Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con tin kết tình

Phiên bản Dịch · 1550 chữ

Giang Thành làm bộ làm tịch thở dài: “Ban đầu tôi cũng không hiểu gì hết, nhưng bây giờ suy nghĩ lại thấy khả năng cô ta mắc hội chứng Stockholm nhẹ, cái mà người ta thường nói là con tin kết tình ấy, cho nên tôi nghĩ..."

Trong lòng tên mập chợt hồi hộp: “Anh nghĩ cái gì?"

"Tôi nghĩ có lẽ cô ta yêu tôi.” Giang Thành có chút bất đắc dĩ nói.

Tên mập: "..."

Giang Thành chờ một lát thấy tên mập không nói chuyện, quay đầu nhìn hắn hỏi: "Sao cậu không nói gì?"

Tên mập hít sâu một hơi: “Anh chờ tôi hút điếu thuốc để tỉnh táo lại đã."

Rồi ngay lúc Giang Thành đang khấp khởi hào hứng muốn phân tích cùng tên mập vấn đề Trần Hiểu Manh có tình cảm với mình không chỉ đơn thuần là vì y đẹp trai, bụng lơ đãng "ọt ọt" một tràng.

Tên mập tức khắc tỉnh táo tinh thần, hỏi Giang Thành có phải là đói rồi không, hắn có thể đi nấu ít đồ ăn.

Giang Thành nhớ tới tay nghề nấu nướng của tên này trong nhiệm vụ, gật gật đầu, chỉ chỉ về phía phòng bếp, tên mập bỏ chạy nhanh như chớp cứ như đang trốn tránh cái gì.

Bỏ lại Giang Thành mắc cơn bốc phét mà chưa đã miệng.

Giang Thành cực hiếm khi xuống bếp, đồ ăn trong tủ lạnh phần lớn đều là thực phẩm ăn liền đông lạnh, góc hẻo lánh còn có một hộp mì Khang Sư Phụ sắp hết hạn.

Tên mập vất vả nửa giờ, miễn cưỡng chắp vá làm ra hai phần mì xào.

Không có món chính nên xé mấy gói mì ăn liền ra xào xào, sau khi bưng lên một mình Giang Thành ăn đến hơn phân nửa.

"Bác sĩ.” Tên mập ăn một miếng thật to rồi để chén xuống nói: “Chỗ này bình thường chỉ có một mình anh ở sao?"

Giang Thành bưng đĩa lên, đổ hết đồ ăn còn lại vào trong chén mình, ăn một miếng to, sau đó rút khăn tay lau lau miệng, gật đầu nói: "Phần lớn thời gian đúng là như vậy, tương lai chưa có ý định thu lưu thêm một người."

Tên mập bày ra khuôn mặt đau khổ, nói: "Bác sĩ à anh đừng như vậy, dù tôi không cơ trí như anh, cũng không đẹp trai bằng anh, nhưng tôi từng làm rất nhiều công việc, nhất định sẽ có thể giúp đỡ anh mà."

Giang Thành nhìn cái chén không trên bàn, dường như thật sự suy nghĩ, không trả lời ngay.

Tên mập cảm thấy có hy vọng, cả người lập tức phấn chấn, kích động nói: "Bác sĩ, anh không cần đưa ra quyết định ngay, anh cứ suy nghĩ thật kỹ đi, tôi rất-rất có ích đấy!"

"Chuyện này mai rồi nói.” Giang Thành hoạt động cái cổ cứng đờ: “Tôi mệt rồi, trước tiên ngủ đã."

Tên mập nhanh nhẹn dọn dẹp chén đũa bưng đến phòng bếp, tức thì dưới đó truyền ra tiếng nước cọ rửa chén dĩa: “Bác sĩ, anh đi ngủ trước đi, tôi rửa chén xong nghỉ tạm ở trên ghế sô pha là được."

Nhưng sau khi tên mập rửa chén xong, vẩy nước trên tay cho ráo rồi đi ra khỏi bếp mà vẫn thấy Giang Thành đang ngồi trên ghế sô pha trước bàn, như chưa từng động đậy.

"Bác sĩ.” Tên mập nghi hoặc hỏi: “Anh còn có việc gì sao?"

Giang Thành dò xét tên mập từ trên xuống dưới vài lần, nhíu mày nói: "Cậu cũng lên lầu ngủ đi, tôi ngủ một mình sợ tối."

Tên mập sững sờ, giây sau đó giống như là nghĩ đến chuyện gì không tốt, đột nhiên che mông mình kinh hoảng nói: "Bác sĩ, tôi không phải người tùy tiện như anh nghĩ đâu!"

"Không phải à?"

Tên mập nghĩ ngợi, kiên quyết nói: "Có chết cũng không phải!"

"Vậy được rồi.” Giang Thành tự nhiên như không đứng lên, hoàn toàn không có bộ dạng muốn làm khó, đầu tiên là đi về phía cầu thang, sau đó bước lên lầu, đến khi sắp khuất mới dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn tên mập nói: "Buổi tối cậu cẩn thận một chút.” Nói rồi chỉ bức tường đối diện: “Cửa trong mộng của tôi hiện ra ở chỗ đó, với cả tôi khác cậu ở chỗ không phải tôi tự đi vào cánh cửa, mà là bị cánh tay quỷ quái nào đó duỗi ra từ trong cửa bắt vào."

