Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết

Phiên bản Dịch · 2391 chữ

Tề Hải tay cuối cùng không thể chạm đến gương mặt Tú Tú, một âm linh không có thực thể, làm sao có thể chạm đến? Bàn tay lớn trực tiếp xuyên qua khuôn mặt Tú Tú, khiến thân âm linh kia tạo nên vầng sáng.

Tề Hải một mặt đau đớn cùng tự trách, tự mình hỏi: "Tú Tú, đúng là ngươi sao?"

Hắn hiển nhiên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trạng thái hiện thân này của Tú Tú, chính như Phục Ba nghĩ, sở dĩ hắn phí hết tâm tư bái vào Hoàng Tuyền Tông, thứ nhất là mượn sức mạnh Hoàng Tuyền Tông để báo thù, thứ hai cũng là vì bí thuật của Hoàng Tuyền Tông. Hắn tuy rằng thành công đem âm hồn Tú Tú lưu lại bên trong Vạn Hồn Phiên của mình, nhưng lại không biết Tú Tú còn có thể bảo lưu linh trí khi còn sống, cho tới giờ khắc này, Tú Tú chủ động hiện thân.

Tú Tú nhìn hắn khẽ mỉm cười, khẽ hé đôi môi đỏ mộng: "Đừng để. . . Mắc thêm lỗi lầm nữa."

Tề Hải choáng váng, ta sai rồi? Ta sai chỗ nào? Làm sao cũng không nghĩ tới, Tú Tú hiện thân nói với hắn câu đầu tiên lại là cái này.

Tiếp theo, nữ tử xoay người, nhìn Dương Khai, nhẹ nhàng thi lễ, khẩn thiết nói: "Kính xin tha hắn một lần, hắn vốn không phải vậy."

Có lẽ là bản thân mạnh mẽ mà trực giác bén nhạy của âm linh, có lẽ là đối với ái lang luôn còn lo lắng, nàng từ nơi sâu xa cảm ứng được, nếu như Tề Hải ra tay với Dương Khai, sau một khắc thì sẽ mệnh tang Hoàng Tuyền, cho nên nàng mới có thể chủ động đi ra, muốn bảo vệ tính mạng Tề Hải.

Dương Khai nhìn chăm chú nàng, cảm nhận được tâm tình của nàng, trong lòng thở dài, sát cơ chậm rãi tiêu tan, gật đầu nói: "Hắn nếu không tự tìm đường chết, ta cũng sẽ không đối phó hắn."

"Đa tạ." Tú Tú cảm kích gật đầu.

Dương Khai trầm mặc một hồi, lại mở miệng nói: "Năm đó. . . Ta không giúp được ngươi." Phượng Hoàng Chân Hỏa bị Lưu Viêm nuốt chửng, hóa thành phượng noãn, Lưu Viêm lại bị Cửu Phượng mang đi, hắn là thật không giúp được nữ nhân này.

Tú Tú khẽ mỉm cười: "Sống chết có số, không có tại ai cả."

"Tú Tú!" Tề Hải lần thứ hai run giọng hô.

Tú Tú xoay người, duỗi tay nhỏ trong suốt ra, như Tề Hải vừa nãy nhẹ hướng trên mặt hắn vuốt đi, nhẹ giọng nói: "Trở về, về Tề Thiên Bảo, sau đó cố gắng sống tiếp, bằng không ta không tha thứ ngươi."

"Nhưng là. . ." Tề Hải đang khi nói chuyện liếc mắt nhìn Dương Khai, hắn toàn tâm toàn ý muốn thay người phụ nữ của mình báo thù rửa hận, nhưng giờ phút này Tú Tú lại không muốn hắn báo thù, trái lại khuyên hắn rời khỏi nơi thị phi này, làm cho Tề Hải bỗng nhiên không biết phải làm thế nào mới tốt.

"Trở về!" Tú Tú lại nói một tiếng, trong đôi mắt tràn đầy lưu luyến cùng không nỡ, bỗng nhiên thân thể nửa trong suốt phóng ra tia sáng chói mắt.

