Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thánh Nhân nói thế nào

Phiên bản Dịch · 1833 chữ

Mạnh Cảnh Chu lại tìm được một tấm da hổ khác, da hổ cổ xưa giống như đã có trên trăm năm tuổi, bất quá bảo tồn rất hoàn hảo, trên đó dày đặc những chữ nhỏ có thể đọc được rõ ràng, Lục Dương tò mò duỗi cổ nhìn thoáng qua, không biết loại văn tự này.

- Đây là yêu văn, văn tự nội bộ của Yêu tộc.

Mạnh Cảnh Chu nói, y vừa vặn nhận biết.

Bản tính của Hồ tộc phóng đãng, thể hiện trên văn chương cũng là như thế, các nàng thường xuyên viết một chút thư tịch không lành mạnh, nếu có người làm sự tình không thể diễn tả được thông qua miêu tả trên những cuốn sách này, tác giả viết sách liền có thể thu thập một tia dương khí.

Bởi vậy thư tịch không lành mạnh thường xuyên lưu truyền trên thị trường Trung Châu Đại Lục, có phần lớn đến từ chỗ Hồ tộc. Cho dù quan phủ đã tuyên bố về sự nguy hiểm và tổ chức các hoạt động tiêu hủy sách vài năm một lần, nhưng những cuốn sách này vẫn được lưu hành trên chợ đen, không thể cấm hết được.

Mạnh Cảnh Chu lúc tuổi nhỏ có chút si mê đối với những văn chương này, chẳng qua tại thời điểm đó hắn không biết rõ cái gì là sự tình không thể miêu tả, chẳng qua cảm thấy đẹp mắt dễ xem.

Vì được đọc bản gốc không qua phiên dịch, Mạnh Cảnh Chu đã đặc biệt học tập yêu văn.

- Ngươi thích học tập như vậy?

Lục Dương cùng với Man Cốt kinh ngạc, tu tiên có thể tăng cường trí nhớ, học tập một ngôn ngữ mới không hao phí nhiều thời gian.

Nhưng vấn đề là Mạnh Cảnh Chu vào trước khi tu tiên liền học tập xong yêu văn, chuyện này rất kỳ quái.

Mạnh Cảnh Chu không muốn giải thích thêm nguyên nhân trong đó, chỉ nói mình có chút hứng thú đối với văn hóa Yêu tộc.

Man Cốt cảm thấy Mạnh huynh không hổ là Mạnh huynh, khắc khổ học tập lại không thích khoe khoang, hành vi khiêm tốn, phẩm cách cao thượng, đáng giá học tập.

- Trên da hổ viết cái gì?

- Để ta xem một chút... quỷ mị chi vật, âm tẩu dương xuy... đây là phương pháp thúc đẩy quỷ bộc.

Mạnh Cảnh Chu nhanh chóng xem một lần, thôi diễn một chút trong đầu, rất nhanh liền thôi diễn ra tác dụng của bí tịch.

- Thợ săn già hắn là bị luyện chế như thế.

- Luyện chế quỷ vật cũng có yêu cầu, tu vi phải chênh lệch hai đại cảnh giới nhưng không tính hồn phách phàm nhân, tu sĩ chỉ cần tới Luyện Khí bảy tầng liền có thể luyện hóa.

Bí thuật thúc đẩy quỷ bộc rất là gân gà, chỉ khi gặp hồn phách nhỏ hơn chính mình hai đại cảnh giới mới có thể luyện hóa, cho dù luyện hóa quỷ bộc, chẳng lẽ còn có thể để cho quỷ bộc ra trận giết địch.

Tựa như chiến đấu với Hổ Yêu vừa rồi, nếu như quỷ bộc xuất hiện, tác dụng e là ngay cả pháo hôi cũng không bằng, không tạo được bất cứ uy hiếp gì.

- Cần ta phiên dịch ra toàn bộ cho các ngươi sao, thứ đồ vật này giống như cũng không có hạn chế chủng tộc, Nhân tộc cũng tu luyện được, chẳng qua để Hổ Yêu tu luyện sẽ có hiệu quả tốt nhất.

