Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếp này tán, kiếp sau được như ý

Phiên bản Dịch · 5242 chữ

Thằng Sarawat. Thằng Sarawat. Thằng Sarawattttttttttttt.

Từ lúc về đến phòng đến giờ, không một giây nào tôi không gọi tên nó với vẻ căm hận. Phun nước bọt vào mặt rồi bỏ đi một nước, bỏ lại người ngầu lòi như tôi đứng nghệch ra như đền thờ một lúc lâu.

Tụi nam chính cười ra vẻ khoái chí, vỗ vai an ủi rằng không sao, chuyện tiếp cận không có gì khó khăn, rồi sẽ có cách giải quyết thôi. Không khó cái đầu tụi mày ấy, thằng trâu. Nghiêm trọng hơn việc bị thằng Green bê đê chúa bám đuôi chính là phải tiếp cận thằng Sarawat này đây.

Rồi mới nãy thôi, tập đoàn fanclub của tôi còn dọn hẳn địa bàn hoạt động sang nhóm #team_vợ_Sarawat. Người ta bảo là nhóm kín, tự thêm nhau vào để đăng hình mà đối phương không biết.

Đệt...Đây rõ ràng là nhóm ngoại lai mà.

Tôi cất công tìm tên họ nó trên Google lâu ơi là lâu, rốt cuộc chả được cái khỉ khô gì ngoài việc nó có tên trong danh sách trúng tuyển vào khoa Khoa học Chính trị và là quán quân guitar classic của Siam Motors Group từ đời nảo đời nao. May là có thằng Ohm thêm tôi vào nhóm để thuận tiện cho việc theo dõi tin tức của thằng Sarawat. Cho dù là thời khóa biểu, nơi ở, sở thích, đám vợ hờ của thằng Sarawat đều truy ra khiến tôi thật sự kinh hãi với trình độ stalker của tụi nó.

Ting!

Ngồi yên chưa được bao lâu thì đã lại có chuyện. Phát chán với đám con gái nhắn tin đến làm quen. Tiếc là đa phần ngoại hình đều không bắt mắt, không thể ngỏ lời làm bạn gái để lừa thằng Greensnackkiki được. Nói thật thì đến tận giờ tôi vẫn còn ám ảnh với tên Facebook của nó, đến nỗi không thèm chấp nhận yêu cầu kết bạn của nó.

Nara Thanathip

N'Tine.

Dù tôi chỉ mới là sinh viên năm 1, song cũng rất được lòng các chị khóa trên.

Tine là người ngầu lòi

Vâng.

Nara Thanathip

N'Tine thích con gái hay con trai?

Chuối gãy chuối dập! Hỏi cái gì thế, hoang mang hết sức.

Tine là người ngầu lòi

Đương nhiên là con gái rồi ạ.

Nara Thanathip

Nhẹ nhõm ghê.

Tine là người ngầu lòi

Sao thế ạ?

Nara Thanathip

Thấy em trong nhóm #team_vợ_Sarawat, chị hết hồn.

Tine là người ngầu lòi

À, bạn nó chọc tự thêm em vào đấy ạ.

Em cũng đang thắc mắc. Ai là Sarawat thế ạ? 555

Nara Thanathip

À ra vậy. Không muốn em theo đuổi Wat đâu.

Tine là người ngầu lòi

Giữ kỹ em đấy ạ? Trời...

Nara Thanathip

Không có, giữ kỹ Sarawat thôi.

Vậy thôi nhé. Yên tâm rồi. Byeeeeeeeee.

Tine là người ngầu lòi

gửi sticker quỳ gối

gửi sticker giận dữ

gửi sticker đấm vào tường

Hãm! Nhắn chỉ để hỏi nhiêu đó rồi biến luôn. Húi. Lần sau tới nài nỉ tao sẽ chảnh cho mà coi. Nhớ hồi đầu còn bám theo tao tới tận khoa, mua cái này cái nọ, đến nỗi tao nhận mỏi tay luôn. Giờ thì sao? Thấy mục tiêu mới ngon hơn là trở mặt với tao liền. Nhưng mà đừng nghĩ tôi sẽ care. Nhanh chóng đóng cửa sổ chat rồi bấm máy gọi cho thằng Ohm.

"Mày...Tìm cho bằng được số thằng Sarawat. Vụ này tao sẽ ra cắn chặt không buông!"

[Mơ màng cái gì đấy mày? Mở Line gấp.]

"Đệt, gì á?"

[Hàng nóng. Vậy thôi nhé.]

