Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2525 chữ

Sau cùng, At đưa ra một quyết định kinh người, chính là muốn gặp mặt Lý Khang để giải quyết mâu thuẫn trong hòa bình cũng như cầu xin sự giúp đỡ.

At không ngại gì, từng bước tiến lại gần Savel dưới ánh nhìn đầy cảnh giác của Kin, cô dò hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

“Ta muốn xem vết thương của hắn thế nào.”

Savel ti hí con mắt, ráng gượng người, thì thào: “Không cần.. phải ra vẻ..vẻ như vậy! Ý ngươi thế..nào, ta còn không biết hay sao? Ngươi đừng có mơ mộng..hão huyền..người đó sẽ không ra mặt đâu...ha ha ha..”

Savel vẫn còn sức lực để cười một tràng rồi mới bất tỉnh. Rõ ràng thị giác của Lý Khang vốn dĩ rất tốt, còn được Cảm Quan tăng cường, khi bắn phá ra hắn đã cố tình làm đường đạn chệch đi một xẹo, tránh bắn vào tim của Savel, nên hắn không phải trúng điểm yếu chí mạng mà chết, chỉ đơn thuần là mất máu quá nhiều dẫn đến bất tỉnh nhân sự mà thôi.

Kin trông thấy, cuống quít cả lên, vội vàng lại đem Savel nằm xuống, dùng đùi để kê đầu Savel hẳn hoi, cứ thút thít sực sùi mãi.

At lắc đầu ngán ngẫm.

“Nếu đúng theo Savel nói thì quả thực đây là đường cùng rồi. Không...ta còn cách khác.”

Nhãn quan sáng lên, At thì thầm to nhỏ với In để bàn luận cái gì.

Sau đó, In cũng gật đầu với kế hoạch của At. Cây rìu sáu lưỡi hư hư thực thực dần ngưng tụ trong tay In, hắn kéo vũ khí của mình đi một đoạn, ngũ quan tếu dung, cơ hồ dáng vẻ đầy man rợ của các đao phủ khi xưa trước lúc hành quyết tù nhân.

In nhìn cái cổ của Kin, thon nhỏ, trắng muốt lại hồng hào, vô thức hắn nuốt nước bọt ừng ực, chốc lại tự cắn môi, âm thầm kêu đau, cứ thế Kin vẫn luôn không hay biết có một đồ tể đang từng bước tiến lại gần mình.

Lý Khang cách đó không xa, trong đầu nhảy số khi nhìn thấy cử chỉ nho nhỏ của tên cầm cái rìu, “Rõ là nếu tên đó muốn làm bậy làm bạ với Kin, thì sẽ không vác cái rìu sáu lưỡi đó làm gì. Ngược lại nếu hắn muốn triệt tiêu Kin thì không cần rườm rà như thế, giao tranh trực diện là được, dù sao Kin cũng chỉ là một Xạ Thủ ở Cấp Thấp!”

Hắn vẫn không quên cắn một miếng khô, tự nhủ: “Kết hợp với hành vi hội ý với đồng bọn của hắn lúc trước, tám phần là muốn kéo mình ra ngoài sáng. Dù là với mục đích gì đi nữa nhưng hạ sách đem nữ nhân ra uy hiếp mình, cũng chẳng phải thứ tốt lành gì! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, giờ muốn cứu Kin cũng không được, muốn bỏ mặc cũng không xong.”

Lý Khang cần một điểm đột phá, một tình tiết cưỡng ép nào đó để hợp lý hóa cho hành vi của mình.

“A. Không phải, vì sao cần mình trực tiếp ra mặt đâu? Thú để ăn thịt thì thật là không có, nhưng ở cái khu rừng thì sâu bọ rắn rết là không ít nha. Cho bọn chúng một rổ!”

Có ý tưởng là được rồi, hắn há quan tâm các logic sau đó.

Nghĩ nghĩ, Lý Khang nhanh chóng xác định được một tổ ong rừng thông qua Cảm Quan, mỗi con to như ngón tay cái, nếu thật dùng số ong này làm vũ khí sinh học, hình hài của địch nhân sau khi bị đốt sẽ ra sao, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ nữa là.

