Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời khỏi thôn.

Tiểu thuyết gốc · 2021 chữ

“Thất ca huynh tỉnh rồi!”

Trần Bảo Thất quay đầu sang trái, hắn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé dáng vẻ vui mừng.

“Tiểu An, ta ngủ bao lâu rồi?”

Tiểu hài tử chưa được học về thời gian chỉ vào bầu trời.

“Thất ca, ta không biết mấy giờ, huynh xem trời tối.”

Bóng tối rất sâu, ánh trăng chiếu xuống cửa gỗ bị vỡ nát hắn thở dài.

“Đã mười giờ tối, trễ như vậy sao!”

Hắn ngồi dậy lưng hơi đau, đưa tay ra sau kiểm tra vết thương, được băng bó bởi quần áo xé rách.

“Tiểu An, đệ ăn gì chưa?”

“Đệ ăn rồi, bà bà mua cho.”

Tiểu hài tử rời khỏi phòng, đi vào bếp cầm cái bát chạy ra, bên trong bát có thìa với nước gạo trắng.

“Thất ca, ăn cháo đi! Đây là bà bà nấu.”

Xem ra vết thương trên người hắn cũng do bà bà băng bó, hắn cầm lấy bát cháo với thìa múc ăn.

“Cháo thịt bằm!”

Hắn ăn rất ngon, cảm thấy thế giới này thiếu rất nhiều gia vị, trước mắt biết được có năm loại chính ớt, muối, lọ gia vị ngọt giống đường, lọ chua giống chanh, lọ mỡ làm từ mỡ động vật.

Có lẽ nhiều thứ không tồn tại, đây chỉ là thế giới như thời cổ đại, mọi thứ đều gia công bằng tay.

“Tiểu An, đệ không ngủ sao?”

“Đợi Thất ca ăn xong ta dọn dẹp rồi đi ngủ.”

Hắn cố gắng vét hết cháo trong bát, ăn xong đưa cho tiểu hài tử.

“Đây! Ta ăn xong rồi, đệ giúp ta nha!”

Hắn ngồi trên giường nhìn Tiểu hài tử cầm cái bát chạy đi, vết thương khá nặng khiến hắn chuyển động nằm xuống ngủ cũng cảm thấy đau.

Hai tuần sau.

Trong tuần đầu tiên hắn nhờ bà bà mua giúp hắn thức ăn ngoài chợ, tuần thứ hai bà bà bận không qua được, hắn đưa tiền tiểu hài tử chạy đi mua.

Vết thương trên lưng hắn dần lành, tiền tiêu tốn trong hai tuần hết ba mươi xu, mỗi ngày bốn xu, cho tiểu An hai xu, số tiền còn lại một trăm hai mươi xu.

Ngồi dậy bước ra khỏi phòng, tới phòng lấy đồ đưa ba bộ quần áo vào kho hệ thống, hắn hướng tiểu hài tử tu luyện dưới gốc táo.

“Tiểu An, chúng ta chuẩn bị đồ đi tìm mẫu thân đệ.”

Đang tu luyện khai thông kinh mạch, tiểu hài tử nghe âm thanh truyền vào tai vội tỉnh dậy.

“A! Đi tìm mẫu thân!”

Tiểu An vui vẻ nhảy nhót chạy vào phòng chuẩn bị đồ, Trần Bảo Thất tiến tới bếp chỉ mang theo thứ quan trọng, hai cái nồi, một lớn một nhỏ, hai đôi đũa, hai cái thìa nhỏ, một thìa lớn.

Đưa tất cả vào kho đồ hệ thống, hắn sắp xếp ngăn nắp sang một bên dụng cụ bếp, gia vị, chừa lại một bên để cất quần áo.

Tiểu hài tử mang theo túi nải chạy ra.

“Thất ca, ta xong rồi! Đi thôi!”

“Đệ đưa túi đây ta cất cho.”

Cầm lấy túi nải từ tiểu hài tử, hắn đưa vào kho hệ thống, đồ nó cầm theo không nhiều khoảng năm bộ quần áo.

Thấy túi nải biến mất tiểu hài tử oa một tiếng.

“Thất ca, huynh giấu túi của đệ đâu rồi.”

Hắn thì thầm vào tai tiểu hài.

“Ta cất vào kho không gian, bí mật giữa ta với đệ.”

Tiểu hài tử gật đầu lia lịa, nắm tay hắn.

“Thất ca, đi tạm biệt bà bà.”

Hai người bước ra ngoài cổng hướng nhà bà Triệu đi tới, xa xa phía tây cánh cổng lớn hai con hổ đá trước nhà, trên cao tấm bảng có dòng chữ “Nhà Gia Triệu”.

Đi tới đưa tay gõ cửa, tiếng cốc cốc vang lên, bên trong đại nương quét dọn bước tới mở cửa.

