Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bất Thường

Tiểu thuyết gốc · 1405 chữ

Sáng hôm sau gần tám giờ người trong hợp viện đã dậy gần hết, điện cũng có lại nhưng bóng đèn vẫn chập chờn cũng may là trời sáng không cần dùng quá nhiều điện.

Bọn họ không dùng đến điện thoại nhiều.

Bốn ngày sạc một lần vẫn dư sức dùng.

Tiểu Tảo mang tập dề màu nâu bên trên là mặt con gấu, vừa sớm sáng sớm đã luyên thuyên không ngừng nghĩ có sức sống đến mức bọn họ thấy ganh tị.

Mạn Mạn ngồi vào bàn, ngoại trừ Tiểu Tảo ra chỉ có Hàn Duy ngồi đối diện cô.

Tình huống này cũng không lạ, nếu có thêm chú Lý hay Tần Nhân mới là chuyện lạ, bọn họ rất ít khi ăn sáng nếu không phải ra ngoài chạy bộ thì chính là còn ngủ, hai người đó chính là hai kẻ cuồng công việc, nghiện tăng ca nhất ở hợp tứ viện này rồi.

Nhưng cũng không trách được, những việc bọn họ xử lí là những việc những người còn lại không xử lí nổi.

Ba người ăn sáng xong, bên ngoài truyền đến một giọng nói lanh lảnh, chưa thấy người giọng nói đã đi trước.

- Tôi về rồi đây, còn mua quà cho các cậu.

Tình Khang ló đầu vào nhà chính, trên tay cầm không ít thứ đặt lên ghế trống.

Tình Khang dáng người cao ngang bằng Tần Nhân m87 bởi vì bọn họ rất thích vận động lớn lên cao lớn như vậy cũng không lạ.

Khuôn mặt có thể nói là tạm ổn.

Mạn Mạn nhìn thấy quà mắt liền sáng như đèn pha ô tô.

- Có mua cho tôi không? Mua gì cho tôi vậy.

Tình Khang:" Ai cũng có phần, mau đến nhận tấm lòng của ông."

Hàn Duy đứng dậy đi đến cạnh bàn tìm tìm một hồi mới lấy ra một tệp hồ sơ đập vào ngực Tình Khang.

- Mau đọc đi, đơn hàng mới một lát phải đi xử lí.

Tình Khang nhìn những chữ lớn nhỏ bên trong liền than một tiếng.

- Tôi vừa về còn rất mệt, tha cho tôi hôm nay đi mà.

Hàn Duy như không nghe thấy, Mạn Mạn thì không để ý đến y.

Tình Khang đọc xong đã là mười lăm phút sau.

Hàn Duy nhìn đồng hồ điện thoại đã là mười giờ, thời gian xử lí đơn hàng nhanh tiền được chia càng nhiều, Hàn Duy lôi hai người không tình nguyện ra khỏi hợp tứ viện ngồi xe đi đến rìa thành phố.

Ba người theo địa chỉ mà đến trước một khu chung cư tương đối tồi tàn, chung cư có năm tầng không có thang máy, vừa nhìn qua liền biết chung cư này xây rất lâu còn không tu sửa lại, tường trắng bị bong tróc lộ ra xi măng ở bên trong lớp sơn trắng cũng bị ố vàng.

Mạn Mạn nhìn xung quanh một lượt, ở đây gần công viên nhỏ, gọi là công viên nhưng chẳng khác nào một bãi đất trống trồng mấy cái cây, đặt thêm vài băng ghế đá vào, có vài băng ghế không biết vì sao lại bị gãy phân nữa, lộ ra cây sắt bên trong.

Mạn Mạn:" Ở đây hả? Nhà Tần Hàn phòng số mấy."

Hàn Duy nhìn địa chỉ đã note lại trên điện thoại.

" Là chỗ này phòng số 180 tầng ba."

Hai người bọn họ đi lên trước, Tình Khang mới nhấc chân theo sau, bộ dáng rất không tình nguyện.

Hành lang ở đây rất nhỏ, rác cũng để ở bên ngoài vừa bước vào mùi này trộn lẫn mùi kia khó ngửi vô cùng, hành lang lại nóng bức, tuy là buổi sáng nhưng hành lang rất tối nếu không cẩn thận chỉ sợ đá phải rác nhà người khác.

Đột nhiên chung cư xuất hiện ba người lạ mặt, có người tò mò mà ló đầu ra ngó một chút thấy dừng trước phòng 180 của bác Nhã thì càng tò mò hơn không nhịn được mà lên tiếng.

- Mấy cô cậu tìm bà Nhã?

Là một người phụ nữ trung niên hơi mập lên tiếng.

Mạn Mạn nghe hỏi thì gật đầu.