Man Cốt vốn muốn nói, học được thứ đồ vật này có thể làm cái gì, lại nghe Lục Dương phân tích:

- Chúng ta gia nhập Ma Giáo, thủ đoạn ma đạo là không thiếu, bí thuật thúc đẩy quỷ bộc này ngược lại đúng thích hợp để ngụy trang, chỗ ở của thợ săn vừa vặn có sẵn trành quỷ đã luyện hóa, ngươi phiên dịch bí thuật thúc đẩy quỷ bộc ở trên da hổ, ba người chúng ta cùng nhau học tập.

Lục Dương vốn là muốn diệt trừ hết đám trành quỷ còn lại, hiện tại tình huống có thay đổi, lợi dụng trành quỷ xong lại xua tan hồn phách cũng không muộn.

Nghe ý tứ của Hổ Yêu, trành quỷ là tự nguyện làm quỷ bộc sau khi chết, tai họa lữ khách.

Đều nên giết.

- Được.

Mạnh Cảnh Chu lập tức đáp ứng, hắn bày giấy mài mực, bút tẩu long xà, rất nhanh liền viết ra bí thuật thúc đẩy quỷ bộc.

- Ta liền không tu luyện, ta là Thuần Dương linh căn, quỷ hồn nhìn thấy ta như tuyết trắng thấy mặt trời, sẽ nhanh chóng tan rã, ta không luyện được loại pháp thuật thuộc tính thuần âm này.

Lục Dương cùng với Man Cốt không nhiều lời, cùng nhau tu luyện.

Không bao lâu, trong huyệt động dâng lên một trận âm phong, âm phong nương theo quỷ hồn như ẩn như hiện kêu rên, mang đến vô tận hàn ý, lạnh thấu xương tủy.

Lục Dương chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, hai chân cách mặt đất, tung bay trong không trung, tựa như quỷ hồn.

Hắn cảm giác đầu óc mình thanh tỉnh trước nay chưa từng có, ngũ giác nhạy cảm, có thể phát giác được bất luận chi tiết nhỏ bé nào chung quanh, hắn còn cảm giác được Mạnh Cảnh Chu giống như là một đoàn liệt hỏa cháy hừng hực, nóng vô cùng.

- Ừm? Đây là tình huống gì?

Lục Dương nghi hoặc, cúi đầu nhìn lại phát hiện ra thân thể của mình chính đang xếp bằng tại chỗ.

- Không đúng, không phải ta biết bay, là ta linh hồn xuất khiếu!

Mạnh Cảnh Chu phát giác được Lục Dương không thích hợp, hoảng sợ kêu to:

- Nguyên Anh kỳ mới có thể Âm Hồn Xuất Khiếu, thần du vạn dặm, ngươi làm sao bây giờ liền xuất khiếu rồi?

- Nhanh trở về, ngươi chỉ là Trúc Cơ kỳ, chưa tiến hành tu luyện hồn phách, linh hồn sẽ rất dễ dàng bị tổn thương, linh hồn một khi bị hao tổn, muốn tu bổ liền khó khăn!

Lục Dương cũng ý thức được vấn đề, vận chuyển khẩu quyết thúc đẩy quỷ bộc, để linh hồn khôi phục bình thường.

- Ngươi làm như thế nào?

Mạnh Cảnh Chu liền chưa nghe nói qua Trúc Cơ kỳ nhà ai dám Âm Hồn Xuất Khiếu.

Căn bản không hề tồn tại loại pháp thuật này.

Lục Dương cũng rất khó hiểu:

- Chính là tu luyện dựa theo bí thuật thúc đẩy quỷ bộc ngươi viết ra, ta cảm thấy hoàn toàn hiểu được, không có vấn đề gì, liền thử vận chuyển một chút, xem là bộ dáng gì, liền thành dạng này

Mạnh Cảnh Chu lộ ra thần sắc quái dị nhìn Lục Dương:

- Chẳng lẽ nói, ngươi là xem hồn phách của mình như quỷ bộc, tự mình thúc đẩy chính mình?

Chưa nghe nói qua còn có thể tu luyện như thế, chẳng qua từ tình huống trước mắt, cũng chỉ có loại giải thích này.

Lục Dương nghĩ nghĩ, cũng không nghĩ ra những khả năng khác.

