Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1015 chữ

Đột nhiên sức ăn của đại nhân lại tăng lên vù vù, khiến Cận Thư vô cùng sợ hãi.

Vốn sức ăn của Thành Tội không nhiều, lại thích những món thanh đạm, nhưng cũng không quá kén chọn với mấy món mặn.

Nhưng mà mấy ngày gần đây, khẩu vị của Thành đại nhân bỗng nhiên lại thay đổi xoành xoạch, nào cá nào gà, vịt mập ngỗng béo, nào dĩa to trường hun khói hay nguyên tô thịt to đùng, rồi đùi hun đều ăn hết cả. Đến bữa sáng cũng dặn dò đầu bếp luộc nửa thau trứng cút hoặc mười trứng luộc nước trà đem lên, rồi còn có mấy món điểm tâm như bánh bao thịt đủ thứ cả. Cứ thế bưng vào phòng, rồi khoá chặt cửa lại mà ăn. Lúc dọn bàn, thi thoảng còn thừa lại xương gà cũng bị cắn vụn cả ra.

Ăn như thế mà Thành đại nhân không hề trướng bụng, cũng chẳng thấy mập ra, chỉ có tâm tình ngày càng tốt, mỗi ngày sắc mặt đều hồng hào tươi tỉnh, trên mặt mang nét cười, người khác nói chuyện với cậu mà có cảm giác như gió xuân đang đến đâu đây. Thành đại nhân ngồi trên công đường huyện nha xử lý vài hôm thì được bá tánh hết lời khen ngợi, bảo là huyện ta đã có một vị quan tốt.

Cận Thư chỉ có thể trốn trong góc len lén cắn ống tay áo khóc thầm, đại nhân ơi rốt cuộc là ngài bị làm sao vậy!

Thành Tội thường không mang tuỳ tùng khi ra ngoài dạo chơi tản bộ, cũng không cho thuộc hạ hầu hạ mình, đi ngủ thức dậy vệ sinh tắm rửa đều tự mình làm hết.

Hơn nữa, Cận Thư còn nghe thấy đại nhân lẩm ba lẩm bẩm một mình, nhìn thấy đại nhân vô duyên vô cớ lại bật cười.

Tóm lại Cận Thư cảm thấy rằng, khi đại nhân ở một mình, hình như…có một thứ gì đó không thể nhìn thấy ở cùng với ngài ấy…

Đại nhân, đại nhân, rốt cuộc là ngài bị làm sao vậy? Cứ thế này thật là doạ chết người ta đó! A a a, tôi phải làm sao bây giờ?

“Sức ăn bỗng dưng tăng đến mức kỳ quái, chỉ ăn món mặn à?”

“Vâng, vâng.” Cận Thư gật đầu.

“Tâm tình so với bình thường thì phấn khởi hay vui vẻ hay cáu kỉnh hơn?”

Cận Thư căng thẳng nói: “Chỉ có vui vẻ, không có cáu kỉnh.”

Trên con đường nhỏ, ngồi sau cái bàn là một ông lão mặc áo đạo sĩ đang vuốt vuốt chùm râu của mình: “Thường ở một mình, thường lẩm bẩm một mình à?”

Cận Thư lại gật đầu.

Ông lão híp hai mắt lại: “Ây, tiểu huynh đệ này, lão gia nhà cậu đã gọi đến một yêu quái không tầm thường đâu. Theo bần đạo thấy, chính là Phi Thiên Dạ Xoa.”

Cận Thư lắp bắp: “Nhưng, nhưng, chúng tôi đã nhìn thấy một con chó đen trên mái nhà.”

Ông lão chậm rãi nói: “Phi Thiên Dạ Xoa, biến hoá đa đoan. Chó đen cũng chỉ là một trong vô số hoá thân của nó mà thôi. Cậu nghĩ thử đi, tại sao cái thứ này lại có thể đi theo các cậu, từ dưới nước cho đến tận lên bờ, rồi đến tận đây? Chính là vì Phi Thiên Dạ Xoa có cánh đấy.”

Hai hàm răng của Cận Thư đánh nhau lập cập: “Không, không phải máu chó đen có thể diệt trừ tà ma sao, sao Dạ Xoa lại có thể biến thành chó đen chứ?”

Ông lão cười lạnh nói: “Tiểu thí chủ, mới nãy bần đạo vừa nói xong, đây không phải là một con Phi Thiên Dạ Xoa tầm thường đâu.”

Cận Thư nắm chặt lấy ngực: “Đạo trưởng, vậy thì phải làm sao đây? Đại…lão gia của chúng tôi bị thứ này ám rồi, làm sao để tiêu diệt nó đây?”

Ông lão lắc lắc đầu, gương mặt ra chiều nan giải, dài giọng than: “Tiểu thí chủ, muốn tiêu diệt Phi Thiên Dạ Xoa, kỳ thực…”

“Phi Thiên Dạ Xoa là vật tà ác, từ khí oán tang sinh ra, có thể dùng vật ngọn bằng kim loại để diệt nó.”

Một thanh âm trong trẻo từ xa bay đến, Cận Thư quay mạnh đầu, ông lão không kịp giữ lại, mắt nhìn đăm đăm tên nhóc chạy bổ đến chỗ tên trẻ tuổi không nói đạo lý giang hồ, thất đức tiệt đường làm ăn của người khác kia.

“Đạo trưởng! Cao nhân! Xin ngài hãy cứu lão gia nhà tôi với!”

.

“Đại nhân, tiểu nhân có chuyện cần bẩm báo.”

Từ tri huyện trở về nhà, vừa mới đẩy cửa bước vào Thành Tội đã bị Cận Thư níu lại.

Cận Thư cẩn thận nhìn sắc mặt Thành Tội: “Tiểu nhân…đi trên đường tình cờ gặp một vị cao nhân, y nói mình rất có duyên với đại nhân, muốn đến bái kiến đại nhân một lúc. Nên tiểu nhân…tiểu nhân đã tự ý dẫn y về đây.”

Thành Tội ngơ ra một lúc, cảm thấy A Khánh vốn ẩn thân bên cạnh mình hình như biến đâu mất tiêu rồi.

Cận Thư lại vội vàng nói: “Đại nhân cứ yên tâm, y đi từ cửa sau vào, không có gặp mấy người tào lao nhiều chuyện nào đâu ạ. Tiểu nhân đã mời y vào tiểu đình trong nội viện rồi ạ.”

Thành Tội khẽ nhíu mày đi vào nội viện, chân hướng về phía cửa của tiểu đình bất giác dừng lại đột ngột.

Ngồi trên ghế trong đình, một thân ảnh xanh lam quen thuộc đứng dậy mỉm cười nhìn Thành Tội: “Thành huynh, từ khi cáo biệt ở Kinh Thành, nhiều năm không gặp, huynh vẫn khoẻ chứ?”

Diệp Sư Pháp.

Thì ra là vậy.

Thành Tội cũng cười lại: “Diệp huynh, đã lâu không gặp.”

Bạn đang đọc A Khánh của Đại Phong Quát Quá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.