- Chúng cháu tìm bác Nhã, nghe nói con trai lớn của bác ấy hôm qua xuất ngũ muốn đến ôn chuyện một chút.

Người lúc nãy gật đầu một cái:" Bà Nhã ở bên trong, gõ cửa đi."

Nói xong liền vào lại nhà đóng cửa lại.

Hàn Duy đứng ở phía trước gõ cửa hai ba cái.

Đến cái thứ tư mới nghe tiếng mở cửa.

Bà Nhã đầu tóc có chút bù xù do mới ngủ dậy, nhìn thấy bọn họ liền hỏi.

- Các cậu tìm ai?

Hàn Duy:" Bọn cháu đến tìm Tần Hàn."

Người phụ nữ lúc nãy trong nhà vẫn nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lúc nãy muốn tìm đứa con lớn bây giờ là muốn tìm đứa con trai út, hoá ra quen cả hai anh em à.

Bác Nhã vẻ bề ngoài rất phổ thông, chẳng qua có chút gầy gò má nhô cao, khoé mắt hõm sâu, da đều xạm nghe đến tên Tần Hàn liền cau mày.

- Mấy cô cậu muốn đến tìm nó đi quậy phá? Con trai tôi trước giờ lo làm ăn, nửa tháng gần đây đều mang thói hư tật xấu về nhà, còn đi chơi qua đêm hai ngày rồi vẫn chưa trở về, muốn tìm nó thì đi chỗ khác mà tìm.

Bác Nhã muốn đóng cửa, Tình Khang cao lớn liền chen lên trước ngăn lại.

- Bọn con không phải bạn của Tần Hàn.

Mạn Mạn lấy trong túi áo ra một tấm thẻ màu đỏ, bên trên có dòng chữ màu vàng.

" Cảnh sát thành phố, vì nhân dân phục vụ."

Bác Nhã thấy tấm thẻ này nét mặt mới dịu xuống chưa được vài giây đã trở nên khẩn trương.

- Có phải con tôi xảy ra chuyện gì rồi không? Con trai bị làm sao.

Tình Khang:" Trước tiên bác cho chúng cháu vào nhà trước đã, bên ngoài này có chút không tiện."

Bà do dự một lúc liền gật đầu.

Bên trong nhà không lớn như những hộ gia đình bình thường, ba phòng một phòng tắm, phòng bếp bên cạnh phòng khách, chỗ ăn cũng là ở phòng khách.

Bà nào có tâm trạng rót nước mời khách gì, tâm tư đều đặt lên người đứa con trai út kia.

- Con trai tôi bị làm sao? Các cô cậu mau nói nhanh một chút.

Thấy hai người không nói Mạn Mạn mới lên tiếng.

- Tần Hàn chết rồi, là chết đuối, những giấy tờ tuỳ thân này là của con trai bác đúng không?

Mạn Mạn lấy trong ra một tấm thẻ chứng minh được bỏ vào một cái túi nhỏ trong suốt nhưng vẫn thấy được hình ảnh người bên trong, còn có địa chỉ, số nhà.

Bác Nhã run rẩy nhận lấy.

Nét mặt của bà thoáng qua vài nét kinh ngạc, sau đó lại khôi phục dáng vẻ như không có chuyện gì nhưng giọng nói hơi run.

So với dáng vẻ khẩn trương lúc ban đầu, hiện tại như một người khác.

- Nó chết rồi à? Đã điều tra ra được ai là hung thủ không?

Tình Khang:" Vẫn đang điều tra, chẳng qua thi thể của Tần Hàn đột nhiên bị mất đầu."

Bác Nhã nghe hai từ này cả người liền bật dậy từ sofa.

- Mất đầu? Con trai tôi chết đuối sao lại mất đầu?

Rõ tàng lúc nãy bà không phản ứng quá lớn khi nghe con trai bị chết đuối, vậy mà chuyện mất đầu lại phản ứng lớn như vậy, bọn họ không khỏi có chút nghi ngờ nhưng bằng chứng chưa đủ không thể liên kết lại với nhau để tìm điểm bất thường.

Nhưng phản ứng của bà là điểm bất thường đầu tiên bọn họ thấy.

Mạn Mạn:" Bọn cháu vẫn đang điều tra, chuyện Tần Hàn chết đuối bác không có gì muốn hỏi?"

Bác Nhã:" Hỏi cái gì mà hỏi, chết thì chính là chết, các cô cậu cũng nói chưa tìm ra được hung thủ hỏi thì có ích gì, muốn điều tra cái gì thì điều tra, nhanh một chút rồi về đi."

Bạn đang đọc Ấn Mộ sáng tác bởi yy65568489
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy65568489
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.