Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Suy nghĩ không chu đáo

Phiên bản Dịch · 1230 chữ

Dịch: Lục Trà

Biên: Regulus

Team: Nam Hoa Kinh

Nguồn: truyenyy.com

--------------------

Hai người Sở Phong Vân Hân đã ra ngoài được ba giờ. Cái bẫy này cũng đặt được hơn một giờ, thời gian còn lại là đi đường và kiếm thức ăn.

"Hộc hộc..."

Vân Hân lấy hơi, cố gắng bước đôi chân đã ê ẩm, mím chặt môi đuổi kịp bước chân Sở Phong.

Cô đang ôm cái nồi thép vẫn còn lại một chút nước trong ngực, lưng cũng mang theo một bó rau dại nhỏ, trong đó có rất nhiều loại rau mà cô chưa được thấy bao giờ.

Thời gian nghỉ chưa được bao lâu thì Vân Hân đã thấy vô cùng mệt mỏi, môi khô, bụng cũng rất đói còn đầu thì có chút choáng váng.

Cô biết cơ thể ra quá nhiều mồ hôi, như được dự báo trước, rất giống với cảm giác trong trại huấn luyện quân sự ở trường. Lúc hành quân đi bộ mấy cây số cũng có phản ứng thế này.

" Hộc hộc..."

Vân Hân cố gắng điều chỉnh hơi thở, đôi mắt đẹp bắt đầu mơ hồ nhìn bóng nguời phía trước, bó rau trên lưng Sở Phong còn lớn hơn bó của nàng. Anh luôn là nhận trách nhiệm mở đường và canh gác.

Cô lau mồ hôi trên trán, không được để mồ hôi chảy vào mắt làm cản tầm nhìn được. Nếu để bị thương ở nơi này cùng với thời tiết oi bức, chỉ cần qua một ngày cũng sẽ làm vết thương mưng mủ nặng.

" Vân Hân, nghỉ ngơi một chút đi". Sở Phong nghe tiếng thở sau lưng ngày càng lớn liền dừng chân xoay người khuyên nhủ: "Uống nước đi đã, đợi một chút mới lấy lại sức được".

"Không cần đâu, vừa nãy đã nghỉ rồi. Chúng ta đến bãi cỏ đã rồi dừng chân sau". Vân Hân kiên quyết lắc đầu.

"Nghe anh, em cứ ngồi nghỉ một lát". Sở Phong thấy cô đã gắng hết sức rồi.

Tối qua cô chỉ ăn có một bát cơm, lại không có thịt hay rau gì cả, không đủ bổ sung năng lượng tiêu hao ngày hôm qua.

Vì tối qua trời đổ mưa nên hôm nay đường càng khó đi hơn, khó đi hơn mức bình thường.

Nguyên nhân do khi mặt trời lên cao, thời tiết oi bức cứ như là trong phòng tắm hơi vậy. Mồ hôi ra nhiều gấp mấy lần bình thường.

"Em vẫn đi được". Vân Hân kiên quyết, cảm thấy bản thân càng nghỉ thì càng muốn nghỉ nhiều hơn. Cô hấy mình thật mâu thuẫn.

"Nghe anh, đường đi còn dài."- Sở Phong lại gần đặt bó rau dại trên lưng cô xuống, ấn vai Vân Hân ngồi xuống.

Hắn nhìn mặt cô tái nhợt, trên mặt toàn mồ hôi, xương quai xanh dưới cổ cũng chỉ toàn là mồ hôi, có thể thấy cô đã mất rất nhiều nước rồi.

"Sở Phong, anh uống nước đi, anh ra mồ hôi còn nhiều hơn em." Vân Hân nhìn Sở Phong, trên da anh còn có mấy vết đỏ do cành cây quẹt vào, toàn thân thì đổ mồ hôi như thoa dầu bóng.

Cô biết vì đổ mồ hôi quá nhiều nên cơ thể đang có phản ứng tiết dầu để cân bằng lại.

"Anh không sao. Em mau uống đi." Sở Phong giữ chặt cái nồi đưa cho cô khiến cho cô không thể chống cự, bản thân đành phải uống nước.

"Khụ khụ khụ..." Vân Hân vẫn muốn chống cự nhưng lại sợ nước đổ hết, đành để cho Sở Phong chăm sóc một cách ngang ngược.

