Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên không

Tiểu thuyết gốc · 2079 chữ

Ý thức của Khang thức tỉnh, hắn chợt cảm nhận được một cơn đau đang lan truyền ra khắp tòn bộ cơ thể, nội tạng như dập nát hết, xương khớp toàn thân vỡ nát, những vết thương đau rát vô cùng, hắn cảm nhận tay chân còn tí sức, hai mắt không chút sức mở lên, Khang đành nằm tại chỗ đó nghỉ ngơi.

Cơn đau cơ thể chưa hết, thì một cơn đau ý thức đã đến, tâm trí của hắn như một vỡ vụng ra thành từng mảnh, rồi gắn kết lại với những mảnh vụng tâm trí của kẻ khác.

Những ký ức không thuộc về hắn cứ liên tục ùa về tâm trí của Khang, hắn đau đớn rung rẫy cả người, những ký ức hỗn tạp bên trong đầu Khang, bắt đầu được sắp xếp lại một cách hoàn hảo.

Trải qua suốt 3 tiếng đồng hồ những ký ức cũng được sắp xếp và được Khang tiếp nhận, hắn cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.

"Ta vậy mà không có chết, thật sự không chết, vậy mà lại xuyên không rồi" Khang lẩm bẩm trong miệng mình, mặt hiện ra những nét khó tin, sau khi ổn định lại tâm trạng của mình, Khang cắm chặt răng khi nhớ lại tại sao mình lại chó từ những ký ức còn sót lại.

Khang sống trong 1 thế giới tồn tại dị nhân và người bình thường, cha và mẹ hắn là dị nhân giả cấp SSS, đáng tiếc khi hắn chỉ mới 1 tuổi, cả hai đã tử trận khi đấu với 12 con dị quái cấp SSS, lúc đó hắn còn quá nhỏ để biết mình đã thành trẻ mồ côi.

Khang được bà nội mình dị nhân giả cấp SSS, nhận nuôi sau khi cả cha và mẹ mất, hắn dần lớn lên và trưởng thành trong sự chăm sóc của bà nội, hắn cũng biết cha, mẹ mình hi sinh vì cái gì, cả hai hi sinh vì tổ quốc và đất nước, là những anh hùng thật sự.

Hắn muốn nhanh chóng lớn lên thức tỉnh sức mạnh để giống cha và mẹ trở thành anh hùng, nhưng số phận không cho phép hắn trở thành anh hùng vĩ đại như cha, mẹ mình.

Hắn không phải dị nhân mà chỉ là người bình thường mà thôi, biết hắn buồn bà luôn cố gắng chăm sóc làm hắn vui, hắn dưới sự an ủi của bà tâm trạng dần trở nên tốt hơn, hắn quyết định dù không làm dị nhân, nhưng hắn sẽ làm cảnh sát để bảo vệ người dân giống như anh hùng vậy.

Năm 24 tuổi Khang đã thành công với ước mơ của mình, hắn đã trở thành một vị cảnh sát, người đầu tiên hắn muốn nói chuyện vui này chỉ là bà, khi hắn đến bà hắn đã chuẩn bị sẵn một bàn tiệc, bà ấy thông qua quan hệ đã sớm biết hắn đậu làm cảnh sát.

Nên đã làm sẵn tiệc ăn mừng, hắn nào biết đây là lần cuối hắn cũng bà ăn cơm với nhau, bà hắn, cha hắn, mẹ hắn, là những dị nhân giả của chính nghĩa, không dưới trăm lần chỉ đích danh những con sâu mọt bán nước, những kẻ bề ngoài đạo mạo, bên trong thúi nát đến cùng cực hợp tác với dị quái vật.

Đắc tội với vô số thế lực cấp cao khác nhau trong và ngoài nước, trong lúc đang ăn, Khang bằng giác quan được bà rèn luyện từ nhỏ, đã cảm nhận được cả căn nhà và xung quanh trăm dặm đã bị niên phong bằng dị năng.

Khi tiếng gió và những tiếng động bên ngoài đã hoàn toàn tan biến không nghe được gì nữa, cả hai nhìn nhau gật đầu, Khang cầm lấy cây súng chuyên dùng giết người dị năng, hắn sớm được bà cho biết những chuyện này sẽ sớm xảy ra.

Bà hắn càng lúc càng già, dị năng trong cơ thể cũng dần suy thoái đi, đây cũng là cơ hội cho những thế lực thù địch tấn công, bà Khang nhẹ nhàng bước ra bên ngoài y như đã đoán.

