Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

15+16

Phiên bản Dịch · 23153 chữ

"Cây Takamine này nên có tên."

Mắt tôi chăm chú nhìn bàn tay dày kéo bịch snack trong túi ra. Đối phương cúi đầu mải mê lựa pick guitar (phím gảy đàn) được xếp gọn gàng trên mặt bàn. Pick cũng có nhiều loại. Nào là loại mỏng, dễ đánh hoặc loại dày như trâu, chả biết sản xuất ra làm gì.

Nó mải mê đến mức không thèm để ý tới tao luôn.

"Có nghe tao nói không vậy?"

"Cái gì của mày vậy chứ." Gương mặt anh tuấn ngẩng lên nhìn tôi một cách hằn học như không vừa ý vì bị tao cắt ngang sự nghiệp ăn uống và chọn lọc pick guitar một cách cần mẫn của nó.

Hai chúng tôi ngồi dưới tán cây dù chỗ chiếc bàn cẩm thạch. Đám bạn của tôi và nó lặn mất tăm đi mua cơm vẫn chưa thấy về, chỉ còn lại người ngầu lòi là tao và đồ khùng điên là nó ở đây tập guitar cho buổi biểu diễn sắp tới của hội âm nhạc nổi tiếng. Phải nói rằng kể từ bây giờ trở đi chúng tôi sẽ rất bận rộn vì tiếp đó nữa vừa hay là tới thời điểm Music Festival vào học kỳ 2.

"Thì guitar này là của tao rồi, nó cũng nên có một cái tên chứ?"

"Ngu ngốc."

Đệt...Đã không nghĩ giúp thì thôi còn chửi tao. Nhưng đến khi thấy tôi làm vẻ mặt phụng phịu bất mãn, thằng Sarawat đảo mắt suy nghĩ một hồi trước khi mở miệng.

"Muốn kiểu nào?"

"Muốn một cái tên phải thể hiện được cá tính của chủ nhân nó là tao đây."

"Phát gớm."

"...!" Nó trả lời ngay lập tức không cần suy nghĩ. Cho tao xin chút đi. Không biết mọi người có chấp nhận được không, chứ còn tao thì cho xin. Thằng khốnnnnnnnnnnnnn. Bộ mặt tao hợp với từ "phát gớm" hay sao hả. Giả mà đổi thành "đẹp trai", tao tuyệt nhiên không hó hé một lời nào luôn, thằng quầnnnnnnnnnn.

"Trông cũng hợp đấy chứ."

"Tao ghét mày chết đi được!"

"Không có ghét tao thật đâu. Thích thì cứ bảo là thích."

"Mày im đi." Tôi vội cắt ngang, thở dài một hơi rồi quay sang dành thời gian cho việc nghĩ tên để giải tỏa cơn bực tức trong lòng. Sau đó tôi quyết định liệt kê vài cái tên nhằm hỏi ý kiến của người đối diện.

"Scrubb?"

"Không ổn. Tao tội nghiệp nhóm người ta."

"Meuay*?" Cùng tên với nghệ sĩ tôi thích. Ngầu không đùa được đâu...

"Mặt mày trông ngố tàu, không phải cứng rắn."Nhưng ngầu cũng được đến vậy mà thôi. Bị chửi nát nước luôn. Tức lắm mà không làm gì được nên đành cướp snack của nó để ăn.

(*) Meuay có nghĩ là cứng rắn, kiên quyết

"Vậy còn tên Rola, được không?" Nữ chính phim cấp 3 trong mộng. Gì đâu mà trắng, đầy đặn, không chê chỗ nào được. Thế nhưng câu trả lời nhận được từ thể loại người như nó lại một lần nữa làm tôi mất hứng.

"Guitar này là con trai."

"Guitar chứ có phải chó Poodle đâu mà bày đặt giới với chả tính."

Đối phương không cãi lại mà chỉ tỉnh bơ nhún vai, mắt chăm chú nhìn khiến tao không biết phải làm thế nào. Thái độ đó đồng nghĩa với việc nó đang suy nghĩ những chuyện xấu xa. Nào thì liếm môi, rồi thì ánh mắt ngây dại. Nói được luôn là nó muốn cắn xé tôi nhiều như thế nào.

"Nhìn gì? Thèm snack đến mức đó luôn hả?" Chẳng nói chẳng rằng, tôi vội đưa bịch khoai tây cho nó. Thấy mà tội nghiệp. Lúc nào cũng làm cái bộ dạng chó thèm ăn.

"Không có muốn ăn snack. Muốn ăn mày cơ."

"Mất dạy!"

"Đúng dễ thương."

"Không được nhìn tao nữa, thằng khốn. Tao không cho nhìn." Tôi giơ tay đẩy mặt thằng Sarawat cho nó nhìn hướng khác. Tao mệt óc với thái độ của mày chết đi được. Nhưng đã là mặt dày chúa thì dù thế nào cũng vẫn mặt dày. Không những không chịu quay sang hướng khác, nó còn tỉnh bơ phân bua với tao.

"Không cho nhìn nhưng cho tao làm đúng không?"

"Lúc nào cũng suy nghĩ chuyện đồi bại với tao hết."

"Ai bảo mày cứng đầu. Nói gì cũng không nghe nên tao mới muốn bắt lại mày cắn cho biết thân biết phận."

"Đi mà cắn người khác ấy. Không cần làm phiền tao."

"Với người khác chỉ nhìn thôi đã không muốn làm chuyện xấu xa rồi. Trái ngược với mày. Không biết bị cái giống gì, chỉ nhìn thôi đã muốn ăn hiếp."

"Đây là cách thể hiện tình yêu của mày đó hả? Người ta toàn quan tâm, chăm sóc. Còn mày toàn làm ba cái chuyện khốn nạn..."

"Khốn nạn thì cũng chỉ khốn nạn với một mình mày. Ăn hiếp cũng chỉ ăn hiếp một mình mày. Đặc biệt lắm đấy." Câu nói này vô cùng đặc biệt. Nhìn thấy được tương lai mờ mịt của tôi và nó luôn. Nát là cái chắc. Ý là nói thân tao đây này, bị chà đạp chắc luôn.

Chỉ có thể làm vẻ mặt chán chường cho đến khi đối phương nhích tới gần. Ô hồ...Da gà da vịt gì nổi hết luôn.

"Ng...nghĩ tên tiếp đi, nhích tới gần làm gì?"

"Dùng đầu để nghĩ chứ có dùng xương cụt để nghĩ đâu, tại sao không được nhích tới gần?"

"Mày ghẹo gan tao phải không?"

"Đồ gây phiền nhiễu, có gì đâu mà mày cứ làm rộn lên. Đây đâu phải bài kiểm tra final, đừng làm quá."

"Mày mới làm quá ấy. Ai mà thèm nghĩ ra cái tên nông cạn như "phát gớm" của mày chứ?" Sau khi kết thúc câu nói, tôi ngừng lại một lúc để ngẫm nghĩ từng câu từng chữ của thằng Sarawat trước khi khẽ cất tiếng.

"Đồ gây phiền nhiễu."

"Phiền nhiễu cấp X cũng được."

"Sarawat, cho tao xin."

"Ok. Duyệt cho hôn một cái đó."

"Cho tao xin đá mày một cái ấy, thằng khốn." Lúc nào cũng khiến tao nổi quạu. Nhưng khi nhớ tới lúc nó nói ra câu "đồ gây phiền nhiễu", tôi lại không muốn tính sổ với nó nữa mà chỉ cúi đầu nhìn cây guitar trong tay rồi lẩm bẩm gọi tên đứa con yêu quý. Ép mình phải làm như vậy, sợ rằng nếu không kiểm soát được cảm xúc, chân tao sẽ sút bay miệng thằng Sarawat dẫn đến cảnh đầu rơi máu chảy nuốt cơm không nổi.

"Đồ gây phiền nhiễu." Chẳng bao lâu sau nó lại một lần nữa đập tan mọi sự kiên nhẫn trong tôi.

"Cái gì?"

"Tao gọi guitar."

"Ờ."

"Đồ gây phiền nhiễu."

"Lần này gọi ai? Nói đàng hoàng." Trước khi tao phát điên lao vào giật tóc bứt tai nữa bây giờ.

"Mày."

"Có gì không?"

"Chăm sóc nó cẩn thận nhé."

"Ờ."

"Tao yêu cái này lắm. Nó rất đáng yêu và dễ mến. Đến nỗi nhiều lúc tao muốn kéo nó lên giường mà nâng niu."

Khoan đã! Đây là nói guitar hay nói tao vậy chứ, thằng khốn. Càng nhìn bản mặt dâm dê đó tao càng không muốn nghĩ tới. Người của công chúng gì mà dâm tặc đến mức thế chứ. Ghét mày ghêeeeeeeeeee. Đặc biệt là bản mặt nó, bản mặt sẵn sàng phối giống bất cứ lúc nào dù không phải mùa động dục.

"Úi tục tưng! Úi tục tưng! Người đang hú hí với nhau kìa." Nổi điên sạc cho thằng Sarawat một trận chưa được bao lâu, hiện thân của tụi Bạch Hổ đã ló mặt, chưa kể còn phối hợp với tụi bạn tôi đứa tung đứa hứng một cách thích thú.

"Ghen tỵ ghê. Người ta cũng muốn được như vậy."

"Vậy tối nay tục tưng đến phòng anh đi."

"Tại sao phải đến phòng vậy?"

"Thì ở trong phòng có giường. Anh muốn nâng niu tục tưng trên giường như ai kia đó mà. Haha." Tiếp nối câu là một trận cười hả hê của đám bạn trong nhóm hợp lực trêu ghẹo một cách khoái trá. Màn tung hứng của cặp đôi nam-nữ chính là thằng Man and the Peuk chấm dứt, cùng lúc đó chân tao cũng sẵn sàng sút bay bất cứ lúc nào.

Đệt. Nghe hết cả câu. Sao

mày không bắt chước từ lúc tao chửi thằng Sarawat cho đủ bộ.

"Ờ, thằng Wat. Buổi chiều P'Chol gọi đi tập đó." Sau khi chọc ghẹo nhau cho sướng miệng, thằng Boss khơi gợi chủ đề nghiêm túc gì đó của tụi nó.

"Có thấy nói gì đâu."

"Hồi nãy mới gặp ở căn tin. Anh ấy nhờ tao nhắn mày xin nghỉ tập câu lạc bộ âm nhạc một tuần. Trận này rất quan trọng." Thằng Sarawat gật đầu, song vẫn không rời mắt khỏi mớ pick guitar nó đang lựa.

"Cần tao xin giùm không?" Lần này đến lượt tôi đề nghị. Dù sao cũng chung câu lạc bộ.

"Nhắn P'Dim đấy nhé. Dám tìm gặp anh ấy hả?"

"Dám chứ. Sao lại không dám?" Nhưng sao giọng tao run run vậy ta. Cả câu lạc bộ ai mà không sợ P'Dim Disathat miệng chó thì tao quỳ lạy luôn. Ngay cả thằng Green ngày qua ngày trơ mặt bám theo tao mà còn bị sai lên sai xuống. Đến giờ tôi vẫn chưa có phúc phần nhìn thấy mặt mũi nó đâu, không biết chết dí ở xó xỉnh nào rồi.

"Không sao. Để tao tự nói."

"Tùy mày." Tao không phải người khó tính. Ra đề nghị mà không cần thì thôi.

"Trận tới mày đi cổ vũ tao." Thanh âm trầm thấp vang lên dù chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái. Bạn bè nó tủm tỉm cười chuẩn bị nhiều chuyện.

"Đương nhiên phải đi rồi. Tao là hoạt náo viên mà." Cho dù là trận nào, sân nào, tôi đều phải đi theo các bạn các chị dù thật tâm tao có muốn trốn về phòng nằm chơi game đến đâu đi chăng nữa.

"Cấm cổ vũ cho đội đối thủ."

"Đối thủ của tao là tất cả các đội đấu với khoa Luật." Mà quên mất khoa tao bị loại rồi còn đâu. Tim tôi...

"Nếu có mày cổ vũ, tao chắc chắn sẽ thắng."

"Đấu với khoa nào?"

"Kỹ thuật." Ngước mắt lên nhìn trời, đứng ngây ra mất 2 tiếng đồng hồ.

Đừng nói là thắng, hi vọng thôi còn khó. Ai mà chả biết thực lực khoa Kỹ thuật như thế nào. Nếu không đã chẳng năm nào cũng giành quán quân giải thể thao của trường. Hỏi các anh thì nghe đâu nếu năm nay thắng nữa đã là 6 năm liên tiếp rồi.

"Hai tụi mày quên mất là trên đời này còn có tụi tao hả? Chết tiệt. Thủ thỉ tâm tình hai đứa với nhau. Ngứa mắt nhaaaaaaaaa." Một lát sau thằng Man phá vỡ bầu không khí đang tốt đẹp, làm nó bị ô uế bởi giọng nói mỗi lần nghe đều cảm thấy chối tai.

"Dành thời gian mày dùng để chọc tao đi mà tập bóng đi."

"Miệng mồm lắm, thằng Tine. Muốn bị hôn đúng không?"

"Khốn nạn."

"Hay là muốn bị "làm"?"

"Đó là miệng hả?" Thằng Sarawat lên tiếng làm cả đám bạn nó im bặt. Mọi người cũng biết mỗi khi nó nói bằng giọng ráo hoảnh và biểu cảm không cảm xúc trông gợi đòn đến đâu. Nhưng lần này phải gấp chục lần cơ. Nói như thể sẵn sàng lao bổ vào thằng Man luôn vậy.

"Hới, tao đùa thôi, căng thẳng làm gì. Sẵn đây chúng ta cá cược đi." Cơ mà thằng này đúng giỏi chuyện đảo chiều nước luôn, có khả năng biến bầu không khí âm u trở nên fantasy một cách đáng ngạc nhiên.

Game cá cược quy mô nhỏ diễn ra trong nội bộ nhóm. Ngay cả thằng Ohm, thằng Peuk hay thằng Fong cũng không ngại ngùng, chọn bên chọn đội đặt tiền một cách hăng say. Chỉ có mình tôi ngồi nhìn tụi nó một cách ngán ngẩm vì bị chăm chú hồi hộp ngóng trông xem chọn bên nào.

"Thằng Tine, mày cổ vũ ai?" Thằng Theme gặng hỏi.

"Kỹ thuật đi."

"Hồ, cái gì chứ? Tao ngồi cầu cho là Bạch Hổ nãy giờ, thế mà mày chọn cổ vũ người khác hả?" Không chỉ mình thằng Theme la làng mà cả đám bạn của nó luôn. Đừng trách tao chứ. Tụi nam chính cũng cổ vũ bên khoa Kỹ thuật mà.

Tiền cá cược cao lắm, tao không dám vung tiền qua cửa sổ mà chọn Khoa học Chính trị thật mà. Tao sợ không còn tiền ăn cơm.

"Đó là quán quân 6 năm liền đó."

"Còn đây chưa có danh hiệu quán quân nào. Sẽ dành quán quân năm nay."

"Mơ hả?"

"Vậy nếu lỡ tụi tao thắng thì sao? Mày tính gì? Xem thường nhau quá đấy."

"Thì được tiền cá cược của tao. Tao đặt 500." Diễn ra cuộc cá cược giữa tôi và bạn thằng Sarawat. Còn tên gây phiền nhiễu kia...

Chọn pick guitar.

Đây đúng là sự khốn nạn của đám bạn khi có một con virus thích gây rắc rối như nó.

"Rẻ quá. Đặt nhiêu đây mà đáng hả? Xem bạn mày thằng Peuk kìa. Nó đặt những 2000." Thằng Man nói kiểu thách thức. Và khi quay qua nhìn thằng Peuk...tôi biết ngay chắc chắn nó bị bắt ép.

"Vậy chứ mày muốn sao?"

"Nếu tụi tao thắng, mày không cần trả tiền cá cược nhưng phải đăng IG nói yêu thằng Wat. Làm sao cũng được để tao đọc vô là cảm động muốn chảy nước mắt."

"Híuuuuuuuuuuuuu."

"..." Tôi sững người. Chơi đến mức đó luôn hả. Chưa kể bạn nó còn hợp lực đồng loạt nhất trí. Cơ mà tim tao chỉ còn lại một mẩu thôi.

"Ơ hay, sợ rồi hả? Haha."

"Không hề nha."

"Hèn. Dám không? Dám không nè?"

"Ờ! Quyết định vậy đi. Tao không sợ đâu. Dù sao tụi mày cũng thua." Tao là người ngay thẳng đủ máu mặt nha.

Cái tên cũng đã nói lên rằng khoa Kỹ thuật quán quân trường nhiều năm liền. Tụi nó chắc không thể nào thất bại năm nay đâu. Mô Phật ~

"Vậy thì giải tán. Thằng Wat mau đi. Sắp vào học rồi đó." Thằng bạn da ngăm thúc giục. Thằng Sarawat liền đẩy một miếng pick guitar màu xanh nước biển cho tôi.

"Của mày."

Tôi lặng lẽ nhìn.

"Cho tao làm gì?"

"Dùng pick guitar sẽ không đau tay." Gương mặt lúc nói câu đó của nó đúng lo lắng cho tao luôn.

"Rồi. Bạn Wat ơi. Im lặng nãy giờ là để chọn đồ cho thằng Tine. Có nhập tâm quá không vậy. Của mày tao toàn thấy dùng đại cơ mà."

"Chọn cho nó thì phải nhập tâm chứ. Cái gì liên quan đến nó tao đều đặt tâm trí vào hết." Thân hình cao cao gom đống pick guitar còn lại cho vào hộp, xách balo lên khoác trên vai trước khi đứng dậy, đặt bàn tay thô ráp nhưng ấm áp lên đầu tôi rồi xoa xoa.

"Dù miệng mày bảo sẽ cổ vũ người khác, nhưng dù sao trái tim mày cũng thuộc về tao rồi. Tao không giận."

"..."

"Chú tâm học nhé."

Tum!! Người tao sụp đổ hoàn toàn.

Tại sao phải nói như vậy chứ. Tim tao rụng rời cả rồi đó, thằng khốn. Làm sao đây. Tim tôi...

Những ngày kế tiếp, thằng Sarawat tập bóng rất nặng. Hôm nay trước khi bắt đầu tập nó rủ tôi đi kiếm gì ăn ở tiệm chế Tun, quán ruột của cả tôi và nó. Thằng Sarawat mặc áo và quần đá bóng team Inter Milan như thể ăn xong là sẽ xuống sân tập luôn.

"Muốn ăn gì?" Đối phương hỏi.

"Tao không đói lắm. Cơ mà uống cacao đá cũng được. Mày thì sao?"

"Không đói. Lát nữa tập lại xóc bụng."

"Ơ! Vậy còn rủ tao đi làm gì?"

"Chỉ muốn gặp thôi. Mấy ngày rồi không gặp." Nói năng nghe lọt tai quá ha. Thật ra đến tận giờ tôi vẫn chưa rõ quan hệ giữa tôi và thằng Sarawat là như thế nào. Là bạn bè hay để nó phát triển thành một mối quan hệ khác cũng chưa có gì chắc chắn. Tôi chỉ biết...như thế này cũng tốt.

Kệ đi. Cứ tạm thời như vậy đã như lời P'Meuay và P'Ball nhóm Scrubb đã từng nói. Quan tâm cuộc đời tao cái đã. Bảo rằng không đói thì không đúng bởi khi thấy bàn bên cạnh gọi crepe cake ăn, tự dưng tao lại nổi cơn thèm.

