Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yên nghĩ

Tiểu thuyết gốc · 964 chữ

‘‘À…. Cậu có sao không?’’ Yuzuru Zuru thấy Yuri đang có biểu hiện suy sụp tinh thần nhìn mình.

“Ờ, không sao’’ Yuri nói bằng giọng đau thương.

Houki Noiki tiếp tục dẫn Yuri đi tham quan từng tầng tiếp ‘‘AAAA! mệt quá...đi vài, mà sao mình phải đi tham quan vậy’’ Yuri thắc mắc than thở vì họ nói rủ mình đi khu vui chơi mà toàn dẫn cậu đến từng phòng.

Houki Noiki đang đi thì đứng yên lại.

Yuzuru Zuki nhìn bóng lưng của Noi có gì đó thấy vậy liền hỏi ‘‘Sao vậy?’’.

Khuôn mặt Noi từ đầu rất hiền hòa nhưng từ khi cô đứng lại thì giây phút hiền hòa đó đã biến mất, chỉ còn lại khuôn mặt nghiêm túc, ‘‘Bọn chúng lại xuất hiện’’ cô nhíu mày nói.

Yuzuru Zuru nghe xong từ khuôn mặt vui vẻ chuyển sang nghiêm túc hẳn đi ‘‘Chết tiệt! Bọn chúng thật phiền phức’’.

Yuri nghe cuộc đối thoại của hai người bọn họ cậu không hề hiểu gì nhưng thấy bọn họ có vẻ nghiêm trọng ‘‘Bọn họ đang nói gì vậy’’ Cậu nghĩ thầm.

Houki Noiki quay qua nhìn Yuri cố gượng cười ‘‘Cậu tới phòng giải trí đợi bọn mình một tí nhé’’.

Yuri nghe vậy cũng thấy lầm lạ hỏi “Sao vậy, hai cậu bận à’’.

Yuzuru Zuru quay trả lời Yuri ‘‘Không, bọn mình chỉ có chút việc cần xử lí thôi…. sẽ sớm về mà’’.

‘‘Ò” Yuri nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu.

Yuzuru Zuru thấy Yuri có nét buồn cậu quay qua chọc Yuri ‘‘Hay cậu sợ cô đơn’’.

Yuri nghe vậy liền đỏ mặt, cậu cáu lên ‘‘Làm….làm gì có’’. Nói xong cậu đi vào thang máy bấm lên tầng.

‘‘Bọn chúng có mấy tên’’ Yuzuru Zuru vừa chạy vừa hỏi Houki Noiki.

Houki Noiki: ‘‘Có bốn tên tép rêu và một tên cấp ba’’.

‘‘Cậu có thể xác định được vị trí của chúng không?’’ Yuzuru Zuru hỏi.

‘‘Được’’ Noi nhắm mắt lại từ từ cảm nhận qua thính giác. Cô dùng sức mạnh lên thính giác để nghe những âm thanh nhỏ nhất, tiếng cô nghe được là tiếng bước chân và kèm theo tiếng la hét cầu cứu rất thảm thiết của một người đàn ông tầm bốn mươi ‘‘Cứu!…..cứu với!…..aaaaaa’’.

Tiếng kêu cứu đã dừng lại chỉ còn những tiếng cười mang rợ và tiếng gì đó giống một vật gì sắt bén chặt từng khúc thịt.

Houki Noiki nghe những âm thanh đó trong lòng cô bồn chồn vì chắc có lẻ nạn nhân đã chết thảm rồi ‘‘Bọn chúng ở quận mười hai’’.

‘‘Vậy còn nạn nhân’’. Houki Noiki im lặng trong vài giây rồi trả lời ‘‘Chết rồi’’.

Yuzuru Zuru nghe vậy cũng im lặng, bởi lẻ hai người này thường xuyên chứng kiến những cảnh chết chóc đó nên cũng đã quen.

Sau năm phút, hai người đã đến một con hẻm. ‘‘Chúng ta đã đến muộn rồi’’. Trước mặt họ là cảnh tượng kinh khủng, nạn nhân là người đàn ông khoảng bốn mươi mấy tuổi, khuôn mặt còn nhận dạng được chỉ có ở bụng là bị moi hết nội tạng, tay và chân bị chặt bấy nhầy giống như thịt bằm. Chắc có lẻ bọn chúng không muốn nạn nhân chạy đi nên đã chặt bằm nát tay và chân của người đàn ông đó trước rồi mới moi nội tạng ra sau. Máu của nạn nhân từ từ lan đến chân họ.

Houki Noiki tiến lại xác người đàn ông đó chấp tay cầu nguyện ‘‘Yên nghĩ nhé’’. Yuzuru Zuru lúc này cũng hơi buồn bởi lẻ nếu cậu đến sớm chắc cũng sẽ cứu được người đàn ông đó ‘‘Hãy yên nghĩ’’.

‘‘Chúng ta nên gọi cho đội xử lí’’ Yuzura Zuru mốc trong túi cái điện thoại ra ‘‘Alo….quận mười hai , chỗ con hẻm, chúng tôi có đặt tín hiệu rồi’’.

Yuzuru Zuru gọi cho đợi xử lí nói rất nhanh, gọn lẹ mà có lẻ đây cũng là nhiệm vụ của họ. Nếu nạn nhân còn sống thì gọi cho đội trị thương còn chết thì sẽ gọi đội xử lí và họ sẽ gắn con chíp ngay hiện trường để cho đội xử lí xác định được vị trí của nạn nhân.

Gió bắt đầu cũng thổi mạnh hơn khiến cho mùi của máu ngày càng tanh hơn.

‘‘Giờ chúng ta quay lại chung cư’’ Yuzuru Zuru quay nói với Houki Noiki ‘‘Ừ”.

Ở chỗ Yuri, hiện cậu đang đi lang thang ở tầng mười hai ‘‘Má ơi! con đi lạc nữa rồi’’. Suốt thời gian Yusuru Zuru và Houki Noiki để cậu một mình ở chung cư với vẻ bên ngoài là mười tầng nhưng thật chất bên trong là hai mươi tầng, mỗi tầng có tận hai mươi mấy phòng nếu đi vô chung cư này mà không có người hướng dẫn đi theo là xác định người đó sẽ đi lạc và đó là tình trạng hiện tại của Yuri. Cậu la lên ‘‘Ai lại xây căn nhà này vậy’’.

Cậu tiếp tục đi lang thang tiếp các tầng khác để kiếm phòng vui chơi giải trí. Cậu nhớ lại lúc Houki Noiki và Yuzuru Zuru dẫn mình lại đến phòng giải trí, lúc đó cậu bận tâm suy nghĩ về vấn đề hai phòng của mình không bằng một phòng của chung cư này nên không thèm để ý số tầng mình đã lên.

‘‘Biết vậy lúc đó mình chịu để ý nhìn số tầng thì giờ cũng không đi lạc’’. Cậu vừa đi vừa than thở. Qua năm-sáu phút sau, cậu vẫn còn đi lang thang, quay qua nhìn tấm bảng thì thấy mình đang ở tận tầng hai mươi.

Bạn đang đọc Anh Chờ Em Luân Hồi sáng tác bởi sussy890
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sussy890
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.