ghé mặt sát vào mặt tôi.

- Tôi nói là tôi xin lỗi!- Cậu ta gằn từng chữ.

Tôi im lặng, đơ người trước ánh mắt của Duy Anh. Nhưng sau đó, tôi kịp bình tĩnh lại, đẩy cậu ta ra nhưng... không được, cậu ta giữ tôi quá chặt.

- Cậu không thoát được đâu! Đừng vùng vẫy làm gì!- Duy Anh nhếch mép.

Tôi nhắm mắt lại, bặm môi. Có vẻ như cậu ta không còn tỏ vẻ hiền lành đối với tôi nữa. Chẳng lẽ từ giờ trở đi cậu ta sẽ chỉ sử dụng những cách này để bắt tôi im lặng nếu tôi nói quá nhiều sao? Không được, tôi không thể để cậu ta thắng tôi được. Không có cách này thì vẫn còn cách khác.

Tôi thở dài. Nếu không dùng sức được thì đành dùng lời nói và trí thông minh thôi. Tôi liếc mắt ra chỗ khác, nói một cách nhẹ nhàng hết sức, mặc dù trong đầu tôi đang nóng bừng lên như muốn đốt cháy mọi thứ, nhất là cái tên đáng ghét đang giữ chặt lấy người tôi.

- Cậu có thể bỏ tôi ra rồi từ từ nói chuyện được không? Cậu nghĩ dùng hành động với tôi là giải quyết xong tất cả sao?

- Ồ vậy sao? Nếu cậu chịu nghe tôi nói thì bây giờ tôi có cần phải làm như thế này không? Cậu nên xem lại bản thân mình trước khi nói vào mặt người ta như thế!

- Cậu sai, tôi phải nói cho cậu biết lỗi của mình chứ! Chả lẽ tôi phải đứng trước mặt cậu vỗ tay bôm bốp rồi tặng cậu vài lời khen giả tạo sao? Đầu óc cậu có vấn đề hả?

- Tôi không bảo cậu khen tôi. Tôi không cần biết Zombies Killer quan trọng với cậu như thế nào! Nhưng sức chịu đựng của tôi cũng có hạn! Cậu nói quá nhiều, thái độ của cậu làm tôi tức giận. Chả lẽ tôi không có quyền làm thế này sau khi cậu đã mắng mỏ tôi một hồi lâu và đẩy tôi ngã trước mặt hàng chục người?

- Nhưng cậu có biết là trận đó...

- Tôi đã nói rồi. Tôi không quan tâm trận đó của cậu. Bản thân tôi cũng là một fan của Zombies Killer và tôi biết trò chơi đó không hề khó, chỉ mất nhiều thời gian mà thôi. Cậu mới vào đây, chơi 1 lần mà lên đến trận cuối cùng. Cậu đã đạt được điều đó, chả lẽ cậu không thể làm lại được lần 2? Chỉ vì một sự vô tình mà cậu chỉ trích tôi từ ngoài vào trong, thậm chí còn xô tôi ngã, giẫm vào chân tôi và sỉ vả tôi trước mặt những người khách của bác cậu. Đến khi người ta xin lỗi rồi thì vùng vằng, khó chịu? Đây là cách sống của cậu à? Người khác luôn sai và mình luôn đúng phải không?

- Cậu im đi! Chúng ta quen nhau mới 2 tháng! Cậu biết gì mà đòi phán xét tôi?

- Mới 2 tháng? Cậu nghĩ thời gian đó là ít ỏi hả? Chỉ cần nói chuyện và tiếp xúc với nhau khoảng 2 tiếng đồng hồ là tôi đã có thể biết được tính cách của người khác đấy. Cậu có tin không? Chỉ có những con người kém nhận biết về đối tượng xung quanh như cậu mới không thể biết được tính cách một con người trong vòng 2 tháng! Hơn nữa cậu còn ngồi cạnh tôi và còn là hàng xóm với tôi nữa! Đôi mắt của cậu sinh ra để làm gì vậy? Ai cậu cũng có thể chơi một cách dễ dàng sao?

