Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta có thể chờ 1 chút

Phiên bản Dịch · 2432 chữ

"Như vậy a. . ." Tề Hải không nhịn được lảo đảo một hồi, vẻ mặt lập tức thương tâm mà già đi không ít. Nhưng trong lòng thì cười gằn, Phượng Hoàng Chân Hỏa quý giá bực nào, nếu chiếm được, sao lại không tại trên người? Điều này hiển nhiên là một cái lý do mà thôi, nếu năm đó ngươi không muốn giúp chút việc của ta, bây giờ lại tìm lấy cớ này để giải thích làm chi?

Dương Khai cau mày nói: "Lại nói, phu nhân ngươi trúng độc, ngươi nên nghĩ tất cả biện pháp giải độc, đem hi vọng ký thác trên người ta làm gì?"

Tề Hải thê lương nói: "Không có cách khác, chỉ có Phượng Hoàng Chân Hỏa mới có thể cứu mệnh nàng. Vì lẽ đó vừa nghe nói Dương huynh đến Đông vực, Tề mỗ liền không ngừng không nghỉ đuổi theo, chỉ là Dương huynh cước lực quá nhanh, Tề mỗ tuy rằng một đường truy đuổi cũng không thể đuổi kịp, may mà nghe nói Dương huynh đến Thiên Lang Cốc, liền muốn tới nơi đây thử vận may." Dừng một chút nói: "Nghe nói Dương huynh ở chung quanh đây tìm hiểu phương pháp tới Linh Thú Đảo?"

Dương Khai ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tề huynh tin tức vẫn đúng là rất linh thông a."

Tề Hải há nghe không ra hắn chế nhạo trong lời này, nhưng là giả bộ không biết, nghiêm mặt nói: "Nếu là như vậy, Tề mỗ vẫn là có thể giúp đỡ một, hai."

Dương Khai trên dưới xét lại hắn một chút: "Tề huynh đừng nói cho ta, ngươi biết cách tới Linh Thú Đảo."

Tề Hải khẽ mỉm cười: "Cái này Tề mỗ cũng không rõ ràng, nhưng Tề mỗ lại biết ở nơi nào có thể tìm tới Tầm Thú Sứ Linh Thú Đảo! Tầm Thú Sứ đến từ Linh Thú Đảo, chỉ cần tìm được Tầm Thú Sứ, còn sợ không đi được Linh Thú Đảo sao?"

Dương Khai vẻ mặt hơi động: "Nơi nào?"

Tề Hải cười ngạo nghễ: " Tầm Thú Sứ Linh Thú Đảo, chủ yếu là vì tìm kiếm các loại kỳ trận dị thú cho Thú Võ đại nhân, Dương huynh suy nghĩ một chút, ở trong Đông vực này, nơi nào nhiều kỳ trận dị thú nhất?"

Này còn cần nghĩ sao? Dương Khai lập tức nghĩ đến một chỗ: "Man Hoang Cổ Địa!"

Tề Hải vỗ tay nói: "Chính vậy, kỳ trận dị thú trong Man Hoang Cổ Địa kia là nhiều nhất, cũng đa dạng nhất, hơn nữa rất nhiều đều có huyết mạch Thánh Linh thượng cổ, Tầm Thú Sứ sao lại bỏ qua nơi đó? Mà Tề Thiên Bảo ta tọa trấn ngoại vi cổ địa, có được điều kiện địa lý trời ban, không dối gạt Dương huynh, có một vị Tầm Thú Sứ quanh năm ở trong Tề Thiên Bảo ta."

"Còn có chuyện trùng hợp như vậy." Dương Khai trừng mắt, sau đó lạnh nhạt nói: "Tề huynh có phải muốn nói với ta, để ta theo ngươi về Tề Thiên Bảo một chuyến, sau đó đi gặp Tầm Thú Sứ kia, tiện thể cứu tính mạng phu nhân ngươi?"

Tề Hải chắp tay nói: "Nếu có thể như vậy, Tề mỗ vô cùng cảm kích."

Dương Khai gật gù, lại có vẻ như lơ đãng hỏi: "Nhưng trước đó, ta ngược lại có một chuyện muốn thỉnh giáo Tề huynh."

