Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

19+20

Phiên bản Dịch · 19054 chữ

"Miệng mồm như vậy, mày muốn ăn đòn đúng không?"

"Hới! Bình tĩnh có gì nói."

"Anh xem miệng lưỡi đàn em khoa anh đi."

"Mil, tao xin. Mày ra ngoài trước đi."

Tôi cảm nhận được xung quanh có chút ồn ào khiến đầu óc váng vất. Tiếng la lối từ bốn phía vọng đến tai, sau đó đột ngột trở nên yên ắng khi có ai đó đến dàn xếp tình hình. Dù nhìn không rõ, song tôi đoán có lẽ thằng Sarawat suýt thì bị đàn anh khoa Kiến trúc cho một cước vào gáy. May là có người can kịp, nếu không đảm bảo bất tỉnh trước tao cho xem.

Hơi lạnh từ chiếc khăn trắng truyền tới hai gò má. Tôi giống như rơi vào trạng thái mơ màng, mi mắt khép hờ vẫn gắng gượng dõi theo người đối diện không chớp mắt. Hai tay tê cứng, hai chân không động đậy nổi.

Cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên có cảm giác này. Đột nhiên ngất xỉu nhưng ý thức vẫn còn, không phải kiểu ngã xuống rồi bất tỉnh luôn. Nếu bất tỉnh được luôn thì đã tốt. Tao không muốn chứng kiến những việc như thế này đâu.

"Hưuuuuuu." Tôi rên trong vô thức khi thằng Sarawat chạm nhẹ vào mặt tôi.

"Thằng Tine. Tine...Ổn không?"

Muốn nói rằng không ổn lắm, song chẳng còn sức để thốt ra thành lời nữa. Một đàn chị đưa cây hít lại gần mũi cho tôi ngửi. Đầu óc trống rỗng hết cả, tuy vậy vẫn tốt hơn nhiều so với lúc ngã lăn ra giữa sân. Mẹ nó, y như sắp chết.

Tôi được di chuyển ra chỗ cách đó không xa. Đó là cái cáng cứu thương màu trắng được đặt trong lều, bên cạnh giường của thằng Boss. Sau đó cơ thể tôi bị bao vây bởi rất nhiều đàn anh, đàn chị. Thế nhưng người luôn ở trong tầm mắt và chưa bao giờ rời đi chính là thằng Sarawat.

"Mọi người đừng bu đông. Em nó không thở được bây giờ."

"..."

"Xích ra một chút nào." Cũng may là có khá nhiều người chịu hợp tác, tránh xa chỗ tôi nằm. Thằng Sarawat cài lại nút áo cho tôi, sau đó chườm khăn lạnh lên xương quai xanh. Một đàn chị cổ động khác quạt cho tôi ở phía bên kia.

"Sarawat. N'Tine ổn rồi. Chúng ta đi xử lý vết thương đi."

"..." Thằng Sarawat không đáp mà chỉ hỏi lại tôi câu hỏi cũ. "Ổn không?"

"Hưuuuu."

"Không ổn thì đừng có cố chứ." Bàn tay dày vươn tới đan vào tay tôi, đồng thời dùng lực xoa bóp để tôi bớt căng thẳng. Nhưng tôi nào có để ý đến điều đó. Cái tôi quan tâm là câu nói đuổi nó đi xử lý vết thương của đàn chị kia kìa.

Cho nên đôi mắt thay vì chỉ nhìn mỗi gương mặt điển trai bây giờ trở thành quét một lượt khắp cơ thể của người thân cao. Mặt nó nhễ nhại mồ hôi. Và vì đối phương đang ngồi trên cùng một cái cáng với tôi nên tôi kịp để ý thấy đầu gối thằng Sarawat dính đầy máu tươi. Quan trọng là nó còn sưng tấy và bầm tím trông cực kỳ đáng sợ.

Tôi nắm chặt áo đá bóng của đối phương. Tim đập dồn dập đến nỗi tức ngực. Muốn nói, muốn đuổi nó đi băng bó nhưng lại không thể cất thành lời.

Đàn anh khuyên nhủ nó nhưng nó nhất quyết không chịu đi. Tôi không biết phải làm sao khi thấy thằng Sarawat đau...

"Sarawat, buông Tine ra rồi đi băng bó đã."

"Chỉ bị trật khớp gối thôi mà."

"Hưuuuuuuuu." Thấy nó không chịu băng bó, tôi lập tức òa khóc. Kiểu như bây giờ nó mà không đi thì sẽ chết ngay. Máu tươi chảy từ đầu gối đến nỗi có thể ngửi thấy mùi tanh khắp cả khu vực. Tay tôi vẫn nắm chặt áo nó, kéo tới kéo lui dù không có mấy sức lực.

"Thằng Tine."

"Hưuuuuuuuuuu." Tao khóc đến mức này rồi. Đi đi chứ.

"Sarawat, nghe lời! Áo bạn dơ hết rồi kìa."

Thậm chí đem cả chuyện của tôi ra nói, nó cũng không chịu nhúc nhích.

"Thằng Wat, đi xử lý vết thương đi. Anh ơi, bạn em bị trật khớp gối, phải sơ cứu trước rồi mới đưa đi bệnh viện." Thằng Boss ở giường bên cạnh ngóc đầu dậy với vẻ mặt nghiêm trọng. Người nó cũng đau đến nỗi đứng không nổi mà vẫn có sức chỉ đạo đàn anh.

Ai không để ý kĩ còn tưởng chỉ bị trầy đầu gối vì ngã thôi. Nhưng người kia đã lên tiếng như vậy thì nó còn nặng hơn thế nhiều.

"Thằng Tine, khóc làm gì? Mày đau chỗ nào?"

"..."

"Tine."

"Nó khóc vì lo cho mày đó, thằng quần. Muốn chọc cho người yêu mày khóc hả?"

Thằng Man không biết từ đâu chui ra. Đối phương tức tốc chạy đến lôi thằng Sarawat đứng dậy, choàng cánh tay dày lên vai rồi kéo đi với vẻ mặt căng thẳng vì bộ dạng người da ngăm không thể đi đứng như bình thường được nữa.

"Anh ơi. Phụ em đỡ bạn với."

"Bítttttttttttttttttttttttt."

Người bị thương được di chuyển đi. Cùng lúc đó tiếng huýt còi vang lên giữa sân, báo hiệu đã hết thời gian dành cho hiệp 1. Trận đấu tiếp diễn ra sao tôi không hề quan tâm, chỉ chăm chăm dõi theo tấm lưng dày được đỡ nằm xuống chiếc cáng cách tôi không xa.

Khăn lạnh, cây hít và quạt mát khiến cho triệu chứng hoa mắt chóng mặt ban đầu đỡ hơn rất nhiều. Bây giờ tôi đã có thể nhấc người ngồi dậy, quệt đi những dòng lệ chảy xuống một cách ngượng ngùng vì bị cả lều dòm ngó.

"Này, nước."

"Cảm ơn ạ." P'Mil chìa chai nước lạnh cho tôi. Đối xử ân cần thế, đương nhiên tao phải cảm ơn rồi. Đến khi quay qua nhìn người cách đó không xa thì lập tức nổi da gà da vịt luôn.

Chết tiệt! Liếc xéo liền ha mày.

"Không ăn cơm hả?"

"Ừm."

"Đã biết là người yêu người ta mà còn làm phiền. Khốn nạn." Cả khu vực lập tức quay ngoắt qua. Chủ nhân của giọng nói trầm thấp là thằng Sarawat bị đàn anh ấn đầu cho nằm xuống, chườm đá một lúc lâu rồi kết hợp xịt spray để giảm bớt cơn đau của người thân cao.

"Người yêu mày tính tình cục súc nhỉ. Với đàn anh cũng không ngoại lệ.

"Vậy thì anh đừng làm phiền tao." Tôi nói thẳng.

"Không làm phiền thì còn gì vui nữa. Muốn thấy chó điên thì phải đem thịt ra dụ chứ." Nói xong liền vò mạnh đầu tôi rồi bỏ đi. Mẹ nó, đúng đểu. Vứt nguyên quả bom lại cho tao.

Trước đó tình hình có chút rối loạn. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, tôi thu hết sức lực lết qua cáng bên cạnh, ngồi chen giữa thằng Sarawat và thằng Boss bạn nó.

Thằng Boss này thì tôi chả lo lắng mấy. Lúc được khiêng vào miệng rống lên như sắp chết. Kết quả thương tích bằng cái móng chân gãy. Tao thấy nó diễn sâu nằm một đống trên đất luôn mà. Hay là thật ra sự lươn lẹo của nó đã hại P'Mil ăn thẻ vàng nhỉ.

Còn thằng Sarawat thì khỏi phải nói. Tình trạng khá nghiêm trọng. Đầu gối biến dạng luôn. Tụi đàn anh staff coach bên đội Bạch Hổ phải lau sạch máu ở vết trầy mới phát hiện ra biểu hiện sưng tấy và chảy nhiều máu của người trước mặt không ổn tí nào.

"Ăn cơm chưa?" Ngay khi tôi vừa đặt người ngồi xuống chiếc ghế tí hon, thằng Sarawat cất giọng hỏi.

"Lo cho mình trước đi. Chạy ra làm gì? Đau như vậy còn rước chuyện vào thân."

"Mày rước chuyện vào thân trước. Không khỏe sao không nói."

"Ai mà biết chứ. Cứ tưởng không sao."

"Tại sao lại gắng gượng?"

"Vậy tại sao mày lại gắng gượng?"

"Vụ ngã không phải vì gắng gượng. Đó là tai nạn."

"Tao cũng không gắng gượng khiến bản thân ngất xỉu mà. Đó là trường hợp bất khả kháng."

"Tại sao lại khóc?"

"Hả...?"

"Tại sao lại khóc, trâu nhỏ?" Thằng Sarawat đưa tay ra dịu dàng xoa đầu tôi. Mãi một hồi lâu tôi mới nhận ra đôi mắt đang nhìn chăm chú hình ảnh trước mặt bắt đầu nhoè đi. Nhoè đến nỗi không thể nhìn rõ được nữa vì nước mắt.

"Thì tại mày...không chịu băng bó. Tao...khó chịu trong lòng." Vừa mới nhận ra rằng từ lúc có người yêu, tâm hồn tao yếu đuối vô cùng. Thằng Sarawat càng xoa đầu, tôi càng khóc to hơn. Nó vừa an ủi vừa cười nhạo tao, thế mà tao lại không thể ngừng khóc. Mãi cho đến khi thằng Man bị cắt ngang, nước mắt mới thật sự ngừng chảy.

"Tao còn tưởng đâu xem phim Koo Gum*. Thằng Wat chỉ bị trật khớp gối thôi, có phải bị M97 bắn đâu chứ."

(*) phim Hoàng hôn trên sông Chao Praya

"..."

"Còn mày, thằng Tine. Mau đi ăn cơm đi. Đứng đây bù lu bù loa. Tao ngứa mắt. Anh! Phụ em vác trâu lên xe với."

Cảnh tượng bi hài kết thúc bằng việc thằng Sarawat được khiêng lên xe cùng cái cáng. Còn tôi được đàn chị tách ra chăm sóc riêng. Từ đưa nước, cơm, bánh cho đến đủ các loại thuốc, không thiếu thứ gì.

Không lâu sau lại có thêm tụi nam chính và tụi Bạch Hổ đến chăm sóc tôi. Song vấn đề không nằm ở việc tôi ngất xỉu hay thằng Sarawat bị ngã đến trật khớp gối. Nó nằm ở...chủ đề bàn tán đang diễn ra.

Rất nhiều đàn anh, đàn chị ghé vào hỏi tôi hẹn hò với thằng Sarawat hả, chuyện đó ra sao. Dù cái câu nó dùng để nạt nộ P'Mil chỉ có những người ở gần giường mới biết, song vì tốc độ lây lan của tin đồn còn nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng khiến cho câu chuyện được lan truyền một cách chóng vánh. Điều duy nhất tôi có thể làm đó chính là giữ im lặng. Giả vờ ngất xỉu được một lúc thì bạn đưa về nhà. Đó xem như là moment mà tao vô cùng ao ước.

KittiTee We are the champion!!

Để ăn mừng sự thành công của Bạch Hổ, xin mời anh chị em đến chung vui cùng chúng tôi ở quán Chiều nhậu sáng cafe. Jubu jubu.

2 tiếng sau khi về đến phòng và nằm nghỉ ngơi, timeline Instagram của tôi một lần nữa biến động. Lần này là vì bài đăng của thằng Tee kèm theo hình ảnh và caption thông báo chi tiết. Tấm hình nó đăng lên đã thể hiện rõ ràng rằng chức vô địch năm nay thật sự đã đổi chủ.

Đội Khoa học Chính trị trong màu áo trắng đứng bá cổ nhau dâng cao phần thưởng chiến thắng. Dù quy mô chỉ mang tính chất địa phương nhưng có thể nói luôn rằng nét mặt và sự vui mừng thì không thua gì tầm cỡ UEFA Championship.

KittiTee Tag đông đủ mọi người nhé. Bữa này captain đãi. @Man_maman @Sarawatlism @Boss-pol @Bigger330 @Thetheme11 @Tine_chic @i.ohmm @l.amFong @l.amPueag

Tine_chic Tụi tao thì liên quan gì?

Man_maman @Tine_chic Kìa. Thì muốn mày đến ăn mừng mà. Vì mày cũng có góp phần vào chiến thắng đấy.

Bigger330 Bạn tao chuyên tâm tập chết đi được. Nó bảo nếu thắng sẽ được đá bóng với mày chỉ hai người với nhau. I i.

Mất nết không cách nào tả nổi. Hóa ra cái kế hoạch năn nỉ tao cho đá bóng này thằng Sarawat đã âm mưu từ lâu. Tao rút lại lời đồng ý làm người yêu nó được không nhỉ. Càng ngày càng biến thái. Chẳng muốn nghĩ nếu còn tiếp tục hẹn hò, chắc tao chỉ còn lại khúc xương vì bị nó gặm nhấm hết ngày này qua ngày khác quá.

I. amFong Thằng Sarawat đến luôn hả?

Sarawatlism Tinee, nghe điện thoại coì.

Rrrrr...!

Kia kìa. Chưa đầy một tiếng, tiếng thông báo từ chủ nhân của IG comment gần nhất lập tức cất lên khiến lông mày tôi chau lại. Chả biết nó gọi từ bao giờ vì từ lúc tỉnh dậy đến giờ tôi chỉ chuyên tâm lướt IG.

"Alo..." Tôi hắng giọng một cách chậm rãi trước khi đầu dây bên kia đáp lại, giọng căng thẳng.

[Tại sao không nghe máy?]

"Gọi đến hả? Tao mắc ngủ."

[Đúng lo. Sợ làm sao. Gọi hỏi bạn mày thì không có số. Hỏi thằng Boss thì nó bảo mày về lâu rồi. Mày muốn tao phát điên đúng không?] Ô hồ, đúng tâm trạng. Làm tao...trông xấu xa dễ sợ.

"Xin lỗi, được chưa?"

[Không tha lỗi. Nếu còn như vậy nữa, mày biết tay tao.]

"Sợ quá đi." Nghiệp chướng của tao mà. Có người yêu mà không khác gì có con. Đứa con này còn thích uống sữa bò đỏ nữa chứ. Thúi!

[Bạn rủ đi quán rượu. Sao đây?]

"Bộ lành rồi hả? Trật khớp gối đó nha. Đi đứng kiểu gì?"

[Được mà. Đá thắng đó, không đi sao được. Mày đi chung không?]

"Vậy nếu tôi không đi?"

[Càng tốt. Như vậy sẽ được nghỉ ngơi trong phòng.]

"Vậy nếu tôi đổi ý đi?"

[Vậy để qua đón.]

"Vậy nếu tôi không muốn cho đón?"

[Gây sự kiểu này, muốn bị hôn cho nát miệng hả?]

"Thằng Sarawat. Đồ khốn."

[Tóm lại sao đây?]

"Không cần đón. Tin là mày không tự lái được đâu. Dù sao cũng làm gánh nặng cho bạn bè thôi. Để tao gọi tụi nam chính. Gặp nhau ở đó đi. Ok nhé."