"Bánh nhìn ngon ghê."

"Ra gọi đi." Thằng Sarawat tỉnh bơ đáp, song không hề có ý định phục vụ cho.

"Mày...tao định gọi thử spaghetti. Mày ăn chung không?"

"Không."

"Thật ra tiệm chế Tun làm nudget ngon lắm á."

"Ừm."

"Trà táo màu đẹp ghê."

"Tóm lại muốn ăn gì nói đi." Chủ nhân làn da rắm nắng mau chóng cầm bút chì lên sẵn sằng ghi chú vào giấy.

"Tất cả những gì tao vừa liệt kê." Nói thẳng thì tao cũng đói chết đi được nhưng làm bộ làm tịch ăn ít để giữ mặt mũi vậy thôi.

Tôi bắt tay vào ngấu nghiến sau khi lấy đồ ăn thức uống về. Thằng Sarawat không động vào bất cứ thứ gì mà chỉ lặng lẽ ngồi nhìn tôi chằm chằm làm tao nuốt không trôi mất 10 giây. Nhưng thật sự chỉ 10 giây thôi vì sau đó đồ ăn trước mặt đã bị tao xử lý gọn ghẽ trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

"Sarawat, đưa tai lại đây." Tôi ngả người về phía trước, ngoắc tay gọi người cao hơn đưa mặt lại gần trước khi...

"Ợoooooooooo ~" Ợ thẳng vào tai nó luôn. Hahahahahahaha."

"Nếu ợ đến cỡ đó, mày đi ói luôn đi."

"Tao no."

"Cho vừa."

"Ơ, Sarawat!" Đó không phải là tiếng của tôi mà là của một người nào đó vừa bước vào tiệm mới nãy. Chúng tôi đều quen mặt vì cô nàng đáng yêu này tên là Earn, thành viên câu lạc bộ guitar được bổ sung sau cùng đợt với Prae và thằng Green.

Sở dĩ tôi ít khi nhắc đến là vì cô nàng tập guitar cùng nhóm đã có nền tảng. Mọi người đều biết Earn luôn bị bạn bè và đàn anh chọc ghẹo. Trời ạ...Ai bảo mặt mũi xinh xắn như vậy chứ. Đến tao còn có đợt rung rinh mà. Nếu không phải hồi đó mắc tán Prae, có khi đã chuyển qua chế độ thả thính như những người khác rồi cũng nên.

"Chào. Tới ăn cơm hả?" Thằng Sarawat mở miệng hỏi.

"Phải."

"Ngồi chung không?" Tôi đề nghị.

"Ừm." Earn đáp với nụ cười rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi.

Tôi đã từng kể rằng lần đầu tiên gặp Earn, ngoài sự xinh đẹp ra thì tôi còn nhìn thấy cả tính cách. Người này không giống những người khác. Kiểu rất nam tính lại có chút gan lỳ. Học Kiến trúc, thích chơi nhạc. Thỉnh thoảng còn nhìn thấy chơi đá bóng với tụi con trai nữa cơ. Thật sự tôi rất muốn kết thân nếu cô nàng không bài xích. I i.

"Gọi gì đó trước nha?"

"Ok."

Sau khi gọi đồ ăn thức uống xong xuôi, chúng tôi tiếp tục ngồi tán gẫu. Đa phần là tôi đặt câu hỏi cho cô nàng. Đối phương đều trả lời hết tất cả. Có vẻ như là mẫu người tính tình dễ chịu, không hề nghĩ nhiều như tụi con gái tôi từng hẹn hò. Càng nói chuyện nhiều tôi càng bắt đầu thấy vui. Không biết đó là sức hút nào của Earn nữa.

Biết vậy từ đầu tao giả vờ làm thân với nhỏ chơi guitar thay vì thằng Sarawat rồi. Trời ơi...

"Ờ, Sarawat. Đấu xong trận này đừng quên tập guitar nhé. P'Dim mẹ nó cứ càm ràm suốt." Giọng điệu thân thiết dễ sợ. Ý là có cả chửi tục trong đó nữa như là thân thiết lắm ấy. Thúi!

"Để ló mặt vô cho khỏi càm ràm."

"Sắp tới thời gian chơi nhạc rồi. Học kỳ 2 có sự kiện Music Festival nữa nên hơi nặng."

"Đấu xong trận này, chuyện gì cũng ổn thỏa thôi. Với lại nhóm mình cũng đủ thành viên rồi."

"Định lập nhóm đi thi hả? Đệttttttttttt. Cho tao vào với." Đừng trách tao nhiều chuyện. Nghe một hồi liền muốn tham gia.

"Đi tập chord C cho nó thanh trước đã rồi tính đến chuyện lập nhóm nhé." Song giấc mộng tan tành khi giọng nói trầm thấp của thằng Sarawat đã phá tan hết tất cả. Mẹ nó, đúng xem thường tao luôn, thằng khốn.

"Bắt đầu chọn bài dần dần đi. Đang định hỏi cậu xem có ý kiến gì thêm không." Earn nói tiếp, làm như không có tao ở đây vậy, đồ quỷ sứ. Mất mặt ghê.

"Muốn chơi bài của Desktop Error."

"Sarawat, bài này đúng khó luôn."

"DCNXTR cũng được."

"Có trong list nè. Biết ý cậu mà." Gương mặt xinh đẹp cười tươi.

"Tốt lắm."

"Dù sao tối nay sẽ gọi báo xem còn bài nào nữa không. Cứ nghiên cứ tờ giấy này trước đi nha."

"Đừng gọi khuya quá."

"Biết rồi mà. Trước 9 giờ. Chat trong IG thì tội nghiệp quá. Gõ sai hoài."

"Dạo này không còn sai nữa."

"Vậy hảaaaaaaaaa? Nếu mình không dạy gõ chắc còn nặng hơn thế cơ."

Tôi câm nín luôn. Vừa mới biết thằng Sarawat không chỉ gọi cho một mình tôi. Đáng lẽ ra phải biết ngay từ đầu rồi chứ. Nó cũng phải nói chuyện với bạn bè, gia đình của nó. Nhưng còn chat IG...

Đồ ăn được bưng lên. Earn ngồi vừa ăn vừa kể chuyện cho tôi và thằng Sarawat nghe một cách vui vẻ. Thật ra chỉ kể cho một người nghe thì đúng hơn bởi hiện tại chỉ có tiếng của Earn và người da ngăm ngồi đối diện vang lên không ngớt. Muốn chêm vào đôi ba câu nhưng tao có hiểu họ nói gì đâu.

Bàn chuyện âm nhạc liền tù tì luôn. Chuyện những nhóm nhạc Indie mà từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi mới nghe. Hoặc có lúc thì giới thiệu một vài bài nhạc mà khi tao bấm nghe thử liền không định nghĩa nổi từ "hay" là gì trong khi cả hai đều đồng ý rằng nó đúng đỉnh.

Cảm nhận được mình là con chó cũng chính là lúc này đây.

Thằng Sarawat dường như được là chính mình khi nói chuyện với Earn. Nó cười với cô nàng dù nó là người rất hiếm khi cười. Nó lảm nhảm không ngừng dù nếu không phải thật sự thân thiết thì nó sẽ lựa chọn giữ im lặng.

Tôi chẳng biết gì cả. Không hề biết cảm giác khó chịu xuất hiện từ lúc nào. Hoặc có thể là do thật ra tôi không thích bị ai ngó lơ như bây giờ cũng nên.

"Ôiiiiiiiiiiiii, no quá trời no."

"Ai bảo ăn nhiều."

Tôi vẫn dỏng tai nghe ngóng cuộc trò chuyện giữa hai người. Tâm tư cũng theo đó mà rối loạn.

"Muốn có ghê."

"Cái gì?"

"Muốn có người sẻ chia lúc buồn lẫn lúc vui, không phải người chỉ để sẻ chia hạnh phúc."

"Muốn gì?"

"Chia sẻ tiền cơm với mình đi. Haha."

"Earn, đừng giở trò." Thằng Sarawat giơ tay đẩy đẩu người ngồi bên cạnh. Tao chẳng biết làm thế nào hết ngoài việc cười giả lả.

Nói thẳng ra thì tôi cũng suy nghĩ khá nghiêm túc. Thằng Sarawat chưa bao giờ như vậy ngoại trừ lúc ở cùng tôi và đám bạn thân của nó là tụi Bạch Hổ. Nó từng bảo rằng thầm thích tôi nhưng nhiều khi cũng chưa hẳn là thích thật đâu. Bởi việc có Earn ở bên cạnh cũng không khác lắm với việc có tôi. Có khi còn tốt hơn.

"Hới, mày. Tao vào nhà vệ sinh cái nha."

Cả hai gật đầu. Đồ ăn và thức uống trả tiền hết tại quầy hết rồi nên tôi không cần phải giữ lời đi vào nhà vệ sinh nữa mà chuồn ra bên ngoài tiệm luôn.

Ờ, tính tao hèn nhát vậy đó. Không muốn ở lại làm kỳ đà cản mũi người ta nói chuyện đâu.

Ghét ghê. Tự nhiên trở thành người sợ tình yêu như thế. Và rồi lúc ấy tôi lại chọn trở thành loại người chính mình vẫn luôn ghét.

Tine là người ngầu lòi

Tôi sẵn sàng cắt đứt với những người không nhìn thấy được giá trị của tôi.

5 Missed callled từ thằng Sarawat.

Rrrrrrrrrrrrrrr

Lần này lại đổ chuông, song tôi không thể cứng rắn để cho rung đến lần thứ 6.

"Sao..."

[Tại sao không nhận cuộc gọi của tao?]

"Tao đang tắm."

[Buổi chiều mà đi tắm hả? Rồi đi đâu? Sao lại bỏ về trước?] Thằng Sarawat đặt câu hỏi tới tấp cho tôi. Nhưng tao biết trả lời thế nào cho nó nhận ra được rằng tôi đang khó chịu. Tôi với nó có là gì đâu. Phải làm sao đây...

"Đau bụng. Ỉa trong tiệm không đã nên về."

[Có làm sao không?] Tôi biết nó muốn nói cái gì. Tôi thừa biết nó nào quan tâm đường ruột của tao.

"Không sao. Bây giờ khỏe rồi."

[Có gì thì nói. Lo lắm đó, thằng quần. Muốn đi kiếm mày mà bị đàn anh giữ lại tập. Nhưng bây giờ rảnh rồi. Tao đến kí túc xá tìm mày được không?] Muốn khóc luôn, thằng khốn. Đang từ nam tính lại biến tao thành ẻo lả trong nháy mắt.

"Không cần đến. Tao đang làm việc."

[...]

"Sarawat, tao hỏi một chút."

[Ừm.]

"Mày có thích tao thật không?"

[...] Nó không trả lời, chỉ nghe thấy tiếng thở dài lọt ra từ đầu dây bên kia. Nhiêu đây cũng đủ biết nên quyết định thế nào. Nếu còn do dự thì thà đừng để nó xảy ra.

Tao đã bỏ ra rất nhiều tâm tư. Chấp nhận việc mình không quen con gái mà mở lòng với một người dù nó là con trai. Sở dĩ tôi chọn dẹp hết tất cả sang một bên chỉ vì tôi muốn chúng tôi tìm hiểu nhau. Cuối cùng thì sao...

"Tao nghĩ...Chúng ta nên rời xa khỏi cuộc sống của nhau một khoảng thời gian, được không? Trở về lúc mày chưa quen biết tao. Không cần gọi điện. Không cần nói chuyện. Tao tin mày có thể làm được. Không chừng mày còn có thể hiểu rõ trái tim mình hơn rằng thật ra mày thích một người khác."

[Rồi tại sao tao phải thích người khác?]

"Không biết nữa. Phòng trường hợp...mày không thật sự thích tao."

[Lên cơn điên hả?]

"Ờ, tao điên đó. Đừng có làm phiền tao nữa. Người mày thích không phải là tao mà là Earn!" Dứt lời tôi vội vàng cúp máy, không thèm đợi nghe thêm lời giải thích hay bất cứ câu quái quỷ gì nữa. Thật ra mà nói là do tôi sợ nó thừa nhận rằng tất cả những lời tôi nói đều không sai. Sợ...nó thật sự thích người khác. Nhưng càng sợ hơn nữa là...nó sẽ không làm phiền tôi như thể chưa bao giờ xuất hiện.

Tao đã làm gì thế này, nghiệp chướng thật mà.

Và những gì tôi tiên đoán đã thành hiện thực. Thằng Sarawat không gọi cho tôi một cuộc nào trong suốt 3 ngày liền. Quan trọng là tôi cũng kiềm lòng không bén mảng đến tòa nhà khoa Khoa học Chính trị nữa dù khoa tao nằm ngay sát bên khoa nó. Ngày đầu tiên nó không gọi, tôi vô cùng hả dạ. Định bụng đoạn tuyệt ở đó luôn. Song đến ngày thứ 2, không biết ma ám hay sao mà cả ngày tâm hồn cứ treo ngược cành cây.

Đến hôm nay...ngày thứ 3 thì thật sự không thể giải thích nổi luôn. Người từng lúc nào cũng có người để chửi lộn suốt ngày, thế mà giờ nó lại lặn mất tăm. Với những cô bạn gái cũ, tôi chưa bao giờ thế này. Chẳng hiểu sao chỉ như vậy với một mình nó.

"Anh ơi, cho em một ly trà táo." Tôi lết tấm thân tàn đến tiệm chế Tun cùng the gang.

Chuyện xảy ra tôi không kể cho 3 đứa tụi nó nghe vì sợ chuyện bé xé ra to. Cứ để cho nó qua đi là cách tốt nhất.

"Cho em một ly trà xanh Africa nóng nha. Thằng Ohm uống gì?" Phó mặc cho 3 thằng quỷ nhỏ kia gọi những món đồ uống kỳ quặc, trong lúc đó tôi bỏ đi kiếm bàn ngồi đợi. Nhưng ánh mắt lại xui xẻo đụng phải một người.

"Ơ, Tine. Chào." Earn chứ còn ai. Lúc trước ngoài câu lạc bộ ra thì có khi nào gặp, cứ nhằm lúc tao yếu thế mà xuất hiện làm tao nhức nhối.

"Chào." Tôi vẫy tay chào hỏi. Nhưng còn đau hơn gấp bội đó là thằng thân cao vừa ló mặt khỏi nhà vệ sinh không ngừng khuấy đảo tim tao.

Đau chết đi được! Đau thấy mẹ.

Suốt ngày lải nhải rằng thích tao, thế mà đến khi tao mới dừng nói chuyện thôi thì nó đã chuyển hệ ngay sang cô khác ngay. Đúng là không hổ danh Sara-đểu.

"Đi chung hả?" Chả hiểu sao lại chọn hỏi Earn câu như vậy. Nhưng khi nhìn thấy thằng Sarawat đang tiến tới bàn, cộng với balo của nó đang để ở đây, tôi lập tức hiểu ngay điều mình luôn lo sợ đã trở thành sự thật.

Tôi không đợi nghe câu trả lời liền mau chóng quay đầu tìm một cái bàn thật xa trước khi tụi nam chính kéo nhau ngồi xuống nghịch điện thoại và đọc truyện tranh như thường lệ. Thỉnh thoảng thằng Fong khều tôi để nhìn sang thằng Sarawat. Nhưng tao chảnh mà, dặn lòng không nhìn thì hơn. Kiếm người khác tán rồi sẽ quên được nó thôi.

"Trà táo có rồi đây." Ngay khi nghe thấy tiếng gọi ra lấy đồ uống, tôi không chậm trễ cầm theo bóp chạy tới quầy thu ngân. Trước mặt là một đàn anh đang đứng cười thật tươi. Chính là thằng cha đã xin số điện thoại của tôi ở quán rượu lần trước.

Nghe nói tên gì ấy nhỉ. Chó? Mèo? Mil?

Cơ mà kệ đi. Không định chào hỏi.

"Tine." Ơ, thế mà lại chào tao trước.

"Xin chào, đây là tiền trà." Tay đưa tiền cho đối phương, sau đó cầm ly nước đặt trước mặt lên.

Có lần tôi từng kể tiệm chế Tun là địa điểm tụ tập của sinh viên tất cả các khoa, đặc biệt là khoa Kiến trúc. Vậy nên cũng không lạ lắm khi thấy đàn anh mặt mũi ham hố phụ chế Tun bưng nước bưng đồ ăn và...thả thính tụi nhỏ.

"Đi chung với bạn hả?"

"Ừm. Anh tới phụ chế Tun ạ?"

"Giải sầu thôi. Học hành chán quá nên trốn đến đây nằm chơi." Cuộc đời vẫn đẹp saooooooo.

"Vậy thôi em qua ngồi với bạn đây."

"Ok, cứ tự nhiên. Lát nữa anh ghé qua bàn nói chuyện." Ngay giây phút câu đó vừa thốt ra, bàn tay của người đối diện giơ lên chạm vào đầu tôi rồi vò nhẹ một cách cưng chiều khiến tao hoang mang hết sức.

Píu!

Hoang mang tập 2 chính là lúc này đây. Tôi không rõ thằng Sarawat xuất hiện kế bên tôi từ bao giờ, song tiếng động vừa nãy xuất phát từ việc bàn tay dày của nó gạt phắt bàn tay của đàn anh trước mặt. Và nó cứ thế làm mà không hề có biểu hiện sợ sệt bị người ta đạp cho một phát.

"Nói chuyện chút đi." Thanh âm trầm thấp không được nghe suốt 3 ngày nay cất lên. Bàn tay dày nắm cổ tay tôi kéo ra khỏi tiệm giữa bao ánh mắt.

"Bị cái khỉ gì thế?" Tôi chửi thề một cách bực dọc. Nói luôn là bây giờ tao đúng giống vợ ghen chồng vì chồng có người khác.

"Mày mới là đứa bị cái khỉ gì ấy. Để cho nó nắm tay, xoa đầu một cách dễ dàng, thế nào cũng được như vậy hả?" Thằng Sarawat như người lên cơn. Từ lúc biết nhau đến giờ tôi chưa bao giờ thấy nó như vậy. Mọi khi thấy mặt cứ im im, phát ngôn câu nào câu nấy đều ghẹo gan đáng đánh, một trời một vực với lúc này đây.

Ánh mắt nó như người phát hỏa và đoán chừng sẽ không dịu lại trong một thời gian ngắn.

"Tao làm gì là chuyện của tao. Hết nói chuyện với nhau rồi mà. Mày thì liên quan gì đến."

"Sao lại không liên quan? Nếu không care, tao có làm đến mức đó không? Theo đuổi một người cả năm trời. Bỏ bao công sức giữ mày lại cho riêng mình. Mẹ nó, làm sao có thể để cho một tên chui từ xó xỉnh nào đó động vào chứ."

"Mày đi chung với cậu ta, tao còn chưa nói tiếng nào. Kêu ca cái gì không biết."

"Tao không có đi chung với cậu ta. Tình cờ gặp nên rủ đến đây ngồi thôi."

"Thì sao? Nói với tao làm gì?"

"Không nói chuyện với mày tận 3 ngày. Cố gắng làm theo những gì mày yêu cầu. Thử không gặp mày. Nhưng mày có biết...mẹ nó, còn đau khổ việc chúng ta không gặp nhau cả năm trời nữa. Lúc đó chưa bao giờ hi vọng sẽ gặp lại, nhưng bây giờ thì đã có cơ hội được ở bên nhau rồi. Mày có hiểu không?"