“Bảo Thất, tiểu An có chuyện gì thế?”

“Xuân nương, bà bà có nhà không, chúng cháu tới tạm biệt.”

“Hai đứa đi đâu sao?”

“Ta đưa tiểu An đi tìm mẫu thân, không biết bao giờ thì trở lại, nhà cũ Sơn thúc ta chuẩn bị bán.”

“Bà không có nhà, con ra ngoài chợ đi bà ở ngoài đó. Bảo Thất, ta có chút tiền con nhớ đi đường cẩn thận.”

Đại nương móc túi đưa hắn hai mươi xu, nhận lấy tiền hắn cùng tiểu An cúi người chào, hướng khu chợ rời đi.

Cả hai đi tới chỗ bán nhà, nhà Sơn thúc rộng lớn, phong cảnh đẹp vừa hỏi đã có người mua, ra giá bảy trăm xu, hắn đổi sang Kim Thạch bảy lạng, trong lúc nhận tiền, nhìn thấy bà bà đi tới.

“Bảo Thất, tiểu An làm gì ở đây thế? Vết thương đã khỏi chưa?”

Hắn quay lưng cho bà bà xem, tỏ vẻ trạng thái rất tốt, có thể di chuyển được.

“Thưa bà, ta bán nhà Sơn thúc, dẫn tiểu An đi tìm mẫu thân.”

Bà Triệu lấy lệnh bài trên người đưa cho hắn.

“Đây là lệnh bài Đan Sư nhất phẩm, con dùng nó để dò hỏi tin tức ở thành. Thời thế loạn lạc các con đi đường chớ có quan tâm người lạ, cẩn thận trộm cướp.”

Tấm lệnh bài được điêu khắc rất đẹp có màu xanh, bên trên ghi chữ Liễu kèm theo một bông hoa, nhận lấy Trần Bảo Thất cùng tiểu An cúi đầu tạm biệt.

“Vâng ạ!”

Việc cuối cùng chính là đến thăm mộ, cả hai mua hoa quả, giấy trắng, hướng về phía bắc đi mười phút.

Khu mộ, đất đá nhấp nhô, bia đá khắp nơi, bóng dáng thiếu niên cùng tiểu hài tử đặt hoa quả lên ba ngôi mộ, đốt giấy.

“Phụ mẫu, Sơn thúc, ta đưa tiểu An đi tìm mẫu thân đây! Mọi người nhớ đợi ta, ngày sau ta sẽ trở về.”

Hắn có dự định trở thành thương nhân kiếm tiền sau này lập đại trận truyền tống trở về thăm quê nhà.

Trong tay viên Kim Thạch bảy lạng quy đổi hệ thống bảy viên cộng thêm ba viên trong kho, đủ mười viên cho Họa Sư nâng cấp công năng mới.

Ting.

“Chúc mừng chủ nhân mở ra công năng Trận Pháp.”

[Trận Pháp là bố trí đại trận tấn công phòng thủ.

Cấp bậc: Hiểu biết trận pháp cấp một.]

“Hiện tại chủ nhân chưa có Trận Pháp cấp một nào.”

“Vậy làm sao để có?”

“Xin chủ nhân hãy nâng cấp hệ thống mở công năng mới.”

“Ta hết tiền a!”

Đốt hết giấy Hắn dẫn tiểu An trở về thôn, đi tới chỗ thuê xe ngựa, khu nhà dân buôn có hai ba chiếc, hắn chọn một chiếc giá rẻ, hai mươi xu cho hai người, trả giá với người chủ cuối cùng cũng giảm được năm xu.

Xe ngựa rất đơn giản, người điều khiển ngồi trên lưng ngựa, phía sau là xe gỗ không có mái che, nhìn có vẻ giống như xe bò ở kiếp trước.

“Đây là giá rẻ a!”

Cũng có loại che được nắng mưa nhưng giá khá cao hắn không muốn phí tiền, dù sao cũng là một chuyến đi, không cần chi nhiều tiền.

Đưa tiểu An trèo lên, hắn theo sau ngồi xuống, người trung niên thúc ngựa di chuyển về phía trước.

Phế Tích Mỏ, núi đá đất đai cằn cỗi, cây cối không phát triển được, quanh năm lượng mưa rất ít, người dân sống ven sông suối, công việc chính thợ mỏ.

Đi được một phần ba con đường, gió bắt đầu thổi, ánh nắng bị mây che lấp, kéo theo âm u, đám mây lớn bay qua đầu ba người di chuyển bên dưới, trung niên cưỡi ngựa nhìn bầu trời than vãn.

“Sắp mưa rồi! Hai đứa nhóc có mang theo thứ gì che mưa không.”

Thiếu niên ngước mặt lên bầu trời thầm trách mắng.

“Ôi! Không phải xui thế chứ!”