Tề Hải kinh hãi, thất thanh nói: "Tú Tú ngươi thế nào."

Tú Tú mỉm cười nhìn Tề Hải, hào quang tỏa sáng bỗng nhiên vỡ tan ra, hóa thành đếm đếm ánh huỳnh quang, tràn ngập thiên địa.

Thấy tình cảnh này, Phục Ba không nhịn được lộ ra vẻ mặt vô cùng đau đớn, đau lòng cơ hồ muốn nhỏ máu, âm linh này, lại tự bạo! Đây chính là âm linh a, đối với Hoàng Tuyền Tông tới nói chính là thứ tốt có thể gặp không thể cầu, hắn mới vừa rồi còn đang nghĩ nhất định phải tìm cơ hội đưa nàng từ trên tay Tề Hải về đây, nhưng còn chưa nghĩ xong, đã phát hiện mình không có cơ hội này.

Chỉ là âm linh tự bạo hắn đúng là chưa từng gặp qua, có thể thấy được âm linh này xuất sắc cỡ nào, mấy cái âm linh trong Hoàng Tuyền Tông thật sự là không cách nào cùng nàng so sánh.

Phục Ba biểu hiện co quắp, không duyên cớ sinh ra một loại cảm giác bỏ lỡ báu vật.

Tề Hải vẻ mặt thất kinh thò tay chộp tới những ánh huỳnh quang kia, như là muốn đem chúng lưu lại, nhưng giỏ trúc múc nước, cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng, chỉ chốc lát sau, ánh huỳnh quang tiêu tan hết, Tề Hải mặt đầy đau đớn ngã quỳ trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt, song quyền nắm chặt, ngửa mặt lên trời gào thét, tiếng gào kia tan nát cõi lòng, tràn đầy không cam lòng cùng bất lực, hắn hiển nhiên cũng biết kết cục của Tú Tú.

Ngắn ngủi bình tĩnh mà xuất hiện giữa chiến trường, như gió bão trong phong nhãn.

Chỉ chốc lát sau, Dương Khai mới thở dài, nhìn Tề Hải nói: "Ngươi lựa chọn như nào?"

Còn đang thất hồn lạc phách, Tề Hải bị gọi tỉnh, ngẩng đầu lên, hai mắt vô thần nhìn qua Dương Khai, bên tai còn vang vọng lên lời Tú Tú căn dặn sau cùng, chậm rãi lắc đầu, đứng dậy hướng về hướng ngược lại trở về, bóng lưng tiêu điều.

"Thứ không có tiền đồ!" Phục Ba hừ lạnh một tiếng, tuy rằng trên danh nghĩa xem như là sư phụ Tề Hải, nhưng giờ cũng không có ý muốn lưu hắn lại, Tề Hải đã không còn chút chiến ý, dù cho lưu lại cũng không được bao nhiêu tác dụng, nên mặc hắn rời đi.

Không tốn nhiều thời gian, bóng người Tề Hải đã biến mất hoàn toàn.

Mười mấy dặm bên ngoài, ba bóng người lẳng lặng đứng bên trên một sườn núi nhỏ, tập trung nhìn chuyện bên này.

Chính là Thiên Lang Cốc Đường Thắng, Tiền Tú Anh cùng Lam Hòa.

Bên ngoài tông môn bỗng nhiên xuất hiện nhiều cường giả như vậy, người Thiên Lang Cốc cũng không phải mù, tự nhiên là thấy được, sau khi tin tức được truyền về, Đường Thắng cùng Tiền Tú Anh lập tức đi ra điều tra. Lam Hòa cũng chạy tới, chẳng qua bị hai người hạn chế ở bên cạnh, bị kèm sát không cho lên trước.

Đường Thắng cùng Tiền Tú Anh hai người đều là một mặt phiền muộn, hơi có chút căm hận cách làm của Hoàng Tuyền Tông cùng Phạm Thiên Thánh địa, trước đó Từ Trường Phong đề nghị Đường Thắng mở hộ tông đại trận, ngăn cách thiên địa, lấy Thiên Lang Cốc làm chiến trường tới đối phó Dương Khai, nhưng bị Đường Thắng từ chối, hắn thật cũng không miễn cưỡng.