"..." Câm nín luôn. Làm mặt như thể thất vọng về tao lắm.

Tình thế thay đổi còn nhanh hơn lật trứng omlette bằng chảo. Thành ra tao là người có lỗi hả.

"Tao không có thích Earn. Tụi tao là bạn. Gọi nhau bàn chuyện bài hát. Với lại cậu ta cũng có người yêu rồi, thằng khỉ. Người ta có bạn trai rồi. Có hiểu không hả?" Một tràng dài của thằng Sarawat làm tao đứng bất động, im lặng mặc niệm cho bản thân một phút.

"Thằng Sarawat."

"Tao dỗi." Ơ hay...

"Dỗi cái gì chứ. Tao mới phải dỗi mày đây này."

"Thế mày dỗi tao chuyện gì?"

"Thì chuyện mày thích cậu ta khiến tao thao thức ngủ không yên mất mấy ngày. Có định chịu trách nhiệm không đấy?"

"Vậy có làm người yêu tao không?"

"...!!"

"Làm người yêu tao đi, đêm nào tao cũng ru cho ngủ ngon..."

Lại nữa rồi, thằng khốn! Tim hẫng một nhịp...

Tất cả kết thúc với việc chẳng có gì xảy ra. Tôi không còn dỗi thằng Sarawat nữa, còn nó trông có vẻ happy với công cuộc tập luyện đá bóng. Earn có người yêu rồi, là đàn anh chung câu lạc bộ luôn. Toàn bộ do tao làm mình làm mẩy, có mắt như mù.

Còn chuyện xin làm người yêu của thằng Sara-đểu thì đừng nhắc. Nó chỉ nói chơi thôi và tôi cũng không suy nghĩ nghiêm túc đến mức đồng ý trong khi chính mình còn đang băn khoăn về giới tính. Thích nó hay không thì khá chắc chắn rồi, song có thích những cô gái xinh đẹp khác nữa không thì phải đợi confirm.

Nếu không thể dẹp bản tính đào hoa khi xưa sang một bên thì cũng đồng nghĩa rằng tôi thật sự không thay đổi. Đó chỉ là cảm xúc nhất thời khi có người đẹp trai hơn tao đến giành scene khiến tao lỡ dây dưa trong một khoảnh khắc mà thôi. Tôi chỉ hi vọng con đường phía trước với sự trợ giúp của thời gian sẽ làm tôi hiểu ra điều gì đó hơn. Chỉ thế thôi...

Nhưng mà kệ đi. Những nỗi niềm trăn trở hãy tạm quên đi vì cuối cùng thì cái ngày mà người người chờ đợi đã đến. Trận đấu bóng quan trọng giữa khoa Kỹ thuật và khoa Khoa học Chính trị sắp diễn ra. Sau lần cãi nhau cuối cùng ở tiệm chế Tun, tôi không nhìn thấy mặt mũi thằng Sarawat và tụi Bạch Hổ nữa. Ngay cả guitar mà nó bảo rằng yêu ơi là yêu, nó còn chấp nhận nghỉ tập, không xuất hiện ở câu lạc bộ lấy một buổi.

Tôi cũng không khác gì. Thật lòng cũng muốn dành thời gian tập guitar vì thằng cha Dim cứ chửi ầm lên trong fanpage câu lạc bộ. Nhưng mà biết sao được. Cái danh hoạt náo viên cấp trường ngăn trở, vậy nên tôi đành dành toàn bộ thời gian cho việc tập luyện cổ động cho đến khi giải thể thao của trường kết thúc.

"Mày, học xong giải tán nha."

"Vội vội vàng vàng đi chết ở xó xỉnh nào vậy chứ?" Tôi châm biếm. Thầy còn chưa cho ra, 3 thằng bạn thân đã mau chóng hốt hết sách vở cho vào balo.

"Ờ, đang vội. Tụi tao mà tới trễ, đảm bảo chết không toàn thây." Thằng Fong để lộ tiếng than thở không lớn lắm.

"Tại sao?"

"Đàn chị lo việc hậu cần của trường nhờ phục vụ nước trong sân." Nếu là người khác, có lẽ trông sẽ rất khẩn trương nghiêm trọng. Song đối với thằng Fong, người vừa thất tình sau khi bị con nhỏ cấp 3 đá thì không phải như vậy. Bởi vì mẹ nó, thăng cấp lên tán tỉnh đàn chị năm 3 luôn. Bảo sao dạo này ra sức ghi điểm lấy lòng thế.

Nhắc đến phục vụ nước tôi liền mặc định mình hết hi vọng. Chị ấy là người lo hậu cần của trường. Tôi gặp hoài. Ngoài đời xinh xắn dễ thương muốn chết, không ăn nhập với bản mặt của thằng Fong tí nào.

"Ờ, vậy đi đi." Thật ra tao cũng vội. Ngán ba cái vụ trang điểm chết đi được. Nhắc đến là nhớ tới khuôn mặt thằng Sarawat ngay. Thì hôm nay là trận đấu bóng quan trọng mà. Cả team vợ Sarawat lẫn team cổ vũ những chàng trai hard core mặc áo đồng phục kỹ thuật, ai ai cũng đều lót dép hóng. Trận này có thể gọi là một sống một còn.

Năm 1 học không nặng. Môn học cũng toàn môn đại cương ôn lại những kiến thức từ thời trung học nên xem như thuận lợi cho chúng tôi khi không phải học quá nhiều. Có căng thẳng thì cũng chỉ xoay quanh những hoạt động thế này thôi. Mẹ nó, nhiều còn hơn thời khóa biểu đại học của tao nữa.

Tất cả những sự kiện quan trọng đều có phần tao trong đó. Mệt đến mức lết không nổi nhưng lại chẳng thể kêu ca vì ai bảo do tao chọn làm chi. Ờ thì...biết vậy ngay từ đầu tao đã chả đăng ký tham gia. Lớp thì câu lạc bộ, lớp thì hoạt động cổ vũ. Có thể nói rằng có thời gian để tao uốn éo xỉa răng là đã may mắn lắm rồi.

Ngay khi tạm biệt 3 tên nam chính siêu cấp đẹp trai, tôi lập tức đi tìm đàn chị cổ động khóa trên đang ngồi đợi năm 1 đến trang điểm không thua gì sự kiện fancy hoành tráng. Nhưng nào đã được trang điểm ngay, phải đợi đến lượt. Trong lúc đợi tôi ngồi tán dóc với bạn và chơi mạng xã hội giết thời gian.

Cho đến khi nghe thấy tiếng hét của một đàn chị ở gần đó. Mọi sự chú ý bỗng chốc bị lệch hướng. Mấy ngày trời tôi không gặp nó. Thằng Sarawat vẫn vậy, không gầy hơn hay da ngăm đen hơn. Chẳng những thế khuôn mặt còn tỉnh bơ như muốn nói rằng...cái tính ghẹo gan đó chưa bao giờ biến mất.

"N'Sarawat, đến tìm N'Tine hả?" Dường như các đàn chị đều đã biết nên mau chóng hỏi tới tấp.

"Vâng." Và chủ nhân cái tên không hề phủ nhận mà chỉ đặt mông ngồi chen chúc trên chiếc ghế tí hon của tôi khiến nó suýt thì gãy. Cái đồ chết tiệt này, ghế trống có cả chục, tại sao không ra đó ngồi.

"Kính mời qua ghế bên kia ngồi. Tao sắp té rồi này. Còn cố chen vô cho bằng được." Tôi gằn giọng để tiếng phát ra không quá lớn. Thế mà người nghe lại làm như bị điếc, quay sang mỉm cười với sự ghẹo gan.

"Nói không nghe. Mày muốn ăn đòn hay sao?"

"Muốn."

"Để tao cho ăn đấm."

"Đổi thành làm cái khác được không?"

"...!!" Đồ quỷ sứ. Nổi da gà da vịt. Không biết ma quỷ phương nào nhập vào mà nó lại dám nói một câu bình thường với chất giọng nỉ non đến mức đó. Cũng may là nó thì thầm nên các đàn chị không nghe thấy. Nhưng cho dù có không nghe thì mọi ánh mắt vẫn theo sát chúng tôi không phút nào lơi là.

Chuyện của tôi và thằng Sarawat trở thành chuyện mà ai ai cũng đều biết rõ. Bởi lẽ sau khi ông chồng quốc dân lỡ miệng tuyên bố khi nào trở thành người yêu của tôi sẽ thông báo, các đàn chị vì vậy mà ngầm hiểu rằng chúng tôi đang ở trong giai đoạn thả thính qua lại.

"Hôm nay phải đấu mà, sao không đi chuẩn bị đi?"

"Xin các anh rồi. Bảo rằng ghé qua gặp mày một chút thôi."

"Ờ, cầu cho một chút thôi thật." Chẳng nói chẳng rằng áp mặt lại gần hõm cổ khiến tôi vô thức nín thở.

"Lâu rồi không gặp."

"Thì sao?"

"Sao người mày lại nặng mùi như da heo chiên hết hạn vậy?" Đồ mất nết! Tát luôn được không. Thay vì nói gì đó cho người nghe mát lòng, cuối cùng toàn chọc điên tao thôi. Sarawat đúng là Sarawat mà.

"Vâng, ông thần thơm tho. Ông thần quyến rũ. Ông thần thơm mùi lavender. Đi đâu cũng ngửi thấy mùi hương nức lòng." Tôi châm biếm đối phương không nể nang. Kiếm chuyện với tao cho bằng được. Đáng ăn tát chưa.

"Đúng thích mặt mày lúc tức giận luôn."

"Đừng có làm phiền tao."

"Đúng muốn cắn mày luôn. Ngứa răng ghê. Cho cắn xíu nha."

"Bộ mày là chó hả?"

"Cắn miệng được không?"

"Lấy móng chân quặp của tao mà ăn trước đi."

"N'Tine, ra trang điểm được rồi!" Còn chưa kịp cãi xong, tiếng của đàn chị cổ động đã cắt ngang. Tôi vội đứng dậy đi thẳng về hướng giọng nói, không để cho người kia đợi lâu vì vẫn còn rất nhiều người đợi trang điểm.

"Rồi đi theo tao làm gì?" Tôi lập tức quay qua càm ràm người cao hơn sau khi thằng Sarawat dí sát đít, thiếu điều ăn luôn gáy tao.

"Xem chị ấy trang điểm." Nó đáp tỉnh bơ.

"Ngồi đây được mà, N'Sarawat. Một xíu thôi. Chị trang điểm không lâu đâu." Coi chị gái kìa. Thay vì đuổi đi thì lại tiếp tay bằng việc kéo thêm một cái ghế nữa.

"Cảm ơn ạ."

"Tine cột tóc đợi chị nhé. Để chị tìm kem nền phù hợp với mặt em đã." Người đối diện cặm cụi tìm đồ trong chiếc hộp plastic, còn nhiệm vụ của tôi là cầm dây thun cột tóc để lộ gương mặt.

"Tao cột cho." Giọng nói trầm thấp cất lên.

"Không cần. Tao tự cột được."

"Húiiiiiiiiiiiiiiiiii."

Miệng thì nói vậy nhưng tay luôn chậm hơn đối phương một bước. Người xung quanh gào rú làm cả căn phòng xôn xao khi ai kia cầm dây thun cột phần tóc phía trước mặt lên rồi túm lại với vẻ đắc ý. Thề đi là mày định cột tóc tao chứ không phải giật đầu tao. Đau chết đi được.

Rồi tay mày thô ráp quá đi. Chạm vào trán tao mà tưởng đâu scrub thảo dược triệu tám trộn với một nắm cát đá.

"Như vậy hả?"

"Tùy mày." Gương mặt khôi ngô hiện lên nơi khóe mắt khiến tim tôi trót rung động. Đôi môi mím chặt. Đôi mắt tập trung nhìn chỏm tóc trước mặt không chớp mắt như thể việc cột tóc cỏn con này là chuyện khó khăn vô cùng.

"Trán rộng như sân vận động Rajamangala ấy." Đang phiêu, tự dưng làm tâm trạng tao rớt tỏm.

"Ghét mày ghê."

"Bữa sau cho mượn đi tập đá bóng với tụi bạn nha."

"Đúng khốn nạn."

Liệu đây có phải là hậu quả từ việc thử tìm hiểu nhau một thời gian không nhỉ. Nói thẳng ra thì tao chả thấy điểm gì tốt trong con người thằng Sarawat, chỉ cảm nhận được duy nhất một điều đó là sự ghẹo gan thuộc hàng infinity và chẳng biết ngày nào sẽ phát cơn mà nhai đầu tao luôn.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế mềm, đối diện là đàn chị cổ động khóa trên xinh đẹp tựa thiên thần đang cặm cụi chọn kem nền sau khi la hét chán chê cùng đám bạn. Lát sau bàn tay mỏng manh tán kem nền lên mặt tôi thật nhẹ nhàng khiến tôi lim dim mơ ngủ.

"Trend mặt trắng bệch giờ thịnh hành ghê."

"...!!" Giọng nói monotone vang lên không kèn không trống.

"Không trắng bệch đâu, N'Sarawat. Tine trắng sẵn rồi, màu này chị nghĩ hợp." Lời nói của nó không chỉ làm tao bẽ mặt mà còn khiến tất cả shock nặng.

"Kem nền tốt. Là mặt người không tốt."

"Gây sự hả mày?"

"Đánh hay không đánh cũng không khác gì đâu."

Thấy thằng Sarawat không ngừng đả kích, tôi đành bắn ánh mắt qua nhờ đàn chị đánh nền mỏng mỏng thôi. Ít ra cũng che chắn được nếu lỡ đâu cái móng trâu của nó sút dính cổ. Thằng này khó đoán tâm tình lắm.

Bàn tay trắng trẻo quay qua cầm phấn đánh lên mặt. Xong xuôi thì chuyển sang cầm cọ tán eyeshadow màu nâu nhạt.

"Không tán trông cũng ổn rồi." Lại nữa. Nó phản đối đến mức chị tao phải đặt cây cọ xuống. Không biết ngại cái gì nữa. Vấn đề nằm ở chỗ tôi không hề cãi lại. Hỏi rằng có phải do nể nang không thì trả lời luôn là không. Nhưng nếu hỏi rằng có phải sợ không thì tao xin trả lời là phải!

Sau đó sự nghiệp trang điểm hoàn toàn trở thành một mớ hỗn độn vì luôn có một tên Ma Vương làm gián đoạn. Khi chị ấy định cầm cây eyeliner lên...

"Mắt nó đen thui như panda rồi, không cần vẽ thêm đâu."

Khi chuyển sang cầm blush đánh má màu nhạt lên...

"Coi chừng biến thành khỉ đầu chó."

Chuyển sang cầm lipstick màu nhạt lên...

"Môi nó để không cũng được rồi."

"Tóm lại không trang điểm nữa, được chưa?" Tôi quát lớn, thiếu điều muốn phun nước bọt vào mặt thằng Sarawat.

"Tốt rồi. Hôm nay không đem theo đống đồ chùi rửa. Quyết định vậy đi."

"Người ta gọi đó là remover. Với cả tao đang nói mỉa đó, có hiểu không hả?"

"Không hiểu."

"Thì giờ tập hiểu đi."

"Rồi mày trang điểm gì lắm thế? Thế này thôi cũng đúng dễ thương rồi."

"..."

"Muốn dễ thương cho người khác thích mày hơn hả? Chán ghê."

Sau đó nó ngồi dậy khỏi ghế rồi hậm hực bước ra khỏi phòng. Cả phòng im phăng phắc. Hoang mang nguyên một đám. Đây là đang tới ngày đèn đỏ của cô vợ vai u bắp thịt là thằng Sarawat có phải không nhỉ. Tim tôi...

Trận đấu bóng quan trọng mà người người mong đợi đã đến. Nhiệm vụ của một hoạt náo viên cấp trường như tôi là đứng ở khu vực cổng vào để nhảy múa khai sân. Cầu thủ của 2 đội cũng đã chuẩn bị sẵn sàng ở hai bên sân vận động.

Khoa Kỹ thuật mặc áo màu đỏ sẫm, trong khi khoa Khoa học Chính trị vẫn mặc màu áo trắng quen thuộc. Nhưng!!

"Íiiiiiiiiiiiiiiiii."

Tiếng hò reo cổ vũ xung quanh không dành cho tôi và đội cổ động như đã nghĩ. Bởi lẽ lúc này chúng tôi đang trên đường trở về một bên sân, chỉ có cầu thủ của cả hai đội là đang chạy ra sân hừng hực khí thế. Giây phút tôi lướt qua người thân cao, chồng của phần lớn cái trường này, cảm giác duy nhất cảm nhận được chính là lòng bàn tay ấm áp của đối phương xoa nhẹ đầu tôi rồi lặng lẽ bước về phía trước như chẳng có gì xảy ra.

Nhưng với tao thì không có chuyện ấy đâu. Tim đập rộn ràng thiếu điều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Sarawat làm gì đó? Thấy rồi nhaaaaaaaaaaa. Tụi mình thấy hết rồi đó."

"Oh my! Ayyyyyyyyyyy."

Thành ra tôi bị rất nhiều ánh mắt căm phẫn đến từ nhóm vợ của nó dò xét trước khi mau chóng bị giành mất sự chú ý cho việc giới thiệu các cầu thủ một cách chính thức sau khi cả hai đội đã hâm nóng sân vận động từ trước đó.

Cơ mà không biết trận đấu lần này lại lớn đến mức đó. Ngay cả đám đàn anh Bạch Hổ trước giờ vốn keep look hôm nay cũng đích thân hạ giá. Chiếc áo trắng mà tôi nhìn đến quen mắt có một điểm khác lạ, vì vậy nó trở thành chuyện gây nhiều sự phấn khích đối với đội cổ vũ và team vợ Sarawat, đặc biệt là...

"Trắng Omo, số 12!"

"Íiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, chồng mị."

"Sarawat ~" Tiếng xôn xao vang lên từ khắp tất cả các phía, kèm theo đó là những nụ cười trìu mến dành cho người đang đứng giữa sân. Thằng Sarawat gập nhẹ người thay cho lời chào hỏi. Bảo rằng khoa Khoa học Chính trị khác hơn mọi ngày cũng chính là ở điểm này. Bình thường thằng Sarawat sẽ mặc áo có in dòng chữ "Sarawat*", số thứ tự 12 phía sau lưng. Nhưng hôm nay...

Chiếc áo mới toanh này lại in dòng chữ "Trắng Omo" có kích cỡ bằng cái nhà đập vào mắt người khác như muốn trơi chội vậy.

(*) Sarawat ở đây đọc giống nhau nhưng cách viết và nghĩa khác. Sarawat trên áo team mang nghĩa gian chùa.

Cho xin một chút. Cho tôi xin một chút. Thằng khốnnnnnnnnnnnnnnnnn.

Lấy sự tự tin ở đâu ra mà bảo rằng mình trắng như Omo chứ. Da tôi với da nó khác biệt rất lớn. Tao còn chưa dám tự nhận mình trắng huống chi nó. Lại ngứa đòn rồi đây. Hay là biết trước sau mình cũng thua nên chơi trò tâm lý với đối thủ nhỉ.

Thằng Man cũng không kém cạnh. Sau áo nó in dòng chữ "Man-ối-giời". Tóm lại cầu thủ bên đội Khoa học Chính trị, bất kể đá chính hay đá dự bị đều sẽ có slogan thương hiệu của mình ở đằng sau lưng áo. Đệt mợ.

