Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nội chiến tứ hộ vệ II

Tiểu thuyết gốc · 2512 chữ

Lý Khang đào xong một cái hố, không to nhưng đủ sâu, hắn cho một ít nước sông vào đấy, sau đó kéo quần, ngồi chồm hổm, đặt cái mông lên miệng hố, người đối diện với bờ sông.

“Những lúc như thế này, lại là lúc cơ thể thanh tĩnh nhất..”

Phè phè bẹt bẹt tỡm

Ự ự

“Cmn thoải mái!”

Chợt Lý Khang có chút căng thẳng, cau mày lại, “Đó là cái gì?”

Giữa lòng sông, không biết từ lúc nào xuất hiện một cái bóng đen, to lớn mà thon dài, không nhìn ra hình thù đặc trưng. Lý Khang cũng nhìn qua cá mập ma hay con hawang, nếu chỉ tính bề ngang thôi thì cái vệt đen dưới nước kia tương đương hai con này cộng lại, còn chiều dài thì không kinh khủng như cá mập ma, nhưng cũng gần bằng 2/3 chiều dài tổng cơ thể của nó.

2/3 chiều dài cá mập ma là khái niệm gì? Chính là hơn 20 mét.

Một vật thể không biết rõ đang ẩn nấp dưới lòng sông, không biết có kinh khủng hơn cá mập ma hay không, nhưng chỉ xét kích thước, cái thứ không biết tên này đã ăn đứt con cá mập ma kia!

Lý Khang nhìn thấy mà đổ mồ hôi lạnh, tức tốc kéo quần lên thầm lui về sau.

Mắt thấy cái vệt đen đó như đang chạy về phía mình, Lý Khang ngậm đắng nuốt cay, cắt dây khởi động tất cả bẫy rập nhằm vào vị trí cái vệt đen kia. Quay người rời đi để thâu tóm hành lý, khi xoay mặt nhìn lại càng không thể che giấu sự hoảng loạn đầy khiếp sợ trên gương mặt.

“Cái bóng đen đó vậy mà.. phân tách… né cái cột kia?”

Lý Khang không chắc, tự hỏi chính mình.

Mà không kịp nghĩ câu trả lời, hắn lại phải co giò bỏ chạy.

Không, Lý Khang vội khởi động MN – 03 để bay đi.

Vì đã chuẩn bị từ trước, MN – 03 không bỏ sót cái gì, ngoại trừ hố phân mới đào. Nhưng hắn bình tâm lại, không vội chạy trốn, mà bay lên cao, quan sát xem cái vệt đen đó định làm cái gì. Vì để độc giả không phải chờ đợi lâu, những con duin đó vậy mà cùng nhau nhảy lên bờ.

Thật không ngoa khi nói rằng, trên dưới một ngàn con duin cùng nhau nhảy lên cao rồi rơi xuống mặt đất lộp bộp một cách tàn bạo nhất có thể, chẳng khác nào màn mưa cá như trong các phim ngụy khoa học mà Lý Khang từng xem. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, có đánh chết hắn, hắn cũng không tin chuyện xàm xí như này mà tác giả cũng có thể nghĩ ra được.

Có lợi hại hay không không nói, chỉ riêng việc Lý Khang dùng biết bao nhiêu bẫy rập để tấn công cái bóng đen này, mà nó lại tách bầy né đòn, để giờ đây giãy đành đạch trên cạn để tự sát.

“Mà khoan đã… nó là đang tự sát thật sao?”

Lý Khang không tin, một giống loài biết tách đàn để né tránh đòn tấn công vậy mà nhảy đến trước mặt hắn tự sát. Cứ như thể thấy hắn tội nghiệp vì không có miếng ăn nên chúng quyết trao thân mình hy sinh vậy. Hắn cùng bầy thủy quái này không quen không biết, chưa chào hỏi nhau câu nào, càng không có chuyện vừa gặp đã thân nên không thể nào có hành động cao cả như thế được.

“Chắc chắn đây là một cái bẫy!”

Đợi khi chúng hết giãy chết, Lý Khang vì tò mò hay vì cái đói mà đến nhìn xem, khi ấy cái chết cách hắn không xa.