Cô hơi lo, chỉ sợ mình sẽ ngất giữa đường, làm cho Sở Phong thêm nhiều phiền toái nên phải cố uống hết nước.

"Yên tâm đi, không cần về trại vội, chỉ cần về trước đêm là được."

Sở Phong ngồi xuống cạnh cô, nói khẽ: " Chúng ta đợi thêm chút nữa, có lẽ sẽ có thêm thỏ sập bẫy."

" Ừ." Vân Hân nhẹ nhàng gật đầu, cởi mũ trên đầu ra, mái tóc đen óng đã ướt sũng mồ hôi.

"Lần sau có tạnh mưa cũng không cần đi xa như vậy." Sở Phong ngẩng đầu nhìn mặt trời đang tỏa sáng trên cao.

Lần đầu tiên đi thám hiểm rừng mà không có một chút kinh nghiệm nào, hay nói cách khác là không lường trước được thể lực của cô quá yếu lại thêm nhiều nguyên nhân khách quan mà dẫn đến tình hình như bây giờ.

"Chúng ta cần phải làm đồ đựng nước." Vân Hân sớm đã nghĩ đến việc này. Nếu như họ tích đủ nước thì sẽ không xảy ra vấn đề lớn nữa.

"Ừ, khi nào về anh sẽ nghĩ cách làm." Sở Phong nhẹ giọng đáp. Sự việc lần này như một lời cảnh báo với hắn, không thể phụ thuộc hoàn toàn vào những kiến thức ở trong đầu hắn mà còn phải suy tính dựa trên tình hình thực tế.

" Bộp bộp... "

Vân Hân hơi cáu, hai tay liên tục khua qua khua lại đập muỗi. Trong rừng đúng là có rất nhiều muỗi, có khi đến mấy trăm con muỗi lít nha lít nhít đang bay trên đầu cô.

"..." Sở Phong bẻ một nhánh cây, giúp cô đuổi mấy con muỗi kia đi. Hắn quyết định khi về sẽ làm thuốc diệt muỗi rắc xung quanh.

Con muỗi tối qua lúc ngủ làm Sở Phong phát cáu, cứ vo ve ở trên đầu và bên lỗ tai hắn. 'Ong ong ong' không ngừng kêu.

"Sở Phong, anh nói chúng ta có thể kiên trì vượt qua một tháng không?" Tâm trạng Vân Hân hơi hụt hẫng.

"Đương nhiên là có thể rồi. Chúng ta có thịt thỏ để ăn. Anh chắc chắn có thể qua được một tháng." Sở Phong nhẹ nhàng đáp.

Những vấn đề về môi trường, sức khỏe có thế khiến con người ta sinh ra cảm giác thất bại, có thể đó chính là nguyên nhân dẫn đến sự thay đổi tâm lý.

Sinh tồn hoang dã không phải là được sống như ở nhà. Bên ngoài thiên nhiên có quá nhiều thứ khiến người ta không quen, không có nước máy, không có điện, lại càng không có chuyện thích là có thể đến siêu thị mua đồ.

Nếu có thì chỉ là muỗi mà thôi. Thời tiết oi nóng, cây cối không có gì thay đổi, theo đó là tinh thần trở nên bất lực.

"Hì hì... Vẫn chưa bắt được thỏ đâu." Vân Hân nhếch miệng cười. Cô bị cuốn theo tinh thần lạc quan của Sở Phong rồi.

"Em nói sau khi bắt được thỏ rồi, chúng ta nên nấu món gì đây?" Sở Phong mỉm cười hỏi, tay quơ quơ cành cây đuổi muỗi.

"Ừm? Cái này đúng là phải suy nghĩ kỹ. Em thấy nên nấu canh, như vậy có thể ăn được nhiều hơn." Khóe miệng Vân Hân cười mang theo sự thèm khát.

"Vậy đi thôi. Chúng ta đi xem có con thỏ nào sập bẫy chưa." Sở Phong động viên.

"Vâng." Vân Hân tay bám vào Sở Phong đứng lên, cũng quên luôn vừa rồi mất tinh thần thế nào.

Bạn đang đọc 365 Ngày Sinh Tồn Nơi Hoang Dã (Bản dịch) của đại bạch yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi acquy_kute
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 674

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.