Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Theo dòng tiên khí ta đu đưa

Tiểu thuyết gốc · 3266 chữ

Trong một hang động, không ai xác định được ở nơi nào, bên trong chỉ văng vẳng tiếng khóc nức nở của phụ nữ, hàng trăm người chen chút trong động này cũng có tí chật chội, tiếng khóc hỗn tạp thành một mớ hỗn độn thê lương vô cùng.

" Tất cả tộc nhân" một giọng nói mềm nhẹ uyển chuyển bỗng vang lên, một vị nữ tử bước từ phía ngoài cửa hang vào, toàn thân cô ta mang áo choàng đen rộng thùng thình nếu không dựa vào tiếng nói cũng chẳng biết là nam hay nữ đâu.

Thật kỳ diệu khi tiếng nói ấy vang lên cả hang động bỗng im phắc phắc tiếng sụt sùi cũng tạm dừng trong giây lát.

" Chúng ta đã tha hương cầu thực, sống trong này cũng đã vài tuần, ngoài kia Tiêu gia vẫn ráo riết tìm kiếm chúng ta, chúng ta không thể trốn mãi ở đây được." m thanh ấy vẫn vờn quanh trong hang động như một lời cảnh tỉnh cho mọi người.

" Giặc đến nhà đàn bà cũng phải đánh, mọi người hãy chuẩn bị tinh thần tử chiến bất cứ lúc nào" Vị nữ tử nhẹ tháo chiếc áo choàng đen lộ ra một tuyệt phẩm tinh xảo của tạo hoá, trong đôi mắt ấy là một ý chí kiên định.

"Tử chiến bất cứ lúc nào" bỗng một người trong hang động giơ lên cánh tay trắng nõn hét lớn.

Kéo theo đó là tất cả những người còn lại đều hét lên .

" Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh, quyết tử chiến, quyết tử chiến" âm thanh vang vọng khắp núi rừng, hang động cũng có vẻ không chịu nổi mà rung lắc trước tiếng hét vang trời ấy."

Thạch di chuyển trong rừng, bên tai lại truyền đến một câu hỏi đã nghe rấy nhiều lần.

"Sao lại cứu chúng tôi"

" Đã bảo là có lý do đặc biệt mà, đừng hỏi nữa" Thạch trả lời câu hỏi này giọng mang một tia gắt gỏng, trước mắt Thạch vẫn là rừng cây dài vô tận, sau lưng hắn là một đám tinh linh tộc đang bon chen phía sau, ít nhất bọn họ những vết bầm cũng đã mờ nhạt đi thay vào đó là đôi mắt sáng rực nhìn vào bóng lưng phía trước.

" Hệ thống tao phi thăng tiểu tiên giới rồi, tuy là đặc biệt nhưng mà cũng đạt được mục đích, hổng ấy cho quà đi" Thạch nài nỉ trong lòng.

" Không, nhiệm vụ có lộ trình có chú thích bắt buộc phải phi thăng bằng lôi kiếp, còn đây là mày thông qua đường hầm không gian mà." m thanh hệ thống vang lên vùi dập cái ý tưởng của tên nhóc con này.

" Đậu mé mày" Thạch không nhịn được chửi một hơi, sau đó lại tiếp tục dẫn đoàn đi về phía trước, vẫn là vô tận rừng rậm không có gì ngoài màu nâu và xanh, thỉnh thoảng có tiếng yêu thú gầm gừ nhưng Thạch đều dựa vào hồn tu mà cẩn thận né tránh.

" Thật sự là mấy cô không biết chỗ trú ẩn của tinh linh tộc à" Thạch quay phắt lại hỏi, nhiệm vụ bảo giải cứu tinh linh tộc nhưng giờ còn chả có đầu mối gì sao mà tìm.

" Không có biết, mà biết cũng không nói" một cô gái có tên Tuệ Mẫn tuổi còn khá nhỏ đáp lại Thạch.

" Đã bảo là ta thật lòng muốn giúp mà" Thạch ngao ngán đáp lại. Trong khi đang nghĩ đối sách khác. Một ý tưởng khác nổi lên trong đầu Thạch về công năng mới của hệ thống.