Hắn lấy ra hai cái áo trong kho hệ thống, một cái đưa cho tiểu hài tử, còn lại bản thân dùng.

Gió bắt đầu ngừng, mưa từng hạt nhỏ rơi xuống, mưa dần nặng hạt hơn.

Lộp... bộp...

Rào...

Lộp... bộp...

Ngồi trên xe ngựa, thiếu niên cùng tiểu hài tử tay trái giữ áo che mưa tay phải lau nước trên mặt, khuôn mặt thấm ước nước mưa.

“Thất ca mưa lớn!”

“Tiểu An, có lạnh không?”

“Có!”

Hắn lấy cái áo cuối cùng trong kho đồ hệ thống ra, bỏ áo che mưa xuống, áo vừa lấy ra mặc cho tiểu hài tử, xong hắn nhặt áo bên dưới lên che mưa.

“Đại thúc, còn bao lâu nữa tới.”

Trung niên thúc ngựa khó khăn dưới cơn mưa, may hắn có mang theo cái nón lá che mưa, phía trước mù mịt bọt nước, chẳng thấy gì.

“Mưa lớn quá! Thúc không thấy đường, không thể đi nhanh được, chúng ta mới đi được nữa đường thôi.”

Đường núi hiểm trở, cho dù rành đường nhưng trời mưa to trung niên không đủ tự tin thúc ngựa đi nhanh hơn.

Tiểu hài tử đôi tay nhỏ dầm mưa trắng bệch, mệt mỏi hướng thiếu niên.

“Thất ca, ta muốn ngủ.”

“Tiểu An, dựa vào đây, để huynh giữ cho.”

Trần Bảo Thất lo lắng, đứa nhỏ này dầm mưa hơn hai mươi phút, có lẽ bị thấm nước rồi, hắn xê dịch lại tiểu hài tử, cột cái áo đang che vào cổ, hai tay giữ áo che mưa cho tiểu hài.

Dựa vào thanh chắn xe ngựa với vai thiếu niên, tiểu hải tử ngủ thiếp đi.

Tính thời gian lúc xuất phát khoảng mười giờ, bây giờ hắn đoán có lẽ khoảng hai giờ chiều, mong rằng trời tạnh mưa sớm một chút, để thay quần áo cho tiểu hài tử, hắn ở kiếp trước biết được nhiễm nước rất dễ bệnh, hắn không biết thế giới này có thuốc hạ sốt không, mong rằng trong trong thành có thứ gì đó giúp ích.

Một canh giờ sau trời bắt đầu tạnh mưa, mây đen rời đi, ánh chiều tà theo mây trắng chiếu vào xe ngựa, thiếu niên vội vội vàng vàng trong tay quần áo nhỏ, cởi đồ ước thay đồ mới cho tiểu hài tử, sờ trên trán nó nóng hổi.

“Sốt rồi!”

Hắn lo lắng bế nó lên hướng đại thúc cưỡi ngựa.

“Đại thúc, chúng ta tới chưa?”

“Sắp tới rồi! Phía trước chính là Bích Khải thành.”

Phía xa xa tường thành to lớn, màu sắc nâu vàng giống với ánh chiều tà, trên đỉnh thành treo một lá cờ biểu tượng Hạc Quốc, một con chim hạc màu trắng nằm ở giữa bao quanh bởi màu vàng, trên tường thành bóng dáng binh lính cầm cung tên đi qua đi lại, bên dưới vệ binh gác cổng mang theo kiếm dò xét người ra người vào.

Rất nhanh chiếc xe ngựa chở thiếu niên cùng tiểu hài tử chạy tới cổng, trung niên bước xuống ngựa chào hỏi.

“Xin chào vệ binh, ta từ khu mỏ phía bắc đến.”

“Thôn Minh Khai, Mỏ Đá sao? Vào đi!”

Trung niên dắt xe ngựa qua thành, bước vào thành mọi thứ ở đây mới lạ đối với Trần Bảo Thất, tuy ở kiếp trước nhìn thấy rất nhiều thành phố lớn, nhưng thế giới này lần đầu tiên rời khỏi thôn, xung quanh con dường rộng rãi, được lót đá bên dưới, không như ở thôn phải đi theo đường đất mòn, lồng đèn cứ cách một đoạn lại có treo trên đường đi.

“Đại thúc, cảm ơn ngài biết ở khu nào bán thuốc trị bệnh không?”

“Ngươi tới khu bên kia, ở đó có bán.”

Hắn bế tiểu hài tử tướng theo đại thúc hướng dẫn, một hồi sau hắn đứng trước cửa tiệm có hai chữ

“Dược Đường”.

Bạn đang đọc Xuyên Không, Ta Mở Ra Hệ Thống Bá Chủ Truyền Tống Trận. sáng tác bởi thachquy1997t
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thachquy1997t
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.