“Súc sinh đúng là súc sinh. Không thông minh bao nhiêu, có một trò giả chết mà di truyền từ loài này qua giống nọ.”

“Từ người lò xo, con cá đuối lai cá lau kiếng, giờ đến con này,.. chúng mày không có trò gì khác sao? Độc giả đọc riết đến phát nhàm! Mà hơn hết, chúng mày vậy mà không sợ con mồi phát hiện ra trò mèo này… Không không, cái loài mà có tư cách làm con mồi của tụi mày không thể nào thông minh hơn được tụi mày. Một là con mồi đã chết, không thể nhận ra chân tướng. Hai là chúng còn sống, nhưng vì quá ngu si mà cũng không biết con khỉ gì!”

Như một thói quen, Lý Khang một khi đã tìm được cơ hội là mắng trời chửi đất, chỉ cây dâu mắng cây hòe. Đây có lẽ là thú vui tao nhã, một trò giải trí cho con người trong mạt thế chăng?

Hoặc có lẽ, hắn chả làm được cái đách gì nữa. Đánh thì đánh không lại, chạy thì hơi tiếc nên đành ở đấy chửi rủa mà thôi.

Nói đi cũng phải nói lại, lũ thủy quái duin mặc dù tự sát, nhưng bản năng trỗi dậy, sức sống cũng thật là cao. Có con chịu không nổi mà quay đầu nhảy về dòng sông, có con chiến thắng được bản năng mà cam tâm chịu chết.

Trước sau gì cũng chết, nhưng con người ta vẫn cố sống hằng ngày.

Vì cái gì? Không một ai biết.

<> đương tại, không cần ánh lửa xem xét nhưng Lý Khang vẫn tận mục sở thị giống loài này. Nhìn kĩ một hồi, nhãn quang sáng lên, nhìn xem khắp người chúng toàn là bảo bối, Lý Khang cắn răng tự nhủ chờ đợi là hạnh phúc.

Về sau chế được bộ giáp từ đám này rồi, có kiếm có khiên, hắn không ngại quyết chiến một phen, đòi lại sỉ diện cho con người thời mạt thế.

Dự là thế, hắn không khỏi cười hắc hắc bởi tư tưởng cao thượng của mình.

Nói thế nào, đâu ai lại không muốn làm anh hùng, xưng danh hảo hán đâu. Chỉ tiếc là không mấy ai biết mà thôi.

Nhưng mà Lý Khang không thể bay mãi trên không để xem trò vui được, hắn bất đắc dĩ tìm lùm cây núp vào. Nếu xác nhận có nguy hiểm, hắn sẽ lập tức bỏ của chạy lấy người, hắn vẫn còn không quên, đợt trước vì xem trò vui mà kém chút bỏ lại cái mạng.

Ngược lại, hết thảy còn trong tầm kiểm soát, bảo bối lại ngay trước mặt, bỏ chạy là thằng ngu, thật có lỗi với tác giả, hơn nữa đạn dược vẫn còn dù không nhiều nhưng ngại gì không đánh?

Bắn vài cái cho bõ ghét rồi bỏ chạy cũng không muộn.

Lúc này, cách chỗ Lý Khang không xa.

Hai luồng sáng cam và trắng liên tục lao vào nhau ở tốc độ kinh khủng, chúng lướt qua nhau, hoặc chạm phải nhau rồi bật ngược ra, hoặc là chớp nhoáng những đường zic zac rồi trở lại vị trí ban đầu, sau một tíc tắc, hai luồng ánh sáng lao vào nhau trực diện rồi lại vội bật ngược ra, đứng đối diện nhau, cách nhau một khoảng khá xa, luồng sáng cam đứng trên một vách núi lở, ngược lại luồng sáng trắng lại ở bên dưới nhưng hãy còn lơ lửng trên không cách mặt đất chừng 20 cm.

