Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Suy tính

Tiểu thuyết gốc · 2745 chữ

Đặng mấy ngày sau đó, đám gia nhân mới tuyển được phân bố công việc rõ ràng, cùng làm chung với người ở cũ.

Lâm Hùng được phân vào đội khai thác mỏ, với sức vóc của hắn một ngày có thể khai thác số lượng quặng ngang bằng với cả một đội 7-8 người khi trước.

Lại nói về quặng mỏ của Đông gia. Ngoài một mỏ linh thạnh nhỏ phải cật lực hạn chế khai thác quá mức thì còn lại 3 cái mỏ khác cũng sắp khai thác cạn kiệt. Mà ba mỏ đó lại chỉ có mấy khoáng vật tầm thường.

Đông gia tồn tại tới bây giờ không chỉ dựa vào khai thác mỏ mà có thể giữ được tới bây giờ, vẫn là vị tiên tổ kia xui xẻo bốc trúng mấy cái động nghèo nàn. Hắn thế mới cố gắng vì hậu bối mà tạo thêm mấy cái cửa hàng bán vải lụa nữa,

Mà mấy cái cửa hàng ấy bây giờ chính là cơ nghiệp của Đông gia, chiếm tới tám thành thu nhập của cả một gia tộc.

Mỏ nhà Bạch gia tuy không giàu có gì hơn Đông gia, ấy thế nhưng nhờ vào cả gia tộc họ vốn khi xưa đã là một ra tộc rèn có tiếng trong vùng, lại may mắn bốc phải mấy cái mỏ khoáng vật chuyên để rèn vũ khí.

Lại còn trong số mấy cái mỏ đấy lại còn có một mỏ Hắc Thiết – khoáng vật nổi tiếng có độ cứng và độ bền cực lớn, chuyên để rèn vũ khí cho các tinh binh, cấm binh của hoàng tộc.

Một số có độ kết tinh cực lớn hơn các miếng Hắc Thiết bình thường, trải qua trui rèn của thời gian tháng năm mà có thể rèn ra những thanh binh khí được tiên nhân coi trọng.

Diệp gia hiện tại là nhà giàu nhất, nắm trong tay mười hai mỏ khoáng, trong đó có bốn mỏ linh thạch.

Diệp Phương Tuấn hắn nắm trong tay ba mỏ khoáng thì có một mỏ linh thạch trong đó.

Nhắc tới Diệp Phương Tuấn lại nhớ đến mỏ khoáng miễn phí hắn “vui vẻ” tặng cho Đông gia. Nghe nói khi giao ra mỏ khoáng ấy, Diệp Phương Bình phụ thân hắn tức tới giận tím mặt, táng cho Phương Tuấn một bạt tai rồi cấm túc hắn ở Diệp gia không cho rời nửa bước.

Hoàng Thiên Vũ ở cùng chỗ với Lâm Hùng, hắn cũng không phải ngồi không ăn nằm chờ chết.

Không ngừng kết thân mấy gia nhân bên cạnh cùng thị nữ, đối với năm nhân hắn khép nép lễ phép nên rất được lòng bọn họ. Còn đối với nữ nhân lợi dụng vẻ ngoài sáng sủa, có chút anh tuấn của hắn mà bọn họ hết lòng chiều chuộng.

Từ đó hắn mới có được một số thông tin như trên.

Nhưng mà từng đó thông tin vẫn chưa đủ để hắn có thể hoàn toàn vạch được kế hoặc nào cụ thể giúp được Đông Phương Uyển thuận lợi làm gia chủ, tránh được cái chết.

Tình hình gia tộc Đông gia hiện giờ chia làm hai phe, phe Đông Phương Uyển gồm có các ba trưởng lão thân tín của cố phụ thân cô. Lại còn có gia gia cô Đông Phương Mộ cũng hơi nghiêng mình về phía cháu gái.

Tuy có được chống lưng lớn như vậy, thế nhưng nội bộ gia tộc vẫn là phải tuân theo quy tắc của tiên tổ.

Nếu gia chủ tại nhiệm đột ngột khôgn thể tiếp tục trọng trách, hậu nhân có quyền tạm thời thay thế cho tời kì hạn 20 năm một lần bầu lại ghế gia chủ.

Ở lần bầu trọn 17 năm trước, Đông Dung giành được sự tín nhiệm của Đông Mộ, chiến thắng vị ca ca mình thuận lợi ngồi lên ghế gia chủ.

Đông Tru cũng vì việc này mà đâm ra căm ghét Đông Phương Uyển. Phe cánh hắn gồm có bốn vị trưởng lão còn lại. Luận về thực lực cả hai bên đều tương đương.

