Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần Linh Vẫn Lạc Chiến Trường

Tiểu thuyết gốc · 1398 chữ

Trần Phong như tìm thấy được ánh lửa sáng trong đêm tăm tối. Ắn vận hết sức vùng vẫy. Bơi về hướng chổ khỏa linh châu đang phát sáng kia.

Càng đến gần, hắn có thể cảm giác được áp lực và độ ăn mòn thân thể của hắn do hắc thủy gây ra giảm đi hẳn.

“Đúng! Trời không diệt ta mà!” Trần Phong lập tức lao nhanh về phía khỏa linh châu. Nếu chậm trễ hắn phải chết không nghi ngờ.

Càng đến gần áp lực càng được giả trừ. Khi tiến tới khỏa linh châu tàm 100 mét. Huyết mạch hắn bỗng dưng xôi trào lên. Thân thể Trần Phong phát sáng cộng minh theo ánh sáng của khỏa linh châu kia.

“Vụt!” Chưa hiểu việc gì xảy ra. Khỏa linh châu kia lại hướng về phía hắn lao vút vào trong thể nỗi hắn biến mất tăm.

“Chuyện này! Chuyện này! Thật là bất khả tư nghị mà” Trần Phong chưa kịp hiểu gì đã phát sinh một màn.

Xung quanh hắn vì thế cũng phát sinh thay đổi. Ánh sáng phát ra từ thân thể hắn xua tan đi hắn thủy và tạo ra một vòng bảo vệ quanh thân, tách mặt nước ra thành một tầng khí.

“A! Ta! Ta! Ta!” có phải chăng nuốt phải Tị Thủy Châu như trong truyền thuyết của Long Vương a.

Nhưng thứ này sao lại chui vào cơ thể ta.

“Thật là đau đầu a!” Trần Phong than thở.

“Mặc kệ là thứ gì, giúp ta tránh được một kiếp là thiện vật rồi!” hắn cùng mừng thầm vì vừa được cứu một mạng.

Lúc này hắn vận dụng Thiên Nhãn nhìn xung quang. Nhìn về hướng hố nước đen đang cắn nuốt từ đàng xa kia thật là bá đạo.

Hắn có thể đoán được tất cả hắc sắc thủ kia cũng phát sinh ra từ chổ này. Nhận thấy xung quanh mình không còn áp lực nữa, hắn mới bắt đầu bước đi dưới đáy hồ dò xét xung quanh.

“A! Thật lớn đầu lâu người”

“A!Thật lớn cự đầu lâu cự thú”

Trần Phong phát hiện nằm hướng phát ra hố đen cắn nuốt chính là một chiếc đầu lâu cực lớn của nhân loại.

Hốc mắt, mũi, đen ngòm. Mà chổ hố đen đang cắn nuốt chính là miệng của của đầu lâu hình người kia.

Đối diện chính là nơi hắn tìm thấy khỏa linh châu đang phát sáng chính là đầu lâu cự thú.

Hai bên hình như đang vào thế đối chiến đến chết.

Chẳng lẻ đây là chiến trường do hai cái khổng lồ sinh vật này đối chiến tạo thành.

Vừa nghĩ tới đây, hắn đã sởn hết gai óc. Phải nói đại năng cỡ nào mới có thể tạo thành khung cảnh trước mắt. Nếu không được nhìn tận mắt. Hắn cũng không tin được những gì diễn ra trước mắc.

“Có lẽ đây là 2 vị thần linh vẫn lạc a!” hắn tặc lưỡi than thầm.

Hắc thủy vẫn cứ cuồng cuộn chảy vào miệng không ngừng cắn nuốt. Mặc khác lại được đài thải ra xung quanh sau khi cắn nuốt vào tạo thành 1 chu kỳ.

Còn khỏa linh châu kia không ngừng chống đỡ ở đây không biết bao nhiêu năm tháng tuế nguyệt.

Thất thần một khoảng thời gian hắn xếp bằng ngồi tại chỗ điều chỉnh thương thế.

Lấy ra một viên đan được nuốt vào – “Nhị Phẩm – Văn Minh Đan” đều thị thân thể. Lập tức tốc độ khôi phục thân thể hắn, những vết thương bắt đầu khép lại bằng mắt thường trông thấy.

Nhưng loại đan dược hắn mang theo đều có hiệu quả kinh người vượt bậc đều là do mang từ lần trùng sinh thứ nhất. Hắn đã kịp đọc qua hướng dẫn một lần. Lần này lại cứu mạng hắn.

Thứ duy nhất mà hắn không biết, tất cả những đan dược này nếu lưu truyền ra. Đều có thể để cho các gia tộc đánh nhau sứt đầu mẻ tráng tranh giành. Vì đây đều là cực phẩm đan được không tùy vết.