Mà ngay khi các luồng sáng dần dịu đi, hiển hiện ra bên trong luồng sáng trắng là một con sói cao lớn dị thường, mang bộ lông màu xám bạc, có một chiếc sừng sắc nhọn như dao găm ngay giữa mi tâm, hai con mắt phát ra những tia sáng đỏ rực lủa như có thể thiêu đốt bất kỳ thứ gì ngay khi chúng nhìn vào mắt nó. Mà ở phía bên kia chiến tuyến, khi ánh cam cuối cùng dần tắt đi, thứ còn xót lại chính là một bộ dây xích khổng lồ quấn quanh một thanh gươm cũ kĩ, loan lổ gỉ sét. Những mắt xích bao quanh thanh gươm này, tạo thành tứ chi cùng một chiếc đuôi dài ngoằng, với những phần kỳ hình tam giác dựng đứng trên sống đuôi nên nhìn tổng thể như đuôi của một loài khủng long nào đó. Cá biệt, thứ này vậy mà không có đầu, hay nói chính xác hơn, đầu của nó là phần cán của thanh gươm kia! Nơi giao nhau giữa phần cán kiếm và lưỡi kiếm vậy mà tồn tại một viên đá quý tựa như cẩm thạch màu cam dịu, ánh cam bao phủ nó ban nãy là từ đây phát ra! Đồng thời nó cũng sở hữu một con mắt khổng lồ màu đỏ ngay giữ lồng ngực với những tơ máu chằn chịt, nhưng mà con mắt này lại trong suốt, nên khi nhìn xuyên qua cơ thể nó, lưỡi gươm kia chính là con ngươi dựng đứng của con mắt!

Hay chăng, con mắt nó vốn bình thường, vì thanh gươm kia đâm xuyên qua, cố định phần thân với con mắt lại mà nó có ngoại hình kinh khủng như thế!

Nanh Đỏ mở miệng sói của mình, nhìn chằm chằm đối phương mà hỏi: “Xích Đỏ, ngươi định hại chủ nhân thêm lần nữa sao? Ngươi quả thật.. cầm thú cũng không bằng! Quên công dưỡng dục đã thôi, bây giờ lại nhân lúc chủ nhân suy yếu nhất mà ăn cháo đá bát!”

Ở bên kia, Xích Đỏ ngữ khí bất cần, khí phách ngạo kiều, như một nữ tướng quân xung phong ra trận, “Hừ! Ngươi thì biết cái gì! Hôm nay dù ai cản ta cũng phải chết!”

Mà Nanh Đỏ lại như chủ tướng thủ thành chốt chặn, không biết chết là gì, vân đạm phong khinh, bình tĩnh đáp: “Vậy thì ngươi lết qua xác ta đã!”

Cả hai không hợp ý nhau, nhiều lời là lảm nhảm câu chương.

Nanh Đỏ lập tức cất lên tiếng tru của mình, nghe theo lời hiệu triệu, đất đá nổ tung, cỏ cây hóa thành cát bụt, mặt đất khô cứng, lan tràn các vết nứt như thủa ruộng ngày hạ, từ trong đất cát khô cằn, các khung xương thò tay, trở mình đứng lên nhanh chóng kiến tạo thành một đội quân.

Một giây, hai giây,… năm giây ngắn ngủi trôi qua, vô số bạch cốt lúc nhúc di chuyển, đây là những skeleton chính hiệu, mà số lượng không hề thuyên giảm ngược lại còn tăng theo cấp số nhân.

Không dừng lại ở đó, những skeleton này vậy mà hợp thể với nhau tạo thành những bộ xương khổng lồ, cao hơn 10 mét, trông nặng nề mà không hề chậm chạp, chúng nhanh chóng di chuyển ra sau lưng Nanh Đỏ, sẵn sàng cho cuộc chiến bất kỳ lúc nào.

Cá biệt có những skeleton vậy mà tự phân giải bản thân cấu thành những thanh vũ khí cho đồng loại sử dụng. Mà vũ khí của những skeleton khổng lồ kia là những cây búa tạ cấu thành từ hơn trăm con skeleton khác loại!