- Tôi không ngồi đây để nghe cậu nói về những lý thuyết vô dụng của cậu! Cậu hãy ra chỗ khác ngồi đi, không thì biến khỏi đây! Bản thân tôi như thế nào thì bản thân tôi tự biết, chưa đến lượt cậu quan tâm!

- Cậu cứ như vậy đi Minh Anh! Rồi cậu sẽ chẳng bao giờ khá lên được đâu!

Cậu ta buông tôi ra, lạnh lùng đứng dậy rồi ra ngoài.

Tôi vẫn ngồi đó, đôi mắt nhìn trân trân cái màn hình máy tính đang hiện Menu của Zombies Killer. Ngẫm lại thì Duy Anh nói đúng, tôi sống thật ích kỷ, chẳng bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người khác. Phải rồi, một con người như tôi, học cùng một lớp, ngồi chung một cái bàn, sống cùng một khu phố mà chẳng hiểu về người đó. Trong khi người đó thì trong một thời gian ngắn ngủn đã hiểu hết về con người mình. Nếu cứ duy trì mãi sự nhận thức chậm chạp thế này thì không chỉ bây giờ mà tương lai mai sau có thể tôi sẽ rơi vào tay của những kẻ lừa đảo kể cả không muốn đi chăng nữa. Đúng là chẳng có gì hợp với lòng người mà.

Tôi bật dậy, mở cửa chạy thật nhanh ra ngoài. Mặc dù biết mọi người đang nhìn mình với ánh mắt không thiện cảm, tôi vẫn cố ra ngoài. Tôi ngó nghiêng xung quanh, quay mặt đủ mọi góc độ nhưng chẳng thấy cậu ta đâu. Có lẽ cậu ta giận tôi thật rồi.

Tôi buồn bã cúi mặt xuống. Cứ tình hình này thì sẽ chẳng còn ai chơi với mình nữa. Tôi sợ cả My cũng sẽ bỏ mặc tôi bởi tính cách khó chịu đó của tôi.

- Tôi biết là cậu sẽ phải đi tìm tôi mà!

Tôi giật mình quay ra đằng sau, Duy Anh từ trong ngõ bước ra, khoanh tay dựa vào tường, nhìn tôi và cười mỉm. Tôi cười đáp lại, sau đó tôi lại cúi mặt xuống tỏ vẻ hối lỗi. Cậu ta chậm rãi tiến về phía tôi.

- Tôi cứ tưởng mình sẽ phải chờ cậu đến tối! Ai ngờ ra sớm ghê!

- Đừng chế giễu tôi nữa!

- Thôi được rồi! Mọi chuyện coi như qua! Hòa nhé?

Duy Anh giơ tay ra trước mặt tôi. Tôi ngẩng mặt lên nhìn cậu ta một lúc rồi mới bắt tay làm hòa với cậu ta.

Thật là xấu hổ quá đi. Tôi cứ tưởng là mình đã hạ gục được cậu ta rồi chứ. Cũng tại tôi quá hiếu chiến nên đã đẩy rồi dẫm vào chân cậu ta. Và bây giờ thì cả tôi cũng sai khi đã gây thương tích cho cậu ta như vậy. Tức thật đấy, suýt nữa thì mình đã có thể đặt điều kiện cho cậu ta nếu cậu ta xin lỗi mình.

- Trông cậu có vẻ không vui lắm nhỉ? Chưa mãn nguyện sao?

- Ơ không! Không có gì!

- Để đến bù cho cậu, tôi sẽ cùng cậu vượt qua trận cuối cùng đó! Nhưng vấn đề là... làm thế nào để có thể vào trong khi mọi người vẫn đang chơi game?

- Là sao? Cậu ngại gì chứ? Người ta có xông vào đánh cậu đâu mà!

- Không phải! Cậu không nhớ sao? Ban nãy tôi và cậu cãi nhau to tiếng, thậm chí cậu còn dùng bạo lực với tôi trước mặt hàng chục người. Bây giờ chỉ cần mở nhẹ cánh cửa thôi là ti tỉ con mắt hướng về chúng ta và nhìn cho đến khi chúng ta vào hẳn trong phòng khách mới thôi đấy! Cậu có vẻ thích sự nổi tiếng nhỉ?