Sau đó thì nó cúp máy. Tôi mở application Line vừa thông báo có tin nhắn của thằng Pope. Làm việc tốt thì phải gọi tên nó sao cho đẹp trai một chút. Hình ảnh xuất hiện trước mắt chỉ là vài con chữ, tuy nhiên đó có lẽ là con đường duy nhất mà tôi có thể dùng để gửi tin nhắn cho đối phương vào lúc này.

Đệtttttttttt. Tao giống như là quay trở về thời MSN lần nữa vậy. Haha.

Nhưng có vẻ như đối phương còn cách xa với cụm từ "MSN" nhiều năm ánh sáng nữa. Thế nên tôi đành gửi lời chào hỏi thông qua email để giới thiệu bản thân một cách chính thức.

Cảm giác như tao gửi đơn xin việc hay sao đó.

Tới

Chủ đề: Chào hỏi

Tao tên Tine, học khoa Luật. Chúng ta từng gặp nhau rồi. Tao có việc muốn nhờ mày giúp một chút nên hẹn mai gặp. Gặp ở đâu cũng được miễn tiện cho mày. Tao sao cũng được.

Tôi nghĩ nhiêu đây chắc là đủ rồi. Sau đó liền bấm gửi...

10 phút sau, điện thoại thông báo có email gửi đến. Là tin nhắn của thằng Sarawat, nhưng ngay khi tôi bấm vào đọc thì sự thật lại là...

tới

Phiền phức!

Giờ muốn đến độ phải gửi mail xin xỏ hả? Ở đâu cũng được? Thế thì đi mà hẹn với chó ấy.

Hồooooooooo, lên! Đọc xong liền có cảm giác chết đứng như Từ Hải, nhanh chóng gõ cái thư chửi lại nó một cách hăng máu đến nỗi tay suýt bị chuột rút được dài hơn 7 thước. Thế mà vừa bấm gửi đi thì...

Spam!!

Vậy rồi tao tốn thời gian gõ lâu ơi là lâu làm gì chứ. Bị nó tống vào mục spam ngay trước mắt luôn, thằng quần. Tim tôi...

Tôi với Pitbull Terrier cũng không khác gì nhau lắm. Cho dù có bị hơn thế này tôi cũng sẽ cắn chặt không buông. Tối qua thằng Sarawat làm tôi cực kỳ cay cú. Chỉ cần nghĩ tới thôi, cơn tức giận đã vọt thẳng lên não đến mức phải ngồi nạp năng lượng với tụi nam chính đây. Số của nó thì chưa lấy được. Facebook thì không chơi, IG cũng không có. Twitter thì chưa tạo. Quan trọng là mail lại bị nó cho vào spam mất. Giờ đường cùng đến mức phải ngồi nghĩ ra kế sách mới.

"Theo như lời mày kể, tao nghĩ thằng Sarawat ác không phải dạng vừa đâu." Thằng Fong lên tiếng, vừa bĩu môi vừa hấp ha hấp háy mắt.

"Nó không ác mà là khốn nạn." Tôi nói lên tiếng lòng.

"Tiếp cận nó lúc này khó lắm. Tao thêm hết tụi mày vào nhóm vợ thằng Sarawat rồi đó. Dù sao cũng phụ nhau thám thính, lỡ đứa nào tốt số mò được số điện thoại của nó rồi chia sẻ thì mày phải tranh thủ liền." Thằng Peuk đưa ý kiến. Nhưng các bạn hiểu mà đúng không. 4 thằng con trai chính hiệu xuất hiện trong page vợ quỷ quái gì đó, đúng là uổng phí một đời mà.

"Còn cách nào nhanh hơn không?" Tôi hỏi tiếp.

Nếu tụi con gái mò được số, mắc mớ gì tụi nó phải chia sẻ với mày chứ, thằng ngu. Tụi nó tự gọi luôn cho rồi.

"Vậy để tao lấy thời khóa biểu và lịch hoạt động của trường rồi đem so với nhau. Tin tao đi. Thể nào cũng có dịp nào đó cho mày nói chuyện với nó. Thời gian này mày cứ bám rễ trước cửa khoa đi."

Học hành thì không lo, lo đi bám đuôi thằng Sarawat...Tim tôi.

"Vậy sau khi học xong lớp Tâm lý thì chạy ào qua kiếm nó ở tòa nhà trung tâm đi. Hôm nay nó có một lớp. Buổi chiều học môn chuyên ngành thì gặp nhau ở khoa Luật rồi trở lại tòa nhà trung tâm lần nữa vì nó có lớp tiếng Anh." Tôi thật sự nể thằng Ohm. Nó dò la còn siêu hơn ở trong quần lót của người ta nữa.