Tề Hải nghiêm nghị nói: "Không dám, Dương huynh có chuyện gì cứ hỏi."

Dương Khai nói: "Người của Hoàng Tuyền Tông cùng Phạm Thiên Thánh địa thăm dò hành tung của ta, việc này Tề huynh hẳn phải biết chứ?"

"Đang muốn cùng Dương huynh nói tới việc này." Tề Hải trên mặt lộ ra một chút xấu hổ, "Tề mỗ một đường đuổi theo Dương huynh mà đến, nên cũng phát động không ít thám tử của Tề Thiên Bảo trong Đông vực, có lẽ là động tĩnh gây ra có hơi lớn, vì lẽ đó để tin tức Dương huynh hiện thân Đông vực bị lộ ra ngoài, dẫn đến hai thế lực lớn kia cũng có chỗ nghe nói, lúc này mới có chuyện về sau, Dương huynh xin hãy tha lỗi."

"Thế à?" Dương Khai không tỏ rõ ý kiến, cũng không biết có tin hay không, khẽ mỉm cười nói: "Không dối gạt gì ngươi, lần này ta đến Thiên Lang Cốc vốn là vì tìm hiểu đường tới Linh Thú Đảo, chẳng qua là Đường Cốc chủ hình như có hơi kiêng kỵ Hoàng Tuyền Tông cùng Phạm Thiên Thánh địa, vì lẽ đó không có thỏa mãn yêu cầu của ta. Tề huynh nếu là đem ta lĩnh về Tề Thiên Bảo, lẽ nào không sợ hai thế lực lớn kia tìm ngươi phiền phức?"

Tề Hải kiên quyết nói: "Chỉ cần có thể cứu lại tính mạng tiện nội, Tề mỗ nguyện trả bất cứ giá nào."

Dương Khai gật đầu nói: "Tề huynh đối với Tôn phu nhân quả thật là tình chân ý thiết, đã như vậy, ta lại không rõ một chuyện nữa."

Tề Hải giật mình nói: "Không biết Dương huynh còn có cái gì không hiểu?"

Dương Khai nhếch miệng nở nụ cười, quay đầu nhìn về hư không bốn phía nói: "Ngươi đã cầu ở ta, vì sao lại liên thủ cùng Hoàng Tuyền Tông, Phạm Thiên Thánh địa đây? Ngươi đem ta cản ở đây, nói chuyện cùng ta để cho ta phân tâm, nhưng là cũng thuận tiện cho bọn họ âm thầm bố trí, ngươi không sợ đắc tội ta, sẽ khiến ta trong cơn tức giận thấy chết mà không cứu?"

Tề Hải sắc mặt biến đổi, biểu hiện co rúm nói: "Dương huynh nói lời này là có ý gì?"

Dương Khai lại không để ý đến hắn nữa, mà là cao giọng quát lên: "Nếu đến rồi, lén lén lút lút làm cái gì? Sao không thoải mái hiện thân?"

"Ha ha ha ha!" Một người tiếng cười lớn bỗng nhiên truyền đến, "Ta đã nói các ngươi âm mưu quỷ kế không gạt được hắn, các ngươi còn không tin, lần này mất thể diện rồi chứ?"

Ngay lúc lời hạ thấp xuống, hư không khẽ run lên, một thanh niên con ngươi tím tóc đỏ, biểu hiện yêu dị chợt hiện thân, hắn như một mực ẩn thân ở nơi đó, cũng không biết dùng cách gì ẩn giấu đi thân mình, dường như có thể nói là hoàn mỹ không tì vết.

Dương Khai ánh mắt quét tới, nhíu mày: "Xích Quỷ!"

Tuy rằng không quen biết nhiều với cái tên này, chỉ gặp nhau đúng một lần trong Toái Tinh Hải, nhưng Dương Khai liếc mắt vẫn có thể lập tức nhận ra thân phận của hắn, chính là người Lam Hòa trước đó đề cập tới A Hàm điện Xích Quỷ, chủ yếu là cái tên này hình tượng quá đặc biệt, muốn không nhận ra cũng khó.