Lục Dương để Mạnh Cảnh Chu cách mình xa một chút, lại thử nhiều lần, kết quả đều sẽ Âm Hồn Xuất Khiếu.

- Thiên phú pháp thuật của ta là có chuyện gì vậy?

Hai người không có biện pháp nào, đành phải đợi Man Cốt tỉnh lại hỏi một chút, tình huống có phải hay không cũng giống như Lục Dương.

Khi Man Cốt khi tỉnh lại, trông thấy Lục Dương cùng với Mạnh Cảnh Chu đang mong đợi nhìn mình khiến hắn không hiểu ra sao.

- Học được thúc đẩy quỷ bộc thuật chưa?

- Hơi có tâm đắc, hẳn là có thể thúc đẩy tám cái linh hồn phàm nhân.

- Có thể thúc đẩy chính mình, để cho mình Âm Hồn Xuất Khiếu hay không?

Lục Dương mong đợi nhìn Man Cốt, muốn Man Cốt nói một tiếng được, dạng này liền có thể chứng minh không phải mình luyện lệch.

Man Cốt càng thêm nghi hoặc:

- Chuyện này sao có thể, đây là bí thuật thúc đẩy quỷ bộc, chẳng lẽ còn có thể xem linh hồn của mình như quỷ bộc thúc đẩy hay sao?

Mạnh Cảnh Chu nhìn thoáng qua Lục Dương, kể quá trình tu luyện của Lục Dương, khiến cho Man Cốt khâm phục không thôi.

Lục huynh tư duy nhanh nhẹn, trên phương diện học tập pháp thuật có thiên phú cực cao không ai bằng, Mạnh huynh tài hoa hơn người, bác học đa văn.

Dọc theo con đường này hắn đã học tập được rất nhiều đồ vật, quả thực như Thánh Nhân nói vậy.

Thánh Nhân nói thế nào?

À đúng rồi, Thánh Nhân nói: Ba người đi đường đều là thầy ta.

- Chúng ta nên đi tìm đám trành quỷ.

Thấy trong huyệt động đã không có đồ vật gì đáng giá vơ vét, Mạnh Cảnh Chu nhắc hai đồng bạn ly khai.

- Các ngươi đi trước đi, ta xử lý một ít chuyện sau đó đuổi theo.

Lục Dương bảo Mạnh Cảnh Chu cùng với Man Cốt ly khai trước.

Mạnh Cảnh Chu cùng với Man Cốt không có suy nghĩ nhiều, rời khỏi hang hổ.

Sau khi xác định hai người đi, Lục Dương thu liễm nụ cười, biểu hiện trên mặt dần dần trở nên bình tĩnh.

Hắn đi vào sâu trong hang động, nhìn thấy xương cốt chồng chất giống như núi nhỏ, khe khẽ thở dài.

- Quả nhiên ở chỗ này.

Lúc Lục Dương nhìn thấy các loại vật phẩm liền phỏng đoán, lấy sự cẩn thận của Hổ Yêu, sau khi ăn người xong chắc chắn sẽ không ném xương cốt ra bên ngoài, dạng này rất dễ dàng bại lộ chính mình, hành vi ổn thỏa là sau khi giết hại sẽ bỏ trong hang động.

Hiện thực cũng xác nhận ý nghĩ của hắn.

Những người đáng thương đến từ nhiều địa phương khác biệt, bởi vì các loại nguyên do đi ngang qua Tùng Sơn rồi bị lừa ăn thịt, kết cục cuối cùng chính là táng thân trong hang động nho nhỏ này.

Lục Dương không nói gì thêm, Thanh Phong Kiếm chém sắt như chém bùn, rất nhẹ nhàng liền từ trên vách đá cắt xuống một tảng đá lớn.

Hắn san bằng tảng đá, mặc niệm Vãng Sinh Chú, lập một khối mộ bia cho những người đáng thương này, trầm mặc một lát không biết đang suy nghĩ gì, sau đó quay người rời đi.

- Để các ngươi đợi lâu rồi, đi thôi.

Lục Dương lên tiếng bảo hai vị đồng bạn rời khỏi địa phương không thích hợp cho người ở này.

.

Bạn đang đọc Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch) của Tối Bạch Đích Ô Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 102

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.