Tuy nhiên nếu so sánh về khoản trí lực cùng kinh nghiệm, Đông Tru lấy tư cách là tiền nhân vẫn là nhỉnh hơn Đông Phương Uyển.

“Aizzz! Tình hình này! Tính làm sao đây?”

“Mẫu thân ta nếu là tình huống này sẽ nói gì?”

Hoàng Thiên Vũ lẩm bẩm trong miệng. Trong đầu mượng tượng hình dung dáng vẻ mẫu thân hắn chưa bao giờ thấy.

Tâm trang vốn đang bình ổn đột ngột trầm xuống.

Hắn vẫn là có quá nhiều bí mật.

Đoạn thời gian này cứ thế trôi qua, cho tới một hôm đêm trăng rằm. Hắn mơ màng trong cõi mộng, lang thang vô định.

Bẩm sinh hai mắt bị mù, chưa bao giờ thấy được gì ngoài hư không sâu thẳm. Lạ kì thay trong giấc mơ hắn lại cảm nhận được màu sắc.

Từ đằng xa, ánh sáng chợt loé lên, nhanh chóng mà thắp sáng cả vùng tăm tối. Hắn hai mắt đang quen trong bóng tối đột ngột bị ánh sáng bao trùm lấy không khỏi bị choáng một hồi.

Tới khi định thần lại, trước mắt hắn xuất hiện một khối hộp hình chữ nhật.

Trên đấy lại không ngừng xuất hiện các kí tự vặn vẹo. Kì lạ thay hắn lại hiểu được thứ ngôn ngữ ấy.

(Xi măng sử dụng các nguyên liệu thô gồm: canxi, silic, sắt, và nhôm.

Những thành phần này có trong đá vôi, đất sét và cát. Xi măng có hỗn hợp cát và đất sét với tỉ lệ nhỏ. Đất sét có silic, sắt và nhôm.

Nguyên liệu thô được tách chiết từ các núi đá vôi. Nguyên liệu thô khác: đá phiến, tro bay, vảy thép, bô xit,…

Nghiền nhỏ.

Tỉ lệ đá vôi tám thành, đất sét hai thành.

Nghiền mịn.

Nung nhiệt độ cao.

Làm nguội. Nghiền thành bột mịn như phấn.

Thành phẩm: Xi măng)

“Cái quỷ gì?”

Vô số thông tin từ cái kia mặt phảng phát sáng truyền vào não bộ hắn. Lại thấy góc nhìn của hắn liên tục thay đổi, “bản thân hắn đi tìm kiếm những nguyên liệu thô nói trên, trải qua một số công đoạn cuối cùng làm ra cái kia xi măng.

Mịn như bột, màu thì lại xám xám đen đen như thuốc súng. “Hắn” trộng tất cả cái đống vừa rồi với nước tại thành một khối sền sệt bầy nhầy như bùn.

Sau đó “hắn” đặt vố số các khối đá hình khối chứ nhật màu đỏ thành một hàng, tiếp đó quét một hàng cái thứ gọi là xi măng đó rồi lại đặt tiếp một hàng khối đá kia.

Kết thúc quá trình được ba bức tường nhỏ dài rộng một mét, trải qua mấ chục phút, cái xi măng kia mới lúc trước còn lỏng lẻo như bùn nay lại rắn chắc lạ thường, liên kết các khối đá lại với nhau.

“Cuối cùng cũng xong bước đầu, tiếp theo làm thêm cái nóc là thành chuồng cho con Ki rồi!”

Thiên Vũ khó hiểu, hắn cũng có thể mường tượng ra được thứ xi măng này là đồ gì rồi.

Chỉ là tại sao hắn lại biết, mấy cái kí ức này từ đâu ra?

Vẫn đang chìm trong suy tư, hắn đột ngột bị kéo về.

Choàng tình khỏi giấc mộng, hắn mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo, trong đầu hắn cấp tốc ghi nhớ các thông tin vừa rồi.

Tới cả cảm giác sờ nắn nguyên liệu hay mùi của chúng hắn cũng có thể lưu lại.

“Có cách rồi! Chỉ cần làm như vậy cũng có thể nâng cao được chút danh vọng của cô ta! Chỉ là…”

Buổi tối hôm đó nhanh chóng trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hùng tỉnh dậy sớm nhất trong đám gia nhân. Hắn vương vai một cái ngáp dài ngáp ngắn, vệ sinh cá nhân thân thể rồi thay quần áo, định bụng bước ra ngoài chuẩn bị đi làm việc thì môt âm thanh từ đành sau trên giường gọi tới níu chân hắn.

