Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rơi Vào Ngõ Cụt

Tiểu thuyết gốc · 1598 chữ

Chớp mắt, hai năm nhanh chóng trôi qua.

Lúc này, Hựu Sinh đã là một cậu bé 4 tuổi. Hắn hiện đang ở Học Thi Cung, một nơi dạy học trong hoàng cung, chỉ cần là hoàng tử hoặc con cháu của các đại tướng trong triều khi lên 5 tuổi đều sẽ được đến đây để học chữ, học viết, học sơ khai về phong phạm và cách thức hành động, hành vi của bản thân.

Hắn mới 4 tuổi nhưng được đến đây thì âu cũng là bởi kế hoạch mở trí tuệ sớm của hắn, quả thật là khiến người chú ý, nhưng còn đoạn sau thì…

“Haiz, bung bét hết cả rồi”.

Hựu Sinh ngồi lặng người trên ghế, trong tâm lại tràn đầy tiếng thở dài.

Hai năm trước, hắn quả thực đã phác thảo ra một kế hoạch rất tuyệt vời, nhưng sau đó khi bắt đầu bước vào quá trình thực hiện thực tế, cũng như có kiến thức hơn về Nhật Long Đế Triều, thì mọi thứ dường như đã sụp đổ ngay trước mắt hắn bởi hai nguyên nhân đầy tuyệt mệnh.

Một, hắn vô lực trong việc rời khỏi hoàng cung, vì hoàng cung được bao bọc bởi một trận pháp phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ và nghiêm ngặt, muốn ra ngoài thì buộc phải có lệnh bài thân phận. Hắn tuy là một hoàng tử đấy, nhưng vì chưa thông qua kiểm định thiên phú huyết mạch, lại còn nhỏ tuổi, nên không hề có lệnh bài này.

Hắn cũng đã từng thử nhiều cách khôn lõi, như đòi mẹ dắt đi chơi, nhờ anh chị kéo ra ngoài giùm, nhưng chung quy vẫn không một ai đồng ý, vì việc tuân thủ luật lệ ở thế giới này đã ăn sâu vào trong tâm thức của mọi chủng tộc. Không ai muốn làm trái quy định, nhất là những quy định không gây khó dễ gì với họ, vì nó không những mang lại sự trật tự, sự đảm bảo an toàn, mà còn là thể hiện sự tôn trọng của họ đối với ý chí của cường giả, người đã đặt ra những điều lệ này. Huống hồ đây còn là việc dưới con mắt của đế vương, là lão cha của hắn, một người có tính cách cực kỳ tàn độc, máu lạnh, giết người như phủi bụi, rất vội vã, mà hung tàn. Hơn 300 mỹ nữ hậu cung của lão, bao gồm cả mẹ hắn, cũng đều chỉ là tình một đêm của lão. Lão thích là lão lấy, xinh đẹp là lão lấy, lão nứng là lão đựu, chẳng hề có một chút tình cảm chân thật nào. Dựa theo thông tin hệ thống cung cấp, trước kia lão còn đã từng tự tay bẻ cổ ba đứa con trai trước mặt quần thần chỉ vì chúng ngu ngốc và lạm quyền. Lão là một kẻ cực kỳ dữ tợn.

Hai, hệ thống vàng của hắn quả thực rất tuyệt vời, không những ban cho hắn một thiên phú tuyệt luân nhưng không có cách nào kiểm tra ra được, mà còn ban luôn cho hắn một khối thân thể không thể rõ được cảnh giới tu vi. Thế thì đcm nhà nó, dù hắn có tu luyện chăm chỉ như nào, cảnh giới siêu cường ra sao, thì trong mắt của người ta hắn đều chỉ là một thằng nhãi phế vật, không một chút sức mạnh.

Hắn…đã thua rồi.

Hắn… triệt để thất bại.

-Hựu Sinh !

Bất giác, một tiếng quát trầm đục vang lên kêu tên hắn.

Hắn liền hoàn hồn, vội vã đứng dậy khom tay, cúi thấp đầu, nói.

-Xin lỗi thầy, là con lơ đãng suy nghĩ lung tung, mong thầy trách phạt.

Ở Học Thi Cung, giờ học là rất nghiêm, các thầy giáo, cô giáo cũng đều là những người có tên tuổi nổi danh trong Nhật Long Đế Triều. Cho nên hành động này của hắn là rất cần thiết, cũng đồng thời cho thấy hắn là một đứa trẻ thông minh, hiểu chuyện.

Đây cũng là tình huống mà hắn cố tình tạo ra, vì bây giờ hắn biết hắn đã bị phế rồi, như cá nằm trên thớt, như một hồ nước tĩnh lặng nằm nơi hoang vu. Nhưng dù vậy, có đôi lúc việc làm ra những hành vi nhìn như vô nghĩa này, lại có thể sẽ ban cho hắn một cơ hội chú ý, sự xoay chuyển bất ngờ, dù cho nó dường như là đéo có khả năng.

-Đây xem như lần đầu của trò, ta sẽ không phạt nặng. Trò lui xuống cuối lớp quỳ ở đó, ngồi chép lại bảng 29 chữ cái cho đến hết tiết học của ta thì thôi.

-Dạ vâng.

