Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếng Khóc Trong Nhà Tắm

Tiểu thuyết gốc · 1676 chữ

Tần Phong dáng người rất cao, làn da đen nhẻm bởi vì phơi nắng do thao luyện, khí chất cứng cỏi như việc Tần Hàn bị chết đuối căn bản không liên quan đến hắn.

Cảnh sát lúc nhận được có người chết trôi, đã cho kiểm tra xung quanh cống rãnh chẳng qua công viên là nơi bọn họ không nghĩ tới, nơi này lúc nào cũng có người đi qua lại, dấu chân rất lộn xộn nếu muốn tìm manh mối thì hồ nước ở công viên không giúp ích được gì.

Điện thoại trong túi chú Lưu đổ chuông, ông nhìn số hiện thị trên điện thoại mới đi tới chỗ khác nghe, tránh làm phiền đến chú Lý.

Tần Phong trên lưng đeo balo quân đội trên người mặc bộ đồ màu vàng cát, cơ bắp trên cánh tay cũng không giấu được cơ ngực cũng rất lớn, áo cũng bị kéo căng như giây trước giây sau nút áo chắc chắn sẽ bị bung ra.

Môi trường trong quân đội vốn dĩ rất khắc nghiệt, mỗi tháng đều có bảng thành tích khác nhau nếu ba năm nhập ngũ thành tích thể chất luôn đứng đầu sẽ có hai lựa chọn.

Dù sao hai lựa chọn so với người hết kì hạn trở về, ra xã hội bương trải thì trong đây có khi lại tốt hơn nhiều, tuy mỗi ngày dậy sớm còn thao luyện, thay nhau mà canh gác nhưng vẫn có hoạt động giải trí có người nói chuyện tương đối vui vẻ.

Còn ra bên ngoài cuộc sống lại tất bật bận rộn, đến cơm bữa có bữa không, nên không ít người rơi vào đường cùng giết người ngồi tù để có chỗ ngủ cái ăn.

Chú Lý năm nay cũng đã có tuổi người thế nào cũng từng thấy qua, mặt tối của xã hội thứ nhất chính là trong giới giải trí thứ hai là ở những khu phức hợp cuối cùng là làm những thứ liên quan đến pháp luật.

Ông chứng kiến không ít người bị phán án tử nhưng trên mặt lại không mang vẻ đau khổ ngược lại còn vui vẻ mà ngân nga một câu hát trong họng không ai nghe rõ lời.

Những người này biết bản thân đã đến đường cùng rồi, cho dù không chết cho dù bị nhốt bảy tám năm hay ba bốn năm, đó cũng xem như là vết nhơ như một tờ giấy trắng bị dính vết mực đen.

Có người thì thấy không sao có người lại thấy không vừa mắt.

Cuộc đời của mình có người muốn cứu có người muốn mặc kệ.

Nếu không phải gia đình khá giả, gia thế ổn định thì sau này rất khó làm lại cuộc đời.

Chú Lý mở mắt ra liền châm một điếu thuốc lên hút.

- Các cậu nhanh đi bắt ngươi được rồi, là Tần Phong không sai.

Ông chỉ xác định đúng sai để tiện cho việc điều tra, cho dù bây giờ ông nói hình thức giết người mô tả lại đi nữa một lát bên phía công an sẽ lấy lời khai, dẫn Tần Phong đến đây để mô tả lại hiện trường, lúc đó chú Lý cũng có mặt để phân định thật giả, nếu bây giờ ông nói chính là phí mấy ngụm nước bọt.

Chú Lý ít học lúc trước chỉ học tới lớp tám là nghỉ, chỉ biết nhận định mặt chữ tính toán cũng được chút ít.

Lúc trước có một đoạn thời gian ông đóng cửa Ấn Mộ những đơn hàng gửi tới cũng không nhận mà chạy ra bên ngoài làm công, cuối cùng ông hiểu rất rõ một đạo lí.

Người ít học nếu không làm chủ thì cả đời chỉ làm công nếu may mắn lương có thể đủ nuôi sống bản thân đủ trả tiền điện nước, giặt giũ còn những người học cao nếu không làm chủ, cuộc đời của bọn họ cũng trải qua tương đối nhẹ nhàng, lương không cao nhưng vẫn luôn đủ nuôi sống bản thân nếu may mắn có thể lên chức vị cao hơn.

Hoặc ông không may mắn, lương không cao đến bản thân không nuôi sống nổi nên mới thôi dãy dụa mà chạy về lại Ấn Mộ tiếp tục nhận những đơn hàng được gửi xuống.

Cuộc sống ấy mà, có người đi sai đường đi đến gần nửa cuộc đời mới nhận ra nhưng không quay kịp nữa rồi.

Chú Lưu cất điện thoại vào túi đi lại phía chú Lý.

- Người chúng tôi sẽ đi bắt, tiền ngày mai tôi sẽ gửi đến.

Chú Lý xua xua tay ý bảo Chú Lưu mau đi.

Hàn Duy vẫn đứng ở một góc bộ dáng thẩn thờ âm trầm.

Chú Lưu vừa lái xe về nhìn thấy Hàn Duy liền đi tới, đặt tay lên vai cậu mà xoa xoa.

- Tâm trạng không tốt? Cháu xử lí cũng không ít đơn hàng vẫn không quen được?

