Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1620 chữ

Nhất Nhân Mã lảng vảng trong sân trường Mộc Mộc.

Cuộc sống đại học cũng không khó khăn như cô tưởng tượng. Mỗi ngày lên lớp, nghe giảng rồi chuyển lớp song lại trở về. Có những môn làm cô cảm thấy chán nản, cũng chỉ lên lớp để điểm danh, ngoài ra tất cả đều để ngoài tai.

Đại học mỗi năm đều tổ chức một đợt trao đổi sinh viên với các trường ở nước ngoài. Nhân Mã cũng được cho vào danh sách những sinh viên tham gia chuyến trao đổi sinh viên ấy. Các giáo sư rất đề cao cô, chỉ cần kết thúc kì đầu sẽ đem cô an bài ổn thỏa.

Cho nên, việc hiện giờ cô cần làm là củng cố ngoại ngữ.

Nhất Nhân Mã không muốn kiếm tài liệu ở trên mạng, bởi thông tin quá nhiều, cũng nhiều chỗ hổng, không thể bừa bãi chọn một cái. Vẫn là quyết định đi thư viện trường học để tìm sách.

Trong thành phố này, nếu muốn tìm sách, chắc chắn là phải tới Mộc Mộc. Vì ở Mộc Mộc có một thư viện sách với kho tàng sách khổng lồ với đủ mọi lĩnh vực. Do đó, trong thời gian học tại Mộc Mộc, chưa một lần nào cô phải kiếm sách ở bên ngoài cả.

Nghĩ liền đi.

Vào tới thư viện, Nhân Mã chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng rồi mới tiến sâu vào bên trong.

Vẫn như mọi khi, thư viện của Mộc Mộc chỉ có lác đác vài người, mà phần lớn là người từ bên ngoài không phải học sinh của trường. Ba năm học ở đây, cô cũng biết một điều rằng: học sinh Mộc Mộc chỉ đổ xô tới thư viện trước mỗi kì kiểm tra để kiếm thêm tư liệu. Còn không chẳng ai muốn tới cả. Trừ phi là muốn tránh những thứ mang tên “thị phi” bên ngoài.

Mộc Mộc tuy là trường cao trung danh tiếng, mà càng nổi bật thì chuyện thị phi bên trong lại cũng càng khủng bố. Trên diễn đàn của trường một tháng cũng phải tới hai đến ba vụ to, năm sáu câu chuyện ngoài lề. Thị phi của Mộc Mộc cũng rất nhiều bởi ngày càng nhiều những gương mặt có tiếng vào trường, tiêu biểu là em trai hàng xóm, nam người mẫu mới nổi Vũ Đại Song Tử.

“Chị Nhân Mã.”

Đang tìm sách trên kệ, bỗng sau lưng cô vang lên giọng nam quen thuộc.

“Bảo Bình? Từ khi nào cậu lại xuống thư viện vậy?”

Nhân Mã ngạc nhiên, không nghĩ tới Mao Bảo Bình lại ở thư viện.

Bảo Bình chính là hậu bối của cô. Khi trước còn học ở trường, Nhất Nhân Mã từ lúc học cao nhị đã được chọn làm hội trưởng Hội học sinh, rất nhiều công việc của trường sau đó đều đổ xuống đầu cô. Mà bên cạnh đó, Mao Bảo Bình cũng là một học sinh rất tích cực trong các hoạt động tập thể của trường. Thành ra bọn họ ngẫu nhiên quen biết. Còn có chút… thân thiết?

Nhưng bất ngờ là sự xuất hiện của Bảo Bình tại thư viện. Bởi cô biết: Bảo Bình từ trước tới giờ chưa từng là người thích đọc sách.

“Em cũng không muốn đi thư viện.”

Bảo Bình cười một cái với cô, song lại bất đắc dĩ nhìn xuống đống sách mình đang ôm, kèm theo rất nhiều những cuộn giấy to nhỏ khác nhau.

“Em giờ là thành viên của Hội học sinh. Mà mấy việc thu thập thông tin này, mọi người đều dồn cho em.”

“Để tôi giúp một tay.”

Nhân Mã nhìn bộ dạng chật vật của Bảo Bình, cảm thấy tội cho cậu. Cô cũng mới biết Bảo Bình nằm trong danh sách Hội học sinh năm nay, nhưng cũng không ngờ là cậu lại bị “bóc lột sức lao động” thế này.

“Cũng tốt, nếu được gặp chị Nhân Mã thế này thì em cũng muốn đi thư viện thường xuyên một chút.”

“Chậc. Thư viện là để đọc sách.”

Sau khi đã giúp Bảo Bình cầm ít đồ, Nhân Mã cùng cậu đem chúng tới một chiếc bàn ở gần đó. Bảo Bình kể cho cô một số chuyện, cũng giúp cô biết thêm được vài chuyện mới mẻ.

Viêc gần đây đang chấn động Mộc Mộc chắc chắn chính là việc chuyển vào ở Kí Túc Xá. Câu hỏi bọn họ đặt ra là: học sinh cao trung liệu như vậy có cần thiết? Việc này đúng là khiến cô bất ngờ, mấy ngày nay cô không gặp bác mình nên cũng chả hay gì cả. Điều đáng bất ngờ lại chính là quyết định để cho nam và nữ ở chung kí túc xá.

“Chị Nhân Mã thì sao?”

“Chị?”

Nhân Mã trở lại giá sách, kiếm thêm vài cuốn bổ trợ về ngôn ngữ.