Hựu Sinh bình tĩnh đáp lời. Sau đó, trong ánh mắt có xăm soi cùng cười nhạo của đám trẻ đều hơn hắn 1 tuổi, hắn mang theo cuộn giấy và bút mực, nắn nót từng chữ a, ă, ấ mà lẳng lặng quỳ xuống chép phạt.

-Được rồi, các trò nghiêm chỉnh lại, chúng ta tiếp tục học. Nói đến sự kết hợp giữa các từ ngữ để tạo nên một chữ có nghĩa, nó là một sự đa dạng của nghĩa từ…

Vừa lớn giọng trấn định lại đám trẻ học hành, Trầm Giục, 122 tuổi, một lão giáo rất có danh tiếng với nhiều chứng nhận bằng cấp thông tuệ khác nhau, không khỏi vừa cảm thán trong lòng.

“Quả thật hiếm gặp. Bốn tuổi đã hiểu chữ nghĩa, hành động hay ăn nói đều lưu loát, linh hoạt, điềm tĩnh lạ thường, như là điềm báo cho một sự nối tiếp của đế vương của tương lai. Nhưng đáng tiếc, xung quanh lại không có sự ba động của nội lực thiên phú huyết mạch, sợ là tiềm ẩn một cái phế huyết mạch khiến người đầy nuối tiếc”.

Hai giờ sau, tan học buổi sáng.

Lúc này, Hựu Sinh ngồi thẫn thờ trên ghế bên dưới gốc cây hòe già đang trổ bông. Bên cạnh hắn là hai cô bé rất xinh đẹp. Một là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của hắn, chính xác là tiểu công chúa thứ 32 của Nhật Long Đế Triều, Lưu Oản Oản, đang nhăn nhó khuôn mặt non nớt, đáng yêu, chuyên tâm đọc sách để chuẩn bị cho buổi học trời chiều. Một còn lại là Lý Khuynh Ca, con gái đầu lòng của Lý Văn Tịnh, Đại tướng quân cấp hàm hoàng kim của Nhật Long Đế Triều, đang vui vẻ ăn vặt bánh kẹo với một khuôn mặt đầy khả ái và ngây ngất lòng người.

Vốn dĩ, nếu không phải vì chuyện sống chết quấn thân, hắn đã thật sự là muốn dụ dỗ hai cô bé này làm đôi ba chuyện bậy bạ. Vì nhìn ở hiện tại, tiểu tỷ Oản Oản và cô bé Khuynh Ca đều là những tiểu nữ ngây thơ, xinh đẹp, thanh thuần, còn nhìn về tương lai hai cô bé lớn lên giống mẹ thì đều là một tuyệt đại mỹ nhân căng mọng, mê đắm lòng người. Nếu lúc nhỏ còn dễ dụ như này mà hắn không dụ, thì khác gì ngu, đợi người ta lớn rồi, thông minh hơn ra rồi thì làm sao còn dụ được nữa, lúc đó khó mà liếm láp được một khối thân thể xinh đẹp tuyệt trần, trắng muốt, mềm mại.

Nên nếu qua được ải sinh tử này, hắn chắc chắn sẽ tính kế để ăn Khuynh Ca, câu dẫn cô bé từ nhỏ, còn tiểu tỷ Oản Oản của hắn, hắn cũng tìm cách húp luôn. Vì cái đẹp là thứ không ai có thể từ chối được, nên nếu loạn luân là một chuyện ghê tởm, thì hắn chính là muốn được thưởng thức cái cảm giác ghê tởm đầy kích thích này. Huống hồ ở thế giới này, chỉ cần người có sức mạnh đủ lớn thì hoàn toàn có thể loại bỏ được mọi loại dị tật trên thai nhi, thậm chí là thay đổi huyết mạch của bản thân để cả hai không còn chung huyết thống. Thành ra vấn đề loạn luân ở thế giới này vốn không hề tồn tại. Chỉ là gái ở nhà có đẹp bằng gái ở ngoài hay không mới là quan trọng.

Hựu Sinh điên cuồng vắt óc suy nghĩ.

“Má nó, chả lẽ ép ta chơi tới bến luôn sao ?”

“Không, không được, đời không như phim. Ta mà hiển lộ, sợ là sẽ giống như người ngoài hành tinh vừa đến trái đất, liền bị lão cha già độc ác bắt lên bàn mổ, tận lực dò xét, nghiên cứu”.

“Nhưng mà tóm lại cũng không còn cách, không chơi thì cũng chết. Còn chơi thì có lẽ còn có hy vọng’.

“Bậy, bậy quá. Trong nhiều trường hợp, có khi chết mới là sung sướng nhất”.

“Con kac, đằng nào cũng chết, vậy thì giờ liền đè hai con nhỏ này xuống hiếp, dẫu sao thì ở đây cũng không ai canh gác”.

“Má thằng lòn biến thái, mày tính làm đéo gì vậy. Mồm dưới tụi nó còn chưa mở, chim mày còn chưa đủ sức thì làm được gì. Bình tĩnh, bình tĩnh lại. Mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết. Mày phải tự trấn tĩnh bản thân, suy xét lại từ đầu mọi chuyện đã”.

Bạn đang đọc Xuyên Đến Dị Giới - Tâm Ta Dần Thối Nát sáng tác bởi nhatbanhan208
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatbanhan208
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.