Xích Quỷ nhếch miệng nở nụ cười, như thật sự là một ác quỷ vậy, để người ta không rét mà run: "Nam vực, Dương Khai!" Đang khi nói chuyện, con ngươi đỏ của hắn lấp loé thần quang, nóng lòng muốn thử, như một thợ săn gặp được con mồi, chính đang xắn tay áo lên chuẩn bị đi săn.

"Ngươi tiểu quỷ này, lại không giữ mồm giữ miệng, bản tọa xé miệng ngươi!" Một thanh âm âm lãnh truyền tới, một bên khác lại xuất hiện một bóng người, chính là một lão giả quỷ khí âm trầm.

Hoàng Tuyền Tông Tông chủ Phục Ba! Bối phận của hắn còn cao hơn Xích Quỷ một đoạn xa, Xích Quỷ mặc dù cũng là Đế Tôn, nhưng cũng chỉ là nhân tài mới xuất hiện mà thôi, Phục Ba có tư cách giáo huấn như vậy hắn.

Xích Quỷ nghe vậy bĩu môi, cũng không dám quá mức làm càn, sư phụ mình không ở nơi này, nếu thật là làm Phục Ba phát bực, hắn cũng chịu không nổi.

"Phục Tông chủ. . ." Dương Khai nhìn Phục Ba, khẽ mỉm cười.

Nói đến, hắn cùng Phục Ba cũng không phải là lần thứ nhất gặp mặt. Năm đó hắn còn đi qua Hoàng Tuyền Tông một chuyến, nhưng vào lúc ấy còn kéo thêm cả Loan Phượng cái da hổ này mà làm cờ lớn, có Loan Phượng cùng đi, Phục Ba dù biết là hắn giết Doãn Nhạc Sinh, cũng không dám quá mức làm càn, chỉ có thể nuốt giận vào trong bụng, dù sao Dương Khai cùng cổ địa Thánh Linh lôi kéo có quan hệ với nhau, hắn cũng không dám có ý kiến gì.

Lần này nếu không phải nhận được tin tức cùng chỉ thị, Hoàng Tuyền Tông cũng vẫn không dám làm khó dễ Dương Khai, nhưng sau khi được chỉ thị, Phục Ba không còn cố kỵ nữa, lần này, thù cũ thù mới, nhất định phải tính toán rõ ràng một lần này.

"Tiểu tử, lá gan ngươi không nhỏ, còn dám tới Đông vực." Phục Ba hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Dương Khai muốn phun lửa, mà bên cạnh hắn từng bóng người cường đại từ từ hiện thân, tất cả đều quỷ khí âm trầm, có tới mười mấy hai mươi, tất cả đều là Đế Tôn cảnh.

Dương Khai dù bận vẫn ung dung nói: "Trời đất bao la, ta muốn đi đâu thì đi, đến Đông vực mà thôi, có gì không dám?"

Phục Ba liên tục cười lạnh: "Hi vọng bản lãnh của ngươi cũng lớn như khẩu khí."

Dương Khai mỉm cười nói: "Phục Tông chủ lần này dốc suất toàn bộ lực lượng tinh nhuệ Hoàng Tuyền Tông, chỉ vì đối phó bản tọa, không sợ sau này Phượng phu nhân tìm ngươi phiền phức sao?"

Phục Ba nghe vậy biến sắc mặt, tự nhiên biết Phượng phu nhân trong miệng Dương Khai là Loan Phượng bên trong cổ địa, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, hừ lạnh nói: "Việc nhân tộc ta, há có lý nào để Thánh Linh cùng Yêu tộc cổ địa có thể nhúng tay? Bọn họ không ra thì cũng thôi, nếu thật là dám ra, bản tọa ngược lại muốn xem xem bọn họ có còn mạng mà về cổ địa hay không."

Dương Khai gật đầu nói: "Phục Tông chủ xem ra là có cái gì để dựa dẫm a, ân, người Hoàng Tuyền Tông đến, Phạm Thiên Thánh địa chắc cũng tới rồi?"