“Sắp tới chị sẽ trao đổi sinh viên với đại học khác. Cho nên sẽ đi Ý một thời gian. Đến đây muốn tìm thêm mấy cuốn sách ngoại ngữ.”

“Trường chị có chế độ trao đổi sinh viên à, thích thật. Em liệu có nên thi vào không? “

“Cậu mà lại đi theo chuyên nghành về Địa?”

“Không sao, miễn là đó là trường chị học.”


Tiếng chuông reo báo hiệu giờ học kết thúc vừa vang lên, Kim Ngưu đã vội vàng chạy lên lau sạch bảng.

Hôm nay chính là ngày chuyển tới ở kí túc xá, cô cần nhanh trực nhật xong để về lấy đồ chuyển sang. Nếu không cổng Kí túc xá sẽ rất đông a.

Hôm vừa rồi công bố danh sách phòng, Kim Ngưu còn cảm thấy hơi buồn. Buồn vì không được ở chung phòng với bạn mới Sư Tử. Nhưng mà cô lại được ở cùng chị mình cùng hội phó Mộc Viên Ma Kết a.

“Song Tử, nhanh lên đi! Tớ cần về nhà lấy thêm đồ nữa.”

“Gì? Không phải cậu bảo đã sắp xếp xong hết sao?”

Song Tử như không nhìn ra Kim Ngưu sốt ruột, chậm rãi kê lại bàn ghế.

Hôm nay là phiên bọn họ trực nhật.

“Đúng là vậy. Nhưng… Nhưng mà còn thiếu vài thứ! Cậu mau lên chở tớ về!”

Trương Kim Ngưu trở nên rất vồn vã, còn rất nhiều đồ cô còn chưa đem đi. Tưởng tượng nếu chậm trễ, lát nữa kí túc xá sẽ tấp nập người ra kẻ vào, cô một mình với đống hành lí chất đống, cản hết không cho bọn họ di chuyển.


Bạch Dương giúp Sư Tử mang đồ lên kí túc xá, song liền dẫn cô đi tham quan trường. Bạch Dương không có nhiều đồ, chuyển vào trong kí túc xá rất nhanh. Phòng của cậu cũng chỉ có hai người, gồm cậu và thành viên Hội học sinh – Mao Bảo Bình. Bọn họ cũng không phải người xa lạ gì, đều quen biết nhau cả. Dù gì thì người ta cũng từng là quản lí câu lạc bộ của mình.

Bọn họ cũng rất tâm đầu ý hợp. Đồ đạc mỗi người được chuyển hết lên phòng sau đó bị vứt ở một góc, không ai động tới liền đồng thời rời đi. Phòng kí túc xá lại không có bóng người, đồ đạc nằm ngồn ngang trơ trọi.

Tống Bạch Dương xong việc của mình thì liền chạy đi giúp Sư Tử chuyển đồ. Trước Sư Tử vừa mới trở lại nước, vẫn chỉ ở tạm nhà chung của anh em nhà họ Mộc đang thuê ở khu đất giá khá cao, mỗi tháng đều phải đóng tiền nên chuyển vào Ký túc xá cũng tốt. Thêm người ở là thêm tiền.

Là con gái, đồ của Sư Tử đem đi cũng không ngoại lê. Tóm gọm bằng bằng một chữ “NHIỀU”. Tống Bạch Dương đương nhiên không thể để cổ một mình chuyển đồ. Bọn họ đi lại mấy lượt, cuối cùng cũng hoàn tất.

Đầu giờ chiều, tiết trời mát mẻ, Bạch Dương dẫn Sư Tử đi tham quan trường. Mới nhập học vài ngày, Sư Tử vẫn chưa có thời gian khám phá trường. Ngoại trừ đường lên lớp và ra căng tin, cô hoàn toàn không biết đường.

Bạch Dương đi một đoạn, rồi lại dừng lại nhìn sơ đồ trường. Nghĩ lại thì tại sao hồi đó cậu lại có thể nhìn sơ đồ mà tìm đường đi nhỉ, thiết kế cũng thực rối rắm.

Đi được nửa vòng trường, dừng lại ở căng tin, Bạch Dương bỗng nhận được cuộc gọi từ Song Tử, gấp rút cầu cậu tới chi viện. Sư Tử muốn tiếp tục đi loanh quanh, hai người cũng tự động tách ra.

Mộc Kỳ Sư Tử còn lại một mình thì nhìn lại tờ sơ đồ mà Bach Dương đưa cho mình, tiếp tục tự đi tham quan xung quanh. Chợt, cô để ý tới một lối đi nhỏ sau căng tin, trên sơ đồ cũng không có ghi lối đi này.

Đường xây ra hẳn phải để đi đi?

Không nhanh không chậm liền đi thẳng vào. Nhưng cảnh tượng bên trong nó đập vào mắt cô lại chẳng tốt đẹp một tí nào. Không cần đếm cũng thấy được cỡ một chục nam sinh vẫn còn mặc đồng phục nằm rạp xuống đất, quần áo xộc xệch bụi bặm. Dường như là đánh nhau. Mà nổi bật trong đó lại là một nam sinh đang đứng trân trân ở đó, trợn mắt, quát:

“Lập tức cút!”

Bạn đang đọc (12 chòm sao) Đường Ngọt Cao Trung sáng tác bởi ThamNhaNguyet38
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThamNhaNguyet38
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.