“Hùng ca!”

Hoàng Thiên Vũ giọng điệu gấp gáp gọi với Lâm Hùng, chỉ chực sợ y bỏ đi mất.

“Có chuyện gì sao?”

Lâm Hùng cũng không vội vàng nữa mà nán lại nghe lời Thiên Vũ nói.

“Ta nhờ huynh việc này, huynh làm việc bên mỏ khoáng đúng không? Nếu có bắt gặp được nhưng thứ như này thì xin huynh giúp ta mang một chút về.

Không cần mang tất cả một lần, mỗi lânf mang một chút về tránh bị nghĩ ngờ.”

Nói rồi Thiên Vũ hắn dựa theo trí nhớ mà miêu tả các nguyên vật liệu lại cho Lâm Hùng, từ màu sắc cho tới mùi của từng loại khoáng.

Mặc dù Lâm Hùng thấy có chút kỳ lạ khi Thiên Vũ huynh đệ tốt của hắn lại có thể miêu tả được từng đó đồ vật chi tiết tới như vậy nhưng cũng bỏ qua ngờ vực.

“Có lẽ là do hắn trước khi bị mù ghi nhớ.”

Nghĩ thầm trong đầu, cuối cùng Lâm Hùng cũng cười hào sảng, vỗ nhẹ lấy vai Thiên Vũ mà nói.

“Chuyện này có đáng gì đâu? Chúng ta là huynh đệ tốt mà? Được! Ta kiếm giúp đệ”

Nói rồi, Lâm Hùng như tràn trề năng lượng, sốc tinh thần ra khỏi nhà, cùng với mấy tên gia nhân đi đào mỏ khác mà tới công trường làm việc.

Lại qua thêm mấy ngày.

Tới hôm nay, nguyên liệu mà Lâm Hùng mang về cjo Hoàng Thiên hắn đã đủ cả.

Dựa theo trí nhớ bản thân, hắn lần lượt xử lí các nguyên liệu theo chu trình rõ ràng với một lượng vừa đủ. Bước nào quá khó khăn bất tiện với một người mù như hắn thì Lâm Hùng sẽ trợ giúp.

Trải qua mấy tiếng đồng hồ, bọn hắn cũng có thể cho ra thành phẩm cuối cùng là một thứ bột mịn như bụi màu trắng xám.

Hắn đắp đống “xi măng” đó thành một ngọn núi nhỏ, sau đó khoét ở giữa một lỗ lớn, rồi lại nhờ Lâm Hùng đổ một lượng nước nhất định.

Hai tay hắn cầm dụng cụ trộn chung hỗn hợp mấy thứ đó với nhau tạo thành một mớ hổ lốn đặc đặc bầy nhầy như đất bùn.

Sau đó để tiện so sánh giữa hai thứ vật liệu kết dính này, Thiên Vũ cũng làm thêm một mẻ thứ vật liệu dùng để xây dựng phổ thông ở nơi này.

Kết quả sau mấy khắc, xi măng đóng cục lại rắn chắc vô cùng. Thiên vũ nhờ lấy Lâm Hùng thử tốn sức phá bỏ đi cái kia khối đá.

Lâm HÙng cũng không nể nang gì, hai tay cầm khối xi măng kia ném mạnh xuống đất, uy lực quả là phi thường phàm nhân. Chỉ là kết quá có hơi ngoài sức tưởng tượng, nền đá vỡ nát lõm một lỗ sâu nhẹ, mà xi măng kia thì là chỉ bong lấy một chút bè mặt vật chất.

Lại áp dụng cùng phương thức thử với chất liệu xây dựng của bản nguyên thế giới này thì kết quả trái ngược nhau hoàn toàn, nên đá thì chỉ xước nhẹ còn khối vật liệu kia lại bị đập thành muôn mảnh.

Lầm Hùng là dùng lực đều như nhau nên không có chuyện bất thường ở đây, kể cả hản có vô ý nhẹ tay với vật này thì nó cũng quá là yếu rồi.

“Khẳng định rằng vật liệu xi măng này rất cứng, theo mô tả của Lâm huynh thì ít nhất độ cứng gấp mười lật vậy liệu xây dựng hiện tại.

Chẳng qua là…”

Khu người ở là một khu tách biệt với Đông phủ, vì thế nên khá là ít con cháu Đông gia đi ngang qua mà phát hiện kì lạ.

Chỉ là Đông Phương Uyển tuy không thể luôn luôn giám sát được đám Thiên Vũ, bởi thế nên tuỳ tiện sai vài người để ý động tĩnh hai người bọn họ.

