Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hê hê, xin lỗi ta bị điên a! (2)

Tiểu thuyết gốc · 973 chữ

Lưu Đình bình thường hành sử nóng vội đắc tội không ít người nên khi cô ta bị Vân Ca tẩn cho một trận, những người xung quanh liền biến thành quần chúng ăn dưa. Ai cũng vờ mắt điếc tai lơ, không ai muốn giúp cô ta cả, Du Mẫn Duy sợ Vân Ca sẽ gây ra án mạng liền tự thân lao vào lôi kéo Vân Ca ra khỏi Lưu Đình.

Lưu Đình vô cùng sợ hãi sau khi thoát được liền ba chân bốn cẳng chạy mất, trước khi đi còn không quên lớn giọng đe dọa Vân Ca. Vân Ca nhìn cô ta cười hề hề, làm một cái mặt quỷ chọc cô ta máu dồn lên não. Cùng lúc này hầu gia và hầu phu nhân cũng chính là phụ mẫu của cô từ Lương Viện vừa kịp chạy tới, thấy khung cảnh hỗn loạn, Lưu Đình kia thì tóc tai rối bời hốt hoảng rời đi. Ánh mắt không hẹn mà hướng cả về phía Vân Ca.

" A phụ thân, Vân nhi rất nhớ người a." Vân Ca thấy cha mình đang nổi nóng liền nhỏ giọng nũng nịu chạy lại nắm lấy tay ông, vừa lắc lắc vừa nói.

" Ngươi còn biết có người phụ thân này sao?" Hầu gia hỏi ngược lại Vân Ca.

" Phụ thân đại nhân à, Vân nhi biết sai rồi."

" Phụ thân, nữ nhânn độc ác kia, ả đánh con."

" Vân nhi rất sợ."

" Vân nhi đau quá."

Vân Ca vừa nói vừa buông tay hầu gia ngồi phịch xuống đất bắt đầu giả khóc. Hầu gia và phu nhân thấy cô khóc liền quên cả giận vội đỡ cô dậy đưa về phòng còn không quên kêu gia nhân thu dọn lại đống hỗn độn này. Vân Ca theo hầu gia đi được một đoạn thì bên này Du Mẫn Duy bắt đầu cảm thấy khó hiểu.

" Ngươi nói xem, tam muội hình như có gì đó không đúng." Mẫn Duy thuận miệng hỏi một nha hoàn đứng bên cạnh.

" Nhị tiểu thư, tam tiểu thư trước giờ điên điên khùng khùng, rất khó mà đoán được."

" Nô tỳ, thấy do cô quá đa nghi thôi."

" Ngươi nói cũng phải, có thể do bổn tiểu thư nghĩ nhiều rồi."

" Các ngươi mau thu dọn đi." Nói rồi Mẫn Duy liền rời đi.

Vân Ca sau khi được đưa về phòng liền bị cho uống một loại thuốc, uống xong thì bất tỉnh. Cô như vậy không biết đã ngủ qua bao lâu, Vân Ca cuối cùng cũng tỉnh lại, cô phát hiện mình như vậy mà lại bị chôn sống. Tứ phía quanh cô đều ngập trong bóng tối, nắp quan lại đóng thật chặt. Cho dù Vân Ca có cô gắng đẩy thế nào cũng không lai chuyển được, mà không khí trong quan tài mỗi ngày một ít, hô hấp của cô ngày càng khó khăn. Vân Ca sợ hãi liên tục dùng tay cào nắp quan tài đến khi đôi tay cô đổ máu. Vân Ca lúc này mới bình tĩnh lại, cô vội gọi hệ thống.

" Nha đầu, nửa đêm nửa hôm gọi tiểu gia ta có việc gì."

" Hu hu, ngươi đừng có lắm lời nữa mau cứu ta đi." Vân Ca mếu máo nói với hệ thống.

" Ha ha, đúng là do ăn ở mà, ngươi nói xem, chưa gì đã bị người ta chôn sống rồi."

" Giờ biết sợ rồi chứ?" Hệ thống nhìn Vân Ca khinh bỉ nói.

" Hu hu, ta cũng là lần đầu tiên bị như vậy, ta có biết gì đâu."

" Đừng có lèm bèm nữa, mau cứu ta đi."

" Đây là cách ngươi nhờ vả người khác sao?"

" Ranh con ngu ngốc."

" Kệ ta, ngươi có cứu hay không thì bảo?"

Hệ thống bất lực đành đưa Vân Ca ra khỏi quan tài, rời khỏi quan tài cô phát hiện mình đang ở trong một cung điện ngầm dưới lòng đất, trong lòng Vân Ca lại phấn khích, trước giờ cô chỉ thấy địa cung qua phim ảnh hiện tại bản thân đã được đặt chân đến đây rồi a. Nhìn Vân Ca vui vẻ hệ thống nhìn cô cười đầy bất lực.

" Ta nói, nha đầu nhà ngươi gan thì nhỏ, mà ham quá ham vui."

" Ban nãy còn tỏ ra mình sắp chết đến nơi hiện tại lại vui vẻ như vậy."

" Ngươi trở mặt cũng nhanh thật đó."

Vân Ca phớt lờ những lời nói của hệ thống một mình mò mẫn đi về phía trước.

" Bồ Đào đại nhân oai phong lẫm liệt, đa ta ơn cứu mạng của ngươi."

Vân Ca bất ngờ quay người lại cúi người cảm ơn hệ thống, hành động này của cô làm cho hệ thống nhất thời thụ sủng ngược kinh, không biết nên đối đãi với cô thế nào. Hơn nữa đây là lần đầu tiên có người khen hắn a, thật là sung sướng trong lòng.

" Hê hê, không nghĩ đến nha đầu ngươi còn có bộ mặt này."

" Ha ha, ngươi cứu mạng ta mà, ta nên cảm ơn ngươi mới phải."

" Nha đầu này coi như ngươi biết điều."

" Bồ Đào, ta gọi ngươi như vậy có được không?"

" Tùy ngươi thôi."

" Bồ Đào, tại sao số ta lại xui đến như vậy chứ."

" Chỉ một chút nữa thôi là bị ngỏm rồi."

Hệ thống nhìn Vân Ca cười khổ, thật là tức chết hắn mà nha đầu này ngơ ngơ ngáo ngáo như vậy sợ là nàng ta chưa kịp gặp mặt đối tượng công lược đã mất mạng luôn rồi.

Bạn đang đọc Ăn Nho Không Bỏ Vỏ sáng tác bởi hoatuyettu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoatuyettu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.