"Tine, mày có hiểu chưa vậy? Không có lơ tơ mơ đấy nhá."

"Không có lơ tơ mơ mà. Mày đừng có mà hỏi đi hỏi lại. Làm vậy tao càng mơ hồ hơn."

"Ok. Thế tụi tao đi kiếm gì ăn xíu. Mày ăn gì không?"

"Không."

Tôi lắc đầu. Kiếm gì đó ăn vào lúc 8 giờ sáng không phải thói quen của tôi nên đành ngồi chờ dưới tòa nhà khoa. Tụi nam chính là cái máy bào cơm. Ăn là phải có Meble. Trong lúc đợi, tôi lại nghĩ cách tiếp cận thằng Sarawat. +

"Tine ơiiiiiiiiiiiii." Ớn thật mà.

Tôi lập tức quay đầu về hướng phát ra tiếng động. Nhác thấy bóng thằng bê đê chúa là thằng Green chạy lạch bạch tới từ phía xa xa, tôi liền khởi động động cơ chạy trốn như một con chó. Nhưng có vẻ như muốn chạy cũng khó vì cái thằng chết tiệt này chạy nhanh như một cơn gió. Chớp mắt đã tới được chỗ tôi rồi.

"Đến làm gì?" Bật chế độ hỏi một cách hậm hực. Cố hết sức gạt tay khỏi sự đeo bám của đối phương.

Tay nó dính còn hơn tắc kè bám nữa. Gỡ chỗ này thì nó bám chỗ khác. Rồi xuất hiện lúc nào không xuất hiện, nhằm ngay lúc tụi nam chính đi bào bữa sáng mà say hello. Đợi tụi mày về chắc tao bị bóng đè đủ luôn.

"Thì đến đợi Tine đó."

"Tao không muốn gặp mày. Ra chỗ xa xa ngồi giùm cái."

"Bao giờ Tine mới chịu mềm lòng? Mình thích Tine thật mà."

"Mềm lòng cái khỉ mốc gì? Đã bảo là không thích mày. Còn cứng đầu cứng cổ mà bám theo."

"Nhưng nếu Tine là người yêu mình thì xin cho nhà của chúng ta sẽ là tòa lâu đài, tổ ấm của chúng ta sẽ là cung điện." Ôiiiiiiiii, hết trèo đèo còn bắt tao nhào lộn.

"Xin gì cũng không cho. Buông tay tao ra được rồi đó." Còn nắm cho được. Giả bộ chọt chọt tay tôi nữa chứ. Nổi hết cả da gà da vịt luôn này. Người khác bắt đầu nhìn ngó nên tôi liền đẩy nó ra lần nữa.

Lần đầu gặp nó có nhây thế này đâu nhỉ. Còn tưởng đâu đẹp trai kiểu dòng dõi danh giá. Ai ngờ đâu mẹ nó, 2 chữ "trơ trẽn" dán đầy trên trán. Rồi giờ nó lại bắt đầu rồi đó. Đá chân nữa chứ.

"Giờ trưa đi ăn cùng nhau nhé. Mình bao."

"Không cần làm phiền tao. Tao đi ăn với bạn."

"Tine này. Tine có nhìn thấy tấm chân tình trong đôi mắt của mình không?" Tao nhìn thấy toàn lông mi dính trên mắt mày thì có. Này là lông mi giả hay đuôi cá đuối vậy chứ. Dài thấy mẹ.

"Mày ngưng ảo tưởng sức mạnh đi. Càng đeo bám tao càng ghét mày."

"Tine có nhận ra tấm chân tình trong tim mình không?" Nó vẫn không ngưng ảo tưởng. Quan trọng là đối phương sấn tới chụp lấy tay tôi xoa xoa lên đầu ngực của nó. Thằng Green, mày khi dễ tao quá rồi đấy.

"Buông tay tao ra..." Tao nghiến răng nói một cách nhẫn nhịn.

"Tine, không. Tine, đừng. Á á. Quỷ sứ à."

Thằng mất dạy!! Tự biên tự diễn khiến tôi muốn đạp nó một cái té ghế cho rồi. Nhưng may là tôi vẫn đủ lịch sự để rụt tay về rồi nhanh chóng bỏ chạy.

"Chiều gặp nhé." Thằng Green vẫy vẫy tay, nét mặt hớn hở, vui như trẩy hội vì thành công cưỡng ép tôi đụng chạm với đầu ngực của nó.