Hàn Duy gật đầu:" Vốn dĩ ngay từ đầu đã không quen, môi trường này vốn dĩ không khắc nghiệt nhưng sự thật vẫn luôn khiến người khác khó chịu."

Chú Lưu:" Chú tất nhiên hiểu, chú vào đây năm hai mươi lăm tuổi, hiện tại đã bốn mươi, lúc đầu chú là cảnh sát giao thông sau này ở đây thiếu người mới điều chú xuống, chú vốn dĩ là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng càng về sau càng không muốn tin cũng không được, có những chuyện vốn dĩ ngay từ đầu đã là như vậy, chẳng qua chưa bị vạch trần, nghề này tuy không khắc nghiệt, không tranh giành nhưng cuộc sống rất dễ bị đảo lộn."

Hàn Duy:" Cháu vẫn luôn hiểu rõ đạo lý chú nói, nhưng cháu vẫn không hiểu, lúc giết người bọn họ sẽ có cảm giác gì, lúc nhìn thấy xác người thân nằm trước mặt bọn họ sẽ mang bộ mặt gì."

Chú Lưu nhìn cảnh sát đang vây quanh chung cư hết chỉ lại chỏ, nói:" Sợ hãi? Tức giận? Hay là không mang cảm xúc gì? Mỗi người đều chôn trong mình lòng ganh ghét độ kị, nếu không có cảm xúc gì thì chính là lòng đố kị quá lớn, đố kị đã nhắm nháp hết nổi sợ hãi trong lòng bọn họ."

Nói thêm vài câu Hàn Duy mới đi tìm Mạn Mạn, cả hai người cùng trở về, ở đây hiện tại xem như đã hết nhiệm vụ của bọn họ, chuyện còn lại đều giao cho chú Lý và chú Lưu xử lí.

Mạn Mạn như chưa nói chuyện đủ, lúc trên xe vẫn cứ luyên thuyên không dứt, Hàn Duy quyết định giải chết mà nhắm mắy lại dựa vào ghế mà ngủ.

Mạn Mạn thấy không có người trả lời liền chuyển sang nói chuyện cũng tài xế.

Từ rìa thành phố đến ngoại ô mười lăm phút, trên xe vẫn duy trì tiếng nói mười lăm phút, xe ngừng lại Hàn Duy mới mở mắt trả liền tài xế mà leo xuống.

Mạn Mạn cảm thấy người tài xế này nói chuyện rất hợp với cô, cứ như vậy mà lưu số tài xế vào điện thoại, còn nói khi nào đi nhất định sẽ gọi cho người này.

Mạn Mạn đẩy cửa vào, cửa gỗ cũ kĩ liền vang lên tiếng kẽo kẹt.

Mạn Mạn:" Cậu thấy lần này rất thuận lợi không? Thuận lợi đến không thực."

Hàn Duy gật đầu đáp lại:" Đúng là rất thuận lợi, chú Lưu nói rất giống như có người đang dẫn chúng ta đến manh mối, camera đường vốn dĩ đã hư hết nhưng có một cái may mắn lại không hư, độ phân giải tuy không cao nhưng lại ở gần cạnh công viên."

Nếu là người khác thì bọn họ sẽ cho là may mắn, nhưng Mạn Mạn, Hàn Duy lại không cho là như vậy, đừng nói hai người mà đến chú Lưu cũng thấy bất thường, người này muốn giúp bọn họ nhưng muốn trả ơn hay không còn chưa biết được, trên đời này có thứ gì miễn phí sao? Tuy là có thật nhưng đối với người âm chuyện miễn phí chính là không có, nếu không giúp vì ân thì chính là vì muốn người khác mang ân mình.

Mạn Mạn vừa về đã chạy đi tìm Tiểu Tảo.

Hàn Duy không vội, buổi trưa ở đây rất nóng, Hàn Duy đem một thân mồ hôi về phải tắm qua một lần mới có thể tính đến việc ăn cơm.

Hợp tứ viện này chính là kiểu cổ rất cổ, trong một gian phòng riêng đều có một bình phong ngăn cách giữa phòng ngủ với phòng tắm, bên trong phòng tắm không có vòi sen chỉ có một cái thùng gỗ pha nước mà ngâm mình, nếu muốn ngâm mình thì cứ ra thẳng giếng nước múc đem vào.

Ở cạnh giếng có một phòng tắm, là nối từ nước giếng lên không cần múc nước, chẳng qua nơi này là phòng tắm chung, nam nam tắm chung còn Mạn Mạn là người tắm cuối cùng hoặc là đầu tiên, bên trong có ba cái vòi sen, Hàn Duy đem đồ đặt lên một cái móc treo lên mới bắt đầu cởi đồ tắm.

Hàn Duy tắm được một lát, nghe thấy tiếng nước chảy pha lẫn tiếng khóc của một người phụ nữ, còn cảm thấy sau lưng có người nhìn nhưng lúc cậu vặn nước lại tiếng khóc liền biến mất, cảm giác bị nhìn lén cũng không thấy đâu.

Hàn Duy vội vàng mặc đồ vào, tóc cũng chưa kịp lau đã chạy ra ngoài, lúc Hàn Duy đóng vòi nước lại một giọt máu từ bên trong chảy ra, đáp xuống sàn nhà tắm.

Hàn Duy không thấy cứ như vậy mà đẩy cửa đi ra bên ngoài.

Bạn đang đọc Ấn Mộ sáng tác bởi yy65568489
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy65568489
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.