Hắn lại quay đầu nhìn tới một bên khác, bên kia quả nhiên cũng lập tức xuất hiện mười mấy bóng người, dẫn đầu cũng là một Đế Tôn tam tầng cảnh, chẳng qua là không như Phục Ba quỷ khí âm u, là một nam tử trung niên, vẻ mặt nhạt nhẽo, nhưng thân hình thẳng tắp như kiếm, cho người ta một loại uy thế khó nói lên lời.

"Tốt!" Dương Khai cười lớn một tiếng, "Cường giả hai đại thế lực hàng đầu đều cùng ở đây, mặt mũi bản tọa cũng thật là lớn, nhưng tới nhiều người như vậy, không biết có mấy người có thể còn sống rời đi."

Xích Quỷ thấy Dương Khai như vậy, nhất thời kinh như gặp Thiên Nhân: "Khẩu khí lớn, chưa từng thấy qua người nào như ngươi vậy."

Dương Khai quay đầu nhìn hắn nói: "Hoàng Tuyền Tông, Phạm Thiên Thánh địa cùng ta có thù, tới đây tìm ta phiền phức ta có thể lý giải, Xích Quỷ, ngươi lại là muốn làm cái gì?"

Xích Quỷ tóc đỏ dài tung bay, nhếch miệng nở nụ cười, cho người ta một loại cảm giác tà mị vô biên: "Đừng hiểu lầm, ta cùng ngươi không cừu không oán, cũng không phải cùng một bọn với bọn hắn, chỉ là đến tìm ngươi luận bàn một, hai thôi, Đông vực mấy tên kia bị ngươi giết không còn một mống, ta thực sự không tìm được đối thủ."

Dương Khai gật gù: "Nếu là lúc bình thường, ta cũng không để ý cùng ngươi luận bàn một, hai, nhưng hôm nay ở đây. . . Không phải lúc a."

"Hưng chi sở chí, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể đại chiến một trận, chỗ nào không phải lúc!" Xích Quỷ chậm rãi lắc đầu.

"Ngươi hiểu lầm rồi." Dương Khai thở dài, "Ta nói là, nếu không phải hôm nay, ta có thể cùng ngươi luận bàn, nhưng hôm nay ngươi nếu ra tay. . . Sợ rằng sẽ rất chật vật."

Xích Quỷ vẻ mặt lập tức trở nên trở nên hưng phấn: "Ngươi là muốn nói, ta không phải đối thủ của ngươi?"

"Ngươi thử xem liền biết." Dương Khai nhẹ nhàng nở nụ cười, quan sát bốn phía một chút nói: "Chư vị ở đây âm thầm bố trí, đơn giản là phong tỏa không gian, không cho ta bỏ chạy, ta ngược lại cũng rất hiếu kỳ, các ngươi không chuẩn bị vận dụng trận pháp ngăn cách thiên địa gì sao? Có cần ta cho các ngươi thêm một chút thời gian hay không? Ta có thể chờ một chút."

Lời này nghe cực kỳ chói tai, làm cho Đế Tôn cảnh hai thế lực lớn lửa giận dâng lên tận mây, đều đang nghĩ tiểu quỷ này có ý gì? Chẳng lẽ coi chính mình thật sự là vô địch thiên hạ, nhiều Đế Tôn cảnh như vậy không làm gì được hắn sao?

Nguyên bản, đối phó Dương Khai, mọi người lo lắng nhất chính là hắn vận dụng không gian thần thông bỏ chạy, nếu thật sự như thế, ở đây tuy nhiều người như vậy vẫn đúng là không thể làm gì hắn. Cho nên mới phải có Tề Hải đứng ra dây dưa kéo dài, cho người khác thời gian ầm thầm bố trí.

Không nghĩ được hắn lại nói khoác không biết ngượng như vậy, chủ động từ bỏ ưu thế lớn nhất của mình, một khi ngăn cách thiên địa, hắn sẽ lên trời không đường, xuống đất không cửa, muốn sống rời khỏi nơi đây, nhất định phải đánh bại hoặc là giết sạch Đế Tôn cảnh nơi đây. Hắn cho hắn là ai? Đại Đế sao?.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 246

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.