Tổ ong không lớn, to hơn quả bóng một tẹo. Lý Khang dễ dàng dùng wm hốt trọn ổ, sau đó hắn kéo dài wm ra, âm thầm tiếp cận “chiến trường”.

Sau một hồi luồng lách qua những cành cây tán lá, Lý Khang thành công dọn nhà bầy ong, sẵn tiện ngụy trang nó tránh khỏi ánh mắt nghi ngờ của bốn người ở đó.

Nhưng thời gian không chờ đợi ai, In cũng đã ở sau lưng Kin từ bao giờ, cái rìu sáu lưỡi cũng đã được giơ lên cao chờ khi In nguyện ý bổ xuống cổ Kin, dẫu cho cái bóng của In lẫn rìu có kéo dài in chặt trên mặt đất nó vẫn không đủ để khiến Kin thoát khỏi cơn u mê, trở lại với thực tại chứa đựng hiểm nguy đang rình rập.

Bỗng mặt đất lung lay dữ dội, phá âm từ xa đùng đùng kéo đến, khói bụi mù mịt.

Trong lớp khói bụi mù mịt đó, thoắt ẩn thoắt hiện hai bóng người, sau lưng bọn họ là một con tê giác cao đến 3 mét, trên đầu mọc 7 cái sừng chạy dọc theo hai bên gương mặt.

Mà ở một bên khác, một đàn lợn vòi voi cũng đang đua nhau kéo đến, làm đổ rạp vô số cây cối, đất đá bay tứ tung, cát bụi bay đầy trời, khung cảnh ác nghiệt không thua kém gì những cơn thú triều.

Không, đây chính là cơn thú triều!

Bởi từ xa, vô số tê tê vảy thép, rắn hoa lục, báo cát kè,.. đang đua nhau chạy về đây, hay nói chính xác hơn là hướng Lý Khang mà đến.

Dưới cơn thú triều, những nạn nhân đang chạy đua với cẳng chân của thần chết cũng dần lộ diện, đa phần trong số đó toàn là các nhân vật ở các chương trước, một vài nhân vật chưa từng miêu tả qua cũng như nhân vật có ít đất diễn cũng xuất hiện.

“Đây..đây là..!”

At trợn tròn tròng mắt, không thể tin nổi chuyện gì đang xảy ra, “Thú triều? Làm sao sẽ như thế? Không phải chỉ có con tê giác đó đang đuổi theo chúng ta sao? Làm sao lại kéo theo cả hệ sinh thái của khu rừng rồi?!”

In cũng không biết, nhưng lúc này hắn không còn lý do gì để nhử Lý Khang nữa rồi, đứng trước cái chết của bản thân hắn không có quyền để quyết định cái chết của kẻ khác nữa, “Tẩu vi thượng sách!”

Hắn buông lưỡi rìu đi, tự ắt nó phân tán thành vô số mảnh vụn, nhỏ và mịn như bột, tan vào trong không khí. In cùng At không nói mà tự hiểu ngầm ý nhau, bọn hắn lựa chọn bỏ qua việc gặp mặt nhân vật bí ẩn là Lý Khang để bỏ chạy tự cứu thân mình.

Kịn không minh mẫn như vậy, đến khi cô sực tỉnh người trở lại, đợt thú triều đã cách cô không xa.

Cô hoảng hốt, định ngồi bật dậy, nhưng lại chợt nhớ ra Savel còn đang nằm ở trên đùi mình, cô như nghĩ đến điều gì. Không còn ý định bỏ chạy nữa, bởi vì cô biết mình chạy đã không kịp rồi chỉ biết chờ chết mà thôi; mà dẫu có chạy kịp, cô cũng không thể bỏ mặc Savel ở lại một mình được.

Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, nhưng lại như cuồng phong vũ bão, ôm trọn lấy Kin cùng Savel, che chở cho hai người họ trong thoáng chốc dưới cơn thú triều đang càn lướt qua, song song với đó Lý Khang cũng đã kịp thời thoắt đến hai người bọn họ, wm tuôn ra thành khối cầu khổng lồ bao phủ lấy, hắn lại vỗ cánh, phá tung màn trời, bay vọt lên trên cao.

Khi Kin còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, wm đã giải khai, Lý Khang thuận lợi bảo hộ bọn họ đến vị trí cách đó khá xa một cách bình an vô sự.

“Lý Khang.. Khang? A có ngươi ở đây thì tốt quá! Ngươi làm ơn cho ta xin một ít nước với, ngài Savel bị người ta tập kích rồi. Đang nửa chết nửa sống, hu hu, mau, ngươi mau, làm ơn đi mà cho ta xin một ít nước của ngươi. Dù chỉ là một ngụm thôi cũng được! Lúc trước ngài Savel cũng bị như vậy, may là lần đó có nước của ngươi, ngươi hãy rủ lòng từ bi, cho ta xin thêm một lần nữa thôi..nha? Nha? Được không Lý Khang? Sau đó ngươi muốn ta làm trâu làm bò gì cũng được hết á. Ta bằng lòng làm người ở cho ngươi 5 năm, không, 10 năm, không, cả đời còn lại của ta sẽ là người của ngươi đến chết cũng không thôi. Nên ngươi làm ơn đi mà...!”

Kin nhận ra Lý Khang liền sà vào lòng hắn, sau đó lại sực sùi, cầu xin Lý Khang ban ân. Chốc lại ôm chân hắn, khóc lóc van nài.

“Cái này..cái này..”

Lý Khang thực tình không biết phải làm sao. Nếu cứu Savel thì hắn sẽ bị coi là Thánh Mẫu, con cu làm mù con mắt,..Sau đó nếu Savel nói cho Kin biết chính hắn là người đã bắn ám tiễn, thì hắn cũng không chắc mối quan hệ giữa hắn và Kin sẽ tồi tệ đến mức nào nữa, mà trên thực tế thái độ của Kin đối với hắn chỉ là cách giữa hai người xa lạ chợt biết nhau mà thôi, hoàn toàn bình thường. Nhưng chính Lý Khang là người suy nghĩ bất thường, quá sâu xa, thậm chí là có chút ngộ nhận tình cảm. Có điều, chuyện này không thể trách hắn được, đừng quên những người khác giới đối xử trên mức thông thường đối với hắn từ xưa đến nay chỉ có Ngô Ngọc Hân và Kin, mà Kin thì do hắn phỏng đoán, ngộ nhận. Ngay cả bạn gái cũ của hắn cũng không phải nữa là.

Ngược lại còn nếu không cứu, Savel chết; hạ tràng của Kin cũng rất thảm, sau đó khi Kin quay về căn cứ để báo cáo, hắn không biết sẽ có hay không một nhóm người khác sẽ trở lại đây để điều tra hung thủ, mà hung thủ ngay từ đầu chính là hắn.

Đánh nhau là chuyện nhỏ, nhưng đời sống vô ưu hiện tại của hắn chắc chắn sẽ không còn bình yên như đã từng.

“Không, ta còn một phương án khác! Thủ tiêu Savel, sau đó kiếm người cõng cái nồi này!”

Lý Khang nói thầm trong bụng, sau đó hắn vươn tay ngỏ ý đỡ Kin đứng lên, khi tay chạm tay, hắn lại huyễn hoặc bản thân rồi tận dụng khoảnh khắc ấy mà âm thầm hít lấy hít để mùi cơ thể của Kin.

Biến thái?

Không.

Thời thế thay đổi, xin đừng đem giá trị quan của thực tại áp dụng vào thế giới đầy khóc lãnh như thế này, hơn hết đó chỉ là thế giới giả tưởng.

Sau đó, hắn bắt đầu vận chuyển wm trong cơ thể mình hóa thành thứ mà hắn gọi là nước. Lý Khang cẩn thận ngồi xổm bên cạnh Savel, bàn tay úp lại một nửa, chậm rãi nhiễu từng giọt từng giọt chất lỏng.

