Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2472 chữ

Vòng xoáy màu đen thẳm dần to lớn, nó tràn ngập khắp nơi, hút trọn những gì trong tầm hoạt động của nó.

Những kẻ mất đi năng lực phản kháng như In và At hoặc quá yếu như Kin và Savel để chống cự lại cỗ sức mạnh này đều bị hút vào trong lượt đầu tiên, những rõ là Went không muốn dính dáng gì đến “người chơi cờ” bí ẩn kia nên A Thân cùng Bigger may mắn thoát khỏi lưỡi hái của tử thần.

Điều Went làm khiến anh em nhà Trigger không vui.

Không vui thì không vui, vốn dĩ là kẻ địch với nhau. Không lẽ sau này gặp nhau đều cười hề hề hay sao?

Went cười khinh lấy.

Hai tên hề đều dùng tay cố định chiếc mũ top – hat, quằn mình chống cự lực hút kinh hoàng từ vòng xoáy. Went nhìn ra, bọn chúng đều là đang giả vờ, cô tin là nếu muốn, hai tên hề đều có thể dễ dàng rời đi khỏi đây mà không có vấn đề gì.

Nhưng cô lại không biết mục đích cuối cùng của họ là gì. Không thể rút dây động rừng, Went chỉ có thể đi bước nào tính bước đó đối với anh em nhà Trigger, và cũng vì cô chưa bao giờ cho rằng bọn họ dễ đối phó.

Đó là một vấn đề lớn, vấn đề thứ hai nhỏ hơn nhưng cũng rất phức tạp: khi mọi người đều ở trong Huyễn Cảnh, Bureitter mà Went phải bỏ ra là rất lớn.

Đáng lưu ý là trước đó cô cũng từng giao thủ qua một kẻ bị kẹt lại trong đó, kẻ này sở hữu nguồn sức mạnh dị thường, chỉ dùng một chiêu thức duy nhất lại dễ dàng đâm thủng một lỗ trên Huyễn Cảnh của cô.

Đây là đang đánh liều, được ăn cả ngã về không.

Mọi thứ đều có nhân tố phi ổn định can thiệp, tính ra đây lại là biện pháp sở dĩ nhất.

“Ta biết các người đã biết ta sẽ dùng trò này để vây các eSP – er lại, nên các ngươi mới gọi màn biểu diễn này là “Người biến mất”. Ta cũng biết các ngươi hiện tại đang rất khó chịu vì không thể nào biết thêm bất kì bí mật nào từ ta. Ta lạ là không biết các người có muốn chui vào trong đấy hay không thôi?!”

Went đứng trên vòng xoáy, nhẹ nhàng nói với hai người đứng từ xa kia, nhưng lạ là khoảng cách dẫu có xa nhưng bọn hắn lại cảm giác như có người đang thủ thỉ vào tai mình chứ không phải như trên thực tế những gì mắt thấy.

Đúng là Bí Thuật Nhân có thể dòm ngó bí mật của người khác, nhưng đến lúc này hắn không thể dò xét bí mật của Went là gì nữa rồi.

Vốn dĩ, “bí mật” mang hình dạng một loại thông tin cần được bảo vệ, che giấu, nó chỉ hiện diện cho một vài người biết. Còn “bí mật” mà Bí Thuật Nhân lưu tâm là thứ bất di bất dịch, vĩnh viễn chỉ có một người biết. Vì thường xuyên đọc trộm bí mật của các eSP – er, những thông tin hoàn chỉnh chỉ có mình kẻ đó biết, thế nên Bí Thuật Nhân đã bị tư duy quán tính của chính bản thân lừa lấy rằng khái niệm “bí mật” nghĩa trên mặt chữ.

Mà vốn dĩ hai thứ này khác xa nhau.

Lại nói, Went chính vì muốn loại bỏ đám gai trong mắt này mà cô đã phí không ít tâm tư, thì giờ để nghiên cứu từng chút một. Và kiểm chứng cho suy đoán của mình, cô đã dùng Huyễn Âm để san sẻ thông tin cho một kẻ khác trong Huyễn Cảnh. Và đúng như mong đợi, Bí Thuật Nhân bó tay trước pha này.