[...] Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu khiến người đợi nghe câu trả lời như tôi phải hắng giọng nhắc đối phương lần nữa.

"Thằng Sarawat."

[Hửm?]

"Tao sẽ đi cùng bạn. Gặp nhau ở quán rượu. Ok không?"

[Ok ạ.]

Bưm!!

Có lẽ điều này là rất đỗi bình thường với mọi người. Nhưng với tôi...Đây chính là chữ "ạ" ngọt ngào nhất mà lần đầu tiên tôi từng được nghe từ miệng thằng Sarawat. Tim tôi...

@Chiều nhậu sáng cafe

Sau một buổi chiều nghỉ ngơi khoảng vài tiếng, the gang là thằng Peuk, thằng Fong và thằng Ohm cũng đưa tôi đi kiếm gì ăn cho no bụng. Cơ thể phục hồi gần như 100%. Sau khi tắm xong, tôi sửa soạn đi đến theo lời hẹn của tụi Bạch Hổ để ăn mừng chiến thắng sau nhiều năm từ hồi thành lập khoa mới có lại được.

Tỷ số chung cuộc mà tôi nghe ngóng được từ bạn bè là 2 – 1. Có thể gọi là cảm xúc bùng nổ khi đàn anh khoa Chính trị sút quả cuối cùng chỉ 3 phút trước khi hết thời gian.

"Ngồi xuống đây đi. Anh ơi, đây là bạn em: thằng Tine, thằng Fong, thằng Ohm và thằng Peuk." Thằng Big giới thiệu thay tụi tôi ngay khi vừa đặt mông xuống ghế gỗ.

Trên bàn đầy ắp đồ uống alcohol, bao gồm cả bia và rượu. Chưa kể còn có mùi thuốc lá xộc vào mũi vì đàn anh khác vừa trốn ra ngoài hút. Tôi quan sát một lượt khắp bàn. Đồ nhắm chỉ có một chút như thể cố tình đến đây uống một bữa không say không về. Còn cái người mà ai cũng biết là ai như thằng Sarawat thì vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Thằng Man cũng chưa xuất hiện.

Chiều nhậu sáng cafe là quán của một đàn anh khoa Truyền thông từng theo học ở trường, sau khi tốt nghiệp thì ra mở quán kinh doanh riêng. Không gian khá chill vì quán không lớn lắm, so ra thì bằng quán bar lần trước thằng Fong dẫn đi lúc thất tình.

Bên trong trang trí theo phong cách retro tương đối hoài cổ. Phía trước sân khấu là dàn nhạc sống theo phong cách acoustic nghe khá thoải mái. Song hiện tại tôi nghĩ đã bị tiếng của tụi đàn anh này lấn át.

"Rồi hai thằng kia tới chưa?" Ai đó lên tiếng. Bàn kéo dài đến tận 3 bàn, chiếm gần hết một góc quán. Vẫn còn dư 2 cái ghế trống chưa có người ngồi.

"Chưa anh ơi. Gọi rồi. Đang đến."

"Thằng Wat sao rồi?"

"Nắn lại khớp gối rồi ạ. Thời gian này không được sử dụng chân nhiều."

Người nghe liền gật đầu, chuyền ly cho tôi và tụi bạn. Đã thế còn trộn rượu nồng độ nặng cho tao chứ. Thật ra tôi chả muốn uống nhiều đâu, chỉ muốn đến xem thằng Sarawat thôi. Bởi từ lúc được chở đi bệnh viện, tôi chưa tận mắt nhìn thấy tình trạng của nó.

"Đây là người yêu thằng Wat hả?"

"Đúng rồi anh." Sao lại chuyển chủ đề về tao làm gì!! Đang nhâm nhi một chút rượu thì nấc cụt ngay rồi quay sang lườm thằng Theme, cái đứa vừa trả lời câu hỏi của đàn anh một cách tỉnh bơ.

Tính sao bây giờ. Tao không biết phải làm gì hết.

"Tụi mày làm kiểu* gì mà thành một đôi đấy?"

(*) ở đây còn có thể hiểu theo nghĩa tư thế

"Chắc là tư thế cơ bản đó anh. Dạo này không thấy thằng Sarawat xem phim sex có tư thế khác thường cho lắm."

Cái đầu mày á, thằng chết tiệt!!

Tôi chỉ có thể rủa thầm người bên cạnh. Không dám hó hé câu nào, chỉ biết cúi gằm mặt dùng ngón tay vớt viên đá trong ly một cách ngại ngùng. Ờ, tao mắc cỡ. Cha sinh mẹ đẻ đến giờ mới bị châm chích đến mức này.

Mồ hôi chảy đầm đìa luôn. Nóng đến nỗi đầu ti tao mềm nhũn.

"Tên Tine đúng không?"

"V...vâng ạ."

"Thằng Wat lo cho mày lắm đấy. Lúc mày ngất xỉu, tao giữ không cho nó chạy ra, nó còn làm bộ dạng như muốn vung nắm đấm vào mặt tao ngay giữa sân."

"Đàn anh cũng thương, nhưng thương vợ nhiều hơn." Lần này là đàn anh năm 2 tham gia với vẻ mặt cười thâm sâu.

"Câu lạc bộ nhiếp ảnh chụp hình tụi mày nhiều lắm."

"Team vợ Sarawat quằn quại dữ lắm. Haha."

Tôi im lặng ngồi nghe, hồi tưởng lại lúc chiều vì chẳng có ai kể cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra ngoại trừ những người ở vào thời khắc đó, địa điểm đó...

Chúng tôi ngồi khoảng 10 phút thì người mà tôi cầu nguyện cho mau tới cũng xuất hiện kịp thời trước khi tao bị thiêu đốt đến mức không còn lại bất cứ gì. Tuy vậy hình ảnh của người vừa đến hiện lên trong tầm mắt khiến người cả quán há hốc miệng. Ô hồ, bộ dạng kiểu...lê đôi dép lào cùng đôi nạng gỗ, đầu gối quấn chi chít băng. Trông tội nghiệp đến mức chỉ muốn đi ra kêu nó về phòng.

Mày đến làm gìiiiiiiiiiiiiiiii.

"Mời hai công tử ngồi. Đến muộn ghê."

"Tại thằng Wat đó anh. Đi mà như bò ấy. Đến được đây là phúc đức lắm rồi."

Thằng Sarawat đặt người ngồi xuống bên cạnh tôi, kế bên là thằng Man. Đàn anh bắt đầu rót rượu theo thường lệ rồi đưa qua. Tuy nhiên người da ngăm quay qua nhìn tôi một lúc giống như muốn hỏi rằng uống được không.

Mày đọc ra ánh mắt tao không...

"Vợ không cho uống." Làm bộ phụng phịu với tao nữa chứ. Bạn nó nháy mắt chòng ghẹo nhưng cũng thông cảm mà mau chóng thu ly về.

"Pepsi không?" Lần này đến lượt tao hỏi tiếp.

"Ừm. Mày cũng đừng uống nhiều rượu."

"Nhấp môi thôi."

"Sao hôm nay người thơm vậy?" Lại mon men đến gần tao đấy.

"Tao lúc nào chả như vậy."

"Rồi đến quán rượu có cần phải sửa soạn đầy đủ như vậy không?"

"Áo thun quần jeans. Mày đừng có quá đáng." Nhìn ngược lại người không hề sửa soạn gì hết. Cái áo thun đá bóng có in dòng chữ "Trắng Omo", quần đá bóng màu trắng, giày hiệu dép lào phối hợp cùng một đôi nạng bằng gỗ. Mẹ nó, đúng thời thượng luôn.

Tao mỉa mai...

"Nhân dịp hôm nay team Bạch Hổ chọn tổ chức ăn mừng chức vô địch giải bóng đá thường niên của trường ở quán chúng ta, quán xin phép chung vui bằng việc chiêu đãi một chai rượu."

"Hey!!" Tiếng hò hét vang khắp bàn. Nhưng khi tao quắc mắt lên nhìn chai rượu đó.

Mày free có mỗi một chai thì thấm tháp cái khỉ gì...

"Anh request thêm cái khác được không em?" Đàn anh có vẻ như là captain của team lên tiếng.

"Được ạ."

"Request thằng Sarawat chơi một bài thật hay cho tụi anh nghe. Hôm nay nó trốn, chơi không hết trận."

"Híuuuuuuuuuuu." Tới rồi. Ánh mắt chán ghét cả thế giới của người được xướng tên. Nhưng dù vậy nó cũng không thể cưỡng lại sức ép của bang Bạch Hổ. Hay là của khách hàng trong quán nhỉ.

"Sarawat!"

"Sarawat! Sarawat! Sarawat!"

"Đi đi." Tôi nói rồi đỡ nó lên sân khấu vì không thể chịu được tiếng kêu gào của người trong quán.

Khốn khổ vì xã hội không mày.

"Bài gì đây?"

"Scrubb." Dù cho có hỏi 100 lần tôi vẫn trả lời như vậy.

Thằng Sarawat nhận lấy guitar từ đàn anh là người chơi nhạc, sau đó đặt người ngồi xuống ghế rồi dựng cặp nạng một bên sân khấu. Sau đó tôi về lại chỗ ngồi cùng tụi bạn.

Tiếng vỗ tay và hò reo vang lên không ngớt. Thằng Sarawat trông đẹp vô cùng dưới ánh đèn bất kể...nó có xuất hiện trong dáng vẻ phát hờn như vậy đi chăng nữa.

Đối phương không nói dù chỉ một câu. Sau khi cầm guitar, nó bắt đầu chơi nhạc. Tiếng xôn xao trong quán bỗng chốc im bặt. Tất cả hướng toàn bộ sự chú ý về con người đang ngồi giữa sân khấu.

"Có thể có đôi lần, khi em nghe bản nhạc cô đơn

Là bản nhạc khiến em buồn, khiến em đau lòng

Nhưng cũng có đôi lần, nội dung bài hát có thể khiến ta vui vẻ

Khiến em bật cười và nở một nụ cười thật tươi khi nghe

Vì mọi bản nhạc ấy đều chứa chan tâm tư của anh

Cảm ơn tiếng nhạc đã khiến chúng ta gặp nhau..."

Bài này tên là "Bản nhạc của chúng ta". Tôi cũng ít khi nghe bài này. Nó có từ lâu lắm rồi, đến nỗi gần như không thể tìm nghe được. Thế mà một ngày nọ lại có người hát vang nó một lần nữa. Sự hoài niệm nảy ra khi nghe bài này khiến tôi bất giác mỉm cười.

Silpakorn năm ngoái khiến tất cả chúng tôi hiểu rằng...mọi bài hát đem lại cho chúng ta cảm xúc hạnh phúc và buồn đau đều là bản nhạc của chúng ta, đều là bản nhạc chúng ta sẽ hát cùng nhau.

Và khi chúng ta yêu một người, cho dù là hạnh phúc hay buồn đau, người đó cũng sẽ như một bản nhạc. Là bản nhạc của chúng ta. Là người thuộc về chúng ta...

"Muốn chúng ta cùng nhau hát vang bản nhạc này

Lưu giữ lại những cảm xúc tốt đẹp như thế

Chúng ta sẽ cùng nhau hát

Và bất kể ngày đêm trôi qua

Và kể từ ngày hôm nay

Sẽ lưu giữ thời khắc tươi đẹp đối với anh

Chúng ta sẽ cùng nhau hát

Là bản nhạc từ trái tim mà chúng ta cùng nhau hát vang"

Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay và hò reo vang dội. Thằng Sarawat chưa kịp đi xuống sân khấu thì đã có một cô gái bước tới, sau đó vẫy tay cho người thân cao cúi đầu xuống dù nó vẫn đang ngồi trên ghế.

"Íiiiiiiiiiiiiiiiiiiii."

"Òaaaaaaaaaaaaaaaa, gì thế này?"

"...!!" Tiếng náo động vọng đến tai. Tôi chỉ có thể giương mắt ngồi nhìn cô gái ấy thơm má thằng Sarawat. Sau đó một số người trong quán giơ ly rượu ra cho người thân cao uống. May sao nó từ chối. Thằng Man tức tốc chạy lên dìu bạn nó vì thừa biết tôi đã chết lặng từ bao giờ.

Tao biết ngay mà. Không muốn nó đến quán rượu cũng vì như vậy. Lúc nào cũng bị lợi dụng. Mà đau ở chỗ cô nàng kia lại đẹp mới tức. Ngực thì không khác gì trái bưởi. Đến tao nhìn mà còn yếu lòng mất một hồi. Vậy còn thằng Sarawat thì sao đây. Sẽ không phát cuồng đấy chứ.

"Hới. Dã man nha. Cô nàng kia đúng đẹp."

"Đâu đâu? Người ta thơm chỗ nào vậy mày? Cho tao sờ miếng coi." Tụi bạn nó phấn khích sờ chỗ này nắn chỗ kia thằng Sarawat một cách vui vẻ. Chỉ có tôi là vẫn im lặng không nói tiếng nào.

"Sarawat."

"Đệttttttttttttttttttt." Một lát sau cô ta đến tận nơi luôn. Dù có cách xa bàn tụi tôi một chút, song trông dáng vẻ thì hình như nghiêm túc thật.

"Có chuyện gì với bạn của tôi hả, người đẹp?" Thằng Man chen mặt vào hóng hớt với ánh mắt gian tà. Cô ta cứ liếc mắt đưa tình với người yêu tao bởi không một ai mở miệng giải thích tôi và thằng Sarawat là gì của nhau.

"Mình muốn xin ID Line."

"Bạn tôi không chơi Line nhaaaaaaaaaaa."

"Vậy thì...xin số điện thoại được không?"

"Ô hồ! Thêm một cú nữa rồi. Cho không? Cho luôn nha ba." Thằng Man lay cánh tay bạn, không quên bắn ánh mắt gian tà sang chỗ tôi. Cái gì...Thách thức tao hả, Man. Chọc tức tao hả.

Thằng gây rắc rối quay qua nhìn tôi với biểu cảm mặt đơ của nó, sau đó quay ngược lại nhìn cô nàng trước mặt. Tao cuộn chặt nắm đấm chuẩn bị tung đòn rồi đấy nhé.

Ờ, không hài lòng!! Tao cảm giác cực kỳ không hài lòng.

"Cậu có nhìn thấy hình trên IG của tôi không?"

"Thấy."

"Trên IG của tôi chỉ có duy nhất hình của một người. Chắc cậu cũng biết người đó là ai."

"..."

"Như vậy cậu còn thích tôi không?"

Cứng họng ~

"Tôi có người yêu rồi. Xin lỗi nha."

Bàn tay dày trượt xuống nắm tay tôi dưới bàn. Đó là hành động dù không cần nói cũng thấu hiểu. Chỉ vậy thôi cũng ấm áp đến mức muốn òa khóc rồi.

Bữa tiệc rượu chè bắt đầu sau đó không lâu. Lúc tôi đứng dậy đi vệ sinh rồi trở lại thì thấy thằng Sarawat trong bộ dạng say bét nhè. Bị bạn nó ép rượu tận miệng hết ly này đến ly khác không ngừng nghỉ. Đến lúc nhận ra thì cặp mắt đã lờ đờ, cơ thể nồng nặc mùi alcohol.

"Tụi mày đủ rồi đấy. Thằng Sarawat không nổi rồi. Nó còn đang bị thương." Thế mà còn uống đồ có hại. Muốn chết hả.

"N'Tine ngầu lòi, một ly nào."

"Em...em uống nhiều rồi ạ."

"Vợ thằng Wat không uống, vậy thì mày uống. Uống đi!" Ly rượu cao ngất bị đẩy đi. Đang từ chỗ ở ngay trước miệng tôi đổi thành thằng Sarawat phải uống thay. Hết ly này rồi lại đến ly khác, đến nỗi bây giờ người xụi lơ không phải tao nữa mà là nó.

"Thằng Wat, đệttttttttttttttt." Thằng khốn Man vẫn đang ngà ngà. Uống như tắm kiểu này đúng là chỉ có tụi khoa Chính trị. Nhưng lạ làm sao mọi người vẫn tỉnh táo, chỉ có thằng Sarawat gục đầu tiên vì tất cả đều vào hùa chuốc rượu một mình nó.

