Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư thầy tặng thịt

Tiểu thuyết gốc · 1390 chữ

Nắng nóng như lửa đốt, tại đầu thôn, kẻ ăn mày vẫn ngồi ngửa bát lên trời, mặt cúi gằm xuống đất.

Hắn cứ như vậy cũng đã ngồi tới mấy năm rồi.

Từ khi bố mẹ hắn mất đi, nhà cửa gia tài bị Hoàng địa chủ lấy đi sạch để trả cho cái nợ mà bố mẹ hắn để lại.

Cái nắng thiêu đốt giữa ban trưa, đây cũng là giờ ăn cơm của người trong thôn. Giờ này thì làm gì có ai ra đường đâu, mấy năm nay vẫn vậy.

Hôm nay tự nhiên khác lạ, hiện tại lại có một người đứng trước mặt hắn.

Người này là một lão già đầu trọc gầy còm, nhìn bề ngoài chắc ai cũng nghĩ là một thầy chùa. Mặc dù không khóa một tấm áo cà sa, hay đeo một tràng hạt bồ đề, chỉ mặc vỏn vẹn một tấm áo xám cũ rách, sau lưng lại mang một cái bao xẹp lép. Nhưng nhìn vào cái dáng dấp khắc khổ, dáng đi khoan thai, sự hiền từ trong ánh thì bất kỳ ai nhìn vào đây cũng nghĩ hắn là một người tu hành. Và khi hắn mở miệng, người ta sẽ không hoài nghi điều này nữa.

- Xin chào thí chủ, cho hỏi trong thôn này có nhà ai giàu có mà có trẻ con không ?

Kẻ ăn mày ngước lên trả lời:

- Địa chủ họ Hoàng ruộng có vạn mẫu, người trong thôn ai cũng nợ hắn ta, trẻ con trong nhà hắn cũng nhiều vô kể.

Nghe được vậy, ánh mắt của lão thầy chùa lóe sáng, khóe miệng nhếch lên:

- Ồ, phải chăng thí chủ có thể chỉ lão nạp đường đến đó?

Kẻ ăn mày trả lời:

- Ngươi cứ đi thẳng vào cổng theo đường cổng thôn, men theo bờ tường bên phải là đến được cổng chính.

Lão thầy chùa nghe vậy khoanh tay, cúi đầu với kẻ ăn mày:

- Vô cùng đa tạ thí chủ đã chỉ đường.

Nói xong, lão quay người rời đi, để lại ánh mắt dõi theo của kẻ ăn mày. Cuối cùng, kẻ ăn mày lẩm bẩm:

- Hỏi như vậy mà cũng không bố thí cho ta được một cắc nào.

----------------

Biệt phủ nhà họ Hoàng trong thôn như tách biệt với cả thôn. Tường nhà cao, đình viện phòng ốc nhiều vô kể, bên trong đầy tớ chạy tấp nập.

Người ta kể rằng trước đây vốn dĩ đây không phải là một cái thôn, mà nó là một thành thị sầm uất, từ khi người nhà họ Hoàng đến đây và mang nợ nần đến cho người trong thành. Số nợ ngày càng nhiều khiến người thì bán hết gia tài trả nợ, người thì bán cả bản thân, nhưng chưa nghe nói một ai trốn đi một nơi rất ra để trốn nợ. Sau mấy đời nhà họ Hoàng, từ cái thành ngày nào bây giờ trở thành một cái thôn với những ngôi nhà nhỏ xung quanh lâu đài nhà họ Hoàng.

Tuy vậy nhà họ Hoàng vẫn cực kỳ giàu có và tài sản của họ vẫn cứ ngày một tăng, con cháu trong nhà cũng rất nhiều. Quả thực, có lẽ phải tu hành mấy kiếp mới được làm con cháu nhà họ Hoàng, đẻ ra là sống trong cảnh vô cùng phú quý, so với vô số người làm đầy tớ ở đây.

Cổng nhà họ hoàng to rộng, với hai con sư tử đá giữ tợn đứng hai bên, bên cạnh đó còn mười hai kẻ bảo vệ đứng canh cửa mang đao sáng lóa.

Lão thầy chùa cuối cùng cũng tìm được cổng nhà họ Hoàng.

Vừa lúc đó có một xe kiệu đi đến. Bước xuống là một thằng nhỏ chừng mười tuổi ăn mặc vô cùng phú quý. Thằng nhỏ này vừa thấy lão thầy chùa đứng trước cổng mới bắt đầu gân cổ quát mấy kẻ bảo vệ:

- Người đâu, sao lại để cái thằng ăn mày này đứng trước cổng biệt phủ của nhà ta.

----------------

Kẻ ăn mày vẫn giơ hai bát lên trời, mặt hắn vẫn cúi gằm xuống đất. Hắn mấy ngày hôm nay chưa được ăn gì. Nếu tiếp tục như thế này hắn sẽ chết đói mất.