- Tôi đã nói là cậu đừng chế giễu tôi rồi mà! Tôi biết rồi!

- Thế cậu nói đi! Bây giờ phải làm gì để vào được trong đó mà không ai biết? Cậu là khách quen của bác chủ cửa hàng đúng không?

- Ừ! Hồi chưa mở quán net này thì phía sân sau nhà bác còn 1 cánh cửa nữa. Ngày xưa tôi và mấy đứa em hay sang trộm nhà bác bằng cửa đấy. Nhưng tôi không biết bây giờ còn không.

- Muốn biết còn hay không thì phải qua tận đó chứ còn gì nữa! Dẫn đường đi!

- Ờ! Đi theo tôi!

Tôi và Duy Anh rón rén ra hẳn ngoài cửa. Giữa nhà bác Dương và nhà bên cạnh có 1 cái ngõ nhỏ - chỗ mà Duy Anh vừa đứng chờ tôi. Chỉ cần đi sâu vào trong đó rồi trèo qua hàng rào là có thể vào được sân sau.

Đúng như những gì tôi dự đoán, cánh cửa vẫn còn đó. Tôi chỉ tay về phía cánh cửa. Duy Anh hớn hở trèo vào trong trước. Nhưng khi vừa đặt chân xuống vườn thì...

Gâu... gâu...

Con chó ở sau gốc cây lao tới chỗ Duy Anh. Cậu ta sợ quá chạy tán loạn quanh vườn. Tôi hốt hoảng đẩy hàng rào vào bên trong đuổi theo con chó, vừa đi vừa gọi:

- Bi! Dừng lại! Chị Minh Anh đây mà!

Nghe thấy tiếng của tôi, con chó lập tức "phanh" lại, quay sang nhìn tôi rồi vẫy đuôi. Tôi chạy tới ôm lấy nó.

- Trời ơi! Lâu lắm rồi không gặp! Sao trông em gầy thế này? Lại lười ăn rồi hả?

Gâu... gâu...

Con chó như hiểu ý tôi, nó dụi cái đầu liên tục vào người tôi, sau đó thì "chàng" tranh thủ liếm lên tay tôi.

Nhà bác Dương nuôi 2 con chó là Min và Bi. Bi là con của Min. Con Min hồi trước bị bắt trộm, sau đó nó vẫn trở về nhà được nhưng khắp người đầy máu, đi đứng lảo đảo. Khi mọi người chạy ra thì đã quá muộn, Min đã chết do mất quá nhiều máu. Lúc đó ai cũng thương cho Min, nó rất ngoan, không cắn người linh tinh. Chỉ tại mấy tên trộm đáng ghét mà nó đã phải chết oan uổng. Vì sợ cả con Bi cũng bị bắt trộm nên bác Dương đã đem nó ra sân sau. Vừa tiện cho việc trông nhà lại vừa bảo đảm an toàn cho nó.

Nhìn thấy Bi, tôi lại nhớ đến Min. Đúng là 2 mẹ con có khác. Bi càng lớn càng giống mẹ. Bây giờ thì thành luôn 1 bản sao của Min rồi. Tôi ôm nó vào lòng, 2 bên khóe mắt bắt đầu ươn ướt. Tôi thấy tội cho nó khi phải ở đây một mình. Nhìn đôi mắt tròn trịa đáng yêu của nó mà trong lòng tôi lại cảm thấy xót xa.

- Này này! Nó không cắn hả?

Tôi nhìn xung quanh. Nãy giờ mải nghĩ đến Min mà quên mất Duy Anh. Không biết cậu ta đang trốn ở đâu mà có căng mắt ra cũng chẳng thấy gì.

- Cậu đang ở đâu vậy?

- Trên này!

Tôi ngẩng đầu lên, hóa ra là cậu ta đang trốn ở trên cây. Đúng là tài thật, không hiểu làm cách nào mà cậu ta có thể trèo lên được cái cây đó.