"Hệ thống cái chỗ thương thành á có bán bản đồ không"

" Có, bản đồ rừng rậm này giá 1000 xu " hệ thống vẫn lạnh nhạt đáp đều đều .

" Thế có cho vay tiền hong, hổm sau em trả cho đại ca, đại ca thấy thế nào"

" Không, tiền trao cháo múc, vay vay cái đầu … à mà thôi."

" Haizzz" Thở dài một hơi Thạch lại tiếp tục đi trong rừng rậm mà không hề biết bởi vì mình một đám lính của Tiêu gia đã chết thảm, nơi xa xôi.

Tiêu tộc trưởng nhìn những hình ảnh truyền ảnh ngọc phát ra hai mắt long sòng sọc tiện tay kích nổ hết linh hồn bổn nguyên của đám lính phế vật.

" Rốt cục là thế lực nào phái người đến phá hư việc của bọn ta." Một bóng đen từ góc phòng tối dần hiện ra, mang theo câu hỏi khó khăn chưa có lời giải đáp.

" Thiên Địa hội chăng" Tiêu tộc trưởng Tiêu Linh khẽ vuốt ve con chó cái bên cạnh đang quấn lấy côn thịt của hắn trong mắt suy tư đưa ra một đáp án tràn ngập tính áp đặt.

" Tùy ngươi, bên trên chỉ cần tinh linh tộc nhân, không cần biết bằng cách nào." Bóng đen đã biến mất chỉ để lại tiếng của hắn rờn rợn như bàn tay ma quái vuốt ve lên mặt của Tiêu Linh.

"Hừ, bắt được mày ta phải rút da lột gân lột da ngươi" Trước ánh mắt kinh hoảng của cô gái đang dùng miệng thỏa mãn Tiêu Linh, hắn ta một chưởng chụp vỡ đầu cô gái, chết đến không thể chết lại.

" Người đâu" Tiêu Linh hét lớn khí thế áp bách phóng ra khỏi căn phòng, một tên trưởng lão già khọm thấy thế nào dám chậm trễ đã lao nhanh vô trong.

" Cho ta…."

Lúc này tại nơi xa Thạch vẫn không biết vì mình mà Tiên Điện và tiêu gia phải nháo nhào một hồi to, hắn chỉ quan tâm đến việc đang xảy ra hiện tại tôi

"Sao Tiêu gia lại săn bắt các cô làm gì vậy" Thạch tò mò hỏi, trong tay hắn một đòn chưởng được đánh ra ngạnh chưởng với một con yêu thú hình rắn, chả là ban nãy đang đi có con yêu thú không mắt lao vào chỗ hắn tấn công, trước ánh mắt hoảng sở của nó Thạch dùng ngay một chưởng Diệt sinh nhưng phải công nhận yêu thú ở đây bá đạo quá chừng, đòn đánh bất ngờ thế mà vẫn uyển chuyển né được sau đó thân dài hơn 8 mét của nó lại rút lui cuốn vào một cái cây. Con rắn này chỉ mới đạt đến cửu giai ngang với một tu vi độ kiếp kỳ mà thôi, thành ra đối chiến không có gì quá khó khăn, Thạch vẫn còn rảnh để hỏi thăm về tinh linh tộc.

" Biết thì đã không nói" một cô gái Tên Huyền đang sử dụng thuật trị thương của tu sĩ hệ mộc bổ trợ cho Thạch ở phía sau, ánh mắt ngưng trọng nhìn con yêu thú rắn, với bản tính hiền hoà của Tinh linh tộc thật sự rất ít xung đột với tộc khác dù là yêu thú thì họ cũng không săn bắt, chỉ lo nuôi cá trồng tiên dược mà thôi, âu có chăng cũng vì thế mà bị tiêu gia hành phải bỏ chạy, dù là cùng cấp bậc Ngọc cấp thế lực, Huyền biết điều đó nên không hề muốn tấn công chỉ ở phía sau hỗ trợ mà thôi. Cô cũng muốn biết tại sao Tiêu gia lại vây nắt tộc của mình lắm chứ nhưng chẳng ai cho đáp án

" Haizzzzz, các cô không biết chỗ trú ẩn của tinh linh tộc thật à, Vũ kỹ Sát Vực Thâu Hồn" Thạch hét to một tiếng vừa hỏi vừa thi triển một vũ kỹ cao cấp hệ không gian của mình mục tiêu tất nhiên là con rắn kia rồi.