"Khỏi cần gặp. Tao có hẹn đi ăn cơm rồi." Tôi quay đầu lại nói với người kia, chân vẫn không ngừng bước.

"Với ai?"

"Không phải với mày."

"Đi ăn với."

"Lắm chuyện."

"Cảm ơn nha. Vậy lát gặp nha, cục cưng."

Dính hơn khớp háng là thằng Green chứ ai. Chèn ơi! Rồi làm sao biết được thằng Sarawat ăn cơm ở đâu chứ. Lỡ đâu thằng Green phi tới cản đường trước thì coi như tôi mất đời trai. Ớn thật mà.

Vụ này thằng Tine ngầu lòi phải đích thân chinh chiến vì James Ji, Pope và Mario không có khả năng cứu viện do sợ rằng sẽ đánh rắn động cỏ. Thế nên là đành cử sứ giả 12 vùng là tôi một mình đi cầu thân. Trông thấy thằng Sarawat ngồi ăn cơm với bạn nó ở cách đó không xa, trong lòng tôi càng thấy phấn khích, nhanh chóng đi tới ngồi xuống bàn bên tay trái của nó rồi ghé tai tập trung nghe ngóng.

Húi, thằng khốn này hot không phải dạng vừa đâu. Đồ ăn vặt để đầy trên bàn, gần như không có chỗ để chống tay. Chưa kể tụi năm 1 và các bà chị khóa trên cứ lượn tới lượn lui ở bàn như thể thằng Sarawat là thang máy công cộng. Chỉ có cái người được nhận quà là bộ mặt cứ đăm đăm, ghẹo gan như không biết nóng biết lạnh. Ờ...Phục cái tính thờ ơ với cả thế giới của nó thật luôn.

Thôi nào. Bây giờ khó khăn hơn cả việc tống cổ cái thằng xanh lè kia ra khỏi cuộc đời chính là việc lôi kéo thằng Sarawat dính vào số mệnh trong chuyến đi bão táp lần này cơ.

"Sarawat, chị mua bánh cho này."

"Cảm ơn, nhưng em không ăn đồ ngọt."

"Sarawat thích ăn gì?"

"Không thích gì hết."

"Không đặc biệt thích cái gì hết hả?"

"Không thích người khác mua cho."

Oáp! Đúng đau lòng chị đẹp luôn. Không ngờ thằng khốn này lại dám nói thẳng như vậy. Không thèm nể mặt vuốt mũi gì luôn. Ai mua gì cho cũng không ăn. Chắc nghĩ mình đẹp trai lắm nên mới vênh váo hết mức như vậy.

Một số điều tôi đúc kết được sau 2 ngày bám đuôi thằng Sarawat đó là 1, nó không thèm cái quần gì hết. Nếu không phải là bạn trong nhóm thì nhất quyết không nói chuyện. 2, thằng khốn này khoản đối nhân xử thế cực kỳ kém. Ai mua đồ cho, ai tặng cái gì cho cũng từ chối. 3, liên lạc cực kỳ khó, chỉ có cách gặp trực tiếp thì mới nói chuyện được. Hễ có được số điện thoại thì lập tức là thiên đường. 4, mặc kệ nó có làm bất cứ việc gì đáng ghét đến đâu, fanclub của nó vẫn đi theo, không hề có ý định thay lòng vì bộ mặt chính là yếu tố kết nối.

1 phút trôi qua...

"Sarawat, mình xin chụp hình chung được không?"

"Đang ăn."

"Không sao, chụp 1 tấm thôi."

"Được. Đưa điện thoại đây." Bàn tay dày buông muỗng nĩa xuống đĩa, xoè tay nhận lấy điện thoại của cô gái trước mặt đang run rẩy. Sao có người bảo nó không thích mấy chuyện này cơ mà. Thấy nó service mọi người đấy chứ.

"Cười nhé. 1...2...3."

Tách!

Chụp xong thì lập tức trả điện thoại lại cho chủ nhân, bản thân thì cắm đầu ăn cơm tiếp làm tụi bạn của nó cười nắc nẻ. Người ta xin chụp hình chung với mày, không phải để ngồi cho mày chụp, thằng trâu.

Tôi cười lăn cười bò luôn. Tấm hình thằng Sarawat chụp cho thế nào hả.

3 phút trôi qua...

"Bạn mình nhờ mình tới hỏi. Sự kiện mở màn hoạt động thứ 7 này, Sarawat sẽ đăng ký câu lạc bộ nào?" Lần này là một cô nàng năm 1. Huy hiệu có hình ice cream, trông rất đáng yêu.