Huýttttttttttttttttttt.

Tiếng huýt còi của trọng tài vang lên trước khi quả bóng đặt ở giữa sân bị chân của ai đó sút thật mạnh, báo hiệu trận đấu lịch sử một mất một còn giữa khoa Kỹ thuật và khoa Khoa học Chính trị chính thức bắt đầu.

Hoạt náo viên có nhiệm vụ nhảy múa cổ vũ ở một bên sân. Nhưng cứ mỗi lần bóng bị sút về phía tụi Bạch Hổ là tao lại thót tim, nhảy lúc đúng lúc sai. Nói thẳng ra thì cũng thầm cổ vũ cho nó. Không muốn nó thua dù tao đã từng cá cược với tụi thằng Man chắc cú đến đâu.

"Hiện giờ Sathit số 8 vừa chuyền bóng tới cho Sitthachai, sau đó chuyền...chuyền cho. Ô hồ! Sắp được rồi. Bị Boss-lí-lắc bên đội Bạch Hổ cướp bóng trước."

Chẳng những phải đau đầu vì tiếng bình luận, tao còn mệt óc thêm với mớ tên sau lưng áo của team thằng Sarawat nữa. Khốn kiếp! Nghe xong chỉ muốn phát điên.

"Lại nào. Lần này là một đường chuyền rất uyển chuyển. Nhưng...ô hồ, số 4 khoa Kỹ thuật lại sút trúng cột dọc."

Mọi người đều tập trung theo dõi đến nỗi gồng người. Gồng hết cả lên, thằng khốn. Ý là tao không muốn nhảy nữa đâu. Tim tao sắp không xong rồi. Đời này chưa bao giờ xem trận nào mà khổ sở như vậy.

"Hôm nay Sarawat số 12 đã đổi tên. Số vẫn giữ nguyên nhưng thay tên mới. Xin chào đón...Trắng Omo lại có bóng." Tao căng thẳngggggggggg.

"Íiiiiiiiiiiiiiii." Nhưng căng còn hơn tao là tập đoàn fanclub của nó kìa. Chơi bất kể da màu luôn. Quằn quại chụp cho bằng được hình từ khoảng cách xa thật xa.

"Trắng Omo cố lên. Trắng Omo cố lên. Ayyyyyyyyyyyyyy."

"Chuyền được rồi. Man-ối-giời chuyền cho Tee-nhí-nhảnh. Và...và..."

"..."

"Sút!!"

"Hồ...Bay một đường tới Silom luôn. Tiếc quá. Không có bàn thắng nào được ghi."

Bình luận bóng đá sôi nổi không thua gì bình luận đua thuyền. Nhóm cổ vũ nhấp nhổm như sắp chết đến nơi. Riêng tôi cũng ở trong bộ dạng không khá khẩm hơn, mồ hôi chảy đầm đìa. Vì vậy đàn chị đành cho nghỉ giải lao. Tụi nam chính cũng làm việc hết sức, phục vụ nước nôi đã đời trước khi đưa cho tôi một chai với vẻ mặt cực kỳ bơ phờ.

"Mày nghĩ nó có đá trúng không?" Câu hỏi này là của thằng Ohm. Ngay cả tao cũng không trả lời được. Chỉ biết rằng...cổ vũ cho nó thôi.

"Không biết."

"Tao nghĩ sẽ thắng. Nó tốn công trắng Omo thế kia, ắt hẳn sẽ lật ngược tình thế." Tao xin phép mua câu này rồi xóa sổ luôn được không. Sến phát ói.

"Nhưng đó là quán quân 6 năm liên tiếp."

"Đó là trước khi có tụi quỷ nhỏ này thôi. Hới. Kìa!" Dứt lời, thằng Ohm hướng toàn bộ sự chú ý của tôi về phía quả bóng đang bị dồn đến chỗ thủ môn bên đội Khoa học Chính trị. Giây phút ấy tiếng la hét từ bốn phía vang lên, kéo theo đó là triệu chứng hô hấp khó khăn của tôi. Và rồi trái bóng cứ thế lăn vào khung thành ngay trước mắt.

"Gear Seeddddddd của chúng ta dẫn trước Bạch Hổ với tỷ số 1 – 0 rồi, các bạn khán giả ơi."

Tiếng chúc mừng xen lẫn tiếng thở dài nuối tiếc từ khắp các phía của sân vận động. Tuy nhiên trận đấu vẫn tiếp tục, không gián đoạn. Trong suốt nửa đầu trận đấu, việc thay cầu thủ vì đá phải chân nhau dẫn đến bị thương phải khiêng vào băng bó cứ loạn cả lên, song đó cũng xem như là nét hấp dẫn của bóng đá. Hiệp 1 kết thúc với tỷ số 2 – 0. Đội Bạch Hổ ra khỏi sân với áp lực nặng nề.

Thằng Sarawat mồ hôi đầm đìa đi về phía ghế ngồi cùng đám bạn. Các đàn chị staff phục vụ nước và khăn lạnh. Tôi ngồi cách đó không xa nhưng không hề có ý định đến làm phiền tinh thần và việc phổ biến chiến thuật của các cầu thủ. Chỉ có thằng quần kia là cứ thích làm phiền tinh thần tao thôi. Đồ khốn.

Thân hình cao cao đi một mạch đến chỗ tôi, mang theo chai nước đã uống một nửa rồi thả mình ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Sau đó nó thở dài một hơi.

"Hôi mùi mồ hôi quá. Dịch ra xa coi."

"Tao cứ thích ngồi đây đấy." Phải cảnh báo trước rằng mọi lời nói đều không có khả năng gây ảnh hưởng đến nó. Thế nên chúng tôi đành để sự im lặng thực hiện nhiệm vụ của nó một lúc trước khi tôi nhịn không nổi nữa mà lên tiếng.

"Đừng suy nghĩ nhiều. Thua cũng không sao mà." Tôi lí nhí nói, song tôi thừa biết từng câu từng chữ nó đều nghe thấy hết. Đối với thằng Sarawat, đây có lẽ là chuyện buồn dù trong lòng tao mừng chết đi được khi nhớ đến vụ cá cược với tụi thằng Man.

"Đâu có nghĩ nhiều. Chỉ cần biết có mày cổ vũ là tao vui rồi."

"Ừm...Rồi nghĩ gì mà hôm nay lại mặc cái áo ngớ ngẩn như vậy?"

"Tao trắng mà, mặc áo này là đúng rồi." Mày da ngăm, thằng quần. Nhưng cũng chỉ nói vậy thôi, không muốn cãi nhiều sinh chuyện nên chọn cách im lặng.

"Vậy cái kia đâu?" Cái áo cũ mà trận nào nó cũng mặc. Còn tưởng đâu là áo đem lại may mắn cho nó chứ. Tuy nhiên thằng Sarawat không trả lời câu hỏi này của tôi mà chỉ lẳng lặng ngồi im, chả hó hé một câu nào.

Tiếng hô hào xung quanh vang thêm mấy lần nữa. Một vài đàn anh đàn chị gọi thằng Sarawat ra chụp hình chung. Riêng tôi móc điện thoại ra nghịch cho đỡ chán. Và lúc này đây tôi phát hiện trào lưu mới do team vợ Sarawat phát động xuất hiện đầy ắp trên timeline.

"Trắng Omo dễ thươngggggggggg."

"Gào thét vì chàng trai của tôi. Thấy mà chỉ muốn chạy xuống giặt cùng chồng thêm lần nữa thôi."

"Bây giờ Sarawat đi tán người khác rồi. Vậy thôi tụi này tán Trắng Omo cũng được."

"Muốn giặt thật mạnh cho thỏa lòng mới thôi. 55555555555"

"Nữa rồi, cưng ơi. Hot đến tận tim. Dù thế nào chị đây cũng bao."

Sự nổi tiếng trong phạm vi rộng gần 10km. Tao ngồi hóng hớt một cách vui vẻ được một lúc thì thân hình cao cao trở về chỗ ngồi rồi thở dài thườn thượt. Người đứng bu đông bu đỏ nhưng nó chả thèm để tâm đến ánh mắt của bất cứ ai.

"Bị làm sao? Có bị thương chỗ nào không?" Miệng hỏi trong khi mắt quét một lượt từ đầu gối đến gót chân.

"Không bị thương."

"Còn 10 phút nữa là ra sân rồi. Nghe nhạc giảm căng thẳng không?"

Tôi gợi ý. Thằng Sarawat gật đầu rồi tỉnh bơ giật điện thoại trong tay tôi.

"Có tai nghe không?"

"Ừm." Tôi khẽ đáp trước khi cúi xuống nhấc chiếc balo để dưới ghế lên, mò mẫm tìm cặp tai nghe màu trắng luôn mang theo bên mình đưa cho người kia.

Bàn tay dày cầm món đồ tôi vừa đưa cho đeo lên một bên tai, bên còn lại chìa về phía tôi như muốn hỏi ý kiến. Nhưng ánh mắt nó nào có như vậy. Ánh mắt nó đúng bắt ép tao phải nhận luôn.

"Mở soundcloud nha."

"Tùy mày." Tôi nói trong lúc nhét một bên tai nghe vào tai rồi đợi thằng Sarawat chọn bài hát theo ý thích. Phải chiều nó thôi vì tôi thừa biết dù có cãi kiểu nào cũng không cãi lại nó nên đành kiếm cớ tự an ủi mình một chút vậy.

Soundcloud là một application nghe nhạc được xem như là nơi kết nối những người có cùng gu âm nhạc với nhau. Những người nào nghe dòng nhạc gần giống thì chúng ta có thể lựa chọn bấm theo dõi. Người như thằng Sarawat chắc chắn sẽ không bỏ qua vì ở đây có rất nhiều bài hát thuộc thể loại Indie cho nó nghe.

"Mở mắt nhìn bầu trời buổi sớm mai, ngắm nhìn cùng trái tim nhẹ nhõm

Quên hết đi chuyện tồi tệ lúc xưa, những ngày buồn đau rồi sẽ trôi qua"

Bài hát đang phát trong tai nghe là bài "Cho em" của nhóm Scrubb, nhóm nhạc duy nhất tôi khiến tôi phát cuồng. Và thằng Sarawat biết rõ điều đó...

"Trên mọi nẻo đường, chúng ta cùng nhau vượt qua

Đôi lúc có thể cùng nhau mắc sai lầm

Vào những ngày anh u uất, em sẽ luôn động viên

Biết rằng...Anh đã trao cho em tất cả"

"Biết rằng...Anh đã trao cho em tất cả." Giọng của thằng Sarawat cất lên cùng lúc với P'Meuay. Tay trái của nó trượt tới nắm chặt tay tôi, mắt nhìn chăm chú như muốn nói điều gì đó.

"Miễn có em đồng hành, cho dù lâu cách mấy, anh vẫn sẽ ở đây"

"Miễn có em đồng hành, cho dù lâu cách mấy, anh vẫn sẽ ở đây"

"Nhưng ít ra..vẫn còn những điều tốt đẹp"

"Nhưng ít ra..vẫn còn những điều tốt đẹp"

"Hơn tất thảy mọi lần, bấy nhiêu đây vẫn chưa đủ, chỉ cần em tin tưởng"

"Hơn tất thảy mọi lần, bấy nhiêu đây vẫn chưa đủ, chỉ cần em tin tưởng"

Đoạn cuối cùng của bài hát cùng với ánh mắt nhận được từ đối phương như câu trả lời cứ lặp đi lặp lại khiến tôi bật cười. Nó cũng cười. Thằng quần! Giọng dở thậm tệ như vậy nên mới làm tao phải cười đó.

Quan trọng nhất là tao lại gật gù theo. Tôi cảm giác mình...bắt đầu từng chút một tin tưởng nó. Thật sự.

"Có anh hôm nay, ai cũng không cần để ý, muốn em biết rằng chỉ có hai ta..."

"Oáiiiiiiiiiiii, thằng Tine thua."

"Úi chết. Có người thua. Đoán trật lất. Mau thực hiện lời hứa đi." Giọng nói vang vọng trong đầu tôi chính là của tụi Bạch Hổ lúc chạy đến bao vây khủng bố tôi sau khi ở trận này đội Khoa học Chính trị lật ngược tình thế và giành chiến thắng một cách đáng bức xúc.

Đáng lẽ trận đấu đã kết thúc với tỷ số 2 – 2, tuy nhiên hội đồng quyết định đá luân lưu để phân định tỷ số. Kết quả thì như đã biết rồi đó. Đã vậy thằng Sarawat lại còn là người sút mở bàn cho Khoa học Chính trị thành 1 – 2 vào hiệp sau.

Cuối cùng chuyện xui xẻo lại rơi vào đầu tao. Bu thành một cục. Cũng may những nhóm cổ vũ khác đều đã ra về, chỉ còn lại bạn tao và bạn thằng khốn kia thôi.

"Ờ, mai tao đăng."

"Không được nha, bạn Tine. Mày muốn thoái thác chứ gì. Mau nói yêu bạn tao đi cho tao còn về."

"Không có hình để đăng. Để tìm hình đã."

"Khỏi cần. Tao có. Để tao gửi qua Line cho." Ghét thằng Ohm ghê. Mày có hình tao với thằng Sarawat hồi nào không biết. Nhưng mới thắc mắc chưa đầy 3 giây, hình ảnh hiện lên trước mắt lập tức làm tôi há hốc miệng.

Móaaaaaaaaaaaaaa. Thậm thụt chụp lén lúc tao và thằng Trắng Omo đang ngồi nghe nhạc với nhau. Chưa kể gương mặt chúng tôi còn cười đùa trông rất hạnh phúc.

"Hình này ok nè. Có vẻ như bài hát rất hayyyyyyyyy."

"Hahahahahaha."

"Đăng đi. Đăng đi. Đăng đi!"

"Làm đàng hoàng đấy. Nghĩ câu nào cho sướt mướt vào." Tôi quay sang cầu cứu thằng Sarawat, nhưng dường như nó sẽ không giúp đỡ như tôi vẫn nghĩ.

"Ờ! Đăng thì đăng. Tao là người ngay thẳng, nói được làm được." Tôi hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại lên với hai bàn tay run lẩy bẩy rồi bấm vào application Instagram.

Chọn tấm hình thằng Ohm vừa gửi qua, không thèm dùng filter gì luôn. Nhưng còn caption...

Không nghĩ sướt mướt được màaaaaaaaaaaaaa.

Gõ xong liền bấm đăng luôn. Tụi bạn cũng không kịp nhìn xem tôi gõ cái gì. Nhưng bây giờ thì tôi nghĩ tụi nó đều biết cả rồi vì tiếng thông báo vang lên liên tục.

Thằng Sarawat không cầm điện thoại của nó lên. Thì bạn nó đọc to lên rồi chứ sao. Thế là nó quay sang nhìn tôi.

"Cái này nghiêm túc không vậy?" Đối phương hỏi, đầu cúi thấp xuống thiếu điều chỉ muốn nhai luôn đầu tao.

"Ừm."

Câu chữ vừa gõ xuống vẫn còn luẩn quẩn trong đầu.

Tine_chic Tôi thích Sarawat.

Thằng Sarawat nhích tới gần rồi ghé sát khuôn mặt đăm chiêu của nó vào tai tôi. Hơi thở ấm áp phả vào gáy khiến tôi nổi cả da gà da vịt.

"Không mang theo điện thoại ở trong phòng nhưng vẫn muốn nói. Khoa tao thách nhau mặc áo có in đặc điểm nhận dạng của người mình thích đằng sau lưng. Trắng Omo không phải tao mà là mày đó, trâu nhỏ."

"...!!"

"Tao thích mày."

"..."

"À không. Đúng thích luôn ấy chứ."

Hồi đáp tao bằng câu này, thà mày chửi tao là trâu bạch tạng còn tốt hơn. Tao xin đó...

Chuyên mục:

"Khoa học Chính trị hôm qua đỉnh ghê. Lật ngược tình thế rồi giành chiến thắng luôn. Người hùng của chúng ta đã thành công. #team_vợ_Sarawat"

"Đẹp trai quáaaaa. Hôm qua chồng mị đẹp trai thật."

"Hài dễ sợ. Cơ mà đẹp trai làm gì cũng đúng. #mê_Trắng_Omo_điếu_đổ"

"Trắng Omo, Man-ối-giời, Tee-nhí-nhảnh, Boss-lí-lắc, Theme-bầy-nhầy. Băng Bạch Hổ hài hước ghê!"

"Bạch Hổ quá đỉnh, nhưng đỉnh nhất vẫn là Trắng Omo."

"Mấy đứa đàn em tụi mày, tao kêu mấy giờ đến hả? Hẹn 5 giờ 30 mà tụi mày trễ hơn 1 tiếng. Đã thế còn móc điện thoại ra nghịch. Thằng Tine!"

"D...dạ." Tôi giật bắn người, lập tức quay qua nhìn người đang đứng sừng sững giữa phòng dưới ánh nhìn đồng loạt của tụi bạn. Vì nhận thức được rằng sự ngầu lòi không có khả năng giúp tao thoát khỏi bàn chân của thằng cha Dim, tôi liền nhanh chóng nhét điện thoại vào lại túi quần.

Hôm qua trận big match giữa khoa Khoa học Chính trị và khoa Kỹ thuật kết thúc êm đẹp bằng loạt sút luân lưu đã gây nên một sự bất ngờ lớn. Bạch Hổ lập nên lịch sử mới khi đánh bại quán quân 6 năm liên tiếp của trường. Một đề tài khác cũng dữ dội không kém đó là biểu hiện phát cuồng của tụi fanclub.

Như những gì tôi vừa đọc lúc nãy đó. Một số người vẫn gào thét vì cái tên in đằng sau áo của tụi Bạch Hổ đến nỗi tạo ra phong trào chụp hình đính kèm hashtag tên cầu thủ trên Instagram. Ngay cả tụi bạn nó mà còn bị réo tên nhiều như vậy thì khỏi cần thắc mắc xem thằng Sarawat có thoát nổi tay mấy người kia không.

Thoát.

Thoát được mới hay á, khốn kiếppppppppppp. Ngồi hóng hớt từ nãy đến giờ, hình đính kèm hashtag trên IG của nó cứ tăng thêm mỗi 30 giây. Có thể nói rằng tụi vợ của nó quyết tâm làm cháy máy điện thoại luôn đây mà.

"Hồi nãy tao nói thế nào, thằng Tine?" Rồi...Disathat lại chơi tao rồi đấy.

Bận lướt màn hình điện thoại có thèm nghe ngóng gì đâu mà biết anh ấy nói cái gì. Nhưng giờ mà trả lời không biết thì mất mặt quá, vì vậy tôi đành đoán đại dựa trên tình hình thôi.

"Anh nói về chuyện âm nhạc ạ."

"Rồi sao nữa?"

"Chúng ta sẽ biểu diễn nhạc."

"Ừm, rồi sao nữa?"

"Để promote hoạt động trước khi diễn ra sự kiện Music Festival vào học kỳ sau." Chuyện cũ rích nhưng tao vẫn đem ra nói lại. Vì sự sống còn nên đành mặt dày nói tiếp vậy.

"Còn vụ biểu diễn thì sao?"

"Ờ...chắc là tự nghĩ lấy hay sao...ạ?"