Bên ngoài các hàng trăm hắc bào nhân, toàn bộ đều là dị nhân giả cấp A đến S, có một kẻ cầm đầu cấp SS giống bà Khang, một cuộc chiến đã xảy ra, bà Khang không hổ danh là cấp SSS đứng top 16 trên bảng dị nhân giả cấp SSS.

Bà hắn dù dị năng suy yếu nhưng lại lấy một địch trăm, nhưng lại toàn thắng, dù bà bị thương không nhẹ, hắn phía sau cũng bắn yểm trợ bà mình, giết được 3 dị nhân cấp S, 12 dị nhân giả cấp A.

Trong lúc hai bà cháu vui mừng vì thoát nạn nhưng không, một khí tức áp bức cả hai xuất hiện, hắn không bao giờ quên khung cảnh lúc đó, trên bầu trời đêm một hắc bào nhân đang lơ lửng giữa không trung điều chỉ có dị nhân cấp SSS mới làm được.

Hắn nhìn xuống cả hai bà cháu, ánh mắt nghiên trọng tâm nhìn xuống bà Khang đã trọng thương, nụ cười độc ác dần nở ra trên khuôn mặt hắn, tay hắn từ từ dơ ra, bà Khang đấy hắn ra khỏi bà.

Hai tay bà giang rộng, như chống lại một sức mạnh vô hình đang đè lên bà, ngón tay kẻ đó ấn mạnh xuống, sức mạnh vô hình kẻ đè bẹp bà Khang, ánh mắt bà nhìn hắn trước khi chết đầy yêu thương và tiếc nuối vì không bảo vệ được cháu mình nữa, hắn gào hét trong điên cuồng.

Lòng ngực của hắn bắt nóng lên như lửa đốt vì tức giận, cả người bắt đầu điên cuồng gào hét, hắc bào nhân kia đánh chủ ý lên người của Khang đang gào hét, hắn nhìn Khang như nhìn những con sâu kiến, ngón tay kẻ đó chỉ vào Khang, sức mạnh của kẻ đó phóng đến tấn công Khang, cả người hắn giống như bà bị đè bẹp thành bã

Nếu như hắn là dị nhân giả giống cha, mẹ và bà thì có lẽ tốt rồi, hắn sẽ không để bà chết trước mặt mình, hắn sẽ không như sâu kiến bị đè bẹp, đáng tiếc tất cả chỉ là nếu như mà thôi.

Hắn nén lại những tiếc nuối, thống khổ kiếp trước, để tiếp nhận những nỗi đau và thống khổ kiếp này phải chịu, những dòng ký ức liên tục xuất hiện và được Khang nhớ lại.

Hai tay hắn siết chặt lại, những móng tay nắm chặt lại cấu vào da thịt gớm cả máu, hai hàm răng nghiến chặt lại kén két với nhau, nhịp tim nhanh vô cùng, toàn bộ cơ thể hắn thể hiện ra dáng vẻ tức giận.

Lấy lại chút bình tĩnh, hắn dùng tay bị xích của mình sờ lên những vết thương trên cơ thể, đâu đâu cũng là vết thương và sẹo, đặc biệt nhất là gương mặt của hắn, nó đã bị hủy hoại không nhìn ra hình người nữa.

Hắn muốn kêu gào như đáng tiếc cả người sức lực không còn, nếu còn chút sức hắn sẽ gào hét như một con thú hoang, đầu óc hắn dần bị cơn giận chi phối, nó trở nên điên cuồng, thân phận của cơ thể mới này tên là Rẻ, là một tên nô lệ chuyên được dùng để làm bao cát và thí nghiệm như một con chó.

Cha và mẹ Rẻ bán hắn cho một gia tộc tu chân lớn, tên là Bạch Gia, vì hắn có linh căn cấp thấp, thế giới này là một thế giới tu chân, cường giả vi tôn, người bình thường như cha, mẹ hắn như kiến cỏ, chỉ có người có linh căn tu chân mới là con người thật sự.

Cuộc sống của họ vô cùng khổ, nên mới bán hắn vào đây hi vọng cuộc sống hắn tốt hơn, hắn bị Bạch Gia biến thành vật thí nghiệm đủ thứ trò, những vết sẹo trên cơ thể cũng ngày một nhiều, nhưng ít nhất hắn cũng được cho tài nguyên tu luyện có thể có tương lai hơn một chút.