"Không biết nữa." Giọng nói trầm thấp đáp hững hờ, song tay lại xắn một miếng trứng bỏ vào miệng ăn ngon lành.

"Tiếc ghê. Vậy cậu có đặc biệt thích gì không? Biết đâu chúng ta lại gặp nhau. >///<" Tự nói tự mắc cỡ. Chẳng biết là bạn nhờ hỏi thật hay bản thân muốn biết nữa.

"Thích ấy hả...Thì đá bóng, bắn chim, muay Thai, bắn cung, đấu kiếm. Đại loại vậy."

Đệt. Nói vậy luôn. Con gái chắc là dám đá bóng, bắn cung, đánh muay, lặn biển, trồng san hô, massage spa, nấu ăn, trồng rừng gì đó của mày ha. Đúng là tự gây khó dễ cho mình. Khỏi cần hỏi xem tôi chịu đựng được tới bao lâu trong cái game lần này, bởi vì nỗi thất vọng ở ngay trước mắt đây. Mọi người chắc cũng đoán được nội dung.

Tôi để cho người ta từ từ giãn ra một lúc, thằng Sarawat cũng có thời gian trò chuyện với bạn nhiều hơn. Đợi đến khi thời cơ chín muồi thì lập tức xông đến.

"Sarawat, mày no rồi hả?" Bạn của thằng da rám nắng hỏi.

"No rồi. Tao đi đây. Về phòng gặp."

"Đừng có đi đâu để bị tụi con gái bắt mất, kẻo có chuyện lớn đấy. Haha." Ngay khi quan sát thấy thân hình cao cao, gương mặt chán ghét cả thế giới rời đi, tôi liền gấp rút thu dọn đĩa cơm đi theo. Không có định làm gì đâu nhé, chỉ là mang đĩa đi dẹp thôi.

"Mày, còn nhớ tao không?" Sau khi để đĩa vào xe đẩy, tôi nhanh chóng quay qua bắt chuyện với đối phương. Thằng Sarawat quay ngoắt qua nhìn ngay tức thì. Khốn kiếp. Nhìn như muốn nhai luôn đầu tao.

"Gì?" Quả là thân thiện.

"Tao muốn nói chuyện một chút."

"Tao không nói chuyện với người lạ." Nói hay quá ha.

"Hôm qua mới gặp rồi. Không lạ. Nha nha...5 phút thôi."

"Phí thời gian."

"À, 3 phút thôi cũng được."

"Đừng có đi theo nữa! Phiền phức." Nói rồi quay đầu bỏ đi thẳng trước mặt tao luôn. Ô hồ. Cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa bị ai ngó lơ như vậy đâu nha. Thấy nó bỏ trốn, tôi liền chạy theo. Lúc bấy giờ hồn thằng Green như nhập vào người tôi vậy.

"1 phút thôi cũng được. Cho nói chuyện một chút xíu thôi mà. Có việc cần mày giúp."

"..." +

"Thằng Sarawat, tao xin 10 giây thôi." Giờ thì cả căn tin ai cũng nhìn. Đa số là con gái. Nếu không phải vì tôi đẹp trai và mặt mũi sáng sủa, áng chừng đã bị lôi đi tát một trận rồi. Hợ!

"Nói đi."

"Tao muốn mày giúp giả vờ làm..."

"Hết thời gian. Ngưng đi theo tao được rồi đó." Sau đó nó bỏ đi như thể tôi chỉ là cơn gió thoảng qua rồi tan biến. Thằng quần!

Nhưng người như thằng Tine có thể dẹp sĩ diện qua một bên, vội vàng đuổi theo thằng Sarawat rồi với tay giật điện thoại từ túi quần sau của nó một cách trắng trợn.

Chựp!

"Tính làm gì?" Ôi, nổi điên rồi. Phải làm như vậy mới muốn nói chuyện cơ.

"Xin số mày để liên lạc." Tôi nói, đoạn giơ điện thoại của đối phương lên quá đầu. Thằng Sarawat đâu chịu đầu hàng, nó giành tới giành lui cho bằng được.

"Giỡn trò gì đây? Muốn ăn đòn hay sao?"

"Vậy mày cho tao số đi." Giật điện thoại thì mới sai khiến được chứ. Cơ mà có mật khẩu nên tôi không biết mở làm sao.

"Mắc cười. Tại sao tao phải cho mày?"

"Không cho thì không trả. Haha." Do chiều cao của tôi thấp hơn nó một chút nên lúc giơ điện thoại lên cao phải kiễng chân, cộng thêm việc phải tránh né đối phương gây nên sự náo loạn khiến những người khác đều nhìn ngó chúng tôi. Tuy nhiên tôi vẫn không từ bỏ.