"Chính xác! Vụ biểu diễn thì như đã phổ biến. Show đầu tiên bắt đầu vào thứ 6 tuần sau. Vì vậy phải chuẩn bị và tập luyện càng sớm càng tốt. Bài hát thì tự đi tìm. Quan trọng là lần biểu diễn lần này là show duy nhất dành cho các thành viên mới. Phải nỗ lực nhiều đấy."

"Hả! Show duy nhất!" P'Dim vừa dứt lời, tôi liền bật dậy với vẻ ngỡ ngàng khiến người đang đứng ở giữa phòng thở dài rồi rảo bước đi tới nhìn tao chăm chú.

"Tao nói nãy giờ, bộ mày không nghe hả?"

"C...có nghe ạ." Hồi nào? Cái gì? Như thế nào? Tụi bạn có kêu ca hay không cũng chẳng biết. Dường như toàn bộ nhận thức của tao đã biến mất trong vòng 3 phút vì mải dành thời gian đó điên cuồng đi hóng hớt chuyện của thằng Sarawat.

"Nhóm không có nền tảng cũng phải biểu diễn. Hình như phải diễn trước một nhóm thì phải."

"Kìa anh. Đừng màaaaaaaaaa." Tiếng kêu gào phản đối xen lẫn nước mắt. Nhóm có nền tảng như tụi thằng Sarawat ngồi cười khoái chí. Đã thế còn dám đưa ra ý kiến cho tụi tôi diễn trước nữa chứ.

"Được rồi. Khỏi cần cãi nữa. Những ai vừa tập sẽ bắt đầu sau để lỡ có đổ bể thì tao cũng không mất mặt với người ta. Lần này sẽ diễn trong 3 ngày. Ngày đầu tiên là của năm 1. Ngày thứ 2 của năm 2 và ngày cuối cùng của các năm cao hơn. Chúng ta bắt đầu bốc số thứ tự thôi."

"Anh ơi, em muốn hỏi là Prae có diễn không ạ?" Dù có bị chửi điếc tai tao cũng vẫn phải hỏi. Kể từ sau khi chúng tôi không còn liên lạc với nhau, Prae chưa một lần nào đến câu lạc bộ nữa. Thật ra để mà nói rằng đã giải quyết xong xuôi với nhau rồi thì không hẳn. Cũng tại tôi đểu thôi. Không chắc chắn điều gì là sẽ lựa chọn cách biến mất ngay.

"N'Prae đã xin rút rồi, không biết hả?"

"Không ạ."

"Bạn bè đứa nào cũng biết."

"Mày đi tập cổ động nên không biết. Cậu ấy nhờ nhắn với mày là học nặng nên không tham gia câu lạc bộ được." Một đứa bạn khác ở bên cạnh giải thích. Tôi gật đầu tỏ ý hiểu. Ít ra đối phương vẫn nghĩ cho tao.

Phải rồi! Có làm gì thì cũng phải biết ơn đống ice cream mà tao mua cho chứ.

"Chia nhau ra tập đi. Ngày mai tao sẽ hỏi từng đứa xem chọn bài gì để còn thống nhất với các nhóm khác trong câu lạc bộ cho đồng bộ." Ý là đang nói lớp trống, bass hay keyboard gì đó đấy.

Nhóm của thằng Sarawat tách ra ngồi ở một góc phòng. Ngồi thảo luận cái quần què gì đó của tụi nó. Bên tôi cũng chả làm gì nhiều, mạnh ai nấy nghĩ bài hát của mình, không ai làm phiền ai ngoại trừ...

"Tine ơi ~ Tine chọn bài gì vậy?" Thằng Green.

Tao tưởng chết mất xác ở đâu rồi chứ. Mẹ nó, từ lỗ nào chui lên vậy. Đã thế nó còn dụi bản mặt dày cộm phấn vào cánh tay tao nữa. Tao đã bảo đừng có dụi vào áo tao, giặt khó lắm, đồ mất nết.

"Chuyện của tao. Mày khỏi cần xen vào."

"Người ta định chơi bài của Scrubb á. Như vậy Tine sẽ mê mẩn người ta nè."

"Bài khỉ gì tao cũng không mê mẩn mày đâu ha."

"Đừng có cứng miệng. Tập với người ta có lợi lắm nha. Chơi guitar được vợ, còn nếu Tine sợ mệt thì mời đến tập trong phòng người ta. Để chừng nào chơi mệt thì mình ngủ cùng nhau luôn đó. I i. Fin." Fin cái đầu mày! Sợ rằng ám ảnh đến mức không ngủ được rồi đạp mông mày rớt xuống giường thì có. Cái gì khiến nó tự tin như vậy nhỉ.

"Uống thuốc có lắc chai chưa vậy?"

"Tine, người ta vẫn còn thích cậu đó. Vẫn luôn muốn ở trong tầm mắt của cậu." Nó nói bằng giọng nhão nhoẹt. Điệu bộ kiểu này chắc tưởng mình dễ thương lắm, trái ngược hoàn toàn với người nhìn là tao đây. Chứng kiến xong liền rùng mình nổi hết cả da gà da vịt. Nếu nó còn không chịu ngừng cái điệu bộ này, một lát nữa thôi tôi sẽ phải xin phép đi ói. Thật sự chịu không nổi.

"Tao thích người khác rồi."

"Người ta làm vợ bé cũng được. Dù Tine đã thích Sarawat nhưng người ta chấp nhận."

"Mày phiền phức ghê. Tránh xa chân tao ra!"

"Tine...Tụi mình làm người yêu không?"

"...!!"

"Người ta làm được hết. Lỡ Tine có là vợ người khác cũng chấp nhận được luôn."

"Khoan đã. Ma quỷ phương nào nhập vào người mày vậy? Tao cần sự tập trung. Mày còn mở miệng nói một câu nào nữa, tao sẽ sút mày bay khỏi phòng tập ngay." Hù dọa cỡ đó thằng Green mới chịu im miệng, song vẫn chưa thôi hành động dụi mặt vào cánh tay. Lâu lâu còn sờ mó lung tung làm tao rợn cả người để giết thời gian.

Thằng Sarawat vẫn hăng hái luyện tập guitar với tụi bạn. Trong khi đó tôi vẫn chưa biết nên chọn bài gì. Nhưng tôi nghĩ có lẽ sẽ là nhạc của nhóm Scrubb thôi. Bài gì cũng được miễn chord dễ để không mắc lỗi dù đa số không có bài nào có chord dễ cả.

"Tine chọn được bài chưa?"

"Tao bảo im đi cơ mà."

"Người ta gợi ý bài "Một đôi". Bởi vì tụi mình là một đôi đó."

"Khùng hả? Đi xếp hàng lấy thuốc đi mày."

"Thô lỗ quá à."

Hơn một tiếng trôi qua, mãi mà tôi vẫn chưa chọn được bài hát. Thằng bê đê chúa này đúng phiền phức, đuổi cách mấy nó cũng không đi, thế là đành ngồi nghe nó lẩm bẩm hát bài quỷ quái gì đó đến nỗi điếc cả tai. Thằng này nhanh thật, chọn được bài từ lâu rồi nhưng hình như đang vật lộn với chord nhạc. Chord dễ như E minor vẫn gõ sai.

Tao tìm thấy rồi. Nặng hơn người ngầu lòi chính là thằng bê đê chúa này đây.

Định bụng khuyên nếu nó không chơi guitar nữa thì hãy đăng ký vào làm khuân vác ở công trường, phù hợp với tướng tá ngực tấn công mông phòng thủ của nó chết đi được.

"Tập thêm 20 phút nữa rồi giải tán. Hôm nay tao phải đóng phòng câu lạc bộ sớm để giải quyết cho đàn anh tụi mày tập tiếp." P'Dim ngóc đầu vào sau cánh cửa sau khi đủng đỉnh dạo một vòng đi chửi khắp các lớp. Mẹ nó, không chừa một ai từ phòng tập guitar cho đến phòng âm nhạc Thái dù bên đó có không thuộc phụ trách của thằng chả đi chăng nữa.

Thật sự thì âm nhạc quốc tế và âm nhạc Thái cùng chia nhau một tòa nhà, mỗi bên một tầng, nhưng mọi người ai cũng đều biết rõ một điều rằng lift hay cầu thang gì đó là vô nghĩa với tên đàn anh chết tiệt này. Tao chịu thua...

Tôi lướt điện thoại mở chord những bài hát mình hứng thú. Hiện giờ danh sách đã có khoảng 4, 5 bài mà tôi cảm thấy thích, chỉ khó khăn ở chỗ chord nên chưa dám quyết định.

"Tập xong tụi mình đi kiếm gì ăn không?" Tôi thở dài thườn thượt khi nghe giọng thằng Green cất lên một lần nữa.

"Không ăn. Không đói."

"Người ta đói."

"Chuyện của mày chứ."

"Vậy đến phòng người ta tập tiếp không? Đảm bảo sẽ tận tâm giúp đỡ luôn."

"Đừng...dù chỉ trong suy nghĩ." Tôi vội thẳng thừng chỉ mặt. Thằng Green nhanh chóng ngả người về phía sau khoảng 2 ngón tay trước khi bĩu môi ra vẻ giận dỗi. Thế mà nó vẫn không quên bắn ánh mắt khiếm nhã cực kỳ đáng bị ăn đạp qua cho tôi. Thấy vậy thì còn chờ đợi gì nữa, vội vàng cất điện thoại, tay xách cây guitar rồi chuẩn bị là người đầu tiên biến khỏi phòng.

Khi thời gian tập luyện đã hết, mọi người bắt đầu ra về. Tôi cũng tranh thủ đi ra, ai mà ngờ thằng Green lại đeo bám như ký sinh trùng, nước mắt ngắn nước mắt dài đòi theo tao cho bằng được.

Hới! Lần này lạ hơn mọi lần nha. Mọi khi nó cũng bám tôi nhưng không kiên quyết như lần này.

"Thằng Green. Hỏi thật. Hôm nay mày bị làm sao vậy?"

"Kh...không có. Thì người ta muốn đi chung với Tine thôi. Muốn ở bên Tine."

"Thế hảaaaaa?"

"Ừaaaaaaaa." Giây phút thằng bê đê chúa trả lời, mặt nó lập tức tái mét không còn một giọt máu. Cái câu "thế hảaaaaa" kiểu kéo dài kia không phát ra từ miệng tao mà là từ miệng đàn anh ác ma Disathat, ngài chủ tịch miệng chó đang đứng ở phía đối diện.

"Mày sẽ ở cùng một chỗ với thằng Tine thật hả?"

"P'Dim...Chỉ là đùa thôi. Haha."

"Đừng có xạo sự. Hôm nay hành động của mày rõ sờ sờ ra đấy. Muốn thằng Tine làm chồng lắm phải không?"

"Sao hả? Đang độc thân mà. Bộ có vấn đề gì sao?"

"Thằng Green!" P'Dim nhanh chóng giơ bàn tay trâu ra bóp cổ thằng bê đê chúa.

"Anh ơi." Tôi vội nhảy vào giữa hai người để can thiệp vì cảm nhận được tâm trạng sắp bùng nổi mỗi phút mỗi giây. Bởi lẽ làm việc tốt để tích đức là việc Teepakorn phải làm.

Song thật ra chỉ là do tao muốn lại gần để hóng hớt thôi, chả phải ý tốt gì cho cam.

Cứ chửi đi. Chửi được nhưng đừng nặng nề quá.

"Rồi mày bao đồng cái gì thế, thằng Tine? Hay là mày muốn ăn đòn chung với nó?"

"Không phải đâu, anh. Nhưng anh lớn tiếng với đàn em như thế này trông không hay cho lắm."

"Thì đã sao? Mày là chồng nó hả?"

"..." Tao cứng họng.

"Thằng gây phiền nhiễu, về được rồi." Đứng ngẩn người ra một lúc thì có bàn tay dày của ai đó kéo tôi ra khỏi tình hình sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào. Quay đầu lại nhìn tôi liền bắt gặp gương mặt điển trai của thằng Sarawat đã chăm chú nhìn tôi với ánh mắt điềm tĩnh từ bao giờ.

"Đợi đã." Tôi đứng im không chịu nhúc nhích.

"Rồi mày tọc mạch chuyện của người ta cái gì? Chọn bài chưa?"

"Ờ, đi thì đi. Nhưng em nói trước. Dù em không thích bản mặt thằng Green, song em cũng không thích anh làm vậy với đàn em." Làm cho ra ngô ra khoai luôn. Từ chỗ không dám hó hé gì trong suốt cả học kỳ, hôm nay là ngày grand opening chính thức giữa tôi và thằng cha Disathat dẫu chỉ trong giây lát đi chăng nữa.

"Sao mày biết nó chỉ là đàn em?"

"Thì anh già hơn."

"Nó đã bao giờ nói nó từng có người yêu chưa?"

"Ờ...rồi ạ." Quen ghê. Hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp nhau, tôi nhớ thằng Green từng có rất nhiều người yêu. Quan trọng là nó còn bảo chồng trước của nó trẻ dữ lắm.

"Vậy thì mày hãy nhớ cho kỹ, thằng Tine. Rằng tao...chính là chồng nó."

"...!!"

"Chồng cũ nha." Thằng Green phản đối.

"Chồng cũ cái khỉ gì? Tao chia tay với mày hồi nào? Khoan đã!"

"Chia tay hôm đó."

"Mày chia tay tao được 2 phút! Mày chia tay được 2 phút là tao đã đè mày ra tiếp rồi. Như thế mà gọi là chia tay hả?"

"...!"

"Đi thôi. Để họ giải quyết với nhau." Tôi đứng im bất động, sau đó bị bàn tay dày của thằng Sarawat kéo đi và gần như không có sức chống lại. Disathat miệng chó mà ai cũng biết có vợ là thằng bê đê chúa theo đuổi tôi cả học kỳ. Lỡ mà tôi đáp lại, thật không dám tưởng tượng linh hồn có còn ở trong thể xác như lúc này không.

"M...mày biết lâu chưa?" Tôi hỏi người đang đứng đối diện rồi hít khí oxygen vào phổi sau khi trải qua cú shock vừa nãy.

"Ừm."

"Ừm là sao?"

"Biết từ lâu rồi."

"Thế mà mày không chịu nói với tao."

"Không phải chuyện của tao, tại sao tao phải nói. Với lại thằng Green chẳng làm gì để làm tao ghen với mày cả." Sóng mũi cao áp tới gần mặt khiến tôi tự động nín thở.

"..."

"Dù thế nào vợ vẫn là vợ. Vợ đi làm chồng người khác không được đâu. Nhớ kỹ điều đó."

Tôi và thằng Sarawat, chúng tôi đã từng gặp nhau. Nó bảo rằng thích tôi từ lâu lắm rồi. Đưa tôi vào câu lạc bộ, rủ tôi đi xem concert. Và đây lại là một sự thật nữa mà tôi vừa phát hiện hôm nay. Thằng Green vẫn hẹn hò với bạn trai. Quan trọng nhất là...thằng Sarawat luôn biết nhưng chưa bao giờ nói với tao. Tim tôi...

Xin rút ra một chân lý. Có người lên kế hoạch bắt tao làm vợ từ lâu rồi, là do tao ngu ngốc đấy thôi. Moooooooooooo ~

Hôm nay tôi nghỉ câu lạc bộ để tập cổ động theo lịch của đàn chị khóa trên, tuy vậy vẫn không quên xách theo cây guitar cục cưng "đồ gây phiền nhiễu" đi cùng. Khi nào nghỉ giải lao tôi sẽ bế quan tỏa cảng ngồi lỳ ở bàn gỗ tập guitar.

Tôi đã chọn được bài rồi. Tên bài hát là "Xin" của Scrubb – cái tên quen thuộc. Vì chord dễ nên tôi mới chọn chơi, dù vậy đôi chỗ vẫn bị khựng. Nghĩ thế nên tôi chợt muốn có người nghe giúp xem có bị lệch nốt không. Những người chơi guitar một mình thường hay ngộ nhận bản thân chơi hay, do đó không biết nên điều chỉnh ở đâu.

Nghĩ vậy liền móc điện thoại ra gọi cho thằng Sarawat ngay lập tức. Chả biết hôm nay nó có ở câu lạc bộ không hay lại đi tập bóng với bạn rồi, bởi cả ngày nay chúng tôi chưa nói chuyện với nhau.

Đợi máy một lúc, cuối cùng thằng Sarawat mặt đơ cũng bấm nút nghe.

[Có gì không?] Quả là màn chào hỏi nồng nhiệt đầu tiên của ngày, thằng khốnnnnnnn. Sao mày bảo mến tao lắm cơ mà. Một câu xuôi tai cũng không có, đằng này chỉ toàn những câu khùng điên gì đâu không biết. Nghe mất hứng chết đi được.

"Rảnh không?" Tôi thấp giọng nói.

[Ừm.]

"Đang ở đâu? Câu lạc bộ hay tập bóng?"

[Tiệm kem.]

"Làm gì ở đó?"

[Đàn anh cùng mã số đãi nên tao cúp tập guitar luôn.]

"Nói chuyện với đàn anh cùng mã số xong chưa? Tạt qua giúp tao chơi chút đi." Lần này xem như là lần mặt dày nhất rồi. Bình thường tôi có bao giờ cầu cứu sự giúp đỡ từ nó đâu. Nghĩ mà ngại chết đi được.

[Hôm nay không đi tập cổ động hả?]

"Đang nghỉ giải lao. Các chị cho nghỉ 1 tiếng."

[Ờ, để qua.]

"Đến trễ đi, có chuyện cho coi."

[Chuyện gì cơ? Nghĩ ra tên chưa?]

"Mất dạy."

Không ghẹo gan tao một ngày nó sẽ chết phải không, thằng khốn này. Một lát sau nó vác bộ mặt gợi đòn, thách thức đến địa điểm tập cổ động khiến đám đàn chị đàn em đội cổ động của trường chẳng màng gì nữa mà chỉ nhao nhao giành nhau đón tiếp người thân cao suốt 10 phút. Đợi nó đi được đến bàn thì tao đã chơi đàn xong 2 lần rồi, khốn kiếp.

Ghét ghêeeeeeeeeeeeeeee.

Bộ không biết cái bản mặt đơ như cây cơ của mình có sức hấp dẫn đến mức nào sao. Thu hút mọi giới tính. Con gái, bê đê, bóng gió hay gay gì đó đều thèm chảy nước miếng. Ờ mà tao bị sao thế này. Tao bực mình làm gì chứ, thật không hiểu nổi.

"Cứ ngồi làm mặt sưng một đống. Sao không ra giúp tao?"

"Ơ hay." Tôi khẽ kêu, mắt nhìn thân hình cao cao lách người ngồi xuống chiếc ghế gỗ dài kế bên. "Thấy được đàn chị vây quanh, tưởng đâu mày thích. Đội cổ động ai cũng mặt mũi xinh xắn cả mà, không phải sao..." Nói một cách lấp lửng để thăm dò phản ứng của thằng Sarawat xem có phủ nhận hay không.

"Ừm. Mặt mũi xinh xắn." Đệt. Thế mà nó lại không phủ nhận gì. Tao rầu.

"Phải rồi."

"Đáng yêu, muốn nhai, muốn ăn. Hài lòng chưa?" Lúc nói nó cứ nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt. Cặp mắt dâm tà này, chất giọng này, tao có linh cảm không lành. Tao sợ.

"H...hài lòng rồi. Xem chord nhạc đi." Không chần chừ thêm, tôi vội chuyền tờ giấy có in lời bài hát cùng với chord nhạc cho đối phương. Thằng Sarawat cầm lấy xem một lúc lâu mà chẳng nói gì. Sau đó đối phương phá vỡ sự im lặng.