Tụi bạn tôi cũng không thua kém. Cũng sắp chết đến nơi. May là còn có sức mở mắt rót rượu cho đàn anh. Chết tiệt! Có quá không vậy. Quan trọng nhất là ngày mai còn phải đi học đó.

"Wat! Haha. Say. Thằng quỷ này say rồi." Tụi đàn anh hùa nhau lay vai nó. Thằng Sarawat mở mắt lên nhìn kiểu mơ màng.

"Không say ạ."

"Wat, tao hỏi. Trận sau đặt bao nhiêu?"

"Đặt hết cho Man City." Say rồi vẫn bàn chuyện cá cược bóng đá. Thằng quỷ, tao lo thay đấy.

"Mày dám nhờn với Liverpool của tao hả?"

"Nát."

"Say rồi, thằng quần. Lúc say nó toàn lỡ lời thôi. Tin em đi." Thằng Man vỗ vai rồi cười khoái trá vì trêu bạn thành công. Tụi đàn anh và bạn nó trong team chụm đầu vào đặt câu hỏi hàng loạt. Và cái thằng này quả đúng như những gì bạn nó nói. Có bí mật gì nó khai hết sạch. Đầu óc mụ mị hết cả.

"Wat, tao hỏi xíu. Lần đầu tiên gặp thằng Tine, mày có cảm giác gì? Nó dễ thương hả?"

Hự! Động chạm tao...

"Hỏi làm gì ạ?" Lúc say thằng quỷ này rất kì lạ. Câu nào cũng thêm chữ "ạ".

"Muốn biết."

"Lúc đầu không dễ thương mà muốn "làm" ạ."

"Chết tiệt. Thẳng thắn!"

"Vậy người hồi nãy vừa xin số không muốn "làm" hơn hả?"

"Ngực cũng bự nhưng mà tao không thích đâu."

"Thế thích ai?" Giờ thành ra cả bàn co người mong đợi, đến nỗi ngồi không yên trên ghế luôn. Tôi cũng nằm trong số đó.

"Zlatan Ibrahimovic."

"Thằng trâu." Người nghe lắc đầu rồi về bàn ngồi lại như cũ. Chỉ có tôi ở lại đỡ đầu thằng Sarawat. Một lát sau, nó bắt đầu dựa vào vai tôi, há miệng thở thoi thóp như kiệt sức.

Đây chính bộ dạng thật sự của chàng hot boy, không khác gì đứa trẻ mới mấy tuổi đã tập tành uống rượu. Đến lúc say thì lăn ra ngủ. Ờ...cũng đáng yêu.

"Tine."

"Gì?"

"Tine."

"Say rồi thì ngủ đi. Hay là đi về?"

"Đúng vui luôn."

"Vui cái gì?"

"Được yêu mày."

"..."

"Và được mày yêu lại."

"Vậy tốt rồi."

"Đúng vui..." Sau đó thì đỉnh cao luôn. Bao nhiêu bí mật nó đem ra kể bằng sạch cho tôi nghe. Bắt đầu từ lúc thằng Green theo đuổi tôi rồi lại chẳng chịu làm gì vì lúc đó P'Dim đang lên kế hoạch xử lý vợ mình. Sau đó thì nó lấy lòng tôi, bảo rằng lo thế này thế kia, dỗi tao với P'Mil. Bao nhiêu là chuyện, mãi cho đến khi tụi bạn rủ nhau ra về.

Tụi thằng Big, Boss, Tee, Theme chia nhau đi một xe. 3 đứa bạn của tôi tự vác nhau về vì trước đó đi bằng xe của thằng Ohm. Riêng tôi phải chịu khổ chung với thằng Man mới lôi được người vừa say mèm vừa đau chân lên xe.

Lý do duy nhất tôi phải ở đây chính là vì "tao là người yêu nó".

Vừa đưa tới phòng là thằng Man lập tức quay lưng đi về, bỏ mặc tôi phải lau người, thay đồ cho người say. Trước giờ tao xem phim toàn thấy nam chính chăm sóc nữ chính thôi. Còn đây là gì chứ. Người thì nặng như trâu. Chân thì bị thương. Đã thế còn để tao phải chăm sóc. Lo liệu xong mọi thứ cũng đã gần 3 giờ sáng.

Tao không ngất trước trên giường đã là phúc đức lắm rồi. Ôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.

Tỉnh dậy là khi ánh nắng rọi vào mắt. Tôi chầm chậm xoay người một cách uể oải. Điều chỉnh tầm nhìn để hòa hợp với hình ảnh trước mặt một lúc trước khi nhìn thấy thằng Sarawat đang ngủ say như chết ở bên cạnh.

Vừa nhấc người ngồi dậy dụi mắt, cái người đứng ngay đầu giường khiến tôi hoảng hốt đến nỗi hét lên.

"Chết tiệttttttttttttttt!"

Nó là ai mà lại đứng nhìn tôi chằm chằm vậy chứ. Sau khi thu hết phần tâm trí bị dọa chạy mất để đánh giá người đối diện một lần nữa, tôi khẽ cau mày. Người đúng cao. Gương mặt thanh thoát. Mũi cũng cao cực kỳ. Nhìn tổng thể thì trông mặt rất quen. Hình như từng gặp ở đâu rồi. Hay là kiếp trước từng tạo nghiệp với nhau nên tâm thức mới ghi nhớ khuôn mặt dù đã đầu thai qua kiếp mới.

Tên này vẫn nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt khiến tôi bất giác nuốt nước miếng một cách khó khăn. Không những vậy, nó còn huơ ngón tay thành một đường cắt ngang cổ cho tao xem với vẻ đầy sát khí.

Đồ nghiệp chướng. Chắc chắn nó là nghiệp chướng của tao.

"Sa...Sarawat. Thằng Sarawat." Tôi lay người bên cạnh. Sau đó nó xoay người 2, 3 lần trước khi nhấc người ngồi dậy.

"Pukong, em tao." Dứt lời, đối phương nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường, sau đó lập tức đi qua chỗ em nó khiến tao lúng túng như con gà mắc tóc, chỉ biết ngồi gãi đầu trên giường một cách khó hiểu.

Đi vào không một tiếng động. Hay là nó đi xuyên tường được nhỉ.

"Đi cùng ai?"

"Bố. Ờ, cả mẹ nữa."

"Sao không báo trước?"

"Báo trước sẽ gặp được chuyện surprise sao? Đưa ai về hú hí đấy?" Ô hồ. Cách nói năng, cả nét mặt lẫn giọng nói, không hổ danh là anh em thật mà.

"Mẹ đâu?"

"Đi xuống dưới lấy đồ rồi. Hồi nãy có lên một chút. Thấy anh đang ngủ nên không muốn đánh thức." Em trai thằng Sarawat xoay người ngồi lên ghế sofa rồi quay qua trừng mắt nhìn tôi như muốn thiêu cháy chân giường.

Thế thì tôi còn mặt dày ngồi tiếp làm gì chứ. Vội vàng đứng dậy, sau đó đi tìm thằng Sarawat trong bộ dạng mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

"Tao về trước đây. Buổi chiều có giờ học."

"Mẹ với bố còn chưa cho đi. Anh phải ở lại đây." Đệttttttttttttttttttt. Thấy mẹ rồi. Tính sao đây.

Theo như tôi biết thì bố thằng Sarawat là cảnh sát có cấp bậc tương đối cao. Nếu biết con trai lớn hẹn hò với một thằng con trai khác, mạch máu não liệu có đứt không đây.

"Tine, đi tắm đi. Quần áo trong tủ. Mày cứ lấy mà mặc." Tôi chỉ biết gật đầu rồi chạy nhanh vào phòng tắm để trốn tránh tình huống khó xử này. Nhưng cái gì đến rồi sẽ phải đến. Tắm xong thì cũng đến lúc phải đối mặt.

Tôi nhìn thằng Sarawat ngồi nghiêm mặt cùng bố và mẹ của nó. Thằng nhóc Pukong nằm chơi game trong điện thoại trên giường, không thèm để ý đến người xung quanh. Chỉ có tôi là không biết phải cư xử như thế nào hay đứng ở đâu. Nói thật, ngay cả tay tôi cũng không biết nên để chỗ nào cho đúng. Hưuuuuuuuu.

"Qua đây ngồi." Người thân cao gọi, thế nên tôi đành đi qua ngồi bên cạnh nó.

"Để mẹ ra gọt trái cây." Mẹ thằng Sarawat trốn mất tiêu, chỉ còn lại tôi và con trai của mẹ ở lại đối mặt với quý ngài bố siêu kiệm lời và nghiêm khắc.

Đàn ông nhà này tính cách na ná nhau. Mặt nghiêm, ít nói, không có vẻ ngoài thân thiện. Nhưng được cái...đẹp trai.

"Bố đến mà không báo trước cho con." Lần này đến lượt chủ nhân của giọng nói trầm thấp như tiếng bass mở lời trước.

"Có công vụ khẩn cấp nên không nói được. Đây là ai?"

"À, con là bạn Sarawat ạ. Tên Tine." Nói ra rồi...

Tôi lựa chọn không nói ra thân phận với ông vì chưa sẵn sàng chấp nhận hiện thực phũ phàng sẽ bị lăng mạ hoặc ngăn cấm. Hiện thực ra sao tôi không biết. Tôi xin tự quyết định mọi việc vì không muốn đau khổ.

Con tim...đã lỡ trao hết cho nó rồi. Nếu phải rút lui vì gia đình không ủng hộ, tôi cũng chẳng biết làm thế nào nữa. Thà để họ cho rằng là bạn bè thì chúng tôi vẫn có thể gặp nhau và nói chuyện. Như vậy cũng tốt lắm rồi. Tương lai có ra sao thì kệ đi.

"Bạn hả?" Ông hỏi lại, song ánh mắt focus vào đứa con trai lớn nhiều hơn.

"Không phải ạ."

"Vậy thì là ai?"

"Người yêu con." Ngay tại thời điểm này, thế giới như ngừng quay. Thằng Sarawat chấp nhận nói ra sự thật với ông với vẻ mặt cực kỳ điềm tĩnh của nó. Nhưng người không bình tĩnh nổi...là tao đây.

"Hẹn hò từ bao giờ?"

"Không lâu lắm."

"Rồi khi nào định nói với bố?"

"Chưa nghĩ đến ạ."

"Hôm qua đi đâu? Nồng nặc mùi rượu."

"Ăn mừng với bạn ạ."

Không khí chết chóc...

Một màn im lặng bao trùm khắp nơi. Ngay cả tiếng đấu game của thằng Pukong cũng im phăng phắc một cách thấy rõ, như thể chủ nhân chiếc điện thoại biết rõ lúc nào nên chơi, lúc nào không nên chơi. Với mẹ thằng Sarawat thì tôi có gặp từ trước rồi. Bà là người hiền lành. Nhưng còn bố...

"Ở cùng nhau lâu rồi hả?"

"Ch...chưa ạ. Kh...không có ở cùng ạ. Chỉ là hôm qua, chỉ là hôm qua Sarawat say nên con ở lại chăm sóc." Người kia đưa tay ra nắm lấy tay tôi rồi nhẹ nhàng nói.

"Tine, bình tĩnh. Đừng cuống."

Hưuuuuuuuuuu. Tao muốn khóc bù lu bù loa cho bớt hoảng sợ đây.

"Bố."

"..."

"Con biết bố buồn."

"Sao con biết bố buồn?"

"Thì đoán."

"Từ khi sinh con ra, bố chưa bao giờ bắt ép con đúng không? Lúc vào lớp 7, con muốn học ở đâu bố cũng cho học. Lên lớp 9, con bảo không muốn thi vào trường quân sự bố cũng chưa bao giờ cấm cản. Thậm chí cả lúc vào đại học, con chọn theo học ở khoa mà người khác không học, bố cũng để cho con lựa chọn tương lai của mình."

"..."

"Đến tận ngày hôm nay, bố chưa bao giờ buồn vì những điều con lựa chọn, những điều con yêu thích."

"Vậy bố có buồn không khi con không phải đàn ông. Con không chọn bảo vệ phụ nữ."

"Là đàn ông, sinh ra không nhất thiết phải bảo vệ phụ nữ. Chỉ cần bảo vệ người con yêu thì đó chính là đàn ông. Lo lắng làm cái gì?"

Lúc đó tôi mới phát hiện ra một sự thật khác của thằng Sarawat. Gia đình của nó...thật sự ấm ấp.

Đúng là đáng yêu như anh nói thật."

"..."

"Nhưng trông cũng hâm hâm dở dở như anh nói nhỉ."

Hứ!

Câu nói của thằng Pukong làm miệng tôi giật giật liên hồi. Sau khi bố và mẹ của thằng Sarawat ra về, ông bà bỏ lại cục nợ to đùng trong phòng. Cục nợ đó không phải ai khác mà chính là thằng em trai của thằng Sarawat. Nó xin ở lại thêm 2, 3 ngày với lý do muốn thăm quan trường đại học để quyết định xem có nên học ở đây hay không.

Thằng này là học sinh lớp 12, học kỳ sau chuẩn bị tốt nghiệp. Nhưng xin phép khẩu nghiệp một chút. Học sinh lớp 12 cái khỉ gì chứ. Người cao ơi là cao. Mỗi lần đứng cạnh nhau, thân to bằng anh trai nó luôn. Thật không dám tưởng tượng đứa em trai còn lại sẽ đến mức nào.

Và sau khi ở cùng thằng Pukong một tiếng đồng hồ, tôi nhận ra một điều rằng thằng này nó ghẹo gan, mặt đơ không khác anh trai nó một tí nào.

"Đừng nói nữa. Mau chuẩn bị đi. Buổi chiều anh có tiết."

Quần áo tôi lấy của thằng Sarawat ra mặc, còn em trai nó vẫn mặc nguyên bộ quần áo cũ. Áo sơ mi màu trắng, quần slacks dài không qua mắt cá chân. Trông có vẻ già dặn hơn những đứa trẻ cùng tuổi khá nhiều.

Quan trọng là gương mặt y chang anh nó. Thật không muốn nghĩ nếu đi học, cả cái trường đại học sẽ náo loạn đến cỡ nào.

"Cũng dùng IG như người ta đấy nhỉ. Nghẹn lời ghê." Im lặng được một lát, nó thừa cơ hội cầm điện thoại anh nó lên lướt chơi. Thằng Sarawat vừa từ phòng tắm đi ra đáp lại.

"Mày không thử dùng đi. Cũng vui."

"Không. Phí thời gian để làm chuyện khác."

"Ví dụ như chơi game hả?"

"Có ích lợi nha. Muốn làm programmer sáng tạo game."

"Nếu mày thấy thích một người, mày sẽ không ngần ngại thay đổi hay làm điều gì đó mới mẻ để có thể tiến gần tới người đó."

"Ví dụ như cap hình người yêu anh ấy hả? Vớ vẩn. Người ngay thẳng người ta chẳng làm vậy."

"Vậy người ngay thẳng làm gì?"

"Người ngay thẳng đè ra luôn. Không chịu thì hiếp nó."

"Cũng đáng suy nghĩ đó."

Khốn nạn. Đợi đã. Nhìn tao làm gìiiiiiiiiii.

"Này, hỏi thật. Ăn kem* nhau chưa?

(*) blow job

"Thằng Pukong. Đồ điên."

Tôi lập tức hét lên. Nhìn nó cười khoái trá mà tao chỉ muốn phóng tới sút bay cho rồi. Thằng này nó ranh ma quá. Trông có vẻ dâm dê không thua kém gì thằng Sarawat.

Lúc 11 giờ hơn, người da ngăm hâm nóng đồ hộp cho 3 người ăn trong phòng, sau đó lái xe tới trường vào khoảng hơn 12 giờ một chút. Cậu nhóc lớp 12 cũng đi theo. Và vì buổi chiều tôi chỉ học có 1 tiếng nên sau khi tan lớp, tôi phải đưa cái thằng hay đâm thọc này đi thăm quan quanh trường vì anh nó học đến tận chiều.

Có lẽ không cần nói rằng trong lúc đi dạo quanh các tòa nhà, biểu cảm của những người xung quanh như thế nào.

"Ai thếeeeeeeeeeeeeeee? Dễ thương."

"Hới, đẹp trai. Đẹp trai quá àaaaaaaaaaaa."