Từng vết nứt hư không đen ngòm bỗng xuất hiện bao quanh thân thể con rắn đang hướng đến một tinh linh nữ.

" Sát" trong chớp mắt ấy Thạch hét to một tiếng hai tay ép lại những đường nứt hư không đen ngòm ấy bỗng dưng thu kín lại như những sợi dây đen bao quanh quấn chặt thân thể của con rắn. Rồi như một cái miệng tham lam những vết nứt ấy lớn dần lớn dần sau đó bao phủ toàn thân con rắn và "bụp" toàn bộ biến mất.

" Chúc mừng kí chủ giết quái may mắn rơi ra 7 xu" m thanh thông báo của hệ thống vang lên.

" Không tệ đợt này hẳn bảy xu."

Mọi thứ nói thì lâu nhưng diễn ra chỉ trong chớp mắt những tinh linh thấy bỗng dưng con yêu thú ấy biến mất há cả mồm ra, đặc biệt là cô gái bị con rắn nhắm đến khi nảy, sự kinh hoảng của cô vẫn còn đó, dù là người lớn nhưng vẫn phải mất và giây để kịp thích ứng cô bất định nhìn qua tên thanh niên kia, chỉ với một ít thời gian mà thứ hung dữ kia bỗng biến mất, tất cả là do tên Thanh niên kia, thật khó tin.

" Đó, đó là gì" Huyền lắp bắp hỏi đôi mắt tràn đầy sợ hãi hỏi Thạch.

" Sát Vực" hai chữ nhẹ nhàng thổi ra Thạch cười nhạt một tiếng sau đó nhảy lên một cành cây lại chuyển người, thể lực tràn đầy búng thêm một cái hai cái rồi ba cái. Tầm mắt phóng ra không gian bao la hùng vĩ, xung quang vẫn là cây cối thành một mảng rừng xanh thăm thẳm không thấy điểm cuối, nhưng khác với khi trước đi về một hướng không có mục đích bây giờ Thạch đã có, nếu chú ý dao động tiên khí một tí thì có thể thấy từng tia nhỏ tiên khí đang chậm rãi di chuyển về một hướng, Tụ linh trận là trận pháp có khả năng làm việc này nhưng có vẻ ở quá xa nên không rõ ràng không phải hồn lực mạnh thì rất khó nhận ra, chuyện bây giờ thì chỉ cần đi về phía đó mà thôi, không có thành trì thì cũng có thế lực chắc chắn là vậy.

" Này, Thạch ơi " phía dưới bỗng có tiếng gọi í ới truyền lên làm Thạch phải nhảy xuống quay lại chỗ của những cô gái Tinh linh tộc, huyền đang trị thương cho những cô gái khác nhưng vẫn không quên chú ý đến Thạch, với cô ta đây chỉ là một người mới quen lúc trước cứu các cô có thể là một màn kịch của Tiêu gia kia nhằm tìm ra chỗ trú ẩn mà thôi, cho nên tên đó nãy giờ hỏi cả trăm lần cô cũng chỉ đáp mình không biết mà thôi.

Tên thanh niên ấy như một đứa trẻ con đáp xuống bên cạnh cô tự tiện ngã người nằm ra đất khẽ nhắm lại mắt. Có lẽ hắn cũng biết các cô mệt mỏi cần nghỉ ngơi chăng.

"Có chuyện gì không" Thạch hỏi cảm nhận từng tia vẫn khí đang dần hồi phục trong đầu đã dần có một kế hoạch một kế hoạch khá ổn thoả cho hiện tại.

" Không…."

"Đù, thế tôi là trò đùa của các cậu đấy à"

Huyền im lặng một lúc rồi như hạ quyết tâm.

