Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1612 chữ

"Tui thích Linh á"

HẢ!!!!

Tôi bật dậy, như không tin vào mắt mình. Dụi mắt lại nhiều lần để xem thử có nhìn lầm hay không.

Tôi đã thích cậu ấy 4 năm, một cuộc tình đơn phương không bao giờ hồi đáp.Bình thường cậu ấy chẳng ngó ngàng gì tôi cả, nhưng hôm nay lại đề nghị như thế này, không tránh khỏi tim tôi bị một hồi lạc nhịp.

"Tui không muốn đùa với ông đâu"

"Thật mà, Linh không tin à"

"Ừ không tin được"

"Thế giờ tui với Linh quen nhau được không?"

Tôi suy nghĩ, chắc có lẽ Phúc lừa tôi. Nhưng bản thân tôi lúc đấy nghĩ rằng, dù trả giá bao nhiêu, tôi cũng chấp nhận, tình cảm của kẻ đơn phương 4 năm, được đáp lại 1 giờ cũng đủ hạnh phúc.

"Ummm....tuỳ Phúc quyết định"

Tôi dự tính mình phải kiêu một tí, nhưng tôi sợ cậu ấy giận nên tôi không dám mặc cả.

Thích một người chính là để ý họ từng chút một, luôn lo sợ họ bị thiệt thòi mà đối đáp họ một cách tốt nhất mặc cho bản thân có chịu thiệt thòi đến đâu đi chăng nữa.

Tôi ôm điện thoại trong lòng mà réo lên vui sướng, lăn vòng vòng trên giường. Tôi muốn hét lên cho cả thế giới biết rằng tôi thật sự đang rất hạnh phúc, tôi muốn nói rằng tình cảm bao năm của tôi cuối cùng cũng được đáp trả rồi. Bao nhiêu uất ức của một ngày dường như tan biến hết cả thảy.

Nằm vui sướng một hồi thì nhìn thấy đồng hồ đã đến giờ đi học thêm.

"Thế bây giờ tui đi học đây, rồi tí về mình nói chuyện sau nha"

Gửi tin nhắn xong thì tôi tắt máy, sau đó rời giường đi lấy sách vở để đi học thêm. Ra khỏi nhà với tâm trạng vui sướng, tôi cảm thấy cuộc đời của tôi có một tia sáng rồi. Hi vọng Phúc sẽ là tia sáng của cuộc đời mình.

Tôi học về cũng là 7h tối, về nhà ăn cơm rồi chạy nhanh vào phòng, vớ lấy điện thoại thì thấy Phúc nhắn tin tới

"Linh đi học về chưa"

Tôi vui sướng mà trả lời lại, cứ ngỡ như đang mơ, cẩn thận từng lời từng chữ, cứ sợ sẩy chân là giấc mơ này sẽ tan biến.

"Vừa về đây này"

"Thế đã ăn cơm chưa"

"Vừa ăn xong thì Phúc nhắn tới"

Tôi với Phúc nhắn tin với nhau cả một buổi tối, đã lâu rồi tôi mới được cười nhiều như thế này.

Đối với người mình thích, tôi luôn có một sự tôn trọng nhất định. Tôi luôn cẩn thận trong từng câu chữ, viết một câu đọc đi đọc lại nhiều lần, xem thử mình có sai chỗ nào không, hoặc cậu ấy có thích câu này không.

Tôi vốn là một con người nhạt nhẽo, không biết nói chuyện pha trò. Còn cậu ấy là một người hài hước, luôn mang lại niềm vui cho mọi người. Hai thế giới của hai con người hoàn toàn khác nhau. Hi vọng có cậu ấy, cuộc sống của tôi sẽ có thêm niềm vui.

Chúng tôi chúc ngủ ngon nhau vào lúc 12h. Đêm hôm đó tôi ngủ rất ngon, đã rất lâu, tôi mới ngủ được một giấc tròn như thế.

6h30

Đồng hồ báo thức reo lên, tôi thức dậy một cách sảng khoái. Tôi nôn nao đến trường để gặp Phúc, sửa soạn chỉn chu đầu tóc quần áo rồi mang cặp đi ra khỏi nhà. Tôi tưởng tượng viễn cảnh đang đi đường thì gặp Phúc, rồi chúng tôi trò chuyện vui vẻ với nhau đến trường mặc dù nhà tôi với nhà Phúc ở khác vị trí.

Bước vào trường, tôi nhìn xung quanh để tìm kiếm bóng dáng cậu ấy. Vừa đi vừa nhìn xung quanh nhỡ đâu bắt gặp cậu ấy thì làm sao. Nhìn mãi không thấy, tôi thở dài rồi tự trấn an rằng hai đứa học chung lớp với nhau nên đằng nào cũng gặp nhau thôi. Nghĩ thế tôi bất giác cười mỉm. Đi vào lớp và lại chỗ ngồi, như thường lệ tôi lấy sách vở ra đọc bài.

Bỗng dưng tôi nghe thấy tiếng cười đùa, ngẩng lên thì thấy Phúc đi cùng với đám con trai cùng lớp. Cảm giác như cậu ấy nổi bật nhất trong đám đó vậy, nụ cười tỏa nắng ấy khiến con tim tôi đập nhanh hơn.

Tôi nở nụ cười với cậu ấy, cậu ấy nhìn lướt qua tôi rồi sau đó quay sang cười đùa với đám bạn.

Nụ cười của tôi cứng đờ, cảm giác xấu hổ lên tới tận mặt. Đầu óc tôi trở nên mông lung, tại sao lại thế nhỉ.