Sau chừng 3 phút, Savel còn đương lim dim cũng bắt đầu co giật đầu ngón tay, miệng hơi nhếch, da dẻ có phần hồng hào hơn trước.

“A! Cảm ơn ngươi Lý Khang. Thật ân tình của ngươi, không chỉ một mà tận hai ba lần, ta không biết nên nói gì cho phải, có lẽ ta nên đề xuất với Tổng bộ để tặng quà đáp lễ ngươi nha?”

Kin cảm ơn rối rít, còn không quên đánh một cái liên hệ với Tổng bộ cho Lý Khang. Cùng một cách thức với Savel đã dùng nhưng thái độ của Lý Khang rõ ràng là hòa hoãn hơn rất nhiều, hắn chỉ khẽ lắc đầu: “Thôi khỏi, cảm ơn!”

“Tên này cũng đã tỉnh, chỉ là hơi kiệt sức mà hôn mê, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Ngươi ở đây chăm sóc hắn, ta có việc cần phải đi trước.”

Hắn cần tìm con dê mù mắt nào đó để thay thế hắn cõng trái bom vô hình mang tên Savel, không chần chừ gì, Lý Khang lại vỗ cánh bay đi trong tiếng hô vô vọng của Kin.

...

Một bên khác.

Kiki chỉ huy các đàn thú lớn di chuyển, vô hình trung tạo thành cơn thú triều như cách gọi của At. Không ngoài gì hơn chính là để chúng nó đi chịu chết, làm lương khô cho đại ca nó gặm nhấm.

Nếu quy phục, ít ra KiKi còn chừa lại một cặp đực cái, không đến nổi tuyệt diệt. Bằng không, chúng nó cứ ngồi đó chờ Xích Quả đản sinh mà ra thêm một lần nữa thôi.

Và dĩ nhiên là những loài mà KiKi lựa chọn làm lương khô đều là những động vật đã có mức trí tuệ nhất định. Dù là chưa đến mức biết nói tiếng người như Kiki nhưng vẫn đủ thông minh để quyết định xem giống loài của mình có bị tận diệt hay không.

Còn đối với bản thân KiKi, sau một thời gian theo chân đại ca nó, một số hành vi mang tính đặc trưng của loài người thì nó bị ảnh hưởng không ít, điển hình như săn bắt quá mức.

Đổi một cái thuyết pháp mà nói, trong mắt nó, kẻ yếu kém chỉ đáng làm thềm kê chân cho kẻ mạnh bước lên bục vinh quang của chính mình, mà đằng này chẳng qua nó là để tận chức tận trách muốn đại ca nó vui mà thôi, không phải tàn sát man rợ hay hành hạ động vật, chiếu lý làm thức ăn là quá nhân từ đi ấy chứ.

Mặt khác, nó cũng đã nghĩ, nếu đi săn từng con một thì quá nhàm chán nên nó đã quyết định tập trung các quần thể loài thú lại để mặc sức đại ca nó săn bắn. Nó tin rằng đây sẽ là món quà lớn đầy bất ngờ từ trước đến nay mà nó có thể tặng cho đại ca của mình. Ý nghĩa không ngoài gì khác là nịnh nọt, mong một ngày nào đó chân dung của nó cũng được khắc lên vách đá hang động.

Và rồi khi lũ thú tập trung lại với nhau tạo thành thú triều, KiKi không biết đại ca của nó sẽ xử lý làm sao. Chỉ mới nghĩ thôi mà cảm thấy cực kì kích thích.

“Đại ca sẽ dùng một mồi lửa duy nhất như trước để nướng cháy cạnh hết? Không không, chắc là đại ca sẽ làm gỏi trộn? Hay hun khói? Chà chà, mới hình dung thôi mà đã không kiềm được nước miếng rồi, bất quá đại ca nấu ăn thật đúng ngon!”

Bạn đang đọc Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới sáng tác bởi tracingloli
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tracingloli
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.