" Sao ngươi lại muốn dò hỏi chuyện của của tinh linh tộc"

" Một lý do đặc biệt cần phải trợ giúp tinh linh tộc mà thôi"

" Lý do gì"

" Không thể nói"

" Hừ, có phải ngươi là người của Tiêu gia không." Một lưỡi dao sắc lẹm được đặt ngay cổ của Thạch, nhìn vào tròng mắt sâu thẳm của cô gái này Thạch chỉ cười một tiếng vẫn để nguyên lưỡi dao ấy ở trên cổ của mình. Đôi mi dần trĩu nặng, giấc ngủ nhẹ nhàng đưa Thạch vào cơn mơ, như một bàn tay vờn quanh, phải rồi từ ngày xuyên không đến bây giờ Thạch chưa có một giấc ngủ đàng hoàng, bây giờ vừa lên tiên giới phải vượt cấp chiến đấu, chiến lực tuy cao nhưng cơ thể và linh hồn luôn phải căng cứng, bây giờ cơ hội thư giãn đã đến như một quả bóng xì hơi Thạch ngủ lịm đi.

"Trời ơi là trời" chứng kiến tên thanh niên nhắm mắt ngủ yên bình các cô gái trong tinh linh tộc đều cảm giác sắp điên rồi, có những người chỉ biết dở khóc dở cười, nhưng họ biết trong lòng tên thanh niên ấy không có ác ý nào.

" Rắc rắc"

" Cái gì thế này " Thạch thức giấc nhưng một cảm giác giam cầm khó chịu đến từng ngón tay của mình, dù là muốn cử động cũng không được, một vòng dây xích vàng phát sáng lóng lánh đang quấn chặt cổ mình là cảm giác duy nhất mà hắn cảm giác được.

" Không, đừng" một tiếng gào thét tuyệt vọng vang lên làm Thạch phải đưa mắt nhìn về chỗ phát ra âm thanh.

" Cái gì" tròng mắt co rút lại, phía xa một người khác có dung mạo giống hệt chính mình đang gào thét tuyệt vọng tay đưa về phía Thạch như cố gắng giữ lấy gì thế, từng nét mặt ấy như xé tan mọi thứ tươi đẹp của hắn vậy.

" Đó là mình sao" một câu hỏi hoang đường vang lên.

" Vậy còn đây là ai" đảo tròng mắt Thạch muốn nhìn lại chính mình.

Ngay lúc này một cánh tay trắng nõn bỗng từ hư không đen tối phóng ra, nắm lấy cánh tay của nam tử có khuôn giống hệt Thạch kéo mạnh một cái tên nam tử ấy biến mất.

" Có chuyện gì vậy, tên kia" từng trận rung lắc từ nơi tay truyền đến làm Thạch có vẻ tỉnh táo hơn một chút, trước mặt hắn trên cao vẫn là những tán cây nhưng trời đã về đêm rồi rừng cũng là một màn đen u tối.

" Không gì đâu" Hất nhẹ tay của Huyền ra Thạch ngồi dậy, một tay đưa lên vuốt nhẹ khoé mắt cảm giác khó chịu tan đi.

" Ta đã khóc ư" Thạch tự hỏi.

" Ngươi làm sao vậy lúc nãy tự nhiên hét lên om xòm vậy" nhìn khuôn mặt ngu ngơ đến thất thần kia Huyền nhẹ nhàng hỏi.

" Không có gì đâu, mơ thấy ác mộng mà thôi" Thạch liếc mắt vừa đáp vừa nhìn từng khuôn mặt của các cô gái đang nhìn mình, Thạch biết lúc nãy chắc chắn mình đã có biểu hiện gì đó ở bên ngoài đến mức làm những cô gái ở đây hoảng sợ.

" Trời tối quá, đi theo đoan không tiện, các cô vào trong cơ thể ta để ở tạm nha, dù sao thì một người hoạt động vẫn nhanh hơn" Thạch nói với Huyền, hắn cần phải nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ này, luôn có một cảm giác bất an trong lòng sau khi hắn tỉnh dậy.

" Trong cơ thể ngươi" huyền mở to đôi mắt, hỏi.

Thạch đâu có biết ngoài mình ra người khác làm gì có thể phát triển đan điền ra thành một động thiên đâu.

Khó khăn một lúc Thạch mới tìm được cách nói dễ hiểu để giải thích cho các tinh linh.