Tuy nhiên lúc này gương mặt hắn không giống như giờ, nó vô cùng tuấn tú, hắn bằng gương mặt này đã được lọi vào mắt xanh của một vị tiểu thư, cả hai rất vui vẻ mà chơi với nhau ngày qua tháng nọ, hắn thân phận thấp kém, bị gia chủ cũng là cha nàng nhìn thấy cả hai chơi cùng.

Liền bắt hắn trói lại, sau đó ông ta dùng một loại độc cực mạnh đổ lên gương mặt của Rẻ, thứ độc này không giết hắn, mà nó làm tan chảy da thịt, hủy hoại vĩnh viễn gương mặt của hắn, nỗi đau da thịt cũng là nỗi ám ảnh tâm lý của một đứa trẻ mười tuổi, và đây cũng là bắt đầu chuỗi tháng năm đau khổ của Rẽ.

Vị tiểu thư kia lại tìm hắn chơi cùng, tuy nhiên Rẻ cũng biết gương mặt mình hiện giờ ra sao liền trốn không muốn nàng thấy, nhiều ngày không thấy Rẻ, nàng liền bỏ về không còn xuất hiện nữa.

14 năm ròng rã trôi qua như một cái chớp mắt, Rẻ cũng trở thành một thanh niên 24 tuổi, trong những năm qua chả khác nào địa ngục đối với Rẻ cả.

Rẻ với gương mặt mới này trở thành một con quái vật bị những đứa trẻ của Bạch Gia hành hạ ngày này qua tháng nọ năm kia, chúng còn ác độc hơn cả những kẻ thí nghiệm lên cơ thể Rẻ, Rẻ đều âm thầm chịu đựng những vết thương này, không la không hét.

Đỉnh điểm là ngày hôm nay, những con quỷ trong lót da trẻ em kia đã phá hủy linh căn của hắn, đập nát nó, phá hủy tất cả, nào là tu vi, nào là sinh mạng của Rẻ.

Khang câm giận vô cùng, thế giới này lại tàn khốc đến vậy sao, sao những đứa trẻ kia lại độc ác như vậy, dù cả hai thế giới khá giống nhau, đều là cường giả vi tôn, nhưng thế giới hắn không khắc nghiệt như này, người bình thường không bị xem là sâu kiến.

Ở thế giới này Khang đã cảm nhận được thế nào mới là cường giả vi tôn thực sự, hắn hiện tại chỉ có một ý nghĩ đó chính là muốn báo thù, hắn muốn xé xác từng kẻ trong Bạch Gia, muốn nhai nuốt máu thịt bọn chúng.

Nhưng hắn hiện giờ hắn lấy gì chống lại cái Bạch Gia cửu cấp thế lực hùng mạnh, chỉ đứng sau một vài cáo thế lực thập cấp, Bạch Gia là thế lực đỉnh cấp trong hàng ngũ những cửu cấp thế lực.

Bạch gia tồn tại vô số năm tháng, thiên tài tầng tầng lớp lớp không kể hết, những cường giả bên trong Bạch Gia nhiều như kiến vậy, lãnh thổ chim bay gãy cánh cũng không hết, tộc nhân hàng triệu người, triệu người.

Hắn hiện giờ chỉ có một thân một mình, cùng với cái cơ thể tàn phế không chút sức lực nào, hắn cố gắng mở mắt ra, nhìn xung quanh đây là căn phòng trong ký ức của Rẻ không sai.

Muốn báo thù ít nhất hắn cũng phải còn sống cái đã, Khang nhìn chỗ bánh bao đặt sẵn trên đầu giường ăn, dùng lực hắn lấy chúng bỏ vào miệng ăn ngấu nghiến, thì cánh cửa phòng bị đá bay đi, một tên nô dịch thân phận cao hơn Khang một chút.

Hắn đi vào nhìn Khang đang ăn, ánh mắt không tin, nhưng cũng đánh ra một quyền đánh chết Khang, trước khi hoàn toàn chết Khang nghe hắn nói:

"Bị phế linh căn vậy mà không chết số ngươi rất lớn, đáng tiếc chó đã cụt chân thì không nên giữ lại làm gì nữa, đừng trách ta, ta xem như giải thoát cho ngươi thôi".

Ý thức của Khang dần mờ nhạt rồi biến mất...hắn lần nữa chết đi...

Bạn đang đọc Vô Hạn Sống Lại, Ta Là Tà Đế. sáng tác bởi khanghaihuynh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanghaihuynh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 409

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.