Vậy đó quý vị khán giả, tạo thành một làn sóng khiến tao đau cả đầu. Rồi thằng Pukong thì nào có phải bình thường gì cho cam. Lúc đi cứ nắm tay, khoác tay tôi. Đã thế còn làm như thể hiện chủ quyền ấy.

"Muốn ăn gì không?" Tôi hỏi khi chúng tôi dừng lại ở căn tin trung tâm.

"Sữa bò đỏ."

Chết tiệt. Quả thật là giống nhau.

"Quán kia có. Ra mua đi."

"Này." Nhưng nó vẫn không chịu đi. Nó nhìn tôi.

"Nhìn kiếm chuyện hả?"

"Làm sao có thể hẹn hò với anh em được nhỉ. Bình thường Sarawat có thèm để ý đến thế giới đâu."

"Hỏi làm gì chứ?"

"Không sợ có ngày anh em bỏ rơi hả?" Bỗng nhiên lời nói của thằng Pukong khiến trái tim tôi đập mạnh. Quên nghĩ tới việc nếu một ngày tình yêu không còn giống như hôm nay, lúc đó tôi phải làm sao. Sẽ để nó trôi qua rồi bắt đầu lại từ đầu như trước giờ, hay là sẽ khóc lên khóc xuống như bao cặp đôi khác.

"Bỏ rơi thì kiếm người mới. Có lẽ vậy..."

"Thật chứ."

"Cũng không chắc nữa."

"Sarawat bảo nếu bị anh bỏ rơi, lão không biết có còn cười được như bây giờ nữa không?"

"...!"

"Trước giờ lão chưa bao giờ cười. Là một thằng anh đúng kiệm lời. Tường thành cao, ai vào cũng từ chối. Thế mà một ngày nọ, lão về nhà và cười không khép miệng. Cứ lẩm bẩm bảo rằng đã gặp được người khiến lão cười suốt cả cuộc đời rồi. Em bất ngờ mất một lúc lâu."

"V...vậy hả?"

"Lão sáng tác nhạc cho người ta luôn đó. Anh em ấy mà, chưa bao giờ nghe tình ca. Thử đi hỏi bạn chơi chung nhóm, bọn họ cũng bảo lão thích nghe thứ nhạc triết lý gì đó. Anh biết không...Người chưa bao giờ nghe tình ca mà lại đi sáng tác tình ca cho một người, nó không phải chuyện dễ dàng." Pukong vẫn tiếp tục nói bằng giọng đều đều và gương mặt điềm nhiên của nó.

"..."

"Lão download nhạc của Scrubb đầy trong máy, cả Macbook lẫn điện thoại. Lần gần nhất về nhà mẹ còn trêu là con trai lớn cũng biết yêu như người ta. Nhưng Sarawat không nói đó là ai. Cả nhà đoán mãi xem người đó là người thế nào."

"Thật ra anh thích Scrubb." Tôi nói cùng nụ cười.

"Biết mà. Thế anh đã biết anh em sáng tác xong bài nhạc chưa?"

"Không biết. Nó chưa bao giờ nói."

"Vậy hả? Hồi đầu bài hát không có tên. Nhưng lão bảo giờ thì có rồi."

"Tên gì?"

"Tên Tine."

"...!"

"Anh khiến cho một người khó thể hiện cảm xúc như Sarawat cười không khép miệng. Vậy nên đừng làm tổn hại nụ cười của lão. Đừng khiến người yêu thương anh phải đau lòng."

"Vậy em nghĩ nếu không có nó, anh có cười một cách hạnh phúc được không? Câu trả lời là..."

"..."

"Cũng không thể."

"Anh đừng nắm tay em."

"Tao nắm hồi nào? Mày mới nắm tay tao ấy."

"Vậy bỏ tay nhau ra được chưa đây?"

Đồ mất nết! Copy y đúc thằng anh nó. Nói không nghe. Tự biên tự diễn. Giờ thì lôi tôi đi kiếm tiệm cafe chiều ngồi theo ý thích của một mình nó.

Con mắt của người trong tiệm nhìn thằng Pukong không chớp mắt. Thằng Sarawat và em nó giống nhau như tạc khiến một số người xì xào xôn xao khắp cả tiệm.

"Muốn uống gì? Anh em 5 giờ mới tan học. Đợi nó đến thì cũng đói bụng rồi."

"Americano đi. Anh uống gì để em đi gọi."

"Latte đá đi."

"Ừm."

Thân hình cao to đứng dậy đi ra chỗ quầy thu ngân. Ánh mắt của tất cả mọi người dõi theo không lơi là. Nhìn từ cách ăn mặc, quần áo, kiểu tóc, bao gồm cả đôi giày này, có thể nói luôn là có nhà bán nhà, có xe bán xe, sẵn sàng nguyện dâng hiến. Một lát sau có một cô gái đi tới chỗ nó, nói chuyện gì đó rồi chỉ tay về phía tôi với một nụ cười.

Sau khi gọi đồ uống xong xuôi, thằng Pukong bưng ly nước ra bàn rồi nói bằng giọng tỉnh bơ.

"Con gái đến xin số điện thoại á anh."

"Hả!" Mày cũng có mị lực quá rồi đấy.

"R...rồi mày nói sao?"

"Bảo là có người yêu rồi."

"Hả?"

"Ừm. Người yêu ngồi ở đây."

"Hả?"

"Ừm. Cho mượn hẹn hò một ngày đi."

"Hả?"

"Xin phép mua câu "hả" đem đi giục nhé."

"Tao là người yêu anh trai mày đó."

"Thì đừng để Sarawat biết." Giống như tao ngoại tình với em trai người yêu vậy. Hới, có phải không chứ. Hới, rồi cái kiểu im im ít nói, nhưng thật ra thích vòi vĩnh không khác gì thằng Sarawat kia. Hới! Hai thằng này cloning* hả ta.

(*) nhân bản vô tính

"Cho chụp hình với nha."

Tách!!

Không thèm hỏi xem tao có cho phép hay không, giơ điện thoại lên cái là tranh thủ chụp luôn. Làm mặt tao trông gớm ghiếc.

Ting!

5 phút sau, thông báo từ Instagram vang lên. Gương mặt của tôi và thằng Pukong từ tấm hình selfie ban nãy hiện lên. Nhưng cái gì cũng không bất ngờ bằng tên IG và caption đó đâuuuuuuu.

Sarawatlism Người yêu. @Tine_chic

"Pukong, làm sao mày có mật khẩu của thằng Sarawat?" Bắt đầu mày với tao liền luôn. Nói luôn là bây giờ tao tức ghê hồn.

"Anh em, sao em lại không biết."

"Khốn kiếp. Xóa ngay."

"Tại sao phải xóa?"

"Ai là người yêu mày?"

"Đăng chơi thôi mà. Em không có IG. Facebook cũng không có. Twitter thì không chơi. Nhưng vẫn muốn hiện diện trên mạng xã hội."

"Mày ra chỗ khác mà hiện diện."

Ting!!

Thấy chưa. Nó bắt đầu rồi...

Rất nhiều bình luận được gửi đến. Người bấm thả tim liên tục, bao gồm đám vợ của thằng Sarawat, tụi Bạch Hổ hay thậm chí cả tụi bạn thân của tôi. Mẹ nó, tề tựu đông đủ, chen chúc nhau.

Milkyway Không có hẹn hò với Sarawat hả? Íiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.

Man_maman Ơ, Pukong?

Boss-pol Em trai thằng Wat đây mà. Sao mày có mật khẩu của anh mày?

Yellowgam Em trai Sarawat!!

holly.illy Tine hẹn hò với em trai Sarawat hả? Áaaaa. Mị vẫn còn hi vọng. #team_vợ_Sarawat

Opal1994 #team_vợ_Pukong

Thetheme11 Em tha mất mồi. 55555

Bigger330 Oáiiiiiiiiiiiii. RIP

Man_maman RIP

KittiTee Anh nó học, em nó xơi. RIP

Và sau đó không lâu, tôi liền biết rằng địa ngục có thật ở trên đời.

Sarawatlism @Sarawatlism Mày ớ đâu?

Sarawatlism @Sarawatlism Đọc không hiểu. Kém tắm.

Sarawatlism @Sarawatlism Người yêu taọ

Sarawatlism @Sarawatlism Ờ. Cho mượn một ngày được không? Để liếm cho ngất luôn đã rồi trả. Thấy than thở là liếm suốt mấy tháng, có thấy ra tay đâu. Để đó xử lý cho. Ok nha. Yêu anh nhiều.

"Nh...nhìn mặt tao làm gì?"

"Cho liếm xíu đi. Anh em nhờ vả."

Thằng Pukong. Thằng khốnnnnnnnnnnn. Thằng khốnnnnnnnnnnn. Đúng là nghiệp chướng của tao.

Mấy cái chuyện khùng điên, mất nết tôi xin dành hết cho anh em nhà này. Trình độ tao đỡ không nổi. Bị thằng Pukong khi dễ thì chớ, đã thế còn nhìn tao bằng ánh mắt dâm tà. Nói luôn là bứt rứt vô cùng. Người trong tiệm bắt đầu xì xào. Tôi đoán một phần có lẽ là do cái Instagram gây họa của thằng Sarawat.

"Sao anh nhìn em như thế?" Thằng Pukong tỉnh bơ hỏi, song tôi thừa biết đây là vẻ mặt của người cố tình ghẹo gan thì đúng hơn.

"Mày có ý đồ xấu xa gì với tao không đó?"

"Chọc chơi vậy thôi. Việc gì anh phải nghiêm túc." Nhưng trông mặt nó nghiêm túc lắm. Nặng hơn bị thằng Sarawat xin sờ ngực chính là lúc bị em trai nó xin liếm với lý do anh nó nhờ vả. Thằng khốn! Loại chuyện này có thể xin xỏ dễ dàng vậy sao.

"Nghiêm túc chứ. Mặt mày hiện rõ như vậy mà."

"Rõ đến vậy luôn à?" Thấy chưa...

"Mày ngồi yên cho tao."

"Anh đừng phản bội em nha."

"Cái khỉ gì chứ."

"Em đang là người yêu của anh đó. Sarawat cho phép rồi."

"Hồi nào?"

"Anh em với nhau mà. Không cần nói thành lời cũng hiểu." Tôi nghĩ tôi có biệt danh mới cho thằng Pukong rồi. Thằng này chuyên môn hoang tưởng. Trí tưởng tượng thì bay cao bay xa. Gọi tên mới là thằng Pukong 4D đi vậy.

"Hỏi thật. Mày từng thích ai chưa? Hay là với ai mày cũng càn rỡ như vậy?" Đôi môi đang ngậm ống hút chợt dừng lại. Cặp mắt tinh anh liếc nhìn tôi một lúc trước khi cất lời bằng giọng thản nhiên.

"Không. Phải thích ai mới được à?" Tôi khựng lại một lúc. Câu trả lời của nó giống như muốn hỏi rằng: "tại sao phải ăn cơm?" cái gì đó đại loại vậy. Đó không phải là điều con người nên có mà là điều con người không thể thiếu.

"Đương nhiên cần rồi. Bộ từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng thích ai hả?"

"Không thích đến mức đó. Em đâu thể nói chuyện hoặc thân thiết với tất cả mọi người. Nó rất mệt mỏi khi phải thay đổi bản thân để hòa hợp với người khác. Thế thì tại sao em phải thích người nào đó để cuộc sống của mình mệt mỏi thêm?" Nghe quen không. Giống như những lời vang lên trong đầu vào lần đầu tiên khi tôi nhận được câu trả lời từ anh trai nó, thằng Sarawat...

"Thích một ai đó, cuộc sống sẽ thú vị hơn đó."

"Thú vị chỗ nào? Em không muốn đau đầu. Như thế này là tốt rồi. Sarawat đang yên đang lành không muốn, cứ thích rước chấy lên đầu."

"..." Định nghĩ của chấy trong suy nghĩ của mày là tao chứ gì. Yêu mày quá cơ, thằng em trai trời đánh!!

"Mếu máo như sắp khóc nhè nữa chứ. Xấu chết đi được."

"Đủ rồi. Tao đau."

"Nói sự thật thôi. Có gì đâu phải đau. Đáng lẽ phải tự biết ngay từ đầu rồi chứ."

"Tao mà xấu, chắc anh mày thích tao quá. Hứ..." Tao đáp trả liền. Đường đường là hoạt náo viên cấp trường, ít ra mặt mũi tao cũng đâu thua kém đứa nào chứ. Nếu dẹp thằng Sarawat sang một bên, tin chắc rằng danh hiệu người trong tim của công chúng phải là của Tine ngầu lòi này. Chắc như đinh đóng cột!

"Ngoại hình chỉ là lý do phụ. Nếu Sarawat thích một người, lão sẽ để ý không chỉ mỗi gương mặt đâu. Nếu mà nhìn mặt không thôi, chỉ tay đại cũng có. Người mặt đẹp mà miệng không chó như anh cả đống."

Hự! Như thể có ai đó cầm dao đâm tao lủng phổi. Nhát này sâu quá.

"Thế thì nó thích tao vì cái gì?"

"Đó không phải là chuyện em cần phải nói. Anh phải tự đi hỏi Sarawat."

"Tại sao lại là bí mật?"

"Bí mật cái gì, chỉ là em không biết."

"...!" Thằng quần. Tao đã quá xem trọng mày. Còn tưởng đâu chuyện gì của anh trai nó cũng biết.

"Nhưng cũng chẳng có bao nhiêu lý do đâu. Cho em hỏi chút. Lúc anh muốn trồng một bông hồng, anh sẽ nhìn cái gì?"

"Màu sắc. Rồi thì giống."

"Vì cái gì?"

"Mọc lên đẹp, đem về nhà trang trí."

"Anh nhìn ra tương lai đẹp đẽ đúng không?"

"Chứ còn gì nữa. Mày trồng hoa hồng, bộ mày không hi vọng nó mọc ra đẹp hay sao?"

"Đó là người khác thôi. Anh trai em lại không nhìn như vậy. Lão sẽ chọn bông hồng có rễ khỏe hơn là bông hồng có nụ đẹp. Bởi lỡ một ngày có một trận bão to thổi qua, bông hồng có rễ khỏe sẽ vẫn có thể trụ vững và sống sót cho đến ngày ra hoa để chúng ta tán thưởng trong một thời gian dài. Trái ngược với bông hồng yếu ớt, nở hoa đẹp chỉ vào lần đầu tiên, không thể trải qua trận bão, từ đó héo mòn và chết đi. Nó không giống nhau..."

"Ý mày bảo tao giống rễ cây hả?"

"Vâng. Rễ cây chết tiệt."

"Thằng khốn."

"Thô lỗ."

"Mày mới thô lỗ." Y chang thằng anh nó. Gợi đòn chết đi được.

"Hóa ra ở đây. Tìm nãy giờ. Tine ơiiiiiiiiiiii." Tiếng của người vừa đến bỗng chốc dập tắt tâm trạng phát hỏa của tôi. Tôi vội vàng hướng mắt ra cánh cửa tiệm trước khi nhận ra thằng bê đê chúa Green tất tả chạy đến với vẻ mặt hớt hải.

Tại sao cuộc đời tao toàn gặp phải những chuyện như thế này chứ. Thật không hiểu. Trời ơi là trời.

"Sao mày tới được đây?" Tôi hỏi trong sự ngỡ ngàng, song đối phương không đáp mà chỉ chen người ngồi xuống bên cạnh, ôm cứng ngắc cánh tay tôi như nợ nần từ kiếp trước.

Đã lâu lắm rồi tôi chưa gặp thằng Green hay nói chuyện với nó. Từ sau khi P'Dim công bố rầm rộ như Fast and Furious rằng không được dây dưa với vợ hắn, tôi cũng không dám bước chân vào lãnh thổ của tê giác nữa. Vậy mà sao hôm nay lại để cho nó xổng chuồng khỏi sở thú nhỉ.

"Người ta thấy Wat check-in nên tức tốc đến tìm." Chẳng nói chẳng rằng, nó còn dùng má cọ cọ vào bắp tay tao. Rồi tao thế nào...Áo dính đầy kem nền sai tông của nó luôn. Giặt kiểu gì cũng không ra.

"Mày lấy mặt ra khỏi áo tao đã được không?"

"Nhớ."

