Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17: Đường về

Phiên bản Dịch · 1580 chữ

"Tức là lúc tôi đến thì thi thể Noãn tỷ còn ở trong phòng ngủ."

"Đúng vậy, ngay phía sau cửa.” Nói đến đây Trần Hiểu Manh dừng một chút, nhìn chằm chằm Giang Thành cười lạnh: "Nếu hôm qua anh đi vào trong chỉ mấy bước thôi, con quỷ đó cũng sẽ kéo thi thể của anh tới nơi này."

Giang Thành không để ý tới cô ta, tiếp tục hỏi: "Hiện tại thi thể Noãn tỷ ở đâu?"

Trần Hiểu Manh đứng lên đi về phía cửa, Giang Thành lập tức đi theo, duy trì khoảng cách không đến một mét.

"Cửa vẫn chưa mở, tôi không chạy được.” Trần Hiểu Manh cười lạnh nói.

Giang Thành vẫn theo sát cô ta lắc đầu bảo: "Đừng hiểu lầm, chỉ là ở gần cô một chút tôi sẽ cảm thấy rất hạnh phúc."

Trần Hiểu Manh nghẹn họng, dứt khoát không thèm để ý đến y, đi đến bên tường lần mò nhấn xuống một cái nút, cảnh tượng trong phòng đột nhiên rõ ràng.

Đèn trên đỉnh đầu, bừng sáng.

Gần như đồng thời hai mắt tên mập suýt chút nữa nhảy ra khỏi hốc mắt, hắn thấy căn phòng này được bố trí y hệt như giáo đường.

Trên tường treo một cây thánh giá cực lớn, Noãn tỷ đang bị trói trên cây thánh giá đầu hướng xuống dưới đất, mặt mày biến dạng, rõ ràng là đã chết.

Nhìn kỹ lại thì thấy toàn bộ thánh giá cũng bị dựng ngược giống như Noãn tỷ.

Xung quanh trưng bày nhiều loại dụng cụ tra tấn đủ mọi kiểu dáng, hình dạng và cấu tạo ghê rợn kinh khủng, mang hơi hướng thời Trung Cổ, phần lớn bên trên đều dính vết máu.

Đây là một căn phòng chuyên dùng để tra tấn.

"Thánh giá đại diện cho Thượng Đế, thánh giá dựng ngược là biểu tượng của ma quỷ.” Giang Thành mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm từng cái dụng cụ tra tấn: “Xem ra người nhà này là tín đồ của ma quỷ."

Tên mập bị dọa hãi hùng, ngược lại Trần Hiểu Manh có chút hứng thú nhìn về phía Giang Thành: “Nhìn anh có vẻ như đã đoán được từ trước?"

Căn phòng này làm sao có thể chuẩn bị được trong thời gian ngắn, cho nên kẻ nắm giữ mấy thứ dụng cụ tra tấn chính là chủ nhân căn biệt thự, chứ không phải hai người đáng thương đến từ bên ngoài kia.

Tên mập sau khi hoàn hồn lập tức nhìn về phía Giang Thành: “Cho nên nói... hung thủ thật sự là người sống trong căn biệt thự, còn hai người đàn ông kia..."

Giang Thành gật gật đầu: “Chẳng phải lúc nãy vừa mới gặp sao?"

Dường như có một tia sét lướt qua trong óc, tên mập ý thức được điều gì đó, run rẩy nói: "Ở, ở trên chiếc xe khách tới đón chúng ta! Người đàn ông lái xe, người mẹ mang theo đứa con trai, nữ hướng dẫn viên du lịch ăn mặc như đàn ông, còn có cô gái trong cặp tình nhân... bọn họ mới là người một nhà! Là chủ nhân căn biệt thự này!"

"Không sai.” Trần Hiểu Manh nhún vai: “Còn anh bạn trai trong cặp tình nhân, cậu con trai trong cặp mẹ con chính là nạn nhân bị cả gia đình này cầm tù ngược đãi."

Tên mập hồi tưởng lại chuyến đi khởi hành đến đây, cặp mẹ con cùng với đôi tình nhân có rất nhiều chỗ khác thường. Anh con trai ngồi kế bên bạn gái từ đầu đến cuối mang theo bịt mắt, không hề nhúc nhích, còn cậu con trai được mẹ dắt ra ngoài du lịch mà ánh mắt đầy chật sợ hãi, toàn bộ hành trình không nói lời nào, hóa ra... hóa ra tất cả mọi chuyện là như thế.

Địa ngục trống rỗng, ma quỷ ở nhân gian.

Nữ quỷ giết người căn bản không phải để báo thù, ả ta chỉ đang tiếp tục tội ác khi còn sống, bản tính khắc sâu trong xương cốt bất luận thế nào cũng không sửa được.

"Cô biết chân tướng từ lúc nào?" Giang Thành nhìn Trần Hiểu Manh hỏi.

"Sau khi con quỷ kia giết chết Noãn tỷ, bức ảnh chúng ta tìm được ở trên tường bỗng trở nên rõ ràng.” Cô ta lấy ra một tấm ảnh, khung hình làm bằng chất liệu gỗ biến mất, chắc là vướng víu nên tháo ra.