"Thử chơi một chút xem."

"Bắt đầu nha. Đoạn intro bắt đầu từ..."

"Mày gảy lại lần nữa." Thằng to ngồng ra hiệu ngừng lại ngay khi tôi vừa bắt đầu gảy chord đầu tiên. Được thôi. Nó bảo gảy lại tôi liền ngoan ngoãn làm theo. Gảy được một hồi thì quay sang hỏi ý kiến nó.

"Thế nào hả?"

"Tối rồi. Bấm dây mạnh vào. Đeo pick vào đi."

"Thế này cũng được rồi."

"Nếu đau tay phải nói tao liền đó." Nói xong người kia dịch sát vào. Bàn tay dày choàng sau lưng tôi, khom người xuống đặt lên 5 ngón tay bên trái trước khi truyền lực qua ngón tay khiến dây đàn ép chặt vào finger board.

"Đây là chord C sharp major 7. Đúng chưa?"

"Ứm." Tôi đáp cụt ngủn rồi liếc mắt qua nhìn một bên mặt của ai kia trong tích tắc, sau đó tập trung vào cây đàn đang nằm trong tay. Người tôi lúc này gần như bị thằng Sarawat giam giữ trong lồng ngực. Tim tao đập loạn xạ bất chấp thời điểm luôn. Không khéo nó lại biết tao đang bồi hồi rung động bây giờ.

"Pick guitar cầm như thế này. Nghiêng vừa phải. Cứng nhắc như vậy một hồi đau cổ tay đó." Tay phải của tôi bị bàn tay to lớn nắm lấy cho cầm thử pick. Trông thì có vẻ không khó để điều khiển, song thật ra khó chết đi được.

Ôiiiiiiiiiiiiiiiii, tao không nổi nữa rồi. Người tao sắp phát nổ.

"Cùng nhau thử nha."

Tưng ~

"Tiếng ổn hơn chưa?"

"Ô...ổn rồi...Chắc vậy." Đừng hỏi tao. Lúc này tai tao tê liệt rồi. Mắt tao cũng giống như tối sầm. Không cảm nhận được gì khác ngoài mùi hương nước xả vải từ chiếc áo đồng phục sinh viên và bàn tay thô ráp đang nắm chặt tay tôi không chịu buông.

"Nào, thử chord này tiếp xem."

"Giống vậy hả?" Tôi cố di chuyển tay để đổi chord. Cùng lúc đó, những ngón tay của thằng Sarawat đang đặt trên ngón tay tôi cũng di chuyển theo, không hề có ý định cản trở.

"Nếu cho rằng nó đúng thì nó sẽ đúng. Thử gảy đi."

Thằng Sarawat nói gì tôi cũng không phản đối, ngoan ngoãn làm theo lời đối phương. Cứ thế cho đến khi nó cho phép tôi thử gảy hết cả bài. Khoái ơi là khoái. Không hề đau tay một chút nào. Và dường như thầy giáo dạy tôi lúc bấy giờ cũng đã dốc toàn lực ra để truyền đạt kiến thức.

Lạ thật. Những khi thằng Sarawat không ghẹo gan, nó đều khiến cho tôi cảm thấy ấm áp một cách khó nói. Nhưng tuyệt đối đừng để nó trở về thói ghẹo gan. Lỡ mà như vậy thật là tao nóng liền luôn. Ý là nổi nóng đó. Cơn điên của tao cũng vì thế mà kéo theo.

"Sao lại chọn bài này? Hầu như chả có ai biết cả." Người bên cạnh lên tiếng hỏi sau khi nghỉ tay một lúc. Lúc trước tao cũng nghĩ như người khác. Muốn chơi bài nào đó nổi tiếng, như vậy sẽ có người hát theo được. Không biết có phải do bây giờ bị tiêm nhiễm tinh thần Indie vào đầu không mà tôi lại chọn một bài ít được biết đến nhưng mỗi lần nghe đều thấy thích.

"Tao thích. Nghe xong thấy hạnh phúc."

"Nhưng chơi rồi độ hạnh phúc sẽ giảm xuống phân nửa vì chord khó. Mày xem kiểu gì mà bảo dễ thế."

"Đừng có làm tao mất hứng được không? Khó đến đâu tao cũng cố gắng. Giống như tình yêu ấy. Khó có được mới có giá."

"Ô hồ, ngầu thế." Mày đang mỉa mai tao đúng không.

"Trông tao chơi guitar không ra gì thế thôi. Đợi ngày diễn thật đi. Mày sẽ thấy tao rất ra gì và này nọ hơn mày nghĩ nhiều."

"Lại ngầu rồi."

"Mày cũng cẩn thận đấy. Chưa nghe qua bao giờ hả? Người bị xem thường quá nhiều sẽ có động lực chiến đấu hơn người khác."

"Người gì đâu, đúng ngầu."

"Tao xin phép mua rồi giục mọi câu nói có từ "ngầu" của mày."

"Tiền không mua được sự ngầu lòi. Cơ mà có thể trao đổi."

"Trao đổi với cái gì không biết."

"Trao đổi trái tim."

"Sarawat..."

"Gì?"

"Tao vào nhà vệ sinh một chút. Tao muốn ói, thằng quầnnnnnnnnnnnnn." Đùa mà không ngại với trời đất.

"Cũng đâu muốn đùa dai vậy đâu. Tính đi ói luôn này."

Và ngày hôm nay kết thúc bằng việc cái sự ngầu của nó ăn sâu vào đầu tao cho dù là ngủ hay thức. Người gì đâu, đúng ngầu! Khoan! Tao bị nhiễm câu này rồi hả ta. Chết mợ. @%&^(!#%$+$ Tim tôi...

Famemie Dạy guitar bằng tư thế này, không tội nghiệp trái tim người nhìn hay sao? Hưuuuuuuuu. @Sarawatlism @Tine_chic

Một tuần vừa qua tôi phải giành thời gian tham gia vào kha khá các hoạt động bao gồm việc tập cổ động cho trường và tập guitar cho câu lạc bộ. Rồi nào là chuyện học hành và việc chuẩn bị cho kỳ thi final của học kỳ đầu tiên. Có thể nói rằng việc thi nhau đổ lên đầu Tine ngầu lòi, khiến tao không kịp xoay sở luôn.

Niềm vui duy nhất của tôi chính là thứ 6 lại sắp đến, bởi có thứ 6 thì sẽ có thứ 7 và chủ nhật. Điều đó đồng nghĩa với việc tôi sẽ có thời gian ngủ nướng, thoát khỏi công việc hoặc thoải mái đi dạo phố cùng bạn bè.

Vậy nên 3 giờ chiều là thời điểm tiết học cuối cùng của tụi nam chính chúng tôi kết thúc. Tôi và tụi bạn nhanh chóng thu gọn đồ đạc đi kiếm gì ăn ở dưới tòa nhà. Cặp mắt tinh tường lập tức bắt gặp tụi Bạch Hổ đang đi ra từ một bên tòa nhà.

Bộ dạng của thằng Sarawat và tụi bạn nó không khác với tụi vừa đi cắn nhau với chó về cho lắm. Ngẫm nghĩ lại thì hình như y chang ngày hôm đó, cái ngày mà chúng tôi gặp nhau ở nhà chế Tun. Quần áo của người trước mặt rách rưới, lấm bẩn. Nếu nhìn kĩ, mu bàn tay của nó còn có vết màu đỏ. Và tôi tin chắc đó là vết máu.

Ai mà lại bất cẩn đến mức nhúng tay vào Hale's Blue Boy. Nắm đấm bộ ngon đến vậy hả. Coi chừng amazing quá đó.

Bằng sự hóng hớt vô hạn, tôi không chần chừ đứng dậy rồi đi thẳng đến chỗ tụi Bạch Hổ lúc này đang tạm biệt nhau để đi về, chỉ có mình thằng Sarawat đứng yên tại chỗ vì trông thấy tôi đang chậm rãi đi về phía nó.

"Học xong rồi hả?" Câu hỏi trông có vẻ hơi mất não, cơ mà tao không biết nên mở lời bằng cách nào. Mặt thằng Sarawat đầm đìa mồ hôi, đã thế còn thở hồng hộc đến mức tôi sợ rằng nó sẽ ngã quỵ ở đây mất.

"Ừm." Nó đáp gọn lỏn, sau đó nhấc bàn tay trái không có vết thương lên xoa đầu tôi dịu dàng.

"Rồi tính đi đâu tiếp?"

"Về phòng."

"Trước đó đi làm gì về? Bộ khoa Khoa học Chính trị mở lớp đào đất hay sao?" Bộ dạng của nó đúng nhếch nhác. Cũng may đứng nói chuyện với nhau ở một bên tòa nhà nên không có nhiều người tụ tập.

Đây đã là lần thứ 2 nó xuất hiện trong bộ dạng này. Lần trước bị thương ở tay mãi mới chơi guitar lại được. Tại sao không biết tự chăm sóc bản thân chứ. Nhìn mà khó chịu trong lòng chết đi được.

"Thôi mà. Tao không sao đâu. Không cần lo."

"Mày trả lời không đúng câu hỏi."

"Hôm nay tao mệt rồi. Mày về chưa? Đưa tao về đi."

"Xe mày đâu?"

"Sửa."

"Thế sao không đi chung với bạn mày? Xe thằng Man trông cũng rộng rãi."

"Muốn làm cục nợ của mày, không muốn làm gánh nặng cho thằng Man." Lại mất nết rồi. Khốn nạn đến tận cùng.

"Vậy đợi một chút. Để tao qua nói với bạn tao đã." Thằng Sarawat gật đầu rồi đứng đợi cho đến khi tôi thu dọn đồ đạc xong xuôi, sau đó cùng nhau đi ra bãi đậu xe. Tôi định đưa thằng Sarawat về kí túc xá trước rồi mới về phòng mình. Trông bộ dạng hôm nay thì hình như nó có vẻ mệt thật. Thường ngày miệng mồm hơn thế này nhiều.

"Sarawat, tới rồi." Mẹ nó, kiệt sức đến nỗi ngủ gục luôn. Thảo nào bầu không khí tĩnh lặng một cách kì quái.

"Ừm."

"Mày có sao không? Không khỏe chỗ nào thì nói tao." Chẳng nói chẳng rằng, tôi vội đưa tay chạm nhẹ vào trán nó để kiểm tra nhiệt độ. Tôi thừa nhận rằng mình có lo lắng. Bình thường nó không như thế này.

"Không sao. Mày mau về đi. Và đừng có ghé vào đâu nữa."

"Khoan đã. Vẫn chưa nói xong mà." Thằng Sarawat làm bộ chuẩn bị mở cửa bước xuống xe, nhưng tôi đã nhanh hơn, mau chóng giữ cánh tay đối phương lại.

"Để mai rồi nói."

"Thằng Sarawat...Tao lo lắng mà. Hiểu nhau chút đi."

"..."

"Mày không chịu trả lời như vậy, bảo tao làm sao yên tâm mà về phòng được. Vì mày bị làm sao cũng không nói đấy. Tưởng mình là cái rốn của vũ trụ rồi không thèm để ý người xung quanh, muốn thế nào cũng được phải không?" Tôi tuôn một tràng dài, chẳng rõ bằng cách nào não bộ lại ra lệnh cho mình nói nhiều như vậy.

"Đồ gây phiền nhiễu, đừng nghĩ nhiều. Chỉ là tao có chút mâu thuẫn với đàn anh thôi."

"Đàn anh nào? Cái gì? Ra sao? Rồi mày có đau ở đâu không, mau nói với tao." Thằng Sarawat không chịu giải đáp mà chỉ bước xuống xe rồi gật đầu cho phép tôi đi theo lên phòng với nó.

Phòng ngủ tường màu xám của nó không có gì thay đổi. Mọi thứ vẫn như cũ. Tôi đi vào rồi ngồi xuống cuối giường, quan sát thân hình cao cao cầm hộp sơ cứu đặt lên đùi trước khi mở miệng.

"Băng bó cho xíu đi."

"Ở đâu?" Quan sát thì thấy chỉ có tay là vẫn còn rướm máu, còn trên mặt không có dấu vết bị đấm hay làm bị thương nên cũng an tâm rằng nó sẽ không lăn vật ra chết trong phòng đâu.

"Cả người luôn."

"Hả!"

Đối phương không nói gì thêm, dù vậy vẫn chịu giải đáp cho nỗi thắc mắc trong đầu tôi bằng việc dùng tay chầm chậm cởi từng chiếc nút áo của bộ đồng phục sinh viên trước khi ném nó vào sọt một cách chuẩn xác. Song điều khiến tôi nhìn không rời mắt lại không phải chiếc áo kia mà là những vết thương và dấu vết bị đánh trên khắp cơ thể của người da ngăm.

Từ đầu và bả vai cho đến bụng toàn là vết bầm rướm máu khiến người nhìn như tôi đây cảm thấy đau đớn thay. Đây đâu phải vết thương cỏn con, quá nặng luôn thì có. Quan sát bằng mắt thì chắc chắn là do dùng chân đạp.

"Ai khiến mày ra nông nỗi này?" Miệng cất lời hỏi, cổ nuốt nước miếng một cách khó khăn.

"Đàn anh."

"Khoa mày hả?"

"Không. Tụi khoa Kỹ thuật."

"Không phải vì chuyện đá bóng thua đấy chứ?" Thằng Sarawat lắc đầu.

"Tụi nó không ưa tao từ lâu rồi. Chắc là tại làm cho tụi nó ngứa mắt chăng?" Nó nói một cách vô cảm, nhưng còn tao đây này, đúng nghĩa chết đứng luôn. Bề ngoài chỉ toàn thấy người ta ngưỡng mộ, chưa kể còn phát cuồng theo đuổi nó như người điên. Trong khi mặt khác vẫn có người ghét đến mức kết bè kết phái đi đánh bị thương như vậy.

Rồi tụi kia cũng quá là thông minh đi. Chọn cách không đánh vào mặt để không ai nghi ngờ. Thằng Sarawat lại không phải kiểu người thích đi oang oang rằng mình bị đánh như thế nào. Nếu không phải tôi gặng hỏi, chuyện có lẽ sẽ chìm vào im lặng như trước đây.

Sự việc này làm tôi lập tức nhớ đến ngày gặp nó ở nhà chế Tun, bởi bộ dạng không khác nhau là bao.

"Mày bị tụi đàn anh đánh hội đồng như vậy mấy lần rồi?"

"2."

"Trước đó là lần mày bị thương ở tay đúng không?"

Đối phương gật gù. Tôi thở dài thườn thượt rồi cầm miếng bông thấm alcohol, sau đó từ từ chạm nhẹ lên vết thương đang rỉ máu. Nhìn mà tao đúng muốn khóc luôn. Đau đến mức nào thì thử nhìn mặt ai đó lúc lau vết thương đi. Nhăn nhó, mếu máo đến mức muốn ôm ấp vỗ về.

"Đừng có khóc đấy."

"Ai khóc? Mơ hả?"

"Tao không đùa với mày đâu. Tụi thằng Man có sao không? Bộ dạng không nhếch nhác như mày chứ?"

"Thì cũng bị thương nên mới chia nhau về băng bó. Cơ mà tụi đàn anh cũng đâu làm gì tụi nó đâu. Tụi nó nhằm mỗi tao mà đá."

"Chết tiệt..."

Chỉ biết nói vậy thôi. Tâm trạng nghẹn ngào. Trên cơ thể của người cao cao, từ bả vai phải cho đến bụng không có phần da thịt nào là không có vết bầm màu xanh tím tái.

"Vết thương kiểu này phải chườm đó. Để lát tao chạy ra tiệm."

"Không cần. Uống với bôi thuốc là được rồi."

"Không khỏi đâu."

"Có mày ở đây, vết thương của tao sẽ khỏi nhanh thôi."

"Mày đúng là cứng đầu."

Tôi cầm tuýp thuốc lên rồi bóp ra đầu ngón tay, sau đó thoa cho người bị thương một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Thằng Sarawat quay mặt về phía tôi. Nó chăm chú nhìn một hồi trước khi tỉnh bơ dụi trán vào vai tao. Thân mật không xin phép tao một tiếng luôn.

Vậy nhưng tao không hề muốn từ chối, cứ để cho nó rúc đầu xuống bất chấp việc bôi thuốc sẽ khó khăn hơn gấp gần 80%. Phần hông có vết màu đỏ sượt qua. Tôi đoán chừng không chỉ bị đạp bằng chân, nó còn bị thắt lưng hay sợi dây gì đó quật vào người. Thế là tao còn đau hơn trước.

Đau vì biết nó bị gì nhưng lại chẳng thể giúp cái khỉ gì được.

"Nếu không có tao, ai sẽ băng bó vết thương cho mày? Hay là định đi khám bác sĩ?" Tôi cất giọng. Thằng Sarawat lúc này đang rúc đầu trên vai tôi liền đáp lại với giọng lè nhè.

"Tự làm."

"Từ bây giờ có gì phải nói với tao. Mày bảo muốn chia sẻ mọi thứ với tao cơ mà?"

"Không muốn mày lo nghĩ."

"Như thế này càng phải lo nghĩ hơn. Quay ra đằng sau tao băng bó cho."

"Như thế này một lúc đã, được không?"

"Ừm..." Dù sao cũng có bao giờ từ chối được đâu. Ít ra vai của tôi cũng có thể cho nó dựa vào vào ngày mà bộ dạng nó trông không khác gì chó hoang bên đường. Điều đó càng khiến tôi căm ghét tụi đàn anh đã làm nó bị thương. Đúng không có lý lẽ luôn. Thấy đàn em nổi tiếng một chút là ghen tỵ. Bộ muốn gây sự thế nào cũng được hả.

Tôi ngồi im suy ngẫm. Một tay để trên đùi, tay còn lại vẫn cầm tuýp thuốc trị vết thương ngoài da. Một lúc sau thằng Sarawat bắt đầu di chuyển. Nó cọ cọ đầu mũi thẳng tắp trên vai tôi làm tôi cảm giác nhột nhột. Đương lúc toan đẩy đầu nó ra rồi chửi cho một tràng thì thằng Sarawat đã chơi lớn bằng việc nhay cắn trên cần cổ tôi đến nỗi để lại dấu.

"Đồ khốn, đau." Tao đúng muốn tát cho lật mặt luôn, thế mà lại chẳng làm gì được.

"..."

"Buông cổ tao ra, thằng Sarawat. Thả tao ra đã." Như thế này người ta gọi là cắn không buông. Dù chưa cắn hết sức và dùng quá nhiều lực, cơ mà bộ mày không biết đã làm cho trái tim tao như hẫng một nhịp rồi hả.

Chơi với chó, chó cắn cổ thật mà.

"Tao đang giải tỏa cơn đau."

"Giải tỏa cái khỉ gì chứ." Xem phim toàn thấy cắn mền, còn thằng quỷ này lại cắn cổ tao.

"Người mày thơm nên tao ngứa răng." Thấy chưa, tao bảo mà.

"Mày cứ băng bó vết thương một mình." Gương mặt điển trai lui về, cặp mắt nheo lại nhìn kiểu vô cùng ghẹo gan. Vì vậy tôi đành bóp một chút thuốc trị thương lên bàn tay dày rồi mặc kệ nó tự xử lý, còn bản thân quay qua không ngừng xoa xoa vết răng cắn trên cổ.