Kết quả chưa tới mấy ngày đã hay tin Lâm Hùng bí mật mỗi ngày đem về một ít khaonsg sản thô cho Thiên Vũ.

Đông Phương Uyển cũng không phải người hẹp hòi, chủ yếu là do tò mò bọn họ sẽ làm gì với số đồ đó.

Kết quả hôm nay cô trong lúc rảnh rỗi đem theo Thanh Trúc đi ngang qua dãy nhà nghỉ Thiên Vũ hắn, tò mò nảy sinh tò mò thế nên là từ đầu tới cuối hành động của hắn không gì không lọt qua mắt của Đông Phương Uyển.

Cô an tình đứng một bên quan sát tình hình trước sau của hắn, cho tới khi chứng kiến được cái thứ vật chất rắn chắc mà Lâm Hùng cố phá huỷ kia cô như ngây người lại.

Cô biết rằng… Không! Phải là Phương Uyển cô chắc chắn rằng thứ vật liệu này có thể vực dậy được cái gia tộc sắp lụi tàn này của cô. Vấn đề hiện tại bây giờ là…

Đông Phương Uyển tiến tới, cố tạo ra tiếng bước chân đánh động tới Hoàng Thiên Vũ, cả hai người ngay lúc này đứng đối diện nhau, đều nhận ra đối phượng nhận biết mình tồn tại.

“Có thể hay không chia sẻ công thức này cho ta không?”

“Đây rồi!”

Thiên Vũ nghĩ thầm, dựa the tình huống diễn biến tiếp theo hẳn ta sẽ vui vẻ hai tay dâng ra pí phương điều chế thành phần vật liệu này cho cô ta, sau đó Phương Uyển nhờ có thứ này có thể làm ăn buôn bán phát đạt, từ đó vực dậy được tình trạng kinh tế tăm tối của Đông gia, nhận được mấy cái lão già trung lập ủng hộ ý kiến.

Sau đó vài ba năm củng cố thêm quyền lực trong gia tộc một đường thuận lợi ngồi lên cái ghế gia chủ. Mà sau đó bản hân hắn nghiễm nhiên hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao, quả là đơn giản hết sức.

“Ha! Có chó mới tin! Xàm xí!” Hoàng Thiên Vũ cười khẩy.

Nhân sinh không phải chỉ qua vài dòng chữ là có thể tóm gọn, tin vào ba cái tiểu thuyết hạng hai sảng văn trên mạng rồi nghĩ nhân vật chính có hệ thống là một đường thuận lợi thống nhất thiên hạ, đứng trên đỉnh nhân sinh.

Chỉ có ba cái lũ rảnh rỗi sinh nông nổi hoặc não heo mới có thể ngấm nổi.

“Cơ mà tiểu thuyết hạng hai với sảng văn là gì? Sao mình lại liên tưởng tới mấy cái ngôn từ kì lạ đó?”

Thiên Vũ đăm chiêu suy nghĩ, quả thật từ nhỏ hắn chưa có nghe qua khái niệm mấy từ ngữ như thế thành thử hơi lạ lẫm mà nghi hoặc.

Đông Phương Uyển thấy hắn làm bộ dáng đăm chiêu cứ ngỡ rằng đối phương đang suy nghĩ hắn có phải là đang thiệt thòi hay không.

“Đừng lo lắng, ta cũng không phải cướp không của ngươi, đảm bảo sẽ cho ngươi một cái giả thoả đáng”

Nghe tới mấy lời này, Thiên Vũ tâm tình cũng chuyển biến, mà Đông Phương Uyển thấy hắn động tâm cũng nắm chắc trong lòng nàng sắp có bí phương.

“Nghe cũng hấp dẫn…

Chỉ là… sau đó Thiên Vũ hắn lại nói ra mấy lời nếu so sánh chút chính là giữa đông tạt vào nàng một gáo nước lạnh.

“…chỉ là tại sao ta phải giao nó cho ngươi?”

----Kết Chương----

Ta không có gì kháng cáo về việc ta không ra chương hơn một tháng qua, là do ta lười. Sắp tới sẽ chăm chỉ hơn chút, hi vọng sẽ được nhiều người ủng hộ.

Từ giờ sẽ bắt chước tác giả The Gamer, cuối chương sẽ viết thêm vài câu vô gọi là có tí đạo lí.

Chương lần này vì có nội dung tương tự nên ta nghĩ sẽ viết câu :

“Nếu mày giỏi thứ gì, đừng làm nó miễn phí.” -Joker

Bạn đang đọc Ám Vận Chi Chủ sáng tác bởi ChúaTểNgônTừ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChúaTểNgônTừ
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.