"Phiền phức. Qua bên kia ngồi đi."

Thằng Green ngẩng mặt lên nhìn tôi rồi trề môi theo đúng phong cách bê đê chúa. Chính tại giây phút đó...ngũ hành sụp đổ sau khi nó vô tình tia mắt thấy thằng Pukong đang ngồi ở phía đối diện. Ô hồ, nó nhanh chóng rút mặt khỏi áo đồng phục sinh viên của tôi liền tắp lự.

"Áaaaaaaaaaaaaaa. Áaaaaaaaaaaaaaaa. Sao mà dễ thương thế này."

Tôi chao đảo. Hét to ơi là to. Tao tìm thấy người thế mạng rồi...

"Anh là ai?"

"Là một nửa kia của em đó. Chết mất thôi. Sao lại thơm thế." Sau khi lết cái thân to đùng qua bên thằng Pukong ngồi, thằng bê đê Green thẳng tay làm chuyện lớn bằng việc liên tục sờ nắn đối phương. Nếu nuốt trọn thằng Pukong được không chừng nó cũng làm rồi. Tôi cứ im lặng ngồi nhìn hai đứa chí chóe với nhau.

"Bạn P'Tine hả?"

"Đúng rồi nèeeeeee." Mới nãy còn ve vãn tao cơ mà.

"Gọi gì không để em đi gọi cho."

"Không cần. Để anh tự gọi. Anh tên Green nha."

"Vâng."

"Em tên gì vậy?"

"Pukong ạ."

"Ayyyyyyy, nếu làm hỏng báu vật hoàng gia thế này thì phải đền bao nhiêu nhỉ?"

"..."

"Có tiền sinh hoạt chưa? Ahihi."

"..."

"Nếu có vấn đề về tiền bạc, cứ mặc đồ học sinh quần ngắn đến tìm anh. Anh sẽ nuôi sáng nuôi tối cho no ứ hự luôn nè."

"Còn nếu cuộc sống có vấn đề thì bò đến tìm anh nhé. Tao sẽ nuôi bằng cẳng chân cho húp cháo cả ngày lẫn đêm luôn." Khốn kiếp! Voldermort hiện hình rồi. Mẹ nóoooooooooo.

Thằng Green hoảng hốt, lập tức buông tay khỏi thằng Pukong, sau đó mỉm cười với người vừa đến một cách biết điều. Mày chết chắc rồi, thằng bê đê chúa. Disathat ngay thẳng tới rồi.

"Ơ, P'Dim. Sao anh đến đây? Đến mà không chịu lên tiếng gì cả."

"Nếu báo trước, tao sẽ nhìn thấy người nào đó lẳng lơ không nể nang ai như vậy sao?"

"Em đùa em nó thôi mà."

"Đùa của mày là ahihi phải không?" Nụ cười của thằng Green ngay lập tức biến thành nước mắt. Lần này thì đại chiến chồng vợ rồi. Thằng Pukong thản nhiên xem phim truyền hình, không nói lấy một câu.

"Người ta đâu có. Tại Wat bảo người ta đi trông chừng Tine chứ bộ."

"Mắc gì trông chừng? Mày là chó trông nhà cho nó hả?"

Dữ dội ghê. Chửi nặng quá trời. Tao mà có thằng chồng như vậy, thề luôn là tao thà tự kết liễu đời mình. Không thì cũng trốn xuống địa ngục cho rồi.

Để đoán nha. Tôi nghĩ thằng Green từng thử rồi nhưng không có cơ thoát được. Một phần là vì Voldermort của chúng tôi có ma lực mãnh liệt. Bất kể ở xó xỉnh nào hắn cũng lôi đầu bắt nó về làm nô lệ được.

"Thì tại Wat sợ em trai tán tỉnh Tine."

"Nếu nó không có bản lĩnh chăm sóc thì kệ nó đi. Mày bao đồng làm gì?"

"Wat năn nỉ."

"Năn nỉ hay mày tự xung phong?"

"..." Im phăng phắc. Tôi đang đợi nhiều chuyện đây. Làm đi. Cãi nhau đi. Tao khoái.

"Đi được chưa? Đói bụng rồi."

"Dạ"

"Phải ngoan vậy chứ. Thằng Tine, tao đi đây." Tôi gật nhẹ đầu với P'Dim, nhìn thằng Green bị kéo tai lôi từ ghế sofa ra ngoài tiệm một cách đáng thương. Thằng Pukong cũng nhìn theo rồi khẽ cau mày, giống như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Anh em đến cỡ đó luôn hả?"

"Sao thế?"

"Tự mình không đến được nên cử người đến phá đám. Giữ kỹ không phải chuyện." Tôi nhíu mày ngẫm nghĩ từng câu chữ của thằng Pukong. Chẳng hiểu tại sao phải chơi lớn đến cỡ này. Đến em trai mà nó cũng không tha.

"Mày cũng đừng chọc điên nó." Sở dĩ nói vậy là vì từng chứng kiến tính tình cục súc của nó rồi. Đánh đàn anh khoa Kỹ thuật một trận đến mức bầm dập mặt mũi, suýt nữa thì không kịp đưa đi bệnh viện.

"Vui mà. Sarawat chưa từng như vậy."

"Tao không thèm nói chuyện với mày nữa."

Thằng Pukong nhún vai trước khi quay sang xử lý ly Americano trước mặt trong im lặng. Instagram cứ vang lên không dứt. Thông báo trong điện thoại của nó không cần nói cũng biết là do ai vì tôi đã mở sẵn trang đó ngay từ đầu.

Green_kiki Wat ơi, P'Dim tới đón người ta rồi. I'm sorry nha. T^T

Sarawatlism @Sarawatlism Pudong, trả lới.

Sarawatlism @Sarawatlism Khốn kiếppppppppppppp. Học khong vơ rôi đỏ.

Sarawatlism @Sarawatlism Pukom, thăng khốn.

Rrrrrr...!

Một lát sau, tiếng chuông điện thoại của người đối diện vang lên. Người thân cao ngẩng đầu lên nhìn tôi với nụ cười gian tà, sau đó trượt màn hình điện thoại bấm từ chối cuộc gọi một cách nhanh chóng.

Sarawatlism @Sarawatlism Nghe điêng thaoi đị.

Man_maman N'Pukong thân mến, anh mày đập bàn đập ghế rồi kìa.

Tôi nghĩ chắc chắn thằng Sarawat bị quỷ nhập rồi mới phát rồ như thế. Thấy đối phương không ngừng comment dưới tấm hình trên IG, tôi quyết định giải quyết vấn đề bằng cách hồi đáp.

Tine_chic @Sarawatlism Đừng có vô lý. Chú tâm học hành đi.

Sau đó, thằng Sarawat không gửi thêm bình luận nào nữa...

Mãi cho đến 2 tiếng sau, timeline Instagram lại một lần nữa biến động. Và lần này là do thằng Man gây chuyện. Đối phương upload video thằng Sarawat đang đi khập khiễng ở đường giao giữa các tòa nhà. Bạn bè trong nhóm dìu nó đi rồi cười đùa một cách vui vẻ.

Cùng với dòng caption hài hước rằng...

Man_maman

Bạn tôi chưa bao giờ bảo rằng muốn đo độ cứng của sân. Dụng cụ có nhiều mà, không cần dùng đầu gối để đo đâu. Cơ mà các bạn không cần lo. Bây giờ thằng Wat trở về tung hoành được rồi. Ở yên không được. Vợ sắp bị xơi mất rồi.

P/s: Wat có vợ rồi.

P/s 2: Vợ Wat là người ngầu lòi.

P/s 3: Man vẫn còn độc thân nha. I i.

Sau khi đọc xong, chỉ có thể thốt lên duy nhất một câu đó là đồ đểuuuuuuuuuuuuuu. Nước mắt chảy giàn giụa. Facebook rung liền luôn. Là của tụi vợ thằng Sarawat mà tôi đã từng add trước đây.

Đối với mối quan hệ giữa tôi và thằng Sarawat, chúng tôi không cần công khai cho bất kỳ ai biết. Hỏi thì trả lời. Nhưng để đăng lên dòng chữ "chúng tôi hẹn hò đấy, hiểu cho nha" kiểu như vậy thì tôi không làm. Và tôi nghĩ người như thằng Sarawat cũng sẽ không làm. Cơ mà đây là Bạch Hổ đó. Tao không thể dự đoán trước cuộc đời mình sẽ xảy ra những gì. Giống như lúc này đây.

Cố gắng tự thôi miên mình trong lòng...

Không. Đừng bấm vào xem inbox. Bằng không tao đảm bảo không ngủ được.

Mày đừng nha Tine. Đừng! Đừng!

Tít!

Mẹ nó, lỡ bấm vào rồiiiiiiiiiiiiiiii. Một số lượng tin nhắn khổng lồ được gửi tới tấp từ đám bạn bè gần 4000 người khiến tôi ôm đầu. Trượt xuống đọc 2, 3 tin nhắn, song tôi thừa biết tất cả đống tin nhắn đó đều có chung một thông điệp.

"Tine hẹn hò với Sarawat hả? Hay là hẹn hò với em trai?"

"N'Tine. Chị mới biết luôn. TT"

"Update tin tức với. Có người muốn biết là có hẹn hò với Sarawat thật hay không?"

"Giống như vỡ mộng vậy. Tine lúc nào cũng bảo chỉ là bạn bè với Sarawat. Mình cũng ngờ ngợ nhưng không nghĩ sẽ có ngày hôm nay..."

Vậy đó quý vị khán giả, điều tôi có thể làm chỉ là trả lời tin nhắn theo cách nên làm. "5555555555555" có lẽ là câu nói phù hợp với hoàn cảnh nhất.

Chẳng biết trả lời thế nào hết. Copy dây chuyền luôn.

Chưa đến 10 phút, thằng Man và bạn lôi được thằng gây phiền nhiễu tới rồi bỏ rơi trước cửa tiệm. Chủ nhân làn da ngăm đi khập khiễng vào ngồi bên cạnh tôi mà không mở miệng nói năng gì. Thế là tôi đành mở lời hỏi trước với vẻ lo lắng.

"Đầu gối có đau lắm không? Có mang theo thuốc không?"

"Đúng đau luôn."

"Cho xem chút nào."

"Về phòng xem."

"Dù sao em mày cũng đưa mày về phòng mà. Còn tao thì bạn đón. Xem ở đây luôn đi."

"Không đau đâu. Mè nheo thế thôi." Ơ hay...Thằng khốn này.

Người trong cả tiệm đều nhìn. Phải nói là Sarawat và Pukong mặt giống nhau vô cùng. Ngồi chung một bàn lại càng làm cho nhiều người chú ý đến mức lén lấy điện thoại ra chụp hình.

"Người yêu anh đáng yêu nhỉ." Im lặng được một lúc, thằng Pukong lại bắt đầu sinh sự. Anh trai nó quay ngoắt đến nỗi cổ sắp rớt khỏi vai.

"Tao nhờ trông chừng. Đừng có mà giở trò."

"Ai mới là người giở trò. P'Tine...Sarawat từng bảo với em là anh đáng yêu đến nỗi muốn "chơi bạo" luôn."

"...!!"

"Muốn đè anh ra hiếp cho chết vì sướng luôn."

"..."

"Mục đích cao nhất là hành cho lên bờ xuống ruộng, khỏi dậy được luôn. Cẩn thận đó."

"Mày im miệng." Thằng Sarawat táng đầu em trai một cái rõ mạnh. Có thể nói là mạnh đến nỗi đầu lệch qua một bên luôn.

"Cái gì chứ. Nói sự thật cũng có tội." Chỉ có tôi bắt đầu nhích người ra xa và nhìn cả hai với cặp mặt kiêng dè. Thằng Sarawat. Thằng quầnnnnnnnnnnn. Nếu dẹp chuyện mặt mũi qua một bên, dòng họ này đúng là không được cái gì tốt hết.

Dám mưu tính chuyện hạ lưu với tao như vậy. "Chơi bạo" cái khỉ gì của mày chứ!

"Nếu mày thích một người, mày sẽ hiểu." Tao cảm động liền luôn. Kiểu giàn giụa nước mắt với điều vừa nghe từ miệng thằng Sarawat. Nếu việc yêu tao có thể khiến mày biến thái đến mức này thì đừng yêu nữa. Tao nguyện buông bỏ.

"Không muốn hiểu nhiều lắm đâu. Sợ việc thích một người sẽ khiến con người ta thay đổi thành như vậy."

"Tao không thay đổi. Với bạn bè tao vẫn vậy. Với đàn anh hay người thân vẫn vậy. Tao chỉ thay đổi với người yêu tao."

"Đó gọi là thay đổi còn gì. Cho dù chỉ một người thì vẫn là đánh mất bản thân."

"Rồi có ngày mày sẽ hiểu."

"..."

"Mày sẽ muốn hi sinh tất cả để được ở bên người đó."

"..."

"Mày sẽ bắt đầu nhiều lời. Mày sẽ bắt đầu biết cố gắng. Mày sẽ biến thành tên ngốc cầu cứu sự giúp đỡ của người khác. Tất cả những thứ mày chưa bao giờ làm, mày sẽ trở thành cái đó. Nhưng lạ một điều là tao chưa từng cảm giác xấu hổ vì làm ra những điều khùng điên như vậy."

"..."

"Chỉ cần được yêu là đáng lắm rồi. Có phải vậy không?" Cuối câu, chủ nhân của giọng nói trầm thấp quay sang nhìn tôi với vẻ mặt bình thản nhưng lại khiến người được hỏi tim đập mạnh trong tức khắc.

"Không biết nữa." Tôi đáp, giọng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.

"..."

"Trước giờ yêu ai chưa từng nuôi hi vọng. Nhưng giờ thì mẹ nó, bắt đầu nghĩ là nó đáng."

Với việc trao trái tim cho một ai đó...

Thằng Sarawat bảo rằng Pukong giống nó. Một khi thân thiết sẽ biết thật ra nó không phải người ít nói, hay mắc cỡ như mọi người vẫn nghĩ. Sở dĩ nó thân thiết với tôi nhanh như vậy là vì tôi bắt đầu trở thành một phần trong cuộc sống của thằng Sarawat.

Thằng Pukong trong mắt người khác là người sống tách biệt, tường thành cao và không có vẻ sẽ dễ dàng yêu thích một người. Nó hay sỉ nhục anh nó hèn nhát thế này thế kia, không dám theo đuổi người mình thích. Thật ra đến lúc nào đó khi nó yêu một người, nó sẽ hiểu.

Tôi nghĩ Pukong không khác với Sarawat là bao. Cho dù có dạn dĩ đến đâu, cuối cùng khi gặp được người mình thích cũng không dám lại gần người ta. Tụi nó sẽ biến thành tụi rụt rè, nhút nhát khi ở bên người đó. Kết quả là tụi nó phải dựa dẫm người khác để bản thân trở thành một phần trong cuộc sống của người kia vào một ngày nào đó.

Nghĩ đến mà chỉ xin húp một ngụm súp thật to. Cảm giác này chưa bao giờ xảy đến với tôi, bởi tôi không phải người ít nói, hay mắc cỡ. Ngay từ thời đi học tôi đã cởi mở, vậy nên cuộc sống không bao giờ cô độc. Chia tay với một người thì dễ dàng tìm được ngay người mới. Dùng vật chất nhiều hơn con tim. Tìm cách lấy lòng nhiều hơn thấu hiểu lẫn nhau.

Vì thế nên việc bắt đầu sử dụng con tim với một ai đó thật sự khó khăn. Chẳng hạn như...

"Heo quay ngon ghê."

"Cái khỉ gì chứ. Muốn ăn thì gọi đi."

"Giành ăn của mày ngon hơn. Này, tao trao đổi rau."

"Ba cái húng quế này tao không ăn!!"

"Ngon mà. Muốn share." Từ khi hẹn hò với nó, nói luôn là tao cực kỳ căm ghét chữ "share" thốt ra từ miệng thằng Sarawat. Lúc tìm thấy món gì ngon đem về ăn thì đúng hạnh phúc. Đến lúc đồ ăn có vị dở tệ nhưng vẫn phải chia nhau thử thì tao chỉ muốn khóc.