Tuy nói là vậy, nhưng Bí Thuật Nhân không hoàn toàn bị neft. Chỉ là chờ đến khi bản thân chúng ngộ ra rồi tìm cách lách luật mà thôi.

“Cảm ơn quý cô Went đã sẵn lòng hỗ trợ chúng tôi trong màn biểu diễn vừa..”

Went cắt ngang: “Ngưng! Gọi là màn biểu diễn gì đó trẻ trâu lắm! Các ngươi cũng chưa bao giờ trình diễn cái gì cả, cái tên mà các người đặt, thật ra là dùng để ám chỉ lên kẻ khác! Đến đây, chúng ta nên tạm biệt nhau rồi!”

Went thả người vào vòng xoáy, mất hút.

Anh em nhà Trigger là đang do dự, hơn nữa bọn hắn có hai người, nếu bất đồng ý kiến thì coi như tiêu, không giải quyết được vấn đề.

Sau một hồi suy đi nghĩ lại cũng liền là quyết định ở lại. Căn cứ vào đó, vòng xoáy của Went mới tăng tốc dần, rồi tự hút lấy bản thân nó, biến mất.

Hai tên hề kiên nhẫn chờ đợi, như là bọn ma nơ canh trong shop quần áo vậy, đứng yên bất động trên cành cây cao, hơi nghiêng đầu nhìn về đám người A Thân.

...

Không biết là On đã dựa vào kĩ thuật gì mà đã biến cánh tay còn đang chảy máu của Savel thành hình dáng một cái vỏ kiếm.

Vỏ kiếm này, có đường cong quỷ dị, trên nó còn khắc lấy những hình thù kì quái không kém. Tựa như là những cánh tay đến từ Địa Ngục, đang vươn ra, gào thét, cố gắng bắt lấy bất kì sinh vật sống nào để thế mạng.

Thanh Incheon, vốn là một thanh trường kiếm, có vỏ kiếm, nhưng vỏ kiếm này là đồ thông thường. Nói ra là không tương xứng với Incheon, lúc này hắn vớ phải một nguồn vật liệu khác khá dị biệt, không ngại thử chế tạo một cái vỏ kiếm.

Còn riêng phần lưỡi kiếm Incheon đã bị Dị Hóa kia, On cũng không có cách nào trùng tu lại, cứ để nó như thế.

Vì trên lý thuyết, thanh Incheon là một eSP – er mang trong mình nguồn năng lượng phi tự nhiên ở dạng Arayeitter. Chính là vì nguyên bản của nó từ một cỗ năng lượng cấu thành, mọi thứ khác can thiệp vào tức là đang phá tan cân bằng trong chính nó.

Nói một cách dễ hiểu, chảo dầu đang sôi, ta đố ngươi đổ nước vào, dù chỉ là một giọt.

Cái vũ khí này cứng rắn, sắc bén, trọng lượng lại nhẹ nhàng không thua kém gì khi dùng chính Arayeitter của bản thân tạo thành.

Nhưng khác biệt là Incheon như một cái đèn pin dính liền một khối, có năng lượng gần như vô hạn, nó có thể chiếu sáng mạnh chừng đó, và xa nhiêu đó, vĩnh viễn luôn như thế. Còn vũ khí do Arayeitter cấu thành theo cách thông thường là một cái đèn pin có thể tháo lắp, mà khi đã tháo lắp thì có thể nâng cấp hoặc cắt bỏ vài linh kiện trong nó, bù lại chính là xài lần nào sạc lần đó.

Cầm nắm thanh Incheon tương đối hoàn thành trên tay, On không hề che giấu sự ngạo mạn, đắc ý của bản thân, mà, cũng không có ai ở quanh đây.

Vỏ kiếm là từ một eSP – er khác mà ra, hắn không chắc sức mạnh của nó có được đảm bảo hay không, hay là chỉ mang một chút hiệu ứng âm u, quỷ quái không cần thiết.