Dược lực có thể được tăng lên dược hiệu lên không biết gấp bao nhiêu lần những loại phổ thông đan dược.

Hai ngày trôi qua, sói đen đầu đan vẫn một mực canh chừng nơi phía ranh giới bìa khu vực bị hắc vụ bao quanh. Nhưng vẫn không thấy tên nhân loại kia ngoi lên.

“Thằng nhãi nhân loại này đã táng thân nơi đây – Ta nên về phục mệnh cho Độc Giác Lang đại nhân”

“Húuuuuuuu!” Nó rú lên một tiếng. Báo hiệu cho đám Linh sói phía dưới rút quân.

Hai ngày trôi qua dưới đáy hắc hồ, thân thể và thương thế của Trần Phong đã được khôi phục 9 phần. Hắn biết cứ tiếp tục ngồi đây không phải là cách. Lỡ như hiệu quả từ linh châu mất đi thì không phải ta đi chầu trời sao.

“Nhưng mà nên rời đi hay tìm kiếm xung quanh? – nơi thần linh vẫn lạc như vậy ắt hẳn có bảo bối ta có thể dung được.” nghĩ đến đây hắn cũng muốn cầu phú quý trong nguy hiểm.

Nhìn xung quanh khắp nơi vương vãi đều là một mảnh phế tích, xương trắng ngổn ngang. Không có sinh vật nào có thể sống sót được ở đây.

Trực giác mách bảo hắn ở đây át hẳn có bảo vật. Vừa nghĩ hắn vừa tiến tới chổ xoáy đen cắn nốt khảo sát một phen.

Vì có sự chống đỡ cắn nuốt từ ánh sáng từ khỏa linh châu phát ra trong người Trần Phong. Mà ngăn cho hố đen này không xâm phạm được hắn.

Vừa tiến tới hắn thấy được sự bất thường. Vận dụng thiên nhãn quan sát kỹ đây lại là một thanh kiếm kỹ cắm thẳng vào đầu cái cực lớn đầu lâu nhân loại kia.

“Chuyện gì đã xảy ra nơi đây – không lẽ trước khi chết cự đại thần linh này bị một kiếm đâm xuyên đầu lâu?” hắn cả kinh.

Nhưng nếu thanh kiếm gỉ này có thể đâm xuyên đầu vị thần linh này. Ắt hẳn là một thần khí chứ chẳng chơi.

Nói xong hắn mừng thầm trong bụng. Vội đưa ra chủ ý rút thanh kiếm này ra khỏi cực lớn đầu lâu kia.

“Đã là bảo vật thì không nên bỏ phí” Trần Phong hăng hái tiến đến.

“Hấp!” Hắn chậm chân nhảy lên phía cự kiếm nắm gắm trên đầu lâu.

Dùng 2 tay cầm láy chuôi kiếm gỉ. Vận lực thật mạnh rút ra. Vậy mà vừa cầm vào chuôi kiếm.

Một luồng âm lảnh thi khí tràn vào thể nỗi hắn. Muốn ăn lấy linh hồn của hắn.

“Ta! Ta! Ta! Đây là gặp ma sao” hắn cười khổ thốt lên.

Luồng âm lảnh thi khí nào truyền đến đại não hắn đình hòng chiếm đoạt lấy thân thể hắn.

Thì bổng nhiên “Ong! Ong!” khỏa linh châu trong thể nội hắn phát ra tiếng ong minh trục xuất luồng âm lảnh thi khí này. Nó tỏa ra nhiệt lượng quang mình thuần khiết. Xóa tan đi sức mạnh và âm vật.

Nhận được trợ lực của khỏa linh châu kia, Trần Phong không chần chừ vận khí. Đạp chân mạnh rút ra thanh kiếm gỉ kia trên cự đại đầu lâu.

Bổng đột nhiên. Tất cả các hắc sắc dưới hồi nhanh chóng hướng về thể nội của thanh kiếm gỉ kia thu về.

Thể như tất cả hắc sắc thủy ăn mòn kia đều bị thanh kiếm gỉ kia rút hết trở về.

Tay cầm kiếm gỉ, trong tay hắn vẫn cảm thấy sự băng hàn âm lảnh mà kiếm gỉ này toát ra.

Thật là một thanh kiếm tà ác.

Một màn vừa rồi. Tất cả hắc sắc thủy rộng lớn đều bị hút trở về. Hồ nước hắc sắc cũng bị bốc hơi như nó chưa từng ở đó. Lộ ra một chiến trường đầy xương trắng.

Không biết có bao nhiêu xác động vật, nhân tộc chết ở đâu.

Hắn thử lấy nhẫn trữ vật ra thu lấy vào trong. Ấy vậy mà không đả động được thanh kiếm này.

Bạn đang đọc 999 Lần Luân Hồi - Ta Là Chúa tể! sáng tác bởi V3180171
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi V3180171
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.