Có một hôm đang đi trên con đường ẩm thực, thằng Sarawat hào phóng mà, mua sâu chiên cho tao ăn thử. Nó bảo nếu tởm thì chúng ta sẽ tởm cùng nhau. Bây giờ tôi mới chiêm nghiệm ra. Bất cứ khi nào thấy sâu tao đều sẽ ói vô bản mặt nó. Có người yêu kiểu này thà đừng có thì hơn. Ăn uống kì dị. Tôi đây cũng vừa mới làm quen.

"Hôm nay đi thư viện học bài không?" Người đối diện rủ.

"Không đi học nhóm với bạn hả?"

"Thì học nhóm đó. Muốn mày đi cùng."

"Tao đi với bạn."

"Tao ngồi chung nữa." Tôi nheo mắt nhìn một cách bất lực. Què quặt phải dùng nạng suốt gần 2 tuần, bỏ được cái nạng ra cũng mới 3 ngày trước. Giờ đi đứng thuận tiện, huênh hoang rồi. Mấy hôm trước khi tập tễnh chết đi được. Bạn nó đi học bài, đi tập bóng quá trời vui. Chưa kể còn đem giày đá bóng đến khoe.

Thằng Sarawat cũng khoe đôi dép lào mẹ nó mới gửi từ Bangkok lên. Không những thế còn mua cho tôi thêm một đôi. Nước mắt giàn giụa. Mẹ bảo là dép đôi, mang vào trông dễ thương. Bộ đây là cặp đôi dép lào hả mẹ. Chẳng khác nào đem 10 cục đá đính lên chân, cứ lết xềnh xệch xềnh xệch. Ưu điểm duy nhất là không trơn, bám chắc vào mặt đất đến nỗi gần như không thể nhấc nổi bước chân. Mọi khi đi ăn cơm trước cửa kí túc xá mất 3 phút, giờ mất tới gần 10 phút chỉ vì một đôi dép lào.

"2h30. Để qua đón cho. Tắm rửa xong xuôi đi."

"Biết rồi mà. Tự nhắc mình ấy."

"Mang cả áo khoác nữa. Điều hòa lạnh đó."

"Ừm."

"Lén mang sandwich được nữa thì tốt. Lỡ đâu đói bụng."

"Yêu cầu đi."

"Có tuna không?"

"Có."

"Vậy mang sandwich ruốc."

"..." Rồi mày hỏi tuna làm cái vẹo gì...

"Muốn nghe bài gì không? Để download về điện thoại."

"Của Scrubb đi."

"Có đủ rồi."

"Có của nhóm gì mang hết đi."

"Nghe không hiểu đâu."

"Đang cố gắng hiểu đây."

"Nếu mang theo guitar được thì tốt."

"Tóm lại mày đi học nhóm hay chuẩn bị debut thành nghệ sĩ mới?"

Thằng Sarawat nhìn tôi như muốn gây sự trước khi đưa tay vò đầu tôi thật mạnh làm rối tung hết cả lên. Thằng này, ghẹo gan chết đi được.

Chúng tôi không mất nhiều thời gian cho việc ăn uống, sau đó chia ra ai về phòng người nấy để chuẩn bị đồ đạc, tắm rửa, thay đồ. Tôi mặc áo thun quần short, đi đôi dép lào đôi thoải mái như thường lệ. Sống ở Chiangmai lâu ngày, nó bắt đầu hình thành một thói quen là mày không nên rườm rà, mày nên khiêm tốn như miniball.

Đúng 2 giờ, thằng Sarawat đến trước giờ hẹn rồi kiếm cớ nằm chơi trong phòng tôi. Hôm nay nó mặc áo đá bóng màu xanh dương, quần đá bóng cùng màu, cộng thêm đôi dép lào cục cưng của nó. Xem như là sẵn sàng để đi ra đường. Đồ ăn thức uống cũng trang bị đầy đủ. Bình thường thư viện không cho phép mang đồ ăn vào. Nhưng cái này là advance đó, nó ăn trong lén lút, còn rủ tôi làm điều xấu xa chung chứ không phải làm một mình.

Nó bảo sợ tôi đói, không có tâm trạng học bài. Nhưng mà Sarawat này, tao sợ mình ăn đến nỗi không có tinh thần để học bài luôn thì có. Khỉ thật...

"Thi xong về nhà không?" Tôi hỏi lúc chúng tôi ở trong xe. Tiếng nhạc được bật khe khẽ suốt chặng đường đi.

"Về. Cỡ 1 tuần. Phải mau quay lại để tập cho cuộc thi nữa."

"Ừm." Tôi gật đầu.

"Về chung không? Mẹ cứ than nhớ mày. Thằng Pukong cũng vậy." Nghe đến cái tên phía sau, khóe miệng tôi giật giật. Đừng nha...Đừng để tao phải lựa chọn nha.

"Về chung cũng được. Nhưng xuống airport thì tách ra nha."

"Không đưa tao về ra mắt gia đình mày hả?"

"Chưa. Tao chưa sẵn sàng. Sợ không chấp nhận nổi." Thằng Sarawat im lặng một lúc lâu trước khi hỏi tiếp.

"Không chấp nhận được việc mày thích con trai?"

"Không. Tao không chấp nhận được nếu họ ghét mày."

"Cái gì đến rồi cũng phải đến, trâu nhỏ. Họ phải hiểu rằng mày có hạnh phúc với cái gì."

"Nhưng tao ở với mày cũng có hạnh phúc đâu. Tao đau đầu."

"Ơ hay, thằng quần."

"Ơ hay, thằng khốn."

"Ơ hay, người yêu. Mày muốn đấu hả?"

"Ơ hay, thằng này. Một lần không?"

"Mấy lần cũng được. Hết mình đi."

"Thằng Sarawat, đồ đểu cáng." Lần nào cũng thế. Lựa lúc tao căng thẳng mà chọc cho bốc hỏa không thôi. Thật ra tôi cũng chả serious mấy. Mẹ tôi là người cởi mở, từng nói ngụ ý rằng nếu tôi có người yêu không giống người khác, mẹ cũng không có ý kiến gì. Bố cũng không người chức cao vọng trọng như bố thằng Sarawat. Chỉ phiền não duy nhất một người. Ừm...

Người mà ai cũng biết là ai.

Thư viện vào mùa thi mở 24/24 và luôn kín chỗ bởi một số lượng lớn sinh viên. Nhiều người quay qua nhìn tôi và thằng Sarawat rồi xì xào bàn tán một cách sôi nổi. Như đã biết, chúng tôi không thông báo với bất kỳ ai rằng chúng tôi đang hẹn hò, song đa số đều đã biết sau những tin đồn và rất nhiều hành động.

Tôi không phải người cuồng người yêu. Tôi có thể khẳng định luôn là không có vụ kè kè. Thằng Sarawat cũng vậy. Thi thoảng chúng tôi có dành thời gian cho nhau, đi ăn uống, xem phim, đi dạo. Thời gian còn lại thì bạn đứa nào đứa nấy chơi. Thằng Sarawat có thời gian đi đá bóng, ngồi chơi game với bạn hay tụ tập gì đó của nó. Còn tôi cũng ở cùng tụi nam chính. Không có quá nhiều thay đổi so với trước đây. Và tôi nghĩ như vậy là tốt lắm rồi.

Nhưng lúc uống rượu thì khỏi phải nói. Lúc nào tao cũng phải đi theo hầu hạ. Thằng Sarawat mà say vào thì bê bết lắm, tôi không mặc kệ được.

"Bạn đến chưa?" Người da ngăm hỏi sau khi chúng tôi bấm key card để vào thư viện.

"Chưa. Thằng Ohm gửi Line bảo đang tắm, lát mới đến. Bạn mày thì sao?"

"Đang ăn cơm. Kêu giữ bàn trước."

Chúng tôi không đặt trước phòng học riêng nên đành tìm chỗ ngồi công cộng. Đi vòng vòng trong thư viện một lúc thì tìm thấy chỗ ngồi đủ cho mấy người ở tầng 3. Ô hồ, máy lạnh phả ngay trên đầu tao luôn.

Tôi đặt người ngồi xuống chiếc ghế trong góc, thằng Sarawat ngồi kế bên. Bàn tay dày để balo của nó lên bàn rồi lúi húi tìm tài liệu khiến đầu tóc rối bù. Bút viết cũng chỉ có 2 cây, xanh dương và đỏ. Bút chì 1 cây. My colorful set gì đó cũng chẳng có nổi như người ta. Thằng này nó lười mang, rườm rà nhức cả đầu.

Hôm trước mua cho một hộp 12 màu. Nghĩ mà xem, 12 màu mà nó chỉ dùng mỗi màu đen. Thế mà nó học vẫn giỏi. Tóm lại, màu sắc không giúp ích cho trí nhớ của thằng Sarawat chút nào hết.

"Thứ 2 tuần sau thi gì?" Nó hỏi.

"Tiếng Anh với môn chuyên ngành."

"Có mang áo khoác không đấy?"

"Ờ, quên mất rồi."

"Lạnh chết mày bây giờ." Thằng khốn này chưa bao giờ ngọt ngào với tao thật chứ. Trước đây thế nào thì giờ y chang vậy. Nào, cùng đối mặt với định mệnh trái ngang, leo lên đỉnh Everest cùng nhau thôi. Máy lạnh ở đây chưa bao giờ nhân từ với lớp biểu bì của người đẹp trai như tao hết.

"Người ta quên chứ bộ."

"Tao nhắc rồi. Trước lúc đi cũng nhắc."

"Không có nghe."

"Ai bảo mải chơi điện thoại."

"Tại lại có người tag hình tao với mày trên IG chứ bộ. Tao phải nhiều chuyện chứ."

"Việc gì phải để ý người khác?"

"Không có để ý người khác. Để ý mặt mình trong tấm hình người ta chụp cơ mà." Người thật đẹp hơn trong hình quá trời.

"Cãi lại tao nữa ha. Thi xong rồi thì mẹ nó, xử lý cho nằm ra luôn bây giờ."

"Mày đúng là..." Nói tới nói lui cũng đều xoay quanh chủ đề dâm dê của nó. Ờ. Có bao giờ thoát được đâu. Sơ sẩy một chút là bóp miệng nấu cháo lưỡi một cách vừa hả hê, vừa sadist ngay cả khi chưa bao giờ có người yêu. Có đôi lần tôi muốn làm người dẫn dắt, song rốt cuộc lần nào cũng là nó giành được quyền chủ động. Ý là vụ hôn hít ấy, không phải cái khác nha.

"Mày, cho tao mượn chìa khóa xe. Mẹ nó, quên sách trong xe rồi." Ngồi kiểm lại mới phát hiện không mang theo balo lúc đi vào.

"Để xuống lấy cho."

"Ở chỗ console nha."

"Ừm." Thân hình cao to vớ lấy chiếc chìa khóa xe vứt trên bàn rồi đi ra ngoài. Tôi đành ngồi đợi đối phương, tranh thủ lấy tài liệu từng ghi chú trong tập ra ôn lại. Lát sau có ai đó đi tới.

"Đi nhanh vậy..." Khựng lại một lúc luôn khi người đứng trước mặt không phải thằng Sarawat như tôi đinh ninh.

"Chào em, N'Tine."

"P'Mil." Tôi bất giác lẩm bẩm khi nhìn thấy đàn anh khoa Kiến trúc và bạn của hắn đang đứng trước mặt. Là tụi khoa Kỹ thuật từng đối đầu với tụi Bạch Hổ đây mà. Đừng nha. Đừng có mà bày trò rèn luyện cơ thể trong thư viện đấy.

"Hới, tụi mày ra ngồi trước đi. Tao nói chuyện với nó xíu đã." Dứt lời, thân hình cao to đặt người ngồi xuống phía đối diện tôi rồi nhìn chăm chú với một nụ cười không mấy thân thiện.

"Anh có chuyện gì không?"

"Định hỏi đi cùng ai?"

"Bạn."

"Muốn ngồi chung không?"

"Không. Cảm ơn."

"Lạnh hả? Lông tay dựng đứng rồi kìa."

"Không. Anh còn chuyện gì không? Em đang học bài. Với lại bạn cũng sắp tới rồi."

"Vậy tao xin phép ngồi đây đến khi bạn mày tới vậy." Cứng đầu chết đi được. Đuổi cũng không chịu đi. Tôi biết P'Mil không có ý gì với tôi đâu, mà xui xẻo làm sao tôi lại là người yêu thằng Sarawat nên mới sinh ra cớ sự.

"Không cần đâu anh. Em ngồi một mình được."

"Ok. Có lẽ mày cần sự tập trung. Vậy tao đi trước đây." Hắn chẳng đi đâu xa. Cái bàn ngay sau lưng tao chứ đâu. Đã thế còn để lại tài sản thừa kế là cái áo đồng phục khoa Kiến trúc vừa khoác trên vai và giờ đã hạ cánh trên đầu tôi.

"Lạnh thì trùm lên đi. Còn ấm đó."

Dịu dàng quá cơ, khốn kiếpppppppppppp. Bộ xem phim nhiều quá hả. Áo đồng phục có nhiêu đây thì có cái khỉ gì mà ấm. Nhưng đúng là xui xẻo vẫn hoàn xui xẻo, tôi còn chưa kịp ném trả áo cho chủ nhân của nó, thân hình cao to của người mặt đơ đã xuất hiện.

Lúc nó nhìn thấy áo đồng phục trùm trên đầu tôi, mặt nó đúng hung dữ luôn. Tức tốc đi tới ngồi xuống chỗ trống bên cạnh rồi hỏi bằng giọng xen lẫn chút dỗi hờn.

"Áo ai?"

Thấy mẹ rồi. Bố tao tính sổ!!

SARAWATLISM SOLO

Đi xuống lấy sách trong xe chưa tới 10 phút đã có rắc rối rồi. Lúc đi ngang qua khu sách luận văn, tôi lờ mờ nhìn thấy ai đó ngồi nói chuyện với thằng Tine. Tiến tới gần thì nhận ra tên đàn anh kẻ thù của chúng tôi đang ngồi phía sau bàn tôi. Nhưng đau lòng ở chỗ nó còn dám đem áo của mình cho người yêu người khác trùm. Mẹ nó, sỉ nhục nhau quá rồi đấy, thằng quần.

"Đ...đàn anh khoa Kiến trúc."

"Người nào?"

"P'Mil."

"Lấy của nó làm gì?"

"Tao không có..." Không đợi cho người đối diện nói hết câu, tôi giật chiếc áo đồng phục màu xám từ tay thằng Tine rồi máng lên cánh tay một cách nhanh chóng, sau đó ngồi dậy khỏi bàn rồi đi thẳng tới chỗ đàn anh đang ngồi ở phía sau, đặt chiếc áo đồng phục trước mặt của chủ nhân mà không nói năng bất cứ câu gì.

Tôi không muốn gây sự vào lúc này. Và thư viện cũng không phải nơi giành cho việc đánh đấm.

"Người yêu mày lạnh nên cho mượn áo. Chắc là không sai trái gì chứ?" Đối phương là người lên tiếng trước khiến tôi không thể né tránh.

"Tôi mang áo cho nó rồi. Không cần phiền đến anh."

"Tốt. Chăm sóc người yêu mày đi. Người dòm ngó nhiều lắm đấy."

"Nhiều người ở đây là người khác hay anh?" Tôi hỏi một cách gây sự. Ghét ánh mắt của nó. Ghét tất cả mọi thứ thuộc về nó từ lúc biết nó động đến thằng Tine. Đã thế bạn nó còn đấm thằng gây phiền nhiễu đến nỗi bị thương.

"Bình tĩnh đi. Giải quyết với nhau kiểu đàn ông. Kết thúc kiểu đàn ông."

"Nó đã không còn đàn ông từ lúc mày hội đồng tao rồi, thằng khốn kiếp."

"Ơ hay, thằng khốn này!" Một đàn anh trong bàn bật dậy hét lớn khiến người xung quanh đồng loạt quay qua nhìn. Thằng Tine bước tới kéo cổ tay của tôi về bàn ngồi. Thừa nhận là bực bội. Nếu nó không động đến thằng Tine, tôi cũng sẽ không như vậy.

"Mày đừng nổi nóng."

"Ngoài đưa áo ra nó có làm gì mày nữa không?"