Tôi làm sai gì đó hả?

Sao cậu ấy lại làm như không quen tôi như thế.

Nén đi cảm giác xấu hổ,tôi nghĩ chắc cậu ấy có vấn đề riêng. Tiếng chuông vào lớp vang lên kéo tôi về thực tại, tôi bỏ qua chuyện đó để tập trung vào tiết học.

5 tiết học dài đằng đẳng trôi qua, cơn đau đầu lại ập tới lấn át cả sự vui vẻ từ đầu buổi, tôi nặng nề bước đi về nhà.

Dù cho tôi có mệt mỏi đến đâu, không ai làm giúp tôi việc nhà cả, cả người tôi như mất hết sức lực vẫn cố gượng nắm cây chổi lê đi từng bước.

"Mày làm kiểu gì mà như đứa bệnh vậy, làm thì làm lẹ lẹ lên chứ mẹ về la cả đám mày chịu à"

Chị tôi lên tiếng cáu gắt

Tôi quá mệt mỏi để đáp lại, cố làm xong rồi bước lên phòng. Tôi thả mình lên giường, vô thức nhìn lên trần nhà. Cơn đau đầu quái ác lại tới, mỗi lần như thế tôi như chẳng còn sức gì cả.

ting ting

Tiếng thông báo tin nhắn tới, tôi với tay lấy điện thoại. Thì ra là Phúc nhắn

"Về chưa"

Trong đầu tôi liền nhớ tới cảnh hồi sáng, sự khó hiểu xuất hiện một lần nữa xen lẫn sự xấu hổ. Nhưng tôi vẫn quyết định im lặng xem như chưa xảy ra chuyện gì

"Rồi"

"Thế ăn cơm chưa"

"Rồi"

Phúc không hề đề cập đến chuyện hồi sáng, tôi cũng không đủ can đảm để nhắc lại. Tôi sợ khi nhắc đến, tôi lại biết những thứ tổn thương. Nên cậu ấy tỏ ra không biết, tôi cũng cho rằng mình chẳng hay.

Vòng tuần hoàn một ngày trôi qua một cách nhạt nhẽo, cuộc sống tôi là thế mà.

Tôi luôn sợ bản thân tôi không xứng, nhưng vốn dĩ bản thân tôi không xứng với cậu ấy thật mà, cậu ấy tốt đẹp như thế, học giỏi, lại được nhiều người ngưỡng mộ, nhiều người yêu mến cậu ấy. Vì thế Phúc không muốn công khai mối quan hệ của chúng tôi ra cũng đúng, tùy cậu ấy quyết định vậy, tôi không đủ can đảm để nói với cậu ấy về vấn đề ấy.

Thời gian trôi qua như chó chạy ngoài đồng, mới mà chúng tôi đã chính thức quen nhau được 1 tuần, thời gian 1 tuần đó không dài nhưng nó đã phần nào chiếu sáng cuộc sống của tôi. Ngày nào tôi cũng muốn đến trường, động lực đến trường của tôi là cậu ấy.

------

Tiếng chuông báo thức lại đúng quy trình mà reo lên, tôi thức dậy chuẩn bị tới trường.

Bước ra khỏi nhà thì thấy bố, bố đang chuẩn bị đồ đi làm thì quay sang bảo

"Hôm qua bố để tiền ở trong tủ, con có thấy đâu không"

"Con không thấy"

"Thật sự là không thấy à, bố để ở trong tủ ở nhà mình mà tự nhiên biến mất"

"Hay ba nhớ nhầm để đâu đấy"

"Không có đâu"

Tôi im lặng không nói gì

"Có lấy thì tự mà đưa ra đấy, đừng để khi bắt gặp rồi lúc đó nói còn không kịp đâu"

Tự dưng bố bảo, bố không nói rõ ai nhưng ở đây có mỗi tôi với bố. Tôi sững sờ nhìn bố

"Ơ bố, con không biết thật. Bố thử hỏi chị với con út xem"

"Hai chúng nó bảo không lấy thì hỏi ai nữa"

Tôi cứng đờ người chẳng biết nói gì nữa

Tôi bất lực, im lặng quay đầu đi học, có nói gì thì cũng bằng thừa. Bố ít khi nào tin lời tôi nói.

Vào đến lớp tôi gục hẳn lên bàn, nằm nhắm mắt nghĩ ngợi.

"Ngày nào lên lớp cũng ngủ, có chơi đồ thì tránh xa bọn này xa. Ghê chết đi được"

Giọng nói mỉa mai chói tai vang lên trên đỉnh đầu, tôi mặc kệ không chút để tâm.

Học đến tiết 2 thì bút tôi bị tắc mực, tôi không chuẩn bị bút nên đến giờ ra chơi tôi đi xuống căn tin trường mua.

Tôi tính đi đường chính để ra căn tin, nhưng thấy bọn Khánh Vi đứng đó nên tôi quyết định đi đường vòng. Tôi vòng đường sân sau để ra căn tin, con đường này ít người đi lại hơn vì khá xa. Nhưng tôi cảm thấy thoải mái, sự yên tĩnh này chính là thứ tôi muốn.

Tôi đang đi ngắm nhìn xung quanh thì thấy bóng dáng người dưới chỗ bóng cây kia.

"Ơ chẳng phải Phúc Hay sao?"

Bạn đang đọc An Yên sáng tác bởi minggtuzlundzuidze

Truyện An Yên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minggtuzlundzuidze
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.