Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Niên Trẻ Trâu

Tiểu thuyết gốc · 1064 chữ

Hôm đó Hải cúp tiết trên lớp để đi PK với đám học sinh lớp D, dĩ nhiên là hai phe mở combat trong quán nét, so đấu về công phu cào phím trên Chiến Trong Công Lý.

Đang win thì Hải bị mẹ gank, bà kéo tai gã từ quán nét qua hè phố đến khi về nhà. Bao nhiêu mặt mũi nam nhi chưa gây dựng được tý nào thì bị mẹ dẫm đạp không thương tiếc. Sau này thử hỏi hắn lấy mặt mũi đâu đi lại trên con đường này nữa.

Về đến nhà thì ăn ngay “Khúc cao trào” của mẹ, Hải nhanh trí dùng khăn giải thuật thoát khỏi hiệu ứng khống chế, nhưng ông bố từ trong bếp bật “Tốc Hành” trong khi đang sử dụng “tận thế Ranarok” hung hăng dùng “Nộ Long Cước” đá bay Hải ra khỏi cổng.

“Tao bỏ tiền ra chơ mày học mà mày dám trốn học địa chơi nét. Có giỏi thì mày đi luôn đi, đừng vắc mặt về đây nữa.”

Con giun xéo lắm cũng quằn, Hải gân cố cãi bướng còn mạnh mồm tuyên bố.

“tôi cóc thèm về cái nhà này, không có hai ông bà tôi vẫn sống khoẻ.”

Trong cơn giận giữ hai thoá mạ vài câu vô văn hoá khiến trời đất không dung, một đạo thiên lôi giáng xuống đất trúng vào người Hải, khiến hắn “Dịch Chuyển” đến một không gian khác.

Chỉ vì lỡ dại xúc phạm đến cha mẹ mà Hải bị ông trời sai thiên lôi giáo huấn, rồi như một phép màu, Hải còn sống nhưng đã bị chuyển tới một hòn đảo nhỏ giữa đại dương bao la rộng lớn.

Hối hận cũng đã muộn, có ngửa đầu kêu trời, con lỡ dại chẳng giúp Hải “Bấm Bê” về được nữa.

“ông trời đang muốn tôi chết phải không? Thế thì tôi không thể chết. Tôi nhắt định phải nghịch thiên, làm chủ vận mệnh của mình.”

Sẵn có mấy tư tưởng của nam chính trong tiểu thuyết tiên hiệp. Hải chỉ tay lên trời hùngư hôn tuyên bố, giọng lưỡi đanh thép được nửa đoạn thì nhận ra hơi lạc đề. Chưa kể sự thật luôn phũ hơn trong tiểu thuyết.

Cùng dạng xuyên không nhưng hắn không được tặng thứ gì, đến cả quần áo cũng không có. Toàn thân trần như nhộng, nói chung quần áo và đồ dùng hàng ngày đều do bố mẹ mua cho. Giờ bị tịch thu sạch sẽ.

“đúng là cái mồm làm hại cái thân mà”

Xung quanh là biển và bãi cát trải dài, chỗ này chỉ có dừa và dừa. Hải một tay xách con Ciu chạy hùng hục vào gốc dừa tránh nắng.

“thôi xong, kỳ này “End game” thật rồi! Hỗn láo với bên trên nên trời phạt. Làm sao mới thoát khỏi chỗ này đây.”

“sao phải thoát nhỉ, chẳng phải đây là điều mình mong muốn sao, sống tự do không bị ai quản thúc, ở hòn đảo này chính ta là chủ. Thế giới này là của ta...”

Hải lẩm bẩm như đang lên cơn. Cũng phải thôi, đùng một cái được làm chủ một hòn đảo ai lại không phấn khích.

Gọi hòn đảo cho đúng “form” mà thôi, chỗ này dài hơn hai trăm mét đổ lại, rộng thì không dám chắc, vì còn tuỳ thuộc vào thuỷ triều lên xuống, nhưng con số luôn khô ráo vào khoảng 40-30 mét, địa hình đơn giản, độ cao có 5 mét tính từ mực nước biển.

Chỗ này hoàn toàn không có đất, bề mặt chỉ toàn cát mà thôi. Thực vật chỉ có vài bụi cỏ dại và còn lại là cây dừa.

Gào thét đến lợm giọng cũng chỉ có tiếng sóng biển rì rào đáp lại như đang cười vào mặt gã.

Hải tặc lưỡi, leo lên cây vứt xuống vài quả dừa. Xong lại xuất hiện một vấn đề, quả ở ngay trước mặt nhưng làm thế nào mới ăn được.

Chỗ này không có dao, một mẩu kim loại cũng không có. Dùng đá để đập là cách duy nhất. Nhưng khốn thay trên đảo có rất ít đá, đã thế hòn nào hòn đấy to như cái nồi cơm điện.

“xem ra muốn tạo ra lửa cũng “No Hope” quá”

Không có lửa thì sống kiểu gì đây. Thời khắc này Hải cảm thấy Cuộc sống trên đảo thực sự kinh hoàng, còn hơn cả lịch cắt điện nữa.

Hải mang mấy quả dừa ra chỗ tảng đá gần nhất. Hiện giờ hắn đang rất khát, dù thế nào cũng phải làm được một hớp nước đã.

Quả dừa đập vào đá muốn nó nứt ra không phải chuyện dễ, càng đập càng thấy tức, bao nhiêu uất hận, sức mạnh tuổi trẻ cuố cùng cũng phát huy tác dụng, quả dừa nứt ra, nước bắn tung toé.

Hải nhanh chóng mở miệng ra húp được miếng nào hay miếng đấy.

“Ợ. Ơ..”

Nước dừa có vị lối lợ, cũng không tệ, ít ra cũng có cái bỏ bụng, phần cùi dừa rớt miếng nào thì đem ra biển rửa qua qua rồi nhai tóp tép như đúng rồi.

Giờ này còn quan tâm an toàn thực phẩm gì nữa, còn sức ăn được thì cứ ăn. Tối đau bụng, tiêu chảy thì coi như đen.

Lấp bụng bằng nước chỉ là giải pháp tạm thời, còn phải bắt tôm cua ốc ếch nữa chứ. Nhưng điều tiên quyết là phải tạo ra lửa đầu tiên.

Lấy hai hòn đá quệt vào nhau thì hên xui quá, nhưng còn một chút hi vọng cũng phải thử thôi. Trước hết phải đập vỡ tảng đá ra trước.

Hải bê một hòn đập lên hòn kia, làm vài ba lần thì hòn đá nứt ra khá dễ dàng. Càng dễ lại càng lo. Loại đá ngâm trong nước biển khá giòn không giống đá nên núi.

Quệt vào nhau chỉ cho ra bụi bẩn chứ chẳng có tia lửa nào xuất hiện. hải thử đi thử lại sước cả tay cuối cùng đành dừng lại.

“có lẽ nó vẫn còn ẩm, ta phơi nó vài ngày rồi tính tiếp. Mà không biết có sống được tới lúc đó không nữa.”

(các bác ơi, help me!"

Bạn đang đọc A Lone Trên Đảo Hoang sáng tác bởi kimteayoung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimteayoung
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.