"Đỏ hết rồi."

"Cổ tao hả? Ai bảo mày cắn mạnh quá chi." Đồ khốn. Nhắc tới là hận đến mức phải quắc mắt lên nhìn một cách thù hằn.

"Không phải cổ mà là mặt."

"...!!"

"Mặt mày đỏ. Tai mày cũng đỏ. Mắc cỡ vì tao hả?"

"Ai mắc cỡ? Mày nói vớ vẩn."

"Băng bó vết thương ở tay cho tao đi."

"Tự làm."

"Ốiiiiiiiiiii, đau. Ối, đau thật á." Tôi bĩu môi khinh bỉ nhìn thân hình trâu bạch tạng giãy đành đạch trên giường, hai tay chụm vào nhau hòng kêu gọi sự thương cảm dù trước đó mặt nó còn tỉnh bơ không thể hiện ra bất kỳ cảm xúc gì.

"Này là vì tao tội nghiệp cho cái công làm quá lên của mày thôi nhé. Đem thuốc lại đây bôi cho." Thằng Sarawat cười toe toét. Đó là nụ cười hiếm khi nhìn thấy bởi nó vốn là người không thích thể hiện cảm xúc thông qua biểu cảm khuôn mặt. Thế mà lần này nó lại cười, nụ cười làm tôi thở phào nhẹ nhõm vì nó không bị thương quá nặng dù cơ thể đầy thương tích và bầm tím dưới chân của một số người đi chăng nữa.

Xử lý xong vết thương, thằng Sarawat lôi áo thun màu trắng ra mặc. Tôi tìm thuốc giảm đau cho nó uống rồi mở TV lên. Nhìn y chang như nam chính chăm sóc nữ chính vậy, chỉ khác ở chỗ nữ chính của tao là quỷ ngực lép mà thôi.

"Không ngủ cùng nhau hả?"

"Không. Xem TV cơ. Mày ngủ đi." Tôi ngồi tựa vào đầu giường, vắt chéo chân xem TV trong khi thằng Sarawat ngả người nằm bên cạnh, không cách xa nhau.

"Khoan hẵng về."

"Được rồi. Muộn muộn rồi tao về."

Sau đó chúng tôi không nói gì với nhau nữa. Tôi bấm chuyển kênh liên tục. Chương trình nào hấp dẫn thì dừng lại. Đến nỗi ngủ quên lúc nào không hay. Tỉnh dậy thì thấy TV đã bị tắt mất. Không những vậy thằng Sarawat cũng không còn nằm bên cạnh nữa.

Vậy nên tôi đành ngồi dậy dụi mắt một hồi trước khi lê bước chân ra ngoài ban công. Tôi bắt gặp người thân cao đang ngồi tập trung trên đất, trong tay là cây guitar.

"Tay đang đau, khoan hẵng chơi."

"Đang thử chơi bài của mày xem sao. Chỗ nào có vấn đề còn nhắc để cẩn thận."

"Cảm động ghê." Miệng nói vậy nhưng trong lòng tao tức chết đi được. Tuy vậy tôi vẫn ngồi xuống bên cạnh nó để xem đối phương thể hiện kỹ năng chơi guitar dù tay đang đau.

"Bài này chord khó. Phải thuộc cho được đấy."

"Vậy nếu lỡ tao quên?"

"Thân ai nấy lo." Yêu tao quá ha, thằng khốn.

"..."

"Nhưng nếu sợ sai thì ghé qua phòng đi. Tao sẽ dạy cho khi nào giỏi mới thôi."

"Đừng có xạo sự. Tao không mắc bẫy mày đâu."

"Mắc rồi đấy thôi. Bước chân vào phòng tao rồi, muốn ra khó lắm nhé." Mặt tôi biến sắc. Thấy thằng Sarawat cười nham hiểm, da gà da vịt gì lập tức nổi lên.

"Vậy tao về đây."

"Tối nay ngủ chung đi. Ở lại an ủi. Tao vẫn chưa hết hoảng hồn này."

"Bộ mày là con nít 3 tuổi hay sao mà yếu đuối cỡ đó. Hồi nãy còn làm bộ làm tịch không cho tao hóng hớt mà."

"Đau tay ghê."

"..." Không thèm nghe tao luôn. Mở miệng là cứ thích làm theo ý mình. Và sau đó tiết mục kể khổ và cầu xin sự thương hại của thằng Sarawat chính thức bắt đầu.

"Đau cả chân nữa. Vai cũng đau. Bụng cũng ê ẩm. Bị đá mấy cái lận."

"..."

"Lưng cũng đau ơi là đau. Tụi nó dùng thắt lưng quất tao." Y hệt như phim nô lệ thời xưa. Đúng drama scene luôn. Hỏi rằng có tội nghiệp không. Thưa rằng là rất nhiều. Cơ mà ngứa mắt hành động khùng điên của nó hơn gấp 10 lần. Đây chính là Sarawat đó sao? Người mà tụi vợ của nó đều có chung nhận định rằng rất nghiêm túc, ngầu, ít nói và...hay mắc cỡ.

Tao thấy nó toàn giở trò nham nhở với tao thì có.

"Đủ rồi. Đừng có than thở nữa. Tao không ngủ lại phòng mày được đâu. Đồ khỉ gì cũng không có. Nào là quần áo, bàn chải đánh răng, kem đánh răng. Bao nhiêu là thứ."

"Không sao. Phòng tao có."

"Hả?"

"Mua để dành cho mày đầy đủ rồi." Tôi sững người ngồi nhìn thằng Sarawat. Thằng này nó mưu mô quá mẹ ơi. Lên kế hoạch chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, chỉ chờ đến ngày hôm nay thôi.

"Tao bắt đầu sợ mày rồi đó." Tôi lập tức nhích người ra xa đối phương. Người kế bên không nói gì. Chúng tôi im lặng một lúc trước khi tiếng guitar khẽ cất lên. Có vài chỗ phải ngừng vì nó mải nhìn chord trước mặt rồi cố gắng gảy lại. Thật tình tôi chẳng muốn cho nó chơi. Nhìn mà đúng xót. Tay nó đang đau mà còn cố cho được.

Thế nên tôi cố tìm cách để ai kia phải ngừng lại bằng việc móc một đồng xu trong túi quần ra rồi cắt ngang đối phương.

"Chơi game luân phiên hỏi-đáp không?"

"Game thiếu não tao không chơi." Hự! Làm tao đau đúng là chuyên môn của nó.

"Vậy tao về."

"Chơi thế nào?" Ô hồ, thế này thì nhanh lắm. Vậy là tôi nhích tới gần người thân cao thêm một chút nữa, quay qua xòe đồng xu trong tay.

"Cách chơi dễ lắm. Mày chỉ cần xoay đồng xu. Nếu nó ra mặt ngửa, mày phải trả lời câu hỏi của tao. Còn nếu nó ra mặt sấp thì mày hỏi tao một câu bất kỳ đều được. Cứ thế luân phiên chơi." Không chỉ làm cho thằng Sarawat không gắng gượng chơi guitar dù tay đang đau, ít nhất tôi còn có thể biết được nhiều hơn về nó. Đại loại như những câu trước đây từng hỏi nhưng chưa có được đáp án, hoặc trước giờ nó chưa từng nhắc đến nhưng tao lại vô cùng tò mò.

"Ai bắt đầu trước?" Thằng Sarawat hỏi.

"Tao đi." Nói rồi tôi đặt đồng xu trên mặt đất trước khi dùng sức xoay nhẹ. Dù vậy vẫn làm cho đồng xu xoay vài vòng, sau đó dừng lại.

"Ngửa." Xong với tao!

"Tao sẽ hỏi mày là năm ngoái chúng ta từng gặp nhau ở sự kiện live của Scrubb, nhưng việc chúng ta gặp lại nhau ở đây không phải vì mày cố tình theo tao đến đây học đấy chứ?" Đây chính là câu hỏi tôi thắc mắc trong lòng từ lâu.

"Khùng hả? Ai theo mày tới đây học chứ? Tình cờ thôi."

Trả lời xong câu hỏi, thằng Sarawat nhặt đồng xu trên đất lên xoay. Lần này xổ số lại rơi trúng người nó nên tôi vội hỏi ngay để không mất thời gian.

"Từ lúc lên đại học, khi nào thì mày biết tao cũng học ở đây?"

"Lúc mày đến tìm tao ở tòa nhà khoa Khoa học Chính trị. Tao cũng bất ngờ, cơ mà phần nhiều là mừng rỡ. Mày đúng đáng yêu. Đúng muốn nhào tới ôm lúc gặp lại. Vậy nên tao mới bảo muốn hôn mày cho ngất luôn. Định chà xát môi cho sưng vù rồi cắn mút..."

"Đủ rồi!" Quanh đi quẩn lại chủ đề dâm dục hoài nha, đồ khốn này. Mới phát hiện ra cái tính dâm tặc của nó có từ lâu rồi, chỉ là không thể hiện ra cho người khác thấy thôi.

Lần này đến lượt tôi phải trả giá. Đồng 10 baht trong tay ban đầu xoay rất nhanh, sau đó chậm dần rồi dừng lại, phô ra mặt xu còn lại chưa bao giờ xuất hiện kể từ lúc chúng tôi bắt đầu chơi.

"Mày...có bao nhiêu người bạn gái rồi?" Tao bị cung tên găm vào đầu gối* rồi. Không ngờ thằng Sarawat cũng biết tọc mạch chuyện tình yêu của người khác như vậy. Nhưng đợi xíu nhé. Cho tao thời gian nhớ lại đã. Cô bạn gái thứ 1...2...3.

(*) câu thoại điển hình của một nhân vật trong game The Elder Scrolls V: Skyrim: "I used to be an adventurer like you, then I took an arrow in the knee.", đại ý đây là việc khó tin

"Hình như là 7?" Dùng từ "hình như" là vì không chắc những người còn lại có được gọi là bạn gái không hay chỉ gọi là bồ bịch.

"Bạn gái hay là quần lót vậy chứ? Thay nhiều chết đi được." Tao hot mà cũng chửi tao nữa.

Thằng Sara-đểu lắc đầu trước khi nhặt đồng xu trên đất xoay. Lần này đến lượt tôi đặt câu hỏi cho nó.

"Thế còn mày? Có bao nhiêu cô bạn gái rồi?"

"Một người duy nhất." Sao mẹ nó bảo chưa bao giờ có bạn gái mà. Hóa ra cũng ranh phết.

"Vậy hả? Rồi...người đó học ở đâu?"

"Ở đây." Đệttttttttttt. Trái Đất cũng tròn quá rồi. Rồi tao bị cái gì vậy nè. Càng biết trong lòng càng nhộn nhạo, ngồi không yên. Muốn nổi cơn thịnh nộ nhưng lại chả biết trút lên đầu ai.

"Năm mấy?"

"Không xoay đồng xu nữa hả?"

"Trả lời câu hỏi của tao trước đi." Mẹ nó, sắp chết vì phát điên rồi đây.

"Năm 1."

"Khoa nào?"

"Luật." Hứ! Chung khoa với tao nữa chứ.

"Ai? Biết đâu tao quen."

"Mày đó. Mày có quen mày không?"

"Tao còn chưa phải người yêu mày đâu nha."

"Đằng nào chả phải. Không thoát được đâu." Đệt mợ. Chơi chiêu này làm tao trở tay không kịp luôn. Vậy nên tôi không nói gì nữa, sợ nói tới nói lui, không cãi lại nó lại mất mặt thì khổ. Tôi lảng tránh bằng cách nhặt đồng xu 10 baht lên xoay tiếp. Lần này vận may một lần nữa lại không đứng về phía tôi khi quyền đặt câu hỏi thuộc về thằng Sarawat. Câu hỏi duy nhất mà tôi nghe văng vẳng trong lỗ tai đó là...

"Thích tao chưa?"

"Tao không đùa nha."

"Hỏi không trả lời. Kiểu này thích tao chắc luôn."

Tôi liền bật dậy đi vào phòng trốn, mặc kệ nó ngồi cười nham nhở một mình rồi móc điện thoại trong balo ra chơi. Thằng Sarawat cũng lập tức theo sau. Thấy nó lúi húi tìm đồ trong tủ lạnh đến nỗi đầu tóc bù xù, sau đó lướt qua tôi rồi hướng thẳng đến microwave. Chẳng bao lâu sau, hộp cơm vừa lấy ra khỏi tủ lạnh được đưa tới.

"Biết mày đói." Nó nói.

"Tao còn chưa nói câu nào nha. Với lại tao sắp về đây. Gần 10 giờ rồi."

"Không đi được không?"

Thằng Sarawat ngồi bệt xuống sàn, lưng dựa vào chiếc ghế sofa tôi đang ngồi, không quên ngẩng đầu lên nhìn với cặp mắt tội nghiệp. Thế này thì run tay luôn chứ còn gì nữa. Vậy là trót nhận hộp cơm của nó ăn ngon lành. Dù không nói gì, song chúng tôi đều ngầm hiểu rằng tối nay tôi sẽ ngủ chung với nó.

Sợ thất thân chết đi được.

Nói thật luôn là từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa bao giờ "làm ăn" gì với người khác. Quá lắm cũng chỉ mới ôm hôn, sờ soạng. Thế mà nghĩ tới một ngày tôi phải "chịu" với một đứa như nó, tao biết phải khóc kiểu nào nhìn cho tội nghiệp nhất đây chứ, quân khốn nạnnnnnnnn.

Thằng Sarawat ngồi lục lọi trong tủ đồ, lôi ra một cái bàn chải đánh răng mới cho tôi, sau đó chuyển sang lục tiếp tủ quần áo. Nó đúng là tên con trai không ăn diện chút nào, không phát điên vì quần áo như tôi. Vậy nên trong tủ quần áo chỉ có áo đá bóng, áo thun, quần jeans và đồng phục sinh viên. Đúng kiểu con trai hình mẫu, không để tâm bất cứ thứ gì hết.

"Tao đi tắm trước nhé." Thằng Sarawat gật đầu rồi nằm vắt chân trên giường, còn tôi ôm khăn tắm màu trắng và bàn chải đi vào bên trong.

Cởi quần áo rồi quấn khăn tắm ngang eo xong xuôi, tôi bắt đầu dành thời gian đánh răng trước gương.

Cốc cốc.

Một lát sau, âm thanh không muốn nghe thấy cũng vang lên. Người bên ngoài gõ cửa phòng tắm 3 lần. Ban đầu tôi chả thèm quan tâm. Nhưng càng im lặng tiếng gõ cửa càng dồn dập và to dần khiến tôi phải mơ hồ nói vọng ra.

"Có chuyện gì?"

"Cho vào với."

"Để làm gì?"

"Thôi mà." Giọng không giống người đang mắc ỉa nên đứng nghĩ ngợi một lúc lâu mới quyết định xoay nắm tay mở cửa.

"U hu, trắng thế."

"Khốn nạn." Thằng Sarawat chui vào trong với cặp mắt suồng sã vô cùng bất lịch sự. Trên người nó chỉ quấn hững hờ quanh eo một chiếc khăn. Nó vò đầu tôi rồi thò tay ra cầm bàn chải đánh răng cắm trong ly ở trên kệ lên, trét kem đánh răng rồi quay sang nhìn tôi dù trong miệng nó vẫn toàn bọt màu trắng.

Thằng này đúng là ghẹo gan của ghẹo gan luôn. Chỉ với điệu bộ mà nó thể hiện ra, chả trách lại bị người ta đạp. Từ bả vai xuống bụng vẫn có thể nhìn thấy rõ dấu vết của việc bị đánh, nhưng dù vậy nó vẫn không mảy may biểu lộ ra nét đau đớn hay tức giận những người đã đánh hội đồng nó dù chỉ một chút.

"Không đánh hả?" Giọng nói tiếng được tiếng mất vang lên khiến tôi cụp mắt, cắm mặt đánh răng tiếp. Có vài lần ngẩng đầu lên soi gương, lần nào tôi cũng bắt gặp một đôi mắt đang nhìn tôi chăm chăm.

"Nhìn gì?"

"Nhìn mày."

"Nhìn làm gì?"

"Muốn nhìn."

Ngước mắt lên nhìn một chút. Tao không cãi nữa. Cãi có bao giờ thắng đâu. Quay lại tập trung đánh răng. Cứ tưởng tượng không có thằng Sarawat kế bên đi vậy.

"Thằng Tine."

"Ưuuuuuu."

"Nhịn hết nổi rồi. Cho tao xin nha." Trong nháy mắt, đôi môi dính đầy kem đánh răng của nó áp xuống gò má phải của tôi một cái thật mạnh. Thấy tao đờ đẫn vì bất ngờ, nó liền trượt môi lên trán rồi tiếp tục đi xuống gò má trái. Có thể nói rằng một chút nữa thôi là quét sạch hết cả mặt tao.

"Đểu!" Ngay khi lấy lại ý thức, tôi lập tức tỏ thái độ giận dữ với nó vì không dám thượng cẳng tay hạ cẳng chân. Song dường như đối phương chẳng có vẻ gì là sợ sệt dù chỉ một chút, đã thế còn nhìn tôi với vẻ cố nén cười.

"Đáng yêu ghê. Trâu nhỏ mặt lem luốc hết rồi."

"Đừng có mà trêu ngươi tao."

"Cho làm lại nè. Đây, mạnh tay vào nhé." Thằng Sarawat chỉ tay vào trán nó. Tôi mỉm cười rồi rút bàn chải đánh răng trong miệng ra cốc đầu nó thật mạnh. Khốn kiếp! Không đánh nữa.

Lúc đánh răng đã mệt rồi, lúc đi ngủ còn mệt gấp 30 lần. Tôi mặc áo đá bóng của nó. Chính là cái áo có in dòng chữ "Trắng Omo" ấy. Còn đối phương lôi cái áo huyền thoại quanh năm suốt tháng "Sarawat" số 12 ra mặc một cách dửng dưng. Đến khúc này thì khó rồi đây. Chia nhau phân nửa cái giường để ngủ hay ga lăng ngủ sofa như trong phim nhỉ.

"Nhìn gì?" Thằng này nó thông minh lắm. Nghĩ gì nó cũng đoán ra hết.

"Ngủ đâu đây?"

"Cho mày chọn. Giường hay sofa? Hay là ngủ chung?"

"Mơ hả? Tao ngủ sofa."

"Tùy mày. Tắt đèn nha." Hẻoooooooooo. Thằng trâu bạch tạng quăng gối cho tôi trước khi bò lên giường đắp chăn rồi nằm lăn quay ra ngủ một cách phè phỡn, bỏ tao đứng nghệch ra mất mấy phút. Thế là đành hậm hực đi ra ghế sofa ở gần đó.

Còn tưởng đâu còn được nhìn thấy màn hi sinh cao cả, ai mà ngờ được nó lại để tao ra sofa ngủ với chỉ duy nhất một cái gối. Ghét thằng Sarawat ghêeeeeeeee.

Lạnh lắm đó. Mở điều hòa có 18 độ. Chết mất thôi! Lạnh đến nỗi teo ch*m tao luôn. Cũng chỉ biết than thở vậy thôi. Hồi nãy thì dỗ ngon dỗ ngọt dụ tao ở lại ngủ chung. Cuối cùng trở mặt đuổi tao ra ghế sofa. Được lắm. Về sau đi rồi biết. Mai mốt có xin xỏ gì tôi cũng không tội nghiệp đâu.