Nghĩ nghĩ, On vung một đường kiếm cơ bản hướng về cái cây gần đó, vỏ kiếm theo quán tính mà phóng xuất ra trong khi thanh kiếm bị On giữ lại.

Không ngoài dự tính, một cộng lông cũng không xuất hiện, vỏ kiếm vì hết lực cấp cho mà rơi giữa đường bay.

On thu hồi kiếm, định là lần sau tìm tên kia để hoàn thành vỏ kiếm rồi thử cũng không muộn.

Nghĩ vậy chứ thật ra là hắn đang mệt bỏ mẹ, không có thời gian để lấy lại sức trong khi cuộc chiến tiếp theo có thể diễn ra vào bất kì lúc nào, thì làm sao hắn có thể đi tìm tên đó.

Còn chưa kể bây giờ hắn bị vây trong Huyễn Cảnh không biết ngày nào ra nữa là.

Savel thì không cho là vậy. Không biết trời xui đất khiến làm sao, hay là tác giả ghét bỏ mà lần nữa trở lại đây, lại trở về đúng vị trí ngay bên cạnh On, kẻ đánh hắn thừa sống thiếu chết.

Giờ thì hay rồi, chỉ còn nửa cái mạng đây, đừng nghĩ chuyện trả đũa nữa, nên nghĩ chuyện viết di chúc và chọn mộ phần là vừa.

Vì trong cái Huyễn Cảnh tí nị này, không thể nào tránh mặt nhau mãi được, đến khi gặp mặt nhau rồi, ta sống thì ngươi chết và ngược lại.

Quan trọng hơn là, nếu không có gì phát sinh, tác giả sẽ không có cái để viết, độc giả sẽ không có cái để đọc.

Savel mơ hồ nhìn Kin ngồi quỳ bên cạnh, thì thào: “Lẽ nào.. thuyết kia là.. thật? Xạ thủ..luôn... xui xẻo..sao..?!”

“Uy uy, ngài làm sao có thể mê tín như vậy? Bây giờ là thời đại nào rồi? Trí thức lên! Khoa học lên!”

Kin xùy xùy tay phản bác, mặc dù trong tình thế hiểm nghèo, cô ta vẫn có thể lạc quan như vậy. Không biết có phải là điếc không sợ súng hay không.

Savel mấp máy môi, muốn cười mà cười không nổi, mặt mày đã tái xanh, mệt mỏi lắm rồi, nhưng vẫn là không chết.

Không biết là wm đang chèo chống cơ thể hắn hay là vì đang ở trong Huyễn Cảnh mà quá trình này tựa hồ kéo dài ra.

Savel thiên về phương án đầu.

Kẻ địch không giết nhau mới là lạ, huống hồ gì trong mắt kẻ khác, Yogen Fruz bí ẩn bỏ mẹ, càng để lâu càng nhiều biến cố ập đến, ấy là nguy.

Nhưng Savel là không biết, trong mắt Went, khi Savel và Kin lọt vào trong Huyễn Cảnh không khác gì đã chết rồi. Mặc dù có thoát được ra ngoài một lần, nhưng đó là giãy chết.

Hơn hết, Went là cướp miếng ăn từ miệng cọp là hai anh em nhà Trigger, há có thể để Savel đi lãnh cơm hộp.

Lúc này, ở khu vực trung tâm Huyễn Cảnh.

Went tùy ý khống chế Zenbos bằng ý nghĩ, nhưng vì cái đồ chơi này còn mới lạ, Went có chút không thích nghi kịp.

Phản phất gần nửa đêm, Went mới làm cơ bản thao tác.

Rạng sáng ngày hôm sau, mơ hồ mới có thể điều khiển tự do.

Thí nghiệm dùng Huyễn Âm lên người On trước đó đã cho Went củng cố thêm bằng chứng cho giả thuyết của mình. Nay điều khiển một cái mới lạ con đường tiến hóa, Went càng chắc hơn đinh đóng cột.