Giang Thành nhận lấy, phía trên là một nhà bốn người chụp ảnh chung, mỗi một khuôn mặt đều ứng với mấy kẻ ở trên xe buýt, bối cảnh chính là căn phòng tra trấn này.

Vị trí lệch về phía trên một chút có hai người đàn ông, một người nằm ngửa một người nằm nghiêng, đều bị xích sắt trói chặt, bởi vì họ cúi đầu cho nên không thấy rõ mặt, nhưng quần áo trên người họ giống hệt quần áo của hai người đàn ông trên chuyến xe khách.

Cánh cửa bắt đầu tản mát ra ánh sáng âm u nhàn nhạt, toàn bộ không gian cũng bắt đầu run chuyển.

Nhiệm vụ kết thúc.

Cửa, sắp mở.

"Vì sao lại lừa chúng tôi? Chuyện này có ích gì với cô?" Giang Thành ổn định cơ thể, tranh thủ thời gian hỏi một câu cuối cùng.

Trần Hiểu Manh rõ ràng đã quen với kiểu rung chấn khi cửa đang mở, thời điểm tên mập còn đang bám vào bờ tường để không bị ngã, cô ta chạy tới trước cửa sắt.

Cửa sắt hoàn toàn mở rộng, phía sau là một mảnh sương mù xám xịt.

Trần Hiểu Manh quay đầu lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm Giang Thành hai giây đồng hồ, nói: "Không có lợi ích gì hết, tại tôi thích."

Nói xong cô ta lập tức biến mất trong màn sương mù sau cửa.

Giang Thành quay đầu nhìn tên mập sau lưng, cũng cất bước đi vào trong sương mù.

Cảm giác choáng váng quỷ dị qua đi, thân thể Giang Thành dừng lại, giống như giẫm lên mặt đất cứng rắn và bằng phẳng.

Y cúi đầu xuống, mượn ánh sáng yếu ớt thấy rõ sàn nhà bằng gỗ dưới chân.

Tất cả mọi thứ xung quanh đều hết sức quen thuộc.

Giang Thành thở hắt ra một hơi dài, vậy mà lại thật sự trở về căn phòng khám tâm lý của mình.

Ngoài cửa sổ vẫn là màn đêm đen, chỉ có một chút ánh trăng yếu ớt rọi vào, hết thảy không khác cảnh tượng trước lúc rời đi là mấy.

Y đưa tay đút vào túi rút ra thứ gì đó, cảm thấy hơi thô ráp, mượn ánh trăng mỏng manh có thể thấy đó là một tờ giấy được gấp nhiều lần.

Trong lúc y mở tờ giấy ra xem, đột nhiên thân thể khựng lại, một cái tay lặng lẽ không một tiếng động đè lên bờ vai bên phải của y.

Người kia mai phục ở phía sau giống như sớm biết y sẽ trở về ngay chỗ này.

Giang Thành chậm rãi giơ hai tay lên: “Trong hốc tối của ngăn kéo thứ ba ở bàn làm việc bên trái có 2 vạn đồng, ngăn kéo bị khóa, chìa khoá ở trong tách cà phê thứ hai đếm ngược từ dưới lên ở trong nhà bếp."

Sau lưng không có bất cứ âm thanh nào, y dừng một chút, tiếp tục nói: "Chỉ có nhiêu đó tiền, nếu như anh muốn cướp cái khác thì tôi đề nghị lên trên lầu, nhưng không có giường đâu, chỉ có cái nệm, anh cố chịu một chút."

Một lát sau, cái tay vịn bả vai y run run, một giọng nói nghe hết sức đứng đắn vang lên: “Người anh em, chỗ anh ở không tệ nhỉ!"

Giang Thành nghe được cái giọng này lập tức trở tay bắt gọn bàn tay đang khoác lên bả vai mình, đồng thời xoay người thuận thế ép cơ thể tên mập vào tường.

"Người anh em! Người anh em!"

Tên mập đau đến ngoác mồm đập đập tường.

Giang Thành nhận ra đây là tên mập ngắc ngoải ở trong Mộng giới, lạnh giọng hỏi: "Tại sao cậu lại ở đây?"

Y liếc nhanh ra chỗ vốn nên là cánh cửa, hiện tại chỉ còn là một mặt tường bình thường không có gì lạ.

Theo Phàn Lực nói, nếu có thể sống sót rời khỏi nhiệm vụ, như vậy người sống sẽ trở lại điểm xuất phát ở thế giới hiện thực, nói đơn giản chính là ai về nhà nấy.

Nhưng... đây rõ ràng không phải nhà tên mập.

Cánh tay hắn phát ra âm thanh sắp sửa bị vặn gãy, hắn vội vàng giải thích: "Chỉ là trước khi tiến vào cánh cửa tôi nghĩ nếu có thể ở cùng với người anh em thì tốt rồi. Kết quả tôi vừa ra ngoài thì ngay lập tức nhìn thấy anh đứng trước mặt tôi, cũng có thể là do hai ta có duyên..."

Nhưng tên mập còn chưa nói hết đã bị Giang Thành cắt ngang, y nói: "Bớt đi, cậu muốn tôi dẫn theo cậu vượt qua Kết Giới Ác Mộng chứ gì."

Bạn đang đọc Ác Mộng Kinh Tập (Dịch) của Ôn Nhu Khuyến Thụy Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.