- Wow! Cậu tài thế! Trèo lên đấy kiểu gì thế? Dạy tôi với!

- Được... được! Tôi sẽ dạy nếu con chó đó đừng ở đây nữa!

- Đồ nhát gan! Tôi là con gái mà chẳng sợ đây này! Cậu có phải là con trai không thế Duy Anh?

- Cậu quen nó rồi thì tính làm gì hả? Đưa nó ra chỗ khác đi mà! Xin đó!

- Không! Tôi không đưa nó đi đâu cả! Nếu không thích thì cậu cứ ở trên đó cả ngày đi!

Rồi tôi nhìn Bi, véo nhẹ hai bên má phúng phính đầy ngộ nghĩnh của nó.

- Anh Duy Anh to gan em nhỉ? Dám đuổi Bi của chị đấy!

- Ừ anh biết rồi! Em bảo chị em đưa em đi đi để anh xuống nào!- Duy Anh chen vào.

- Cậu im đi! Không ai nói chuyện với cậu đâu!- Tôi hếch mặt.

Soạt...

Vì không còn sự lựa chọn nào khác, Duy Anh đành phải nhảy xuống. Bi thấy vậy liền lao tới chỗ cậu ta. Duy Anh còn chưa kịp phủi bụi trên người thì...

- A! Cứu tôi với!

Lại một lần nữa tôi được dịp chứng kiến cuộc đuổi bắt này. Nhìn cái dáng chạy của Duy Anh kìa. Tôi mà quay được cảnh này rồi đưa cho cả lớp xem thì bọn con gái lớp tôi chắc sẽ tránh xa cậu ta dài dài đấy. Tôi cũng muốn làm thế lắm nhưng tiếc là không mang điện thoại theo. Tôi mà mang thì cậu ta đừng hòng "hớp hồn" được đứa nào trong lớp nữa.

- Minh Anh! Cậu bảo con Bi Bi gì gì đấy dừng lại đi! Tôi kiệt sức rồi đấy!

- Minh Anh làm sao?

- Xấu gái!

- Cho nói lại!

- Ừ thì xinh!

- Ai xinh cơ? Nghe không rõ!

- Minh... Minh... Minh Anh xinh!

- Minh Minh Minh Anh là ai thế?

- Thì Minh Anh xinh! Được chưa?

Tôi thở dài.

- Bi ơi! Dừng lại đi em!

Nghe lời tôi, nó dừng lại ngay lập tức rồi lại chạy tới dụi đầu vào người tôi. Còn Duy Anh thì dừng lại, thở gấp.

- Lẽ ra cậu nên nói câu đó từ sớm! Có phải đỡ tốn sức không?

Cậu ta lườm tôi một cách đáng thương. Tôi bật cười, vuốt Bi đang nằm gọn trong tay tôi.

- Thôi, xin phép anh bảo vệ cho tôi vào cửa sau ạ!

Gâu... gâu...

Con chó thè lưỡi nhìn tôi. Tôi kéo tay Duy Anh vào trong. Trước khi đi tôi không quên chào nó.


Nhờ sự trợ giúp của Duy Anh mà tôi đã qua được hết 10 trận đó. Tôi ngồi dậy, vươn vai cho đỡ mỏi. Phải công nhận là Duy Anh chơi giỏi thật, cậu ta chơi mãi mà không chết mạng nào trong khi đây là lần đầu tiên cậu ta chơi đến phần này. Còn tôi đã qua được 1 lần rồi nhưng vẫn bị dính độc và chết oan. Nhưng dù sao tôi cũng đã thắng.

- Cảm ơn nhé! Tôi phải về đây! 11 rưỡi rồi! Còn phải đi mua kem cho lũ loắt choắt nữa!

- Cậu có nhà ở đây sao?

- Nhà bà ngoại của tôi ở gần đây! Bác Dương chủ cửa hàng này là hàng xóm thân thiết của bà tôi! Còn muốn biết gì nữa không?

Duy Anh lắc đầu, mặc dù trông cậu ta có vẻ vẫn còn thắc mắc muốn hỏi tôi.

