Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ vì một lời hứa

Tiểu thuyết gốc · 788 chữ

- Vì một người mà ngươi bắt tất cả bị nhốt ở đây. Vậy có quá bất công.

- Trăm năm, trong khoảng thời gian dài như vậy, ta đều làm theo ý mình chỉ duy nhất một chuyện.

- Chính là tha chết cho các ngươi. Bởi ta đã hứa với cô ấy.

- Một ngày ta còn tồn tại, cấm chế đó vẫn sẽ ở đó, các ngươi đừng hòng đi ra nhìn thấy ánh mặt trời một lần nào hết.

- Đừng mài mòn sự nhân từ của ta với các ngươi thêm nữa, ta không ngại giết các ngươi đâu.

...

Ưm. Đây là đâu, ta là ai.

Cảm giác như không đúng, cô gái đang nằm trên phiến đá bằng phẳng hơi động một chút.

Cơ thể khi dần lấy lại được chút cảm giác, mí mắt cô hơi rung mở ra, tròng mắt từ ánh đỏ lạnh lẽo dần tụ lại thành một chấm đen trong suốt.

Đập vào mắt là một vùng xanh mơn mởn của cây cỏ, không có gì xung quoanh, không có người chỉ có cây cối rậm rạp.

- Rốt cuộc ta đã ngủ bao lâu rồi.

- Lão đại, cô ngủ cũng được ba ngày rồi.

Cô gái nhìn đôi tay trắng nõn trước mặt không cảm xúc. Miệng hơi lẩm bẩm, chép miệng một cái muốn đứng lên thì nhìn xuống đôi chân trần của mình.

Mày cô hơi nhíu lại, ngón tay đưa lên sờ mái tóc đen, quá dài của mình.

Rốt cuộc đây là cái chỗ khỉ ho cò gáy nào vậy, sao ta lại ở trong cái tình trạng này.

Nhắm mắt lại, mở ra.

- Lão đại, cô đang nhìn gì thế.

- Ta đang ngẫm nghĩ nhân sinh.

- Ngẫm ra chưa.

- Vẫn nên ngủ tiếp đi, có lẽ sẽ tốt hơn.

Vong Y miệng hơi đắng nói một câu không đầu không đuôi.

- Trở về.

Một chấm đen ở phía sau Vong Y bay vào mi tâm cô có chút không tự nguyện.

- Tỉnh lại chúng ta lại là nam tử hán.

- Cô là nữ nhân.

Giọng nói lúc này phát ra trong đâu Vong Y, ý chế giễu rõ ràng.

- Như nhau.

Vong Y vẫn vô trách nhiệm đáp một câu cho có lệ.

Đi.

Lần nữa xuất hiện là căn phòng đầy đủ tiện nghi đến Minh Vương điện cũng không bằng kia.

Nhân giới.

- Nhà mình vẫn là tốt nhất.

- Lão đại, cho tôi ra ngoài.

Cùng giọng nói, bóng đen từ mi tâm Vong Y lại bay ra ngoài, lượn một vòng nhìn ngó khắp nơi.

- Đây là địa giới à, mùi vị có vẻ ngon.

Giọng nói trẻ con hơi tà tứ phát ra, tâm trạng đang rất vui vẻ.

Vong Y ngồi lên ghế tựa thoải mái ngả ra phía sau, ánh mắt không thèm để ý đến tên nhóc nào kia.

Miễn nó không làm loạn thì cô cũng không muốn quản.

- Lão đại, dáng vẻ của cô bây giờ mới gọi là dễ nhìn.

- Vậy ra trước đó ngươi không chịu ra ngoài là bởi cái này.

Trước đó tên này một lời không hợp liền không thèm đi ra là bởi lớp da kia làm hắn ngứa mắt.

Nhìn Vong Y lúc này hơi khác trước kia, cơ thể này vốn không phải loli trắng trắng mập mập mà rõ ràng là thiếu nữ xinh đẹp, vũ mị.

Đẹp có chút dọa người. Nhưng khi cô cười lên vẫn là cái đức hạnh trước đó. Có chút lạnh lẽo, âm trầm.

- Ta chỉ có chút rối loạn, ám ảnh cưỡng chế.

Vong Y nhìn bóng đen có hình hài một nhóc con lởn vởn trước mặt đau cả đầu.

Ám ảnh cưỡng chế cũng không phải như nó đâu, rõ ràng tên nhóc này bị người ta lừa nhốt vào sông Vọng Xuyên không ra được.

- Lão đại, ta có thể hỏi một chút không?

- Nói.

- Tại sao bọn người kia lại gọi cô là Vong Y. Lão đại, đổi tên từ bao giờ vậy.

Giọng nhóc con có chút ông cụ non nhìn cô không chớp mắt.

Nếu như nó nhớ không nhầm tên cô cũng không phải vậy đâu.

- Ngươi ngủ một giấc đã tận một trăm năm rồi.

Vong Y nhắm mắt dưỡng thần, tụa người vào ghế không muốn nói chuyện.

Rầm, rầm, rầm.

- Tiểu Y, cô có trong đó không.

- Tiểu Y.

Ngoài cửa giọng Vô Thiền không ngừng gào lên, đập cửa không ngừng.

- Tiểu Y, cô có trong đó không? Trả lời tôi.

- Không có.

Giọng nói ngoài cửa bỗng im bặt, tiếng đập cửa cũng không còn.

Vong Y tưởng là người bên ngoài đã đi, người cũng bất động trên ghế.

Bạn đang đọc Âm Sai của Hoàng Tuyền. sáng tác bởi Yan.
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yan.
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.