"Có trả hay không?"

"Mày cho số trước đi."

"Chơi kiểu này đúng không? Được..." Dứt lời, thằng Sarawat kéo tay tôi một cách thô bạo. Vì bất ngờ nên tôi liền thả chiếc điện thoại trong tay ra. Và nó đã trở thành thảm kịch khiến tất cả mọi người trong căn tin đều shock.

Bụp!

Âm thanh của một thứ gì đó nặng rớt xuống đất rồi vỡ tan tành. Đó chính là tình trạng hiện tại của điện thoại thằng Sarawat.

"Th...thì tao...tao không c..."

"Mày!" Còn chưa kịp nói hết câu, thân hình cao lớn đã tức đến mức phát hỏa. Quan trọng là nó cúi đầu xuống làm trán của chúng tôi đập phải nhau trước khi đẩy mạnh tôi lui về sau mấy bước, suýt nữa thì ngã chổng vó. Giờ mà nó không chịu dừng sấn tới, không chừng tao đi lùi tới nhà vệ sinh luôn quá.

"Thì...tao không cố ý." Tôi nói giọng nhỏ nhẹ, tay đưa lên xoa trán. Mẹ, người đâu mà đầu cứng chết đi được.

"Giật từ trong túi quần người khác mà gọi là không cố ý à?"

"Thì chính mày là người đẩy rớt mà."

"Còn..."

"Còn cái gì?"

"Còn cãi được nữa."

"Thì để đó tao chịu trách nhiệm cho. Để tao gọi điện xin tiền mẹ đã." Trong sự rối rắm, tôi rút điện thoại trong túi quần ra rồi gõ tìm tên mẹ.

"Không cần." Nhưng người đối diện lại làm một việc vô cùng bất lịch sự đó là giành lấy điện thoại của tôi một cách trắng trợn.

"Hới, cái gì thế?"

"Lấy làm tin. Lỡ mày chuồn mất thì tao làm thế nào?"

"Nhiêu đó mày đã sợ? Hèn."

"Máy này của mày chắc là dùng để chat với gái nhiều lắm. Nếu tao muốn hại mày thì chỉ cần nhắn tin với những người đó thôi đúng không?"

"Mẹ nó!!" Chỉ cần nghe đến đây tôi đã chột dạ, vội vàng nhào tới giành lại điện thoại từ tay người cao lớn hơn. Trận chiến này diễn ra ngay giữa căn tin, song với sự xảo trá hơn thường ngày của tôi, tôi đã thành công bấm khóa được chiếc điện thoại đang nằm trong tay thằng Sarawat.

"Oáiiiiiiii. Lock mất rồi. Haha."

"Vậy thì để cho nó lock luôn. Khi nào sửa xong điện thoại của tao thì trao đổi."

"Làm sao mà được?"

"Lắm lời. Phiền phức."

"Thằng Sarawat! Ờ, mày nhớ đấy. Nhớ đấy." Tôi chỉ đành hét với theo. Không kịp nữa rồi vì đối phương đã sải bước bỏ đi, tay vẫy vẫy chiếc điện thoại của tôi. Còn lại đó chỉ là những mảnh vỡ của chiếc điện thoại đắt tiền mà tôi phải chịu trách nhiệm mà thôi.

Sao rồi mày. Muốn có số của nó lắm mà. Đây này. Có đủ bộ luôn.

Mẹ nó, đúng đáng luôn. Xin số nhưng lại rước họa này!!

Chuyện điện thoại thằng Sarawat tạm gác sang một bên. Chiến tranh đâu phải ngày một ngày hai là kết thúc. Nếu có cơ hội ta lại chiến đấu tiếp. Còn với ngày hôm nay...Đói.

May là chiều hôm đó hội cùng mã số sinh viên của tôi có hẹn ăn cơm lần thứ 2 sau khi nhận tiền bối – hậu bối. Sinh viên khoa Luật chúng tôi toàn người đẹp nên kéo nhau đến nhà hàng Nhật Bản gần trường đại học ăn. Tiếc là tụi nam chính không đi cùng vì mắc đi tiệc của mã số tụi nó nên tôi đành lủi thủi một mình ngồi cùng các đàn anh.

"N'Tine, tới rồi hả?" Đàn chị cùng mã số của tôi là một cô gái nhỏ nhắn, niềng răng, ngoại hình xinh xắn dễ thương, tên là P'Faeng. Lần đầu gặp tôi suýt thì nhào lại ôm rồi giả bộ tán, song vận may không đứng về phía tôi vì chị ấy có bạn trai rồi.