" Đó là một không gian pháp bảo khá đặc biệt mà thôi." Thạch cười một tiếng không chờ các nữ đồng ý đôi mắt của hắn phát sáng lên những cánh hoa mandala cũng chuyển từ màu bạc sang màu tím tà dị, các nữ chưa kịp phản ứng thì trước mắt bọn họ một vùng không gian đặc biệt hiển hiện ra, có mặt đất, có bầu trời, ở phía xa xa còn có một thân ảnh mờ ảo ngự không ở trên trời từng luồng tiên khí dày đặc được thân ảnh ấy hấp thụ, mà từng luồng khí màu tím khác lại được thân ảnh ấy đẩy ra ngoài.

" Đây là không gian pháp bảo của ta, có thể chứa người tạm thời để cho tiện các cô cứ ở trong này đi." Thạch cũng xuất hiện khẽ đánh giá không gian đan điền của mình miệng không cười nhưng cũng nhoẻn lên một tí, đã có tí dáng vẻ của động thiên rồi đấy.

" Không gian pháp bảo?" Những cô gái hai mắt mở to cái này như một vùng đấy chứ còn pháp bảo cái gì, tên này nghĩ các cô là trẻ con chắc người thấp nhất cũng hơn 300 tuổi rồi đấy.

" Bí mật không thể bật mí, đừng phá phách gì nha, ta sẽ tìm thử nơi trú ẩn của Tinh linh tộc các cô ở đâu, khổ thật, nhớ là ngoan ngoãn ở im đừng phá gì đấy." Không chần chừ giao phó vài câu chỉ dẫn một tí Thạch nhảy ra ngoài rời khỏi đan điền của mình, chỉ lên thêm một cấp nữa thì có thể phát triển thành động thiên rồi, hiện tại mảnh đất đan điền cũng đã rộng hàng trăm cây số rồi đó, dưới có đất trên có trời ánh sáng nhẹ nhàng như mặt trời thật sự góp phần làm Thạch chờ mong về phần cấp bậc giới kia là như thế nào.

" Hắn nghĩ chúng ta là ai chứ, thả vào đây rồi đi mất à" một cô gái tinh linh hỏi Huyền tay chân dậm xuống mắt đất đôi mắt hầm hừ nhưng trong mắt lại không có vẻ gì là tức giận thật sự.

" Chắc là một không gian gì đó của hắn mà thôi, không có nguy hiểm gì cả, ở trong này không có tiên khí nhỉ" Huyền đáp nàng ta bắt đầu tìm hiểu về những luồng khí lưu động ở trong không gian này.

" Ơ có tiên khí tràn vào kìa." Bỗng Tuệ Mẫn nói lên lúc này mọi người mới dần cảm nhận từng tia tiên khí nhẹ nhàng trôi vào trong này mà không còn bị thân ảnh mờ ảo kia hấp thụ hoàn toàn.

" Mọi người ráng tu luyện tí, tăng được phần nào hay phần ấy" âm thanh tên thanh niên ấy vang vọng mà đến.

" Được rồi ta ráng đột phá chân tiên, cảm giác sắp thành công rồi." Một cô gái với làn da bánh mật nói cười nàng năm nay đã bốn ngàn năm tuổi tu vi đã sắp đạt đến chân tiên nếu ở bên ngoài cũng đã xem là kỳ tài

" Muội cũng cảm giác sắp đột phá luyện hư cảnh rồi" Tuệ Mẫn là một cô gái với số tuổi thấp nhất nàng ta khẽ khàng nói ra rồi cũng vận công hấp thụ luồn tiên khí kia.

Ở ngoài nhìn mấy nữ nhân đang dần chấp nhận mà không có phản kháng Thạch cảm thấy lần này không ngờ dễ dàng như vậy, một vòng xoáy không gian đen hơn cả màn đêm bỗng xuất hiện trước mắt, cách đó 500m Thạch đã bước ra, tốc độ chỉ chưa đầy 0.0001 giây mà thôi. Trong màn đêm một thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện như bóng ma, hướng về một nơi mà tiên khí tụ về .

Bạn đang đọc Xin lỗi! Đang bận thành vạn cổ. sáng tác bởi ThachNgoc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThachNgoc
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.