Nói xong Giang Thành không thèm quay đầu lại đi thẳng lên lầu.

Giang Thành đi rồi, tên mập ngồi một mình trên ghế sô pha, hai mắt nhìn chằm chằm mặt tường kia, trong bụng bồn chồn không yên.

Hắn không cách nào biết được Giang Thành rốt cuộc có nói thật hay không, vị bác sĩ này không thích hành động theo lẽ thường, nhưng từ một khía cạnh nào đó, y lại là người đáng giá tín nhiệm, ít nhất còn dẫn hắn sống sót ra khỏi Kết Giới Ác Mộng.

Chỉ cần vừa nhắm mắt, trong thoáng chốc hắn lại cảm thấy cánh cửa sắt Giang Thành nói xuất hiện, sau đó một bàn tay to lớn quỷ dị giương nanh múa vuốt duỗi ra từ bên trong.

Tên mập mặt tái nhợt ngồi dưới lầu ngây người không đến 5 phút đồng hồ lập tức lạch bạch chạy lên lầu, tới nơi mới thấy Giang Thành đang tựa vào lan can có vẻ như đang chờ mình.

Không đợi hắn há miệng hỏi, Giang Thành nói: "Cậu ngủ phòng khách đi, tôi ngủ bên trong."

Tên mập thuận theo tầm mắt Giang Thành nhìn tới, nơi đó có một cánh cửa ngăn cách với phòng khách có diện tích không lớn lắm, chắc hẳn bên trong là phòng ngủ.

"Bác sĩ.” Tên mập hiên ngang dõng dạc nói: "Nếu như anh sợ tối tôi có thể suy xét chen cùng anh một chút."

Giang Thành nằm trên nệm mà không thấy buồn ngủ lắm, hơi híp mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà trống rỗng, từng cảnh tượng diễn ra trong cơn ác mộng nhiều lần tái hiện trong đầu y.

Tên mập ở phòng khách bên ngoài, hắn từng đề nghị Giang Thành không cần đóng cửa, như vậy hai người cũng có thể coi ngó lẫn nhau, để lỡ có gì…

Nhưng Giang Thành cảm thấy mình không cần hắn coi ngó nên khéo léo từ chối, chẳng những đóng cửa giống như thường ngày mà còn cẩn thận khóa trái.

Kết hợp với những chuyện xảy ra trước đây không lâu, Giang Thành tự nhiên nghĩ đến Hồ Yến đã mất tích, còn có em gái Hồ Yến.

Chỉ sợ việc của họ không thể thoát khỏi liên can đến ác mộng.

Theo lời Phàn Lực, người chết trong cơn ác mộng biểu hiện bằng việc mất tích ở thế giới hiện thực.

Không có nguyên nhân điềm báo nào, cứ như vậy biến mất một cách quỷ dị.

Ai cũng không tra được manh mối.

Mà thông báo tìm Hồ Yến viết rõ, bà ấy mất tích giữa đêm khuya, còn mặc đồ ngủ lụa tơ tằm màu hồng nhạt.

Cả ông chồng nằm trên giường cũng không phát hiện chút nào.

Ông chú trung niên người đầu tiên chết trong nhiệm vụ ác mộng từng hỏi làm thế nào để có thể thoát ly ác mộng hoàn toàn, đối với vấn đề này Phàn Lực chỉ bảo ông ta ít hỏi mấy câu ngu xuẩn này đi.

Ác mộng chỉ có không lần hoặc là vô số lần, chỉ cần cánh cửa sắt xuất hiện trong giấc mơ của bạn, bạn gần như không có khả năng chạy thoát, cho đến khi bạn chết.

Suy tư một hồi, cơn buồn ngủ dần dần đánh úp, Giang Thành không cố ý ngăn chặn lực lượng này, thuận theo dòng nước nhắm mắt lại.

Thể lực tiêu hao trong ác mộng đã trở lại cơ thể này khi ác mộng kết thúc, nhưng tinh thần kiệt quệ lại không cách nào khôi phục, đêm nay Giang Thành ngủ rất ngon.

Trong cơn nửa mê nửa tỉnh y nghe thấy một tràng âm thanh đinh đinh đang đang, sát vách đang sửa chữa cái gì thì phải, hoặc là chỗ nào đấy đang đóng đinh đóng ơ gì đó, sàn nhà cũng rung theo.

Y trở mình, cuộn tròn thân thể, lấy mền che đầu lại ngủ tiếp.

Rốt cuộc có tiếng gõ cửa bắt y phải mở mắt cho bằng được.

"Bác sĩ.” Giọng nói to rõ của tên mập từ bên ngoài vọng vào: “Anh dậy chưa?"

Giang Thành ngồi dậy thu dọn qua loa rồi mở cửa đi ra ngoài.

Phòng khách trống rỗng, không thấy bóng dáng tên mập, y bước xuống cầu thang.

Màn hình điện thoại hiển thị bây giờ là 11 giờ sáng, Giang Thành không nghĩ mình ngủ một giấc mà thẳng đến tận trưa, giờ khắc này đầu vẫn còn choáng váng.

Bạn đang đọc Ác Mộng Kinh Tập (Dịch) của Ôn Nhu Khuyến Thụy Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.