Tao khóc đây.

"Đúng lúc em đang đói luôn chị." Tôi đáp vui vẻ.

"Cũng chẳng có mấy người. Đợi các anh chị năm 3 và năm 4 đến đã nhé. À, đến kia rồi." Mã số chúng tôi rất là tình thương mến thương. Thành viên thì ít thật nhưng chúng tôi cực kỳ quan tâm săn sóc nhau.

Mấy ông chú cùng mã số gọi một vài món ăn. Trong lúc đợi, chúng tôi tám chuyện trên trời dưới bể cho đến khi khách ở bàn đặt chỗ gần đó lục đục kéo đến và gây nên không ít tiếng trầm trồ cho người trong nhà hàng.

"Kia là N'Sarawat, người đang được nhắc đến dạo gần đây mà đúng không?" P'Faeng khều tôi. Người ngầu lòi như thằng Tine liền không chậm trễ mà quay đầu nhìn người vừa đến.

Èooooooo. Thằng Sarawat và 3 đàn anh mặt bặm trợn khác bước vào nhà hàng. Sở dĩ tôi đoán là đàn anh vì những người đó không đeo huy hiệu. Quan trọng là bọn họ làm mọi người điên loạn.

"Hứiiiiiiii, em nó ngồi gần bàn chúng ta nữa kìa." Đàn chị cùng mã số đập đập cánh tay tôi. Ờm...Chị có chồng rồi đấy.

Trong lúc đàn chị cùng mã số của tôi quằn quại trong sung sướng thì thằng Sarawat đã ngồi xuống bàn bên cạnh bàn tôi. Chẳng những vậy còn liếc mắt qua nhìn.

"Ăn gì gọi nha. Hôm nay đãi nhóm Bạch Hổ nên xả láng chút." Giọng nói trầm thấp vang lên, dù không to lắm nhưng hai tai vẫn nghe rõ. Không biết ai là đàn anh cùng mã số của nó, nhưng người nào cũng ăn mặc rất nghiêm chỉnh.

Cà vạt cũng không thèm tháo.

"Tùy anh thôi ạ. Em ăn gì cũng được."

"Phải vậy chứ. Nhóm giáo dục là không được nhiều chuyện."

Úiiiiiii, nhóm giáo dục chính là nhóm của mấy đàn anh giáo dục đó. Tao chịu thua.

Cho đến khi đồ ăn đồng loạt được dọn lên bàn. Lần này lông tay dựng đứng như thuyền buồm luôn vì không những bị người ta dòm ngó vì sát một bên bàn thằng Sarawat, tôi còn ngồi gần nó nữa chứ.

"Đồ ăn lên đủ rồi." Tôi giật mình thở hắt ngay khi đàn anh cùng mã số năm 4 lên tiếng.

"Vậy...chúng ta ăn thôi." Tôi vừa nói vừa cười giả lả.

"Ấy ấy, quên nghi thức của chúng ta rồi hả, năm 1?"

"Ơ, em quên mất. Quên mất. Haha." Tao không quên, tao chỉ giả bộ nói để đổi chủ đề thôi.

"Vậy thì triển đi."

Tôi đứng thẳng dậy, đảo mắt nhìn một lượt những người xung quanh với vẻ ngượng ngập như con gái mới lớn. Lòng thầm trách tại sao lại là hôm nay. Ngày có cả thằng Sarawat và nhóm giáo dục của nó, cộng thêm dàn fanclub núp lùm đang ngó nghiêng từ phía xa xa quanh nhà hàng.

"Bắt đầu đi, Tine."

"O...ok ạ."

"..."

"Xin chào các anh các chị. Em tên là Tine, freshy năm 1. Là người ngầu ngầu. Thích tỏ vẻ nhí nha...nhí nhố. Làm công cũng được mà làm thụ cũng xong. Hía! Híazzzzzzzzz."

Nói còn chưa đủ, mẹ nó còn bắt tao phụ họa theo. Nào là che hạ bộ nào là ngoáy mông kiểu lẳng lơ làm mọi người được một trận cười lăn cười bò. Ngay cả thằng Sarawat cũng lén cười khiến tôi phải trừng mắt nhìn nó với vẻ phẫn nộ. Mau chóng ngồi xuống chấm tôm bóc cua bỏ miệng ăn cho bõ tức.