"Không. Đừng nghĩ nhiều." Thằng Tine siết tay tôi, đợi đến khi tâm trạng bình ổn một lúc. Tụi bạn trong nhóm của tôi và thằng Tine đã có mặt đông đủ. Chúng tôi ngồi học bài trong im lặng, chỉ lâu lâu mới ồn một lần vì số lượng người không phải ít. Song đứa tía lia nhất chính là thằng Man. Nó đá chân tôi liên tục sau khi nhìn thấy sát khí tỏa ra từ bàn phía sau lưng.

"Phiền phức ghêeeeeee. Không tập trung được gì hết." Lát sau, thủ lĩnh của nhóm là thằng Man thể hiện quyền lực bằng việc phát biểu một câu ghẹo gan.

"Người ngu thì học cỡ nào cũng không vào đầu đâu mày. Học phí thời gian!" Và rồi chúng tôi nhận được sự hồi đáp thật sự ấm áp từ ai kia.

"Thằng Boss, mày nói vậy là đáng lấy gáy sách phát miệng lắm nha. Câm miệng đi!"

"Sao tao bị ảo giác vậy nhỉ. Nghe như tiếng chó tru ở đâu đây."

"Gì thế, thằng Wat? Gặp đàn anh mặt y chang con chó trong trường hả?"

"..."

"Đệttttttttttttt. Có đàn anh kiểu này tao buồn ghê. Uổng phí một kiếp người."

"Mày muốn sao đây!!"

"Các em sinh viên! Nếu còn làm ồn ảnh hưởng đến người khác thì mời ra ngoài."

Tiếng đập bàn rầm rầm đầy uy lực của cô thủ thư ở gần đó cắt ngang. Đám đàn anh khoa Kỹ thuật và Kiến trúc vừa đồng loạt đứng dậy đành ngồi xuống một cách khép nép. Chỉ có thằng Man bạn tôi là vui vẻ hơn bất kỳ ai.

"Tao đỉnh ghê." Nó nói trong lúc nhướng mày.

"Bị đuổi ra khỏi thư viện bây giờ."

"Tưởng tao sợ chắc? Đàn anh khoa tao thì chẳng phải. Rồi thằng Tine bị cái khỉ gì thế? Mếu máo như sắp khóc đến nơi." Ngay khi tôi quay sang nhìn người được nhắc tới, nước mắt chực trào thật luôn. Chết tiệt.

"Bị làm sao?" Tôi hỏi trong lúc xoa đầu nó nhè nhẹ.

"Sợ mày đánh nhau. Sợ mặt tao bầm dập..."

Đầu óc tôi trống rỗng. Mọi thứ nó lo lắng đều không liên quan gì đến tôi. Lo mặt mình bầm dập.

"Không đánh nhau đâu. Đây là thư viện. Tập trung học bài đi."

"Ờ."

"Nghe nhạc không?" Nó gật đầu. Sau này để ý mới biết, lúc thằng Tine vừa nghe nhạc vừa học bài, nó có vẻ tập trung hơn bình thường. Một phần là vì không bị phân tâm bởi người xung quanh nên không cần tốn thời gian ngồi nghe tụi bạn trong nhóm huyên thiên những chuyện vô bổ.

Tôi lôi tai nghe nhét đại ra khỏi balo, chọn bài trong playlist trong điện thoại của mình rồi để cho đối phương dành thời gian với nó.

"Bật Scrubb."

"Chọn cho rồi mà."

Thằng Tine cầm điện thoại của tôi rồi gác trên cánh tay trước khi cầm bút chì lên viết gì đó trên tài liệu của nó. Bạn tôi và nhóm nam chính ngồi tán gẫu một cách vui vẻ. Đa số là bàn chuyện thị phi, truyện tranh, phim sex rồi tụ tập sau khi thi xong.

"Thi xong đi ăn mừng hết học kỳ đầu tiên đi." Thằng Peuk gợi ý. Sau đó tất cả một lần nữa dời mắt khỏi cuốn sách. Chuyện tầm phào này mày hứng thú quá ha.

"Ở đâu?" Thằng Big tỏ vẻ phấn khích.

"Tha Chang không?"

"Không. Đông người. Quán rượu anh Tee đi. Tụi mình cũng quen." Tao thấy quán nào mày chả quen...

"Thằng Tine mà đi thì mày làm luôn đi Wat." Thằng Man đá chân tôi rồi nhìn một cách gian tà. Thằng này nó ghẹo gan. Thấy người yêu tao nghe nhạc một cái là mạnh miệng liền.

"Cái khỉ gì?"

"Đưa về phòng. Oáiiiiiiiiii, nghĩ sâu xa cái gì chứ."

"Có nghĩ sâu xa đây. Nhưng mặt mày thì đi xa lắm rồi đó."

"Thế hả? Mặt tao bảo sao?"

"..."

"Bạch bạch bạch bạch bạch bạch!"

"Híuuuuuuuuuuuuu."

Nói một cái, tụi bạn trong bàn ré lên như đúng ý nên bị cô nhắc nhở lần thứ 2. Thằng Tine làm vẻ mặt ngu ngốc, ngẩng mặt lên nhìn tôi như muốn hỏi có chuyện gì xảy ra. Thằng Man khều nhẹ vai nó rồi nhắc lại.

"Tine, bạch ấy. Bạch bạch bạch bạch. Hiểu chưa?"

"Cái gì cơ? Nói lại coi." Chắc là nghe không rõ. Lần này nó kéo tai nghe ra khỏi tai rồi tập trung nghe từng câu chữ của thằng Man.

"Tao đang nói đến cơm. Hỏi có ngon không?"

"À, cơm chiều ngon chứ." Nói xong thì đeo tai nghe tiếp. Nó trông thật ngây thơ hồn nhiên khi ở trong nhóm của tụi tôi. Đã vậy bạn nó có vẻ cũng cùng một giuộc với tụi kia. Cái bọn xấu xa này...

Nhưng tôi cũng vui khi có bọn nó làm bạn. Nếu không thật không nghĩ tới mình sẽ nằm ở đâu trong cuộc đời thằng Tine...

Lúc gặp lại nhau lần nữa...

"Thằng Man, tao tìm thấy người đó rồi. Tao tìm thấy rồi!"

"Người đó* ở trên đầu thằng Theme chứ đâu. Chắc mày thấy từ lâu ròi. Ế, hay là trên đầu thằng Big nhỉ?"

(*) Man chơi chữ, ở đây còn có thể hiểu là sừng

"Không phải. Ý tao là người đó kìa. Người trong giấc mơ của tao cơ."

"Đệttttttttttt. Gặp ở đâu?"

"Ở tòa nhà khoa. Nhưng tao lỡ miệng bảo là hôn người ta cho ngất luôn rồi. Làm sao đây?"

"Thằng ngu. Hấp tấp lộ nguyên hình làm gì. Nhưng không sao. Để tao giúp cho."

Lúc biết tên nhau lần đầu tiên...

"Tao biết người đó tên gì rồi."

"Thật không? Giỏi vậy. Kiếm sao mà ra thế?"

"Người đó gửi mail tới. Tên Tine. Đúng đáng yêu, thằng quần. Chết tiệt. Tao chết chắc rồi. Tine...Tine...Tine..."

"Mày gõ không giỏi. Để đó tao lo."

Thằng Man giật điện thoại của tôi gõ chữ. Rồi sau đó tôi đọc dòng tin nhắn châm chích được gửi lại cho đối phương với cảm giác như tim tan vỡ. Tay run lẩy bẩy liên tục và không có vẻ gì sẽ ngừng lại được.

"Thằng khốn, bể rồi! Đổ bể hết rồi!"

Lúc giữ điện thoại của đối phương....

"Lấy được điện thoại nó thì tốt quá. Điều tra đi."

"Có nên không?"

"Được chứ. Nhớ mật khẩu không?"

"Nhớ. Có nhìn."

"Gian lắm. Bày mưu tính kế luôn ha, thằng quần."

Và lời xúi dại của thằng Theme đã tạo nên status "người gì đâu mà ngon – cảm giác muốn ăn Sarawat".

Lúc thằng Tine đăng ký vào câu lạc bộ guitar không được...

"P'Dim, em làm phiền một chút được không?"

"Có chuyện gì?"

"Anh nhận thêm một thành viên được không?"

"Nó là ai? Chơi giỏi đến cỡ nào mà phải cho vào?"

"Không có. Nó không biết chơi guitar."

"Thế thì cho vào làm gì? Chúng ta đủ thành viên rồi, thằng Wat."

"Anh...Nó là người em thích. Anh giúp em đi."

"Mày mà cũng có người thích hả? Thằng khỉ này chắc chắn bị quỷ nhập rồi. Đưa nó tới gặp tao đi."

"Vâng. Để em đưa nó tới gặp anh liền. Nhưng anh giúp em giả bộ không biết chúng ta từng trao đổi với nhau chuyện này nhé."

"Hả!"

"Cảm ơn ạ."

Lúc phải muối mặt đi nhờ vả sự giúp đỡ hết lần này đến lần khác...

"Thằng Tine xin em tán nó vì có người bám đuôi nó không buông."

"Ai chứ?"

"Vợ anh."

"Khốn kiếp! Mày muốn đi theo lắm đúng không, con vợ này. Đong đưa all time như vậy, rồi mày sẽ biết tay tao!"

Lúc dùng mạng xã hội lần đầu tiên...

"Boss, IG chơi thế nào?"

"Quỷ nhập hả thằng Wat? Tâm trạng nào mà lại muốn chơi IG?"

"Muốn tạo để tán thằng Tine."

"Vậy phải đặt tên cho account đã."

"Nghĩ phụ coi. Tao không biết dùng tên nào hết."

"Lấy tên này không? love_Tine_forever."

"Trông có lộ liễu quá không? Thằng Man, mày có đề xuất gì không?"

"Tao hả? Tên ...yedTine2016 được không? Thời điểm chín muồi. Được làm nó trong năm nay."

"Thằng quần."

"Sarawatlism được không? Toàn thấy người ta thích mày."

"Ý tưởng hay đó, thằng Tee. Mày ok không, Wat?"

"Ừm. Tên này đi."

Lúc cảm giác giữ kỹ đến mức máu xộc lên não lần đầu tiên...

"Không thích thằng Tine trang điểm. Giữ kỹyyyyyyyyyy."

"Rồi mày nhiều chuyện gì với người ta. Nó là hoạt náo viên thì phải trang điểm là đúng rồi. Đáng yêu mà."

"Đó. Thì tại vì đáng yêu."

"Đáng yêu tốt mà."

"Tao không thích. Nhiều người dòm ngó. Khốn kiếp. Bực bội."

Lúc hiểu lầm nhau...

"Thằng Tine xin giữ khoảng cách với tao. Nó cho rằng tao thích Earn."

"Thấy chưa. Tao nói mà."

"Earn có bạn trai rồi cơ mà."

"Thế thằng Tine có biết không? Nó giận mày hả? Thế chắc chắn là thầm thích mày rồi."

"Thích khỉ gì. Im lặng như vậy."

"Thật ra làm bạn với nó cũng tốt. Vì bạn bè sẽ không bao giờ nói chia ly."

"Tao cũng không hi vọng nói lời chia ly với người yêu, mày hiểu không?"

"..."

Vậy đó. Để được ở bên nhau như ngày hôm nay, đám bạn và đàn anh phải dốc toàn lực ra giúp. Tất cả chuyện xảy ra không phải do tình cờ. Chúng tôi chỉ tình cờ duy nhất một lần, đó chính là gặp lại nhau một lần nữa. Ngoài cái đó ra thì toàn bộ đều được lên kế hoạch. Và tôi cũng không định nói với thằng Tine. Sợ ăn chân.

Lực bóp nhẹ từ lòng bàn tay của người bên cạnh khiến tôi thoát khỏi tiềm thức, quay sang nhìn gương mặt trắng bóc đã quay qua nhìn tôi một lúc trước khi ánh mắt hạ thấp xuống nhìn tên bài hát xuất hiện trên màn hình điện thoại.

File này có tên là "Nụ cười", là bài hát tôi có dịp chơi guitar và thu lại với hi vọng đối phương sẽ nghe được vào một ngày nào đó. Bài hát này được ghi âm vào năm ngoái, chỉ 2 ngày sau khi gặp thằng Tine ở sự kiện live của Scrubb. Nó tựa như trang nhật ký lưu giữ kỉ niệm rằng đã có lần chúng tôi gặp nhau.

Tôi nhận một bên tai nghe từ thằng Tine, sau đó nhét vào tai để hồi tưởng lại ngày hôm đó...

"Pukong, mày ghi âm chưa?"

"Bấm rồi này. Nói đi."

"Gửi đến cậu...Mình tên là Sarawat. Mình không có nickname. Và mình...gặp cậu ở sự kiện live của Scrubb."

"..."

"Mình muốn làm quen với cậu nhưng chắc là không có cơ hội rồi. Vì vậy hôm nay mình muốn hát một bài cho cậu nghe. Bài hát nhắc tớ nhớ về nụ cười của cậu. Ờ...Bây giờ mình không đọc ra bản nháp mình tự viết nữa nên mình xin phép hát luôn vậy..."

Đoạn tin nhắn âm thanh ấp úng ấy được thay bằng tiếng guitar yêu thích – Takamine Pro series. File này không quay thành video, vì vậy nó chỉ có tiếng. Thật may mắn làm sao. Tôi không biết lúc đó mình làm vẻ mặt mắc cười đến cỡ nào nữa.

"Nụ cười của em dù chỉ một lần

Khiến anh quên mất những chuyện đã qua

Khiến anh biết rằng cái gì quan trọng hơn

Điều gì có thể thay thế

Giọng nói của em dù chỉ một lần

Khiến anh bay bổng, xa thật xa khỏi tầm mắt

Còn điều gì hơn việc từng được gặp gỡ

Còn hơn tất cả mọi lời giải thích

Nếu lúc này thử nhắm mắt, hồi tưởng lại hình ảnh xưa một lần nữa

Anh chỉ muốn ngừng thời gian lại

Chỉ trong phút chốc nếu em cảm nhận được rằng nó không dễ dàng như xưa

Anh chỉ muốn lưu giữ nụ cười này

Biết rằng nó có ý nghĩ gì đó, chỉ cần chúng ta nhớ về thời khắc này"

Sau khi tiếng nhạc kết thúc, sự im lặng tiếp tục bao trùm một lúc lâu. Song thời gian vẫn trôi trên điện thoại thể hiện một điều rằng việc ghi âm vẫn chưa kết thúc. Mãi cho đến khi tôi nghe thấy giọng của mình vọng đến tai một lần nữa.

"Ờ...Nó có thể không hay lắm. Mình...chưa bao giờ làm thế này cả."

"..."

"Nhưng có một điều mình muốn nói với cậu. Không biết cậu có dịp nào để biết hay không. Vậy nên mình chỉ có thể nói qua chiếc điện thoại này để lỡ đâu cậu biết rằng...."

"..."

"Mình...thích cậu."

Thằng Tine quay sang mỉm cười, ngả đầu lên vai của tôi trước khi thì thầm thật khẽ như thể chỉ hai chúng tôi mới có thể nghe thấy.

"Ừm, biết rồi."

"..."

"Mình cũng thích cậu.

Thời gian học bài thi final trôi qua một cách yên bình. Tôi và tụi bạn suốt ngày rủ thằng Tine và bạn của nó đi học bài. Về muộn một chút thì kiếm cớ ngủ lại phòng nó. Hôm nào lười lái xe thì cưỡng ép nó về kí túc xá của tôi ngủ luôn.

Đụng chạm thì cũng có một chút. Có ôm, có thơm, có hôn nhưng ít cực kỳ vì cả hai đều mệt lử. Ý là học bài nặng lúc gần thi nha. Thi xong thì đi ăn mừng theo kế hoạch trước khi chia nhau về nhà ở Bangkok.

Ở được một tuần thì tôi quay lại chuẩn bị tập luyện cho cuộc thi. Ngày nào cũng gọi điện cho thằng Tine. Học kỳ này tôi sẽ đăng ký học môn đại cương chung với nó. Hồi hộp vô cùng, sợ đăng ký không kịp. Cuối cùng cũng thành công nhờ có thằng Pukong đăng ký phụ, nếu không người low-tech như tôi không thể nào giành giật một chỗ trong 50 người để ngồi chung với thằng Tine.

