Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dựng nơi trú ẩn

Phiên bản Dịch · 1368 chữ

Dịch: Lục Trà

Biên: Regulus

Team: Nam Hoa Kinh

Nguồn: truyenyy.com

--------------------

Vân Hân và Sở Phong từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì, lại vừa trải qua mấy tiếng đồng hồ lặn lội đường xa, đặc biệt tiêu hao rất nhiều thể lực trong rừng.

Phản ứng của Vân Hân chậm đi nhiều, thêm vào đó thể chất nữ yếu hơn nam giới, điều này khiến suy nghĩ của cô không theo kịp Sở Phong. Đây là điều Vân Hân tự trấn an bản thân, cũng là để chứng minh việc mình suy nghĩ trì trệ không phải vì ảnh hưởng của những suy nghĩ đen tối.

Nhưng cũng phải nói thật, có những người mới một ngày không ăn thôi đã không chịu được rồi, huống chi trong tình huống phải vận động nhiều như thế này, sợ là nhịn đói hai ngày sẽ mất mạng ngay lập tức.

“......” Sở Phong có thể nhìn ra được trạng thái không ổn lắm của Vân Hân, nhưng không có cách nào hay hơn, hôm nay hắn nhất định phải dựng xong chỗ ở tạm thời này.

Hắn bưng nồi sắt đi, nói khẽ: “Trước tiên cắt tấm vải ra làm hai miếng khăn, chập tối chúng ta sẽ đi rửa mặt.”

“Em giúp anh dựng cái này, khăn mặt để muộn cắt cũng được.” Vân Hân lắc lắc đầu, đem nồi sắt để qua một bên, rồi cầm xẻng công binh chặt đứt những dây leo đã buộc ra.

“Thật là cố chấp.” Sở Phong thở dài, hai bọn họ rất hiểu nhau nên hắn không khuyên can Vân Hân nữa.

Hắn phủi phủi lá cây dính trên quần, nói: “Anh đi kéo đống gỗ còn lại về đây.”

“Được, anh đi đi.” Vân Hân khom người, dùng lưỡi xẻng gọt nhánh cây.

Xẻng công binh mà ban tổ chức chuẩn bị không có quá nhiều công dụng. Căn bản là có ba công năng, nhưng công dụng cơ bản của chiếc xẻng vẫn như vậy, thêm hai bên là hai lưỡi dao và một cái cưa.

“Sàn sạt.......”

Sở Phong nhanh chóng kéo số gỗ còn lại về, tiếp đó lại cắt thêm nhiều dây leo, chặt cành, dùng bốn cây gỗ buộc chặt một đầu lại.

Cứ như vậy làm thành hai cái giá đỡ, sau đó dựng một nhánh cây lên, tạo thành một giá đứng bốn chân.

“Làm thế nào bây giờ?” Vân Hân ngỡ ngàng, cô không biết dựng lều một chút nào.

“Hai cái giá gỗ để lên một cây xà, để gỗ nghiêng ở hai bên rồi buộc lại, sau đó để lá cây lên trên là được.” Sở Phong nói ngắn gọn.

Loại lều này còn gọi là lều hai mái, hoặc lều chữ A, có hai sườn dốc, tác dụng giữ ấm tương đối tốt.

“Làm thế này sẽ không bị rỉ nước sao?” Vân Hân nghi ngờ hỏi, đôi mắt long lanh nhìn chăm chú lên những tấm lá to bằng bàn tay ở dưới chân mình.

“Không đâu, dọn dẹp sắp xếp lá cây qua một chút, dùng phương pháp xếp xen kẽ ép vài tầng lá lên nhau, như vậy có thể chống nước tốt.” Sở Phong tự tin nói.

“Vậy em sẽ xếp những cái lá cây này.” Vân Hân ngồi xổm, đem lá cây vuốt phẳng, rồi kiên nhẫn xếp từng tầng lá cây lên từng tầng.

Sở Phong duỗi eo, khiêng cây gỗ đã hoàn thiện cấu trúc cơ bản, chỗ nào cần nối với nhiều chỗ khác thì buộc thêm một bó dây leo, nói thế nào đi nữa thì cái lều cũng phải trụ được vài ngày, không thể nào mà gió biển vừa thổi qua đã sụp được.

Làm cái này không thể lười biếng, bằng không một khi xảy ra sự cố, mọi chuyện cũng coi như kết thúc.

“Đã xong.” Sở Phong nhìn dàn khung trước mắt, vận động hai vai một chút. Hai bên vai đã có dấu hiệu bị sưng lên, lấy lá Vân Hân đã xếp buộc lên dàn khung.

Hắn không còn thời gian để đi tìm vật chắn khác, hiện tại tốt nhất lấy những đồ có sẵn tại chỗ. Thời gian bắt đầu gấp gáp rồi.