Nghĩ đến đó rồi đặt người nằm xuống, ôm tay xoa xoa để bớt lạnh. Nếu là trong tiểu thuyết drama thì chắc tao đáng thương lắm. Sẽ khóc lóc, trách móc là tại sao thằng Sarawat lại nhẫn tâm như vậy. Nhưng đây là cuộc đời của một chàng trai thuộc trường phái comedy...Nhìn mặt tôi rồi tìm hiểu lại đi ha.

Tao chỉ tội nghiệp hai quả trứng của mình quéo quắt lại mà thôi. Get?!

10 phút trôi qua, tôi vẫn loay hoay xoay người trên ghế sofa. Bảo tôi nhịn nhục đi năn nỉ ỉ ôi xin chăn ư, mơ đi nha. Cơ mà tao lạnh. Cố nhắm mắt lại ngủ mà không được.

"Thằng Sarawat."

"Hửm..."

"Ngủ chưa?"

"Ngủ rồi." Thằng ghẹo gan...

"Giảm điều hòa xíu đi. Tao lạnh."

"Qua đây ngủ chung đi."

"Không."

"..." Tao dỏng tai lên nghe rõ lâu, song chẳng thấy nó nói năng gì cho đến khi nghe thấy tiếng lạch cạch từ người trên giường. Bóng tối làm tôi không nhìn thấy đối phương đang làm gì. Mãi cho đến khi...

Phụp!!

"Hưuuuuuuuuu ~" Tôi kêu lên ngay khi bị thân hình cao lớn nằm đè lên. Hai tay của nó ôm tôi cứng ngắc vì sợ rớt khỏi sofa cả đôi. Tấm chăn dày cộm thằng Sarawat ôm từ giường qua mang đến sự ấm áp cho cơ thể. Dù vậy tôi vẫn cảm thấy bí bách.

Khỉ thật. Sofa bé xíu như vậy còn chen chúc với tao.

"Nhích ra đi. Tao bí bách."

"Cho cơ hội lựa chọn xem ngủ trên giường hay sofa rồi mà. Do mày chọn đó nha."

"Tao ngủ sofa một mình!"

"Nhưng hồi nãy mày đâu có nói. Đừng nhúc nhích nhiều. Đụng vào vết thương đau. Cứ như vậy đi." Ở trong tư thế bị ôm cứng ngắc, có chăn đắp trên người chúng tôi, tôi nghĩ nó không work cho lắm. Nhưng lạ ở chỗ tôi không có động thái phản kháng gì cả, chỉ để im cho đối phương tùy ý làm mọi thứ.

Hơi thở của thằng Sarawat phả nhẹ trên trán làm tôi thấy ấm áp. Cũng chẳng biết nó có đang nhìn hay đã ngủ mất tiêu rồi vì tôi chẳng nghe nó nói gì nữa. Thế mà lại làm trái tim tôi đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi sợ. Sợ nó biết tôi đang quằn quại đến mức nào. Sợ thật sự. Tim tôi...

Một tuần trôi qua, thằng Sarawat dưỡng thương đến hiện tại thì thân thể đã gần như lành lặn rồi, song tôi vẫn chưa biết đàn anh gây sự với nó là ai.

Bộ dạng của tụi Bạch Hổ cũng không khá hơn. Thằng Man rách miệng không ăn được cơm mất mấy ngày. Thằng Big, Boss, Tee và Theme, đứa thì gãy cổ tay, rạn ngón tay, đứa thì trật khớp vai, đi cà nhắc. Có thể nói rằng đi học mà như đi khổ sai cả tuần lễ. Một số người cũng đặt nghi vấn, nhưng vì vết thương bên ngoài không lộ ra nhiều nên cũng không gây ra chuyện lớn.

Song nếu thử được nhìn như tôi, đảm bảo thể nào cũng có chuyện. Đàn anh kiểu gì chứ, ác đến mức đánh đập đàn em chỉ vì không ưa bản mặt. Khốn nạn.

Thời gian vừa qua tôi dành rất nhiều thời gian để tập bài hát mà tôi sẽ biểu diễn. Có thể nói là gần như toàn bộ thời gian. Thằng Sarawat sau một thời gian nghỉ chơi guitar đã quay trở lại tập luyện và còn nặng hơn lúc trước gấp mấy lần vì sợ không theo kịp các bạn.

Bên đó chơi theo nhóm, chỉ có tụi mới biết chơi thì các anh mới muốn làm quen với sân khấu thông qua buổi biểu diễn duy nhất này. Nhưng tụi nó không bao giờ hiểu được tao hồi hộp đến thế nào. Sợ nhỡ đâu show guitar sẽ trở thành show tận mạng của tao. Dù cho thằng Sarawat ngày nào cũng ghé qua tập cho tôi trước khi về phòng, nhưng chẳng ai có thể đảm bảo show sẽ không đổ bể.

"Xin chào tất cả mọi người. Chúng tôi, Hội âm nhạc nổi tiếng hợp tác cùng MU Music Festival sắp tới sẽ tổ chức một sự kiện lớn ở trường đại học mà ai ai cũng đều đang mong chờ, đó là sự kiện Music Festival."

"Íiiiiiiiiiiiiiiiii." Đàn anh phụ trách mảng tuyên truyền của câu lạc bộ nhận được sự hưởng ứng nồng nhiệt từ toàn bộ sinh viên ở khu vực đó.

Chúng tôi sử dụng phần sân chuyên dụng cho các hoạt động ngoài trời của trường làm nơi tổ chức buổi biểu diễn, vì vậy có rất nhiều sinh viên từ tất cả các khoa đứng xem.

"Nhưng riêng buổi hôm nay, Hội âm nhạc nổi tiếng chúng tôi sẽ tổ chức sự kiện promote để các anh chị em trong trường có thể cùng tham gia tranh tài ca hát và lập nhóm cho sự kiện âm nhạc vào học kỳ sau. Ai quan tâm có thể nhận phiếu đăng ký ở bên cạnh sân khấu nhé. Đối với những ai chỉ muốn làm những khán giả dễ thương, chúng tôi cũng có những tiết mục đến từ các thành viên của câu lạc bộ phục vụ các bạn đây. Các bạn đã sẵn sàng chưa nào?"

"Sẵn sàng ~"

"Vậy thì hãy cùng đến với màn trình diễn folk song của nhóm Ctrl S nhéeeeeeeeeeeeee."

"Ayyyyyyyyyyyyyy. Sarawat! Sarawat! Sarawat!" Dù chủ nhân cái tên vẫn chưa bước lên sân khấu, song tụi vợ của nó đều biết rõ Ctrl S có một thành viên chơi guitar với cái tên Sarawat.

Ờ, tao chịu thua cái sự hot của nó chết đi được.

"Xin chào. Chúng tôi là Ctrl S. Hôm nay tôi – Taem – sẽ chịu trách nhiệm làm ca sĩ chính. Bên tay trái, Jane và Earn sẽ chơi guitar mộc. Bên tay phải của tôi là Sarawat, nhận nhiệm vụ chơi guitar classic. Và cuối cùng...Cajon của nhóm chính là Boom."

"Yeah yeah, team Ctrl S!"

"Một số người đã từng có ước mơ, từng có tình yêu, song vì trở ngại phía trước khiến chúng ta mất hết hi vọng rồi buông bỏ."

"Đúnggggggggggggg."

"Trở ngại cũng giống như làn khói. Nếu chúng ta có thể vượt qua, một ngày nào đó con đường tươi đẹp và không có gì tăm tối rồi sẽ đến. Vì vậy cho nên hãy cùng chúng tôi hát vang bài ca này và từng bước vượt qua tất cả...làn khói mờ ảo."

"Íiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii."

Bài hát "Làn khói mờ ảo" của nhóm nhạc Indie được yêu thích Desktop Error bắt đầu cất lên. Thật ra tôi chả biết gì về bài hát lẫn nhóm nhạc này, nhưng vì thằng Sarawat ngày nào cũng chơi cho tôi nghe đến mức quen tai nên từ chỗ không biết giờ lại thành tao hát được trong vô thức.

Phía trước sân khấu ngập tràn sự sôi động và huyên náo. Tiếng guitar, Cajon hòa cùng giọng hát trầm ấm của ca sĩ giúp cho nhóm của thằng Sarawat nhận được vô số tiếng reo hò.

Ctrl S vẫn còn diễn thêm vài bài nữa. Tôi chỉ nghe bài đầu tiên vì phải tập trung nhớ chord bài hát mà mình chọn. Nhớ thì nhớ rồi đó, có không qua được cũng chỉ vì hồi hộp mà thôi. Đừng quên đây là lần bước lên sân khấu đầu tiên của tôi. Đi cổ động còn không hồi hộp đến mức này.

20 phút trôi qua, các nhóm bạn khác bắt đầu lần lượt lên biểu diễn. Cuối cùng cũng đến lượt tụi mới tập như tôi, thằng Green có thằng chồng ác ma và một nhóm nhỏ khác bị gọi tên.

"Màn trình diễn của nhóm năm 1 chuyên nghiệp đã kết thúc. Bây giờ xin dành những tiếng cổ vũ cho nhóm năm 1 nghiệp dư nàoooooooo!"

"Ayyyyyyyy, huýt hiu!!"

"Ô hồ, tiếng cổ vũ lớn thế này, vậy thì chúng ta hãy cùng chào đón các bạn ấy nha."

Tôi quay qua nhìn thằng bê đê chúa. Mẹ nó, làm mặt như chết trôi, người run bần bật vì nó là người đầu tiên bị đẩy ra giữa sân khấu.

"Tine ơi ~"

"Cố lên." Tôi chỉ nói nhiêu đó, song thằng Green vẫn không chịu lên sân khấu, buộc chồng nó phải vào lôi đi với vẻ mặt vừa hung tợn vừa hăm he dọa dẫm.

"Đi lên."

"P'Dim, sợ."

"Sợ cái khỉ gì? Bình thường tao thấy mày lẳng lơ đi tìm hết người này đến người kia cơ mà. Giờ tao lôi mọi người ra trước mặt cho mày rồi đấy. Đi lên!" Môi nó trề ra cả tấc nhưng vẫn bị xách cổ lôi lên sân khấu giữa những tràng vỗ tay không ngớt. Trông nó cũng buồn cười ghê. Thằng này mặt mũi đẹp, chồng nó lại dữ như vậy, thế mà còn dám tán tỉnh tao.

Nó chơi guitar một bài dễ gồm có 4 chord cơ bản. Và dường như mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ. Có đôi chỗ hơi ngập ngừng một chút. Diễn xong, nó nhận được những tràng vỗ tay động viên không ngớt. Và khi âm thanh cuối cùng vang lên cũng đồng nghĩa với việc...

"N'Tine lên sân khấu được rồi."

"Cho em là người cuối cùng được không ạ?"

"Cuối cùng cũng phải diễn thôi. Vậy nên lên bây giờ luôn đi cho bớt áp lực." Tôi bị đẩy lưng cho bước lên sân khấu. Hai cái chân mới thò ra thôi, tôi đã nhận được những tiếng hò reo động viên từ người bên dưới khiến tôi chẳng biết làm thế nào cả, cứ đứng như trời trồng một lúc lâu.

"Haha. Đáng yêu quá." Một làn sóng tiếng cười vang lên kèm theo những lời chọc ghẹo khi tôi đi tới chiếc ghế mà mình phải ngồi xuống khiến tôi phải gãi đầu chữa ngượng.

Sau khi ngồi vào xong xuôi, tôi kéo chiếc micro cắm trên chân đế trước mặt lại gần miệng hơn để giao lưu với khán giả. Những gì chuẩn bị sẵn trước đó đều đã bay biến trong chớp mắt. Não trống rỗng hết cả. Trước giờ mau mồm mau miệng quá, đến khi ra trận thật tao đúng muốn khóc ròng.

"Ờ... Tôi tên Tine, học ở khoa Luật."

"Tine là người ngầu lòi!" Ai đó hét lớn gây nên một trận cười cho những người xung quanh, đồng thời cũng khiến tôi cảm thấy thả lỏng hơn.

"Vâng. Tôi là Tine ngầu lòi đây. Hôm nay tôi sẽ hát cho mọi người nghe. Đây là một bài không nổi tiếng cho lắm...nhưng tôi thật sự rất cố gắng."

"Íiiiiiiiiiiiiii."

"Ai hát được thì cùng hát theo nhé."

Tôi chỉnh cây guitar lại cho chắc tay, sau đó bắt đầu bấm chord đầu tiên với tư tưởng chơi cho vui rồi nó sẽ tự trôi theo. Mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ thôi. Đúng không nhỉiiiiiiiiiii?

Hôm nay tôi mang theo cây guitar con cưng "đồ gây phiền nhiễu" để đấu với dân tình, bất chấp việc một số người đã focus thấy tên thằng Sarawat trên cây guitar. Pick cũng là cái nó chọn cho. Có thể nói tôi chỉ mang theo cái mình không và đống chord bài hát đã bay sạch khỏi đầu hơn phân nửa.

"Một thế giới dù có tàn nhẫn đến đâu

Không tươi sáng, chỉ toàn sự tăm tối và u uất

Anh, một người phải đương đầu với rất nhiều thứ

Có thể khiến anh đau lòng, nhưng anh vẫn không hề hấn gì"

Sao nữa nhỉ, tao...

Còn chưa kịp đến đoạn điệp khúc, đầu óc tao đã blank toàn bộ 100%.

Hưuuuuuuuuuuuu, quên rồi. Tao quên chord rồi.

Và hình như mọi người ai cũng biết vì tôi đã dừng hát, dừng chơi. Việc duy nhất tôi có thể làm chính là cố gắng đưa mắt cầu cứu, cầu cho có người kéo giúp người ngầu lòi xuống sân khấu với. Song dường như tất cả chỉ là trong suy nghĩ cho đến khi ánh mắt lia tới chỗ thằng Sarawat lúc này đang đứng lẫn trong đám đông sinh viên.

Nó viết chord nhạc phiên bản lớn vào tờ giấy A4 recycle. Đoán chừng đây là tài liệu học vì tôi nhìn thấy vết mực ở mặt còn lại hiện lên. Nhờ vậy tôi mới có thể tiếp tục chơi.

"Chưa từng cảm nhận, chưa từng nghĩ sẽ sợ những thứ xung quanh

Dù thế nào cũng chấp nhận nó..."

Sự giải cứu của thằng Sarawat không thể giúp gì hơn cho tôi. Dù có thể nhìn thấy chord, nhưng toàn bộ ý thức đã trôi theo lời bài hát vừa nãy. Tôi không thể gảy tiếp nữa.

Giờ phút này đây tôi thậm chí không dám nhìn mặt bất cứ ai. Điều duy nhất tôi có thể làm đó là cúi đầu nhìn dây đàn rồi cố gắng lấy lại tinh thần chơi tiếp những đoạn sau. Tuy nhiên có nghĩ cách mấy cũng không ra.

"Chỉ xin được có em, chỉ cần một mình em, vậy thôi là đủ

Không cần bất cứ điều gì hơn thế nữa"

"Ayyyyyyyyy, Sarawat."

"Chồng ơi, hãy lấy trái tim vợ đi này. Íiiiiiiiiiiiiiiiiii."

Bài hát "Xin" được hát tiếp bởi người bên cạnh không biết đã lên sân khấu từ lúc nào. Tôi chỉ biết tay của nó vẫn đang gảy cây guitar con cưng Martin DC-16 không ngừng nghỉ.

Thằng Sarawat quay đầu qua nhìn tôi giống như muốn nói rằng không cần chơi guitar nữa, cùng nhau hát thì hơn. Thế là tôi tập trung hát tiếp từ đoạn điệp khúc cho đến hết bài.

"Chỉ cần có em và anh, chỉ cần có đôi ta

Hai chúng ta, chỉ thế thôi cũng tốt đẹp hơn bất cứ thứ gì

Anh và em, dù chúng ta có gặp phải chuyện gì

Nặng hay nhẹ, nhưng rồi chúng ta sẽ cùng nhau chịu đựng"

Tiếng ukulele và guitar vang lên, cắt ngang việc chơi đàn của thằng Sarawat. Tất cả hướng sự chú ý về phía nhóm người mới. Chính là tụi Bạch Hổ, dẫn đầu team bởi thằng Man-ối-tèo kéo đàn kéo đống đến giành scene. Song tụi nó không đi lên sân khấu như đã nghĩ mà chỉ phụ họa cho hai chúng tôi từ đằng sau. Mãi cho đến khi đoạn điệp khúc của bài một lần nữa cất lên...

"Chưa từng cảm nhận, chưa từng nghĩ sẽ sợ những thứ xung quanh

Dù thế nào cũng chấp nhận nó...

Xin phép làm người yêu em được không? Xin phép làm người yêu Tine được chứ?

Được không em? Chẳng cần gì nhiều hơn thế

Chỉ cần có em và anh, chỉ cần có đôi ta

Hai chúng ta, chỉ thế thôi cũng tốt đẹp hơn bất cứ thứ gì"

"Íiiiiiiii. Ốiiiiiiiiiiiii, mẹ ơi!"

Lời bài hát bị thay đổi làm tôi há hốc mồm. Thằng Sarawat cũng vậy. Nó dừng hát cùng lúc với tôi khi thằng Man và the gang chụm đầu vô đổi lời bài hát mà không thèm hỏi tao lấy một câu, làm cho toàn bộ khu hoạt động ngoài trời rơi vào cú shock.

Tiếng hú hét vang lên khắp nơi như thể đang tò mò xem ai là người xin tôi làm người yêu. Thằng Man? Hay là thằng Big? Tee? Theme? Tất cả đều suy đoán một cách sôi nổi cho đến khi mọi âm thanh bắt đầu lắng xuống để người nào đó giải đáp mọi thắc mắc.

"Thằng Tine."

"Ayyyyyyyyyyy." Tiếng gào rú vọng đến muốn thủng màng nhĩ. Thằng Man ngẩng đầu lên nhìn với một nụ cười.

"Tao có điều muốn nói."

"N'Man thích Tine hả?" Một số người bắt đầu đặt nghi vấn, song tôi chẳng biết làm thế nào ngoài việc nuốt nước bọt xuống cổ một cách khó khăn.

"Điều tao muốn nó đó là...Làm người yêu của bạn tao đi."

"Íiiiiiiiiiiiiiiiii., bạn nào cơ?" Đám sinh viên ở dưới sân khấu hét lên hỏi.

"Nhận lời đi." Vung nắm đấm vào tao vậy đó.

"Ai cơ?"

"Thằng khỉ đó đó."

"Thằng khỉ nào?"

"Thằng khỉ đang ngồi đần mặt ra bên cạnh mày ấy. Nó nhát."

"...!"

"Một lần đi chứ. Không ngỏ lời là hôm nay tao tán đó nha, thằng quần. Mày muốn sao đây? Cho tao tán không?"

"Nhiều chuyện. Của tao. Động cái gì."

"Ayyyyyyyyyyyyyy. Sarawat. Hưuuuuuuuuuuu. Mắc cỡooooooooo." Thằng Sarawat quay qua nhìn tôi. Giờ đây trái tim không còn tuân theo nữa. Nó đập loạn xạ liên hồi, thiếu điều như muốn nổ tung. Làm sao đây. Cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa bao giờ như thế này.

"Thằng Tine..."

"G...gì?"

"Chán phải tán rồi."

"..."

"Làm người yêu nhau nha."

Bạn đang đọc 2gether :Vì chúng ta là một đôi của MinhHạNguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MinhHạNguyệt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 510

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.