Tự nhiên, hắn lại nghe thấy tiếng bước chân.

Lại là lão thầy chùa, sau lưng mang một bao lớn nặng trĩu, trên tay lão còn cầm một tảng thịt máu nhỏ tóc tách.

Gặp lại kẻ ăn mày, lão thầy chùa mới cười hì hì, bảo rằng:

- Đa tạ thí chủ đã chỉ đường, bần tăng thấy thí chủ có vẻ nhịn đói đã lâu, nay xin tặng thí chủ miếng thịt này.

Nói rồi mới thả miếng thịt xuống bát của kẻ ăn mày, xong ha hả bắt đầu xong bắt đầu đi xa.

Hắn vẫn còn nhân tính, miếng thịt vẫn được hắn nướng lên. Hắn cũng chuẩn bị phơi khô chuẩn bị cho những ngày tiếp theo.

----------------

Buổi chiều ngày hôm đó, trong thôn đại loạn.

Việc có kẻ dám giết người trong thôn, mà lại ngay ở cổng phủ của nhà họ Hoàng. Người chết là mấy kẻ canh cửa mà quan trọng hơn là việc biến mất của con trai ruột của Hoàng địa chủ.

Kẻ ra tay vô cùng cao minh, hắn ra tay mà không có bất kỳ một ai hay biết, cho đến tận buổi chiều.

Kẻ ra tay lại cũng có chút cổ quái, trên đùi của một kẻ canh cửa thiếu mất một miếng thịt.

Người trong thôn lúc đấy lại bắt đầu bán tán:

- Không biết kẻ gian hồ điên dại nào mà lại dám chọc vào người nhà họ Hoàng, đã giết đầy tớ canh cổng thì thôi, nay lại còn dám bắt cóc con trai của Hoàng địa chủ.

- Hắn ta đâu có biết rằng con trai nhà họ Hoàng này là đệ tử của Linh Kiếm tông, dù kẻ này có đi đến chân trời góc bể thì cũng sẽ bị giết thôi. Không những thế chắc sẽ bị tru di cửu tộc.

- ...

Đó là những lời qua lại của mọi người trong thôn đến tai của kẻ ăn mày, hắn nhìn lại miếng thịt trong tay mình. Nghĩ lại lúc nãy hắn cũng đã nuốt, thôi thì cứ coi như không biết gì vậy.

Đang nhai thịt, bỗng nhiên có một người trung niên lưng đeo kiếm, đi ngang qua hắn, cử chỉ rất hung hăng hỏi hắn:

- Kẻ kia, ngươi ở đây từ sáng, có thấy kẻ nào khả nghi đi qua không.

Kẻ ăn mày ngơ ngác nhìn hắn, trả lời:

- Kẻ khả nghi, chắc ta không nhìn thấy. Nhưng có một kẻ lạ mắt đi vào thôn hôm nay.

Người trung niên ánh mắt âm trầm:

- Kẻ lạ mắt nào? Mau nói cho ta biết.

Kẻ ăn mày vẫn một bộ dạng ngơ ngác:

- Ngoài ngươi ra thì còn một kẻ đi vào thôn sáng nay.

Nói xong kẻ ăn mày dơ cái bát lên trước mắt người trung niên, ra bộ không trả tiền ta sẽ không trả lời.

Người trung niên liền giận giữ đá cái bát của kẻ ăn mày choang một tiếng, sau đó rút kiếm kề vào cổ của gã, quát to:

- Mau nói.

Kẻ ăn mày lúc này bắt đầu tỏ vẻ sợ sệt, cuối cùng đành chịu thua nói:

- Trưa nay có một gã thầy chùa hỏi ta có nhà ai trong thôn giàu có mà có trẻ con không? Ta mới chỉ cho hắn tới nhà của Hoàng địa chủ.

Nghe xong câu này, vẻ mặt của người trung niên bắt đầu lộ vẻ hốt hoảng không thể tin được, vội vàng hỏi:

- Hắn hiện tại ở đâu, đi hướng nào rồi?

Kẻ ăn mày mới chỉ tay về phía lão thầy chùa đi khi rời khỏi:

- Hướng đó

Người trung niên sau khi nghe xong, cấp tốc quay lại hướng đó sau đó vung kiếm đặt ngang người rồi phi thân lên kiếm.

Thanh kiếm cũng người trung niên tự động bay lên, cấp tốc phi về hướng kẻ ăn mày chỉ.

Kẻ ăn mày cùng dân chúng trong thôn ngơ ngác nhìn bóng dáng người trung niên phi thân đi.

Bạn đang đọc Ăn mày kiếm pháp sáng tác bởi MinhP

Truyện Ăn mày kiếm pháp tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MinhP
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.