Tôi mỉm cười, đứng dậy ra về, để Duy Anh ở lại đây. Ở ngoài khách đã về gần hết rồi. Thấy tôi đứng ở cửa, bác Dương đang nấu dở bữa trưa liền chạy ra.

- Về hả cháu? Sao không ở lại chơi tý nữa? Có phải lúc nào cũng được chơi đâu mà!

- Thôi ạ! Đến giờ cháu phải về rồi! Cháu mà không về ngay thì bà mắng cháu mất!

- Ừ nếu vậy thì cháu về đi kẻo bà mong. Chiều lại qua đây nhé!

- Vâng ạ! Thôi cháu về đây!

- Thế còn bạn cháu đâu rồi?

- À! Cậu ta vẫn đang ở trong ạ! Chắc cậu ta về giờ ý mà!

- Ừ, đi cẩn thận nhé!

- Vâng!

Tôi chào bác rồi mở cửa đi ra ngoài. Trời đã bắt đầu nắng nhưng không quá gắt. Tôi lấy tay che đi ánh nắng đang chiếu vào mặt rồi chạy một mạch ra hàng tạp hóa ở đầu ngõ mua kem cho bọn trẻ con, trong đầu tự nhủ chắc lũ đó đang mong mình về nhà lắm.

Vừa bước chân vào cổng, cả lũ chúng nó lại thi nhau lao đến chỗ tôi làm tôi không kịp trở tay. Bé Long hét lên:

- Em ghét chị Minh Anh! Mua kem mà không rủ chúng em đi cùng!

Vừa nói nó vừa giật lấy que kem socola, tay bóc vỏ còn mắt thì cứ trừng trừng nhìn tôi. Những đứa còn lại thì sung sướng lấy túi đựng kem rồi chia nhau. Tôi chống hông lườm bé Minh:

- Trời nắng nóng thế này, chị đã mất công đi mua kem cho rồi, em không biết cảm ơn chị à? Lại còn giật lấy phần kem ngon nhất để mà ăn nữa chứ! Em nhìn xung quanh xem có còn đứa nào hơn tuổi với bằng tuổi em ngoài chị không? Chẳng biết nhường nhịn gì cả! Tham ăn đến thế là cùng! Chị mua kem socola cho Trang cơ mà!

- Ai bảo nó không lấy nhanh? Mất thì tự chịu!- Nó nhìn tôi đầy thách thức.

Trang chạy đến kéo tay áo tôi.

- Chị bảo anh Long trả em kem đi! Chơi bài thì em nhường chứ kem em không nhường đâu!

Không chần chừ thêm, tôi chạy tới chỗ Long để lấy lại que kem socola duy nhất cho Trang. Hình như nó biết trước ý định của tôi nên cao chạy xa bay khá nhanh. Tôi với nó chạy đuổi nhau quanh sân nhà bà một hồi lâu. Cho đến khi 2 đứa mệt mỏi dừng lại thở dốc thì que kem đã chảy hết. Long hậm hực nhìn tôi.

- Chị Minh Anh quá đáng thế nhỉ? Sao chị không mua cho nó cái khác mà giành cái của em? Em đụng mồm vào rồi, ăn chung với nó mất vệ sinh chết đi được! Chị nhìn này, kem chảy hết rồi, tại chị đấy! Chị mua đền cho em que khác đi! Em ghét chị!

Tôi nhìn que kem đang tan dần ra mà cũng thấy tội cho nó. Hàng kem đâu có xa lắm, cái công nãy giờ đuổi nó thà tôi đi mua cho Trang que khác chắc cũng xong lâu rồi đấy.

"Tuyệt thật! Giờ tội của mình nặng hơn rồi!"- Tôi tự nhủ.

- Mấy đứa đâu? Trời nắng nóng đứng đây làm gì? Vào ăn cơm mau lên không bà ăn hết cá bây giờ!

Bà tôi vừa dứt lời thì chúng nó lao ngay vào trong nhà, bỏ mặc tôi vẫn còn đang ngơ ngơ chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.