Hai giờ sau, túp lều dài và cao gần hai mét đã lợp đầy lá cây, nhìn giống như một túp lều xanh.

“Cuối cùng cũng xong.” Vân Hân mệt rã rời, xoa eo đứng lên, tràn ngập cảm giác thành tựu.

“Vất vả cho em rồi, em ngồi nghỉ đi, anh đi lấy chút cỏ.” Sở Phong cầm dao bổ củi đi.

Chỉ có lá cây thì cũng khó tránh được sự thẩm thấu của nước mưa, bắt buộc phải thêm một lớp cỏ nữa. Sinh tồn trên hải đảo có cẩn thận cũng không phải thừa.

“Phanh phanh phanh......” Sở Phong cầm cây côn gỗ quật vào bụi cỏ, phòng bên trong có rắn rết, sau khi cắt cỏ xong lại rũ rũ vài lần, nếu thấy có cỏ nào mà ăn được thì hái mang về.

“Ôi~~~”

Sở Phong quật cây vào bụi cỏ như lúc nãy, một giây sau một con rắn dài gần bằng cánh tay trườn ra, đang muốn bò sang bụi cỏ bên cạnh.

Hắn nhanh tay nhanh mắt đập một gậy tới, vừa vặn trúng đầu con rắn.

“Đừng hòng chạy thoát!” Sở Phong khẽ cười, cầm dao xông lên, một dao chém đứt đầu rắn.

Lúc này hắn mới chăm chú phân biệt chủng loại con rắn..

“Hoá ra là rắn gấm xanh.” Sở Phong nhấc phần thân còn đang giãy dụa không ngừng của nó lên. Đây là đặc thù thần kinh chưa chết hẳn của loài rắn.

Khoé miệng của hắn giương lên, thần sắc cũng tốt lên nhiều: “Bữa tối hôm nay có cái ăn rồi.”

Sở Phong đem rắn cuộn thành vòng, lấy dây leo buộc bên hông, ôm đống cỏ đã cắt mang về lều.

Máy quay điều khiển từ xa đã ghi hình được sự việc lúc nãy, lúc phát sóng trực tiếp khiến khán giả bàn tán xôn xao.

“Tiểu ca ca thật dũng cảm quá nha, nhìn thấy rắn đã xông lên, chứ không chạy trốn.”

“Cá Viên x 10, bây giờ lão nương nhìn trúng hắn rồi!”

“Chậc chậc chậc...... Tôi đang nghĩ không biết Sở Phong cầm con rắn về, tiểu loli Vân Hân có bị doạ giật mình không.”

“Tôi nghĩ Vân Hân không dám ăn thịt rắn đâu, nhìn thôi cũng thấy ghê rồi.”

“Thịt rắn ngon mà, ăn rồi lại muốn ăn nữa.”

“Đằng ấy, cẩn thận có ký sinh trùng.”

“......”

Trong phòng phát sóng trực tiếp của chương trình, màn hình chuyển qua cảnh hai người Sở Phong và Vân Hân.

Trong tình huống bình thường, những quan sát viên như MC Hà Minh, Tề Vi Đình sẽ không đần người ra xem một đội quá lâu như vậy, mà như thường lệ chỉ xem vài phút là đổi sang đội khác.

Đây là sắp xếp của đạo diễn, chỉ cần có gì đặc sắc thì ống kính sẽ chuyển qua đó.

“Sở Phong lợi hại nha, thế mà bắt được một con rắn.” Hà Minh tán thưởng nói.

“Đây là một con rắn Elaphe Taeniura, gọi là rắn hoa, không có độc, ở phương Nam có rất nhiều người bắt ăn thịt.” Vương Lâm giới thiệu đôi chút.

“Hả, Sở Phong muốn ăn con rắn kia sao?" Ngô Tinh Nguyệt ngẩn người một lúc rồi mới phản ứng được.

“Ở nơi hoang dã như vậy mà gặp được một con rắn thì nó chính là đồ ăn ông trời ban cho.” Vương Lâm giương tay lên nói.

“Tôi sống bên ngoài vùng hoang dã đã nếm qua không ít thịt rắn, mùi vị đó thật chẳng ra làm sao, dù sao nếu không có gia vị gì nếu như có nướng lên thì cũng sẽ rất tanh.”

“Ngoại trừ Liễu Y Mộng ma xui quỷ khiến bắn trúng con chuột tre ra, Sở Phong và Vân Hân là đội thứ hai tìm được đồ ăn.” Hà Minh cao giọng nói.

Bạn đang đọc 365 Ngày Sinh Tồn Nơi Hoang Dã (Bản dịch) của đại bạch yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi acquy_kute
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 793

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.