Nhưng các ngươi chặn ở cửa tông môn ta đối phó Dương Khai là có ý gì? Nếu muốn động thủ, không thể chờ hắn đi xa xa ra một chút sao? Cục diện này nếu để cho người không biết xem, chỉ sợ còn tưởng rằng Thiên Lang Cốc cũng dính líu ở trong đó đây, thật sự bất đắc dĩ, trong lòng tuy căm phẫn, nhưng nắm đấm không lớn bằng người ta, cũng không có tư cách mà nói lí, chỉ có thể quan sát từ đằng xa, bảo đảm Thiên Lang Cốc không bị liên lụy.

Lại nhìn tới sự tình của Tề Hải cùng Tú Tú kia, Tiền Tú Anh khuôn mặt không khỏi có chút động: "Nam tử này đúng là cái người chí tình chí nghĩa, chỉ tiếc đi lầm đường."

Đường Thắng nhìn chăm chú bóng lưng Tề Hải rời đi nói: "Hình như là người Tề Thiên Bảo."

Lam Hòa vẻ mặt cũng hơi có phần phức tạp, việc nhi nữ tình trường đối với nữ tử dù sao cũng là chuyện tương đối lớn, vừa nãy nhìn thấy linh thể Tú Tú kia tự bạo, kém chút khóc lên, tuy rằng nàng cũng không quen biết đối phương, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được tình cảm Tú Tú kia đối với Tề Hải.

Tú Tú lựa chọn tự bạo linh thể, không thể nghi ngờ là lấy phương thức cực kì quyết liệt để chấm dứt đoạn ân oán này, nếu không thì Tề Hải nhất định sẽ ra tay với Dương Khai, đến lúc đó mệnh Tề Hải làm sao cũng chỉ có trời mới biết.

Trong nội tâm bỗng nhiên có một loại kích động, hận không thể lập tức xông tới cùng Dương Khai kề vai chiến đấu, giết hết những tên vô liêm sỉ thiên hạ này.

Mười mấy dặm bên ngoài, Dương Khai đối mặt với mấy chục Đế Tôn cảnh chung quanh, nhưng mặt không biến sắc, Dường như là không có đem những người này để vào trong mắt, phong thái này, chính là để Đường Thắng cùng Tiền Tú Anh nhìn đều không thể không khâm phục.

Dương Khai quay đầu nhìn về Xích Quỷ, lạnh nhạt nói: "Tề Hải đi rồi, ngươi lựa chọn như nào?"

Xích Quỷ lẳng lặng nhìn chăm chú Dương Khai, ngạc nhiên phát hiện trong lòng mình càng cảnh báo hí dài, một loại bản năng nói cho hắn biết, nếu như giờ khắc này mình không biết tiến thối mà hướng hắn xuất thủ, kết cục có thể sẽ rất thảm, thậm chí có khả năng. . . Chết!

Cái ý niệm này vừa ra, Xích Quỷ sợ hết hồn. Đối phương là nhân vật cùng một thời đại với mình, đều là các nhân tài mới xuất hiện của các vực, mình ở Đông vực cũng được coi là nổi danh, chính là đối đầu với con trai của U Hồn Đại Đế Hào Tự, cũng không phải lo lắng tới tính mệnh, nhưng là đối đầu người này, còn chưa có ra tay, vì sao lại có cảm giác nguy cơ mãnh liệt như vậy?

Hắn biết rõ tình cảnh hiện tại của Dương Khai, giờ Dương Khai nếu ra tay sẽ không cho phép nửa điểm lưu tình, bởi vì một khi lưu thủ, liền sẽ đọa đi khí thế, Dương Khai tiếp đó còn phải đối phó mười mấy Đế Tôn cảnh, trên khí thế không thể thấp được.

