Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa - Chương 2: Thiếu

Phiên bản Dịch · 901 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Cha mẹ nhà họ Thời kinh doanh quần áo, quy mô trung đẳng, hàng năm lời không ít. Vì suy tính cho thân thể Thời Lê, ba Thời cố ý mua nhà ở khu Hoa Đô ngoại ô vùng núi Lĩnh. Ở đây là khu biệt thự nổi danh, lưng chừng núi Lĩnh, hoàn cảnh thanh u, tuy hơi nghiêng, nhưng yên tĩnh, quan trọng nhất là, có thể bảo đảm an toàn và riêng tư cho mỗi hộ gia đình.

Chiếc xe con chậm rãi lái vào cổng lớn, cuối cùng dừng lại ở cửa.

Thời Mộ xuống xe, ngẩng đầu ngắm nhìn căn biệt thự hai tầng tinh xảo và xa lạ này, âm thầm nặng nề thở dài, sau đó đi theo Thời Lê vào cửa.

Trong phòng khách, bầu không khí quái dị.

Cha mẹ Thời ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, sắc mặt âm trầm, đối diện là một người phụ nữ mặc tây trang đen với vẻ mặt sắc bén và lạnh lùng. Thời Mộ chuyển tầm mắt, thấy Phó Vân Thụy như cô vợ nhỏ đứng sau lưng người phụ nữ đó.

Trong nội dung truyện, hai anh em nhà họ Phó theo họ mẹ, sau này tình cảm vợ chồng tan vỡ, dứt khoát chia tay, người ba và Phó Vân Thâm bị đuổi ra khỏi nhà, chỉ còn lại Phó Vân Thụy ở bên cạnh mẹ mình để được bồi dưỡng thành người nối nghiệp. Mẹ Phó Vân Thụy là một nữ cường nhân kinh doanh sấm rền gió cuốn, nói một không hai, gia giáo rất nghiêm khắc, nói vậy người trước mắt này chính là người mẹ có sự quản thúc cực mạnh của Phó Vân Thụy rồi.

Nghe được tiếng động, vài đôi mắt đồng loạt hướng tới.

“Ba mẹ, chúng con đã về.” Thời Lê đặt cặp lên bàn.

Vẻ mặt ba Thời không chút thay đổi: “A Lê đi lên trước đi.”

Ánh mắt Thời Lê phức tạp, bờ môi như cười như không, cậu ta không nói gì, xoay người đi lên lầu.

Trong phòng khách lớn như thế trong nháy mắt chỉ còn lại Thời Mộ và các bậc phụ huynh.

“Thời Mộ, sao cô cứ không biết thẹn như vậy hả?!”

Đứng lên, mẹ Thời bước ra khỏi ghế sofa, bàn tay chợt quạt thẳng tới mặt của cô. Sau sự sững sờ ngắn ngủi, cô né mặt ra.

Mẹ Thời định lên đồng, hiển nhiên không ngờ cô còn có gan tránh, tiếp đó lửa giận ào đến càng thêm mãnh liệt. Chỉ thấy bà ta nâng cái tay còn lại lên, “bốp” đánh vào má trái của Thời Mộ.

Đau rát, nước mắt cô lập tức bị đánh trào ra ngoài.

Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa.

“Tôi sinh cô ra, để cho cô đi quyến rũ đàn ông sao? Cô là con gái gia giáo, có biết xấu hổ không! Cô không biết xấu hổ nhưng chúng tôi thì biết đấy!” Mẹ Thời tức giận, sắc mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy.

Bản tính Thời Mộ bất hảo không phải ngày một ngày hai, chẳng qua không ngờ sẽ có lá gan gạt con trai nhà người ta đi thuê phòng với cô, hơn nữa nhà đối phương có quyền thế, bọn họ là người làm ăn nho nhỏ, sao có thể trêu chọc được.

Thấy cảnh như vậy, môi Phó Xuyến cong lên: “Anh Thời, bà Thời, tôi chỉ nói một lần, Vân Thụy nhà chúng tôi rất đàng hoàng, dễ bị lừa gạt, đây là lỗi của nó. Nhưng ông bà không biết dạy con, là ông bà không đúng, tôi tha thiết mong ông bà quản nghiêm con mình, đừng để cô ta tiếp tục quấy rầy cuộc sống của Vân Thụy, nếu như tái phạm thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Phó Xuyến lạnh lùng liếc Thời Mộ, ánh mắt như nhìn một con kiến hôi, đầy vẻ khinh thường.

“Vân Thụy, đi thôi.”

Phó Vân Thụy mím môi, ánh mắt dè dặt, cậu ta cúi đầu, khúm núm đi theo sau lưng Phó Xuyến, lúc đi ngang qua Thời Mộ thì ngừng chân lại: “Cặp nè, tớ cầm về cho cậu rồi...”

Phó Xuyến cau mày, đề cao giọng: “Vân Thụy!”

Thân thể cậu ta khẽ run rẩy, bước nhanh rời đi.

Sau khi đám người Phó Vân Thụy rời đi, bà nội nhà họ Thời từ trên lầu đi xuống.

Bà lão không ưa đứa cháu gái này, xảy ra chuyện như vậy thì bà càng cảm thấy mất hết thể diện, đi lên nói: “Đứa con gái này của tụi bây là một con quỷ đòi nợ, mẹ thấy nhà chúng ta không chứa nổi nó đâu.”

Mẹ Thời hung hăng trợn mắt nhìn Thời Mộ: “Cút về phòng mày đi.”

Cô cầm cặp lên, không nói gì

Bạn đang đọc Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa của Cẩm Chanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.