Vốn dĩ Went có một cái to gan ý nghĩ, cho rằng khi dùng Huyễn Âm lên người khác, tức là đang thao túng họ. Mà thao túng bằng cái gì, vì đâu mà thao túng được thì Went lại không nghĩ ra. Nghĩ không được cũng phải nghĩ, thế là trong khi quan sát chiến trường, Went nhận ra hai dòng vật chất kì dị của Savel quấn quýt nhau, cơ hồ là biết rõ chân tướng nằm đâu.

Vì cái gọi là thao túng, vốn dĩ là Went kí gửi một ít Bureitter lên mục tiêu, số ít Bureitter quá ít để làm nên trò trống gì, nó chỉ có thể tạo ra xung điện, giả dạng làm tín hiệu của não bộ truyền đi.

Âm thanh của Went do mục tiêu nghe thấy cũng từ chính não bộ của bản thân hắn mà ra.

Vậy nếu tín hiệu truyền đi không phải là giả dạng âm thanh nghe được thì sao?

Tìm ra được huyền cơ trong này, Went thử, bắt đầu thử, vừa khéo có con chuột bạch là On.

Không ngại, không ngại a.

Phương diện khống chế thân thể đã thành công, nếu thao túng dùng kĩ năng luôn thì chắc là không có vấn đề, vậy nếu dùng kĩ năng ngoài cấp bậc thì sao?

Nghĩ đến đây, Went liền bị chính bản thân làm cho dọa sợ.

Nhưng mà ai kêu Went điên loạn như vậy.

Thí nghiệm lên On thành công mĩ mãn, Went chơi luôn với đồng đội của mình.

Bureitter sẽ được điều tiết nhiều hơn, một là để thao túng, hai là bù vào lượng Bureitter còn thiếu khi sử dụng kĩ năng ở cấp cao hơn.

Về lý thuyết thì Cấp Thấp và Tầm Trung không chênh lệch như trời và đất như Tầm Trung và Bậc Cao, nhưng ranh giới vẫn là có. Không tính tới chuyện Bureitter làm sao đủ để sử dụng skill ở một bộ skill Went chưa hề biết, mà là làm sao hòa hợp Bureitter của bản thân với Bureitter của mục tiêu mới là cả một vấn đề.

Không ngừng suy nghĩ, Went liền có biện pháp, chính là luôn liên tục sử dụng Huyễn Âm để thao túng mục tiêu!

Luôn lừa gạt hải não đối phương, gạt mẹ nó luôn cả wm trong hắn.

Và sự thật chứng minh, arc này Went out trình vcđ.

Không phải vì Went quá mạnh hay kẻ địch quá yếu, quan trọng là nằm ở cái đầu có kịp nhảy số hay không.

Tỉ như lúc trước, nếu At phản xạ đủ nhanh, hắn hoàn toàn có thể dùng Bù Trừ lên Hyperlink để vô hiệu hóa chiêu thức kia. Hoặc là khi In giao đấu với hai anh em nhà Trigger, hắn có thể dùng Hợp Nhất tránh đi một kiếp.

Lại nói như Savel, dùng Đồng Bộ: Diễn Dịch kịp lúc mới chỉ mất một bên tay, nếu không e là hắn cùng Kin sẽ phải bồi mạng vào cùng.

Ngồi một chỗ như chơi game một dạng, Went điều khiển thân ảnh bị nướng chính toàn thân kia, tùy tiện tạo ra vài tia sét quấn quanh để tăng thêm phần ngầu lòi.

Zenbos như khôi lỗi bị người điều khiển, thân bất do kỷ làm những chuyện bản thân không hiểu lấy. Lý trí vẫn còn đó, nhưng hắn vô pháp điều khiển cơ thể.

Tỉ như hiện tại chính là hít đất bằng một ngón tay!

Ta cmn, ngươi không biết đau hay gì.

Bạn đang đọc Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới sáng tác bởi tracingloli
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tracingloli
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.