Vì lẽ đó Dương Khai nhất định sẽ ra tay toàn lực.

Hắn ra tay toàn lực mình sẽ chết sao? Xích Quỷ da mặt không khỏi co rụt lại, tuy nóng lòng muốn thử, nhưng lời đến tới miệng lại thay đổi: "Nhi nữ tình trường gì gì đó ta không hứng thú, hôm nay thì thôi, chờ ngươi còn sống nói sau đi."

Nói lời này xong, báo động trong lòng lập tức tiêu tán sạch sành sanh, càng bất chi bất giác thở phào một hơi.

Dương Khai gật gù, nếu Xích Quỷ thật sự muốn đối nghịch cùng hắn vào lúc này, vậy hắn tuyệt đối sẽ không lưu thủ, Xích Quỷ lợi hại đến đâu, cũng chẳng qua là Đế Tôn nhất tầng, nếu thật là giết luôn hắn trong này, vậy toàn bộ Đông vực ba đại thế lực đỉnh tiêm, mình lại đắc tội thêm một nhà.

Dương Khai cũng không muốn làm người người oán trách, Xích Quỷ lựa chọn tránh lui không thể nghi ngờ là kết quả hắn hi vọng nhìn thấy.

Tả hữu liếc mắt một cái, Dương Khai cười nhạo một tiếng: "Bản tọa ở ngay đây, chư vị muốn lấy tính mạng của ta, lúc này không động thủ còn chờ đến khi nào?"

"Nhóc con miệng còn hôi sữa cũng dám tự xưng bản tọa trước mặt lão phu, đến khi bắt được ngươi lão phu nhất định phải rút hồn luyện phách ngươi." Phục Ba hừ lạnh một tiếng, bàn tay lớn hướng phía trước vung lên: "Giết hắn!"

Một bên khác, Từ Trường Phong lời ít ý nhiều phun ra một chữ đến: "Giết!"

Đế nguyên phun trào, pháp tắc bộc phát, mấy chục bóng người tứ tán ra, vây quanh Dương Khai, chân chính là để hắn lên trời không đường, xuống đất không cửa.

Mà ngay trong nháy mắt này, năm bóng người đã lập tức đánh tới.

Một người dẫn đầu cầm trên tay một cây Đế bảo trường thương, đâm thủng hư không truyền ra tiếng xì xì, bóng thương đầy trời hướng Dương Khai đánh xuống, sau đó bốn người còn lại như xuyên hoa hồ điệp, đan xen thân hình, để người ta nhìn hoa cả mắt, không thể phân rõ phương hướng bọn họ xuất thủ.

Năm người này tuy rằng đến từ hai đại tông môn, nhưng đều là cường giả Đế Tôn cảnh, dù cho là lần thứ nhất liên thủ đối địch cũng lại như trước đó từng luyện tập với nhau vậy, ăn ý phối hợp bổ sung lẫn nhau.

Quan sát từ đằng xa, Đường Thắng cùng Tiền Tú Anh thở dài một cái.

Bọn họ kỳ thực không hiểu, hai thế lực lớn đối phó Dương Khai vì sao phải điều động nhiều nhân thủ như vậy, thậm chí ngay cả Phục Ba cùng Từ Trường Phong đều tự mình xuất động, dưới cái nhìn của bọn họ, có năm người này hình thành thế tuyệt sát, Dương Khai đã không còn đường sống.

Bởi vì đổi lại là bất luận một ai trong bọn họ, cũng không ngăn được thế tiến công này, dù cho miễn cưỡng có thể chống đỡ, cũng nhất định phải bị thương nặng, mà ở tình thế như vậy, bị trọng thương chẳng khác nào chết!

Đã là như vậy, điều động nhiều Đế Tôn cảnh như vậy, có phải là có hơi dùng dao mổ trâu cắt tiết gà?

Lam Hòa càng là không nhịn được kinh hô một tiếng, sắc mặt trắng bệch, nhắm hai mắt lại, đã là không đành lòng tiếp tục nhìn.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 248

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.