Mẹ nó, tôi đúng muốn độn thổ luôn. Chắc là do tạo nghiệp quá nên giờ đành cúi gằm mặt tránh ánh mắt của mọi người trong bàn. 1 tiếng đồng hồ trôi qua, đồ ăn đã vơi đi gần hết. Tôi liền tót vào nhà vệ sinh cùng với chiếc điện thoại vừa mượn được của đàn anh cùng mã số rồi bấm gọi cho 1 trong 3 đứa nam chính là thằng Peuk. Dù sao trước khi ra về cũng để cho tao xả 10 phút.

"Peuk, hôm nay tao gặpppppppppppp." Gặp trực diện tao luôn.

[Bị cái khỉ gì đấy?]

"Không bị sao cả. Lát tao gọi lại." Tôi vội vàng cúp máy trước khi quay người và đụng phải mặt thằng Sarawat cao to hơn. Nó đi tướng xiêu vẹo rồi đứng tiểu trước bồn.

"Đến ăn tiệc đãi hả?" Tôi tiến tới, nói vu vơ cho nó nghe.

"..."

"Thằng Sarawat."

"Đang tiểu. Đừng có làm phiền."

"Thằng quần."

Sau khi hành sự xong, đối phương quay sang rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Có chuyện gì?"

"Mày ấy, tại sao lại cười tao?"

"Hồi nào?" Thằng Sarawat bước tới gần khiến hơi thở của tôi trở nên hỗn loạn. Nhưng mắc cái giống gì tôi phải nhường bước về sau chứ. Nếu chịu thoái lui thì coi như thua rồi còn gì. Thế nên người thấp hơn mấy cm là tôi phải chơi trội hơn bằng cách hất mặt lên đối đầu.

"Thì lúc tao giới thiệu bản thân."

"À, "em tên là Tine, là người ngầu ngầu" đó hả?"

"Thế thì đã sao?"

"Chả sao cả."

"..."

"Thì đáng yêu thôi."

Nói xong liền giơ tay ra xoa đầu tôi rồi bỏ đi.

Ew!! Thằng khốn. Tay còn chưa rửa.

Tôi về tới phòng cũng khá muộn. Ngay khi vừa cởi giày ra cất vào tủ, tôi đi một mạch tới chiếc điện thoại bàn mà mẹ tôi nằng nặc xin bác chủ nhà gắn đề phòng trường hợp khẩn cấp. Tôi bấm số điện thoại của mình rồi chờ đối phương nghe máy.

[Alo.]

"Nghe máy nhanh ghê. Chắc là đau đầu vì không hack được mật khẩu của tao chứ gì." Niềm vui của tôi bây giờ chính là việc được khiêu khích thằng Sarawat.

[Tao phải làm ba cái chuyện nhảm nhí đó hả, thằng khỉ?]

"Mày mới là thằng khỉ. Tao chỉ gọi để nói là có ai gọi đến thì không được nghe. Mày không có quyền xâm phạm đời tư của tao."

[Ok. Cơ mà Chompoo khoa Y tá giọng ngọt ghê."

"Thằng quần!" Người này tôi nhớ là có thả chút thính hồi chào đón tân sinh viên nhưng không tiến tới.

[Gọi nhiêu đó thôi đúng không?]

"Ờ, tao nói trước là đừng có mà nghe điện thoại của người gọi đến cho tao. Nếu không tao sẽ lấy điện thoại mày gọi bậy bạ đó. Không phải mày thích yên tĩnh sao? Nếu muốn hỗn loạn thì cứ thử đi."

[Mày dám dọa tao hả?]

"Dĩ nhiên. Nếu muốn rước họa vào thân thì cứ thử đi."

Tôi vội vàng cúp máy. Cảm giác như được sống lại.

Sau đó tôi quay sang mở máy tính lên mạng trò chuyện phiếm với mấy cô nàng như thường lệ. Hôm nào không được chơi cũng thấy chạm đáy sức chịu đựng. Không trả lời tin nhắn nửa ngày thì gần như ngứa ngáy tay chân. Chắc là tôi bị nghiện mạng xã hội cấp độ nặng rồi.

Nhưng hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt lại là lượt thông báo hiện lên nhiều hơn mức bình thường. Mọi khi cũng nhiều, song hôm nay lại nhiều hơn một cách bất thường. Tính tò mò khiến tôi lập tức bấm vào xem. Và rồi tôi nhìn thấy...

Pang!!

Tine là người ngầu lòi

Người gì đâu mà ngon – cảm giác muốn ăn Sarawat

Đệttttttttttttttttttttttttttt.

Bạn đang đọc 2gether :Vì chúng ta là một đôi của MinhHạNguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MinhHạNguyệt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 229

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.