- Minh Anh đâu rồi? Không vào ăn à?

- Cháu vào đây ạ!

Cá rán là món mà tôi thích nhất, nhưng phải là bà tôi rán cơ. Bà tôi khéo tay lắm, dù tay đã nhăn nheo, động một chút là run rẩy nhưng làm cái gì cũng tươm tất đâu vào đấy, nhất là nấu nướng. Vậy nên món gì bà tôi làm cũng ngon, ngon hơn cả mẹ tôi nấu. Thế nên lần nào sang nhà bà cũng phải ăn cơm vài bữa rồi mới chịu về. Nếu không về nhà kịp để đi học thì xin nghỉ học luôn để lại được bà tiếp đãi thêm một bữa nữa.

2 đĩa cá rán đầy ụ làm tôi không thể kiềm chế được. Tôi chỉ ước mấy đứa này không có ở đây để một mình tôi có thể ăn hết chỗ kia. Ngửi mùi thôi cũng đã thấy no rồi. Bà tôi khéo tay quá.

Tôi hớn hở ngồi xuống, Long vội đẩy tôi ra, mặt nhăn lại.

- Ai cho chị ngồi đây? Em đang ngồi với Minh cơ mà!

Tôi cười nham hiểm.

- Em không muốn chị ngồi cùng em chứ gì? Được thôi, thế tự gỡ xương cá mà ăn nhé! Bà ngồi tận đầu nồi, chỉ gỡ cá cho Trang được thôi!

Ngay lập tức nó quay ngoắt 180 độ, ôm lấy tay tôi rồi nhìn tôi với đôi mắt cún con.

- Em nói đùa đấy! Chị Minh Anh gỡ xương cá cho em nhé! - Rồi nó quay sang Minh - Thằng này tránh ra để chị Minh Anh ngồi!

Minh nhìn tôi rồi xị mặt xuống. Nó lẳng lặng đứng dậy ra chỗ khác ngồi. Tôi vội giữ tay nó lại, kéo nó xuống ngồi cạnh mình.

- Chị sẽ gỡ xương cá cho cả Minh nữa nhé! Ngồi đây đi!

Nó cười sung sướng, ngồi xuống rồi ôm cái bát vào người, còn Long thì há hốc mồm ngạc nhiên. Hành động của 2 anh em làm tôi không thể nhịn được cười.

Sau khi đã mời mọi người xong, tôi hớn hở gắp một miếng cá cho vào bát. Chưa kịp đưa miếng cá ấy vào miệng thì...

- Minh Anh ơi!

Tiếng gọi vừa dứt, tất cả mọi người đều hướng mắt ra cổng chính, trừ tôi. Bởi tôi đã nhận ra giọng nói đó.

- Bà ơi! Có anh nào gọi chị Minh Anh kìa!- Trang chỉ tay ra ngoài cổng.

Bà tôi bật dậy, đứng trước hiên nói lớn:

- Cháu là ai thế?

- Cháu là bạn của Minh Anh ạ! Bạn ấy có ở đây không ạ?

"Không! Không có nhà! Bà ơi, hãy nói là cháu không có nhà đi mà!"

- Có cháu ạ! Cháu vào nhà đi! Cửa chỉ chốt thôi! Vào đây ăn cơm cùng với bà và các em này!

"Ôi không! Bà hại cháu rồi!"- Tôi nhắm chặt mắt lại.

Két...

Mọi thứ như đổ sập trước mặt tôi khi cánh cổng vừa được mở ra. Vẫn là bộ mặt hớn hớn đấy, cậu ta vừa đi vừa huýt sáo rất hồn nhiên. Tiếng huýt sáo và tiếng chân càng gần thì tôi cảm thấy sợ hãi và hoang mang.

"Trời ơi! Tại sao số tôi nó lại hẩm hiu thế này? Ai đó hãy cứu tôi với!"- Tôi mếu máo, khóc không ra nước mắt.

Bạn đang đọc Anh Hàng Xóm sáng tác bởi kenkenmom
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kenkenmom
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.