Sau khi trở về Chiangmai, gần như lúc nào tôi cũng gọi điện bàn bạc với nó và gia đình, bởi lẽ tôi sẽ chuyển ra thuê căn hộ. Muốn tìm phòng rộng hơn chỗ cũ, phù hợp cho 2 người ở. Tôi mệt mà thằng Tine cũng mệt khi cứ phải đi đi về về giữa 2 căn phòng cách nhau cả do tuần*.

(*) đơn vị đo độ dài của Thái, 1 do tuần = 16km

Tôi bắt đầu chuyển đồ đạc với sự giúp đỡ của tụi Bạch Hổ và đứa em trai. Chìa khóa dự phòng của phòng thằng Tine tôi là người giữ, vì vậy cũng tiện thể chuyển toàn bộ đi luôn. Giường King size đó nha, không muốn khoe khoang đâu. Thằng Man quân sư cho tìm căn hộ nào có bồn tắm Jacuzzi để đè vợ ra cho thuận tiện.

Và rồi ngày hôm nay cũng đã đến. Ngày mà thằng Tine trở về phòng trước khi vào học một tuần.

"Húiiiiiiiiiiiii. Phòng rộng thấy mẹ."

"Thích không?"

"Thích chứ."

"Ý là tao ấy. Thích không?"

"Mày qua chỗ khác mà chơi đi, thằng Sarawat." Thân hình mảnh khảnh đi đánh giá một lượt khắp phòng với cặp mắt lấp lánh. Chúng tôi đã thống nhất sẽ chia nhau tiền thuê nhà mỗi người một nửa để không ai lộng quyền với ai, bởi chúng tôi sống cùng nhau trên tinh thần nương tựa hơn là vụ lợi và chỉ một bên chịu thiệt.

Tôi nghĩ nó khá fair. Chúng tôi ở chung, share cả hạnh phúc lẫn buồn đau, giúp nhau giải quyết vấn đề. Như vậy đúng tốt.

Thằng Tine đi vào phòng ngủ, thả người nằm trên chiếc giường êm ái, sau đó ngủ mất tiêu. Thấy vậy tôi liền cởi tất cho nó một cách dịu dàng. Thằng gây phiền nhiễu phụng phịu gì đó không biết. Tôi thấy phiền phức quá nên bò lên giường hôn nó luôn.

"Ưuuuuuuu." Lúc không có nó ở đây, nói luôn là buồn chết đi được. Có cơ hội nên tao xin phép hành hạ theo kiểu sadist luôn vậy.

"Đừng động đậy. Tao đưa vô bây giờ." Tôi hăm dọa, ghì chặt người nó lại. Thấy người dưới thân chớp mắt nhìn lại với ánh mắt mơ màng, tôi không làm gì nữa.

"Buồn ngủ. Ngủ cơ."

"Biết rồi. Ai bảo phụng phịu."

"Kiểu đúng mệt luôn. Flight trễ cả tiếng. Đói nữa. Giờ thèm ăn cháo ở đường Nimmana ghê."

"Rốt cuộc là mày buồn ngủ hay đói?"

"Cả hai."

"Tine."

"Hửm..."

"Tine." Hồi cuối học kỳ thằng Man đã train kỹ càng rồi. Tao phải chinh phục được người yêu. Nhưng mà xin làm sao, đó mới là vấn đề.

"Gì?"

"Cho được không?"

"Cho cái gì?" Lần này nó bắt đầu im lặng, tỏ vẻ ngượng ngùng sau đó từ từ đẩy tôi ra. Nó khoanh chân ngồi trên giường với ánh mắt khó tả. Nói luôn là từ lúc hẹn hò đến giờ, hôm nay là ngày thằng Tine đáng sợ nhất.

Nhưng tôi cũng tội nghiệp bản thân chứ.

"Tụi mình thử make love được không?" Tôi nhắc lại một lần nữa. Lần này thằng Tine lập tức sững sờ. Rồi tao sao đây. Thằng Man bảo nói câu này là soft nhất rồi. Thế mà người nghe có dính đâu. Hay là tao đè nó ra cháo lưỡi đi. Như vậy nó sẽ không bài xích.

"Mày hỏi như vậy, nghĩ kỹ rồi hả? Chuyện này không phải muốn làm là làm được dễ dàng đâu."

"Thì cứ thử cố gắng xem sao."

"Không phải tao chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng mà tao cũng sợ."

"Hiểu mà." Tôi vẫn còn phấn khích khi tưởng tượng cảnh thằng Tine nằm rên rỉ trên giường. Lúc đó chắc tôi chết đi rồi sống lại không biết bao nhiêu lần nữa. Nó thật sự đến mức đó đấy.

"Lúc về Bangkok, lúc nào tao cũng vắt chân lên trán suy nghĩ để chuyện này."

"Tao Fab mỗi ngày."

"Càn rỡ rồi đó, thằng Sarawat."

"..."

"Tụi mình tìm hiểu thông tin trước đã được không?"

"Thằng Man train cho rồi."

"Khốn kiếp! Mày đúng là nhanh nhảu quá ha." Mắng tao nữa.

Thì lúc ở một mình nó buồn chán mà. Đã thế còn bị tụi Bạch Hổ dạy hư nhiều thứ. Không phát tiết được thì phải nói cho nó biết chứ. Mỗi lần ở một mình là bức bách. Có đôi khi còn mộng xuân nữa. Thế là tôi đành giành thời gian tập nhạc, đá bóng với bạn, không thì tao chìm đắm chắc luôn.

"Tao nói đùa thôi. Mày đừng nghĩ nhiều." Cuối cùng cũng kết thúc trong đau thương. Sợ thằng Tine đau chứ không phải gì. Yêu nó, giữ kỹ nó, nhưng đồng thời cũng muốn làm cho nó khóc. Khó hiểu không. Ờ, đến tao còn không hiểu nổi bản thân.

"Ngày mai đi trung tâm thương mại đi."

"Hả!"

"Bao cao su, gel bôi trơn, dụng cụ làm sạch, thuốc bôi vết thương. Rồi còn thuốc giảm đau chứ. Nhiều thế. Mẹ nó, không làm nữa."

"Như vậy cũng được hả?" Tôi khó hiểu với nó luôn.

"Lười. Rườm rà."

"Mày cho tao hi vọng nha."

"Yêu nhau đâu phải chỉ đơn giản là yêu nhau. Cuộc đời tao trước giờ thích mỗi con gái. Đến một ngày khi tao hẹn hò với mày, cuộc đời tao thay đổi cái rụp luôn. Nhiều thứ lắm, cơ mà không tài nào giải thích được." Tôi nhích người tới gần đối phương, khẽ đặt lòng bàn tay lên hai vai của người trước mặt.

"Tine...Tin tưởng nhau không? Thử đi. Nếu không ổn, tao sẽ dừng."

"Tại sao phải làm cái bản mặt chó bị bỏ rơi như vậy với tao chứ?"

"..."

"Ờ, thử thì thử. Mày tìm thông tin đi...Phải làm sao cho dịu dàng đó."

"..."

Làm sao cho thật dịu dàng.

Làm sao cho thật dịu dàng.

Làm sao cho thật dịu dàng.

Ốiiiiiiiiiiiiiiiiiii, sẵn sàng dịu dàng hết mức luôn. Mà khoan! Tóm lại là thử với nhau thật hả. Chỉ nghĩ trong bụng mà không dám hỏi lại. Thôi thì cứ mặc định ngầm vậy đi.

"Alo, thằng Man. Mày ở đâu? Đi đá bóng đi!!

Và trước khi diễn ra màn dịu dàng chấn động đó là một giai đoạn khó khăn.

"Bao cao su kiểu này ok không?" Tôi hỏi, cầm hộp đưa đến tận nơi cho người đang đứng cách đó cả mét xem. Mặt thằng Tine ngày càng đỏ đến nỗi không biết nên tội nghiệp hay mắc cười nữa. Nó làm ra vẻ không quan tâm vì bị người xung quanh nhìn, nhưng vì bị tôi gặng hỏi nên đành phải trả lời.

"Không chịu. Không thích loại có nút."

"Thích kiểu này hả?" Tôi chỉ vào loại khác.

"Không thích mùi này."

"Thích loại nào ra chọn đi."

"Không biết. Không biết. Không biết. Tao mắc cỡ, thằng quần."

"Ok. Để tao tự chọn. Ra xem gel bôi trơn đi. Tao search rồi. Hiệu này tốt."

"Tùy mày."

"Sao lại tùy tao? Dùng với mày cơ mà."

"Mày đừng có lớn tiếng chứ, thằng khốn!" Từ đỏ mặt giờ máu lên màu còn đậm hơn trước. Nó bắt đầu bồn chồn, một lát sau trốn sang khu vực khác luôn.

Nhưng xui xẻo làm sao, nó lại đâm sầm vào hai thằng bạn trời đánh là thằng Man và thằng Tee. Khuôn mặt như chó bị bỏ rơi lập tức biến sắc như thể sợ mắc lỗi trong khi bản thân không làm gì sai.

"Thằng Tine, thằng Wat, đến đây làm gì thếeeeeeeeee?" Giọng nghe ra đúng châm chọc luôn.

"Đưa thằng Tine đi ăn cơm." Tôi đáp. Bạn nó gật đầu rồi nháy mắt với nhau. Nhiều lúc tôi cũng ghét nó lắm chứ không phải không.

"Rồi...đi ăn cơm gì mà cứ lượn lờ ở khu vực bao cao su vậy?"

"Đ...đi ngang qua không được hay sao?" Lần này thằng Tine ra mặt dù có ấp a ấp úng lắm đi chăng nữa. Nhìn cưng chết đi được. Không muốn ai trêu nó ngoài tôi.

"Ok. Đi ngang qua thì đi ngang qua. Tao nói chuyện xíu được không?"

"Nói đi."

"Thằng Tine ở đây có ổn không mày?"

"Tụi mày có bí mật gì với tao?" Ngay khi vừa nói ra, thằng Man và thằng Tee hùa nhau kéo tôi ra chỗ khác. Cứ thậm tha thậm thụt. Người yêu tôi thích hóng hớt lắm nên không để chuyện đó kéo dài, bám theo liền tắp lự.

Rồi thằng Man đúng biến thái, cố gắng nói to cho người đi theo sau nghe rõ từng câu chữ. Đến mức này thì tôi cảm thấy tội nghiệp thằng gây phiền nhiễu lắm luôn. Mà tôi cũng chẳng biết bạn tôi nó đang bày trò gì nữa.

"Wat, dạo này mày ok chưa?"

"Gì chứ?" Tôi nói, giọng gần như thì thào.

"Tao thông cảm mà. Đàn ông con trai đứa nào chả có tâm trạng này. Thằng Tine cũng hiểu mà vì nó là con trai. Nhưng nếu mày không nổi thì cứ nói với tao nha." Chết tiệt! Lần này diễn sâu luôn. Thằng Tee cũng ra mặt hỏi han thằng Tine theo kế hoạch khùng điên gì của nó không biết.

"Ờ."

"Lần trước đi đá bóng, chơi nhạc gì cũng không có tác dụng. Tao nghĩ mày thử đi khám bác sĩ đi."

"Khỉ mốc ấy. Tao có bệnh gì đâu."

"Người yêu mày ấy. Thằng Tine ấy! Nếu nó không cho thì cũng đừng nổi giận với nó nha."

"..."

"Tối nay đến quán rượu không?" Sau đó nó giả bộ thì thầm vào tai tôi mà không chịu nói gì.

"Hới, Man. Phải đi rồi. Thằng Wat, gặp sau nha."

"Ok. Đừng quên quán rượu tối nay nha. Tao kiếm mấy cô ngon ngon cho. Đảm bảo mày thích chắc luôn." Sau đó bạn tôi rời đi, bỏ lại thằng Tine đứng nhìn tôi với vẻ mặt ấm ức trước khi quay đầu đi về khu vực bao cao su vừa đi ngang qua. Nó hốt bằng hết, từ gel cho đến thuốc, miệng lẩm bẩm rằng tôi phản bội nó đi ngoại tình với người khác.

Làm lành xong cũng đúng mệt. Gặp thằng Man với thằn Tee bỏ bom như vậy. Thật đỡ khổng nổi mà.

"Thằng Sarawat, thì là, nếu mày..." Thằng Tine thỏ thẻ nói sau khi đi mua đồ và ghé vào ăn cơm tối. Tôi vừa tắm xong, thấy đối phương ngồi cau mày trên giường chợt hiếu kỳ.

"Có chuyện gì?"

"Nếu mày không chịu nổi thì...mày..."

"Nói đi."

"Mày định đi quán rượu hả?"

"Ừm." Nhưng thật ra không có đi. Không có hò hẹn gì hết. Đó chỉ là lời nói bừa của thằng Man và giờ đang khiến người yêu tao ngồi mặt đúng nghiêm trọng luôn.

"Không đi được không?"

"Tại sao?"

"Thì...tao nghĩ là...nếu mày đá bóng, chơi nhạc, uống rượu hay gì đó mà vẫn có cảm giác, mày cứ giải tỏa lên người tao cũng được."

"Nói gì vậy chứ. Tao đâu có xem mày là nơi để giải tỏa. Tao chỉ muốn yêu mày theo cách mà tao muốn." Bây giờ tôi bắt đầu hiểu ra kế hoạch của thằng Man rồi. Cuối cùng psycho đến mức người yêu tao suy diễn này, thằng quần. Càng những lúc làm mặt rầu rĩ như vậy càng đáng thương.

"Ờ, vậy đó. Tao chịu rồi. Để tao đi tắm đã." Nói xong nó vội vàng leo xuống giường rồi chạy vào phòng tắm với tốc độ ánh sáng. Thành thật mà nói thì lúc này tôi vẫn không hiểu thằng Tine nói cái gì. Tự biên, tự diễn rồi tự gấp gáp.

Một tiếng sau, thân hình mảnh khảnh bước ra khỏi phòng tắm cùng với chiếc áo choàng. Nó ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi đi lại mép giường ngồi xuống, cả người run bần bật. Tôi giả vờ không để ý, bấm remote chuyển kênh TV liên tục dù trong lòng dậy sóng đến mức muốn ăn tươi nuốt sống nó luôn. Muốn lăn lộn, muốn thúc thật mạnh.

Mùi sữa tắm lan tỏa khắp phòng. Thân hình trắng nõn di chuyển người lên giường rồi nhìn tôi chăm chú, sau đó lấy can đảm bất thình lình áp một nụ hôn môi tôi. Đầu lưỡi ẩm ướt của đối phương xâm nhập vào trong khoang miệng tôi, khơi gợi động chạm mãnh liệt khiến chúng tôi gần như không thể thở được.

Nước miếng chảy ra từ khóe miệng của cả hai. Tôi đặt tay phải lên chiếc hông mềm sau lớp vải trắng, tay còn lại giữ gáy của người kia rồi dành hết thời gian cho nụ hôn.

Người yêu tao hôn giỏi dễ sợ.

Ô hồ, còn biết chủ động nữa chứ. Rồi, tao chiều theo cũng được.

Thấy thằng Tine tấn công mà mắc cười ghê. Tôi biết nó không muốn thua thiệt ngay cả trong việc hôn. Vì ai nắm đằng chuôi người đó có thế thượng phong hơn. Chưa kể nó còn có bao nhiêu cô bạn gái, dù sao cũng phải cho người ta credit một chút.

Và càng hôn, cảm xúc càng thăng hoa.

Tôi từng nghe nói rằng người ở trong thời kỳ có tâm trạng như vậy, đầu óc lúc nào cũng trống rỗng. Không thể suy nghĩ gì. Trái ngược hoàn toàn với tôi, mẹ nó, chả thấy trống rỗng cái khỉ gì hết.

Chỉ có một cảm xúc duy nhất...Muốn làm.

Ờ, mẹ nó. Không tha nữa. Tối nay tao sẽ hành hạ thân thể này đến khi không còn sức bò xuống giường mới thôi.

Tao toại nguyện rồi. Được liếm vợ cho ngất rồi. Nhớ đấy...

Bạn đang đọc 2gether :Vì chúng ta là một đôi của MinhHạNguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MinhHạNguyệt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 785

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.