Mà ở bên kia, Xích Đỏ cũng không rỗi mình, đã xác định một mất một còn, Xích Đỏ liền giơ tay lên trời cao, lúc này mây đen đột ngột kéo tới, che khuất một góc bầu trời, mưa gió nổi phun, gió lốc cuồn cuộn, sấm chớp rền vang, kìa những tia sét màu cam thoắt ẩn thoắt hiện, bất thình lình bổ vào một con skeleton cỡ lớn.

Con skeleton đó vậy mà không mảy may gì, tiếp tục hành quân!

Xích Đỏ cũng không thấy khó mà lui, ngược lại càng thêm vững tâm.

Chỉ khi Xích Đỏ hạ tay, những tia sét trập trùng, lan man bất định vậy mà cũng xoắn vào nhau, bổ lấy nhau, cho ra những sinh linh, hình thù thiên kỳ bách quái.

Không có cánh mà lại biết bay, không có linh hồn mà là thực thể sống, không có trí tuệ nhưng thấu rõ mà phục tùng!

Hai bên khí thế ngút trời, lâm vào giằng co.

Ấy vậy mà lúc này, Mang Đỏ kịp tới, chỉ thấy xa xa phía bên kia bờ hồ Tịnh Nguyệt, một đám rong rêu bọt biển lù lù bên dưới mặt nước, lao nhanh vun vút, mắt thấy sắp va vào đất liền, phần đất phía trước vậy mà đột ngột thấm nước, phân ra thành từng khu vực lớn, phút chốc tự mình nhấn chìm, từ đầm lầy hóa ao hồ, thoắt một cái đã trở thành một phần của hồ Tịnh Nguyệt!

Mang Đỏ cũng không dừng lại mà cứ băng băng về trước, cứ như thể không có thứ gì có thể ngăn được cô.

Mà đúng là như thế!

Những cột sáng màu lục từ dưới đáy hồ soi thẳng lên trời, chúng cách nhau một khoảng nhưng lại liên kết với nhau thành một kết giới vững chãi, như tấm màn thủy tinh, Mang Đỏ không cho kẻ địch bất kỳ cơ hội tẩu thoát nào, dù là nhỏ nhất!

Ở trên trời cao, lôi long uốn lượn, tia sét vờn quanh, sấm chớp rền vang như trời cao giận giữ. Lôi long gầm thét hóa thành đạo tàn ảnh, rung chấn bầu khí quyển, lao nhanh xuống bờ hồ, móng vuốt sắc nhọn như thể muốn chợp lấy con mồi cho vào mồm cắn xé, mà ngay khi lôi long trở mình sắp chạm đến Mang Đỏ, trời cao đất thấp, không biết làm thế nào mà sau lưng Mang Đỏ đột ngột xuất hiện một con hawang đang trồi mình lên khỏi mặt nước, nó phóng mình lên không, bay ngang qua Mang Đỏ, há miệng chờ sung, nuốt trọn lôi long.

Chỉ thấy tia điện chập chờn trong bụng hawang, kịp nghe một tiếng đì đùng, vậy mà nó đã trở lại dưới đáy hồ!

Hành động vừa rồi của Xích Đỏ như phát súng khơi mào cuộc chiến, ba phe liền nghe lệnh mà lau vào nhau.

Cùng lúc này, không một ai hay biết, không một dấu hiệu báo trước, cả khu rừng atari âm thầm vây lấy chiến trường. Mặc cho chiến trường to lớn cỡ nào, những cây atari vẫn có khả năng duy trì mật độ khoảng cách như cũ, dù cho có phải kéo rộng đường biên đến cả ngàn mét!

Những atari cứ như thành trì vững chắc, như cái lọ úp ngược, bao phủ mọi thứ bên trong tầm kiểm soát của nó.

Sương Đỏ lướt đi trên mặt đất, nấp sâu trong rừng atari quan sát cuộc chiến, sẵn sàng tham chiến bất kỳ lúc nào ngay khi cuộc chiến đột ngột có biến.

Bởi cô tin, Mang Đỏ và Nanh Đỏ hợp sức dễ dàng ngăn được Xích Đỏ!

Bạn đang đọc Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới sáng tác bởi tracingloli
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tracingloli
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.